Một Đêm Nguy Hiểm: Cô Vợ Đắt Giá Của Chủ Tịch
-
Chương 2-2: Nam chính trong scandal tình ái này là chồng cô (2)
Hướng Vãn vừa nghe xong, đột nhiên mặt nghiêm túc, “Chị Mạt, em không có nói đùa đâu.” Cô ấy cong khóe môi, “Nếu chúng ta có thể hợp tác với Đế Hoàng, thì sau này giá trị của chúng ta sẽ như nước lên thì thuyền lên đó!”
“Quy mô của Tường Vũ có thể được Đế Hoàng xem trọng hả?” Nhân viên lão làng của bộ phận thiết kế Kiều Tử Vinh lập tức dập tắt mơ mộng của Hướng Vãn, “Ngay cả tư cách tham gia đấu thầu cũng không có nữa mà?”
“Nói không chừng mà?” Hướng Vãn chớp mắt, “Dù gì thì Boss của chúng ta cũng đã từng giành giải thưởng ở nước ngoài đó!”
Giản Mạt thấy mọi người đã chuyển đề tài, tầm mắt lơ đãng dừng ở bìa tạp chí trên bàn…
Trên ảnh bìa là hình của Cố Bắc Thần đang nghiêng người kề sát vào đầu của minh tinh ngọc nữ đang rất nổi tiếng Lục Mạn, cực kỳ dịu dàng, đa tình nhưng sâu sắc.
Vẻ ngoài của Cố Bắc Thần có khả năng đánh bại cả siêu sao quốc tế trong nháy mắt, khuôn mặt như được điêu khắc ra, góc cạnh rõ ràng khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sắc bén như chim ưng đen lại đẹp như hắc diệu thạch, phần mũi cao thẳng, môi mỏng bạc tình…
Vai rộng eo hẹp càng làm nổi bật hơn gương mặt đẹp không tì vết của anh.
Cộng thêm sức mạnh của tập đoàn Đế Hoàng, người đàn ông này chỉ mới hai mươi tám tuổi, sự tồn tại của anh giống như là minh chứng cho bàn tay của Thượng Đế đã tài tình và khéo léo như thế nào.
“Tích” tiếng động nhỏ vang lên, tiếng tin nhắn của di động cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô thu ánh mắt về mở điện thoại ra.
Anh G*: Đêm nay anh sẽ về Lam Trạch Viên.
*G: G là chữ cái đầu tiên của họ Cố trong pinyin
Giản Mạt nhìn tin nhắn trên di động đến thất thần, cho đến khi Hướng Vãn khó hiểu nhìn sang thì cô mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng trả lời: Ừm được rồi, đợi anh!
Tin nhắn vừa được gửi đi, tổng giám đốc mang theo trợ lý và người bên tổ công trình đến, mọi người vội vàng bình tĩnh lại ngồi xuống….
“Tổng giám đốc Du đã nhận được tin tức,” Giám đốc Đường Hạo Dương nói, “Đế Hoàng sẽ xây một trung tâm giải trí ở phía Tây thành phố…”
Ông ta cố ý nhấn mạnh, lướt mắt nhìn tất cả mọi người rồi mới nói tiếp nửa câu sau, “Phần thiết kế của mỗi một tầng sẽ giao cho các công ty khác nhau… Tổng cộng có mười tám tầng, không đấu thầu công khai. Cho nên, lần này chính là cơ hội của chúng ta!”
Mọi người trợn tròn mắt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Đường Hạo Dương.
“Giám đốc, thật vậy chăng?” Hướng Vãn là người đầu tiên phát biểu.
Giám đốc gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Giản Mạt: “Giản Mạt, tổng giám đốc Du nói bản thảo lần này sẽ do cô phụ trách… Tiểu Nhã, và Tư Vực sẽ suy nghĩ hỗ trợ.”
Giản Mạt bình tĩnh mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thiết kế thì không thành vấn đề, chỉ là có thể lọt vào vòng trong hay không thì rất khó nói…”
Đường Hạo Dương khẽ thở dài, “Cho nên… Bản thiết kế của cô có đến tay Đế Hoàng được hay không, thì phải xem bản lĩnh của cô rồi.” Tạm ngừng một chút, “Lần này không những là cơ hội cho Tường Vũ, mà còn là cơ hội… tác phẩm để cô xem cô có cơ hội đến UCL* hay không.
*UCL: University College London
Giản Mạt lái chiếc xe màu trắng rất phổ biến trên thị trường về hoa viên của mình, trên đường đi cô cứ nghĩ đến lời nói của Đường Hạo Dương.
Có thể đến Đại học London đào tạo chuyên sâu về ngành thiết kế kiến trúc là mơ ước của cô, ngay cả khi thực tế không cho phép cô tiếp tục làm điều đó, thì cô vẫn luôn muốn cho bản thân một cơ hội để không phải nuối tiếc mà đúng không?
Dừng xe trước biệt thự, Giản Mạt vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này… Cho nên không có thấy chiếc xe mạnh mẽ lạnh lùng của vị kia đang đỗ ở đó.
Vào cửa, Giản Mạt phát hiện không khí không bình thường lắm…. Mỗi lần người đó về đây, thì trong không khí sẽ tràn ngập hương vị bá đạo.
Giản Mạt nhìn qua sô pha, ánh mắt dừng ở quầy bar.
Nhìn dáng người thon dài cao ngạo lạnh lùng của người đàn ông đó, khóe miệng cô khẽ cười cười, bỏ đi một chút bình tĩnh, thêm vào một chút nịnh nọt, đôi mắt sáng lập lòe, “Anh Thần? Không ngờ anh lại về sớm như vậy… không phải đã nói tối mới về hả?”
Cố Bắc Thần xoay người, đôi mắt thâm thúy như chim ưng nhìn lúm đồng tiền như hoa của Giản Mạt, đôi môi mỏng bạc tình hơi cong lên, “Sao vậy, về sớm làm em không vui sao?”
“Sao có thể chứ?” Giản Mạt đổi giày xong bước lên phía trước, ôm eo Cố Bắc Thần, cười xán lạn hơn, “Anh về ăn cơm chiều với em hả?”
“Ừm.” Cố Bắc Thần giơ tay, ngón tay xẹt qua khóe môi của Giản Mạt.
Giản Mạt để anh tùy ý vuốt ve gương mặt của mình, chỉ nhướng mày hỏi: "Không ăn cơm với minh tinh tên Lục Mạn gì hả?”
Cố Bắc Thần nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Giản Mạt, đôi môi mỏng càng cười tươi hơn, “Sao vậy, em ghen à?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
“Quy mô của Tường Vũ có thể được Đế Hoàng xem trọng hả?” Nhân viên lão làng của bộ phận thiết kế Kiều Tử Vinh lập tức dập tắt mơ mộng của Hướng Vãn, “Ngay cả tư cách tham gia đấu thầu cũng không có nữa mà?”
“Nói không chừng mà?” Hướng Vãn chớp mắt, “Dù gì thì Boss của chúng ta cũng đã từng giành giải thưởng ở nước ngoài đó!”
Giản Mạt thấy mọi người đã chuyển đề tài, tầm mắt lơ đãng dừng ở bìa tạp chí trên bàn…
Trên ảnh bìa là hình của Cố Bắc Thần đang nghiêng người kề sát vào đầu của minh tinh ngọc nữ đang rất nổi tiếng Lục Mạn, cực kỳ dịu dàng, đa tình nhưng sâu sắc.
Vẻ ngoài của Cố Bắc Thần có khả năng đánh bại cả siêu sao quốc tế trong nháy mắt, khuôn mặt như được điêu khắc ra, góc cạnh rõ ràng khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sắc bén như chim ưng đen lại đẹp như hắc diệu thạch, phần mũi cao thẳng, môi mỏng bạc tình…
Vai rộng eo hẹp càng làm nổi bật hơn gương mặt đẹp không tì vết của anh.
Cộng thêm sức mạnh của tập đoàn Đế Hoàng, người đàn ông này chỉ mới hai mươi tám tuổi, sự tồn tại của anh giống như là minh chứng cho bàn tay của Thượng Đế đã tài tình và khéo léo như thế nào.
“Tích” tiếng động nhỏ vang lên, tiếng tin nhắn của di động cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô thu ánh mắt về mở điện thoại ra.
Anh G*: Đêm nay anh sẽ về Lam Trạch Viên.
*G: G là chữ cái đầu tiên của họ Cố trong pinyin
Giản Mạt nhìn tin nhắn trên di động đến thất thần, cho đến khi Hướng Vãn khó hiểu nhìn sang thì cô mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng trả lời: Ừm được rồi, đợi anh!
Tin nhắn vừa được gửi đi, tổng giám đốc mang theo trợ lý và người bên tổ công trình đến, mọi người vội vàng bình tĩnh lại ngồi xuống….
“Tổng giám đốc Du đã nhận được tin tức,” Giám đốc Đường Hạo Dương nói, “Đế Hoàng sẽ xây một trung tâm giải trí ở phía Tây thành phố…”
Ông ta cố ý nhấn mạnh, lướt mắt nhìn tất cả mọi người rồi mới nói tiếp nửa câu sau, “Phần thiết kế của mỗi một tầng sẽ giao cho các công ty khác nhau… Tổng cộng có mười tám tầng, không đấu thầu công khai. Cho nên, lần này chính là cơ hội của chúng ta!”
Mọi người trợn tròn mắt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Đường Hạo Dương.
“Giám đốc, thật vậy chăng?” Hướng Vãn là người đầu tiên phát biểu.
Giám đốc gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Giản Mạt: “Giản Mạt, tổng giám đốc Du nói bản thảo lần này sẽ do cô phụ trách… Tiểu Nhã, và Tư Vực sẽ suy nghĩ hỗ trợ.”
Giản Mạt bình tĩnh mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thiết kế thì không thành vấn đề, chỉ là có thể lọt vào vòng trong hay không thì rất khó nói…”
Đường Hạo Dương khẽ thở dài, “Cho nên… Bản thiết kế của cô có đến tay Đế Hoàng được hay không, thì phải xem bản lĩnh của cô rồi.” Tạm ngừng một chút, “Lần này không những là cơ hội cho Tường Vũ, mà còn là cơ hội… tác phẩm để cô xem cô có cơ hội đến UCL* hay không.
*UCL: University College London
Giản Mạt lái chiếc xe màu trắng rất phổ biến trên thị trường về hoa viên của mình, trên đường đi cô cứ nghĩ đến lời nói của Đường Hạo Dương.
Có thể đến Đại học London đào tạo chuyên sâu về ngành thiết kế kiến trúc là mơ ước của cô, ngay cả khi thực tế không cho phép cô tiếp tục làm điều đó, thì cô vẫn luôn muốn cho bản thân một cơ hội để không phải nuối tiếc mà đúng không?
Dừng xe trước biệt thự, Giản Mạt vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này… Cho nên không có thấy chiếc xe mạnh mẽ lạnh lùng của vị kia đang đỗ ở đó.
Vào cửa, Giản Mạt phát hiện không khí không bình thường lắm…. Mỗi lần người đó về đây, thì trong không khí sẽ tràn ngập hương vị bá đạo.
Giản Mạt nhìn qua sô pha, ánh mắt dừng ở quầy bar.
Nhìn dáng người thon dài cao ngạo lạnh lùng của người đàn ông đó, khóe miệng cô khẽ cười cười, bỏ đi một chút bình tĩnh, thêm vào một chút nịnh nọt, đôi mắt sáng lập lòe, “Anh Thần? Không ngờ anh lại về sớm như vậy… không phải đã nói tối mới về hả?”
Cố Bắc Thần xoay người, đôi mắt thâm thúy như chim ưng nhìn lúm đồng tiền như hoa của Giản Mạt, đôi môi mỏng bạc tình hơi cong lên, “Sao vậy, về sớm làm em không vui sao?”
“Sao có thể chứ?” Giản Mạt đổi giày xong bước lên phía trước, ôm eo Cố Bắc Thần, cười xán lạn hơn, “Anh về ăn cơm chiều với em hả?”
“Ừm.” Cố Bắc Thần giơ tay, ngón tay xẹt qua khóe môi của Giản Mạt.
Giản Mạt để anh tùy ý vuốt ve gương mặt của mình, chỉ nhướng mày hỏi: "Không ăn cơm với minh tinh tên Lục Mạn gì hả?”
Cố Bắc Thần nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Giản Mạt, đôi môi mỏng càng cười tươi hơn, “Sao vậy, em ghen à?”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook