6

Cất Giấu Chuyện Vui Vẻ cập nhật Weibo: “Ha ha ha, Thiên Yết đã tặng quà cho mình, là một chiếc vòng tay cực kì đẹp. Thiên Yết nói cậu ấy thích ăn cá, mình thuộc cung Song Ngư, chín bỏ làm mười, thế nghĩa là cậu ấy thích mình rồi.”

Sco bình luận: “Cô nương ơi, đừng nghĩ nhiều thế, cậu ta thích cậu đấy, không cần chín bỏ làm mười đâu.”

Trước khi kỳ thi thử cuối cùng bắt đầu, chủ nhiệm lớp cố ý gọi Sở Vân tới văn phòng khuyên cậu, hy vọng cậu có thể thay đổi tật xấu viết văn tuỳ hứng. Lúc chủ nhiệm lớp đang tận tình khuyên bảo, Nguyễn Thu Hỉ đi vào tìm bài thi.

Sở Vân vốn đang không tập trung, Nguyễn Thu Hỉ vừa bước vào, cậu đã liếc mắt nhìn cô. Lúc cô rút bài thi ra thì đụng vào chồng bài thi bên cạnh, cậu nhanh mắt nhìn thấy, bước một bước dài, đỡ lấy chồng bài thi kia.

Có mấy bài thi tuột khỏi tay cậu, rơi xuống đất. Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếu lên tờ giấy thi màu trắng. Mà ngay khi ánh sáng chiếu xuống, Sở Vân đã xuất hiện bên cạnh cô, điều này khiến cô có cảm giác cậu đang sáng lấp lánh.

Chủ nhiệm lớp đang nói chuyện lại không thấy bóng dáng Sở Vân ở đâu, ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu đang đứng trước mặt Nguyễn Thu Hỉ. Thiếu nam thiếu nữ tinh thần phấn chấn, một người ngượng ngùng cúi đầu, một người mỉm cười ở sát bên cạnh, giống như “tách” một tiếng, có thể chụp lại được cả thanh xuân của hai người.

Dù chủ nhiệm lớp có không nhạy bén hơn nữa thì cũng hiểu được đây là thế nào.

Sau khi Nguyễn Thu Hỉ cầm bài thi đi rồi, chủ nhiệm lớp lại gọi Sở Vân tới, nói chuyện đầy hàm ý: “Thật ra thành tích môn Ngữ Văn của em cũng rất tốt, nhưng em làm bài môn tiếng Trung và tập làm văn quá tuỳ ý. Lớp chúng ta có bạn Nguyễn Thu Hỉ có thành tích môn Ngữ Văn rất xuất sắc, em có thể nhờ bạn ấy dạy thêm cho em, nhân tiện bồi đắp tình cảm.”

Sở Vân đang cúi đầu, nghe cô ấy nói, lập tức ngẩng đầu lên. Phản ứng rõ ràng như vậy, chủ nhiệm lớp liếc qua đã hiểu.

Lúc thi, không phải Sở Vân không biết viết văn, những kỳ thi quan trọng cậu vẫn viết, nhưng bản thân cậu lại không thích nói chuyện, không giỏi khẩu ngữ, hơn nữa lại thiếu luyện tập nên văn phong không hay.

Những bài văn của Nguyễn Thu Hỉ đều viết trên cơ sở những gì cô tích luỹ được thông qua đọc tài liệu ngoài giờ học, muốn cô dạy cho Sở Vân, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Suy đi tính lại, cô không thể làm gì khác hơn là để cậu học thuộc lòng những câu trích dẫn hay và những bài văn mẫu.

Cô đưa quyển sổ mình ghi những câu văn hay cho cậu xem. Sau khi tuỳ tiện lật vài tờ, cậu khó hiểu hỏi: “Một câu đơn giản là có thể giải thích được rồi, thế sao phải dùng nhiều từ như vậy để diễn tả?”

“Cái này gọi là biểu cảm.” Nguyễn Thu Hỉ xoay người, ấn đầu bút lên mặt bàn của cậu: “Có một số việc, giải thích bằng những cách khác nhau sẽ cho ra ý nghĩa khác nhau.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như là yêu đơn phương, cậu có thể nói tôi thầm thích một người, cũng có thể nói, tôi vốn không thích uống rượu, nhưng dù tự phạt ba ly tôi cũng không muốn nói ra bí mật này.”

Sở Vân suy nghĩ rồi gật đầu, nói: “Nghĩa là chuyện thích này, có thể nói tôi thích cậu, cũng có thể nói cậu là cái đinh trong ngực tôi, cậu động đậy thì tôi sẽ đau, cậu bị rút ra tôi thì sẽ chết, nên tôi phải bảo vệ cậu, mang vết thương sống cả đời, đúng không?”

Giọng Sở Vân lạnh lạnh, điềm tĩnh, lại ấm áp, cậu nói ra những lời khiến cô vừa rung động lại vừa bất an. Nguyễn Thu Hỉ mất hết lý trí, hoàn toàn rung động, ngây người nhìn cậu, thật lâu sau vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Tốt nghiệp là khoản thời gian khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Trước ngày thi đại học một ngày, Nguyễn Thu Hỉ quyết định tỏ tình với Sở Vân. 

Cô dùng ID Cất Giấu Chuyện Vui Vẻ cập nhật Weibo, mọi người đều chúc phúc cho cô, phần lớn cư dân mạng nhiệt tình đều cảm thấy vui vẻ vì cuối cùng con gái nhà mình cũng có người rước rồi.

Không ngoài dự liệu, Nguyễn Thu Hỉ lại nhìn thấy bình luận của ID Sco kia: “Sau khi cậu tỏ tình, chúng ta sẽ có thể gặp nhau, chúc cậu tỏ tình thuận lợi.”

Cô tỏ tình là có thể gặp mặt à?

Đột nhiên Nguyễn Thu Hỉ nghĩ, có khi nào ID này là cậu không? Nếu ID này là cậu thì chắc cậu đã biết chuyện cô thích cậu, mà lại làm bộ như không biết, vậy là đồng nghĩa với việc cậu không thích cô?

Lúc thi đại học, trường Sở Vân thi ngay bên cạnh trường cô thi. Trước khi vào trường thi, cô và cậu cùng nhau đứng hóng gió ở hành lang. Do dự mãi, cuối cùng cô cũng hỏi: “Sở Vân, cậu có chơi Weibo không”

Cậu lắc đầu.

Sở Vân vẫn không thích nói chuyện như cũ, thấy vậy, Nguyễn Thu Hỉ mới thở phào nhẹ nhõm.

Thi đại học giống như việc bắn ra mũi tên mình đã kéo căng suốt mười hai năm, dốc hết sức vượt qua trận chiến này, tinh thần luôn căng thẳng cao độ mới được thả lỏng. Nguyễn Thu Hỉ nói muốn tỏ tình, nhưng lại bị bầu không khí căng thẳng của kỳ thi đại học làm cho mê muội, đến lúc thi xong, cô hoàn toàn buông lơi, nhưng lại không còn sức để làm việc khác nữa.

Hơn nữa, tính cô chỉ cho phép cô bị đả kích một lần, nếu tỏ tình mà bị từ chối, cô sẽ không còn sức đâu mà đối mặt với kết quả thi đại học nữa.

Nhưng đã nói là phải tỏ tình, tên đã lên dây, cô không thể không bắn ra được.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô nghĩ ra một cách: Cô sẽ thuê một bộ mascot gấu, trong buổi liên hoan tốt nghiệp, cô sẽ lén chạy ra ngoài, mặc nó vào, rồi nhờ phục vụ gọi Sở Vân ra, cô chờ ở bên ngoài.

Cô không dám nói lời nào, sợ cậu sẽ nhận ra giọng cô, nên viết hết những lời muốn nói ra tờ giấy A4, sau khi Sở Vân được phục vụ gọi ra, cô đứng trước mặt cậu, thấp thỏm mở những trang giấy A4 kia ra.

Sở Vân bị kéo ra ngoài cũng mơ hồ, nhìn thấy mascot gấu, còn tưởng là hoạt động của cửa hàng, lại thấy con gấu kia giơ tấm bảng lên, trên bảng viết: Sở Vân, tớ muốn nói mấy câu với cậu.

Sở Vân đứng cách cô khoảng hai mét, thấy cậu dừng lại, Nguyễn Thu Hỉ lật tờ tiếp theo: Thật ra cũng không có nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng càng dồn lại thì càng nhiều, đến bây giờ, không biết nói từ đâu.

Nếu như phải tổng kết bằng một câu nói thì đó chính là: Cảm ơn cậu đã chiếu sáng thanh xuân ba năm cấp ba của tớ.

Chúc cậu tương lai sáng lạn.

Còn nữa, tớ thích cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương