"Nô tỳ không cố ý dựa vào người điện hạ, nô tỳ chỉ là... Không cẩn thận té ngã."

"Không cẩn thận té ngã? Sao ngươi không té ngã chỗ khác mà lại cố tình té vào lòng điện hạ?" Bà ta nhìn ta, cười lạnh, "Có lẽ là ngươi thấy tối qua điện hạ triệu bổn phu nhân tới tẩm cung sủng hạnh, sủng ái càng lúc càng nhiều, nên ngươi cho rằng điện hạ cũng sẽ nhìn ngươi với con mắt khác sao?"

Sắc mặt ta trắng bệch: "Không có, nô tỳ không có nghĩ như vậy."

"Vậy sao?"

Nhìn nàng ta còn muốn nổi giận, ta hạ mi mắt xuống, nhẹ giọng: "Phu nhân, nô tỳ tự biết thân phận của mình, đi theo phu nhân cũng là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ chưa bao giờ dám vọng tưởng được điện hạ sủng ái. Thỉnh phu nhân nhất định phải tin nô tỳ."

Nghe ta kính cẩn như thế, Diêu Ánh Tuyết cũng thoáng hả giận. Nàng ta trừng mắt nhìn ta một lát rồi mới buông tay.

"Được, Nhạc Thanh Anh, ngươi tốt nhất nói được thì phải làm được, nếu không... Đừng trách bổn phu nhân hạ thủ không lưu tình."

"Vâng."

Ta cúi người lạy một cái, chậm rãi đỡ khung cửa đứng lên. Lúc này, hai chân giống như đã không còn của ta, hơn nữa cả người còn nhiễm nước lạnh, ta vô cùng chật vật. Diêu Ánh Tuyết chán ghét vung tay áo: "Cút!"

Từ nơi ở của nàng ta tới phòng hạ nhân, đường đi không xa nhưng một đoạn này đối với ta thật sự khó khăn, nhiều lần lảo đảo sắp ngã xuống đất, ta chỉ có thể dựa vào mặt tường khô ráp, nghiêng ngả trở về.

Khi tới hành lang, ở cuối tường hồng, ta đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh hoa lệ đang đi về hướng này. Thời điểm nàng tới trước mặt, ta cố gắng hành lễ: "Kim Kiều tiểu thư."

Nàng giống như không nhìn thấy ta, nhanh chóng đi về phía trước.

Nhưng vừa đi được hai bước, phía sau truyền tới một thanh âm trầm tĩnh: "Thật nhìn không ra, người còn rất có tâm cơ."

Ta sửng sốt, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng chậm rãi quay lại, khuôn mặt đoan trang nhàn nhạt có chút ý cười, biểu tình giống hệt thời tiết cuối thu, lạnh lẽo mà an tĩnh.

Ta cười cười: "Kim Kiều tiểu thư đang nói chuyện với nô tỳ sao?"

"Chẳng lẽ trong Thượng Dương cung này còn người thứ hai có thể đem người đường đường là Ánh Tuyết phu nhân đùa bỡn trong tay hả?"

"Đùa bỡn?" Ta nhịn không được mà bật cười: "Kim Kiều tiểu thư đang nói đùa với Thanh Anh sao? Thanh Anh chỉ là một nô tỳ, sao có thể đùa bỡn hoàng tử phu nhân chứ?"

Nàng cười cười, từng bước đi về phía ta, nói: "Tam điện hạ chọn người phu nhân này quả thật tìm kiếm rất lâu, Hồng Vi Lục Trà bọn họ suốt ngày tranh sủng, làm trò hề, không ra thể thống gì cả. Mà ta thì xuất thân con nhà thương gia, lại là thứ xuất nên không có được phúc phận này. Tuy ta không biết vì sao Tam điện hạ lại nhanh chóng sắc phong Diêu Ánh Tuyết làm phu nhân, nhưng vắng vẻ mấy ngày chính là muốn xem tâm tính của nàng, có đủ tư cách trở thành nữ nhân của hoàng tử không."

Ta nghe nàng nói, trong lòng liền trầm xuống.

"Nếu không phải ngươi," Nàng đi tới trước mặt, chăm chú nhìn đôi mắt của ta, "Tự mình giữ lại túi bạc Ánh Tuyết phu nhân đưa cho Lưu công công, chỉ sợ điện hạ sớm đã nhìn ra nàng chẳng khác gì đám người Hồng Vi Lục Hà, đến lúc đó nàng còn có cơ hộ tới tẩm điện bồi tẩm sao?"

Ta cả kinh, mở to hai mắt nhìn nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương