Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
-
Chương 77: Giờ khắc này mới thật sự là ngài hay sao?
Bên dưới người ta là chăn êm nệm ấm, còn bên trên lại là thân hình ấm nóng của hắn, mà khi ta đối diện với đôi mắt sắc bén đó, toàn thân ta rét run lên.
Ba ngày ở trong thiên lao chịu đủ khổ hình, mặc kệ có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng, ta cũng không hề tính kế cho bản thân, quyết không khuất phục mở miệng nói ra cái tên mà Bùi Nguyên Sâm muốn nghe, nhưng người nam nhân trước mặt này, bởi vì ta từng chọc giận hắn nên hắn cứ như thế mà bỏ mặc ta.
Việc này nhất định là do ông trời tàn nhẫn!
Ta đột nhiên cảm thấy lồng ngực trở lại bình thường, ngẩng đầu chống lại cặp mắt hung ác nham hiểm kia: "Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn nô tỳ thế nào?"
Hắn nhíu mày, nhìn ta.
Thân thể của hai người dán chặt cùng một chỗ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng hòa lại, hơi thở tiếp xúc lẫn nhau giống như một thứ gì đó xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Qua một lúc thật lâu, hắn mới lạnh giọng: "Nhớ kỹ, bổn cung sẽ không giữ lại người gian trá bên mình."
"..."
"Ngươi, là ngoại lệ duy nhất, cũng là lần cuối cùng."
"..."
"Sau này nếu lại để ta biết ngươi lừa ta..."
"Thì thế nào?"
"Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!"
Bốn chữ ngắn ngủi như lời nguyền khắc vào tim ta, ta theo bản năng mà run rẩy.
Ta bị hắn đặt dưới thân, hơi thở và nhiệt độ quen thuộc bao quanh cơ thể ta như những cơn ác mộng hằng đêm ta mơ thấy, mà những lời này lại giống như bóng đè. Ta mở to hai mắt, nhìn tầng tầng màn che trên đỉnh đầu, màn đêm vô tận bao phủ khắp người ta.
Ta biết, ta đã không còn đường lui, cũng không trốn thoát số mệnh.
Không biết qua bao lâu, ta khẽ giật tay muốn tránh khỏi, nhưng lại phát hiện cỗ thân thể nặng trĩu đặt ở trên người ta, nửa điểm không hề có ý buông ra.
"Điện hạ..."
"Đừng nhúc nhích." Giọng hắn khàn khàn mang theo một chút mềm mại không nói nên lời, ta kinh ngạc quay đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, lại phát hiện hắn đã nhắm hai mắt lại, hình như đã ngủ đến có chút mơ hồ.
"Ta mệt, đừng nhúc nhích..."
Ta không khỏi kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Hạo. Hắn quả thật rất tuấn mỹ, so với Bùi Nguyên Tu chỉ có hơn chứ không kém, lông mày lưỡi mác, con ngươi lấp lánh, sống mũi thẳng, môi mỏng, ngũ quan rõ ràng góc cạnh, cho dù ở trong đêm tối cũng nổi bật như vậy.
Ta biết, thứ sắc bén nhất chính là ánh mắt của hắn, nó giống như một thanh kiếm hai lưỡi, làm sao cũng không nắm chặt được, sẽ khiến cả người mình đầy thương tích.
Nhưng lúc này, khi hắn nhắm lại, trong phút chốc lại toát ra ra vẻ dịu dàng khó thấy.
Một khắc dịu dàng này khiến ta cũng có chút mê mang.
Bùi Nguyên Hạo... Giờ khắc này mới thật sự là ngài hay sao?
Ba ngày ở trong thiên lao chịu đủ khổ hình, mặc kệ có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng, ta cũng không hề tính kế cho bản thân, quyết không khuất phục mở miệng nói ra cái tên mà Bùi Nguyên Sâm muốn nghe, nhưng người nam nhân trước mặt này, bởi vì ta từng chọc giận hắn nên hắn cứ như thế mà bỏ mặc ta.
Việc này nhất định là do ông trời tàn nhẫn!
Ta đột nhiên cảm thấy lồng ngực trở lại bình thường, ngẩng đầu chống lại cặp mắt hung ác nham hiểm kia: "Điện hạ, rốt cuộc ngài muốn nô tỳ thế nào?"
Hắn nhíu mày, nhìn ta.
Thân thể của hai người dán chặt cùng một chỗ, thậm chí ngay cả hô hấp cũng hòa lại, hơi thở tiếp xúc lẫn nhau giống như một thứ gì đó xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Qua một lúc thật lâu, hắn mới lạnh giọng: "Nhớ kỹ, bổn cung sẽ không giữ lại người gian trá bên mình."
"..."
"Ngươi, là ngoại lệ duy nhất, cũng là lần cuối cùng."
"..."
"Sau này nếu lại để ta biết ngươi lừa ta..."
"Thì thế nào?"
"Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!"
Bốn chữ ngắn ngủi như lời nguyền khắc vào tim ta, ta theo bản năng mà run rẩy.
Ta bị hắn đặt dưới thân, hơi thở và nhiệt độ quen thuộc bao quanh cơ thể ta như những cơn ác mộng hằng đêm ta mơ thấy, mà những lời này lại giống như bóng đè. Ta mở to hai mắt, nhìn tầng tầng màn che trên đỉnh đầu, màn đêm vô tận bao phủ khắp người ta.
Ta biết, ta đã không còn đường lui, cũng không trốn thoát số mệnh.
Không biết qua bao lâu, ta khẽ giật tay muốn tránh khỏi, nhưng lại phát hiện cỗ thân thể nặng trĩu đặt ở trên người ta, nửa điểm không hề có ý buông ra.
"Điện hạ..."
"Đừng nhúc nhích." Giọng hắn khàn khàn mang theo một chút mềm mại không nói nên lời, ta kinh ngạc quay đầu, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, lại phát hiện hắn đã nhắm hai mắt lại, hình như đã ngủ đến có chút mơ hồ.
"Ta mệt, đừng nhúc nhích..."
Ta không khỏi kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Hạo. Hắn quả thật rất tuấn mỹ, so với Bùi Nguyên Tu chỉ có hơn chứ không kém, lông mày lưỡi mác, con ngươi lấp lánh, sống mũi thẳng, môi mỏng, ngũ quan rõ ràng góc cạnh, cho dù ở trong đêm tối cũng nổi bật như vậy.
Ta biết, thứ sắc bén nhất chính là ánh mắt của hắn, nó giống như một thanh kiếm hai lưỡi, làm sao cũng không nắm chặt được, sẽ khiến cả người mình đầy thương tích.
Nhưng lúc này, khi hắn nhắm lại, trong phút chốc lại toát ra ra vẻ dịu dàng khó thấy.
Một khắc dịu dàng này khiến ta cũng có chút mê mang.
Bùi Nguyên Hạo... Giờ khắc này mới thật sự là ngài hay sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook