Hoàng Uyển Như trong lòng hiểu rõ, những thứ này chỉ mới bắt đầu.

Một đời trước các thế gia ngạo mạn tới mức nào, nhưng vì nàng một lòng học theo cái gọi là thanh cao không nhiễm bụi trần, khí chất thiên tiên nên không thể nhận rõ.
Cả Phụ hoàng cùng Mẫu hậu nàng không cấm cản, nàng lại gả cho một thế gia thư hương.

Nhưng ai mà biết được cái cây cao thế gia thư hương kia thực ra đã mục ruỗng.
Thực sự nhận được danh xưng thế gia thư hương được bao người?
“Hoàng muội, hôm nay muội rất khác.” Giọng nói ấm áp của Thái tử vang lên, như vừa tò mò, vừa pha chút cưng chiều.
Thái tử đưa Uyển Như về cung Phúc Kiến, nhìn thấy chỉ sau thời gian quá ngắn ngủi mà vị muội muội này của hắn dường như thay đổi.
Không! Nói đúng hơn là quay về với bản chất Công chúa lúc trước.
“Muội bây giờ không phải tốt hơn sao?” Hoàng Uyển Như cúi đầu, ánh mắt ngập bi thương.
“Đúng là tốt hơn… nhưng mà, muội cũng khác đi rất nhiều.” Thái Tử lắc lắc đầu, bản thân cũng không rõ như vậy có tốt cho muội muội hay không.
Nghe Hoàng Uyển Như nói vậy, Thái tử có vài phần ngẫm nghĩ, tuy hắn không rõ là khác thế nào, khác điều gì.

Nhưng cảm nhận của hắn với muội muội rất khác.
“Thật ra, muội đã quá ngây thơ, quá mức sai lầm.

Muội cho rằng chỉ cần mình thanh cao như tiên, thiện lương thục đức, như vậy người người ngưỡng mộ.

Muội cứ cho rằng chỉ cần dùng chân tâm đối đãi, người khác cũng sẽ đối đãi với muội bằng chân tâm.” Hoàng Uyển Như giọng nói mang đầy sự ưu tư trả lời.
Nghe vậy Thái tử nhíu mày.
“Có gì không đúng sao?” Nàng lại ngẩng đầu nở nụ cười tươi nhưng ánh mắt vẫn mang nhiều tâm sự.
Hoàng Uyển Như nhìn Thái tử ca ca của mình, nàng dừng lại bên đóa mẫu đơn rực rỡ, hái xuống một đóa mẫu đơn đỏ rực.

“Không có gì là không đúng.

Thư hương thế gia, bề dày lịch sử trăm năm, họ là rường cột, họ là những vị danh sĩ mà chúng ta nên ngưỡng mộ.

Nhưng hoàng huynh à, huynh cảm thấy được bao nhiêu thế gia có thể xứng đáng với danh xưng đó…” Hoàng Uyển Như không còn mang dáng vẻ bi thương, trên người nàng như toát lên sự mạnh mẽ khó thấy.
Nàng dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: “Hay là những hào môn thế gia chỉ đang cố học theo dòng dõi thư hương.

Có được sự kính trọng ngưỡng mộ của người đời thì vênh mặt, coi thường hoàng quyền?”
Vừa nói, Hoàng Uyển Như vừa vuốt ve đóa hoa mẫu đơn, ánh mắt lại sáng lấp lánh, không hiểu sao tư thái vuốt ve hoa mẫu đơn kia của Hoàng Uyển Như lại toát lên sự một sự ngạo nghễ.
“Muội cho rằng…” Hoàng Dương lại thấy muội muội nói đúng.
Thái tử cũng không có nói hết, nhìn vị muội muội mà mình luôn sủng trong lòng, luôn sợ nàng chịu tổn thương mà bao bọc.

Sao lại có chút bi thương, trên người nàng lại có uy nghi mà đến hắn cũng khó bì kịp.
“Muội không cho rằng, mà là muội đã trải qua.

Nếu muội nói muội bị người ta bày bố, bị người ta hãm hại đẩy xuống hồ, bị người ta khinh thường, bị người người lừa gạt… Hoàng huynh tin không?” Hoàng Uyển Như nhìn thẳng ca ca, giọng nói đầy sự khẳng định.
Ánh mắt bi thương như trải qua sinh ly tử biệt, chợt muốn khóc.
“Sao cơ? Sao có thể? Muội là…” Hoàng Dương lúng túng, trong lòng muốn vỗ về muội muội, nhưng lại quá bất ngờ với những gì muội muội mình nói.
“Đúng! Muội là Công chúa được Phụ hoàng sủng ái, là đích Công chúa cũng là Trưởng Công chúa do Mẫu hậu sở sinh.

Thân phận cùng địa vị tôn quý, lại còn được ca ca sủng mà lớn lên.

Vậy huynh nghĩ mọi người không tìm cách lợi dụng một Công chúa ngốc như muội sao?”
Hoàng Uyển Như vừa lắc đầu vừa nói, như thể muốn phủ nhận mọi thứ.

Nhưng mọi thứ lại là sự thật.

Đóa hoa trên tay nàng rực rỡ, làm ai cũng chói mắt.

Nói xong nàng lại vuốt ve đóa hoa, như thể việc này mới có thể làm nàng bình tĩnh một chút.
“Muội mãi mãi là muội muội của Hoàng huynh.

Không ai có thể làm gì muội! Nếu muội chịu thiệt thòi cứ nói với Hoàng huynh.

Ta sẽ thay muội ra mặt.” Hoàng Dương khẳng định.
Nhìn muội muội bi thương, Thái tử cảm thấy bất lực.

Hắn yêu sủng muội muội, bảo bọc muội muội, làm sao có người lại lợi dụng nàng, làm tổn thương nàng mà hắn không biết chứ?
“Chuyện hôm nay, ta đã hiểu.

Sau này tùy muội xử lý đi, nếu quá mức cứ nói với Hoàng huynh ta sẽ bảo vệ muội.


Phụ hoàng có chỗ thân bất do kỷ, ta thì khác.” Thái tử kiên định nhìn muội muội của mình.

“Muội biết.

Cho nên, muội không thay đổi, muội chỉ tốt hơn.

Muội là Công chúa tôn quý.

Dù là thế gia hào môn thì sao chứ? Vẫn phải cúi đầu xưng thần mà thôi.

Hoàng huynh yên tâm, muội lo được.” Nàng vô cùng chắc chắn, bản thân nàng đã dục hỏa trùng sinh, chết cũng chết rồi, còn sợ gì chứ.
Nói xong lời này, Hoàng Uyển Như tiếp tục đi về phía cung Phúc Kiến, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Đời này sẽ bảo vệ tốt mọi người.
Trong lòng Thái tử sinh ra cảm giác khó chịu, có lẽ hắn không quen nhìn thấy muội muội cường đại.

Trước giờ nàng luôn dựa vào hắn, luôn núp sau hắn, từ khi nào nàng lại tỏa hào quang rực rỡ như vậy chứ.
Đưa Hoàng Uyển Như về lại cung thì Thái tử cũng nhanh chóng rời đi.

Hắn cần điều tra một chút về các thế lực thế gia.

Không hẳn vì muội muội bị khi dễ mà hôm nay, thái độ của Thất Hoàng tử hắn nhìn thấy rõ.
“Gọi Tiêu Thất.”
Tiểu Hắc Tử nhanh chóng phụng mệnh.
Chưa đầy một chén trà, Tiêu Thất đã có mặt, thái độ cung kính hành lễ.
“Thái tử có gì phân phó.”
Thái tử cũng không nhiều lời.
“Điều tra thất đệ, mỗi một động tĩnh của hắn ta, mối quan hệ với thế gia đều không bỏ qua.”
“Tiểu Thất tuân mệnh.” Tiêu Thất cung kính cúi đầu.
Thân là một Thái tử, một chút thế lực ngầm đương nhiên là vẫn phải có.


Chỉ là các thế lực này đều có sự cho phép của Phụ hoàng.

Dù Hoàng Dương không mang tâm tư cướp ngôi hay tham quyền đoạt thế, nhưng bảo vệ bản thân vẫn là điều Hoàng Dương luôn hiểu rõ.
Chính vì vậy, Hoàng Dương còn có một thể lực ngầm khác mà chính Phụ hoàng hắn cũng không biết.

Xem ra lần này thế lực ngầm kia cũng đã đến lúc hữu dụng rồi.
Thất Hoàng đệ của hắn cũng đang lôi kéo thế lực của thế gia, mà một Thất Hoàng tử, tương lai có phong vị Vương gia, một đời vô ưu.

Hắn ta cần thế lực thế gia làm gì.
“Thất Hoàng đệ, ta mong là đệ… không như ta nghĩ.” Hoàng Dương tự nói với bản thân.
Sinh ra trong gia đình đế vương, mọi người ngưỡng mộ, hắn sau lưng có Tạ gia, trước mặt có Phụ hoàng cùng Mẫu hậu ủng hộ.

Ai ai nhìn vào cũng thấy hắn thật có phúc.
Nhưng không ai thấy được điểm khó xử của hắn, chỗ mềm mại duy nhất trong lòng hắn có lẽ là vị Hoàng muội này.

Ít nhất nàng không tâm cơ, cũng là dựa vào hắn mà lớn lên.
Xem ra, hôm nay dù vô tình hay cố ý, việc hạ đi một phần thực lực thế gia của Phụ hoàng cũng là có lợi với Thái tử hắn.
“Thái tử, có phải muốn ăn gì không?” Tiểu Hắc Tử tiến lên thăm dò.
Hoàng Dương chợt nhìn Tiểu Hắc Tử, cảm giác vô cùng hoài nghi những người bên cạnh mình.
Bao năm qua hắn quá thoải mái rồi, cũng không ngoài khả năng người bên hắn cũng là người của kẻ khác đưa vào thăm dò.
Hôm nay là Hoàng muội của hắn, ngày mai có phải đến lượt hắn không? Ánh mắt Hoàng Dương vô cùng sắc bén khiến Tiểu Hắc Tử hơi rụt đầu.
Tiểu Hắc Tử lần đầu tiên thấy Thái tử có ánh mắt đáng sợ như vậy, có phải tiểu nhân như hắn ta làm gì để Thái tử chướng mắt sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương