Một Đời Yêu Em
-
Chương 30: Ọc cách làm bà xã anh
Kỳ hạn ba năm nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, nhưng mọi chuyện đều không diễn ra như kế hoạch của Lưu Thiên Tước . Doanh thu hiện có tăng nhưng không như Lưu Thiên Tước mong đợi, nếu cứ tiếp tục tình trạng này rất có thể anh sẽ thua. Ván cờ này nếu thua Lưu Thiên Tước sẽ phải giao lại số cổ phần trong tay lại cho cha anh.
-Thiên Tước cậu định giải quyết chuyện công nhân ở nhà xưởng ngoại ô thành phố đòi tăng lương thế nào?
Bạch Tử Chí ngồi đối diện quan sát nét trầm tư trên mặt Lưu Thiên Tước. Quả thật anh cũng đang suy nghĩ đến chuyện này, nhà xưởng ở khu vực anh quản lý bỗng dung bãi công đòi tăng lương. Doanh thu không như mong đợi đã đau đầu rồi, nay lại gặp phải tình trạng này. Bạch Tử Chí thở dài
-Đúng là xui xẻo, đang lúc cấp bách này tự nhiên đòi bãi công tăng lương.
Lưu Thiên Tước cười khẩy.
-Tự nhiên? Trên đời có nhiều chuyện tự nhiên như thế sao?
Bạch Tử Chí ngồi thẳng người lên, hai mắt anh ta lóe sáng như tìm được người cùng chí hướng
-Đúng chứ? Cậu cũng nghĩ như tôi phải không?Việc bãi công lần này, cùng những sự cố như trộm cắp, chiền lược tiếp thị sản phẩm mới của các chi nhánh đều gặp khó khăn không phải là do cậu gặp vận xui.
Anh khẽ gật đầu, trên đời làm gì có vận xui nào mãi không dứt như vậy.
-Cậu có nghĩ là do …
-Chuyện đó để sau, trước mắt cần giải quyết vụ đình công đã.
Bạch Tử Chí do dự một hồi, cả anh ta cùng Lưu Thiên Tước đều chưa có kinh nghiệm xử lý những việc thế này.
-Cậu có cách?
Lưu Thiên Tước xoa trán, đây liệu có phải là cách không anh cũng không biết. Nhưng hiện tại chỉ nghĩ ra mỗi cách này, coi như cược một ván lớn.
-Đuổi việc hết đi.
-Cái gì?
Bạch Tử Chí há hốc mồm, anh nhìn thằng bạn với ánh mắt nghi hoặc. Trộm nghĩ có khi nào tên này do quá căng thẳng phát điên luôn rồi không.
-Có phải cậu ăn không được muốn đạp đổ? Nếu không bám sám kế hoạch rất có thể sau ba năm không đạt được con số cậu mong đợi.
Lưu Thiên Tước vươn vai đứng dậy, anh dựa vào cạnh bàn nhìn xuống dòng xe tấp nập phía dưới qua khung cửa sổ sát đất.
-Lương bổng cũng như chế độ quá tốt rồi, ai muốn nghỉ cứ cho nghỉ. Còn lại cứ làm việc như thường. Chúng ta sẽ thuê thêm công nhân bên ngoài.
Bạch Tử Chí mặt nhăn như ăn phải ớt, cái này mà gọi là cách sao?
-Cậu làm ơn nhớ lại dùm, xưởng ấy làm trang sức đó. Sản phẩm chúng ta đắt đỏ như thế, tinh xảo như thế là vì đa số đều do nhân công lành nghề làm thủ công hơn một nửa phân đoạn rồi. Cậu trong nháy mắt tìm đâu ra nhiều người tay nghề cao như vậy?
Nghe giọng Bạch Tử Chí như muốn khóc sau một tràng diễn thuyết , Lưu Thiên Tước xoay người lại cười
-Không những tìm được mà nếu thuận lợi có thể giúp tăng doanh số nữa kìa.
Lưu Thiên Tước cười đắc ý, khiến Bạch Tử Chí chẳng hiểu đâu vào đâu.
Hôm nay Mạch Hiểu Nặc có hẹn cùng Thẩm Á Dung dạo phố. Vài ngày nữa là đến sinh nhật Lưu Thiên Tước cô muốn cho anh một bất ngờ.
Dạo một vòng , Mạch Hiểu Nặc hài lòng mua một cái bóp da. Vừa nhìn cô liền cảm thấy rất thích hợp với anh. Cả hai tìm được một quán cà phê khá yên tĩnh, sau khi huyên thuyên hết chuyện trường lớp Thẩm Á Dung chỉ tay vào món quà hỏi Mạch Hiểu Nặc
-Sao cậu không mua cà vạt hay thắt lưng ấy, ý nghĩa biết bao nhiêu.
Mạch Hiểu Nặc cười
-Chỉ là tớ thấy rất thích hợp với anh ấy, không mua thì tiếc lắm.
Thẩm Á Dung suy nghĩ vài giây rồi quyết định nói ra suy nghĩ của mình
-Hiểu Nặc , Thiên Tước thật sự chỉ làm nhân viên văn phòng bình thường thôi sao?
Thấy Mạch Hiểu Nặc hơi trầm tư Thẩm Á Dung cười xòa
-Tờ chỉ thắc mắc thôi. Mỗi lần đến đón cậu, tớ để ý thấy từ đầu đến chân anh ta hình như toàn đồ đắt tiền. Đúng rồi, giống cửa hàng khi nãy chúng ta ghé vào ấy.
Mạch Hiểu Nặc cười thản nhiên, chính cô cũng thắc mắc khá lâu rồi. Cô biết anh không chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường, nhưng cũng không biết Lưu Thiên Tước đang làm gì. Cô trấn an Thẩm Á Dung
-Có lẽ do công việc thôi, anh ấy làm ở tập đoàn lớn không thể ăn mặc quá xuề xòa được.
Cảm thấy Mạch Hiểu Nặc giải thích cũng có lý, Thẩm Á Dung gật gật đầu. Cô
cười gian xảo
-Đã nói thì cũng phải nhắc cậu, Thiên Tước của cậu ngày càng đẹp trai, càng hấp dẫn. Như miếng thịt béo, cậu giữ cho cẩn thận không khéo mất rồi lại đến khóc với tớ.
Cô cười. Đối với Mạch Hiểu Nặc hình ảnh chàng trai áo sơ mi quần jean, giày thể thao lấm bẩn , ánh mắt ấm áp lần đầu gặp mặt, hay những lúc anh chờ cô dưới tán cây trước cổng trường mặc kệ cơn gió thổi tung những sợi tóc ngắn, nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô mới là đẹp đẽ nhất, là chân thực nhất. Hình ảnh ấy rõ nét đến mức Lưu Thiên Tước hiện tại chỉ như một bóng mờ xa lạ.
Mạch Hiểu Nặc cố gạt bỏ những buâng khuâng trong lòng, cô tự nhủ chỉ cần hết lòng với tình yêu hiện tại , chỉ cần được ở bên anh là được.
Cô muốn tự tay làm bữa cơm sinh nhật cho anh, cô đoán chắc quá bận rộn mà Lưu Thiên Tước đã quên mất sinh nhật của anh rồi.
Mạch Hiểu Nặc chần chờ một chút rồi quyết định gọi cho Lưu Thiên Tước, vì biết căn hộ nhỏ không phải của anh nên cô muốn chắc rằng hôm nay sau giờ làm Lưu Thiên Tước sẽ đến.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu anh mới trả lời
-Nặc Nặc , anh đang làm việc.
Giọng nói anh khá mệt mỏi, Mạch Hiểu Nặc lo lắng hỏi dồn
-Anh không khỏe sao, có phải đêm qua anh lại thức cả đêm không ngủ không?
Lưu Thiên Tước xoa xoa trán, anh nhìn về phía phòng họp , mọi người đang thảo luận về phương án anh đề ra. Anh cố không để Mạch Hiểu Nặc biết sự mệt mỏi qua giọng nói
-Anh rất khỏe, ngủ cũng đủ giấc nữa. Em đừng lo lắng, em đang làm gì thế?
Mạch Hiểu Nặc thở ra một hơi, cô háo hức
-Em đang ở siêu thị mua thức ăn. Thiên Tước hôm nay anh về sớm nhé, em sẽ ghé nhà nấu cơm chờ anh về.
Lưu Thiên Tước mỉm cười, giọng nói vui tươi của Mạch Hiểu Nặc khiến anh cảm giác nơi mình đang đứng là một giấc mộng. Thế giới bên kia điện thoại, bên cạnh cô mới là cuộc sống anh mong mỏi.
-Được, anh thấy em bắt đầu học tập dần từ bây giờ là được rồi.
-Học gì ?
Anh cười, nét mặt bớt phần nào căng thẳng.
-Học cách làm bà xã anh.
-Thiên Tước cậu định giải quyết chuyện công nhân ở nhà xưởng ngoại ô thành phố đòi tăng lương thế nào?
Bạch Tử Chí ngồi đối diện quan sát nét trầm tư trên mặt Lưu Thiên Tước. Quả thật anh cũng đang suy nghĩ đến chuyện này, nhà xưởng ở khu vực anh quản lý bỗng dung bãi công đòi tăng lương. Doanh thu không như mong đợi đã đau đầu rồi, nay lại gặp phải tình trạng này. Bạch Tử Chí thở dài
-Đúng là xui xẻo, đang lúc cấp bách này tự nhiên đòi bãi công tăng lương.
Lưu Thiên Tước cười khẩy.
-Tự nhiên? Trên đời có nhiều chuyện tự nhiên như thế sao?
Bạch Tử Chí ngồi thẳng người lên, hai mắt anh ta lóe sáng như tìm được người cùng chí hướng
-Đúng chứ? Cậu cũng nghĩ như tôi phải không?Việc bãi công lần này, cùng những sự cố như trộm cắp, chiền lược tiếp thị sản phẩm mới của các chi nhánh đều gặp khó khăn không phải là do cậu gặp vận xui.
Anh khẽ gật đầu, trên đời làm gì có vận xui nào mãi không dứt như vậy.
-Cậu có nghĩ là do …
-Chuyện đó để sau, trước mắt cần giải quyết vụ đình công đã.
Bạch Tử Chí do dự một hồi, cả anh ta cùng Lưu Thiên Tước đều chưa có kinh nghiệm xử lý những việc thế này.
-Cậu có cách?
Lưu Thiên Tước xoa trán, đây liệu có phải là cách không anh cũng không biết. Nhưng hiện tại chỉ nghĩ ra mỗi cách này, coi như cược một ván lớn.
-Đuổi việc hết đi.
-Cái gì?
Bạch Tử Chí há hốc mồm, anh nhìn thằng bạn với ánh mắt nghi hoặc. Trộm nghĩ có khi nào tên này do quá căng thẳng phát điên luôn rồi không.
-Có phải cậu ăn không được muốn đạp đổ? Nếu không bám sám kế hoạch rất có thể sau ba năm không đạt được con số cậu mong đợi.
Lưu Thiên Tước vươn vai đứng dậy, anh dựa vào cạnh bàn nhìn xuống dòng xe tấp nập phía dưới qua khung cửa sổ sát đất.
-Lương bổng cũng như chế độ quá tốt rồi, ai muốn nghỉ cứ cho nghỉ. Còn lại cứ làm việc như thường. Chúng ta sẽ thuê thêm công nhân bên ngoài.
Bạch Tử Chí mặt nhăn như ăn phải ớt, cái này mà gọi là cách sao?
-Cậu làm ơn nhớ lại dùm, xưởng ấy làm trang sức đó. Sản phẩm chúng ta đắt đỏ như thế, tinh xảo như thế là vì đa số đều do nhân công lành nghề làm thủ công hơn một nửa phân đoạn rồi. Cậu trong nháy mắt tìm đâu ra nhiều người tay nghề cao như vậy?
Nghe giọng Bạch Tử Chí như muốn khóc sau một tràng diễn thuyết , Lưu Thiên Tước xoay người lại cười
-Không những tìm được mà nếu thuận lợi có thể giúp tăng doanh số nữa kìa.
Lưu Thiên Tước cười đắc ý, khiến Bạch Tử Chí chẳng hiểu đâu vào đâu.
Hôm nay Mạch Hiểu Nặc có hẹn cùng Thẩm Á Dung dạo phố. Vài ngày nữa là đến sinh nhật Lưu Thiên Tước cô muốn cho anh một bất ngờ.
Dạo một vòng , Mạch Hiểu Nặc hài lòng mua một cái bóp da. Vừa nhìn cô liền cảm thấy rất thích hợp với anh. Cả hai tìm được một quán cà phê khá yên tĩnh, sau khi huyên thuyên hết chuyện trường lớp Thẩm Á Dung chỉ tay vào món quà hỏi Mạch Hiểu Nặc
-Sao cậu không mua cà vạt hay thắt lưng ấy, ý nghĩa biết bao nhiêu.
Mạch Hiểu Nặc cười
-Chỉ là tớ thấy rất thích hợp với anh ấy, không mua thì tiếc lắm.
Thẩm Á Dung suy nghĩ vài giây rồi quyết định nói ra suy nghĩ của mình
-Hiểu Nặc , Thiên Tước thật sự chỉ làm nhân viên văn phòng bình thường thôi sao?
Thấy Mạch Hiểu Nặc hơi trầm tư Thẩm Á Dung cười xòa
-Tờ chỉ thắc mắc thôi. Mỗi lần đến đón cậu, tớ để ý thấy từ đầu đến chân anh ta hình như toàn đồ đắt tiền. Đúng rồi, giống cửa hàng khi nãy chúng ta ghé vào ấy.
Mạch Hiểu Nặc cười thản nhiên, chính cô cũng thắc mắc khá lâu rồi. Cô biết anh không chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường, nhưng cũng không biết Lưu Thiên Tước đang làm gì. Cô trấn an Thẩm Á Dung
-Có lẽ do công việc thôi, anh ấy làm ở tập đoàn lớn không thể ăn mặc quá xuề xòa được.
Cảm thấy Mạch Hiểu Nặc giải thích cũng có lý, Thẩm Á Dung gật gật đầu. Cô
cười gian xảo
-Đã nói thì cũng phải nhắc cậu, Thiên Tước của cậu ngày càng đẹp trai, càng hấp dẫn. Như miếng thịt béo, cậu giữ cho cẩn thận không khéo mất rồi lại đến khóc với tớ.
Cô cười. Đối với Mạch Hiểu Nặc hình ảnh chàng trai áo sơ mi quần jean, giày thể thao lấm bẩn , ánh mắt ấm áp lần đầu gặp mặt, hay những lúc anh chờ cô dưới tán cây trước cổng trường mặc kệ cơn gió thổi tung những sợi tóc ngắn, nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô mới là đẹp đẽ nhất, là chân thực nhất. Hình ảnh ấy rõ nét đến mức Lưu Thiên Tước hiện tại chỉ như một bóng mờ xa lạ.
Mạch Hiểu Nặc cố gạt bỏ những buâng khuâng trong lòng, cô tự nhủ chỉ cần hết lòng với tình yêu hiện tại , chỉ cần được ở bên anh là được.
Cô muốn tự tay làm bữa cơm sinh nhật cho anh, cô đoán chắc quá bận rộn mà Lưu Thiên Tước đã quên mất sinh nhật của anh rồi.
Mạch Hiểu Nặc chần chờ một chút rồi quyết định gọi cho Lưu Thiên Tước, vì biết căn hộ nhỏ không phải của anh nên cô muốn chắc rằng hôm nay sau giờ làm Lưu Thiên Tước sẽ đến.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu anh mới trả lời
-Nặc Nặc , anh đang làm việc.
Giọng nói anh khá mệt mỏi, Mạch Hiểu Nặc lo lắng hỏi dồn
-Anh không khỏe sao, có phải đêm qua anh lại thức cả đêm không ngủ không?
Lưu Thiên Tước xoa xoa trán, anh nhìn về phía phòng họp , mọi người đang thảo luận về phương án anh đề ra. Anh cố không để Mạch Hiểu Nặc biết sự mệt mỏi qua giọng nói
-Anh rất khỏe, ngủ cũng đủ giấc nữa. Em đừng lo lắng, em đang làm gì thế?
Mạch Hiểu Nặc thở ra một hơi, cô háo hức
-Em đang ở siêu thị mua thức ăn. Thiên Tước hôm nay anh về sớm nhé, em sẽ ghé nhà nấu cơm chờ anh về.
Lưu Thiên Tước mỉm cười, giọng nói vui tươi của Mạch Hiểu Nặc khiến anh cảm giác nơi mình đang đứng là một giấc mộng. Thế giới bên kia điện thoại, bên cạnh cô mới là cuộc sống anh mong mỏi.
-Được, anh thấy em bắt đầu học tập dần từ bây giờ là được rồi.
-Học gì ?
Anh cười, nét mặt bớt phần nào căng thẳng.
-Học cách làm bà xã anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook