Một Cho Tất Cả
-
Chương 18: Tình yêu hay thương hại ?
Cả đêm Min Jae không hề chợp mắt, cứ nghĩ đến cảnh Joo Won nằm cạnh vũngmáu là Min Jae lại giật mình thom thóp…chốc chốc lại quay sang nhìn JooWon để chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra thêm nữa…
Joo Won đã ngủ say, dáng ngủ bình yên như mây vậy, một đam mây nhỏ, xanh xao và yếu ớt…Gạt nhẹ mái tóc để lộ ra mắt và trán, Min Jae như bị đắmchìm trong gương mặt thiên thần của con người đang nằm kia, chiếc cằmhơi dài và nhọn khiến cho gương mặt dài và thon hơn, sống mũi khôngthẳng, nó nhô cao hơn ở phần giữa khiến chiếc mũi cao hơn và nhỏ hơn,đuôi mắt dài và cong hình bán nguyệt, mái tóc nhuộm hung càng khiếngương mặt rạng ngời hơn….
- Mẹ……
Tiếng gọi nhỏ nhẹ trong cơn mơ khiến Min Jae ngạc nhiên, cô chợp nhớ rarằng đã có lần Yunhee nói với cô Joo Won chỉ được gia tộc Kim nhận nuôi, cũng chưa bao giờ nghe thấy Joo Won nhắc đến ngườ thân nào cả….Nhưngsao trong tiếng gọi mẹ thất thanh đó lại khiến người khác đau lòng,giống như một đưa trẻ lạc mẹ cất tiếng gọi trong vô vọng……
Thức dậy trong tình trạng mệt mỏi, Joo Won bước từng bước chân nặng nhọc xuống bếp, một mùi thơm thoảng qua cánh mũi, Min Jae đang tất bật chuẩn bị bữa sáng, trên bàn giờ đây bầy la liệt là món ăn, món nào món ấy đều là lần đầu Joo Won nhìn thấy…..
- Cậu làm gì vậy?
- Tỉnh rồi à? Rửa mặt đi rồi ăn sáng.-Min Jae nói bằng giọng hứng khởi.
Sau khi rửa mặt, Joo Won ngồi vào bàn, trước mặt cậu lúc này là rất nhiều món cháo khác nhau, đủ màu sắc, mùi vị….
- Sao cậu nấu nhiều vậy?
- Tôi không biết cậu có thể ăn được loại nào, nên nấu mỗi loại một ít,cậu ăn được loại nào thì ăn.Vì dạ dày cậu sẽ sản sinh ra chất kháng dinh dưỡng nên tôi nấu cháo với vài loại ngũ cốc, chúng rất ít dinh dưỡngnên chắc sẽ không sao… Ở đây có cháo bí đỏ, cháo mạch, cháo đậu đỏ, cháo trắng, cháo tương,….
- Sao lại tốt với tôi như vậy?
Câu hỏi của Joo Won khiến Min Jae khó xử, chính bản thân cô cũng khônghiểu vì sao mình lại làm tất cả những việc mà cô chưa từng làm, từ trước đến nay, cô chưa từng nấu cho ai ăn ngoài mẹ, cũng chưa từng thức đênchăm sóc cho ai ngoài mẹ, cũng chưa từng lo sợ cho ai ngoài mẹ…Vậy màgiờ đây vì cái gì mà cô đã phá vỡ nguyên tắc do chính bản thân đặt ra?......Mọi thứ mông lung, không thể giải thích được….
- Không biết….cậu mau ăn đi…tôi tới trường đây…-Có lẽ giờ đây cô chỉ còncách lảng tránh ánh mắt Joo Won.Vơ lấy balo, Min Jae bước vội về phíacửa.
…………………
Tại trường học….
- Này!!! Cậu đang làm gì vậy?-Tae Sun đặt hộp sữa trước mặt Min Jae rồi nhìn chằm chằm vào mặt cô thắc mắc.
- Không thấy sao? Tôi đang chép bài.
- Chuyện lạ, dạo này cậu lạ lắm, từ trước tới này tôi đâu thấy cậu ghichép cẩn thận như vậy bao giờ đâu, ngay cả chép bài cho tôi cũng chỉđược vài dòng qua loa.
- Joo Won bận chuẩn bị cho album mới nên không đi học được, tôi chéo bàicẩn thận để khi cậu ấy đọc lại có thể hiểu được rõ hơn, như thế thì cậuấy mới đạt thành tích cao trong kỳ thi cuối tháng được.
- Cậu đang lo lắng cho Won đấy ah?
- Tất nhiên, cậu ta là bạn tôi mà.
- THẾ CÒN TÔI THÌ SAO?
- Làm cái gì vậy? giật cả mình.
- SAO LÚC NÀO CẬU CŨNG LẠNH LÙNG VỚI TÔI, CÒN VỚI WON THÌ LẠI DỊU DÀNG VÀ QUAN TÂM…TẠI SAO CHỨ?
- Sao, sao cậu lại quát lên như thế? Hai cậu hoàn toàn khác nhau, sao cậu lại so sánh như thế?
- Khác nhau ở điểm nào? Ở điểm nào chứ? Hay là ở điểm cậu ghét tôi và cậu yêu Joo Won?
‘Yêu’….Cái cảm giác quan tâm, lo lắng, sợ hãi, của cô đối với Joo Won là yêu ư? Chưa từng nghĩ qua đến chứ yêu….Cô yêu Joo Won vì cái gì chứ?Vì cậu ta đẹp, hay vì cậu ta giàu? Không phải, cô không phải loại người vì những thứ đó mà rung động..Hay vì cậu ta tài giỏi? Cô cũng đâu cóthua kém cậu ta vì điểm đó….Không….hay vì sự yếu ớt của cậu ta?....Nếuvì điều đó…thì đó không phải tình yêu, nó là lòng thương người..chỉ làlòng thương người mà thôi…
- Không…tôi không yêu Joo Won….
- Vậy vì sao lại đối xử tốt với cậu ta??? Vì sao?
- Vì cậu ta đáng thương, tôi chỉ thương hại cậu ta,…chỉ thế thôi….
- Thương hại ư?
CHOANG…..-Tiếng đồ vật rơi từ phía cửa lớp….không phải ai khác, Joo Won đang đứng đó, nhìn chông chông về phía Min Jae.
- Thương hại….Cậu đang thương hại tôi….
- Joo Won à…..-Min Jae tiến lại phía Joo Won…
- Đứng yên ở đó, đừng mang cái thân xác bốc mùi thương hại của cậu lại gần tôi…cảm ơn sự thương hại của cậu…
Nói rồi Joo Won bước nhanh ra khỏi phòng học, hộp cháo của Min Jae chuẩn bị lúc sáng đổ lênh láng ra lớp, chai sữa ngô Joo Won chuẩn bị cho côcũng vỡ nát…Toan chạy thoe giải thích cho Joo Won hiểu nhưng cánh tayvững chắc cảu Tae Sun đã giữ cô lại…
- Bỏ ra…
- Nếu tôi buông tay ra, cậu sẽ chạy đến bên Joo Won phải không?
- ……..
- Bây giờ…cậu hãy chứng mình tình cảm cậu dành cho cậu ta chỉ là lòng thương hại đi….hãy chứng minh cho tôi thấy….
- Cậu là gì mà tôi phải chứng minh cho cậu thấy chứ? cậu là gì mà dámgiữ tay tôi lại? Tôi tưởng cậu đã thay đổi, đã tốt hơn, nhưng tôi đãnhầm, cậu mãi mãi chỉ là một tên gàn dở ích kỷ, độc đoán mà thôi, giờthì buông tay tôi ra khi tôi còn coi cậu là một người bạn….
Cánh tay buông lơi cũng là lúc nước mắt rơi xuống, nước mắt rơi khi thấy sự thất vọng trong đáy mắt Joo Won, nước amwts tuôn rời vì những lờinói thiếu suy nghĩ, nước mắt tuôn rơi cho một tình yêu chưa kịp bắt đầuđã lụi tắt…
Joo Won đã ngủ say, dáng ngủ bình yên như mây vậy, một đam mây nhỏ, xanh xao và yếu ớt…Gạt nhẹ mái tóc để lộ ra mắt và trán, Min Jae như bị đắmchìm trong gương mặt thiên thần của con người đang nằm kia, chiếc cằmhơi dài và nhọn khiến cho gương mặt dài và thon hơn, sống mũi khôngthẳng, nó nhô cao hơn ở phần giữa khiến chiếc mũi cao hơn và nhỏ hơn,đuôi mắt dài và cong hình bán nguyệt, mái tóc nhuộm hung càng khiếngương mặt rạng ngời hơn….
- Mẹ……
Tiếng gọi nhỏ nhẹ trong cơn mơ khiến Min Jae ngạc nhiên, cô chợp nhớ rarằng đã có lần Yunhee nói với cô Joo Won chỉ được gia tộc Kim nhận nuôi, cũng chưa bao giờ nghe thấy Joo Won nhắc đến ngườ thân nào cả….Nhưngsao trong tiếng gọi mẹ thất thanh đó lại khiến người khác đau lòng,giống như một đưa trẻ lạc mẹ cất tiếng gọi trong vô vọng……
Thức dậy trong tình trạng mệt mỏi, Joo Won bước từng bước chân nặng nhọc xuống bếp, một mùi thơm thoảng qua cánh mũi, Min Jae đang tất bật chuẩn bị bữa sáng, trên bàn giờ đây bầy la liệt là món ăn, món nào món ấy đều là lần đầu Joo Won nhìn thấy…..
- Cậu làm gì vậy?
- Tỉnh rồi à? Rửa mặt đi rồi ăn sáng.-Min Jae nói bằng giọng hứng khởi.
Sau khi rửa mặt, Joo Won ngồi vào bàn, trước mặt cậu lúc này là rất nhiều món cháo khác nhau, đủ màu sắc, mùi vị….
- Sao cậu nấu nhiều vậy?
- Tôi không biết cậu có thể ăn được loại nào, nên nấu mỗi loại một ít,cậu ăn được loại nào thì ăn.Vì dạ dày cậu sẽ sản sinh ra chất kháng dinh dưỡng nên tôi nấu cháo với vài loại ngũ cốc, chúng rất ít dinh dưỡngnên chắc sẽ không sao… Ở đây có cháo bí đỏ, cháo mạch, cháo đậu đỏ, cháo trắng, cháo tương,….
- Sao lại tốt với tôi như vậy?
Câu hỏi của Joo Won khiến Min Jae khó xử, chính bản thân cô cũng khônghiểu vì sao mình lại làm tất cả những việc mà cô chưa từng làm, từ trước đến nay, cô chưa từng nấu cho ai ăn ngoài mẹ, cũng chưa từng thức đênchăm sóc cho ai ngoài mẹ, cũng chưa từng lo sợ cho ai ngoài mẹ…Vậy màgiờ đây vì cái gì mà cô đã phá vỡ nguyên tắc do chính bản thân đặt ra?......Mọi thứ mông lung, không thể giải thích được….
- Không biết….cậu mau ăn đi…tôi tới trường đây…-Có lẽ giờ đây cô chỉ còncách lảng tránh ánh mắt Joo Won.Vơ lấy balo, Min Jae bước vội về phíacửa.
…………………
Tại trường học….
- Này!!! Cậu đang làm gì vậy?-Tae Sun đặt hộp sữa trước mặt Min Jae rồi nhìn chằm chằm vào mặt cô thắc mắc.
- Không thấy sao? Tôi đang chép bài.
- Chuyện lạ, dạo này cậu lạ lắm, từ trước tới này tôi đâu thấy cậu ghichép cẩn thận như vậy bao giờ đâu, ngay cả chép bài cho tôi cũng chỉđược vài dòng qua loa.
- Joo Won bận chuẩn bị cho album mới nên không đi học được, tôi chéo bàicẩn thận để khi cậu ấy đọc lại có thể hiểu được rõ hơn, như thế thì cậuấy mới đạt thành tích cao trong kỳ thi cuối tháng được.
- Cậu đang lo lắng cho Won đấy ah?
- Tất nhiên, cậu ta là bạn tôi mà.
- THẾ CÒN TÔI THÌ SAO?
- Làm cái gì vậy? giật cả mình.
- SAO LÚC NÀO CẬU CŨNG LẠNH LÙNG VỚI TÔI, CÒN VỚI WON THÌ LẠI DỊU DÀNG VÀ QUAN TÂM…TẠI SAO CHỨ?
- Sao, sao cậu lại quát lên như thế? Hai cậu hoàn toàn khác nhau, sao cậu lại so sánh như thế?
- Khác nhau ở điểm nào? Ở điểm nào chứ? Hay là ở điểm cậu ghét tôi và cậu yêu Joo Won?
‘Yêu’….Cái cảm giác quan tâm, lo lắng, sợ hãi, của cô đối với Joo Won là yêu ư? Chưa từng nghĩ qua đến chứ yêu….Cô yêu Joo Won vì cái gì chứ?Vì cậu ta đẹp, hay vì cậu ta giàu? Không phải, cô không phải loại người vì những thứ đó mà rung động..Hay vì cậu ta tài giỏi? Cô cũng đâu cóthua kém cậu ta vì điểm đó….Không….hay vì sự yếu ớt của cậu ta?....Nếuvì điều đó…thì đó không phải tình yêu, nó là lòng thương người..chỉ làlòng thương người mà thôi…
- Không…tôi không yêu Joo Won….
- Vậy vì sao lại đối xử tốt với cậu ta??? Vì sao?
- Vì cậu ta đáng thương, tôi chỉ thương hại cậu ta,…chỉ thế thôi….
- Thương hại ư?
CHOANG…..-Tiếng đồ vật rơi từ phía cửa lớp….không phải ai khác, Joo Won đang đứng đó, nhìn chông chông về phía Min Jae.
- Thương hại….Cậu đang thương hại tôi….
- Joo Won à…..-Min Jae tiến lại phía Joo Won…
- Đứng yên ở đó, đừng mang cái thân xác bốc mùi thương hại của cậu lại gần tôi…cảm ơn sự thương hại của cậu…
Nói rồi Joo Won bước nhanh ra khỏi phòng học, hộp cháo của Min Jae chuẩn bị lúc sáng đổ lênh láng ra lớp, chai sữa ngô Joo Won chuẩn bị cho côcũng vỡ nát…Toan chạy thoe giải thích cho Joo Won hiểu nhưng cánh tayvững chắc cảu Tae Sun đã giữ cô lại…
- Bỏ ra…
- Nếu tôi buông tay ra, cậu sẽ chạy đến bên Joo Won phải không?
- ……..
- Bây giờ…cậu hãy chứng mình tình cảm cậu dành cho cậu ta chỉ là lòng thương hại đi….hãy chứng minh cho tôi thấy….
- Cậu là gì mà tôi phải chứng minh cho cậu thấy chứ? cậu là gì mà dámgiữ tay tôi lại? Tôi tưởng cậu đã thay đổi, đã tốt hơn, nhưng tôi đãnhầm, cậu mãi mãi chỉ là một tên gàn dở ích kỷ, độc đoán mà thôi, giờthì buông tay tôi ra khi tôi còn coi cậu là một người bạn….
Cánh tay buông lơi cũng là lúc nước mắt rơi xuống, nước mắt rơi khi thấy sự thất vọng trong đáy mắt Joo Won, nước amwts tuôn rời vì những lờinói thiếu suy nghĩ, nước mắt tuôn rơi cho một tình yêu chưa kịp bắt đầuđã lụi tắt…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook