Một Bước Lên Tiên
Chương 1010: Khinh địch

Ám kình truyền qua thân đao, xuyên qua cây búa truyền vào bên trong cơ thể của người nọ, nếu như chỉ là một tầng ám kình trong đó thì có lẽ còn có thể chịu được.

Nhưng ở đây lại không biết là bao nhiêu tầng lớp ám kình, cho nên cơ thể hắn ta gần như không thể chịu đựng được.

“Phụt!”

Người nọ đột ngột phun ra một búng máu sau đó bay ngược về phía xa.

Kết cục tương tự với những tên khác.

Đại công tước sau khi trông thấy cảnh này đã bắt đầu thấy sốt ruột. Truyện Đô Thị

Tám cao thủ mà hắn ta vẫn luôn cảm thấy tự hào đã bị Bạch Diệc Phi chém chết mất một nửa thì làm sao mà hắn ta không sốt ruột cho được?

“Cái… cái này sao thế được?”, giọng nói của đại công tước đã bắt đầu run rẩy: “Anh ta không phải là người của đại lục phương Bắc à? Trẻ như vậy, sao có thể mạnh như thế?”

Y Vân thấy vậy cũng khẽ nhíu mày: “Đại công tước, hay là mọi người xin chi viện từ Liên minh võ giả?”

Đại công tước ngập ngừng, rồi yên lặng.

Hắn ta vốn dĩ định tự mình bắt được Bạch Diệc Phi sau đó mang anh tặng cho Liên minh võ giả, như vậy thì công lao của hắn sẽ cao hơn nhiều so với việc chỉ báo tin cho Liên minh võ giả.

Nhưng mà, thực lực của Bạch Diệc Phi đã vượt quá dự đoán của hắn, nếu chỉ dựa vào thế lực của hắn thì sẽ không thể bắt được Bạch Diệc Phi, thậm chí hắn ta còn có khả năng sẽ mất mạng.

Cho nên sau khi yên lặng, đại công tước nói: “Mau đi xin cứu hiện! Ngay bây giờ! Ngay lập tức!”

“Vâng!”



Mà trong lúc hắn ta nói chuyện, Bạch Diệc Phi lại giết chết thêm một tên cao thủ nữa.

Lúc này, tám người chỉ còn lại có ba.

Ba người còn lại, ngoài người đàn ông trung niên ra, hai người còn lại đều đã bắt đầu sinh lòng sợ hãi, cơ thể bắt đầu nhũn ra đồng thời cũng không dám tấn công nữa.

Chỉ có người đàn ông trung niên kia còn được coi là bình tĩnh, mà ánh mắt của ông ta vẫn luôn dán chặt vào thanh đao trên tay của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được người đàn ông trung niên nọ là một cao thủ cấp một trung cấp, giống với Đạt Tư lúc trước.

Người đàn ông trung niên đột nhiên trầm giọng nói: “Mấy người đi bảo vệ đại công tước, để tôi giải quyết chỗ này!”

Trong giọng nói của ông ta có thể nghe ra được sự thất vọng rất rõ ràng, đồng thời cho rằng cho dù bọn họ có đồng loạt xông lên thì hai người kia cũng chỉ có nước tự đâm đầu vào chỗ chết.

Hơn nữa, ông ta cũng là một cao thủ cấp một trung cấp, khi giao đấu cũng không thể lo được hết xung quanh, nếu chẳng may lỡ làm bị thương đồng đội thì mất còn hơn là được.

Hai cao thủ cấp một nghe vậy thì lập tức gật đầu, sau khi vòng qua Bạch Diệc Phi thì chạy về phía đại công tước.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy trước mặt chỉ còn lại một mình cao thủ cấp một nọ, anh lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút!”

Người đàn ông trung niên bật cười lạnh lùng: “Chúng ta đều là cao thủ cấp một trung cấp, thực lực tương đương, anh muốn giết tôi? Không dễ như vậy đâu!”

“Lại nói, tôi thấy anh chẳng qua chỉ là ý vào vũ khí trên tay mình mà thôi, nếu anh không có nó thì ai giết ai còn chưa biết đâu!”

“Nhưng mà, cũng chẳng sao cả, đại công tước có lẽ đã xin cứu viện từ Liên minh võ giả rồi, tin là không bao lâu nữa, quân chi viện của Liên minh võ giả sẽ đến đây”.

“Cho nên, cái tôi muốn làm không phải là giết anh, mà là kéo dài thời gian của anh!”

“Chỉ cần quân chi viện của Liên minh võ giả đến đây, anh chắc chắn sẽ phải chết!”

Bạch Diệc Phi nghe vậy ngẩng đầu nhìn, phát hiện hành lang phía không xa thiếu mất một người, cho nên anh khẽ nhíu mày lại.

Nhưng một giây sau đó, Bạch Diệc Phi lại cười lạnh lùng hỏi: “Ông cho là mình có thể kéo dài thời gian của tôi được à?”

“Tại sao không thể?”, người đàn ông trung niên rất tự tin hỏi ngược lại: “Chúng ta đều là cao thủ cấp một, cũng không thể kém nhau quá xa, hơn nữa, đây lại là địa bàn của đại công tước!”

Bạch Diệc hi nhìn ông ta không nhịn được hỏi: “Từ đâu mà ông lại có sự tư tin mãnh liệt như thế?”

“Ha!”, người đàn ông trung niên khinh khỉnh cười một tiếng: “Chỉ dựa vào việc tôi là người của Nam Môn, mà anh là một con sâu tép riu của đại lục phương Bắc!”

“Ở đại lục phương Bắc của mấy người, sức mạnh của anh được coi là vô địch hả? Xì, nhưng anh đừng quên, với thực lực như vậy của anh, ở chỗ của chúng tôi không thiếu!”

“Anh cho là mình vô địch ở đại lục phương Bắc thì đến Nam Môn cũng sẽ là vô địch sao? Hơn nữa, không có ai có thể đánh lại được anh, kinh nghiệm thực chiến của anh chỉ sợ là ít ỏi đến đáng thương đúng không?”

Bạch Diệc Phi nhìn thấy bộ dạng tự tin hừng hực của ông ta thì bỗng nhiên bật cười, thậm chí còn lắc đầu.

Tiếp đó anh cầm thanh đao của mình lên, đi từng bước về phía người đàn ông trung niên nọ.

Người đàn ông trung niên thấy vậy khẽ nheo mắt lại, cầm thanh đao cong hình lưỡi liềm của mình lên đứng vào tư thế chuẩn bị.

Đúng vào lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên dừng lại, sau đó anh cắm thẳng thanh đao của mình lên mặt đất, tiếp đến lại đi thẳng về phía người đàn ông nọ.

Nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy, người đàn ông trung niên không khỏi ngây ra, sau đó bật cười: “Muốn chết?”

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, hờ hững nói: “Tôi chỉ là muốn nói cho ông biết một việc”.

“Vù!”

Lời nói vừa dứt, bóng dáng Bạch Diệc Phi xẹt qua, tốc độ nhanh như thiểm điện lao về phía người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, hươ thanh đao lưỡi liềm chém về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lại chỉ nhẹ nhàng nhấc tay đã gạt được thanh đao của người đàn ông trung niên nọ.

“Cho dù tôi chỉ là cấp một trung cấp, cho dù tôi không dùng thanh đại đao kia…”.

Bạch Diệc Phi vừa nói vừa nhấc cánh tay phải lên cho đối phương một cùi chỏ.

Người đàn ông trung niên không thể không dùng một cánh tay chặn lại đòn công kích của Bạch Diệc Phi.

Xong, khi cánh tay của ông ta va chạm vào cùi chỏ của Bạch Diệc Phi, mặt của ông ta biến sắc.

Bạch Diệc Phi không sử dụng ám kình, nhưng từ đòn tấn công này lại có thể cảm nhận được sức mạnh vô cùng kinh khủng, sức mạnh này đã đánh tan lực ám kình của người đàn ông nọ.

Người đàn ông trung niên bị lực tấn công đẩy lùi về phía sau mấy bước mới dừng lại được.

Còn chưa đợi ông ta đứng vững, Bạch Diệc Phi đã bắt kịp ông ta.

“Tôi vẫn có thể giết chết được ông!”

“Bởi vì, mẹ kiếp, tôi là người đã trưởng thành từ những cuộc tử chiến!”

“Tôi không hề thiếu kinh nghiệm thực chiến!”

“Đừng có ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch, vĩnh viễn ông cũng sẽ không thể đạt được đến trình độ huyết mạch của ông đây đâu!”

“Cho nên, đi chết đi!”

Người đàn ông trung niên bị Bạch Diệc Phi đánh bay.

Cùng lúc đó, Bạch Diệc Phi tung ra một đấm, trúng vào đầu của người đàn ông nọ.

“Rầm!”

“Phụt!”

Người đàn ông trung niên còn chưa kịp bay ra đã bị Bạch Diệc Phi tung thêm một đòn rơi mạnh xuống sàn, còn nôn ra một ngụm máu.

Sau khi ông ta rơi xuống đất, vẫn còn muốn giãy dụa nhưng Bạch Diệc Phi lại đạp thêm một đạp lên ngực ông ta khiến ông ta không thể động đậy được.

Bạch Diệc Phi từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên, cười lạnh lùng nói: “Tôi, tự mình thực chiến để đi được đến ngày hôm nay!”

Người đàn ông trung niên cảm giác được sự đè ép của sức mạnh, điều này khiến ông ta cuối cùng cũng sinh ra cảm giác sợ hãi.

“Sao có thể như vậy?”

Ông ta không tin, rõ ràng đều là cao thủ cấp một trung cấp, mà Bạch Diệc Phi cũng không hề dùng thanh đao cổ quái kia, tại sao Bạch Diệc Phi lại có thể dễ dàng đánh bại ông ta?

Bạch Diệc Phi nhìn thấy vẻ khó tin của ông ta, lạnh lùng nói: “Cái này không phải là do các người ép hay sao?”

“Tôi thừa nhận, tôi không phải là người tốt, nhưng tôi cũng không thực sự muốn giết người, tất cả những thứ này đều là do các người ép bức tôi!”

“Một người già vô tội, các người nói giết liền giết”.

“Cả một thôn làng, các người nói đốt liền đốt, già trẻ lớn bé của cả một thôn làng, các người không tha cho một ai!”

“Các người có biết không, lúc bọn họ chết, bọn họ cảm thấy sợ hãi và bất lực nhiều thế nào không?”

Bạch Diệc Phi nhỡ lại trận hoả hoạn đêm đó, lời nói lập tức nghẹn lại.

Anh biết, người của cả thôn đó đều đã chết cả rồi.

Mà nguyên nhân tạo thành kết quả như vậy, chính là do đám người ở trước mặt này.

Người đàn ông trung niên cảm nhận được sự giận dữ của Bạch Diệc Phi, ông ta sợ hãi, không thể không cầu xin: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Sự tự tin và kiêu ngạo của ông ta lúc nãy đã biến mất sạch, thay vào đó là sự khủng hoảng và sợ hãi.

Ông ta sợ chết.

“Đừng giết tôi, tôi còn có mẹ già cần phải nuôi dưỡng…”.

“Phụt!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương