Cuộc sống giống như một hình tròn, luôn quay về điểm ban đầu. Từ Xán thường cùng đám bạn của Lý Việt ra ngoài làm loạn. Không còn phải đắn đo nhiều khiến tính cách anh cởi mở hơn. Nhưng anh cũng không về nhà quá muộn, trễ nhất là nửa đêm đã quay về để xem Lam Dương ngủ chưa. Trái tim Từ Xán vạn lần khó chịu, nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt an tâm của Lam Dương thì tất cả lại tan thành mây khói. Cơm tối Lam Dương phần mỗi ngày đều biến thành bữa sáng của ngày hôm sau. Trình độ nấu ăn của cậu không quá tốt, nhưng so với Từ Xán thì đã hơn cả trăm lần.

Trước kỳ thi một tháng, Từ Xán thông báo cho Lý Việt biết một tháng này đêm nào anh cũng không rời nhà nửa bước. Lam Dương cũng không hề kém cỏi, nhận được thông báo nhập học chính thức của trường trung học. Từ Xán còn kích động hơn cả Lam Dương, vô cùng vui mừng nhìn Lam Dương, “Dương Dương, cha mẹ mà biết em nỗ lực thế này chắn chắn sẽ rất hài lòng.”

Lam Dương rũ đôi mắt lấp lánh xuống, mím môi, rất lâu sau vẫn không nói gì.

Từ lúc học cao trung, Lam Dương khác trước rất nhiều. Nhiều lần Từ Xán quay về đều không thấy Lam Dương ở nhà, đến tận gần mười giờ đêm mới mệt mỏi trở về, nhìn Từ Xán nhưng vẫn không nói gì như trước. Từ Xán cũng không can thiệp. Lam Dương dần trưởng thành, chắc chắn sẽ có bạn bè, cuộc sống của riêng mình. Chỉ là luôn có một sự mất mát mơ hồ, trào dâng trong đáy lòng anh…

Ngày đầu tiên của năm ba Đại học, một kẻ có tiền tổ chức một bữa tiệc, mời Từ Xán và nhóm bạn cùng lớp đến hộp đêm vui chơi điên cuồng.

Ánh đèn của hộp đêm mờ ảo, những màu sắc rực rỡ khiến người ta lóa mắt.

Từ Xán bỗng nhiên nhìn thấy một dáng người cực kì quen mắt.

Lam Dương!

Không ngờ cậu lại đến nơi này làm nhân viên phục vụ. Mặc âu phục màu đen trang trọng, đoan trang đeo một chiếc nơ màu đỏ, càng làm nổi bật khuôn mặt non nớt, khiến Từ Xán bật cười. Xú tiểu tử, thiếu tiền tiêu vặt có thể trực tiếp nói với anh. Sao tính tình lại bảo thủ thế này.

Anh cuộn người trên sofa, bình thản dõi theo từng hành động của Lam Dương. Dương Dương đã lớn rồi, đã sắp cao hơn cả anh. Giọng nói cũng không còn trẻ con như trước. Rõ ràng tươi sáng như âm thanh của đàn dương cầm. Điều duy nhất không thay đổi là mái tóc, vẫn ngắn ngủn như trước, bao lấy khuôn mặt xinh đẹp. Từ lần Từ Xán đưa Lam Dương cắt tóc năm cậu mười hai tuổi đến giờ, cả hai vẫn đều tiếp tục cắt mái tóc gọn gàng này.

Thấy anh ngẩn người, Lý Việt đẩy vai anh, “Này! Làm gì mà nhìn người ta mãi thế, nhìn cậu nhóc xinh đẹp kia lâu đến như vậy, hóa ra mày cũng có sở thích dung tục này…”

Một tiếng động ồn ào cắt ngang lời nói của Lý Việt, “Đổ hết rượu vào quần tao rồi. Thằng nhóc này, bắt mày uống có ba ly rượu nhẹ. Mày cũng chẳng phải đàn bà, còn sợ tao say rượu lợi dụng sao?”

Một tràng cười nổi lên.

Từ Xán ngoảnh lại, thấy Lam Dương đang đứng trước một bàn đầy người. Mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt nhẫn nhịn nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên vừa nói.

Trong nháy mắt, bước chân còn nhanh hơn cả suy nghĩ, anh bước đến kéo mạnh Lam Dương về phía sau.

Lam Dương nghiêng người lảo đảo, quay đầu sang, hết sức kinh ngạc nhìn Từ Xán đang đứng bên cạnh.

Từ Xán lạnh lùng nhìn thẳng vào một bàn đầy người này, “Ngại quá, các vị. Đây là em trai tôi, vẫn chưa trưởng thành nên không thể uống rượu.”

“Oh?” Người đàn ông vừa nói nhìn qua Từ Xán, lại nhìn những người còn lại trong bàn, “Anh trai cũng được.” Sau đó hắn ngoảnh lại, mang theo vẻ thích thú nhìn Từ Xán, “Thằng bé đó chưa trưởng thành, thế còn mày thì sao? Hay là mày uống rượu thay nó?”

“Không thành vấn đề.”

Từ Xán quay sang nhìn Lam Dương, hất cằm lên, ý bảo cậu rời đi. Sau đó nâng ly rượu trên bàn, mặt không đổi sắc uống một hơi hết ba ly.

“Tốt!” Tất cả người trong bàn đều vỗ tay, có người còn huýt sáo vẻ ác ý.

Lý Việt dẫn theo một nhóm bạn tới, “Từ Xán, có chuyện gì thế?”

“Không có gì, uống rượu cùng mấy ông anh này thôi. Không phải chuyện của các cậu, cứ chơi tiếp đi.”

Người đàn ông mắt xếch ngồi trong bàn chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài đúng chất đại ca, tán thưởng nhìn Từ Xán, “Nhóc con, cứ ngồi xuống đi đừng ngại, cùng mọi người trò chuyện.”

Ánh mắt này, khiến Từ Xán không biết diễn tả thế nào, chỉ là bỗng nhiên khiến anh nhớ đến Triệu Vĩ, nhớ đến Thiên Hách, khiến anh không thể thoải mái. Nhưng lại sợ họ làm khó Lam Dương, anh đành ngồi xuống.

Một người khác đưa ly rượu cho Từ Xán, “Tửu lượng của nhóc con cũng không tồi, không biết có uống được nữa không?”

Từ Xán cười nhạt, “Không thể phụ thịnh tình của đại ca.” Nâng ly rượu lên uống cạn.

Nhất thời mọi người trên bàn đều chuốc rượu anh không ngừng, uống hết tám chin ly một lúc, Từ Xán vẫn không có chút phản ứng nào. Có người khen ngợi, “Xem ra uống rượu là sở trưởng của cậu, nhóc con còn biết gì khác không?”

Từ Xán nhếch môi, giọng lạnh lùng, “Mấy chuyện ăn chơi kiểu này, đều là sở trường của tôi.”

“Oh?” Mấy người nhìn nhau cười vang, “Chẳng phải chúng tôi đang lo là mạo phạm cậu sao? Hóa ra lại bị nhóc con mang ra để rèn luyện bản lĩnh?”

Từ Xán nhìn qua mấy người kia, cầm một vỏ chai rượu lên ngắm, “Đánh lộn thì cần gì bản lĩnh, cứ bất chấp tất cả không phải là được sao?”

Mọi người sửng sốt.

“Hahaha…” Một tiếng cười vang từ phía đối diện truyền tới, người đàn ông mắt xếch phất tay với những người xung quanh, “Tìm mấy em gái mà chơi đùa đi, đừng làm khó nhóc con này nữa.” Hắn nháy mắt với Từ Xán, “Nhóc con, có can đảm trò chuyện cùng tôi không?”

Những người khác đều tự động tản đi. Người đàn ông tự giới thiệu, “Tôi là Hứa Đông Đức. Nếu cậu nể mặt thì có thể gọi một tiếng anh Đức. Xưng hô với nhóc con thế nào?”

“Từ Xán.”

Cứ như vậy trôi qua, chủ yếu là Hứa Đông Đức hỏi Từ Xán trả lời. Trong lúc không ai để ý đã trôi qua hai, ba giờ. Không biết thế nào Hứa Đông Đức lại ngả vào người Từ Xán, nhưng cũng không bắt Từ Xán uống rượu.

Thấy đã mười hai giờ, nghĩ đến ngày mai Lam Dương còn phải đi học, Từ Xán mở miệng, “Anh Đức, tôi phải về rồi. Không thì người nhà lại sốt ruột.”

“Oh.” Hứa Đông Đức nhìn đồng hồ. “Đã mười hai giờ rồi. Cũng tại nói chuyện vui vẻ quá, không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.” Hắn nhìn chằm chằm Từ Xán, “Từ Xán, hay là sau này cậu đến đây làm cùng em trai đi. Tôi sẽ trả lương cho hai người gấp ba bình thường.”

“Cổ tôi dễ nhột lắm, không đeo được nơ.”

“Cũng chưa bắt cậu làm nhân viên phục vụ.” Hứa Đông Đức nheo mắt nhìn Từ Xán, “Tôi đang thiếu một bảo vệ. Cậu không phải vừa nói có thể bấp chất tất cả để đánh lộn sao? Rất hợp với công việc này. Cũng không có đồng phục bắt buộc, có thể mặc gì tùy thích.”

Từ Xán đang định từ chối, Hứa Đông Đức đã ngấp một ngụm rượu, từ giọng nói có thể nghe ra được sự uy hiếp, “Từ Xán, quên mất chưa hỏi em trai cậu tên gì? Từ gì? Tôi sẽ điều tra một chút.”

Từ Xán trong lòng nghĩ xúi quẩy nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, “Mai tôi lại đến. Nhưng em trai tôi đang học cao trung, ngày mai có lịch học, sợ là…”

Hứa Đông Đức thoải mái nói, “Được rồi! Để tôi nhắc lão Vạn đã đến giờ tan ca.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương