Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
-
Chương 106: Nụ hôn tình mê loạn ý
Lúc đám đại phu bị đưa tới thì ta đã đau nhức tới thần trí tiêu tan, trước mắt một mớ hỗn loạn, nhìn không rõ, cũng nghe không được, chỉ có toàn thân nóng như bị lửa thiêu rụi.
Đau quá! Đau quá...
Ai... Ai đó tới cứu với!
Ý thức đã trở nên mơ hồ, ta mất hết khống chế, không ngừng giãy dụa quay cuồng, cơ hồ muốn động vào vết thương. Đúng lúc này, một đôi tay hữu lực ra sức cố định ta lại, để ta không tiếp tục làm thương tổn bản thân. Giọng nói của người nọ vang lên trên đỉnh đầu, mỗi lúc một rét lạnh: "Mặc kệ dùng cách gì, ta muốn nàng ấy phải sống..."
Cho dù thần trí không rõ nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được ác ý trong câu nói kia, không chỉ có đám người xung quanh kinh hoảng, ngay cả ta tự hồ cũng khiếp đảm, dần dần bình tĩnh trở lại.
Bắt mạch, thi châm, uống thuốc... Ước chừng qua một đêm, cái cảm giác thống khổ này mới dịu đi một ít, ta mơ hồ cảm thấy bản thân như từ quỷ môn quan nhặt cái mạng về, nhưng sát khí của người bên cạnh chưa từng biến mất, thậm chí giữa lúc hôn mê, ta vẫn mang máng nghe tiếng đập đầu của đám đại phu cùng lời an ủi khuyên giải của Hồng Văn Toàn.
Trong cơn mê, ta dường như đã gặp một giấc mộng.
Tuyết lớn đè lên đầu cành cây, nặng trĩu. Cuối cùng, cành cây khô khốc đó không thể tiếp tục chịu đựng mà gãy, mớ tuyết đó lăn xuống đè lên người ta, nhưng điều kỳ lạ là trong lòng lại có chút ấm áp.
Chìm đắm trong cảm giác đó, ta từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt, một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở trước mắt ta.
Bùi Nguyên Hạo, hắn cứ như vậy mà nhìn, nửa người dựa vào đầu giường, hai mắt khép hờ, hàng lông mi cong dài bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi phảng phất như cánh chim tung bay.
Đây là một Bùi Nguyên Hạo hoàn toàn xa lạ. Hiện tại, ta đang nằm trong lòng hắn, mà một tay hắn đang giữ lấy eo ta, một tay còn lại nhẹ nhàng giữ cánh tay đang bị thương, sự vui vẻ ấm áp kia từ hắn mà lan tỏa.
Ta đang nằm mơ sao?
Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong phút hoảng hốt nhất thời, đôi mắt kia chậm rãi hé mở. Hắn cúi đầu nhìn ta, mà ta lại mơ hồ nhớ lại đêm hôm trước, hắn như vậy, có lẽ cũng không được ngon giấc.
Vì thế, ta áy náy gọi: "Điện hạ, ta..."
Lời còn chưa dứt, thân thể ta đột nhiên bị hắn siết chặt, nhiệt độ cũng tăng lên. Ta còn chưa hoàn hồn, hắn đã cúi người hôn lên môi ta.
"Ưm..."
Ta cả kinh mở ta hai mắt nhưng một câu cũng không nói nên lời. Đầu lưỡi của hắn dễ dàng đi vào miệng ta, thuần thục quấn lấy lưỡi của ta, mà ta hắn chậm rãi đi vào vạt áo, dò xét bên trong. Từng động tác của bàn tay ấy dao động trên da thịt khiến cả người ta tê dại.
Ta theo bản năng giãy dụa, nhưng hắn lại nghiêng người, đè ta xuống dưới. Lập tức, ta cảm nhận được khối thân thể đầy dục vọng lộ ra, bắt ta phải phục tùng.
Đau quá! Đau quá...
Ai... Ai đó tới cứu với!
Ý thức đã trở nên mơ hồ, ta mất hết khống chế, không ngừng giãy dụa quay cuồng, cơ hồ muốn động vào vết thương. Đúng lúc này, một đôi tay hữu lực ra sức cố định ta lại, để ta không tiếp tục làm thương tổn bản thân. Giọng nói của người nọ vang lên trên đỉnh đầu, mỗi lúc một rét lạnh: "Mặc kệ dùng cách gì, ta muốn nàng ấy phải sống..."
Cho dù thần trí không rõ nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được ác ý trong câu nói kia, không chỉ có đám người xung quanh kinh hoảng, ngay cả ta tự hồ cũng khiếp đảm, dần dần bình tĩnh trở lại.
Bắt mạch, thi châm, uống thuốc... Ước chừng qua một đêm, cái cảm giác thống khổ này mới dịu đi một ít, ta mơ hồ cảm thấy bản thân như từ quỷ môn quan nhặt cái mạng về, nhưng sát khí của người bên cạnh chưa từng biến mất, thậm chí giữa lúc hôn mê, ta vẫn mang máng nghe tiếng đập đầu của đám đại phu cùng lời an ủi khuyên giải của Hồng Văn Toàn.
Trong cơn mê, ta dường như đã gặp một giấc mộng.
Tuyết lớn đè lên đầu cành cây, nặng trĩu. Cuối cùng, cành cây khô khốc đó không thể tiếp tục chịu đựng mà gãy, mớ tuyết đó lăn xuống đè lên người ta, nhưng điều kỳ lạ là trong lòng lại có chút ấm áp.
Chìm đắm trong cảm giác đó, ta từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt, một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở trước mắt ta.
Bùi Nguyên Hạo, hắn cứ như vậy mà nhìn, nửa người dựa vào đầu giường, hai mắt khép hờ, hàng lông mi cong dài bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi phảng phất như cánh chim tung bay.
Đây là một Bùi Nguyên Hạo hoàn toàn xa lạ. Hiện tại, ta đang nằm trong lòng hắn, mà một tay hắn đang giữ lấy eo ta, một tay còn lại nhẹ nhàng giữ cánh tay đang bị thương, sự vui vẻ ấm áp kia từ hắn mà lan tỏa.
Ta đang nằm mơ sao?
Ta ngẩng đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong phút hoảng hốt nhất thời, đôi mắt kia chậm rãi hé mở. Hắn cúi đầu nhìn ta, mà ta lại mơ hồ nhớ lại đêm hôm trước, hắn như vậy, có lẽ cũng không được ngon giấc.
Vì thế, ta áy náy gọi: "Điện hạ, ta..."
Lời còn chưa dứt, thân thể ta đột nhiên bị hắn siết chặt, nhiệt độ cũng tăng lên. Ta còn chưa hoàn hồn, hắn đã cúi người hôn lên môi ta.
"Ưm..."
Ta cả kinh mở ta hai mắt nhưng một câu cũng không nói nên lời. Đầu lưỡi của hắn dễ dàng đi vào miệng ta, thuần thục quấn lấy lưỡi của ta, mà ta hắn chậm rãi đi vào vạt áo, dò xét bên trong. Từng động tác của bàn tay ấy dao động trên da thịt khiến cả người ta tê dại.
Ta theo bản năng giãy dụa, nhưng hắn lại nghiêng người, đè ta xuống dưới. Lập tức, ta cảm nhận được khối thân thể đầy dục vọng lộ ra, bắt ta phải phục tùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook