Thứ bảy, khi đã đến thời hạn Triệu Vĩ giao bài tập cho Từ Xán, anh đi đến vùng ngoại thành vẽ ký họa.

Thiên Hách hỏi, “Vẽ tớ không được sao?”

Từ Xán cười lấy lệ, “Lần sau nhé.”

Từ sáng sớm, hai người bắt xe đến một ngọn núi nhỏ có cảnh đẹp nổi tiếng ở ngoại thành. Đầu xuân, không khí trên núi rất trong lành, khắp nơi là tiếng chim hót véo von. Từ Xán vội vàng chọn cảnh, Thiên Hách đi phía sau. Y vừa đeo các dụng cụ để vẽ sau lưng vừa nhìn ngắm xung quanh.

“Hey, trên cây này có tổ chim.” Thiên Hách ngẩng đầu lên nhìn thân cây trước mắt. Cái cây rất cao, có những chồi non xanh mướt.

“Oh.” Từ Xán nhìn thoáng qua, không chút để ý.

“Có tổ chim thì sẽ có trứng đó. Cậu đã ăn trứng chim rừng bao giờ chưa?” Thiên Hách xoa hai tay vào nhau, vẻ háo hức.

Từ Xán nheo mắt nhìn y, “Cậu biết trèo cây?”

Thiên Hách hất cằm với anh, “Đừng khinh người! Hồi học tiểu học, mỗi lần được nghỉ hè, tớ đều về quê ngoại ở nông thôn, suốt ngày cùng bọn trẻ ở đó đi tìm tổ chim. Bọn chúng đều gọi tớ là đại ca đó!!”

Từ Xán xắn tay áo, “Muốn so thử không?”

“Ah, được. Tớ đến đây!” Thiên Hách đặt đồ vẽ xuống.

Hai người như hai con khỉ nhanh nhẹn, chớp mắt một cái đã trèo lên cây. Từ Xán quờ tay tìm, trong tổ chim thực sự có trứng. Anh cẩn thận cất vào túi áo rồi lại cẩn thận trèo xuống.

Thiên Hách nhảy xuống gần như cùng lúc, trong tay cũng có trứng chim.

Bất phân thắng bại.

Từ Xán hỏi, “Thế nào bây giờ?”

Thiên Hách nháy mắt với anh, “Không phải lúc nào cậu cũng mang theo bật lửa sao?”

Từ Xán nhặt các cành cây khô. Thiên Hách đào một cái hố nông trên mặt đất, để trứng chim vào, lại phủ lên một lớp đất mỏng. Hai người nhóm lửa ở phía trên, sau đó vừa hút thuốc vừa nói chuyện chờ trứng chín.



“Được rồi.” Thiên Hách dập tắt lửa, phủi hết lớp đất, lấy ra một quả trứng nóng phỏng tay, cẩn thận lột vỏ đưa cho Từ Xán, “Ăn thử đi, cẩn thận bỏng tay!”

Từ Xán nhận lấy, nhìn một hồi lâu rồi mới cắn một miếng nhỏ, “Ngon lắm, nhưng hình như chưa chín hết.”

“Ừ.” Thiên Hách tự mình lột vỏ, cũng cắn một miếng, “Quả này chín rồi. Cậu bỏ quả kia đi, tớ sẽ chọn cho quả khác.”

“Thôi khỏi, quả này cũng được.”

Sáu quả trứng, Từ Xán miễn cưỡng ăn một quả, Thiên Hách ăn hết năm quả còn lại. Từ Xán cười với y, “Cẩn thận lại đau bụng.”

“Lạ thật.” Thiên Hách nuốt nốt miếng cuối cùng, “Tại sao vẫn là loại trứng này mà khi còn bé không thấy ngon như bây giờ?”

Dọn dẹp lại mọi thứ, ánh nắng mặt trời rạng rỡ, họ cùng nằm xuống bãi cỏ. Thiên Hách hỏi, “Từ Xán, cậu có bạn gái chưa?”

Từ Xán nhìn những nhành cây đang cắt bầu trời thành từng khối một, “Không có.”

“Cậu có thích con gái không?”

“Không.”

“… Tớ có một vị hôn thê được gia đình chỉ định.” Một lúc lâu sau, Thiên Hạch nằm bên cạnh khẽ nói.

“Oh.” Từ Xán cười, “Cậu định thế nào?” Quay sang thì thấy ánh mắt chán nản của Thiên Hách, nếu còn trêu ghẹo nữa thì đúng là không tốt, anh quay đầu lại.

Từ Xán và Thiên Hách quen biết đã gần hai năm. Lúc nhỏ anh không có cha. Lần đầu tiên nói chuyện cùng Thiên Hách, Từ Xán đã mong người này là anh trai mình đến nhường nào, lúc nào cũng có thể ở phía trước để che chở cho anh, có thể…

“Đang nghĩ gì thế?” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Thiên Hách.

Từ Xán nhắm mắt lại, “Cậu.”

“Tớ? Tớ thế nào?” Thiên Hách cựa người, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt Từ Xán.

“Đừng làm ồn, để tớ ngủ một lát.”

Lúc xuống núi đã gần ba giờ chiều. Từ Xán chán nản vuốt lại mái tóc lộn xộn, “Sao không gọi tớ dậy?”

“Ha…” Thiên Hách ôm bụng cười, “Ở đây mà cậu cũng có thể ngủ được! Thấy cậu ngủ ngon như thế, sao tớ có thể không biết ngượng mà gọi cậu dậy. Với cả, tớ cũng quên mất chuyện vẽ tranh.”

Từ Xán thở dài, “Xem ra không thể vẽ cảnh ở đây được rồi.”

“Đừng nói thế.” Thiên Hách vỗ vai anh, “Có thêm kinh nghiệm sống cũng được mà.”

Về đến nhà, Từ Xán dựng giá vẽ trong sân. Không còn cách nào khác, cố một chút vậy, anh đành vẽ tạm cảnh hoàng hôn.

Lam Dương đứng bên cạnh nhìn một lúc, khẽ hỏi, “Anh định vẽ ạ?”

Từ Xán quay sang mỉm cười với cậu, “Đúng thế.”

Trong lúc anh vẽ, Lam Dương vẫn đứng bên cạnh nhìn. Mỗi lần Từ Xán quay sang nhìn cậu, cậu đều rũ mắt xuống. Lam Dương trông như một con búp bê xinh đẹp, hàng mi thật dài cong lên. Vẻ mặt như vậy khiến Từ Xán rất muốn trêu chọc cậu. Vì thế, nhân lúc cậu rũ mắt xuống, anh quệt một vệt màu trên khuôn mặt trắng nõn.

“Ah!” Màu nước lạnh lẽo bất ngờ chạm vào má khiến Lam Dương kinh ngạc kêu lên thành tiếng, nhất thời chỉ biết mở to mắt trừng Từ Xán. Vẻ mặt hoảng sợ và kinh ngạc.

“Hahaha…” Tâm trạng Từ Xán rất tốt, cười xấu xa nhìn Lam Dương. Trong một thoáng anh bỗng muốn giữ lại khoảnh khắc này. Khoảnh khắc cậu bất lực rất ngọt ngào, khiến anh có một ảo giác thoáng qua…

Sáng hôm sau, Từ Xán mang theo đồ vẽ rời khỏi nhà. Tối qua mưa cả đêm, hôm nay bầu trời vẫn xám xịt.

Đi đến đầu ngõ thì anh nghe thấy tiếng hét, “Xán Xán!” Anh quay đầu lại, thấy cha Lam cầm theo một chiếc ô chạy đến, “Dự báo thời tiết nói là hôm nay sẽ có mưa to, con cầm ô này, đi đường cẩn thận nhé.”



Đây là… Giấc mơ đã trở thành hiện thực…

Vào khoảnh khắc Từ Xán nhận lấy chiếc ô, tựa như có một dòng nước ấm chảy trong cơ thể, từ lòng bàn tay vào thẳng trái tim, vô cùng ấm áp.

Vẻ mặt người đi trên đường vẫn hờ hững như mọi ngày. Ở góc phố vang lên tiếng rao hàng của buổi sớm. Tất cả mọi thứ, vẫn như bình thường. Cảm giác bất an, lo sợ mơ hồ vốn tích tụ trong lòng từ lâu lúc này tựa như bị thứ gì đó nhẹ nhàng thổi bay. Từ Xán ngẩng đầu, ngày cơn bão qua đi, cũng không còn xa…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương