Trong nhà hàng sang trọng, Từ Xán và Thiên Hách ngồi đối diện nhau. Thiên Hách gọi một tách cà phê.

Từ Xán không gọi gì cả, anh nhìn Thiên Hách, “Không phải anh đang ở Mĩ sao?”

“Vừa về.” Thiên Hách cười, “Cha cuối cùng cũng giao quyền cho anh, qua năm nay sẽ đến trụ sở chính ở đây để làm việc. Em không nghe nói chút gì sao, —— Tổng giám đốc Từ?”

Từ Xán cười, tựa vào lưng ghế, “Không dám nhận.”

Có thứ gì đó khẽ khàng, vụt chảy qua trước mắt, rồi tan biến, tan biến…

“Em thay đổi rồi, Từ Xán. Trước đây, khi ngồi ghế, em luôn cong một chân lên.”

“Già rồi, thắt lưng cũng cứng, ngồi như vậy sẽ khó chịu.”



Thiên Hách dừng mắt nhìn Từ Xán. Bảy năm, dài đằng đẵng, rất xa xôi. Khuôn mặt đẹp đẽ của anh vẫn còn sót lại chút bóng dáng của thời niên thiếu. Nét mặt có thêm phần kiên nghị, nội liễm (1) mà trưởng thành. Trên trán có một vết đao lờ mờ như nói về một thời bể dâu.

Em vẫn sống tốt chứ?

Mấy năm nay trải qua thế nào?

Khi anh không có ở đây, đã trải qua những gì?

Thời gian, không gian, giống như tạo thành một ranh giới vô hình. Một đầu là anh, một đầu là y. Trái tim Thiên Hách như có một sợi dây trói lại, buộc quá chặt rồi.

Ánh mắt của y, có phần sốt ruột nhìn Từ Xán, “Từ Xán, anh đã ly hôn rồi.”

Từ Xán cũng nhìn về phía y, ánh mắt thản nhiên mà lạnh lùng, “Thật đáng tiếc.”

“Anh…”

“Không sao, vẫn còn rất nhiều cô gái tốt.”

Thiên Hách ngẩn ra, một giây sau ánh mắt trở thành hối hận, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Em hận anh đúng không? Từ Xán, em hận anh. Anh biết hết!”

Anh biết, em không yêu anh giống như anh yêu em. Thời gian ở bên anh, cũng chỉ là cần một chỗ dựa. Hận anh, cũng là điều nên làm. Anh lôi em vào cái thế giới khiến người ta khinh thường, sau đó lại bỏ đi… Nhưng bây giờ anh ở đây, còn có thể thế nào? Anh rất nghiêm túc, từ đầu đến cuối, vẫn kiên trì. Anh chỉ chờ một câu nói của em. Từ Xán, cuối cùng anh cũng đã chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu…

Từ Xán cười, nhưng ánh mắt lại khiến cho Thiên Hách phải cắn răng mà giữ bình tình, “Đã bao năm trôi qua, đâu còn lại gì.”

Em không hận anh.

Giữa họ, chưa từng có thề non hẹn biển, chưa từng yêu khắc cốt ghi tâm. Chỉ là khi ấy anh cần một người, mà y lại ở đó. Sau đó là một người say đắm, một người dựa dẫm, yêu đến mức rơi xuống vô cùng. Chẳng qua cũng chỉ là một canh bạc của hai người.

Lúc hết canh bạc, chúng ta đường ai nấy đi.

“Em không hận anh. Anh chỉ là không bao giờ muốn tin điều đó.”

“Tách” một tiếng, Thiên Hách tựa như nghe thấy tiếng sợi dây nhỏ bị kéo căng trong lòng đã đứt. Y đặt khuỷu tay trên bàn, ôm lấy đầu cười khổ. Y biết lúc này nhất định trông mình còn khó coi hơn cả khóc. Ánh mắt bình thường sắc bén, luôn tràn ngập khí thế ngang ngược vậy mà lúc này lại dâng đầy đau đớn, “Từ Xán, Từ Xán, nếu em không kinh doanh, thì đúng là lãng phí. Em nhất định sẽ như diều gặp gió. Biết tại sao không?” Giọng y căm hận, “Em lạnh lùng, còn đủ tàn nhẫn.”

“Em sao?…” Từ Xán nheo mắt, chuyện xưa như chậm rãi thoáng qua trước mắt, “… Có lẽ vậy. Em cho rằng, anh vẫn luôn biết điều này.”

“Đúng vậy…” Thiên Hách lắc đầu, tinh thần sa sút lẩm bẩm, “Đúng vậy… Sao anh có thể không biết…”

Cho nên, em không hận anh.

“Chúng ta không nợ nhau gì cả.”

Hai giờ sáng đầu tiên của năm mới, trên con đường vắng lặng. Mọi thứ, dường như đều hiu quạnh như vậy.

Cuối cùng cũng kết thúc. Thực sự đã kết thúc.

Từ Xán cảm thấy trái tim mình dường như đang vui sướng. Nút thắt ngoan cố mắc kẹt nhiều năm trong trái tim anh, cuối cùng cũng tan biến.

Khoảnh khắc nhìn thấy y, anh tự nhủ, không phải y.

Nhưng anh cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì.

Tình yêu của anh, chôn thật sâu dành cho một người. Sâu đến mức ngay cả chính Từ Xán, cũng không tìm được.

Vén lên bức màn huyền bí là chiếc chìa khóa của mặt đất.

Anh đang đợi, một người…

Lúc mở cửa nhà, Lam Dương đang ngồi trong phòng khách xem TV, thấy anh, nhẹ nhàng mở miệng, “Anh đã về.”

Một câu nói vô cùng bình thường, ấm áp đến mê hoặc.

Bắt đầu từ khi nào, anh đã không muốn rời xa, sự chờ đợi đơn thuần như vậy?

Lam Dương đi vào trong phòng bếp. Một lát sau, tiếng leng keng vang lên từ bên trong.

Từ Xán bước tới cửa phòng bếp, “Hơn nửa đêm rồi, em làm gì đó?”

Lam Dương không quay đầu lại, “Không phải anh muốn ăn sao?”

“Ah, ăn.” Từ Xán bước tới bên cạnh Lam Dương, nhìn Lam Dương bận rộn, bỗng nhiên cảm khái, “Mấy năm nay đi theo Hứa Đông Đức, sơn hào hải vị đều đã ăn qua. Nhưng ngoảnh lại vẫn thấy cơm nhà là ngon nhất…”

Đột nhiên, một giọt nước mắt, chảy thật nhanh trên khuôn mặt Lam Dương.

“Dương Dương, em sao thế?”

Trái tim, bỗng nhiên đập thình thịch nhanh đến điên cuồng. Có thứ gì đó chôn thật sâu thật sâu dưới đáy lòng, chậm rãi, từng chút từng chút một trồi lên.

Lam Dương quay sang, đôi mắt ngấn lệ mông lung. Cậu khẽ nói với anh, “Xin anh, đừng rời xa em…”

Xin anh, đừng rời xa em…

Trong chớp mắt, ranh giới giữa hiện thực và ký ức như mờ dần. Chín năm trước, một cậu bé thất thần nhìn vải trắng phủ trên cánh tay không còn độ ấm. Anh dùng tay che đi ánh mắt cậu, nước mắt của cậu cũng như vậy. Từng giọt từng giọt một trong suốt chảy qua kẽ tay anh.

Dương Dương, đừng khóc…

Anh muốn đưa tay lên lần nữa để che đi ánh mắt cậu. Nhưng cậu không còn là cậu bé đứng đến cằm anh năm đó. Cậu còn cao hơn anh. Anh chỉ có thể ôm lấy cậu, ôm siết lấy cậu. Anh tham lam hôn từng vệt nước mắt trên khuôn mặt cậu. Từng giọt một, từng giọt một. Tình yêu chôn sâu trong trái tim, ở trong khoảnh khắc ấy đã mãnh liệt trồi lên…

Đã từng cùng nhau trải qua cay đắng mất mát, thương tổn đau buốt, hoang mang bất lực. Không biết từ bao giờ, đã biến thành dốc hết sức lực để bảo vệ lẫn nhau, không biết từ khi nào đã không muốn xa rời?…

“Dương Dương, đừng khóc.”

“Anh sẽ không rời xa em, mãi mãi không rời xa…”

Vận mệnh đã an bài để họ gặp nhau. Họ không biết cách, chỉ biết giãy dụa, chỉ biết do dự. Nhưng, khi ngoảnh lại, mới nhận ra, đã quấn quýt lấy nhau từ rất lâu rồi, chưa từng rời xa…



Sáng sớm, Từ Xán mở mắt, hạnh phúc ngắm Lam Dương đang say ngủ trong vòng tay anh. Giống như khi còn bé, cậu ngủ cực kì yên bình, ngay cả hơi thở cũng yên bình, lặng lẽ không một tiếng động.

Tia nắng đầu tiên của năm mới, xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, hắt trên người Từ Xán. Cơ thể, trái tim, đều tràn ngập một cảm giác kiên định cùng với ấm áp và an tâm trước đây chưa từng có.

Anh nhìn má lúm đồng tiền khi ngủ của cậu, đôi mắt bị hàng mi thật dài che khuất, mũi nhỏ mà thẳng, cánh môi mỏng khẽ cười vẻ an tâm, cằm xinh đẹp hơi lõm xuống… Từ nay về sau, cho đến hết cuộc đời này, anh biết, mình đã có thể nhìn xuống…

Anh, vẫn, đang đợi một người.

Như anh chờ em đến tận bây giờ, anh nhận ra, rốt cuộc mình đã có thể, hai chân chạm đất.

Chú thích:

(1) 内敛 − Nội liễm: Khí chất được toát ra từ từng cử chỉ, khí chất đã ẩn sâu vào trong con người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương