Bị ép, Diệp Nhược Sơ lùi lại vài bước, giật mình nói không nên lời.

Cái…cái gì…lại là anh ta?
Cửa xe mở ra, Thẩm Mặc Thần bước xuống xe, trên khuôn mặt nở nụ cười, làm ra vẻ khách sáo với nàng, “Cô giáo lên xe đi, anh trai em có chuyện muốn nói với cô.


Hắn và nàng thì có điều gì để nói?
Diệp Nhược Sơ liếc nhìn người đàn ông trong xe cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì?”
Thẩm Mặc Thần ngượng ngùng cười, “Là về việc học của em.


Không đợi Diệp Nhược Sơ mở miệng, Thẩm Mặc Thần đã mở cửa ghế sau, đè lên vai nàng, trược tiếp kéo nàng vào trong xe, sau đó ngồi ở vị trí ghế phụ phía trước.

“Anh trai, giờ đi đâu?”
“Tôi đói rồi.

” Thẩm Mặc Hàn nháy mắt lại trầm mặc, ánh mắt như có như không liếc qua nàng.

Từ phía trước truyền tới cảm giác áp bức mạnh mẽ, Diệp Nhược Sơ có chút đứng ngồi không yên, thậm chí không dám cử động…

Thật may, chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa một nhà hàng Tây.

Sau khi các món ăn lên, Diệp Nhược Sơ phá vỡ sự im lặng ngột ngạt mà đi thẳng vào chủ đề, “Thẩm tiên sinh muốn nói chuyện gì với tôi về việc học của Thẩm Mặc Thần?”
Vừa nghe nhắc đến mình, Thẩm Mặc Thần không được uống rượu vang trong ly, tìm cớ rời đi, “Em đi nhà vệ sinh.


Trước khi rời khỏi phòng, cậu ta còn cố tình nháy mắt với Thẩm Mặc Hàn…
Thẩm Mặc Hàn tao nhã cắt miếng bít tết, hỏi : “Cô giáo Diệp nghĩ gì về việc thuê một gia sư?”
Nhìn hắn có ý muốn giải quyết việc chung, Diệp Nhược Sơ cũng buông xuống cảnh giác, biểu thị tán thành, “Tôi nghĩ đây là một cách tốt.


“Xem ra cô Diệp đã đồng ý làm gia sư cho Mặc Thần.


Nghe vậy, Diệp Nhược Sơ không khỏi trợn to hai mắt, ngồi thẳng lưng, “Tôi đồng ý khi nào?”
Đặt dao nĩa trong tay xuống, Thẩm Mặc Hàn cầm ly rượu vang lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Vậy câu trả lời bây giờ của cô Diệp là gì?”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.

” Diệp Nhược Sơ trả lời không cần suy nghĩ.


“Tôi không cần quá nhiều thời gian của cô Diệp, chỉ cần hai giờ mỗi ngày.

“Thẩm tiên sinh, vấn đề không phải là bao lâu, mà là tôi thật sự không có thời gian.


Nàng lấy hết can đảm nhìn vào mắt hắn.

Nhưng Thẩm Mặc Hàn dường như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Lương tăng gấp đôi…”
Giọng Diệp Nhược Sơ trở nên lạnh lẽo, “Không phải là vấn đề tiền bạc, tôi nghĩ Thẩm tiên sinh nên tìm người khác đi.


Nàng đã triệt để muốn xóa sạch kí ức về đêm đó, vì vậy nàng không muốn dính líu đến hắn nữa.

Bởi vì, chỉ cần nhìn thấy hắn, ký ức về đêm hôm đó sẽ nổi lên như thủy triều!
Lắc nhẹ rượu vang trong ly, so với sự kích động của cô, vẻ mặt hắn ngược lại lãnh đạm thoải mái, “Cô Diệp, cô cảm thấy tôi nên cùng với hiểu trưởng trường cô thảo luận việc này sao?”
Không nghi ngờ gì nữa, trong câu nói này còn có thêm sự uy hiếp, với thực lực và tài chính của nhà họ Thẩm, nàng chắc chắn 100% hiệu trưởng sẽ giao cho nàng việc này!
Lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng bị khơi dậy, Diệp Nhược Sơ từ trên ghế đứng lên kích động nói, “Vì sao anh lại làm như vậy với tôi?”
Có vô số người muốn làm gia sư, tại sao hắn lại uy hiếp nàng? Ý đồ của anh ta là gì?
“Cô giáo Diệp đã hiểu lầm…” Thẩm Mặc Hàn cười nói, “Không phải là liên quan đến tôi, mà là có người liên quan đến cô…”
Diệp Nhược Sơ sững sờ, kiên định nhìn hắn, từ trong miệng phun ra ba chữ “Thẩm Mặc Thần?”
“Ân…” Thẩm Mặc Hàn lười biếng đáp.

Thì ra là do nàng suy nghĩ quá nhiều, đáy lòng dâng lên sự xấu hổ, khuôn mặt Diệp Nhược Sơ đỏ bừng, “Thực xin lỗi, vừa rồi là do tôi quá kích động.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương