Hà Vân ngây người nhìn Tô Vũ Phong một hồi, sau cùng khi thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán sáng ngời của anh, nhìn thấy cả sự lo lắng ẩn hiện trên gương mặt vốn dĩ luôn lạnh lùng của người ấy, bất giác cảm xúc trong lòng ập đến như mưa rơi không thể kìm nén, cô lặng lẽ nhắm mắt lại rồi vòng tay qua cổ anh, điên cuồng hôn trả.
Hai con người cứ thế ở trên cây cầu đá hôn nhau một cách hỗn loạn, xung quanh đất đá rơi xuống bể dung nham mịt mù cũng không làm bọn họ bận tâm.

Tô Vũ Phong cứ thế ôm chặt lấy Hà Vân, hôn đến mức khoang miệng cô phảng phất cả vị tanh của máu cũng vẫn mạnh mẽ như thế.
Có điều, nụ hôn của bọn họ chưa kéo dài được bao lâu thì bỗng nhiên từ phía cửa hang vọng lại một tiếng nổ rất mạnh, âm thanh của bom cùng đất đá dội đến hoàn toàn cắt đứt sự lãng mạn hiếm hoi của hai người.

Hà Vân giật mình, vội vàng tách ra khỏi Tô Vũ Phong, ngoảnh đầu lại liền thấy phía cửa hang tràn vào một đám khói bụi mịt mù.
Giọng Minh Trạch lẫn trong những tiếng đá rơi vọng vào: “Đại ca”.
“Mọi người…”.

Hà Vân buột miệng gọi một tiếng, sau đó mới nhớ ra mình và Tô Vũ Phong đang ở trong tư thế vô cùng mờ ám, đành lúng túng quay lại nhìn anh.
Lúc này, Tô Vũ Phong cũng đang quan sát cửa hang ở bên kia, đầu mày cau chặt lại: “Cửa hang được phá rồi”
“Vậy..

chúng ta mau tìm cách rời khỏi đây thôi”
Tô Vũ Phong lặng lẽ hít sâu vào một hơi, nhẫn nhịn đè nén cảm xúc đang dâng trào trong từng mạch máu.

Anh gật đầu, đỡ eo Hà Vân đứng dậy: “Có đứng được nữa không?”
Tự nhiên hôn nhau một trận long trời lở đất như vậy, nói chuyện bình thường cũng thấy vô cùng ngượng ngùng.

Hà Vân mặt mũi đỏ bừng, dù lúc này lòng bàn chân bỏng rát nhưng vẫn nói: “Được mà, tôi… không sao”.
Cô vừa nói dứt câu thì tảng đá lớn cuối cùng chắn ở cửa hang cũng bị Long gạt ra, mấy người đàn ông vội vã chạy đến miệng hang nhìn về khu đài tế.

Thấy Tô Vũ Phong và Hà Vân vẫn còn sống đứng ở đầu bên kia của cây cầu thì liền sung sướng hét to: “Đại ca, bác sĩ, hai người không sao chứ?”
Được gặp lại bọn họ, Hà Vân cũng vui mừng reo lên: “Bọn tôi không sao.

Mọi người có sao không?”

“Bác sĩ yên tâm”.

Minh Trạch liếc thấy cây cầu đá đã gãy rời nhiều chỗ, hiện tại chỉ còn mỗi nơi đại ca đang đứng là vẫn còn nguyên vẹn một phần, nhưng từng mảng đá cũng đang dần nứt toác rồi rơi xuống bể nham thạch, xem chừng cũng chẳng thể chống đỡ được thêm bao lâu nữa.
Anh ta hét to: “Đại ca, cây cầu sắp vỡ nát rồi, phải rời khỏi đó ngay”
Tô Vũ Phong gật đầu: “Trạch, đưa móc móng cho tôi”
Minh Trạch vội vàng rút móc móng từ trên người mình,lấy đà rồi quăng mạnh về phía Tô Vũ Phong: “Đại ca, bắt lấy”.
Móc móng của Minh Trạch bay chuẩn xác đến chỗ Tô Vũ Phong đang đứng, không thừa một chút lực, cũng chẳng lệch một ly, rất vừa tầm để anh bắt lấy.
Tô Vũ Phong sau khi nhận được móc móng thì lập tức chĩa thẳng lên trên trần hang, chọn một vị trí vẫn còn chắc chắn nhất rồi bóp cò.

Đầu nhọn của móc móng lập tức xuyên gió bay đi, khi chạm vào trần hang thì bốn cạnh liền bật ra, ghim chặt vào đá.
Tô Vũ Phong rút dây cáp khỏi đầu súng bắn móc móng rồi quay lại nhìn Hà Vân:
“Lại đây”.
Cô ngoan ngoãn đi lại gần anh, ban đầu Hà Vân cứ nghĩ hai người sẽ cùng đu dây cáp qua miệng hang bên kia, tuy nhiên Tô Vũ Phong chỉ buộc dây cáp vào mỗi eo của cô, anh nói:
“Lát nữa bám thật chặt dây cáp, lúc đu qua không được nhìn xuống dưới, nhớ không?”
Hà Vân thấy Tô Vũ Phong không có ý định đi cùng mình thì hốt hoảng nói: “Còn anh thì sao? Sao anh không đi cùng tôi”
“Trần hang rung lắc như vậy, móc móng không thể chịu được sức nặng của hai người”.

Anh quấn ba vòng dây vào người cô rồi thắt nút lại, Tô Vũ Phong kéo căng mấy lần để kiếm tra độ chắc chắn, xong xuôi mới nói thêm: “Cô sang bên đó trước, tôi sẽ sang sau”
“Tôi nhẹ hơn, để tôi sang sau”.

Hà Vân kiên quyết lắc đầu, không phải cô sợ đi một mình sẽ c.hế.t, mà là sợ khi cô đi rồi, Tô Vũ Phong ở bên này sẽ phải cô đơn chịu hiểm nguy: “Anh đi trước đi”.
“Ngoan, nghe lời”.

Anh kéo cô đi đến rìa của cây cầu đá, lòng bàn tay lớn của anh bóp chặt lấy tay Hà Vân: “Đợi tôi vài phút thôi”
“Nhưng mà…”.

Hà Vân còn chưa kịp nói dứt câu thì một tảng đá to ở cây cầu đổ sụp xuống bể nham thạch, nơi bọn họ đang đứng nghiêng ngả giống như sắp vỡ nát ra đến nơi.

Tô Vũ Phong biết không còn nhiều thời gian nên không chần chừ thêm, anh lập tức đẩy cô về phía trước: “Cố gắng chịu đựng một chút”.
Sau khi Hà Vân vừa rời khỏi cây cầu đá, Tô Vũ Phong cũng ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa hang, hét to: “Trạch”
Minh Trạch cùng với những người còn lại đứng ở cửa hang bên kia cũng đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, khi Hà Vân vừa được quăng khỏi cây cầu thì anh ta cũng hô to: “Em biết rồi, đại ca”.
Trần hang lúc này đã sắp đổ sập, bây giờ phải chịu thêm sức nặng của Hà Vân khi đu qua thì rung lên bần bật, những mảng đất đá rơi xuống bể nham thạch sôi sùng sục bên dưới rồi ngay lập tức bị nó nuốt chửng, khiến người đang đu ngay bên trên cũng cảm thấy rùng mình.
Tô Vũ Phong nhìn chằm chằm Hà Vân cho đến khi bọn Minh Trạch đỡ được cô thì mới có thể thở phào một tiếng.

Mà Hà Vân sau khi an toàn đặt chân vào hang động cũng không chần chừ dù chỉ nửa giây, lập tức chồm dậy gọi Minh Trạch:
“Anh Trạch, mau tháo dây cáp móc móng của tôi đưa cho anh ấy”.
“Tôi biết rồi, chị dâu”.
Minh Trạch vội đến mức quên cả cách xưng hô, nhanh như cắt tháo móc móng ở eo Hà Vân, sau đó buộc vào dây cáp một cục đá để tăng sức nặng rồi lại tung về phía Tô Vũ Phong: “Đại ca, cô ấy đã an toàn rồi.

Giờ đến lượt anh”.
Lúc này, cây cầu đá dưới chân Tô Vũ Phong sắp đổ sập hoàn toàn, anh đứng hai chân cũng gần như không còn chỗ nữa.
Tô Vũ Phong bắt lấy dây cáp Minh Trạch ném đến, quấn vào cánh tay hai vòng rồi tung người nhảy qua bể nham thạch.

2/3 quãng đường đầu tiên móc móng vẫn có thể chịu đựng được, nhưng khi còn cách cửa hang bên này chừng 7 mét thì trần hang bắt đầu nứt toác ra, ba đầu cạnh của móc móng không còn điểm bám liền bật tung, khiến cơ thể Tô Vũ Phong bị tụt mạnh xuống dưới.
Mọi người nhìn thấy vậy thì lập tức gào ầm lên: “Đại ca, cẩn thận”.
Tô Vũ Phong gật đầu, định bảo “không sao” nhưng còn chưa kịp đáp lời thì trần hang đã đổ sập xuống, từng mảng đá khổng lồ rơi xuống khiến bể nham thạch khiến những dòng dung nham nóng đỏ rực bắn lên như pháo hoa, khói bụi bay mịt mù.
Hà Vân nhìn Tô Vũ Phong đu người đến đâu, trần hang sập xuống ngay sau lưng đến đó thì sợ đến nỗi hai mắt mở to không dám chớp, cô không dám hét to sợ anh phân tâm, chỉ lẩm bẩm kêu lên: “Phong, cố lên, còn một chút nữa thôi”
Tuy nhiên, cái ‘một chút’ ấy đối với tình cảnh này thực sự là một quãng đường vô cùng xa xôi, Tô Vũ Phong đu thêm được ba mét thì cạnh thứ 4 của móc móng cuối cùng cũng không thể tiếp tục chống đỡ, lập tức bật tung ra, đầu móc móng không còn điểm tựa liền rơi xuống bể nham thạch.
Tuy nhiên, ngay trong thời khắc Tô Vũ Phong rơi tự do xuống bên dưới thì Long cũng lập tức tung móc móng còn lại trong tay mình ra, gầm to một tiếng: “Đại ca, nắm lấy”.
Tô Vũ Phong phản xạ nhanh như chớp, giữa lúc lao mình xuống bể nham thạch sôi sục như vậy mà mặt anh vẫn không biến sắc, vẫn bình tĩnh nắm chuẩn xác dây cáp mà Long vừa ném xuống, đạp chân vào vách hang rồi cố định mình giữa không trung: “Được rồi, Long”.
“Em kéo anh lên ngay đây”
Minh Trạch và mấy đàn em phía sau cũng ngay lập tức nhào lại kéo phụ Long, dưới sức lực kinh hồn của mấy người đàn ông, chỉ chưa đầy mười lăm giây sau đó Tô Vũ Phong đã an toàn đặt chân vào hang động.
Khi nhìn thấy anh, Hà Vân rất muốn nhào đến ôm anh một cái như ban nãy, tuy nhiên ngay lúc này A Mẫn đã từ phía sau xông lại, đứng chắn trước mặt cô và Tô Vũ Phong:
“Đại ca, anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”.

“Không sao”.

Anh nhìn mọi người một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Hà Vân hai giây, thấy cô vẫn ổn mới lặng lẽ dời đi nơi khác: “Hang động này sắp sập đến nơi, không thể ở lại lâu thêm, có chuyện gì ra ngoài rồi nói”
“Rõ, đại ca”.
Hang động lớn bên trong đã đổ sập, chắc chắn cũng sẽ kéo theo chấn rung đối với hang còn lại, thậm chí còn có thể khiến nham thạch trào ra bên ngoài.

Với tình huống nguy cấp thế này, Tô Vũ Phong không được nghỉ ngơi dù chỉ là vài giây, thậm chí còn không có thời gian để xem trên người có bao nhiêu vết thương mà phải lập tức lên đường rời khỏi đó.
Bọn họ men theo con đường cũ quay trở ra, phía sau vẫn vang lên ầm ầm những tiếng đất đá sụp xuống.

Khi đi được gần mười phút, cuối cùng cũng nghe thấy được gió mát từ đầu cửa hang thổi đến, tuy nhiên Tô Vũ Phong lại không vội ra ngoài ngay mà đột ngột dừng lại.
Long nói:
“Đại ca, bọn Thiên Hạ Hội chắc hẳn đang chờ chúng ta ở bên ngoài”.
Nhắc đến Thiên Hạ Hội, Minh Trạch vẫn không nén nổi bực mình.

Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Đại ca, lũ khốn đó lần này định làm ngư ông đắc lợi, chờ chúng ta xông vào hiểm nguy lấy bản đồ rồi ra tay cướp lại.

Hôm nay không bẻ cổ từng tên thì không hả được giận”
“Để xem bọn chúng có bản lĩnh lấy được hay không”.

Tô Vũ Phong lặng lẽ rút súng ra, quay đầu nhìn A Mẫn: “A Mẫn, quét bản đồ tầm nhiệt”.
“Vâng, đại ca”.
Ipad của A Mẫn đã phát nổ, cho nên lần này cô ta đành phải dùng Apple Watch trên tay để quét bản đồ tầm nhiệt.

Khi bản đồ vừa quét xong, trên màn hình liền hiển thị hàng chục chấm nhiệt đang mai phục ở ngoài cửa hang.

Nhưng cùng lúc này thì Hà Vân cũng đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Ban nãy lúc bọn họ đi vào, rõ ràng thủ lĩnh và dũng sĩ của Sentinel đã ở bên ngoài, mà nếu theo như lời Tô Vũ Phong nói thì bây giờ người của Thiên Hạ Hội đang ở chờ đợi bọn họ ngay ở miệng hang.
Vậy rút cuộc là Thiên Hạ Hội đã tiêu diệt hết người Sentinel hay là thủ lĩnh cấu kết với Thiên Hạ Hội?
Hà Vân đang ngẩn ra nghĩ ngợi thì nghe giọng Tô Vũ Phong vọng đến: “Long, di chuyển bom khói ra bên ngoài”
“Vâng, đại ca”
Long lập tức lấy ra một thiết bị giống như một chiếc ô tô đồ chơi, nhưng trông có vẻ hiện đại hơn rất nhiều.


Anh ta đặt bom khói lên chiếc ô tô đó, cài sẵn lẫy mở bom rồi cầm điều khiển, di chuyển chiếc ô tô đó ra bên ngoài.
Trên bảng điều khiển của anh ta có thể nhìn thấy đường đi của ô tô qua camera, khi ra đến cửa hang, hình ảnh chiếu về quả thực có hàng trăm người châu Âu bịt mặt cầm súng máy hạng nặng chĩa sẵn vào hang, dường như chỉ chờ bọn Tô Vũ Phong đi ra là lập tức nổ súng.
Vẻ mặt Tô Vũ Phong lúc này vẫn không biến sắc, anh lạnh giọng ra lệnh: “Mở bom khói”
“Rõ”
Long lập tức ấn một chút trên bảng điều khiển, ngòi nổ của bom khói lập tức bị giật tung ra, khói trắng lập tức bay mịt mù khắp nơi.
Người của Thiên Hạ Hội không ngờ Tô Vũ Phong đã phát hiện ra bọn chúng ở đây nên không kịp đề phòng, những tên ở gần nhất lập tức trúng khí độc, miệng sùi bọt mép ngã lăn đùng ra đất, co giật điên cuồng.
Những kẻ phía sau thấy vậy thì lập tức nổ súng túi bụi về phía cửa hang, miệng gầm lên: “Lùi về phía sau, lùi về phía sau”.
Tuy nhiên, người của Tô Vũ Phong lúc này đang ở tận sâu trong hang, bọn chúng có bắn đạn cũng chỉ trúng vách đá chứ không hề trúng người bên trong.

Tô Vũ Phong tiếp tục ra lệnh cho bọn Minh Trạch ném bom khói cùng với một số loại bom nổ ra bên ngoài, đồng thời ngay lúc này, anh cũng ấn một nút trên tai nghe:
“Thủ lĩnh, đến lượt ông”
Thủ lĩnh lúc này đang núp trong rừng cây ngay trước cửa hang, tất nhiên ông ta không thể hiểu được lời nói của Tô Vũ Phong, nhưng chỉ cần nghe tiếng của anh cũng đủ biêt phải hành động gì.
Thủ lĩnh hô to một tiếng, mười mấy dũng sĩ của Sentinel lập tức giật ngòi nổ của bom đã được chôn sẵn trước miệng hang, sau đó cầm súng máy mà Tô Vũ Phong đã đưa cho bọn họ đêm qua, nã đạn điên cuồng vào lũ người của Thiên Hạ Hội từ sau lưng.
Cục diện trận chiến lập tức thay đổi 180 độ!
Thiên Hạ Hội mất công bày binh bố trận để mai phục Tô Vũ Phong, lúc này bỗng nhiên lại bị Uy Việt tấn công phía trước, thổ dân Sentinel tấn công ở phía sau, bọn chúng bị kẹp ở giữa, tiến không được lùi cũng không xong, cuối cùng chỉ trong vòng 15 phút đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ.
Tô Vũ Phong quan sát máy tầm nhiệt trên đồng hồ của A Mẫn, thấy lực lượng của Thiên Hạ Hội ban nãy có vài chục tên, bây giờ thì còn lác đác vài tên đang yếu ớt chống cự mới nói với thủ lĩnh:
“Được rồi.

Thủ lĩnh, lùi ra xa một chút”.
Thủ lĩnh ấp úng nói bằng tiếng Sentinel: “Được”.
Tô Vũ Phong tắt tai nghe, chờ vài phút để thủ lĩnh cùng với những dũng sĩ Seltinel rút hết mới nói với Minh Trạch:
“Phần còn lại của cậu”
“Rõ, đại ca”.
Bọn Minh Trạch ngứa mắt với người của Thiên Hạ Hội đã lâu, muốn đánh nhau tay đôi một trận nhưng hoàn cảnh không cho phép, bây giờ được đại ca cho ra bên ngoài thì hưng phấn vác súng máy chạy như bay ra, bóp cò đến mức băng đạn của anh ta giật túi bụi, những mẩu đầu đạn văng xuống khắp nơi.
Những người còn sống sót của Thiên Hạ Hội lúc này mới thấm thía thế nào là Tô Vũ Phong vang danh một cõi ở Đông Xưởng, biết không thể đối đầu được với anh nên lập tức ném súng, giơ cờ trắng đầu hàng:
“Chúng tôi đầu hàng, đừng giết chúng tôi”.
“Mẹ kiếp”.

Minh Trạch vẫn điên tiết, cầm súng máy bắn một phát vào chân của tên giơ cờ trắng: “Chúng mày định làm ngư ông đắc lợi à?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương