Mộng Xuân - Ngải Ngư
-
Chương 13
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Biên tập: Đi đâu đấy
Chương 14
Mạnh Xuân trong lúc mơ màng nghe được tiếng gọi khe khẽ của Mạnh Cẩn: “Anh, anh ơi…”
Giọng cô nghe rất khó chịu, lại mang chút nức nở.
Cậu vô thức cau mày, chưa kịp mở miệng hỏi cô có chuyện, thì một loạt tiếng đập cửa vang lên khiến cậu lập tức phải tỉnh dậy.
Lúc này Mạnh Xuân mới nhận ra Mạnh Cẩn đang đập cửa phòng mình.
Cô giống như đang khóc, dùng giọng mũi gọi cậu: “Anh ơi…”
Trái tim Mạnh Xuân thắt lại, lập tức nhảy xuống giường, chân trần bước tới mở cửa cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn đang ngồi xổm trước cửa phòng cậu, áp trán lên ván cửa, một tay ôm chặt lấy bụng, còn tay kia gõ lên cửa.
Mạnh Xuân đột nhiên mở cửa khiến Mạnh Cẩn không giữ được thăng bằng, theo quán tính lao về phía trước.
Mạnh Xuân nhanh tay, cúi xuống đỡ lấy cô, ngăn cô khỏi chạm đất.
“Anh…” Mạnh Cẩn bị bà dì dày vò đến khóc, nắm lấy ngón tay cậu, mếu máo: “Em khó chịu quá.”
Mạnh Xuân cau mày, vội bế cô lên đi về phòng.
Cậu đặt Mạnh Cẩn lên giường, khẩn trương dặn cô: “Mộng Mộng gắng xíu, đợi anh đi lấy thuốc.”
Mạnh Cẩn bị đau, giọng nói cũng trở nên run rẩy: ” Trong nhà không có thuốc…”
“Có, anh mua rồi.” Vừa nói xong đã không thấy Mạnh Xuân đâu, cậu đã chạy xuống lầu từ lúc nào.
Chẳng mấy chốc cậu đã quay lại.
Mạnh Xuân đỡ Mạnh Cẩn ngồi dậy, cậu lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Mạnh Cẩn, sau đó đưa mép cốc đến môi cô, nhẹ giọng dỗ cô uống thuốc giảm đau với nước ấm.
Mạnh Cẩn uống thuốc xong lại nằm xuống, Mạnh Xuân xé một gói giữ nhiệt, giúp cô dán lên bụng dưới.
Mạnh Cẩn đau đớn quặn người trên giường, Mạnh Xuân giúp cô xoa bụng để bớt khó chịu.
Một lúc sau, cô nói lưng cô cũng đau, nắm lấy tay cậu đặt lên eo, muốn cậu đấm giúp.
Mạnh Xuân không làm theo ý cô, nhẹ giọng nhắc: “Kỳ kinh nguyệt đừng đấm eo, em cố chịu một chút, lát nữa thuốc phát huy tác dụng sẽ không còn đau nữa.”
Mạnh Cẩn đau đến không thể suy nghĩ được gì, tự nhiên cũng không nghe được gì.
“Chân em đau…bắp chân nhức quá.” Cô khịt mũi, tủi thân nói.
Mạnh Xuân nghe theo bóp chân cho cô.
Mạnh Cẩn được Mạnh Xuân chăm sóc dần dần bình ổn, cứ như vậy tiến vào giấc ngủ.
Mạnh Xuân ở bên cạnh cô, vẫn luôn xoa bụng rồi bóp chân giúp cô, mãi tới khi cô ngủ say mới dừng lại.
Đèn bàn trong phòng cô đang bật, ánh sáng vàng ấm áp, mờ ảo toả ra cạnh giường, chiếu lên người cô, khiến những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê. Mạnh Xuân đưa tay ra, động tác rất khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mi của Mạnh Cẩn.
Cậu nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, đau lòng thở dài.
Cậu hy vọng cô không phải chịu thêm những đau đớn này nữa.
Mạnh Cẩn tắt đèn giúp Mạnh Cẩn, đứng dậy rời khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, khi Mạnh Cẩn tỉnh dậy, ngoài trời đã bừng sáng.
Cô rời khỏi giường, mở rèm, ánh nắng lập tức chiếu qua những mảnh thuỷ tinh vuông tạo thành những vệt dài trong phòng cô.
Bụng cô vẫn còn hơi âm ỉ đau nhưng đã đỡ hơn hôm qua nhiều. Mạnh Cẩn bước ra khỏi phòng ngủ vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc xuống lầu thì Mạnh Xuân đã ăn xong bữa sáng.
Mạnh Xuân vừa đặt đũa xuống, anh đã nhìn thấy Mạnh Cẩn đang uể oải bước xuống cầu thang. Trên người cô vẫn còn mặc đồ ngủ, mái tóc hơi rối, chậm rãi lắc lư, cả người toát ra vẻ lười biếng.
“Bụng em còn đau không?” Mạnh Xuân hỏi Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn kéo ghế ngồi xuống, giọng nói mềm nhẹ mang chút lười nhác: “May là không còn đau nhiều nữa.”
“Thắt lưng với bắp chân thì sao?” Mạnh Xuân lại hỏi.
Mạnh Cẩn lắc đầu: “Gần như không còn đau nữa.”
Vậy là tốt rồi.
Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dì Trương bưng cháo nóng và bánh trứng ra cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn theo thói quen giơ tay lên buộc tóc trước bữa ăn, tóc đã nằm gọn trong tay nhưng cổ tay lại trống rỗng.
Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ dây chun đâu, Mạnh Xuân đã đứng dậy đi lấy lược và dây chun để buộc tóc.
Cậu đứng sau lưng cô, bắt đầu dùng lược chải tóc giúp cô, động tác của cậu rất nhẹ nhàng, chậm rãi, đầu tiên gỡ thẳng đuôi tóc dài của cô, sau đó bắt đầu chải đến ngọn tóc.
Mạnh Cẩn an tâm ăn bữa sáng, đồng thời tận hưởng dịch vụ chải tóc của anh trai.
Kể từ mùa hè năm cô sáu tuổi, Mạnh Cẩn thường xuyên giúp cô chải đầu, mới đầu còn bị cô ghét bỏ, dần dần kỹ năng làm tóc của Mạnh Cẩn tiến bộ không ít, còn tốt hơn cả dì Trương, từ hôm đó ngày nào cậu cũng tạo nhiều kiểu tóc xinh đẹp cho cô, người yêu cái đẹp như Mạnh Cẩn đương nhiên rất thích Mạnh Xuân chải tóc cho mình.
Hôm nay Mạnh Xuân không tạo kiểu quá phức tạp, chỉ đơn giản buộc lại thành đuôi ngựa thấp.
Mạnh Cẩn vừa ăn vừa nói: “Anh ơi, em muốn cắt tóc. Giờ tóc cũng dài quá rồi, gội đầu hơi phiền phức.”
Mạnh Xuân thấp giọng đồng ý: “Chờ mấy hôm nữa anh đi với em, vừa hay sắp sinh nhật, thay đổi luôn.”
Mạnh Cẩn giơ tay chạm vào bên vai trái “Cắt ngang đây, anh thấy sao?”
Mạnh Xuân nhướng mày hỏi: “Em chắc chưa?”
Mặc dù mấy năm nay cô đã từng tỉa tóc, đôi khi cũng có cắt ngắn nhưng chỉ một chút, cô chưa bao giờ cắt ngắn tới vậy.
Mái tóc dài tới thắt lưng bỗng dưng còn ngang vai, cậu sợ cô sẽ hối hận.
Mạnh Cẩn cũng không để ý lắm, thoải mái nói: “Rồi sẽ dài ra thôi, cắt ngắn trông cũng ngầu hơn.”
Mạnh Cẩn nói: “Em cứ nghĩ kỹ đi đã, đến lúc đó lại hối hận rồi khóc nhè cho mà xem.”
Mạnh Cẩn giống như nghe được anh đang khịa mình, cô dõng dạc đáp lại: “Không nhé! Em lớn rồi, tuyệt đối không khóc nhè!”
“Hôm đó em phải mang chiếc SLR đi, anh nhớ ghi lại khoảnh khắc kịch sử này.”
Mạnh Xuân: “…”
“Được thôi.” Cậu hơi hạ thấp giọng, bất lực đáp ứng.
Mấy ngày sau, Mạnh Cẩn cảm thấy cơ thể không còn khó chịu.
Cô chỉ đau hôm đầu, sang ngày thứ ba các triệu chứng bắt đầu giảm dần, cô hoàn toàn không còn thấy đau nữa.
Sau khi sống sót qua ngày bà dì tới thăm, Mạnh Cẩn lại trở về dáng vẻ hoạt bát khi xưa, tắm rửa thoải mái, giấc ngủ cũng yên bình, ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Mạnh Xuân đưa Mạnh Cẩn đi cắt tóc.
Hai anh em tới tiệm cắt tóc, Mạnh Cẩn nói ra yêu cầu của mình sau đó được sắp xếp ngồi trên ghế.
Mạnh Xuân ngồi bên cạnh chờ cô.
Cậu cầm chiếc máy ảnh SLR của cô, thỉnh thoảng lại chụp cho cô mấy tấm.
Anh thợ tóc nghe yêu cầu của cô xong, trước khi cầm kéo còn cẩn thận hỏi lại Mạnh Cẩn một lần nữa: “Em gái, em chắc là muốn cắt đến ngang vai chưa? Anh mà đã cắt, em không còn cơ hội đâu!”
Vừa nói, anh ta vừa giơ tay làm hành động cắt.
Mạnh Cẩn nhìn cái kéo trên tay thợ cắt tóc qua gương gắn tường, sau đó nghĩ tới mái tóc dài của mình, đột nhiên cảm thấy hơi không lỡ.
Mạnh Xuân nhận ra sự do dự của cô, đang định bảo cô nếu chưa muốn thì thôi, kết quả Mạnh Cẩn đã hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Chắc, anh cắt đi.”
Thợ cắt tóc vừa nghe thấy câu này, anh ta không chần chờ lấy một giây, dùng kéo đi một đường, mái tóc đen dài của cô lũ lượt rơi xuống đất.
Mạnh Xuân giơ máy ảnh lên định chụp lại khoảnh khắc mái tóc dài của cô rơi xuống, ai ngờ cậu lại nhìn thấy Mạnh Cẩn đang nhìn chằm chằm mình trong gương, mặt như muốn khóc.
Những giọt nước mắt từ đôi mắt đỏ hoe của cô rơi xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống má.
Mạnh Xuân biết ngay cô sẽ khóc.
Mạnh Xuân ấn màn trập, lưu lại bộ dáng khóc nhè của cô, sau đó đưa tay áp sát lấy mặt cô, giúp cô lau nước mắt, nhỏ giọng dỗ dành: “Ai nói sẽ không khóc nhè hửm?”
Mạnh Cẩn nức nở, trông rất đáng thương: “Em không kìm được…Mái tóc này em nuôi lâu vậy bây giờ liền biến mất.”
Thợ cắt tóc nghe thấy thế, buồn cười nói: “Anh hỏi em đã chắc chưa. Thấy em trả lời chắc nịch như vậy ai ngờ bây giờ lại khóc.”
Mạnh Cẩn thút thít hỏi: “Bao lâu mới dài ra ạ…”
Thợ cắt tóc trả lời: “Nếu muốn dài đến thắt lưng chắc phải hơn hai năm ấy.”
Mạnh Cẩn nghe xong thì càng khóc lớn hơn: “Hai năm nữa sang năm cuối rồi, làm gì còn thời gian chải đầu nữa!”
Mạnh Xuân thấy cô khóc, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Cậu giúp cô lau nước mắt, giọng nói đầy vẻ cưng chiều: “Anh chải tóc cho em.”
Từ lúc hai người họ bước vào, thợ cắt tóc đã tò mò về mối quan hệ của hai người, nhìn kiểu gì cũng giống tình yêu gà bông tuổi học trò.
Có điều…mấy đứa học sinh bây giờ đều bạo dạn vậy á.
Anh ta nhịn không được nhiều chuyện: “Hai đứa là một cặp à?”
Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân nghe vậy đều hốt hoảng.
Mạnh Xuân ngừng cười, Mạnh Cẩn cũng ngừng khóc.
Rồi sau đó Mạnh Cẩn nín khóc phì cười, giống như nghe được một câu chuyện hài rất buồn cười.
“Gì vậy trời, đây là anh trai em.” Cô giải thích với thợ cắt tóc: “Anh em hơn em một tuổi thôi, bố mẹ em rất bận nên anh em mới phải chăm em vậy đó.”
“À à à, hoá ra là vậy.” Thợ cắt tóc cười nói: “Anh còn tưởng hai đứa lén người lớn yêu đương.”
Mạnh Cẩn chớp mắt, không nhịn được cười, hãnh diện nói: “Do anh em chiều em quá.”
Từ đầu tới cuối Mạnh Xuân vẫn luôn im lặng lắng nghe, cậu chỉ cười nhạt đưa tay chạm lên đỉnh đầu cô.
Vì khúc nhạc đệm này, Mạnh Cẩn cũng không còn nghĩ về mái tóc đã bị cắt nữa, gương mặt cũng tươi sáng hơn nhiều.
Lúc Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân về tới nhà đã là buổi trưa, hai người về phòng tắm rửa thay quần áo rồi xuống ăn cơm.
Dì Trương làm món cá chiên, canh gà hầm và hai món chay. Mạnh Xuân múc cho cô một chén canh gà hầm, sau đó liền gắp cho cô một miếng cá chiên.
Cậu nhặt sạch xương ở hai mặt, quen tay gắp cá vào chén cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn đang chờ cá của Mạnh Xuân, vui vẻ ăn miếng cá cậu vừa thả vào chén mình, ăn xong còn đặt xương dăm vào cái đĩa bên cạnh.
Mạnh Xuân gỡ xong phần đuôi cá cho vô bát cô, không iểu sao chợt nhớ tới lời của người cắt tóc: “Hai đứa là một cặp à?”
Một cặp.
Không hiểu sao trái tim cậu lại một lần nữa xuất hiện cảm giác lạ, giống hệt lúc ở tiệm cắt tóc.
Tựa như có vô vàn dây leo từ bốn phía quấn lấy, giam cầm trái tim cậu, khiến cậu không còn đường trốn thoát.
Càng vùng vẫy, trái tim cùng dây leo ma sát càng mãnh liệt, cảm giác ấy kích thích thần kinh câu càng mãnh liệt.
Trong lúc cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ, Mạnh Cẩn đã nóng lòng kêu cậu.
“Anh! anh?” Mạnh Cẩn giơ hai tay xua xua trước mặt Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân lấy lại tinh thần, nhìn Mạnh Cẩn.
Cô tò mò: “Anh ngẩn người nghĩ gì vậy? “
Mạnh Xuân như không có chuyện gì, cười nhạt, nói dối không chớp mắt: “Lúc em khóc nhè ở tiệm cắt tóc đúng là khoảnh khắc lịch sử đó.”
Mạnh Cẩn: “…”
Cô lườm cậu, lớn tiếng đe doạ: “Anh mà còn nói nữa thì năm nay khỏi nhận quà cáp gì đi.”
Mạnh Xuân còn chẳng sợ lời uy hiếp của cô, mỉm cười: “Không sao, miễn em gái nhận được quà của anh trai là được.”
Mạnh Cẩn lập tức bị đánh bại.
Cô không chống lại được kiểu dửng dưng không quan tâm bản thân mà luôn đặt cô lên trên hết của cậu.
Nhiều năm như vậy, Mạnh Xuân vẫn luôn đặt cô lên đầu, anh sao cũng được, nhưng em gái cậu tuyệt đối không thể bị chịu khổ hay bị bắt nạt.
Trong lòng cậu, Mạnh Cẩn tựa như một thiên sứ không nhiễm bụi nhân gian.
Cô là chủ nhân của anh, mà anh toàn tâm toàn ý bảo vệ, không đòi hỏi bất cứ sự hồi đáp nào.
Nếu cô phật ý cứ tuỳ tiện giáng tội cậu, cậu nguyện ý nhận lấy hình phạt, miễn là cô vui vẻ trở lại
Nếu cô vui vẻ tặng cho cậu thứ gì đó, cậu sẽ cất nó đi một cách cẩn thận, nâng niu nó như vật báu, để nó mãi trường tồn.
Nếu thần linh giương đôi mắt nhìn xuống thế gian, ngài sẽ phát hiện ra, suốt những năm qua cậu đã quỳ dưới chân cô, ôm trái tim đang đập của mình, thành kính ngước nhìn cô.
Đó là thứ duy nhất cậu có thể lấy ra, ở mảnh đất cằn cỗi này…
Chương 14
Mạnh Xuân trong lúc mơ màng nghe được tiếng gọi khe khẽ của Mạnh Cẩn: “Anh, anh ơi…”
Giọng cô nghe rất khó chịu, lại mang chút nức nở.
Cậu vô thức cau mày, chưa kịp mở miệng hỏi cô có chuyện, thì một loạt tiếng đập cửa vang lên khiến cậu lập tức phải tỉnh dậy.
Lúc này Mạnh Xuân mới nhận ra Mạnh Cẩn đang đập cửa phòng mình.
Cô giống như đang khóc, dùng giọng mũi gọi cậu: “Anh ơi…”
Trái tim Mạnh Xuân thắt lại, lập tức nhảy xuống giường, chân trần bước tới mở cửa cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn đang ngồi xổm trước cửa phòng cậu, áp trán lên ván cửa, một tay ôm chặt lấy bụng, còn tay kia gõ lên cửa.
Mạnh Xuân đột nhiên mở cửa khiến Mạnh Cẩn không giữ được thăng bằng, theo quán tính lao về phía trước.
Mạnh Xuân nhanh tay, cúi xuống đỡ lấy cô, ngăn cô khỏi chạm đất.
“Anh…” Mạnh Cẩn bị bà dì dày vò đến khóc, nắm lấy ngón tay cậu, mếu máo: “Em khó chịu quá.”
Mạnh Xuân cau mày, vội bế cô lên đi về phòng.
Cậu đặt Mạnh Cẩn lên giường, khẩn trương dặn cô: “Mộng Mộng gắng xíu, đợi anh đi lấy thuốc.”
Mạnh Cẩn bị đau, giọng nói cũng trở nên run rẩy: ” Trong nhà không có thuốc…”
“Có, anh mua rồi.” Vừa nói xong đã không thấy Mạnh Xuân đâu, cậu đã chạy xuống lầu từ lúc nào.
Chẳng mấy chốc cậu đã quay lại.
Mạnh Xuân đỡ Mạnh Cẩn ngồi dậy, cậu lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Mạnh Cẩn, sau đó đưa mép cốc đến môi cô, nhẹ giọng dỗ cô uống thuốc giảm đau với nước ấm.
Mạnh Cẩn uống thuốc xong lại nằm xuống, Mạnh Xuân xé một gói giữ nhiệt, giúp cô dán lên bụng dưới.
Mạnh Cẩn đau đớn quặn người trên giường, Mạnh Xuân giúp cô xoa bụng để bớt khó chịu.
Một lúc sau, cô nói lưng cô cũng đau, nắm lấy tay cậu đặt lên eo, muốn cậu đấm giúp.
Mạnh Xuân không làm theo ý cô, nhẹ giọng nhắc: “Kỳ kinh nguyệt đừng đấm eo, em cố chịu một chút, lát nữa thuốc phát huy tác dụng sẽ không còn đau nữa.”
Mạnh Cẩn đau đến không thể suy nghĩ được gì, tự nhiên cũng không nghe được gì.
“Chân em đau…bắp chân nhức quá.” Cô khịt mũi, tủi thân nói.
Mạnh Xuân nghe theo bóp chân cho cô.
Mạnh Cẩn được Mạnh Xuân chăm sóc dần dần bình ổn, cứ như vậy tiến vào giấc ngủ.
Mạnh Xuân ở bên cạnh cô, vẫn luôn xoa bụng rồi bóp chân giúp cô, mãi tới khi cô ngủ say mới dừng lại.
Đèn bàn trong phòng cô đang bật, ánh sáng vàng ấm áp, mờ ảo toả ra cạnh giường, chiếu lên người cô, khiến những giọt nước mắt lấp lánh như pha lê. Mạnh Xuân đưa tay ra, động tác rất khẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khoé mi của Mạnh Cẩn.
Cậu nhìn dáng vẻ ngủ say của cô, đau lòng thở dài.
Cậu hy vọng cô không phải chịu thêm những đau đớn này nữa.
Mạnh Cẩn tắt đèn giúp Mạnh Cẩn, đứng dậy rời khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, khi Mạnh Cẩn tỉnh dậy, ngoài trời đã bừng sáng.
Cô rời khỏi giường, mở rèm, ánh nắng lập tức chiếu qua những mảnh thuỷ tinh vuông tạo thành những vệt dài trong phòng cô.
Bụng cô vẫn còn hơi âm ỉ đau nhưng đã đỡ hơn hôm qua nhiều. Mạnh Cẩn bước ra khỏi phòng ngủ vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc xuống lầu thì Mạnh Xuân đã ăn xong bữa sáng.
Mạnh Xuân vừa đặt đũa xuống, anh đã nhìn thấy Mạnh Cẩn đang uể oải bước xuống cầu thang. Trên người cô vẫn còn mặc đồ ngủ, mái tóc hơi rối, chậm rãi lắc lư, cả người toát ra vẻ lười biếng.
“Bụng em còn đau không?” Mạnh Xuân hỏi Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn kéo ghế ngồi xuống, giọng nói mềm nhẹ mang chút lười nhác: “May là không còn đau nhiều nữa.”
“Thắt lưng với bắp chân thì sao?” Mạnh Xuân lại hỏi.
Mạnh Cẩn lắc đầu: “Gần như không còn đau nữa.”
Vậy là tốt rồi.
Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dì Trương bưng cháo nóng và bánh trứng ra cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn theo thói quen giơ tay lên buộc tóc trước bữa ăn, tóc đã nằm gọn trong tay nhưng cổ tay lại trống rỗng.
Trong lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ dây chun đâu, Mạnh Xuân đã đứng dậy đi lấy lược và dây chun để buộc tóc.
Cậu đứng sau lưng cô, bắt đầu dùng lược chải tóc giúp cô, động tác của cậu rất nhẹ nhàng, chậm rãi, đầu tiên gỡ thẳng đuôi tóc dài của cô, sau đó bắt đầu chải đến ngọn tóc.
Mạnh Cẩn an tâm ăn bữa sáng, đồng thời tận hưởng dịch vụ chải tóc của anh trai.
Kể từ mùa hè năm cô sáu tuổi, Mạnh Cẩn thường xuyên giúp cô chải đầu, mới đầu còn bị cô ghét bỏ, dần dần kỹ năng làm tóc của Mạnh Cẩn tiến bộ không ít, còn tốt hơn cả dì Trương, từ hôm đó ngày nào cậu cũng tạo nhiều kiểu tóc xinh đẹp cho cô, người yêu cái đẹp như Mạnh Cẩn đương nhiên rất thích Mạnh Xuân chải tóc cho mình.
Hôm nay Mạnh Xuân không tạo kiểu quá phức tạp, chỉ đơn giản buộc lại thành đuôi ngựa thấp.
Mạnh Cẩn vừa ăn vừa nói: “Anh ơi, em muốn cắt tóc. Giờ tóc cũng dài quá rồi, gội đầu hơi phiền phức.”
Mạnh Xuân thấp giọng đồng ý: “Chờ mấy hôm nữa anh đi với em, vừa hay sắp sinh nhật, thay đổi luôn.”
Mạnh Cẩn giơ tay chạm vào bên vai trái “Cắt ngang đây, anh thấy sao?”
Mạnh Xuân nhướng mày hỏi: “Em chắc chưa?”
Mặc dù mấy năm nay cô đã từng tỉa tóc, đôi khi cũng có cắt ngắn nhưng chỉ một chút, cô chưa bao giờ cắt ngắn tới vậy.
Mái tóc dài tới thắt lưng bỗng dưng còn ngang vai, cậu sợ cô sẽ hối hận.
Mạnh Cẩn cũng không để ý lắm, thoải mái nói: “Rồi sẽ dài ra thôi, cắt ngắn trông cũng ngầu hơn.”
Mạnh Cẩn nói: “Em cứ nghĩ kỹ đi đã, đến lúc đó lại hối hận rồi khóc nhè cho mà xem.”
Mạnh Cẩn giống như nghe được anh đang khịa mình, cô dõng dạc đáp lại: “Không nhé! Em lớn rồi, tuyệt đối không khóc nhè!”
“Hôm đó em phải mang chiếc SLR đi, anh nhớ ghi lại khoảnh khắc kịch sử này.”
Mạnh Xuân: “…”
“Được thôi.” Cậu hơi hạ thấp giọng, bất lực đáp ứng.
Mấy ngày sau, Mạnh Cẩn cảm thấy cơ thể không còn khó chịu.
Cô chỉ đau hôm đầu, sang ngày thứ ba các triệu chứng bắt đầu giảm dần, cô hoàn toàn không còn thấy đau nữa.
Sau khi sống sót qua ngày bà dì tới thăm, Mạnh Cẩn lại trở về dáng vẻ hoạt bát khi xưa, tắm rửa thoải mái, giấc ngủ cũng yên bình, ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Mạnh Xuân đưa Mạnh Cẩn đi cắt tóc.
Hai anh em tới tiệm cắt tóc, Mạnh Cẩn nói ra yêu cầu của mình sau đó được sắp xếp ngồi trên ghế.
Mạnh Xuân ngồi bên cạnh chờ cô.
Cậu cầm chiếc máy ảnh SLR của cô, thỉnh thoảng lại chụp cho cô mấy tấm.
Anh thợ tóc nghe yêu cầu của cô xong, trước khi cầm kéo còn cẩn thận hỏi lại Mạnh Cẩn một lần nữa: “Em gái, em chắc là muốn cắt đến ngang vai chưa? Anh mà đã cắt, em không còn cơ hội đâu!”
Vừa nói, anh ta vừa giơ tay làm hành động cắt.
Mạnh Cẩn nhìn cái kéo trên tay thợ cắt tóc qua gương gắn tường, sau đó nghĩ tới mái tóc dài của mình, đột nhiên cảm thấy hơi không lỡ.
Mạnh Xuân nhận ra sự do dự của cô, đang định bảo cô nếu chưa muốn thì thôi, kết quả Mạnh Cẩn đã hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Chắc, anh cắt đi.”
Thợ cắt tóc vừa nghe thấy câu này, anh ta không chần chờ lấy một giây, dùng kéo đi một đường, mái tóc đen dài của cô lũ lượt rơi xuống đất.
Mạnh Xuân giơ máy ảnh lên định chụp lại khoảnh khắc mái tóc dài của cô rơi xuống, ai ngờ cậu lại nhìn thấy Mạnh Cẩn đang nhìn chằm chằm mình trong gương, mặt như muốn khóc.
Những giọt nước mắt từ đôi mắt đỏ hoe của cô rơi xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống má.
Mạnh Xuân biết ngay cô sẽ khóc.
Mạnh Xuân ấn màn trập, lưu lại bộ dáng khóc nhè của cô, sau đó đưa tay áp sát lấy mặt cô, giúp cô lau nước mắt, nhỏ giọng dỗ dành: “Ai nói sẽ không khóc nhè hửm?”
Mạnh Cẩn nức nở, trông rất đáng thương: “Em không kìm được…Mái tóc này em nuôi lâu vậy bây giờ liền biến mất.”
Thợ cắt tóc nghe thấy thế, buồn cười nói: “Anh hỏi em đã chắc chưa. Thấy em trả lời chắc nịch như vậy ai ngờ bây giờ lại khóc.”
Mạnh Cẩn thút thít hỏi: “Bao lâu mới dài ra ạ…”
Thợ cắt tóc trả lời: “Nếu muốn dài đến thắt lưng chắc phải hơn hai năm ấy.”
Mạnh Cẩn nghe xong thì càng khóc lớn hơn: “Hai năm nữa sang năm cuối rồi, làm gì còn thời gian chải đầu nữa!”
Mạnh Xuân thấy cô khóc, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Cậu giúp cô lau nước mắt, giọng nói đầy vẻ cưng chiều: “Anh chải tóc cho em.”
Từ lúc hai người họ bước vào, thợ cắt tóc đã tò mò về mối quan hệ của hai người, nhìn kiểu gì cũng giống tình yêu gà bông tuổi học trò.
Có điều…mấy đứa học sinh bây giờ đều bạo dạn vậy á.
Anh ta nhịn không được nhiều chuyện: “Hai đứa là một cặp à?”
Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân nghe vậy đều hốt hoảng.
Mạnh Xuân ngừng cười, Mạnh Cẩn cũng ngừng khóc.
Rồi sau đó Mạnh Cẩn nín khóc phì cười, giống như nghe được một câu chuyện hài rất buồn cười.
“Gì vậy trời, đây là anh trai em.” Cô giải thích với thợ cắt tóc: “Anh em hơn em một tuổi thôi, bố mẹ em rất bận nên anh em mới phải chăm em vậy đó.”
“À à à, hoá ra là vậy.” Thợ cắt tóc cười nói: “Anh còn tưởng hai đứa lén người lớn yêu đương.”
Mạnh Cẩn chớp mắt, không nhịn được cười, hãnh diện nói: “Do anh em chiều em quá.”
Từ đầu tới cuối Mạnh Xuân vẫn luôn im lặng lắng nghe, cậu chỉ cười nhạt đưa tay chạm lên đỉnh đầu cô.
Vì khúc nhạc đệm này, Mạnh Cẩn cũng không còn nghĩ về mái tóc đã bị cắt nữa, gương mặt cũng tươi sáng hơn nhiều.
Lúc Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân về tới nhà đã là buổi trưa, hai người về phòng tắm rửa thay quần áo rồi xuống ăn cơm.
Dì Trương làm món cá chiên, canh gà hầm và hai món chay. Mạnh Xuân múc cho cô một chén canh gà hầm, sau đó liền gắp cho cô một miếng cá chiên.
Cậu nhặt sạch xương ở hai mặt, quen tay gắp cá vào chén cho Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn đang chờ cá của Mạnh Xuân, vui vẻ ăn miếng cá cậu vừa thả vào chén mình, ăn xong còn đặt xương dăm vào cái đĩa bên cạnh.
Mạnh Xuân gỡ xong phần đuôi cá cho vô bát cô, không iểu sao chợt nhớ tới lời của người cắt tóc: “Hai đứa là một cặp à?”
Một cặp.
Không hiểu sao trái tim cậu lại một lần nữa xuất hiện cảm giác lạ, giống hệt lúc ở tiệm cắt tóc.
Tựa như có vô vàn dây leo từ bốn phía quấn lấy, giam cầm trái tim cậu, khiến cậu không còn đường trốn thoát.
Càng vùng vẫy, trái tim cùng dây leo ma sát càng mãnh liệt, cảm giác ấy kích thích thần kinh câu càng mãnh liệt.
Trong lúc cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ, Mạnh Cẩn đã nóng lòng kêu cậu.
“Anh! anh?” Mạnh Cẩn giơ hai tay xua xua trước mặt Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân lấy lại tinh thần, nhìn Mạnh Cẩn.
Cô tò mò: “Anh ngẩn người nghĩ gì vậy? “
Mạnh Xuân như không có chuyện gì, cười nhạt, nói dối không chớp mắt: “Lúc em khóc nhè ở tiệm cắt tóc đúng là khoảnh khắc lịch sử đó.”
Mạnh Cẩn: “…”
Cô lườm cậu, lớn tiếng đe doạ: “Anh mà còn nói nữa thì năm nay khỏi nhận quà cáp gì đi.”
Mạnh Xuân còn chẳng sợ lời uy hiếp của cô, mỉm cười: “Không sao, miễn em gái nhận được quà của anh trai là được.”
Mạnh Cẩn lập tức bị đánh bại.
Cô không chống lại được kiểu dửng dưng không quan tâm bản thân mà luôn đặt cô lên trên hết của cậu.
Nhiều năm như vậy, Mạnh Xuân vẫn luôn đặt cô lên đầu, anh sao cũng được, nhưng em gái cậu tuyệt đối không thể bị chịu khổ hay bị bắt nạt.
Trong lòng cậu, Mạnh Cẩn tựa như một thiên sứ không nhiễm bụi nhân gian.
Cô là chủ nhân của anh, mà anh toàn tâm toàn ý bảo vệ, không đòi hỏi bất cứ sự hồi đáp nào.
Nếu cô phật ý cứ tuỳ tiện giáng tội cậu, cậu nguyện ý nhận lấy hình phạt, miễn là cô vui vẻ trở lại
Nếu cô vui vẻ tặng cho cậu thứ gì đó, cậu sẽ cất nó đi một cách cẩn thận, nâng niu nó như vật báu, để nó mãi trường tồn.
Nếu thần linh giương đôi mắt nhìn xuống thế gian, ngài sẽ phát hiện ra, suốt những năm qua cậu đã quỳ dưới chân cô, ôm trái tim đang đập của mình, thành kính ngước nhìn cô.
Đó là thứ duy nhất cậu có thể lấy ra, ở mảnh đất cằn cỗi này…
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook