Mộng Xuân - Ngải Ngư
-
Chương 4
Edit: Ross
Tính xấu của Mạnh Cẩn sẽ phát tác mỗi khi cô bé thức giấc.
Khi vừa mới tỉnh dậy, cô bé đã thấy Mạnh Xuân đang ngủ bên cạnh mình, điều này khiến bé cảm thấy mới lạ.
Mạnh Cẩn là con một nên không có anh chị em, trước đó cũng không có bạn bè chung giường.
Đây là lần đầu tiên.
Không hiểu sao trong lòng cô bé cảm thấy rất an tâm và vui vẻ.
Cảm giác vừa mở mắt ra có người ở bên cạnh thích thật.
Mạnh Cẩn nhìn chằm chằm Mạnh Xuân một lúc, cô bé quyết định ngồi dậy.
Chỉ là sau đó mới phát hiện bọn họ còn nắm tay nhau.
Sợ làm Mạnh Xuân thức giấc, Mạnh Cẩn thật cẩn thận gỡ từng ngón tay ra, sau khi rút tay ra được rồi mới chạy đến bên chiếc bàn bên cạnh, cầm một cây bút mực đen quay lại.
Từ lúc cô bé bật dậy khỏi giường, đôi mi khép chặt của Mạnh Xuân đã rung lên.
Mạnh Cẩn rất nhanh chóng leo lại lên giường, chổng mông nhỏ thật cao, ghé sát vào người Mạnh Xuân, lén lút cười vẽ lên mặt cậu.
Rèm cửa trong phòng không đóng, ánh nắng lọt qua lớp kính chiếu lên người, Mạnh Cẩn thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả đám lông tơ trên mặt Mạnh Xuân.
Chưa được một khắc, Mạnh Thường từ bên ngoài bước vào.
Ban đầu định đánh thức hai đứa nhỏ dậy để ăn trưa, nhưng cuối cùng lại thấy con gái ngồi chổng mông vẽ nguệch ngoạc lên mặt Mạnh Xuân đang ngủ say.
Mạnh Cẩn nghịch ngợm bị Mạnh Thường bắt được, cô nhóc định nhảy xuống giường trốn, Mạnh Thường dẫn trước tóm gọn cô bé.
Người đàn ông cao lớn túm lấy hông Mạnh Cẩn, dễ dàng nhấc bổng cô bé qua đầu, tung lên ước lượng, sau đó một tay ôm lấy cô bé, tay kia bóp mặt bé cười hỏi: “Sao nghịch vậy con? Còn dám nhân lúc anh trai đang ngủ để trêu anh?”
Mạnh Cẩn làm như hợp tình hợp lý nói: “Con đâu có vẽ nguệch ngoạc, con vẽ rất nghiêm túc đó.”
“Còn dám cãi hửm?” Mạnh Thường giả bộ nghiêm túc nói: “Về sau không được bặt nạt anh nữa nghe chưa?”
Mạnh Cẩn nghịch ngợm lè lưỡi, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ.”
Mạnh Thường đặt cô xuống, nhắc nhở: “Con đi rửa tay đi, đến giờ cơm trưa rồi.”
Khi Mạnh Cẩn đi vào nhà vệ sinh, Mạnh Thường đi đến bên giường, khẽ gọi Mạnh Xuân dậy.
Mạnh Xuân hơi giật mí mắt, sau đó mới mở mắt.
Mạnh Thường cười nhẹ giọng nói: “Đã đến giờ dậy ăn trưa rồi.”
Mạnh Xuân ngoan ngoãn ngồi dậy.
Mạnh Thường lại nói với cậu: “Lúc con đang ngủ, em gái nghịch ngợm vẽ lên mặt con, để bố dắt con đi rửa mặt nhé.”
Mạnh Xuân nói: “Con tự làm được ạ.”
Mạnh Thường cũng không ép, đứa nhỏ này làm việc gì cũng đã quen tự mình làm, quá tự lập.
Cũng có thể do chưa thực sự coi anh là người nhà, nên mới khách khí như vậy.
Khi Mạnh Xuân chuẩn bị vào nhà vệ sinh cũng vừa lúc Mạnh Cẩn rửa tay xong.
Cô bé nhìn vào mặt cậu, phá lên cười.
Nghĩ đến câu nói “Ta chán mi rồi” mà cô nói trước khi ngủ, Mạnh Xuân nhìn chằm chằm cô bé đang cười sung sướng, nghiêm túc suy nghĩ, nếu cậu không rửa mấy nét bút này, cô sẽ còn cười nhiều như vậy?
Nếu cô cười thật nhiều chẳng phải sẽ không chán cậu nữa hay sao?
Nghĩ đến đây, Mạnh Xuân bước vào phòng tắm nhìn bức kiệt tác trên khuôn mặt của mình qua chiếc gương trên bồn rửa mặt.
Hai bên má được vẽ ba cái râu, trên chóp mũi cô vẽ một chấm hình tròn màu đen, ở giữa hai đầu lông mày còn có một chữ “M”
Mạnh Xuân không cảm thấy nó xấu tẹo nào.
Cậu mở van nước, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Mạnh Xuân đi tới bàn ăn, ngồi vào chỗ của mình.
Mạnh Thường phát hiện ra vệt mực loang lẫn nước vẫn còn trên mặt cậu, khó hiểu hỏi: “Mạnh Xuân vẫn chưa rửa mặt hả con?”
Mạnh Cẩn nhìn cậu lại bật cười khúc khích.
Mạnh Xuân vô thức cười theo, khóe miệng nhếch lên, sau đó quay về phía Mạnh Thường giãi bày: “Con quên ạ.”
Một đứa trẻ mới rời giường còn đờ đẫn là chuyện bình thường. Mạnh Thường cũng không quá khắt khe, cười nói: “Ăn xong rồi hãng tắm, giờ ăn cơm đã.”
Manh Xuân đáp “Vâng”, cả nhà ba người bắt đầu ăn trưa.
Ăn trưa xong, Mạnh Cẩn thấy Mạnh Xuân vẫn chưa chịu đi rửa mặt đành nhắc nhở cậu: “Mi còn chưa rửa mấy nét vẽ trên mặt đi à?”
Mạnh Xuân lắc đầu.
Mạnh Cẩn không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Cậu nói: “Em thích”
Cô thấy mặt cậu đầy những nét vẽ sẽ mỉm cười vui vẻ.
Mạnh Cẩn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như hiểu được những gì cậu nói, cô bé hỏi: “Mi cố tình không rửa mặt là vì ta thích sao?”
Mạnh Xuân gật đầu, nói với bé: “Nếu em thích thì cứ vẽ đi.”
Cậu vô cùng bao dung với cô bé, điều này tự dưng khiến Mạnh Cẩn cảm thấy xấu hổ.
Tức thì, Mạnh Cẩn liền đưa tay kéo Mạnh Xuân vào phòng tắm.
Cô bé đặt khăn dưới van nước, sau đó duyên dáng vắt nó rồi từ từ lau mặt cậu bằng chiếc khăn ướt hãng còn nhỏ nước.
Mạnh Cẩn vừa chân thành xin lỗi vừa giúp cậu lau mặt: “Thật xin lỗi, lúc mi ngủ ta không nên lén vẽ bậy lên mặt mi.”
Mạnh Xuân nghiêm túc nhìn cô, nhìn bộ dáng vụng về dùng khăn ướt lau mặt cho cậu, lòng cậu chợt mềm mại ấm áp đến lạ thường.
Mạnh Xuân cẩn thận trả lời cô bé: “Chỉ cần em vui vẻ, em có thể vẽ tùy thích.”
Nói xong, cậu còn lo lắng, thấp giọng hỏi: “Em còn chán anh nữa không?”
Mạnh Cẩn đã sớm quên mất câu nói này nên ngơ ngác hỏi lại: “Ta chán mi lúc nào?”
Trong lòng Mạnh Xuân lúc này mới thấy nhẹ nhõm, trên mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Mạnh Cẩn lúc này mới phát hiện, khi cậu cười, bên má sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ.
Cô duỗi tay chọc vào lúm đồng tiền của cậu, sau đó rút ngón tay rồi chọc lại vào lúm đồng tiền của cậu.
Mạnh Cẩn giống như thấy trò này rất thú vị, ngón tay chọc tới chọc lui trên lúm đồng tiền nhỏ nhắn của cậu, làm mãi không biết chán.
Khi cậu ngừng cười, má lúm biến mất, thế là cô bé nhất quyết bắt cậu cười tiếp.
Cười nhiều đến nỗi gương mặt của Mạnh Xuân cứng đờ, cô bé mới buông tha cho cậu.
Ngoài việc mỗi tuần phải học piano, Mạnh Cẩn còn học cả thư pháp và vẽ tranh.
Vì Mạnh Xuân không nói cho Mạnh Thường biết cậu muốn học môn gì, nên Mạnh Thường đã xếp cậu học cùng với Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn học môn gì cậu cũng đều được học.
Hai đứa trẻ ngày nào cũng ở chung với nhau, gần như không thể tách rời.
Nhưng Mạnh Cẩn chưa bao giờ gọi Mạnh Xuân là “anh trai”, mà Mạnh Xuân cũng chưa từng coi Mạnh Cẩn là “em gái”.
Giống như có sự ngầm hiểu lại giống như âm thầm so trình cao thấp, xem ai sẽ chịu gọi đối phương trước.
Sinh nhật của Mạnh Cẩn rơi vào ngày sáu tháng sáu âm lịch.
Năm 1996, ngày mồng sáu tháng sáu âm là ngày hai mươi mốt tháng bảy dương.
Sáng sớm, Mạnh Thường đã hứa với con gái rằng năm nay sẽ tổ chức sinh nhật tại nhà và mời các bạn trong nhà trẻ tới.
Nhưng Mạnh Thường chợt nhớ Mạnh Lê có nói sinh nhật của Mạnh Xuân cũng vào ngày sáu tháng sáu.
Mạnh Xuân lớn hơn Mạnh Cẩn một tuổi.
Vì vậy vào buổi tối trước ngày sinh nhật, anh lấy cớ dỗ Mạnh Cẩn ngủ để lén lút bàn bạc với con gái: “Mộng Mộng ơi, con và anh trai sinh cùng một ngày đó, hôm sinh nhật của con, chúng ta cùng tạo một bất ngờ cho anh được không con?”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Cẩn gặp một đứa trẻ có cùng ngày sinh nhật với mình, hơn nữa đứa trẻ ấy còn là Mạnh Xuân, người ngày nào cũng ăn, chơi, học bài và ngủ cùng cô bé.
Cô bé vô cùng phấn khích reo lên: “Wow! Vậy chúng ta sẽ chuẩn bị bất ngờ gì vậy bố?”
“Chúng ta sẽ làm thế này…”
Mạnh Thường nói xong, vươn ngón tay út nới với bé: “Vậy chúng ta lập ước, chỉ có hai bố con mình biết, con không được lén lút nới cho anh trai biết nhé.”
Hai mắt Mạnh Cẩn sáng ngời, cô bé híp mắt cười, tự tin bảo đảm với Mạnh Thường: “Con tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật đâu.”
“Được.” Mạnh Thường xuyên qua lớp chăn mỏng nhẹ nhàng vỗ về con gái, dịu dàng nói: “Con ngủ đi, bố sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho hai anh em nhé.”
“Bố ơi.” Mạnh Cẩn trước khi nhắm mắt lại hỏi Mạnh Thường: “Mẹ sẽ đến dự tiệc sinh nhật của con chứ?”
Mạnh Thường cười nói: “Sinh nhật của Mộng Mộng, mẹ nhất định sẽ tới.”
Lúc này Mạnh Cẩn mới cảm thấy an tâm, cô bé cụp mắt cười ngọt ngào: “Vậy con yên tâm rồi, bố ngủ ngon nhé.”
Kể từ tối hôm đó, Mạnh Cẩn càng mong chờ sinh nhật của cô bé và Mạnh Xuân hơn.
Vào buổi tối ngày hai mươi mốt, khi Mạnh Thường đang bận rộn bố trí bối cảnh cho tiệc sinh nhật của con gái trong sân, Mạnh Cẩn xuất hiện bên cạnh đòi điện thoại: “Bố ơi, cho con gọi cho mẹ đi mà, con muốn nói chuyện với mẹ.”
Mạnh Thường vừa bấm một dãy số vừa cười bất lực: “Sao vậy? Con sợ mẹ không đến à?”
Hỏi xong lại nói với con gái: “Mẹ con nhất định sẽ đến thôi, vì là sinh nhật của Mộng Mộng mà, mẹ làm sao có thể vắng mặt được.”
Rốt cuộc, Mạnh Thường vẫn đưa điện thoại đang quay số của Thi Tư cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn đưa điện thoại của bố đến bên tai, Thi Tư đang ở đầu dây bên kia nói: “Alo? Có việc gì không?”
Mạnh Cẩn đáp lại rõ ràng: “Mẹ ơi, là con đây.”
Thi Tư lập tức cười rộ lên, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Mộng Mộng gọi cho mẹ hả con, có phải muốn nhắc nhở mẹ nhớ đến dự sinh nhật không?”
“Dạ phải ạ.” Mạnh Cẩn cười tít mắt: “Mẹ ơi đừng quên nhé.”
Thi Tư trả lời: “Làm sao mẹ có thể quên được sinh nhật của gái yêu chứ, mẹ vẫn nhớ mà con.”
Mạnh Cẩn ngó nghiêng xung quanh, sau đó đưa tay lên che miệng, khẽ khàng nói với Thi Tư: “Mà mẹ ơi, hôm nay cũng là sinh nhật của Mạnh Xuân, mẹ cũng nhớ chọn quà cho anh ấy nha!”
Thi Tư cười đáp: “Được, mẹ sẽ mang quà đến cho hai con.”
Đêm hôm đó, có mấy đứa trẻ đến nhà Mạnh Cẩn, tất cả chúng đều là bạn thân của cô bé ở trường mẫu giáo.
Mạnh Cẩn mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, hai tóc thắt bím cực kỳ đáng yêu,
Mà Mạnh Xuân hôm nay cũng cực kỳ bảnh bao, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay phối cùng quần yếm đen, quanh cổ có đeo một cái nơ, nhìn rất ra dáng một quý ông thu nhỏ.
Khi mọi người đã đến dự đông đủ, bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
Công chúa nhỏ được quý ông nhỏ dắt đến bên đàn piano, cô bé ngồi ở trên ghế bắt đầu đánh đàn.
Sau đó, giai điệu sôi động của “Ngôi sao nhỏ” vang lên.
Mạnh Cẩn đánh đàn xong, đứng dậy đi đến bên bàn ăn, Mạnh Thường đẩy xe bánh kem chậm rãi tới, Thi Tư hát bài “Chúc mừng sinh nhật”.
Có cô hát đầu, những đứa trẻ cũng nhốn nháo hát theo, mọi người đều cầm những món quà tới tặng Mạnh Cẩn, tụ lại phía trung tâm Mạnh Cẩn.
Chỉ có Mạnh Xuân đứng ngoài đám đông, trên tay cậu không có quà.
Cậu không biết hôm nay là sinh nhật của Mạnh Cẩn, tận đến lúc chiều, thấy cha nuôi và những người giúp việc đang tất bật chuẩn bị hiện trường cho buổi tiệc tối nay.
Thì cậu mới biết cả nhà muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô.
Và cậu chưa kịp chuẩn bị một món quà nào cho cô.
Huống chi, cậu còn đang ở nhà của người khác, ăn uống tiêu sài đều là của gia đình cô cấp cho, nên chung quy lại vẫn chẳng tặng được cô cái gì.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của bé. Dù cũng là sinh nhật của mình nhưng điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng là hôm nay là sinh nhật của cô và anh không có quà để tặng.
Mạnh Xuân nhìn cây đàn piano đang bỏ trống, bước tới chỗ đó.
Một lúc sau, một giai điệu êm ái của piano hòa cùng tiếng hát của mọi người.
Mạnh Cẩn bị tiếng đàn thu hút, ngoảnh mặt nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó kinh ngạc mở tròn hai mắt.
Mặc dù mấy ngày nay Mạnh Xuân thường học đàn với cô, nhưng cậu luôn tỏ ra vụng về, không thành thạo chút nào.
Nhưng bây giờ…sao cậu có thể chơi “bài hát chúc mừng sinh nhật” một cách trôi chảy như vậy?
Rõ ràng cậu chơi piano còn giỏi hơn cả cô bé nhưng lại cố tình giả vờ như mình không biết chơi. Đã vậy cô bé còn khờ khạo dạy cho cậu!
Mạnh Cẩn cảm thấy mình bị lừa dối.
Ngay lúc cô bé đang bĩu môi không vui, bố cô liền nhét vào tay cô một hộp quà.
Mạnh Cẩn nhớ tới lời hứa với bố, đành đi tới cạnh Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân vừa lúc đàn xong, cô bé liền nhét hộp quà vào lòng cậu, không vui nói: “Chúc mi sinh nhật vui vẻ.”
Mạnh Xuân vẫn còn đang ngồi trên ghế đàn, ánh mắt bất ngờ nhìn Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn rất có tâm hỏi: “Rõ ràng mi có thể chơi piano, tại sao lại giả vờ không biết trước mặt ta?”
Mạnh Xuân vừa mở miệng toan giải thích thì Mạnh Cẩn đã nổi cơn thịnh nộ xoay người muốn đi.
Cậu vội vàng đứng dậy, giữ chặt tay cô, hoảng loạn giải thích: “Bởi vì khi em cầm tay anh dạy anh đánh đàn, em đều trông rất vui vẻ. Hơn nữa, chỉ cần anh giả bộ không biết, anh mới được luyện đàn cùng em.”
“Xin lỗi em, đáng ra anh không nên lừa em.” Cậu hơi ngừng lại, rồi lại nghiêm túc nói: “Anh thật sự không có gì để tặng em cả, chỉ có thể vì em mà đàn bài hát chúc mừng sinh nhật, em đừng ghét anh…”
Mạnh Cẩn sau khi nghe những lời bộc bạch của Mạnh Xuân, bé cũng không còn giận nữa.
“Đi với em.” Cô nói xong, kéo cậu tới trước mặt mọi người giới thiệu: “Đây là Mạnh Xuân, anh ấy là anh trai tớ.”
Điều này cũng nằm trong phần thỏa thuận của hai bố con, cũng là để giới thiệu Mạnh Xuân là người nhà của cô với mọi người.
Mạnh Xuân lại một lần nữa bất ngờ, cậu ôm chặt hộp quà cô tặng, quay mặt sang nhìn cô với ánh mắt đen láy.
Cô nói cậu là anh trai của cô.
Cô thừa nhận rằng cậu là anh trai của cô.
Có một cậu nhóc mập mạp tới dự sinh nhật của Mạnh Cẩn hỏi cô: “Sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới mình có anh trai vậy?”
Mạnh Cẩn nhướng mày trả lời cậu nhóc đó: “Trước kia không có thì bây giờ có.”
Cậu nhóc mập mạp vẫn không hiểu: “Nhưng cậu là con một mà, lấy đâu ra anh trai.”
Mạnh Cẩn nói thẳng: “Anh ấy là con nuôi của bố tớ, đương nhiên cũng là anh trai tớ rồi!”
Mạnh Xuân bị Mạnh Cẩn kéo tới, cậu nhìn vào chiếc bánh kem có ghi dòng “Chúc mừng sinh nhật Mộng Mộng và Sơn Sơn.”
Mạnh Xuân cứ nhìn chằm chặp vào chữ “Sơn” trên bánh, đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Thực ra, biệt danh của Mạnh Xuân là “Xuân Xuân”, không có tự mộc bên cạnh.
“Xuân” và “Sơn” phát âm giống hệt nhau, nhưng Mạnh Xuân biết rằng ba mẹ cậu nhất định sẽ gọi cậu là “Xuân Xuân”.
Cậu chợt nghĩ tới ba mẹ của mình.
Nếu ba mẹ vẫn còn sống thì có lẽ cậu cũng giống như Mạnh Cẩn, được bao bọc trong vòng tay yêu thương của ba mẹ.
Mạnh Xuân còn đang ngơ ngác thì bị Mạnh Cẩn bên cạnh chạm tay, cao giọng nhắc nhở: “Ước đi, ước đi nào!”
Vì vậy, cả Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn đều đồng thời nhắm mắt lại.
Hai đứa trẻ sinh cùng ngày cùng tháng cùng nhau thành kính ước nguyện trước ngọn nến lung linh.
Khi họ cùng nhau ước một điều ước, Mạnh Thường đã kịp chụp lại bức ảnh chung đầu tiên của cả hai.
Sau khi cắt bánh sinh nhật phát hết cho mọi người, Mạnh Xuân chợt nói với Mạnh Cẩn: “Anh không phải anh trai của em.”
Mạnh Cẩn trợn tròn mắt, không ngờ cậu lại từ chối làm anh trai của cô. Sau đó cô bé lại nghe cậu nói: “Đây là lời em nói.”
Mạnh Cẩn tức hồng hộc: “Cái đồ hẹp hòi này! Em không chơi với anh nữa!”
Nói xong liền quay người chạy mất.
Mạnh Xuân vội vàng chạy theo.
Cậu túm lấy tay cô bé, nghiêm túc nói: “Em đã gọi anh là “anh trai” thì bây giờ anh chính thức là anh trai của em.”
Mạnh Cẩn hất tay cậu ra, hét lên: “Mạnh Xuân Mạnh Xuân Mạnh Xuân!”
“Không thèm gọi anh là “anh trai” nữa.” cô bé lè lưỡi làm mặt quỷ với cậu, “Lêu lêu lêu.”
Mạnh Xuân nhìn cô nhóc, đột nhiên má lúm đồng tiền hiện ra.
Tính xấu của Mạnh Cẩn sẽ phát tác mỗi khi cô bé thức giấc.
Khi vừa mới tỉnh dậy, cô bé đã thấy Mạnh Xuân đang ngủ bên cạnh mình, điều này khiến bé cảm thấy mới lạ.
Mạnh Cẩn là con một nên không có anh chị em, trước đó cũng không có bạn bè chung giường.
Đây là lần đầu tiên.
Không hiểu sao trong lòng cô bé cảm thấy rất an tâm và vui vẻ.
Cảm giác vừa mở mắt ra có người ở bên cạnh thích thật.
Mạnh Cẩn nhìn chằm chằm Mạnh Xuân một lúc, cô bé quyết định ngồi dậy.
Chỉ là sau đó mới phát hiện bọn họ còn nắm tay nhau.
Sợ làm Mạnh Xuân thức giấc, Mạnh Cẩn thật cẩn thận gỡ từng ngón tay ra, sau khi rút tay ra được rồi mới chạy đến bên chiếc bàn bên cạnh, cầm một cây bút mực đen quay lại.
Từ lúc cô bé bật dậy khỏi giường, đôi mi khép chặt của Mạnh Xuân đã rung lên.
Mạnh Cẩn rất nhanh chóng leo lại lên giường, chổng mông nhỏ thật cao, ghé sát vào người Mạnh Xuân, lén lút cười vẽ lên mặt cậu.
Rèm cửa trong phòng không đóng, ánh nắng lọt qua lớp kính chiếu lên người, Mạnh Cẩn thậm chí có thể nhìn thấy rõ cả đám lông tơ trên mặt Mạnh Xuân.
Chưa được một khắc, Mạnh Thường từ bên ngoài bước vào.
Ban đầu định đánh thức hai đứa nhỏ dậy để ăn trưa, nhưng cuối cùng lại thấy con gái ngồi chổng mông vẽ nguệch ngoạc lên mặt Mạnh Xuân đang ngủ say.
Mạnh Cẩn nghịch ngợm bị Mạnh Thường bắt được, cô nhóc định nhảy xuống giường trốn, Mạnh Thường dẫn trước tóm gọn cô bé.
Người đàn ông cao lớn túm lấy hông Mạnh Cẩn, dễ dàng nhấc bổng cô bé qua đầu, tung lên ước lượng, sau đó một tay ôm lấy cô bé, tay kia bóp mặt bé cười hỏi: “Sao nghịch vậy con? Còn dám nhân lúc anh trai đang ngủ để trêu anh?”
Mạnh Cẩn làm như hợp tình hợp lý nói: “Con đâu có vẽ nguệch ngoạc, con vẽ rất nghiêm túc đó.”
“Còn dám cãi hửm?” Mạnh Thường giả bộ nghiêm túc nói: “Về sau không được bặt nạt anh nữa nghe chưa?”
Mạnh Cẩn nghịch ngợm lè lưỡi, ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng ạ.”
Mạnh Thường đặt cô xuống, nhắc nhở: “Con đi rửa tay đi, đến giờ cơm trưa rồi.”
Khi Mạnh Cẩn đi vào nhà vệ sinh, Mạnh Thường đi đến bên giường, khẽ gọi Mạnh Xuân dậy.
Mạnh Xuân hơi giật mí mắt, sau đó mới mở mắt.
Mạnh Thường cười nhẹ giọng nói: “Đã đến giờ dậy ăn trưa rồi.”
Mạnh Xuân ngoan ngoãn ngồi dậy.
Mạnh Thường lại nói với cậu: “Lúc con đang ngủ, em gái nghịch ngợm vẽ lên mặt con, để bố dắt con đi rửa mặt nhé.”
Mạnh Xuân nói: “Con tự làm được ạ.”
Mạnh Thường cũng không ép, đứa nhỏ này làm việc gì cũng đã quen tự mình làm, quá tự lập.
Cũng có thể do chưa thực sự coi anh là người nhà, nên mới khách khí như vậy.
Khi Mạnh Xuân chuẩn bị vào nhà vệ sinh cũng vừa lúc Mạnh Cẩn rửa tay xong.
Cô bé nhìn vào mặt cậu, phá lên cười.
Nghĩ đến câu nói “Ta chán mi rồi” mà cô nói trước khi ngủ, Mạnh Xuân nhìn chằm chằm cô bé đang cười sung sướng, nghiêm túc suy nghĩ, nếu cậu không rửa mấy nét bút này, cô sẽ còn cười nhiều như vậy?
Nếu cô cười thật nhiều chẳng phải sẽ không chán cậu nữa hay sao?
Nghĩ đến đây, Mạnh Xuân bước vào phòng tắm nhìn bức kiệt tác trên khuôn mặt của mình qua chiếc gương trên bồn rửa mặt.
Hai bên má được vẽ ba cái râu, trên chóp mũi cô vẽ một chấm hình tròn màu đen, ở giữa hai đầu lông mày còn có một chữ “M”
Mạnh Xuân không cảm thấy nó xấu tẹo nào.
Cậu mở van nước, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Mạnh Xuân đi tới bàn ăn, ngồi vào chỗ của mình.
Mạnh Thường phát hiện ra vệt mực loang lẫn nước vẫn còn trên mặt cậu, khó hiểu hỏi: “Mạnh Xuân vẫn chưa rửa mặt hả con?”
Mạnh Cẩn nhìn cậu lại bật cười khúc khích.
Mạnh Xuân vô thức cười theo, khóe miệng nhếch lên, sau đó quay về phía Mạnh Thường giãi bày: “Con quên ạ.”
Một đứa trẻ mới rời giường còn đờ đẫn là chuyện bình thường. Mạnh Thường cũng không quá khắt khe, cười nói: “Ăn xong rồi hãng tắm, giờ ăn cơm đã.”
Manh Xuân đáp “Vâng”, cả nhà ba người bắt đầu ăn trưa.
Ăn trưa xong, Mạnh Cẩn thấy Mạnh Xuân vẫn chưa chịu đi rửa mặt đành nhắc nhở cậu: “Mi còn chưa rửa mấy nét vẽ trên mặt đi à?”
Mạnh Xuân lắc đầu.
Mạnh Cẩn không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Cậu nói: “Em thích”
Cô thấy mặt cậu đầy những nét vẽ sẽ mỉm cười vui vẻ.
Mạnh Cẩn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như hiểu được những gì cậu nói, cô bé hỏi: “Mi cố tình không rửa mặt là vì ta thích sao?”
Mạnh Xuân gật đầu, nói với bé: “Nếu em thích thì cứ vẽ đi.”
Cậu vô cùng bao dung với cô bé, điều này tự dưng khiến Mạnh Cẩn cảm thấy xấu hổ.
Tức thì, Mạnh Cẩn liền đưa tay kéo Mạnh Xuân vào phòng tắm.
Cô bé đặt khăn dưới van nước, sau đó duyên dáng vắt nó rồi từ từ lau mặt cậu bằng chiếc khăn ướt hãng còn nhỏ nước.
Mạnh Cẩn vừa chân thành xin lỗi vừa giúp cậu lau mặt: “Thật xin lỗi, lúc mi ngủ ta không nên lén vẽ bậy lên mặt mi.”
Mạnh Xuân nghiêm túc nhìn cô, nhìn bộ dáng vụng về dùng khăn ướt lau mặt cho cậu, lòng cậu chợt mềm mại ấm áp đến lạ thường.
Mạnh Xuân cẩn thận trả lời cô bé: “Chỉ cần em vui vẻ, em có thể vẽ tùy thích.”
Nói xong, cậu còn lo lắng, thấp giọng hỏi: “Em còn chán anh nữa không?”
Mạnh Cẩn đã sớm quên mất câu nói này nên ngơ ngác hỏi lại: “Ta chán mi lúc nào?”
Trong lòng Mạnh Xuân lúc này mới thấy nhẹ nhõm, trên mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ.
Mạnh Cẩn lúc này mới phát hiện, khi cậu cười, bên má sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ.
Cô duỗi tay chọc vào lúm đồng tiền của cậu, sau đó rút ngón tay rồi chọc lại vào lúm đồng tiền của cậu.
Mạnh Cẩn giống như thấy trò này rất thú vị, ngón tay chọc tới chọc lui trên lúm đồng tiền nhỏ nhắn của cậu, làm mãi không biết chán.
Khi cậu ngừng cười, má lúm biến mất, thế là cô bé nhất quyết bắt cậu cười tiếp.
Cười nhiều đến nỗi gương mặt của Mạnh Xuân cứng đờ, cô bé mới buông tha cho cậu.
Ngoài việc mỗi tuần phải học piano, Mạnh Cẩn còn học cả thư pháp và vẽ tranh.
Vì Mạnh Xuân không nói cho Mạnh Thường biết cậu muốn học môn gì, nên Mạnh Thường đã xếp cậu học cùng với Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn học môn gì cậu cũng đều được học.
Hai đứa trẻ ngày nào cũng ở chung với nhau, gần như không thể tách rời.
Nhưng Mạnh Cẩn chưa bao giờ gọi Mạnh Xuân là “anh trai”, mà Mạnh Xuân cũng chưa từng coi Mạnh Cẩn là “em gái”.
Giống như có sự ngầm hiểu lại giống như âm thầm so trình cao thấp, xem ai sẽ chịu gọi đối phương trước.
Sinh nhật của Mạnh Cẩn rơi vào ngày sáu tháng sáu âm lịch.
Năm 1996, ngày mồng sáu tháng sáu âm là ngày hai mươi mốt tháng bảy dương.
Sáng sớm, Mạnh Thường đã hứa với con gái rằng năm nay sẽ tổ chức sinh nhật tại nhà và mời các bạn trong nhà trẻ tới.
Nhưng Mạnh Thường chợt nhớ Mạnh Lê có nói sinh nhật của Mạnh Xuân cũng vào ngày sáu tháng sáu.
Mạnh Xuân lớn hơn Mạnh Cẩn một tuổi.
Vì vậy vào buổi tối trước ngày sinh nhật, anh lấy cớ dỗ Mạnh Cẩn ngủ để lén lút bàn bạc với con gái: “Mộng Mộng ơi, con và anh trai sinh cùng một ngày đó, hôm sinh nhật của con, chúng ta cùng tạo một bất ngờ cho anh được không con?”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Cẩn gặp một đứa trẻ có cùng ngày sinh nhật với mình, hơn nữa đứa trẻ ấy còn là Mạnh Xuân, người ngày nào cũng ăn, chơi, học bài và ngủ cùng cô bé.
Cô bé vô cùng phấn khích reo lên: “Wow! Vậy chúng ta sẽ chuẩn bị bất ngờ gì vậy bố?”
“Chúng ta sẽ làm thế này…”
Mạnh Thường nói xong, vươn ngón tay út nới với bé: “Vậy chúng ta lập ước, chỉ có hai bố con mình biết, con không được lén lút nới cho anh trai biết nhé.”
Hai mắt Mạnh Cẩn sáng ngời, cô bé híp mắt cười, tự tin bảo đảm với Mạnh Thường: “Con tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật đâu.”
“Được.” Mạnh Thường xuyên qua lớp chăn mỏng nhẹ nhàng vỗ về con gái, dịu dàng nói: “Con ngủ đi, bố sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho hai anh em nhé.”
“Bố ơi.” Mạnh Cẩn trước khi nhắm mắt lại hỏi Mạnh Thường: “Mẹ sẽ đến dự tiệc sinh nhật của con chứ?”
Mạnh Thường cười nói: “Sinh nhật của Mộng Mộng, mẹ nhất định sẽ tới.”
Lúc này Mạnh Cẩn mới cảm thấy an tâm, cô bé cụp mắt cười ngọt ngào: “Vậy con yên tâm rồi, bố ngủ ngon nhé.”
Kể từ tối hôm đó, Mạnh Cẩn càng mong chờ sinh nhật của cô bé và Mạnh Xuân hơn.
Vào buổi tối ngày hai mươi mốt, khi Mạnh Thường đang bận rộn bố trí bối cảnh cho tiệc sinh nhật của con gái trong sân, Mạnh Cẩn xuất hiện bên cạnh đòi điện thoại: “Bố ơi, cho con gọi cho mẹ đi mà, con muốn nói chuyện với mẹ.”
Mạnh Thường vừa bấm một dãy số vừa cười bất lực: “Sao vậy? Con sợ mẹ không đến à?”
Hỏi xong lại nói với con gái: “Mẹ con nhất định sẽ đến thôi, vì là sinh nhật của Mộng Mộng mà, mẹ làm sao có thể vắng mặt được.”
Rốt cuộc, Mạnh Thường vẫn đưa điện thoại đang quay số của Thi Tư cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn đưa điện thoại của bố đến bên tai, Thi Tư đang ở đầu dây bên kia nói: “Alo? Có việc gì không?”
Mạnh Cẩn đáp lại rõ ràng: “Mẹ ơi, là con đây.”
Thi Tư lập tức cười rộ lên, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn: “Mộng Mộng gọi cho mẹ hả con, có phải muốn nhắc nhở mẹ nhớ đến dự sinh nhật không?”
“Dạ phải ạ.” Mạnh Cẩn cười tít mắt: “Mẹ ơi đừng quên nhé.”
Thi Tư trả lời: “Làm sao mẹ có thể quên được sinh nhật của gái yêu chứ, mẹ vẫn nhớ mà con.”
Mạnh Cẩn ngó nghiêng xung quanh, sau đó đưa tay lên che miệng, khẽ khàng nói với Thi Tư: “Mà mẹ ơi, hôm nay cũng là sinh nhật của Mạnh Xuân, mẹ cũng nhớ chọn quà cho anh ấy nha!”
Thi Tư cười đáp: “Được, mẹ sẽ mang quà đến cho hai con.”
Đêm hôm đó, có mấy đứa trẻ đến nhà Mạnh Cẩn, tất cả chúng đều là bạn thân của cô bé ở trường mẫu giáo.
Mạnh Cẩn mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, hai tóc thắt bím cực kỳ đáng yêu,
Mà Mạnh Xuân hôm nay cũng cực kỳ bảnh bao, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay phối cùng quần yếm đen, quanh cổ có đeo một cái nơ, nhìn rất ra dáng một quý ông thu nhỏ.
Khi mọi người đã đến dự đông đủ, bữa tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
Công chúa nhỏ được quý ông nhỏ dắt đến bên đàn piano, cô bé ngồi ở trên ghế bắt đầu đánh đàn.
Sau đó, giai điệu sôi động của “Ngôi sao nhỏ” vang lên.
Mạnh Cẩn đánh đàn xong, đứng dậy đi đến bên bàn ăn, Mạnh Thường đẩy xe bánh kem chậm rãi tới, Thi Tư hát bài “Chúc mừng sinh nhật”.
Có cô hát đầu, những đứa trẻ cũng nhốn nháo hát theo, mọi người đều cầm những món quà tới tặng Mạnh Cẩn, tụ lại phía trung tâm Mạnh Cẩn.
Chỉ có Mạnh Xuân đứng ngoài đám đông, trên tay cậu không có quà.
Cậu không biết hôm nay là sinh nhật của Mạnh Cẩn, tận đến lúc chiều, thấy cha nuôi và những người giúp việc đang tất bật chuẩn bị hiện trường cho buổi tiệc tối nay.
Thì cậu mới biết cả nhà muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô.
Và cậu chưa kịp chuẩn bị một món quà nào cho cô.
Huống chi, cậu còn đang ở nhà của người khác, ăn uống tiêu sài đều là của gia đình cô cấp cho, nên chung quy lại vẫn chẳng tặng được cô cái gì.
Nhưng hôm nay là sinh nhật của bé. Dù cũng là sinh nhật của mình nhưng điều đó không quan trọng.
Điều quan trọng là hôm nay là sinh nhật của cô và anh không có quà để tặng.
Mạnh Xuân nhìn cây đàn piano đang bỏ trống, bước tới chỗ đó.
Một lúc sau, một giai điệu êm ái của piano hòa cùng tiếng hát của mọi người.
Mạnh Cẩn bị tiếng đàn thu hút, ngoảnh mặt nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó kinh ngạc mở tròn hai mắt.
Mặc dù mấy ngày nay Mạnh Xuân thường học đàn với cô, nhưng cậu luôn tỏ ra vụng về, không thành thạo chút nào.
Nhưng bây giờ…sao cậu có thể chơi “bài hát chúc mừng sinh nhật” một cách trôi chảy như vậy?
Rõ ràng cậu chơi piano còn giỏi hơn cả cô bé nhưng lại cố tình giả vờ như mình không biết chơi. Đã vậy cô bé còn khờ khạo dạy cho cậu!
Mạnh Cẩn cảm thấy mình bị lừa dối.
Ngay lúc cô bé đang bĩu môi không vui, bố cô liền nhét vào tay cô một hộp quà.
Mạnh Cẩn nhớ tới lời hứa với bố, đành đi tới cạnh Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân vừa lúc đàn xong, cô bé liền nhét hộp quà vào lòng cậu, không vui nói: “Chúc mi sinh nhật vui vẻ.”
Mạnh Xuân vẫn còn đang ngồi trên ghế đàn, ánh mắt bất ngờ nhìn Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn rất có tâm hỏi: “Rõ ràng mi có thể chơi piano, tại sao lại giả vờ không biết trước mặt ta?”
Mạnh Xuân vừa mở miệng toan giải thích thì Mạnh Cẩn đã nổi cơn thịnh nộ xoay người muốn đi.
Cậu vội vàng đứng dậy, giữ chặt tay cô, hoảng loạn giải thích: “Bởi vì khi em cầm tay anh dạy anh đánh đàn, em đều trông rất vui vẻ. Hơn nữa, chỉ cần anh giả bộ không biết, anh mới được luyện đàn cùng em.”
“Xin lỗi em, đáng ra anh không nên lừa em.” Cậu hơi ngừng lại, rồi lại nghiêm túc nói: “Anh thật sự không có gì để tặng em cả, chỉ có thể vì em mà đàn bài hát chúc mừng sinh nhật, em đừng ghét anh…”
Mạnh Cẩn sau khi nghe những lời bộc bạch của Mạnh Xuân, bé cũng không còn giận nữa.
“Đi với em.” Cô nói xong, kéo cậu tới trước mặt mọi người giới thiệu: “Đây là Mạnh Xuân, anh ấy là anh trai tớ.”
Điều này cũng nằm trong phần thỏa thuận của hai bố con, cũng là để giới thiệu Mạnh Xuân là người nhà của cô với mọi người.
Mạnh Xuân lại một lần nữa bất ngờ, cậu ôm chặt hộp quà cô tặng, quay mặt sang nhìn cô với ánh mắt đen láy.
Cô nói cậu là anh trai của cô.
Cô thừa nhận rằng cậu là anh trai của cô.
Có một cậu nhóc mập mạp tới dự sinh nhật của Mạnh Cẩn hỏi cô: “Sao trước đây tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới mình có anh trai vậy?”
Mạnh Cẩn nhướng mày trả lời cậu nhóc đó: “Trước kia không có thì bây giờ có.”
Cậu nhóc mập mạp vẫn không hiểu: “Nhưng cậu là con một mà, lấy đâu ra anh trai.”
Mạnh Cẩn nói thẳng: “Anh ấy là con nuôi của bố tớ, đương nhiên cũng là anh trai tớ rồi!”
Mạnh Xuân bị Mạnh Cẩn kéo tới, cậu nhìn vào chiếc bánh kem có ghi dòng “Chúc mừng sinh nhật Mộng Mộng và Sơn Sơn.”
Mạnh Xuân cứ nhìn chằm chặp vào chữ “Sơn” trên bánh, đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Thực ra, biệt danh của Mạnh Xuân là “Xuân Xuân”, không có tự mộc bên cạnh.
“Xuân” và “Sơn” phát âm giống hệt nhau, nhưng Mạnh Xuân biết rằng ba mẹ cậu nhất định sẽ gọi cậu là “Xuân Xuân”.
Cậu chợt nghĩ tới ba mẹ của mình.
Nếu ba mẹ vẫn còn sống thì có lẽ cậu cũng giống như Mạnh Cẩn, được bao bọc trong vòng tay yêu thương của ba mẹ.
Mạnh Xuân còn đang ngơ ngác thì bị Mạnh Cẩn bên cạnh chạm tay, cao giọng nhắc nhở: “Ước đi, ước đi nào!”
Vì vậy, cả Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn đều đồng thời nhắm mắt lại.
Hai đứa trẻ sinh cùng ngày cùng tháng cùng nhau thành kính ước nguyện trước ngọn nến lung linh.
Khi họ cùng nhau ước một điều ước, Mạnh Thường đã kịp chụp lại bức ảnh chung đầu tiên của cả hai.
Sau khi cắt bánh sinh nhật phát hết cho mọi người, Mạnh Xuân chợt nói với Mạnh Cẩn: “Anh không phải anh trai của em.”
Mạnh Cẩn trợn tròn mắt, không ngờ cậu lại từ chối làm anh trai của cô. Sau đó cô bé lại nghe cậu nói: “Đây là lời em nói.”
Mạnh Cẩn tức hồng hộc: “Cái đồ hẹp hòi này! Em không chơi với anh nữa!”
Nói xong liền quay người chạy mất.
Mạnh Xuân vội vàng chạy theo.
Cậu túm lấy tay cô bé, nghiêm túc nói: “Em đã gọi anh là “anh trai” thì bây giờ anh chính thức là anh trai của em.”
Mạnh Cẩn hất tay cậu ra, hét lên: “Mạnh Xuân Mạnh Xuân Mạnh Xuân!”
“Không thèm gọi anh là “anh trai” nữa.” cô bé lè lưỡi làm mặt quỷ với cậu, “Lêu lêu lêu.”
Mạnh Xuân nhìn cô nhóc, đột nhiên má lúm đồng tiền hiện ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook