Tô Dục Chu đứng sau lưng Túc Khiêm, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng anh.

Cậu đeo tai nghe nên từng tiếng súng vào tai trầm đục khe khẽ như thể truyền tới từ nơi xa, chỉ nghe được loáng thoáng.

Nhưng tiếng tim đập của chính cậu lại có cảm giác càng lúc càng vang dội.

Động tác của Túc Khiêm quá nhanh gọn.

Ngay sau khi Joyce đồng ý, anh đã lập tức nổ súng bắn liên tiếp năm phát.

Khi phát súng cuối cùng b4n ra, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng, trong trường bắn xuất hiện phút yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ có tiếng súng còn văng vẳng.

Túc Khiêm đặt súng xuống, quay lại nhìn cậu thanh niên đang được anh bảo vệ đằng sau.

Tô Dục Chu ngơ ngác nhìn anh, nhìn anh vươn tay về phía mình, tháo xuống chiếc kính bảo vệ, để tầm mắt cậu ngập tràn ánh sáng, cũng để cậu nhìn thấy rõ hơn…
Dưới ánh đèn, anh ấy như một vị thần.

Người đàn ông tiếp tục vươn tay tháo tai nghe cho cậu, tạp âm xung quanh lập tức truyền vào tai, nhưng ngoài tiếng tim đập của bản thân ra, Tô Dục Chu không thể nghe thấy gì khác.

Cậu lẳng lặng nhìn anh, cảm giác cả người Túc Khiêm như được phủ một lớp ánh sáng êm dịu, còn có cả hiệu ứng lấp lánh.

Túc Khiêm cau mày, cúi đầu nắm cổ tay phải của Tô Dục Chu, khi cậu phản xạ có điều kiện rút tay về thì hơi khựng lại, sau đó nắm nhẹ hơn.

Anh dịu dàng nhấc tay cậu lên, cúi xuống xem xét.

Lòng bàn tay vốn trắng hồng khỏe mạnh của chàng trai đã sưng đỏ, có chỗ còn nghiêm trọng tới mức có thể mơ hồ thấy được máu tụ.

Sắc mặt Túc Khiêm một lần nữa sầm xuống.

Cuối cùng Tô Dục Chu cũng lấy lại tinh thần, rút tay về, giấu ra sau lưng.

“Không sao đâu ạ, lát nữa là sẽ hết.”
Túc Khiêm ngước mắt nhìn cậu, cuối cùng thở dài, xoa đầu Tô Dục Chu, sau đó như an ủi mà hôn lên trán cậu.

“Thình thịch —“
Không ngờ anh đột nhiên lại gần, Tô Dục Chu hơi tròn mắt, cảm giác nhịp tim lại tăng nhanh.

Nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cảm nhận xúc cảm mềm mại trên trán, còn có mùi hạt dẻ ngọt nồng từ người anh.

Tô Dục Chu chỉ cảm thấy khoảnh khắc này như được tua chậm cả nghìn lần, giác quan trên cơ thể lại trở nên rõ ràng đến vậy.

Cậu có thể cảm nhận được mặt mình dần nóng lên, còn thấy hơi chóng mặt nữa.

Nụ hôn này vừa chạm vào đã tách ra, như là chuồn chuồn lướt nước, nhưng xảy ra trước mặt bao người như vậy khó tránh khỏi làm Tô Dục Chu chấn động nhiều chút.

“Đi thôi.”
Mà Túc Khiêm đã ôm vai cậu, muốn đưa cậu về — Anh đã hoàn thành trận đấu này, thắng hay thua không phải chuyện anh quan tâm.


Giờ anh chỉ muốn đưa Tô Dục Chu về xử lý vết thương.

Thấy thế, mấy tên đàn em của Joyce không khỏi tiến tới.

Mặc dù cản người ta lại rồi, nhưng bọn họ lại nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Thật đấy… Năm phát súng vừa rồi của người đàn ông này thật sự khiến người xem rung động vô cùng! Mấu chốt là phát nào cũng trúng vòng 10!
Anh ta thật sự là Omega sao?
Đám đàn em không khỏi nhìn về phía đại ca của mình.

Joyce nghiến răng, gắt gao trừng mắt với Túc Khiêm và Tô Dục Chu.

Mặc dù rất không cam tâm, nhưng gã biết… Mình thua rồi.

Gã có thể một tay cầm súng, cũng có thể bắn năm phát liên tiếp, nhưng gã không bắn được ổn định như Omega này, càng không thể cam đoan mỗi phát đều trúng hồng tâm.

Bắn súng, thứ nó thử thách không chỉ là kĩ thuật, mà quan trọng hơn là tâm tính.

Mà giờ, tâm tính gã đã hoàn toàn sụp đổ trước chiến tích có thể nói là huy hoàng của Túc Khiêm.

Dù có bắn tiếp thì kết quả cũng có thể đoán được rồi.

Joyce nắm chặt khẩu súng, mu bàn tay mơ hồ nhô lên gân xanh, vô cùng vô cùng không cam tâm.

Nhưng cuối cùng, gã vẫn suy sụp ném súng lên mặt bàn.

“Tôi thua rồi.” Gã ủ rũ nói.

Gã ngẩng lên nhìn Túc Khiêm và Tô Dục Chu, nhìn đôi AO kì quái này — Chỉ cần không bị mù thì ai cũng có thể thấy được quan hệ thân mật giữa họ.

Thái độ thù địch của gã với Tô Dục Chu đột nhiên tan đi quá nửa.

Ừ, Andy sẽ không bao giờ thích Alpha, chẳng phải đã quá rõ rồi sao?
“Anh rất giỏi.” Gã nói với Túc Khiêm, hoàn toàn khâm phục anh.

Mặc dù thua Omega là chuyện rất khó chịu, nhưng tất cả người xem ở đây hầu hết là cao thủ lão làng, gã tin là họ nhìn ra được đẳng cấp của Túc Khiêm còn rõ hơn gã.

Nếu không thì cũng không đến mức chấn động không nói nên lời như vậy.

Gã lại nhìn sang Tô Dục Chu: “Cậu rất có tài, hãy luyện tập thật tốt, cậu có thể trở nên rất đỉnh.”
Túc Khiêm lạnh lùng nhìn gã, Tô Dục Chu lại rất nể mặt mà gật đầu.

Sau đó, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Joyce đi về phía Andy.

Cặp mắt màu xanh thăm thẳm nhìn hắn, đi tới trước mặt người kia rồi, gã lại quay đi.

“Andy, từ giờ về sau tôi sẽ không gây chuyện với anh nữa, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.” Gã giữ lời, tuân thủ cam kết.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, nếu sau này gã mà đổi ý, chắc sẽ chẳng bao giờ có thể lăn lộn ở đây được nữa.


Andy nhìn gã chằm chằm, có vẻ không dám tin hỏi lại: “Joyce, cậu khóc đấy à?”
“Ha, anh đùa à?”
Gã thanh niên tóc vàng nhếch mép nở nụ cười, vành mắt hoe đỏ rõ rệt như vậy mà vẫn còn làm vẻ chẳng bận tâm.

“Tôi…”
Gã vươn tay, do dự một hồi rồi vỗ vai Andy, khẽ nói: “Đi đây.”
Sau đó gã đút tay vào túi áo, sải bước rời khỏi trường bắn.

Đám đàn em thấy Joyce bỏ đi cũng vội vàng chạy theo sau.

Andy cau mày.

Rõ ràng giải quyết được một vấn đề đã bối rối thật lâu, nhưng hình như hắn cũng không vui đến vậy.

Hắn thu tầm mắt lại, vừa định nói cảm ơn Tô Dục Chu và “bạn cùng nhà” của cậu, ai ngờ nhìn quanh đã không thấy bóng dáng hai người đó đâu nữa rồi.

Tô Dục Chu ôm tay Túc Khiêm, từ lúc Joyce đứng nói chuyện với Andy cậu đã len lén kéo anh chạy ra ngoài.

Miệng cậu thanh niên ngậm ý cười, chạy rất vội, Túc Khiêm chỉ có thể nhanh chân đuổi theo nhịp bước của cậu.

Tưởng là cậu định kéo anh rời khỏi trường bắn, kết quả đi đến cuối hành lang, Tô Dục Chu đột nhiên đứng lại, sau đó đẩy mở cánh cửa phòng kho đang khép hờ, kéo Túc Khiêm trốn vào trong rồi cạch một tiếng đóng cửa lại, còn khóa chốt.

Túc Khiêm nghi hoặc nhìn cậu, lại thấy nhóc con này ngó nghiêng xung quanh rồi trở lại trước mặt anh, đẩy anh dựa người vào trong góc tường.

Chỗ này hiển nhiên là góc chết của máy quay giám sát.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cậu thanh niên đã vồ vập hôn anh.

Túc Khiêm chỉ có thể ôm lấy cậu, bị động tiếp nhận sự ôm hôn còn nhiệt tình hơn bình thường của nhóc Alpha.

Một lúc lâu sau, hai người mới thở hổn hển dừng lại.

Tô Dục Chu dựa vào vai anh, nhẹ nhàng th0 doc, hễ nhắm mắt là cảnh tượng vừa rồi trong sân bắn lại hiện lên trước mắt cậu.

“Anh Túc, vừa rồi anh thật sự đẹp trai lắm đó!”
Cậu ngẩng lên, đôi mắp lấp lánh như sao sáng nhìn Túc Khiêm, trong đó đựng đầy sùng bái: “Sao anh siêu quá vậy? Anh không đau tay à?”
Nói rồi cậu bắt lấy tay anh, lại bị người đàn ông lách mình né tránh.

Túc Khiêm đè lại đầu cậu, thấp giọng nói: “Là em bắt đầu trước.”
Tiếp đó anh cúi xuống ngậm lấy bờ môi đỏ thắm kia.

Hai người hôn nhau trong phòng kho chật chội, hiệu quả cách âm của vách tường cũng không tốt, còn đang ở hành lang trường bắn nên thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng người qua lại cùng tiếng chuyện trò.

Chỉ cách đúng một bức tường, cả hai lại đang làm một chuyện vô cùng thân mật, trải nghiệm như vậy thật sự k1ch thích dây thần kinh trong họ.


So với lần ở rạp chiếu phim kia còn làm người khắc sâu ấn tượng hơn.

Chỉ là, cuối cùng Túc tiên sinh vẫn kiềm chế.

Anh không làm thêm bước nữa, mặc dù Tô Dục Chu có thể cảm giác được, anh ấy rất khó khăn mới có thể nhịn lại.

“Anh Túc…”
Tô Dục Chu ôm anh, không kiềm chế được mà dụi đầu vào cổ vào mặt người đàn ông, như thể chỉ khi da thịt dán lấy nhau như vậy mới giúp cậu thỏa mãn và xả ra được tình cảm kịch liệt trong tim.

Cậu thật sự không nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện ở thời khắc như vậy, còn dùng một cách thức lóa mắt như thế giúp cậu giành thắng lợi!
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu chỉ thấy kích động vô cùng.

Túc Khiêm bị Tô Dục Chu k1ch thích cho không chịu nổi, nhưng đang ở sân bãi như thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta phát hiện, anh biết đây không phải nơi thích hợp làm loại chuyện đó.

“Trận đấu vừa rồi là sao?”
Anh hỏi, cố dời đi sự chú ý.

Tuy là từ những lời bàn tán của người xem anh cũng đã đoán được đại khái tình hình.

“Cái tên Joyce đó luôn gây chuyện với Andy nên em cược với anh ta.

Nếu như em thắng, sau này anh ta không được quấy rầy Andy nữa.”
Tô Dục Chu rất tôn trọng không tiết lộ bí mật của Andy: “Nếu anh không xuất hiện thì chắc em thua rồi.”
“Anh Túc, anh tới đúng lúc lắm đó!”
Túc Khiêm đè lại cái đầu đang nhấp nhổm của cậu: “Trước đó em bắn cũng rất tốt.” Tiếp đó lại thản nhiên hỏi: “Andy là?”
Tô Dục Chu nhìn bàn tay đang đặt trên đầu mình, vui sướng thỏa mãn đáp: “Bạn của anh Diệp ạ.

Anh ấy là người hôm qua đến sân bay đón em, còn hứa ngày mai sẽ làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn em ra ngoài chơi nữa.”
Túc Khiêm không khỏi nhíu mày.

Ngoài Tô Dục Chu ra, thật sự rất khó để anh có ấn tượng tốt với các Alpha khác, trong thâm tâm anh cũng không muốn nhóc con này bị đám Alpha luôn tự cho mình là nhất đó dạy hư.

Nhưng đúng là ngày mai anh không có thời gian đi chơi với cậu.

Nhìn đôi mắt cong cong nét cười của Tô Dục Chu, Túc Khiêm hé miệng, cuối cũng vẫn không thể nói ra lời ngăn cản.

Tô Dục Chu là một cá thể độc lập tốt đẹp, càng tiếp xúc với cậu, càng nhìn thấy những vẻ mặt khác biệt của cậu, Túc Khiêm lại càng bị cậu thu hút.

Anh vẫn còn có thể hồi tưởng rất rõ dáng vẻ chàng trai giơ súng bắn, lạnh lùng lại vững vàng, tỉnh táo mà không mất đi sự sắc bén, giống như một chú báo săn đang vận sức thủ thế chờ dợi.

Nhưng đi tới trước mặt anh, cậu trai lại thu hồi tất cả móng vuốt, ấm áp mềm mại, tràn đầy tin tưởng và nhiệt tình.

Anh không muốn để sự kiểm soát của mình hủy hoại cậu.

Nhớ tới đêm đầu tiên của hai người, trái tim Túc Khiêm lại nhói đau.

Tô Dục Chu không phát hiện ra sự khác thường của anh, cậu hẵng còn đang đắm chìm trong hình ảnh Túc Khiêm điển trai oai hùng vừa rồi, không nhịn được nói ra: “Anh Túc, sao anh giỏi quá vậy? Có gì mà anh không biết làm không?”
Túc Khiêm suy nghĩ một lát rồi nói: “Không biết nấu cơm?”
Tô Dục Chu sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cậu không khỏi bật cười.

“Vậy không sao rồi, em biết nấu.” Cậu nói: “Em có thể dạy anh.”
“Ừ.”
Túc Khiêm đáp lại, một lần nữa nâng tay cậu lên, thương tiếc hôn lên lòng bàn tay vẫn còn sưng đỏ.

Nhìn vẻ dịu dàng của anh, Tô Dục Chu có chút vui vẻ, lại có chút thẹn thùng.


Con ngươi xinh đẹp chăm chú nhìn Túc Khiêm, như thể đôi mắt ấy chỉ thấy được anh.

Túc Khiêm ngước lên nhìn cậu, không khỏi nảy sinh nghi ngờ sâu sắc với ý chí của bản thân, ép mình phải nhìn đi chỗ khác, không được để em ấy mê hoặc tại chỗ như vậy.

Sau đó khoác tay lên eo chàng trai, cùng đi ra cửa: “Mình về thôi.”
Tô Dục Chu cực kì nghe lời, nhẹ nhàng theo sát anh rời khỏi phòng kho.

Trên đường ra khỏi trường bắn, có người chào hỏi với bọn họ.

Chợt nhớ ra chuyện gì, Tô Dục Chu vội vàng rút di động, chịu đựng tay đau nhắn cho Andy một cái tin ngắn, nói là mình phải về trước.

Andy nhanh chóng trả lời, còn cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ.

Tô Dục Chu nở nụ cười, cất điện thoại đi, cùng Túc Khiêm ra ngoài, leo lên xe.

Trở lại khách sạn, Túc Khiêm yêu cầu nhân viên mang đá lạnh và thuốc bôi lên, sau đó ngồi trên ghế sô pha, nâng tay Tô Dục Chu, cẩn thận từng tí thoa đá lạnh.

“Em bắn bao nhiêu phát?”
Anh nhìn bàn tay sưng đỏ của cậu, cau mày hỏi.

Tô Dục Chu dứt khoát làm ổ trong lòng anh, để tay Túc Khiêm vòng ra trước người mình, vừa hưởng thụ sự phục vụ dịu dàng của anh, vừa bật TV lên xem.

Nhưng trên TV toàn là chương trình của nước S, cậu xem không hiểu mấy.

Lúc này nghe được câu hỏi của Túc Khiêm, cậu lắc đầu: “Không nhớ nữa, hình như là mấy chục phát gì đấy?”
Nghe thấy Túc Khiêm thở dài, có vẻ như là không biết phải làm sao với sự lơ mơ của cậu, Tô Dục Chu bèn dụi vào người anh lấy lòng.

“Thích bắn súng à?”
“Dạ, em thấy nó chơi rất vui.”
Túc Khiêm nhìn lòng bàn tay mềm mịn da thịt của cậu, có hơi do dự hỏi: “Có muốn chơi nữa không?”
“Có chứ.” Tô Dục Chu gật đầu: “Nhưng tối mai mình phải về nước mà đúng không anh?”
Chắc sau này không có cơ hội chơi nữa.

“Trong nước cũng có trường bắn, em thích thì tôi có thể dẫn em đi.”
“Vâng ạ!” Cậu thanh niên hưng phấn đến mức mãnh liệt gật đầu: “Cảm ơn thầy Túc.”
Nói rồi lại hôn lên khóe miệng Túc Khiêm một cái, tiếp tục làm ổ trong ngực anh xem TV.

Túc Khiêm nhìn đỉnh đầu cậu, ánh mắt bất đắc dĩ lại cưng chiều.

“Anh Túc, em muốn ăn khoai tây chiên.”
Bởi vì tay đang thoa đá, Tô Dục Chu chỉ có thể nhờ Túc tiên sinh đút cho ăn.

Có điều Túc tiên sinh có vẻ cũng rất vui lòng giúp cậu.

Túc Khiêm bẻ môt miếng khoai tây chiên trên bàn, đưa đến bên miệng cậu, nhìn cậu răng rắc nhai hết, sau đó trông mong nhìn anh rõ ràng còn muốn nữa, nhưng lần này Túc Khiêm lại từ chối.

“Lát nữa còn phải ăn tối, giữ bụng đi.”
Tô Dục Chu đành phải tiếc nuối thu hồi tầm mắt: “Vậy tối nay mình ăn gì thế? Ăn ở khách sạn ạ?”
Túc Khiêm thấy Tô Dục Chu trượt người xuống thì kéo cậu lại vào lòng rồi mới đáp: “Ra ngoài ăn, em thích ăn gì?”
“Anh chọn đi, em không biết gì về nước S hết.”
“Ừ, tôi có đặt một chiếc du thuyền, chúng ta có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm.”
Tô Dục Chu: …
Hết chương 47.

- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương