Lần đầu tiên Lam Dương nhìn thấy Từ Xán là khi cậu đang nằm bò trên bàn làm bài tập, bỗng nhiên cảm thấy sách vở như đang ở dưới bóng râm. Cậu ngẩng đầu, hét về phía cửa bằng giọng non nớt: “Tránh ra, anh chắn hết ánh sáng của em rồi!”

Từ Xán mang theo hành lý đứng trước cửa, dáng người gầy gò như được nạm một đường viền màu vàng nhạt.

Một người đàn ông cao gầy bước ra từ căn phòng phía sau, mỉm cười chào đón mẹ con Từ Xán đang đứng ngoài cửa, “Hai mẹ con đến rồi thì vào đi.” Lập tức quay đầu nói với Lam Dương, “Dương Dương, đây là mẹ và anh trai.”

Mẹ con Từ Xán bước chân vào cửa, khiến sàn nhà đã cũ vang lên thành tiếng “Bình bịch”.

Lam Dương đứng lên, chỉ cao đến cằm Từ Xán. Cậu không nói gì, hàng mi dài rũ xuống, che đi đôi mắt to xinh đẹp.

Ngược lại, Từ Xán thoải mái gọi người đàn ông cao gầy một tiếng “Cha”, sau đó cười thản nhiên với Lam Dương.

Mẹ Từ đứng đằng sau dè dặt giải thích, “Để anh đợi lâu như vậy, là vì bị tắc đường…”

Ngày đầu tiên, mọi chuyện đã không suôn sẻ.

“Sau giờ học không phải đợi tớ nữa, tớ chuyển nhà rồi.” Từ Xán ngồi dựa lưng vào bức tường đá sau vườn trường. tay trái cầm điếu thuốc, cánh tay duỗi thẳng đặt trên đầu gối đang gập lại.

“Chuyển nhà? Lúc nào thế?” Thiên Hách nhìn Từ Xán, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.

“Hôm qua, mẹ tớ tái hôn.”

“Oh.” Thiên Hách không rời mắt khỏi Từ Xán, “Cậu ổn chứ?”

“Không sao, như vậy cũng được.” Từ Xán vảy nhẹ điếu thuốc, “Đột nhiên có thêm một đứa em trai, mười hai tuổi.”

Thiên Hách không nói gì, chỉ nhìn Từ Xán như vậy. Tư Xán nhìn chăm chú điếu thuốc trong tay mình.

Sự im lặng kéo dài.

“Thôi nào.” Thiên Hách đột nhiên vỗ vào gáy Từ Xán rồi đứng dậy, “Buổi trưa đừng về, tớ mời cậu đi ăn.”

Từ Xán dụi tắt điếu thuốc, sau đó đứng dậy. Những lúc như thế này, anh thấy Thiên Hách giống hệt một người, một người anh vẫn luôn ảo tưởng. Anh hâm mộ sự ngang ngược quả quyết của y, ghen tị với sự ngay thẳng của y. Chính vì thế mà anh cam tâm tình nguyện đi theo sau y. Đó là một cảm giác vừa hạnh phúc vừa an toàn rất mông lung.

Buổi tối, Từ Xán đi theo con đường nhỏ dẫn vào sâu trong ngõ. Nơi đó, bây giờ là ngôi nhà mới của anh. Đến chỗ ngoặt, một giọng nói trẻ con lọt vào tai anh, “Cái đó là tao nhặt được, sao phải trả cho mày?”

“Đấy là tao vừa làm rơi xuống đất.”

Giọng nói non nớt này nghe có phần quen tai, Từ Xán quay đầu lại.

Lam Dương đang đứng trước một đám trẻ đều trông cao hơn cậu, giọng nghẹn lại nhưng vẻ mặt vẫn bướng bỉnh.

“Không trả đấy! Tao cứ không trả, mày làm gì được!” Thằng bé cao nhất đẩy Lam Dương một cái.

“Này! Làm gì thế?” Từ Xán cau mày bước tới.

Mấy đứa trẻ đều quay đầu lại.

Khuôn mặt thằng bé cao nhất thoắt cái đỏ bừng, nhìn Từ Xán ấp a ấp úng nói, “Chị gái, bọn em vừa…”

“Mày gọi ai là chị gái?” Từ Xán nhảy lên, cốc một cái vào đầu thằng nhóc, “Nhìn cho kỹ vào, thằng nhóc này!” Anh nắm lấy cổ áo thằng bé rồi hét, “Ai là chị gái, hả?”

“Dạ dạ…”

Thằng bé chạm vào chỗ bị đánh đau, vẻ mặt vừa uất ức vừa ngơ ngác.

Thằng bé mắt hình tam giác, trông y như con khỉ, vội vàng nhanh nhẹn lấy tờ năm tệ từ túi quần thằng bé cao nhất, đưa cho anh: “Anh trai, đừng nóng, cái này cho anh.”

“Hmm.” Từ Xán thả cổ áo thằng bé xuống. Anh cầm lấy tiền, tiện thể vỗ nhẹ vào khuôn mặt thằng bé giống khỉ kia, “Biến đi, về nhà đi, để tao nhìn thấy chúng mày lần nữa, tao đập —-”

Anh giơ nắm đấm ra dọa, bọn nhóc hét ầm lên rồi chạy biến.

Từ Xán quay đầu, thấy Lam Dương đang đứng một bên rũ mắt hé môi nín cười, bờ vai gầy run lên.

“Cười cái gì? Có gì đáng cười đâu?”

Lam Dương không thể nín được nữa, cậu ngước mắt lên nhìn Từ Xán rồi bật cười. Khi cậu cười, đôi mắt đen láy cong lên, lấp lánh như ánh trăng.

Đôi mắt này dễ khiến người ta nghĩ đến những điều tốt đẹp, Từ Xán nhìn cậu, không kiềm cũng nhếch môi cười, sau đó nhét tờ năm tệ vào túi áo Lam Dương, “Trả em này.”

Lam Dương đi theo sau anh, hai người lặng lẽ đi vào sâu trong con ngõ nhỏ.

Đồng bệnh tương lân (1), Lam Dương khiến Từ Xán nhớ lại thời thơ ấu của mình. Chuyện xưa tựa như đang xảy ra trước mắt…

… Nhìn kìa, thằng nhóc đó không có cha…

… Ô, mày trừng tao làm gì? Thích đánh nhau không?…

… Đánh nó đi, nó không có cha đâu. Đồ con hoang…



Anh đột ngột ngoảnh lại.

Lam Dương dừng bước, ngờ vực ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt mang theo ý nghĩa phức tạp của Từ Xán.

“Sau này,” Từ Xán lạnh giọng, “Nếu ai dám bắt nạt em, em chỉ cần−−”

Bộp!

Nắm đấm nện vào tường gạch phát ra tiếng động nặng nề, khiến bụi bay mù mịt trong không khí, trước đôi mắt đen láy ngơ ngác của Lam Dương,

Vừa bước vào sân, mẹ Từ đã đi từ trong nhà ra đón, “Xán Xán đã về rồi, ah, Dương Dương cũng về rồi.”

Trên khuôn mặt bà là nụ cười dè dặt, giọng nói dịu dàng khiêm nhường, “Mau rửa tay để ăn cơm tối nào.”

Dưới ánh đèn ảm đạm, trên cái bàn hình vuông là bốn bát canh nóng, ba bát cơm, ba đôi đũa.

Lam Dương bồn chồn ngồi xuống, đôi mắt ngó nghiêng xung quanh.

“Dương Dương, tối nay cha con phải tăng ca, chúng ta ăn trước nhé?”

Mẹ Từ mỉm cười nhìn Lam Dương, “Dương Dương thích ăn gì nào? Nói cho dì biết để lần sau dì làm cho con ăn nha.”

Từ Xán nhìn mẹ mình. Anh gọi người đàn ông đó là cha, nhưng mẹ lại để em ấy gọi là dì.

“Canh cá nấu với cà tím.” (2)

Giọng nói non nớt rụt rè vang lên, Từ Xán cúi đầu và nốt cơm trong bát, đặt đũa xuống rồi đứng dậy, “Con no rồi.”

Tối đó, Từ Xán lại chìm trong cơn ác mộng quen thuộc. Trong giấc mơ của anh, trời đổ mưa to. Anh và mẹ đi trên con đường lầy lội. Hai người chật vật dưới một chiếc ô, nửa người của Từ Xán bị nước mưa hắt vào ướt sũng. Con đường còn rất dài, phía trước đều là bóng tối, nhưng họ vẫn không ngừng bước. Đột nhiên mặt đất dưới chân Từ Xán mềm nhũn, người anh chìm dần xuống vũng bùn. Anh liều mạng giãy giụa, nhưng lại càng chìm sâu hơn. Mẹ Từ quỳ xuống bên cạnh, khóc to. “Xán Xán, mẹ biết làm thế nào bây giờ? Biết làm thế nào?”

Nhưng mọi thứ luôn đột ngột kết thúc ở đây. Từ Xán mở mắt, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Anh đứng dậy, tự rót cho mình ly nước.

Vén rèm cửa nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ là minh nguyệt tinh hi (3). Ở giường khác, Lam Dương vẫn say giấc, yên tĩnh đến mức ngay cả hơi thở cũng khó mà nghe thấy được.

Từ Xán lại lên giường nằm, nhưng không thấy buồn ngủ. Anh mở to đôi mắt tỉnh táo cho đến lúc bình minh.

Chú thích:

(1) 同病相憐− Đồng bệnh tương lân: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.

(2) 鱼香茄子− Canh cá nấu với cà tím.

(3) 月明星稀 − Minh nguyệt tinh hi: Ánh trăng sáng tỏ, những đốm sao lại thưa thớt. Đại ý một sự vật làm che khuất một sự vật khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương