Một Cặp Trời Sinh
-
Chương 6
Edit: SamLeo
Hàn Dạ trước nay đều là đứa trẻ ngoan, nghe lời lại chăm chỉ, học giỏi, còn có thể chăm sóc em trai nhỏ nhà hàng xóm, vẫn là gương mẫu trong mắt mọi người.
Dì Hàn đương nhiên vui mừng, nhưng trong lòng bao giờ cũng có chút tiếc nuối… đứa trẻ rất ngoan he, lại lớn lên đen như thế! Trong khuôn phép một chút cũng không nhìn hòa hợp… sao lại không thể trắng một chút không tồi một chút đáng yêu một chút nha…
Chú Hàn: … Bà xã em như vậy không tốt lắm… em bình tĩnh một chút, em buông tiểu Việt ra, đừng giấu nó ở trong tủ uy! Nó là có chủ…
Tiểu Dạ Dạ: TVT…
“Tiểu Hắc.” Trần Việt nâng một chồng tập quay lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt tỏa sáng lấp lánh…
“Lại chưa làm xong bài tập?” Hàn Dạ nhanh chóng thông suốt hiện tượng phát hiện bản chất.
“Hì hì… chỉ một chút toán học…” Trần Việt nịnh nọt cười.
“Chỉ là một chút toán học?” Hàn Dạ liếc mắt chăm chú nhìn.
“Còn có một chút ngữ văn…”
“Ân?”
“Còn một chút nhật kí…”
“Hừ.”
“Tiểu Hắc ngày mốt sẽ khai giảng …” Trần Việt cúi đầu, mếu máo tủi thân cắn ngón tay.
“…” Hàn Dạ bất đắc dĩ, đưa tay lật chồng vở nhìn lướt qua, gầm lên giận dữ: “Em kêu cái này là một chút?!”
Trần Việt rút rút khóe miệng, con mắt rất nhanh ửng đỏ: “Em biết sai rồi…”
Hàn Dạ thở dài: “Một lần cuối cùng a.”
“Ân!” Trần Việt nhanh chóng nín khóc mỉm cười, dẩu môi sáp lại gần, hôn hôn, Tiểu Hắc tốt nhất mà.
Hàn Dạ thực hưởng thụ, cảm giác cũng không tệ lắm.
Vì thế trong mười mấy năm sau này…
“Tiểu Hắc bài tập em chưa làm xong…” dạng nịnh hót.
“Lại chưa viết xong?” Kinh sợ!
“Bẹp.” Hôn.
“… Được rồi anh giúp em làm, một lần cuối cùng a!” Đầu hàng.
“Tiểu Hắc em làm vỡ kính phòng học.” trạng thái không yên.
“Cái gì?” Tức giận.
“Em không phải cố ý…” Nguỵ biện.
“Hừ!” không đếm xỉa.
“Bẹp.” Hôn.
“… Được rồi anh giúp em đi sắp xếp, một lần cuối cùng a!” Nâng trán.
“Tiểu Hắc em hôm nay đánh nhau với bạn học.” trạng đáng thương.
“Lại đánh nhau?” lật bàn.
“Nó chọc em trước…” Oan ức.
“Viện cớ!” Bất vi sở động.
“Bẹp.” Hôn.
“… Được rồi anh giúp em đánh trả, một lần cuối cùng a!” …
“Tiểu Hắc em hôm nay nhìn thấy itouch mới nhất …” Chờ mong trạng.
“Sau đó?” Cười lạnh.
“Em rất muốn he, anh có tiền không có thể cho em mượn trước không…” nũng nịu.
“Em tháng này đã mua PSP mới quả bóng mới, không được mua nữa!” Cự tuyệt.
“Bẹp.” Hôn.
“…” Kiên trì.
“Bẹp bẹp bẹp, chiếp!” Tiếp tục.
“… Được rồi cuối tuần dẫn em đi cửa hàng, nhớ giấu kỹ đừng để bên ngoài mẹ em và ba mẹ anh phát hiện a!” Thỏa hiệp.
“Dạ dạ.” Trần Việt mạnh mẽ gật đầu: “Tiểu Hắc lần này anh nói ít một câu.”
“Ân?” Hàn Dạ nghĩ nghĩ, bổ sung: “Một lần cuối cùng a!”
Trần Việt thỏa mãn, tứ chi chỏng vó ngã vào ghế sa lon mút kem đậu đỏ.
Hàn Dạ nhịn không được cười, ngồi xuống bên cạnh nhóc vươn tay xoa xoa bụng nhóc.
“Anh lại chọc em!” Trần Việt ném kem đậu đỏ trong tay xuống, nhào lên cùng Hàn Dạ dây dưa thành một đoàn.
Mấy hiệp liên tiếp, Trần Việt cưỡi trên người Hàn Dạ trên cao nhìn xuống: “Hừ hừ, còn tưởng rằng như hồi bé để anh ức hiếp a? Ông đây trưởng thành rồi! Tháng sau thì thành niên rồi!”
“Trưởng thành còn làm nũng đòi Itouch với anh?” Hàn Dạ buồn cười nhìn nhóc.
Trần Việt nháy mắt trở lại trạng thái chân chó, ân cần giúp cậu bóp tay đấm vai: “Dạ dạ dạ, Hàn gia ngài lớn nhất.”
Hàn Dạ duỗi tay kéo nhóc vào lòng ôm chặt, chóp mũi sượt qua tóc nhóc, có mùi hoa nhàn nhạt dễ ngửi, là mùi vị quen thuộc nhất.
Mười mấy năm đã qua, nhóc con năm đó bây giờ đã lớn thành thiếu niên xinh xắn mười bảy tuổi, mặc áo sơmi trắng quần dài màu ngà, tóc thì màu nâu nhàn nhạt, như là hoàng tử mới bước ra từ trong shoujo manga, nhưng ở trong lòng Hàn Dạ, nhóc lại thủy chung là nhóc phá phách nói ngọng thích bắt chước, mặc áo ba lỗ nhăn nhúm, trên quần lót còn in con vịt nhỏ, thích nhất vểnh chân mút kem đậu đỏ, sau đó không ngại phiền nghe truyện cổ tích Người đẹp ngủ trong rừng.
Cuối tuần mua xong đồ, Trần Việt thỏa mãn, trạng thái bạch tuột leo lên người Hàn Dạ không chịu xuống dưới.
“Đừng lộn xộn, trên đường đấy.” Hàn Dạ bất đắc dĩ, đưa tay kéo nhóc.
Trần Việt nhìn sản phẩm mới của Apple trong tay kích động nước mắt giàn giụa, tức khắc chui vào bên cổ Hàn Dạ: “Hàn gia, đại ân đại đức không nghĩ báo đáp, dứt khoát em lấy thân báo đáp nhé.”
“Hóa ra không mua đồ chơi này em cũng không có ý định gả cho anh sao?” Hàn Dạ níu cổ áo nhóc trừng mắt.
“Không mua vì sao em phải gả cho anh?” Trần Việt thẹn thùng che quần áo: “Người ta là thiếu niên xinh đẹp nhà lành…”
Hàn Dạ bị trêu chọc dở khóc dở cười, ngó ngó bốn phía không ai, tóm nhóc vọt vào một ngõ nhỏ.
“Gia, nơi đông người không tốt lắm.” Trần Việt tận tình khuyên bảo: “Anh một thanh niên tốt nên nghĩ nghĩ nhiều phải làm sao cống hiến cho tổ quốc mà không phải sắc tình này đó… Ngô…”
Hàn Dạ vừa cắn vừa liếm hăng hái nếm trong trong ngoài ngoài miệng nhóc mấy lần, sau đó mới lưu luyến buông ra.
Trần Việt giơ mu bàn tay lên lau lau miệng, oán trách: “Hôn nhiều lần như vậy nha kỹ thuật một chút cũng không tiến bộ! Lúc bảy tuổi kiểu gì bây giờ vẫn cái kiểu ấy!”
“Ân?” Hàn Dạ híp mắt.
“Không kỹ thuật em cũng thích.” Trần Việt rất thức thời: “Thích nhất!”
“Về nhà đi.” Hàn Dạ kéo tay nhóc: “Về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mốt anh dẫn em đi Tây Sơn chơi, chúc mừng em thành công thi đậu trường đại học của chúng ta.”
“Nha… Cái gì?! ở đâu?! Anh rõ ràng đã nói dẫn em đi Hawai!” Trần Việt tạc mao.
“Tiền mua Itouch cho em, bọn mình không có tiền rồi.” Hàn Dạ mặt không đổi sắc.
“Kháo a! Anh chỉ chuẩn bị hơn một ngàn đồng đi Hawai?” Trần Việt gầm lên giận dữ.
“Ân!” Hàn Dạ thực bình tĩnh.
“Anh anh anh rõ ràng chỉ mượn cớ!” ngón tay Trần Việt đang run rẩy.
“Bị em nhìn ra rồi.” Hàn Dạ cúi đầu, cùng nhóc mũi đối mũi, gằn từng tiếng: “Hôm trước là ai gọi điện thoại cho bạn học, nói mình muốn đi Hawai xem em gái ngực bự?”
“…”
“Em được đấy, còn chuẩn bị ở nước ngoài đất khách phát triển một đoạn tình một đêm?”
“…”
“Còn muốn đi mua quần lót sexy nhất mặc đi quyến rũ em gái?”
“…”
Hàn Dạ cười lạnh, giơ tay đón taxi chui vào.
“Tiểu Hắc Tiểu Hắc em biết sai rồi.” Trần Việt nước mắt giàn giụa chụp cửa sổ xe.
“Đi.” Hàn Dạ bất vi sở động, nếu không cho nhóc con biết tay chút, đứa trẻ muốn nghịch trời mà!
Về đến nhà, Hàn Dạ thong dong tắm rửa, sau đó nằm ở trên giường, tiếp tục tức giận, nhóc hư hỏng này còn muốn phát triển tình một đêm! Thực quá mức!
Buổi tối cơm nước xong, Hàn Dạ nghe được có người gõ cửa, mở ra nhìn, Trần Việt đáng thương đứng ở cửa.
“Bây giờ nhớ tới nhận lỗi sao?” Hàn Dạ lấy điện thoại nhìn thời gian, nghĩ thầm kiên quyết không tha thứ! Cũng đã hơn sáu giờ!
“Em vừa trở về, tắm rửa xong thì tới tìm anh.” Trần Việt rất uất ức: “Em hôm nay đi ra ngoài không mang tiền không mang di động, anh lại không đợi em.”
“Em đi bộ về?” Hàn Dạ bị dọa sợ, bản thân đón xe cũng tốn hơn hai giờ a!
“Ân.” Trần Việt gật gật đầu, một bộ dạng gặp cảnh khốn cùng.
Mình kháo a! Hàn Dạ ở trong lòng quăng cho mình một cái tát, ôm Trần Việt đi vào phòng ngủ.
“Bị dì và chú thấy làm sao bây giờ?” Trần Việt bị hoảng sợ.
“Bọn họ đi ra ngoài, đêm nay không về.” Hàn Dạ kéo bàn chân nhóc nhìn nhìn, lấy kim giúp nhóc khều hết bọt nước rồi bôi thuốc, sau đó để gần miệng hôn hôn.
Trần Việt hơi đỏ mặt, rút chân về: “Anh không tức giận chứ? Em sau này không nói lung tung nữa.”
“Ân.” Hàn Dạ gật gật đầu.
“Em đi về trước.” Trần Việt không hiểu ra sao cả có chút luống cuống, nhảy xuống giường liền muốn chạy.
“Việt Việt.” Hàn Dạ từ phía sau ôm nhóc: “Đêm nay chúng ta ngủ chung đi.”
“A?” Trần Việt đầu óc hơi rối loạn.
“Em đừng sợ nha.” Hàn Dạ ôm chặt nhóc: “Anh chỉ muốn ngủ cùng em, như hồi bé vậy, anh không làm gì khác, được không?”
“Không được làm gì khác a!” Trần Việt xoay người chỉ vào cậu.
“Được.” Hàn Dạ vui mừng gật đầu liên miên, bất kể nói thế nào, tiểu Việt Việt cuối cùng lại bằng lòng ngủ cùng mình, đây là tiến bộ nha. Kỳ thật mấy năm trước hai người từng thử trãi qua một chút gì đó khác biệt, bất đắc dĩ khi đó đều ngốc nghếch, lại căng thẳng, cho nên hậu quả trực tiếp chính là Hàn Dạ đầu đầy mồ hôi vẫn là không đạt được tiến triển gì, ngược lại Trần Việt đau sắc mặt trắng bệch, cuối cùng trong tiếng mở cửa của mẹ Hàn, Trần Việt ôm quần áo quần chui vào trong tủ quần áo, Hàn Dạ thì đắp mền giả cảm mạo lừa mẫu hậu nhà mình đi ra ngoài mua thuốc, sau đó Trần Việt mới có thể thành công trốn thoát. Từ đó về sau, Trần Việt đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn, không bao giờ bằng lòng chung chăn chung gối với trúc mã của mình nữa.
Tối hôm đó, Trần Việt tắm xong, ôm gối đầu đứng ở cạnh cửa do dự.
“Lại đây.” Hàn Dạ vẫy tay gọi nhóc, cố gắng làm thanh âm của mình gợi cảm một chút.
Trần Việt bước đến bên giường, buông gối đầu nằm xong: “Tắt đèn đi!”
Không phải chứ? Ngay cả hôn hôn chúc ngủ ngon cũng không có? Hàn Dạ buồn bực tắt đèn.
Một lát sau, cảm giác mặt mình nóng lên, chiếp…
“Tiểu Hắc ngủ ngon.” Trần Việt nhỏ giọng nói.
Hàn Dạ ở trong lòng bão lệ nắm tay, vợ mình sao lại khéo hiểu lòng người như vậy!
“Việt Việt.” Hàn Dạ đánh bạo: “Anh ôm em ngủ được không?”
“…”
“Hồi nhỏ anh cũng ôm em.” Tiếp tục tranh thủ.
Trần Việt vặn vẹo cơ thể, chui vào trong lòng Hàn Dạ: “Ngủ.”
Hàn Dạ trong bóng đêm cười không thấy mắt.
Mười phút sau…
“Tiểu Hắc.”
“Ân?”
“Anh nơi đó… đụng vào em…”
“…” lúng túng.
“Anh đi WC.” Hàn Dạ ở trong lòng chửi mắng anh em của mình, tao kháo a! Con mẹ nó mày đói khát thành như vậy a! dọa vợ chạy nửa đời sau mày sẽ phải ăn chay đó a!
Trần Việt đưa tay túm giữ Hàn Dạ, thanh âm nhỏ như muỗi: “Em giúp anh.”
Hàn Dạ trong lòng hạnh phúc tỏa bong bóng, ngoài miệng còn đang giả vờ rụt rè: “Hì hì anh đi WC là được rồi.”
“Không sao.” Trần Việt thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Thật sự không cần em hôm nay cũng mệt muốn chết rồi đi ngủ sớm một chút đi.” Tiếp tục giả vờ
“Vậy được rồi.” Trần Việt xoay người đắp mền, ngủ.
Gì? Hàn gia tức khắc ngũ lôi oanh tạc, toàn bộ bong bóng hạnh phúc trong lòng bùm bùm vỡ tan, chỉ để lại một tiểu nhân đang dùng kim đâm, tao cho mày giả vờ tao cho mày giả vờ!
Hàn Dạ trước nay đều là đứa trẻ ngoan, nghe lời lại chăm chỉ, học giỏi, còn có thể chăm sóc em trai nhỏ nhà hàng xóm, vẫn là gương mẫu trong mắt mọi người.
Dì Hàn đương nhiên vui mừng, nhưng trong lòng bao giờ cũng có chút tiếc nuối… đứa trẻ rất ngoan he, lại lớn lên đen như thế! Trong khuôn phép một chút cũng không nhìn hòa hợp… sao lại không thể trắng một chút không tồi một chút đáng yêu một chút nha…
Chú Hàn: … Bà xã em như vậy không tốt lắm… em bình tĩnh một chút, em buông tiểu Việt ra, đừng giấu nó ở trong tủ uy! Nó là có chủ…
Tiểu Dạ Dạ: TVT…
“Tiểu Hắc.” Trần Việt nâng một chồng tập quay lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt tỏa sáng lấp lánh…
“Lại chưa làm xong bài tập?” Hàn Dạ nhanh chóng thông suốt hiện tượng phát hiện bản chất.
“Hì hì… chỉ một chút toán học…” Trần Việt nịnh nọt cười.
“Chỉ là một chút toán học?” Hàn Dạ liếc mắt chăm chú nhìn.
“Còn có một chút ngữ văn…”
“Ân?”
“Còn một chút nhật kí…”
“Hừ.”
“Tiểu Hắc ngày mốt sẽ khai giảng …” Trần Việt cúi đầu, mếu máo tủi thân cắn ngón tay.
“…” Hàn Dạ bất đắc dĩ, đưa tay lật chồng vở nhìn lướt qua, gầm lên giận dữ: “Em kêu cái này là một chút?!”
Trần Việt rút rút khóe miệng, con mắt rất nhanh ửng đỏ: “Em biết sai rồi…”
Hàn Dạ thở dài: “Một lần cuối cùng a.”
“Ân!” Trần Việt nhanh chóng nín khóc mỉm cười, dẩu môi sáp lại gần, hôn hôn, Tiểu Hắc tốt nhất mà.
Hàn Dạ thực hưởng thụ, cảm giác cũng không tệ lắm.
Vì thế trong mười mấy năm sau này…
“Tiểu Hắc bài tập em chưa làm xong…” dạng nịnh hót.
“Lại chưa viết xong?” Kinh sợ!
“Bẹp.” Hôn.
“… Được rồi anh giúp em làm, một lần cuối cùng a!” Đầu hàng.
“Tiểu Hắc em làm vỡ kính phòng học.” trạng thái không yên.
“Cái gì?” Tức giận.
“Em không phải cố ý…” Nguỵ biện.
“Hừ!” không đếm xỉa.
“Bẹp.” Hôn.
“… Được rồi anh giúp em đi sắp xếp, một lần cuối cùng a!” Nâng trán.
“Tiểu Hắc em hôm nay đánh nhau với bạn học.” trạng đáng thương.
“Lại đánh nhau?” lật bàn.
“Nó chọc em trước…” Oan ức.
“Viện cớ!” Bất vi sở động.
“Bẹp.” Hôn.
“… Được rồi anh giúp em đánh trả, một lần cuối cùng a!” …
“Tiểu Hắc em hôm nay nhìn thấy itouch mới nhất …” Chờ mong trạng.
“Sau đó?” Cười lạnh.
“Em rất muốn he, anh có tiền không có thể cho em mượn trước không…” nũng nịu.
“Em tháng này đã mua PSP mới quả bóng mới, không được mua nữa!” Cự tuyệt.
“Bẹp.” Hôn.
“…” Kiên trì.
“Bẹp bẹp bẹp, chiếp!” Tiếp tục.
“… Được rồi cuối tuần dẫn em đi cửa hàng, nhớ giấu kỹ đừng để bên ngoài mẹ em và ba mẹ anh phát hiện a!” Thỏa hiệp.
“Dạ dạ.” Trần Việt mạnh mẽ gật đầu: “Tiểu Hắc lần này anh nói ít một câu.”
“Ân?” Hàn Dạ nghĩ nghĩ, bổ sung: “Một lần cuối cùng a!”
Trần Việt thỏa mãn, tứ chi chỏng vó ngã vào ghế sa lon mút kem đậu đỏ.
Hàn Dạ nhịn không được cười, ngồi xuống bên cạnh nhóc vươn tay xoa xoa bụng nhóc.
“Anh lại chọc em!” Trần Việt ném kem đậu đỏ trong tay xuống, nhào lên cùng Hàn Dạ dây dưa thành một đoàn.
Mấy hiệp liên tiếp, Trần Việt cưỡi trên người Hàn Dạ trên cao nhìn xuống: “Hừ hừ, còn tưởng rằng như hồi bé để anh ức hiếp a? Ông đây trưởng thành rồi! Tháng sau thì thành niên rồi!”
“Trưởng thành còn làm nũng đòi Itouch với anh?” Hàn Dạ buồn cười nhìn nhóc.
Trần Việt nháy mắt trở lại trạng thái chân chó, ân cần giúp cậu bóp tay đấm vai: “Dạ dạ dạ, Hàn gia ngài lớn nhất.”
Hàn Dạ duỗi tay kéo nhóc vào lòng ôm chặt, chóp mũi sượt qua tóc nhóc, có mùi hoa nhàn nhạt dễ ngửi, là mùi vị quen thuộc nhất.
Mười mấy năm đã qua, nhóc con năm đó bây giờ đã lớn thành thiếu niên xinh xắn mười bảy tuổi, mặc áo sơmi trắng quần dài màu ngà, tóc thì màu nâu nhàn nhạt, như là hoàng tử mới bước ra từ trong shoujo manga, nhưng ở trong lòng Hàn Dạ, nhóc lại thủy chung là nhóc phá phách nói ngọng thích bắt chước, mặc áo ba lỗ nhăn nhúm, trên quần lót còn in con vịt nhỏ, thích nhất vểnh chân mút kem đậu đỏ, sau đó không ngại phiền nghe truyện cổ tích Người đẹp ngủ trong rừng.
Cuối tuần mua xong đồ, Trần Việt thỏa mãn, trạng thái bạch tuột leo lên người Hàn Dạ không chịu xuống dưới.
“Đừng lộn xộn, trên đường đấy.” Hàn Dạ bất đắc dĩ, đưa tay kéo nhóc.
Trần Việt nhìn sản phẩm mới của Apple trong tay kích động nước mắt giàn giụa, tức khắc chui vào bên cổ Hàn Dạ: “Hàn gia, đại ân đại đức không nghĩ báo đáp, dứt khoát em lấy thân báo đáp nhé.”
“Hóa ra không mua đồ chơi này em cũng không có ý định gả cho anh sao?” Hàn Dạ níu cổ áo nhóc trừng mắt.
“Không mua vì sao em phải gả cho anh?” Trần Việt thẹn thùng che quần áo: “Người ta là thiếu niên xinh đẹp nhà lành…”
Hàn Dạ bị trêu chọc dở khóc dở cười, ngó ngó bốn phía không ai, tóm nhóc vọt vào một ngõ nhỏ.
“Gia, nơi đông người không tốt lắm.” Trần Việt tận tình khuyên bảo: “Anh một thanh niên tốt nên nghĩ nghĩ nhiều phải làm sao cống hiến cho tổ quốc mà không phải sắc tình này đó… Ngô…”
Hàn Dạ vừa cắn vừa liếm hăng hái nếm trong trong ngoài ngoài miệng nhóc mấy lần, sau đó mới lưu luyến buông ra.
Trần Việt giơ mu bàn tay lên lau lau miệng, oán trách: “Hôn nhiều lần như vậy nha kỹ thuật một chút cũng không tiến bộ! Lúc bảy tuổi kiểu gì bây giờ vẫn cái kiểu ấy!”
“Ân?” Hàn Dạ híp mắt.
“Không kỹ thuật em cũng thích.” Trần Việt rất thức thời: “Thích nhất!”
“Về nhà đi.” Hàn Dạ kéo tay nhóc: “Về nhà thu dọn đồ đạc, ngày mốt anh dẫn em đi Tây Sơn chơi, chúc mừng em thành công thi đậu trường đại học của chúng ta.”
“Nha… Cái gì?! ở đâu?! Anh rõ ràng đã nói dẫn em đi Hawai!” Trần Việt tạc mao.
“Tiền mua Itouch cho em, bọn mình không có tiền rồi.” Hàn Dạ mặt không đổi sắc.
“Kháo a! Anh chỉ chuẩn bị hơn một ngàn đồng đi Hawai?” Trần Việt gầm lên giận dữ.
“Ân!” Hàn Dạ thực bình tĩnh.
“Anh anh anh rõ ràng chỉ mượn cớ!” ngón tay Trần Việt đang run rẩy.
“Bị em nhìn ra rồi.” Hàn Dạ cúi đầu, cùng nhóc mũi đối mũi, gằn từng tiếng: “Hôm trước là ai gọi điện thoại cho bạn học, nói mình muốn đi Hawai xem em gái ngực bự?”
“…”
“Em được đấy, còn chuẩn bị ở nước ngoài đất khách phát triển một đoạn tình một đêm?”
“…”
“Còn muốn đi mua quần lót sexy nhất mặc đi quyến rũ em gái?”
“…”
Hàn Dạ cười lạnh, giơ tay đón taxi chui vào.
“Tiểu Hắc Tiểu Hắc em biết sai rồi.” Trần Việt nước mắt giàn giụa chụp cửa sổ xe.
“Đi.” Hàn Dạ bất vi sở động, nếu không cho nhóc con biết tay chút, đứa trẻ muốn nghịch trời mà!
Về đến nhà, Hàn Dạ thong dong tắm rửa, sau đó nằm ở trên giường, tiếp tục tức giận, nhóc hư hỏng này còn muốn phát triển tình một đêm! Thực quá mức!
Buổi tối cơm nước xong, Hàn Dạ nghe được có người gõ cửa, mở ra nhìn, Trần Việt đáng thương đứng ở cửa.
“Bây giờ nhớ tới nhận lỗi sao?” Hàn Dạ lấy điện thoại nhìn thời gian, nghĩ thầm kiên quyết không tha thứ! Cũng đã hơn sáu giờ!
“Em vừa trở về, tắm rửa xong thì tới tìm anh.” Trần Việt rất uất ức: “Em hôm nay đi ra ngoài không mang tiền không mang di động, anh lại không đợi em.”
“Em đi bộ về?” Hàn Dạ bị dọa sợ, bản thân đón xe cũng tốn hơn hai giờ a!
“Ân.” Trần Việt gật gật đầu, một bộ dạng gặp cảnh khốn cùng.
Mình kháo a! Hàn Dạ ở trong lòng quăng cho mình một cái tát, ôm Trần Việt đi vào phòng ngủ.
“Bị dì và chú thấy làm sao bây giờ?” Trần Việt bị hoảng sợ.
“Bọn họ đi ra ngoài, đêm nay không về.” Hàn Dạ kéo bàn chân nhóc nhìn nhìn, lấy kim giúp nhóc khều hết bọt nước rồi bôi thuốc, sau đó để gần miệng hôn hôn.
Trần Việt hơi đỏ mặt, rút chân về: “Anh không tức giận chứ? Em sau này không nói lung tung nữa.”
“Ân.” Hàn Dạ gật gật đầu.
“Em đi về trước.” Trần Việt không hiểu ra sao cả có chút luống cuống, nhảy xuống giường liền muốn chạy.
“Việt Việt.” Hàn Dạ từ phía sau ôm nhóc: “Đêm nay chúng ta ngủ chung đi.”
“A?” Trần Việt đầu óc hơi rối loạn.
“Em đừng sợ nha.” Hàn Dạ ôm chặt nhóc: “Anh chỉ muốn ngủ cùng em, như hồi bé vậy, anh không làm gì khác, được không?”
“Không được làm gì khác a!” Trần Việt xoay người chỉ vào cậu.
“Được.” Hàn Dạ vui mừng gật đầu liên miên, bất kể nói thế nào, tiểu Việt Việt cuối cùng lại bằng lòng ngủ cùng mình, đây là tiến bộ nha. Kỳ thật mấy năm trước hai người từng thử trãi qua một chút gì đó khác biệt, bất đắc dĩ khi đó đều ngốc nghếch, lại căng thẳng, cho nên hậu quả trực tiếp chính là Hàn Dạ đầu đầy mồ hôi vẫn là không đạt được tiến triển gì, ngược lại Trần Việt đau sắc mặt trắng bệch, cuối cùng trong tiếng mở cửa của mẹ Hàn, Trần Việt ôm quần áo quần chui vào trong tủ quần áo, Hàn Dạ thì đắp mền giả cảm mạo lừa mẫu hậu nhà mình đi ra ngoài mua thuốc, sau đó Trần Việt mới có thể thành công trốn thoát. Từ đó về sau, Trần Việt đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn, không bao giờ bằng lòng chung chăn chung gối với trúc mã của mình nữa.
Tối hôm đó, Trần Việt tắm xong, ôm gối đầu đứng ở cạnh cửa do dự.
“Lại đây.” Hàn Dạ vẫy tay gọi nhóc, cố gắng làm thanh âm của mình gợi cảm một chút.
Trần Việt bước đến bên giường, buông gối đầu nằm xong: “Tắt đèn đi!”
Không phải chứ? Ngay cả hôn hôn chúc ngủ ngon cũng không có? Hàn Dạ buồn bực tắt đèn.
Một lát sau, cảm giác mặt mình nóng lên, chiếp…
“Tiểu Hắc ngủ ngon.” Trần Việt nhỏ giọng nói.
Hàn Dạ ở trong lòng bão lệ nắm tay, vợ mình sao lại khéo hiểu lòng người như vậy!
“Việt Việt.” Hàn Dạ đánh bạo: “Anh ôm em ngủ được không?”
“…”
“Hồi nhỏ anh cũng ôm em.” Tiếp tục tranh thủ.
Trần Việt vặn vẹo cơ thể, chui vào trong lòng Hàn Dạ: “Ngủ.”
Hàn Dạ trong bóng đêm cười không thấy mắt.
Mười phút sau…
“Tiểu Hắc.”
“Ân?”
“Anh nơi đó… đụng vào em…”
“…” lúng túng.
“Anh đi WC.” Hàn Dạ ở trong lòng chửi mắng anh em của mình, tao kháo a! Con mẹ nó mày đói khát thành như vậy a! dọa vợ chạy nửa đời sau mày sẽ phải ăn chay đó a!
Trần Việt đưa tay túm giữ Hàn Dạ, thanh âm nhỏ như muỗi: “Em giúp anh.”
Hàn Dạ trong lòng hạnh phúc tỏa bong bóng, ngoài miệng còn đang giả vờ rụt rè: “Hì hì anh đi WC là được rồi.”
“Không sao.” Trần Việt thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Thật sự không cần em hôm nay cũng mệt muốn chết rồi đi ngủ sớm một chút đi.” Tiếp tục giả vờ
“Vậy được rồi.” Trần Việt xoay người đắp mền, ngủ.
Gì? Hàn gia tức khắc ngũ lôi oanh tạc, toàn bộ bong bóng hạnh phúc trong lòng bùm bùm vỡ tan, chỉ để lại một tiểu nhân đang dùng kim đâm, tao cho mày giả vờ tao cho mày giả vờ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook