Một Bước Nữa Để Gần Anh Hơn
-
Chương 12: Tiến cung
Trong một gian phòng bếp, Tử Điệp Y đang lục đục chế thuốc. Nàng thở dài, ở một chỗ mãi thật không hợp với nàng mà.
Tử Điệp Y định chế một đống thuốc chuẩn bị cho bất kì trường hợp rồi trốn nhà đi ra ngoài giang hồ chơi một lần thử.
Tử Điệp Y trước kia thiệt là ra giang hồ rất nhiều nhưng Tử Điệp Y hiện giờ thì chưa a.... Nàng thật sự muốn biết giang hồ có thật sự hiểm ác như trong tiểu thuyết hay không?
Kế hoạch thì có rồi đấy nhưng không biết thực hiện được không nữa.... chỉ vì một lý do đơn giản là Tử Điệp Y nàng là một kẻ mù đường siêu cấp.
Nàng thật sự không thể nhận ra được bất kì phương hướng nào cả. Thả nàng ở một nơi lạ hoắc chắc chắn nàng mà kiếm được đường ra chết liền luôn.
Nhưng may thay là trí nhớ nàng khá tốt, chỗ nào nàng đã đi qua rồi liền không quên được. Không thì chắc nàng bị nhốt luôn ở nhà khỏi ra ngoài luôn cho coi haizz....
Lần này trốn đi nàng định dẫn theo cả Tiểu Linh theo không thì nàng mà lạc đường chắc chết. Tử Điệp Y nàng không muốn chịu cảnh phải lang thang khắp nơi tìm đường mò về nhà đâu.
Tử Điệp Y đang luôn tay luôn chân vội vả nấu thuốc thì Lý Thành quản gia của vương phủ được Tiểu Linh dẫn đi vào.
"Kính chào vương phi. Thưa vương phi vương gia sai tiểu nhân đến thông báo với vương phi rằng vương phi sẽ cùng tiểu vương gia và tiểu quận chúa vào tối nay tiến cung dự tiệc cùng vương gia. Mong vương phi sớm chuẩn bị ạ."
Lý Thành thông báo xong lập tức cúi người cung kính chào Tử Điệp Y liền rời đi ngay.
Tử Điệp Y đầu đầy thắc mắc, từ trước đến giờ chẳng mấy khi nàng cùng Lý Văn vào cung dự tiệc, sao hôm nay lại phải đi? Chẳng lẽ hôm nay có sự kiện gì đặc biệt sao?
Mang theo nghi ngờ nhìn qua Tiểu Linh đang đứng ngay bên cạnh.
Tiểu Linh hiểu ý liền đáp: "Thưa tiểu thư, bữa tiệc lần này đúng là có chút đặt biệt. Nghe nói rằng có đoàn sứ giả từ một đất nước khác của đại lục khác đến đây. Họ tự nhận những người từ bên kia vùng biển, ở một đại lục có tên Thiên Nguyên đại lục. Đất nước họ có tên là Tây Bạch, mục đích là muốn đến giao lưu với đất nước của chúng ta."
Tử Điệp Y giật mình có chút hiểu ra. Huyền Thiên đại lục chỉ là một đại lục trên phiến tinh cầu này thôi. Nàng lập tức nảy sinh hứng thú với những sứ giả kia. Không biết họ có giống người nước ngoài như ở thế giới kia không ta? Họ có khác thứ tiếng, giỏi về vật lý, toán học thay vì văn học như ở đây không?.... đủ loại khác hay không?
Vì quá hưng phấn, suy nghĩ lung tung Tử Điệp Y không hều tập trung để ý đến lô thuốc đang nấu nên liền nổ "Bùng" một tiếng, khói đen nồng nặc.
Tử Điệp Y cùng Tiểu Linh ho sặc sụa chạy ra khỏi phòng bếp. Hai người đều đen thui, quần áo sọc sệt bộ dạng vô cùng thê thảm.
Tiểu Linh ai oán nhìn về phía Tử Điệp Y. "Tiểu thư có thể cẩn thận chút được không? Mẻ thuốc này nguyên luyện tốn không ít tiền đâu thưa tiểu thư."
Tử Điệp Y gượng cười, hối lỗi nhìn về phía Tiểu Linh, nàng không nghĩ chỉ lơ đãng một chút mà hại hai người cùng thảm vậy.
Nhìn cắn phòng toàn bụi bặm, nhìn chỗ bị hư hỏng, nàng liền sai người dọn dẹp.
Tử Điệp Y quyết định không chế thuốc nữa đi chuẩn bị cho bữa tiệc đêm. Hiện giờ nàng làm gì có tâm trạng mà chế thuốc nữa. Mất công lại hỏng một mẻ thuốc khác chắc bị Tiểu Linh càm ràm hỏng lỗ tai nàng mất thôi.
Tối đến, Tử Điệp Y háo hức ngồi không yên trong xe ngựa. Đây là lần đầu tiên nàng vào hoàng cung a. Dù trước kia có vào nhưng chỉ là thấy trong trí nhớ không bằng chính thức nhìn thấy.
Lý Văn kì lạ nhìn Tử Điệp Y ngồi đối diện mình. Nàng sao lại háo hứng đến vậy? Luôn hiếu kì vén màn nhìn ra bên ngoài, nhưng điệu bộ này của nàng thật rất đáng yêu.
Lý Văn không biết rằng mình đang nhìn Tử Điệp Y với ánh mắt vô cùng ôn nhu, sủng nịnh, khóe môi hắn không tự giác hơi dương lên.
Chính Lý Văn cũng không nhận ra hình ảnh của Tử Điệp Y đang dần khắc sau vào lòng hắn.
Tiểu Phong cùng Lam Nhi ngơ ngác nhìn phụ thân mình. Phụ thân chưa bao giờ nhìn mẫu thân thâm tình đến vậy nha.... Lúc nào người cũng chỉ bày ra cái mặt than đi nhìn người khác. Chỉ riêng nhìn nhìn hai chúng nó mới dịu chút mà đi thôi.
Giờ người nhìn mẫu thân vậy làm hai bé có chút không quen nhưng lại cảm thấy rất vui mừng nha. Cuối cùng phụ thân cũng chịu yêu thương mẫu thân rồi sao?
Hai bé từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, biết mẫu thân vô cùng quyết luyến phụ thân nhưng phụ thân lại cố ý tránh xa làm hai bé không được nhận nhiều tình cảm của cha mẹ.
Hai bé dù luôn tỏ rất không để ý, ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật ra hai bé rất buồn. Cả hai đều khát vọng đối với thứ tình cảm gia đình ấy. Nhìn những đứa trẻ khác được cha mẹ yêu thương, hai bé vô cùng ngưỡng mộ.
Giờ thì mẫu thân sau cơn bạo bệnh liền thay đổi, hết mật yêu thương chăm lo cho gia đình làm hai bé rất vui vẻ. Hai bé giờ chỉ mong phụ thân sẽ thay đổi như vậy thì gia đình hai bé sẽ như những đứa trẻ khác hòa thuận sống vui vẻ hạnh phúc với nhau.
Tiểu Phong cùng Lam Nhi nhìn nhau cười thật tươi.
Lam Nhi chủ động nhảy lên đùi Tử Điệp Y ngồi, nép vào lòng nàng cọ cọ làm nũng.
Tử Điệp Y có chút khó hiểu nhìn Lam Nhi ngồi trong lòng mình bé con sao vậy nhĩ? Nhưng nàng vẫn ôm lấy, hôn nhẹ lên má bé, mĩm cười hiền từ.
Lý Văn nhìn chăm chú vào Tử Điệp Y, cũng bị nụ cười của nàng lây sang, cúi đầu nhìn Tiểu Phong bên cạnh mình. Có chút cứng ngắt đưa tay xoa đầu Tiểu Phong.
Tiểu Phong kinh ngạc ngẩn đầu nhìn phụ thân mình. Phụ thân chưa bao giờ làm động tác thân thiết như vậy với hắn a....
Lý Văn nhìn bộ dạng ngơ ngác của con trai mình, trong lòng khẽ nhói lên, vô cùng đau lòng nhìn bé. Mình thật không phải là một phụ thân tốt. Chỉ một động tác đơn giản đã làm bé kinh ngạc đến vậy sao?
Lý Văn ngẫm lại, đúng là từ trước đến giờ hắn chẳng mấy để ý đến bọn trẻ cả. Nghĩ nghĩ hắn càng thương tiếc, liền quyết tâm thầm hứa phải bù đắp lại đầy đủ cho hai nhóc tỳ này.
Lý Văn nghĩ vậy dần dần cong khóe miệng, vươn tay cũng ôm lấy Tiểu Phong vào lòng.
Tiểu Phong lúc đầu thân thể có chút cương cứng. Sau lưng từ từ được bàn lớn, ấm áp của phụ thân vỗ nhẹ mới dần thả lỏng, bắt chước Lam Nhi cọ cọ trong lòng Lý Văn.
Phụ thân ôm bé đó, phụ thân ôm bé đó. Bé trước đây chỉ luôn mong ước được như vậy thôi....giờ thành hiện thực rồi. Tiểu Phong thật sự vô cùng vui vẻ.
Hai bé Tiểu Phong và Lam Nhi cười đến hai mắt cong cong.
Tử Điệp Y cũng để ý đến bên này, thấy hai cha con hòa đồng như vậy nàng cũng rất vui.
Không ngờ cái tên mặt than Lý Văn ấy cũng có lúc ấm áp đến vậy. Nhớ trước kia mỗi lần nhìn thấy bọn nhóc lại gần hắn đều né đi giờ cũng biết để ý đến cảm nhận của chúng rồi.
Tử Điệp Y nàng phải làm gia đình này càng ngày càng tốt lên mới được.
Tử Điệp Y cảm thấy trong lòng mình có một dòng nước ấm chảy xuôi. Nàng mỉm cười ôn nhu nhìn tất cả cảnh trong xe.
Tử Điệp Y cũng không nhận ra rằng trái tim đã đóng băng lâu nay của mình bắt đầu xuất hiện vết nứt. Những hình ảnh khuôn mặt của Lý Văn, Tiểu Phong, Lam Nhi hiện lên, hằng sâu vào trong lòng cô.
Bầu không khí trong xe ngựa lúc này vô cùng ấm áp.
Chiếc xe ngựa chậm rãi tiến về phía hoàng cung.
Trên đường xe ngựa tấp nập, hầu hết là xe của các quan lại, quý tộc. Họ cũng đang hướng về phía hoàng cung vội vàng đi tới.
Tử Điệp Y định chế một đống thuốc chuẩn bị cho bất kì trường hợp rồi trốn nhà đi ra ngoài giang hồ chơi một lần thử.
Tử Điệp Y trước kia thiệt là ra giang hồ rất nhiều nhưng Tử Điệp Y hiện giờ thì chưa a.... Nàng thật sự muốn biết giang hồ có thật sự hiểm ác như trong tiểu thuyết hay không?
Kế hoạch thì có rồi đấy nhưng không biết thực hiện được không nữa.... chỉ vì một lý do đơn giản là Tử Điệp Y nàng là một kẻ mù đường siêu cấp.
Nàng thật sự không thể nhận ra được bất kì phương hướng nào cả. Thả nàng ở một nơi lạ hoắc chắc chắn nàng mà kiếm được đường ra chết liền luôn.
Nhưng may thay là trí nhớ nàng khá tốt, chỗ nào nàng đã đi qua rồi liền không quên được. Không thì chắc nàng bị nhốt luôn ở nhà khỏi ra ngoài luôn cho coi haizz....
Lần này trốn đi nàng định dẫn theo cả Tiểu Linh theo không thì nàng mà lạc đường chắc chết. Tử Điệp Y nàng không muốn chịu cảnh phải lang thang khắp nơi tìm đường mò về nhà đâu.
Tử Điệp Y đang luôn tay luôn chân vội vả nấu thuốc thì Lý Thành quản gia của vương phủ được Tiểu Linh dẫn đi vào.
"Kính chào vương phi. Thưa vương phi vương gia sai tiểu nhân đến thông báo với vương phi rằng vương phi sẽ cùng tiểu vương gia và tiểu quận chúa vào tối nay tiến cung dự tiệc cùng vương gia. Mong vương phi sớm chuẩn bị ạ."
Lý Thành thông báo xong lập tức cúi người cung kính chào Tử Điệp Y liền rời đi ngay.
Tử Điệp Y đầu đầy thắc mắc, từ trước đến giờ chẳng mấy khi nàng cùng Lý Văn vào cung dự tiệc, sao hôm nay lại phải đi? Chẳng lẽ hôm nay có sự kiện gì đặc biệt sao?
Mang theo nghi ngờ nhìn qua Tiểu Linh đang đứng ngay bên cạnh.
Tiểu Linh hiểu ý liền đáp: "Thưa tiểu thư, bữa tiệc lần này đúng là có chút đặt biệt. Nghe nói rằng có đoàn sứ giả từ một đất nước khác của đại lục khác đến đây. Họ tự nhận những người từ bên kia vùng biển, ở một đại lục có tên Thiên Nguyên đại lục. Đất nước họ có tên là Tây Bạch, mục đích là muốn đến giao lưu với đất nước của chúng ta."
Tử Điệp Y giật mình có chút hiểu ra. Huyền Thiên đại lục chỉ là một đại lục trên phiến tinh cầu này thôi. Nàng lập tức nảy sinh hứng thú với những sứ giả kia. Không biết họ có giống người nước ngoài như ở thế giới kia không ta? Họ có khác thứ tiếng, giỏi về vật lý, toán học thay vì văn học như ở đây không?.... đủ loại khác hay không?
Vì quá hưng phấn, suy nghĩ lung tung Tử Điệp Y không hều tập trung để ý đến lô thuốc đang nấu nên liền nổ "Bùng" một tiếng, khói đen nồng nặc.
Tử Điệp Y cùng Tiểu Linh ho sặc sụa chạy ra khỏi phòng bếp. Hai người đều đen thui, quần áo sọc sệt bộ dạng vô cùng thê thảm.
Tiểu Linh ai oán nhìn về phía Tử Điệp Y. "Tiểu thư có thể cẩn thận chút được không? Mẻ thuốc này nguyên luyện tốn không ít tiền đâu thưa tiểu thư."
Tử Điệp Y gượng cười, hối lỗi nhìn về phía Tiểu Linh, nàng không nghĩ chỉ lơ đãng một chút mà hại hai người cùng thảm vậy.
Nhìn cắn phòng toàn bụi bặm, nhìn chỗ bị hư hỏng, nàng liền sai người dọn dẹp.
Tử Điệp Y quyết định không chế thuốc nữa đi chuẩn bị cho bữa tiệc đêm. Hiện giờ nàng làm gì có tâm trạng mà chế thuốc nữa. Mất công lại hỏng một mẻ thuốc khác chắc bị Tiểu Linh càm ràm hỏng lỗ tai nàng mất thôi.
Tối đến, Tử Điệp Y háo hức ngồi không yên trong xe ngựa. Đây là lần đầu tiên nàng vào hoàng cung a. Dù trước kia có vào nhưng chỉ là thấy trong trí nhớ không bằng chính thức nhìn thấy.
Lý Văn kì lạ nhìn Tử Điệp Y ngồi đối diện mình. Nàng sao lại háo hứng đến vậy? Luôn hiếu kì vén màn nhìn ra bên ngoài, nhưng điệu bộ này của nàng thật rất đáng yêu.
Lý Văn không biết rằng mình đang nhìn Tử Điệp Y với ánh mắt vô cùng ôn nhu, sủng nịnh, khóe môi hắn không tự giác hơi dương lên.
Chính Lý Văn cũng không nhận ra hình ảnh của Tử Điệp Y đang dần khắc sau vào lòng hắn.
Tiểu Phong cùng Lam Nhi ngơ ngác nhìn phụ thân mình. Phụ thân chưa bao giờ nhìn mẫu thân thâm tình đến vậy nha.... Lúc nào người cũng chỉ bày ra cái mặt than đi nhìn người khác. Chỉ riêng nhìn nhìn hai chúng nó mới dịu chút mà đi thôi.
Giờ người nhìn mẫu thân vậy làm hai bé có chút không quen nhưng lại cảm thấy rất vui mừng nha. Cuối cùng phụ thân cũng chịu yêu thương mẫu thân rồi sao?
Hai bé từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, biết mẫu thân vô cùng quyết luyến phụ thân nhưng phụ thân lại cố ý tránh xa làm hai bé không được nhận nhiều tình cảm của cha mẹ.
Hai bé dù luôn tỏ rất không để ý, ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật ra hai bé rất buồn. Cả hai đều khát vọng đối với thứ tình cảm gia đình ấy. Nhìn những đứa trẻ khác được cha mẹ yêu thương, hai bé vô cùng ngưỡng mộ.
Giờ thì mẫu thân sau cơn bạo bệnh liền thay đổi, hết mật yêu thương chăm lo cho gia đình làm hai bé rất vui vẻ. Hai bé giờ chỉ mong phụ thân sẽ thay đổi như vậy thì gia đình hai bé sẽ như những đứa trẻ khác hòa thuận sống vui vẻ hạnh phúc với nhau.
Tiểu Phong cùng Lam Nhi nhìn nhau cười thật tươi.
Lam Nhi chủ động nhảy lên đùi Tử Điệp Y ngồi, nép vào lòng nàng cọ cọ làm nũng.
Tử Điệp Y có chút khó hiểu nhìn Lam Nhi ngồi trong lòng mình bé con sao vậy nhĩ? Nhưng nàng vẫn ôm lấy, hôn nhẹ lên má bé, mĩm cười hiền từ.
Lý Văn nhìn chăm chú vào Tử Điệp Y, cũng bị nụ cười của nàng lây sang, cúi đầu nhìn Tiểu Phong bên cạnh mình. Có chút cứng ngắt đưa tay xoa đầu Tiểu Phong.
Tiểu Phong kinh ngạc ngẩn đầu nhìn phụ thân mình. Phụ thân chưa bao giờ làm động tác thân thiết như vậy với hắn a....
Lý Văn nhìn bộ dạng ngơ ngác của con trai mình, trong lòng khẽ nhói lên, vô cùng đau lòng nhìn bé. Mình thật không phải là một phụ thân tốt. Chỉ một động tác đơn giản đã làm bé kinh ngạc đến vậy sao?
Lý Văn ngẫm lại, đúng là từ trước đến giờ hắn chẳng mấy để ý đến bọn trẻ cả. Nghĩ nghĩ hắn càng thương tiếc, liền quyết tâm thầm hứa phải bù đắp lại đầy đủ cho hai nhóc tỳ này.
Lý Văn nghĩ vậy dần dần cong khóe miệng, vươn tay cũng ôm lấy Tiểu Phong vào lòng.
Tiểu Phong lúc đầu thân thể có chút cương cứng. Sau lưng từ từ được bàn lớn, ấm áp của phụ thân vỗ nhẹ mới dần thả lỏng, bắt chước Lam Nhi cọ cọ trong lòng Lý Văn.
Phụ thân ôm bé đó, phụ thân ôm bé đó. Bé trước đây chỉ luôn mong ước được như vậy thôi....giờ thành hiện thực rồi. Tiểu Phong thật sự vô cùng vui vẻ.
Hai bé Tiểu Phong và Lam Nhi cười đến hai mắt cong cong.
Tử Điệp Y cũng để ý đến bên này, thấy hai cha con hòa đồng như vậy nàng cũng rất vui.
Không ngờ cái tên mặt than Lý Văn ấy cũng có lúc ấm áp đến vậy. Nhớ trước kia mỗi lần nhìn thấy bọn nhóc lại gần hắn đều né đi giờ cũng biết để ý đến cảm nhận của chúng rồi.
Tử Điệp Y nàng phải làm gia đình này càng ngày càng tốt lên mới được.
Tử Điệp Y cảm thấy trong lòng mình có một dòng nước ấm chảy xuôi. Nàng mỉm cười ôn nhu nhìn tất cả cảnh trong xe.
Tử Điệp Y cũng không nhận ra rằng trái tim đã đóng băng lâu nay của mình bắt đầu xuất hiện vết nứt. Những hình ảnh khuôn mặt của Lý Văn, Tiểu Phong, Lam Nhi hiện lên, hằng sâu vào trong lòng cô.
Bầu không khí trong xe ngựa lúc này vô cùng ấm áp.
Chiếc xe ngựa chậm rãi tiến về phía hoàng cung.
Trên đường xe ngựa tấp nập, hầu hết là xe của các quan lại, quý tộc. Họ cũng đang hướng về phía hoàng cung vội vàng đi tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook