Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
-
Chương 41: Dập lửa cho ta trước
"A?"
Ta chấn động mở to hai mắt nhìn hắn, thấy hắn lười nhấc nâng mắt nhìn ta. Thấy ta nửa ngày cũng không phản ứng, hắn nói: "Đóng cửa."
...
Trực đêm, chẳng lẽ muốn ta ở lại nơi này, ở lại trong phòng của hắn, đơn độc ở cùng hắn suốt một đêm sao?
Tưởng tượng tới đây, cả người ta có chút hoảng loạn, lắp bắp nói: "Điện hạ, nô tỳ... Nô tỳ sẽ gọi người cho ngài, Lưu công công... Nhất định an bài..."
"Lớn mật!" Mày rậm hắn nhíu lại, "Lời của bổn cung, ngươi cũng dám cãi?"
"Nô tỳ không dám!"
"Nếu không dám thì đóng cửa đi!"
"..."
Biết hắn tức giận, ta cũng không dám nhiều lời, so với Diêu Ánh Tuyết ngày thường khó xử ta, nam tử trước mặt này mới là người thật sự khiến ta sợ hãi. Ta chỉ đành chậm rãi đi qua đóng cửa, sau đó từng bước dịch tới mép giường.
Ngồi xuống ghế nhỏ gần đó, bên trong màn che lại truyền tới tiếng động của quần áo, ta lại cúi đầu càng sâu.
Hắn nằm xuống, an tĩnh một lúc mới mở miệng: "Cứ qua đêm thế này sao?"
"Dạ?"
"Nến."
"A."
Ta vội vàng đứng dậy thổi tắt nến trên bàn, không gian bên trong lập tức chìm vào bóng tối.
Càng tối, mũi của người càng nhanh nhạy lên, ta ngồi trong gian phòng vừa trải qua một hồi dây dưa, lúc này không khí vẫn còn hương khí hoan ái hoa lệ vừa qua, không ngừng xông vào mũi. Không chỉ có hương khí ái muội này, ngay cả tiếng hít thở của hắn cũng gần bên tai..
Cánh tay ta đặt trên đầu gối run lên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong bóng đêm lần nữa vang lên thanh âm khàn khàn của Bùi Nguyên Hạo: "Trà."
Hắn sao lại khát như vậy, vừa mới uống một ly mà?
Ta vội vàng đứng dậy bật lửa ngọn nến cắm gần mép giường, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi màn che, ẩn ẩn nhìn thấy thân hình của hắn, trước ngực ta phập phồng kịch liệt. Ta vội dời ánh mắt đi, tiến đến cạnh bàn rót trà cho hắn, hai tay đưa qua: "Điện hạ, thỉnh dùng trà."
Màn che bị vén lên, một bàn tay duỗi tới, đột nhiên bắt lấy cổ tay ta.
Tay ta run lên, giống như theo bản năng mà chén trà rơi xuống, đập vào giá nến bên cạnh. Ánh nến văng khắp nơi, rũ lên màn che làm nó bốc cháy một góc.
"Điện hạ!" Ta kinh hoảng, giãy dụa, "Nô tỳ biết tội, thỉnh điện hạ buông tay!"
Nhưng cái tay kia vẫn nắm lấy ta, một chút cũng không thả lỏng. Càng ngày càng gấp, trái tim ta càng lúc càng hoảng loạn, bắt đầu dùng sức giãy dụa, thanh âm run run: "Điện hạ, cháy! Cháy..."
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên dùng lực kéo ta. Ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị hắn kéo lên giường, nghiêng người đè ta xuống dưới. Hắn cúi người nhìn ta, trong phòng u ám như vậy, ta hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy cả người hắn đẫm mồ hôi, theo ánh lửa nhàn nhạt làm đôi mắt kia phảng phất giống một con dã thú.
Khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười tà ác.
"Dập lửa cho ta trước."
Ta chấn động mở to hai mắt nhìn hắn, thấy hắn lười nhấc nâng mắt nhìn ta. Thấy ta nửa ngày cũng không phản ứng, hắn nói: "Đóng cửa."
...
Trực đêm, chẳng lẽ muốn ta ở lại nơi này, ở lại trong phòng của hắn, đơn độc ở cùng hắn suốt một đêm sao?
Tưởng tượng tới đây, cả người ta có chút hoảng loạn, lắp bắp nói: "Điện hạ, nô tỳ... Nô tỳ sẽ gọi người cho ngài, Lưu công công... Nhất định an bài..."
"Lớn mật!" Mày rậm hắn nhíu lại, "Lời của bổn cung, ngươi cũng dám cãi?"
"Nô tỳ không dám!"
"Nếu không dám thì đóng cửa đi!"
"..."
Biết hắn tức giận, ta cũng không dám nhiều lời, so với Diêu Ánh Tuyết ngày thường khó xử ta, nam tử trước mặt này mới là người thật sự khiến ta sợ hãi. Ta chỉ đành chậm rãi đi qua đóng cửa, sau đó từng bước dịch tới mép giường.
Ngồi xuống ghế nhỏ gần đó, bên trong màn che lại truyền tới tiếng động của quần áo, ta lại cúi đầu càng sâu.
Hắn nằm xuống, an tĩnh một lúc mới mở miệng: "Cứ qua đêm thế này sao?"
"Dạ?"
"Nến."
"A."
Ta vội vàng đứng dậy thổi tắt nến trên bàn, không gian bên trong lập tức chìm vào bóng tối.
Càng tối, mũi của người càng nhanh nhạy lên, ta ngồi trong gian phòng vừa trải qua một hồi dây dưa, lúc này không khí vẫn còn hương khí hoan ái hoa lệ vừa qua, không ngừng xông vào mũi. Không chỉ có hương khí ái muội này, ngay cả tiếng hít thở của hắn cũng gần bên tai..
Cánh tay ta đặt trên đầu gối run lên.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong bóng đêm lần nữa vang lên thanh âm khàn khàn của Bùi Nguyên Hạo: "Trà."
Hắn sao lại khát như vậy, vừa mới uống một ly mà?
Ta vội vàng đứng dậy bật lửa ngọn nến cắm gần mép giường, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi màn che, ẩn ẩn nhìn thấy thân hình của hắn, trước ngực ta phập phồng kịch liệt. Ta vội dời ánh mắt đi, tiến đến cạnh bàn rót trà cho hắn, hai tay đưa qua: "Điện hạ, thỉnh dùng trà."
Màn che bị vén lên, một bàn tay duỗi tới, đột nhiên bắt lấy cổ tay ta.
Tay ta run lên, giống như theo bản năng mà chén trà rơi xuống, đập vào giá nến bên cạnh. Ánh nến văng khắp nơi, rũ lên màn che làm nó bốc cháy một góc.
"Điện hạ!" Ta kinh hoảng, giãy dụa, "Nô tỳ biết tội, thỉnh điện hạ buông tay!"
Nhưng cái tay kia vẫn nắm lấy ta, một chút cũng không thả lỏng. Càng ngày càng gấp, trái tim ta càng lúc càng hoảng loạn, bắt đầu dùng sức giãy dụa, thanh âm run run: "Điện hạ, cháy! Cháy..."
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên dùng lực kéo ta. Ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị hắn kéo lên giường, nghiêng người đè ta xuống dưới. Hắn cúi người nhìn ta, trong phòng u ám như vậy, ta hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy cả người hắn đẫm mồ hôi, theo ánh lửa nhàn nhạt làm đôi mắt kia phảng phất giống một con dã thú.
Khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười tà ác.
"Dập lửa cho ta trước."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook