Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)
-
Chương 47: Phản kích ở bước đường cùng (3)
Áo choàng đen của Nam Bắc bị cuốn bay trong gió. Cô ngẩng đầu thì nhìn thấy bốn, năm chiếc trực thăng xoay quanh trên bầu trời đêm. Có một dây thang từ trực thăng được thả xuống.
Cảnh sát Ả Rập Saudi? Hay là ai?
Cô không thấy rõ người đứng trên thang.
Cho đến khi người đó nhảy xuống, giữa gió xoáy cùng với tạp âm đi đến phía cô, Nam Bắc mới nhận ra là Ba Đông Cáp. Tất nhiên là khi cô rời đi một khoảng thời gian, Ba Đông Cáp đã trở thành một bộ phận trong kế hoạch của Trình Mục Dương.
“Hoàng tử nghe có rất nhiều nhân viên CIA của Mỹ xuất hiện tại Ả Rập Saudi nên đã khiếp sợ.” Ba Đông Cáp cười, “Đồng thời, ngài ấy cũng rất lo lắng đến sự an toàn của khách quý.”
Ba Đông Cáp nhìn Nam Bắc chào hỏi.
“Tôi rất tốt.” Trình Mục Dương nâng cao giọng giữa những tạp âm, cười nói, “Chỉ là có hơi kinh sợ.”
Ba Đông Cáp ngầm hiểu: “Những lời này tôi sẽ giúp anh chuyển đến họ.”
“Cám ơn anh.”
Những tia sáng không ngừng chiếu lung tung lên người Trình Mục Dương, càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Trực thăng xoay quanh trên đầu tạo ra luồng gió thổi mái tóc hắn rối loạn.
Nam Bắc bĩu môi, ý bảo hắn sau này phải giải thích với cô.
Có thể khiến Ba Đông Cáp ra tay chỉ có Nam Hoài và cô. Cho nên có thể là Nam Hoài giúp hắn.
Tuy rằng chung quy cũng là người một nhà, nhưng cô không tin Nam Hoài có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lợi dụng quan hệ của mình với hoàng thất Ả Rập Saudi mà giúp Trình Mục Dương, điên đảo trắng đen.
Lúc này trên sa mạc đã xuất hiện mười chiếc xe của cảnh sát và quân đội được vũ trang, chạy lại nơi này. Trình Mục Dương đưa súng cho Ba Đông Cáp, người phía sau ngầm hiểu, đều đem súng giao cho tâm phúc của hoàng tử.
Từ khi Trình Mục Dương chuyển giao súng, “sự thật” cũng đã được xác định:
Chuyện này vô cùng đơn giản, hắn là khách quý của Ả Rập Saudi, khi đang xem đua lạc đà thì bỗng nhiên gặp tập kích của nhân viên CIA. May mắn, hoàng tử anh minh thần võ, thu được tin tức tình báo đến cứu hắn đúng lúc.
Từ đầu đến đuôi, vị khách quý này căn bản không liên quan đến chuyện của nhà khoa học hạt nhân.
Những chuyện sau đó, sẽ là khúc mắc trong quan hệ giữa Mỹ và Ả Rập Saudi.
Cuối cùng Trình Mục Dương mang theo Nam Bắc cùng người của hắn lên một trực thăng rời xa cồn cát. Nam Bắc từ trên cao nhìn xuống, nơi đó đã bị đèn chiếu sáng như ban ngày. Rất nhiều quân vũ trang bao vây nơi đó như là chuẩn bị lâm trận đánh đại địch. Họ không biết, những nhân viên CIA ở dưới đã sớm bị Trình Mục Dương đánh tan khí thế, buông vũ khí đầu hàng.
Nam Bắc nhìn chằm chằm, càng nhìn càng xa, càng bội phục người đàn ông bên cạnh.
“Suy nghĩ cái gì?” Hắn đem cằm đặt trên vai cô.
Cô cười: “Suy nghĩ anh lật ngược phải trái, không phân biệt trắng đen.”
Hắn cười mà không nói.
Nam Bắc tiếp tục nói: “Những người này nhất định sẽ bị khởi tố tội gián điệp. Hơn nữa, chuyện này nhất định làm quan hệ Mỹ và Trung Đông căng thẳng, lúc này, Moscow càng muốn cảm ơn anh.”
Trình Mục Dương ừ một tiếng: “Bọn họ lại thiếu nợ anh một lần.”
“CIA thật đáng thương.” Nam Bắc cảm thán, “Hao hết khí lực, dụ dỗ nhà khoa học hạt nhân, lại bị anh mang qua tay người Nga. Hiện nay không chỉ không có kỹ sư, còn phải nén giận mà nhận tội gián điệp.”
Hắn lại uh.
Qua một lát lại hỏi cô: “Muốn uống rượu không?”
“Không muốn.”
“Chỉ uống một ngụm nhỏ thôi.”
“Em uống rượu, anh uống rượu, uống đến say a.”
“Sẽ không .” Hắn cười.
“Nếu say thì sao?”
“Anh sẽ mang em về nhà.”
Đáp án thật không phù hợp, là do Trình Mục Dương cố ý trả lời. Khoảng cách giữa họ rất gần, cô thậm chí cảm thấy nếu nói thêm một chữ nữa, môi hai người có thể chạm nhau. Ánh mắt hắn vẫn như trước, có mê hoặc, khiến cô suýt nữa nhận lời.
Cô buồn cười.
Đây rõ ràng là những lời khi mới quen lúc đầu, hắn đã ở trên đường cao tốc nói với cô. Từ ánh mắt đến khẩu khí đều rất mê hoặc. Cô nghĩ đến đây nhịn không được chế nhạo hắn: “Nói thật, lúc trước anh có nghĩ đến khiến em uống quá chén hay không?”
Hắn cười: “Uh.”
Nam Bắc nhướng mày, thật đúng là lưu manh.
Trình Mục Dương thấp giọng nói, “Nếu lúc đó khiến em quá chén, sẽ không có Trình Mục Dương hiện tại. Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, kết cục của hai chúng ta đều giống nhau.”
Lời nói rất mê người.
Nam Bắc vốn định hỏi tiếp đến tột cùng là hắn có lý do gì để anh trai của cô có thể thỏa hiệp, tại giờ khắc cuối cùng giúp hắn một tay, đem chuyện này kết thúc hoàn mỹ. Đáng tiếc chưa kịp mở miệng thì Ninh Hạo đã đưa tai nghe qua, ý bảo Trình Mục Dương tiếp điện thoại.
Nghe qua, là chuyện ở Moscow.
Cô dừng lại lòng hiếu kì của bản thân, còn nhiều thời gian để hỏi.
Khi họ rời khỏi Ả Rập Saudi thì giới truyền thông đưa tin nhân viên của Mỹ hoạt động gián điệp tai Ả Rập Saudi đã bị bắt. Mà mục đích cùng nội dung hành động thì không được nêu rõ. Nam Bắc ngồi trên máy bay xem tin tức của một kênh truyền hình Trung Đông, rất ngạc nhiên vì sao họ lại biết tin tức nhanh như vậy.
Nhưng rất nhanh cô liền hiểu.
Việc này nhất định là Trình Mục Dương khi ở trên trực thăng đã nói với người Nga kia an bài.
Trải qua cuộc hành trình ở Ả Rập Saudi, tuy ngắn nhưng rất có hiệu quả, cô đối với thủ đoạn bày mưu tính kế của Trình Mục Dương cùng ý nghĩ chính trị quốc tế của hắn đã rất tin phục.
Cô biết, tất cả hướng đi đều dựa theo sự đánh giá của Trình Mục Dương mà phát triển. Ban đầu, chẳng qua là Trình Mục Dương muốn liên thủ với Moscow lấy cớ nhà khoa học hạt nhân uy hiếp nước Mỹ thừa nhận Trình Mục Dương là thương nhân từ thiện. Cuối cùng, Nam Hoài lại giúp đỡ, khiến Trung Đông cũng trở thành bạn bè với hắn.
Những ngày kế tiếp, các quốc gia liên quan sẽ tiến hành thương lượng lợi ích.
Trình Mục Dương và Nam bắc đều tin rằng, trong xã hội hiện đại, cho dù là chiến tranh, dụ dỗ, chia rẽ hay là gián điệp, hoạt động ám sát, chẳng qua đều phục vụ cho lợi ích kinh tế. Lợi ích kinh tế cao hơn tất cả, đây mới là trung tâm của đấu tranh.
Cho nên vấn đề chính là thời gian.
Mọi việc xảy ra, đều đã được yên lặng giải quyết trên một cái bàn tròn nào đó.
Thế giới này, lục địa cùng đại dương chiếm gần 5,1 triệu km2.
Mà ở đó vẫn luôn tồn tại một thế giời ngầm.
Có lẽ quy tắc sinh tồn sẽ khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ, những thế lực tồn tại ở những nơi nhất định, sẽ vì bảo vệ người dân cùng đất đai nơi đó mà tiến hành tranh đấu.
Giống như lời Nam Hoài: Bắc Bắc, chúng ta sinh ra trong gia tộc này, phải có nhiệm vụ bảo vệ người nhà cùng quê hương. Cho dù là chiến loạn hay bần cùng, cho dù thời thế thay đổi, cũng phải bảo vệ thật tốt con người cùng khí hậu ở đây.
Mà Trình Mục Dương, cũng đã nhắc đến ý này qua lời của hắn.
Nam Bắc nghĩ ban đầu cô động tâm với Trình Mục Dương chính là vì cảm thấy hắn và cô là người cùng thế giới. Cô thật may mắn, gặp được hắn.
Cô cứ nghĩ máy bay sẽ đến Bỉ, không ngờ Trình Mục Dương không sắp xếp như vậy. Càng kỳ lạ hơn là, hắn không đi Bỉ cũng không trở về Moscow mà là đến Bắc Kinh, sau đó từ Bắc Kinh đi tàu về Moscow.
Bọn họ ở toa hạng nhất.
Trừ bỏ những người của Trình Mục Dương, không còn hành khách nào khác.
Có ánh nắng từ ngoài chiếu vào qua kính thủy tinh rơi trên sàn. Tàu đang chạy đến nhà ga của đại lục Siberia và cách nó khoảng chừng 1000 cây số. Xung quanh chỉ có thảo nguyên cùng những khu rừng rậm bạt ngàn, không phải là phong cảnh có thể nhìn thấy ở Uyển Đinh.
Nam Bắc đang thấp giọng dỗ cục cưng, vô tâm nhìn ngoài cửa sổ.
“Anh trai em mang cục cưng trở về Vân Nam sao?” Nam Bắc cắt đứt điên thoại với Nam Hoài, khẩn trương nhìn về phía Trình Mục Dương.
Cô nghĩ, Trình Mục Dương muốn cho cô bất ngờ nên mới thay đổi hành trình.
Có lẽ cục cưng sẽ xuất hiện trên tàu, nhưng kết quả là không có. Càng có thêm tin không vui là Nam Hoài lại mang cục cưng rời Bỉ về Vân Nam.
Trình Mục Dương liền gật đầu: “Anh ấy nói với anh rồi, anh ấy muốn dẫn cục cưng đi ba năm.”
Tay hắn từ lưng Nam Bắc trượt xuống đùi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh đồng ý sao?” Nam Bắc vẫn cảm thấy có gì đó kì quái.
Hắn lắc đầu: “Không muốn.”
“Vậy sao anh còn đáp ứng với anh ấy?”
“Anh ấy là anh trai em.”
“Nhưng cục cưng là con gái anh.”
“Không sao.” Trình Mục Dương cười rộ lên, “Anh sẽ nghĩ biện pháp cướp về.”
Nam Bắc dở khóc dở cười.
Hai người kia rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
“Anh trai em đồng ý giúp anh là vì muốn dẫn cục cưng đi?”
“Đây không phải nguyên nhân chủ yếu, chỉ là điều kiện phụ.”
“Nguyên nhân chủ yếu là cái gì?”
Trình Mục Dương cười một cái, thanh âm thấp dần, nhưng cũng không trả lời vấn đề của cô: “Bắc Bắc, em không phát hiện ra tuyến đường này phong cảnh rất đẹp sao?” Nam Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe hắn nói tiếp, “Tuyến đường sắt này đi từ Bắc Kinh đến Moscow, khoảng cách mỗi nhà ga cũng hơn 1000 dặm, hai bên chỉ có thảo nguyên và rừng rậm, rất thích hợp để im lặng đọc sách, hoặc là làm một số việc.”
“Quả là rất đẹp.” Cô thuận miệng ứng phó.
“Chủ yếu là, toàn bộ hành trình vừa vặn sáu ngày sáu đêm.”
Cô rốt cục cũng hiểu ý tứ của hắn. Thì ra người đàn ông này vẫn còn nhớ lời hứa của cô ở Ả Rập Saudi.
Trình Mục Dương cười mà không nói, gọi điện thoại nội tuyến, cho người mang bữa tối tới.
Nhanh chóng có cô gái Moscow bưng đến rượu cùng thức ăn ngon.
Khi cô gái kia buông khay, Nam Bắc mới tùy tiện nhìn một chút, rất kinh ngạc. Là Catherine, bạn cùng phòng khi cô học tại Bỉ, đã nhiều năm không gặp. Catherine nhe răng cười với cô, dùng tiếng Nga nói vài câu với Trình Mục Dương rồi rời khỏi phòng.
Nam Bắc càng thêm nghi hoặc, quay đầu nhìn Trình Mục Dương.
Xem ra cô thật sự cần một lời giải thích hợp lý, về Bỉ, về sự quen biết của cô cùng Trình Mục Dương, có phải đều do hắn cố ý sắp xếp hay không: “Cô ấy là người của anh?”
“Không phải.” Trình Mục Dương ôm thắt lưng của Nam Bắc, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: “Cô ấy là người của cục an ninh.”
Nam Bắc né tránh tay hắn, nhưng lại trốn không khỏi ánh mắt hắn, như là đã chờ đợi điều gì đó từ lâu lắm.
Ánh mắt như vậy thật dễ dàng khiến cô đầu hàng.
“Vấn đề này, về sau em sẽ hỏi lại anh.” Giọng của cô thấp xuống, “Nói cho em biết, anh trai em đồng ý giúp anh là vì nguyên nhân gì?”
Trình Mục Dương im lặng nhìn cô, qua một lát, mới đột nhiên cười cười.
“Anh nói với anh ấy một câu chuyện xưa. Là chuyện của anh khi mười bốn tuổi.”
Hắn vừa nói xong, nụ hôn đã dừng trên thân thể cô. Bọn họ còn có thời gian rất dài, hắn không vội. Chuyện xưa đó, hắn sẽ chậm rãi kể cho cô nghe:
Hắn, Trình Mục Dương, đã thiếu cô một mạng như thế nào.
Lại như thế nào, có lòng tham không đáy, muốn cô một đời một kiếp.
—Hoàn bản Internet—
Truyện được post trên Internet chỉ tới đây, phiên ngoại về cục cưng sẽ được tác giả bổ sung trong sách xuất bản.
Dài dòng một chút về cái tên: có bạn từng hỏi “nhất sinh nhất thế” là “một đời một kiếp” hay “trọn đời trọn kiếp”. Mình thấy cái tên “trọn đời trọn kiếp” hay hơn nhiều nhưng khi đọc đến một chương anh Dương đã nói: “Anh không chỉ là sắc quỷ, còn là ác quỷ. Nếu chết đi sẽ xuống ngục A Tỳ, vĩnh viễn không siêu sinh. Vì vậy, anh chỉ có một đời một kiếp này triền miên cùng em.” Mình nghĩ, khi anh Dương bắt đầu tình yêu này, đã biết họ không có quá khứ, chẳng có tương lai, chưa từng gặp nhau kiếp trước, cũng chẳng hi vọng có được kiếp sau, với họ, chỉ có “một đời một kiếp” này mà thôi, vì thế nên mình đã chọn “một đời một kiếp” cho câu chuyện chỉ vì câu nói đó. Cảm nhận thế nào là tùy vào mỗi người.
About these ads
Cô không thấy rõ người đứng trên thang.
Cho đến khi người đó nhảy xuống, giữa gió xoáy cùng với tạp âm đi đến phía cô, Nam Bắc mới nhận ra là Ba Đông Cáp. Tất nhiên là khi cô rời đi một khoảng thời gian, Ba Đông Cáp đã trở thành một bộ phận trong kế hoạch của Trình Mục Dương.
“Hoàng tử nghe có rất nhiều nhân viên CIA của Mỹ xuất hiện tại Ả Rập Saudi nên đã khiếp sợ.” Ba Đông Cáp cười, “Đồng thời, ngài ấy cũng rất lo lắng đến sự an toàn của khách quý.”
Ba Đông Cáp nhìn Nam Bắc chào hỏi.
“Tôi rất tốt.” Trình Mục Dương nâng cao giọng giữa những tạp âm, cười nói, “Chỉ là có hơi kinh sợ.”
Ba Đông Cáp ngầm hiểu: “Những lời này tôi sẽ giúp anh chuyển đến họ.”
“Cám ơn anh.”
Những tia sáng không ngừng chiếu lung tung lên người Trình Mục Dương, càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Trực thăng xoay quanh trên đầu tạo ra luồng gió thổi mái tóc hắn rối loạn.
Nam Bắc bĩu môi, ý bảo hắn sau này phải giải thích với cô.
Có thể khiến Ba Đông Cáp ra tay chỉ có Nam Hoài và cô. Cho nên có thể là Nam Hoài giúp hắn.
Tuy rằng chung quy cũng là người một nhà, nhưng cô không tin Nam Hoài có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lợi dụng quan hệ của mình với hoàng thất Ả Rập Saudi mà giúp Trình Mục Dương, điên đảo trắng đen.
Lúc này trên sa mạc đã xuất hiện mười chiếc xe của cảnh sát và quân đội được vũ trang, chạy lại nơi này. Trình Mục Dương đưa súng cho Ba Đông Cáp, người phía sau ngầm hiểu, đều đem súng giao cho tâm phúc của hoàng tử.
Từ khi Trình Mục Dương chuyển giao súng, “sự thật” cũng đã được xác định:
Chuyện này vô cùng đơn giản, hắn là khách quý của Ả Rập Saudi, khi đang xem đua lạc đà thì bỗng nhiên gặp tập kích của nhân viên CIA. May mắn, hoàng tử anh minh thần võ, thu được tin tức tình báo đến cứu hắn đúng lúc.
Từ đầu đến đuôi, vị khách quý này căn bản không liên quan đến chuyện của nhà khoa học hạt nhân.
Những chuyện sau đó, sẽ là khúc mắc trong quan hệ giữa Mỹ và Ả Rập Saudi.
Cuối cùng Trình Mục Dương mang theo Nam Bắc cùng người của hắn lên một trực thăng rời xa cồn cát. Nam Bắc từ trên cao nhìn xuống, nơi đó đã bị đèn chiếu sáng như ban ngày. Rất nhiều quân vũ trang bao vây nơi đó như là chuẩn bị lâm trận đánh đại địch. Họ không biết, những nhân viên CIA ở dưới đã sớm bị Trình Mục Dương đánh tan khí thế, buông vũ khí đầu hàng.
Nam Bắc nhìn chằm chằm, càng nhìn càng xa, càng bội phục người đàn ông bên cạnh.
“Suy nghĩ cái gì?” Hắn đem cằm đặt trên vai cô.
Cô cười: “Suy nghĩ anh lật ngược phải trái, không phân biệt trắng đen.”
Hắn cười mà không nói.
Nam Bắc tiếp tục nói: “Những người này nhất định sẽ bị khởi tố tội gián điệp. Hơn nữa, chuyện này nhất định làm quan hệ Mỹ và Trung Đông căng thẳng, lúc này, Moscow càng muốn cảm ơn anh.”
Trình Mục Dương ừ một tiếng: “Bọn họ lại thiếu nợ anh một lần.”
“CIA thật đáng thương.” Nam Bắc cảm thán, “Hao hết khí lực, dụ dỗ nhà khoa học hạt nhân, lại bị anh mang qua tay người Nga. Hiện nay không chỉ không có kỹ sư, còn phải nén giận mà nhận tội gián điệp.”
Hắn lại uh.
Qua một lát lại hỏi cô: “Muốn uống rượu không?”
“Không muốn.”
“Chỉ uống một ngụm nhỏ thôi.”
“Em uống rượu, anh uống rượu, uống đến say a.”
“Sẽ không .” Hắn cười.
“Nếu say thì sao?”
“Anh sẽ mang em về nhà.”
Đáp án thật không phù hợp, là do Trình Mục Dương cố ý trả lời. Khoảng cách giữa họ rất gần, cô thậm chí cảm thấy nếu nói thêm một chữ nữa, môi hai người có thể chạm nhau. Ánh mắt hắn vẫn như trước, có mê hoặc, khiến cô suýt nữa nhận lời.
Cô buồn cười.
Đây rõ ràng là những lời khi mới quen lúc đầu, hắn đã ở trên đường cao tốc nói với cô. Từ ánh mắt đến khẩu khí đều rất mê hoặc. Cô nghĩ đến đây nhịn không được chế nhạo hắn: “Nói thật, lúc trước anh có nghĩ đến khiến em uống quá chén hay không?”
Hắn cười: “Uh.”
Nam Bắc nhướng mày, thật đúng là lưu manh.
Trình Mục Dương thấp giọng nói, “Nếu lúc đó khiến em quá chén, sẽ không có Trình Mục Dương hiện tại. Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, kết cục của hai chúng ta đều giống nhau.”
Lời nói rất mê người.
Nam Bắc vốn định hỏi tiếp đến tột cùng là hắn có lý do gì để anh trai của cô có thể thỏa hiệp, tại giờ khắc cuối cùng giúp hắn một tay, đem chuyện này kết thúc hoàn mỹ. Đáng tiếc chưa kịp mở miệng thì Ninh Hạo đã đưa tai nghe qua, ý bảo Trình Mục Dương tiếp điện thoại.
Nghe qua, là chuyện ở Moscow.
Cô dừng lại lòng hiếu kì của bản thân, còn nhiều thời gian để hỏi.
Khi họ rời khỏi Ả Rập Saudi thì giới truyền thông đưa tin nhân viên của Mỹ hoạt động gián điệp tai Ả Rập Saudi đã bị bắt. Mà mục đích cùng nội dung hành động thì không được nêu rõ. Nam Bắc ngồi trên máy bay xem tin tức của một kênh truyền hình Trung Đông, rất ngạc nhiên vì sao họ lại biết tin tức nhanh như vậy.
Nhưng rất nhanh cô liền hiểu.
Việc này nhất định là Trình Mục Dương khi ở trên trực thăng đã nói với người Nga kia an bài.
Trải qua cuộc hành trình ở Ả Rập Saudi, tuy ngắn nhưng rất có hiệu quả, cô đối với thủ đoạn bày mưu tính kế của Trình Mục Dương cùng ý nghĩ chính trị quốc tế của hắn đã rất tin phục.
Cô biết, tất cả hướng đi đều dựa theo sự đánh giá của Trình Mục Dương mà phát triển. Ban đầu, chẳng qua là Trình Mục Dương muốn liên thủ với Moscow lấy cớ nhà khoa học hạt nhân uy hiếp nước Mỹ thừa nhận Trình Mục Dương là thương nhân từ thiện. Cuối cùng, Nam Hoài lại giúp đỡ, khiến Trung Đông cũng trở thành bạn bè với hắn.
Những ngày kế tiếp, các quốc gia liên quan sẽ tiến hành thương lượng lợi ích.
Trình Mục Dương và Nam bắc đều tin rằng, trong xã hội hiện đại, cho dù là chiến tranh, dụ dỗ, chia rẽ hay là gián điệp, hoạt động ám sát, chẳng qua đều phục vụ cho lợi ích kinh tế. Lợi ích kinh tế cao hơn tất cả, đây mới là trung tâm của đấu tranh.
Cho nên vấn đề chính là thời gian.
Mọi việc xảy ra, đều đã được yên lặng giải quyết trên một cái bàn tròn nào đó.
Thế giới này, lục địa cùng đại dương chiếm gần 5,1 triệu km2.
Mà ở đó vẫn luôn tồn tại một thế giời ngầm.
Có lẽ quy tắc sinh tồn sẽ khác nhau, nhưng giống nhau ở chỗ, những thế lực tồn tại ở những nơi nhất định, sẽ vì bảo vệ người dân cùng đất đai nơi đó mà tiến hành tranh đấu.
Giống như lời Nam Hoài: Bắc Bắc, chúng ta sinh ra trong gia tộc này, phải có nhiệm vụ bảo vệ người nhà cùng quê hương. Cho dù là chiến loạn hay bần cùng, cho dù thời thế thay đổi, cũng phải bảo vệ thật tốt con người cùng khí hậu ở đây.
Mà Trình Mục Dương, cũng đã nhắc đến ý này qua lời của hắn.
Nam Bắc nghĩ ban đầu cô động tâm với Trình Mục Dương chính là vì cảm thấy hắn và cô là người cùng thế giới. Cô thật may mắn, gặp được hắn.
Cô cứ nghĩ máy bay sẽ đến Bỉ, không ngờ Trình Mục Dương không sắp xếp như vậy. Càng kỳ lạ hơn là, hắn không đi Bỉ cũng không trở về Moscow mà là đến Bắc Kinh, sau đó từ Bắc Kinh đi tàu về Moscow.
Bọn họ ở toa hạng nhất.
Trừ bỏ những người của Trình Mục Dương, không còn hành khách nào khác.
Có ánh nắng từ ngoài chiếu vào qua kính thủy tinh rơi trên sàn. Tàu đang chạy đến nhà ga của đại lục Siberia và cách nó khoảng chừng 1000 cây số. Xung quanh chỉ có thảo nguyên cùng những khu rừng rậm bạt ngàn, không phải là phong cảnh có thể nhìn thấy ở Uyển Đinh.
Nam Bắc đang thấp giọng dỗ cục cưng, vô tâm nhìn ngoài cửa sổ.
“Anh trai em mang cục cưng trở về Vân Nam sao?” Nam Bắc cắt đứt điên thoại với Nam Hoài, khẩn trương nhìn về phía Trình Mục Dương.
Cô nghĩ, Trình Mục Dương muốn cho cô bất ngờ nên mới thay đổi hành trình.
Có lẽ cục cưng sẽ xuất hiện trên tàu, nhưng kết quả là không có. Càng có thêm tin không vui là Nam Hoài lại mang cục cưng rời Bỉ về Vân Nam.
Trình Mục Dương liền gật đầu: “Anh ấy nói với anh rồi, anh ấy muốn dẫn cục cưng đi ba năm.”
Tay hắn từ lưng Nam Bắc trượt xuống đùi, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh đồng ý sao?” Nam Bắc vẫn cảm thấy có gì đó kì quái.
Hắn lắc đầu: “Không muốn.”
“Vậy sao anh còn đáp ứng với anh ấy?”
“Anh ấy là anh trai em.”
“Nhưng cục cưng là con gái anh.”
“Không sao.” Trình Mục Dương cười rộ lên, “Anh sẽ nghĩ biện pháp cướp về.”
Nam Bắc dở khóc dở cười.
Hai người kia rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
“Anh trai em đồng ý giúp anh là vì muốn dẫn cục cưng đi?”
“Đây không phải nguyên nhân chủ yếu, chỉ là điều kiện phụ.”
“Nguyên nhân chủ yếu là cái gì?”
Trình Mục Dương cười một cái, thanh âm thấp dần, nhưng cũng không trả lời vấn đề của cô: “Bắc Bắc, em không phát hiện ra tuyến đường này phong cảnh rất đẹp sao?” Nam Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe hắn nói tiếp, “Tuyến đường sắt này đi từ Bắc Kinh đến Moscow, khoảng cách mỗi nhà ga cũng hơn 1000 dặm, hai bên chỉ có thảo nguyên và rừng rậm, rất thích hợp để im lặng đọc sách, hoặc là làm một số việc.”
“Quả là rất đẹp.” Cô thuận miệng ứng phó.
“Chủ yếu là, toàn bộ hành trình vừa vặn sáu ngày sáu đêm.”
Cô rốt cục cũng hiểu ý tứ của hắn. Thì ra người đàn ông này vẫn còn nhớ lời hứa của cô ở Ả Rập Saudi.
Trình Mục Dương cười mà không nói, gọi điện thoại nội tuyến, cho người mang bữa tối tới.
Nhanh chóng có cô gái Moscow bưng đến rượu cùng thức ăn ngon.
Khi cô gái kia buông khay, Nam Bắc mới tùy tiện nhìn một chút, rất kinh ngạc. Là Catherine, bạn cùng phòng khi cô học tại Bỉ, đã nhiều năm không gặp. Catherine nhe răng cười với cô, dùng tiếng Nga nói vài câu với Trình Mục Dương rồi rời khỏi phòng.
Nam Bắc càng thêm nghi hoặc, quay đầu nhìn Trình Mục Dương.
Xem ra cô thật sự cần một lời giải thích hợp lý, về Bỉ, về sự quen biết của cô cùng Trình Mục Dương, có phải đều do hắn cố ý sắp xếp hay không: “Cô ấy là người của anh?”
“Không phải.” Trình Mục Dương ôm thắt lưng của Nam Bắc, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: “Cô ấy là người của cục an ninh.”
Nam Bắc né tránh tay hắn, nhưng lại trốn không khỏi ánh mắt hắn, như là đã chờ đợi điều gì đó từ lâu lắm.
Ánh mắt như vậy thật dễ dàng khiến cô đầu hàng.
“Vấn đề này, về sau em sẽ hỏi lại anh.” Giọng của cô thấp xuống, “Nói cho em biết, anh trai em đồng ý giúp anh là vì nguyên nhân gì?”
Trình Mục Dương im lặng nhìn cô, qua một lát, mới đột nhiên cười cười.
“Anh nói với anh ấy một câu chuyện xưa. Là chuyện của anh khi mười bốn tuổi.”
Hắn vừa nói xong, nụ hôn đã dừng trên thân thể cô. Bọn họ còn có thời gian rất dài, hắn không vội. Chuyện xưa đó, hắn sẽ chậm rãi kể cho cô nghe:
Hắn, Trình Mục Dương, đã thiếu cô một mạng như thế nào.
Lại như thế nào, có lòng tham không đáy, muốn cô một đời một kiếp.
—Hoàn bản Internet—
Truyện được post trên Internet chỉ tới đây, phiên ngoại về cục cưng sẽ được tác giả bổ sung trong sách xuất bản.
Dài dòng một chút về cái tên: có bạn từng hỏi “nhất sinh nhất thế” là “một đời một kiếp” hay “trọn đời trọn kiếp”. Mình thấy cái tên “trọn đời trọn kiếp” hay hơn nhiều nhưng khi đọc đến một chương anh Dương đã nói: “Anh không chỉ là sắc quỷ, còn là ác quỷ. Nếu chết đi sẽ xuống ngục A Tỳ, vĩnh viễn không siêu sinh. Vì vậy, anh chỉ có một đời một kiếp này triền miên cùng em.” Mình nghĩ, khi anh Dương bắt đầu tình yêu này, đã biết họ không có quá khứ, chẳng có tương lai, chưa từng gặp nhau kiếp trước, cũng chẳng hi vọng có được kiếp sau, với họ, chỉ có “một đời một kiếp” này mà thôi, vì thế nên mình đã chọn “một đời một kiếp” cho câu chuyện chỉ vì câu nói đó. Cảm nhận thế nào là tùy vào mỗi người.
About these ads
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook