Mộng Xưa Thành Cũ
-
Chương 9-2: Anh không biết rằng từ lâu em đã không xứng đáng được yêu (tt)
Suốt gần ba tháng, Thiệu Khải chăm sóc cho tôi từ ăn uống đến ngủ nghỉ… Ngoài điều cuối cùng hộ lý bình thường không thể làm, những cái khác gần như giống hệt. Ngay cả cô y tá trẻ luôn nghĩ tôi bị bạn trai đá cuối cùng cũn phải nói với tôi đến mấy lần câu: “bạn trai chị đối xử tốt với chị thật đấy!”
Đúng vậy, anh ấy không thể vứt bỏ tôi.
Vào cái đêm Thiệu Khải trở về, tôi không có cách nào khẳng định đấy có phải sự thực hay không, chỉ biết nắm chặt tay anh đến tận khi trời sáng. “Ngốc ạ, lớn thế này rồi mà còn không biết cẩn thận.”
“Tất cả lại tại anh…” Tôi nắm tay anh đặt lên mặt mình. “Tại sao anh không đợi em?”
“Được rồi, tất cả tại anh, đều là tại anh. Yên tâm nằm ngủ đi. Anh đảm bảo em sẽ nhìn thấy anh khi tỉnh dậy, được không?”
“Thế anh hát cho em nghe đi, em có ngủ giữa chừng cũng không được dừng.”
Thiệu Khải ngồi cạnh giường ôm lấy đầu tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi. Để không làm phiền những bệnh nhân khác, anh kề miệng sát tai tôi hát khe khẽ. Đó là một bài hát về phụ nữ. Không biết có phải do bài hát không mà ở cuối bài giọng anh như nghẹn lại.
“Anh nghuyện vì em, anh nguyện vì em, anh nguyện quên tên mình vì em, để đánh đổi thêm một giây ở bên cạnh em, có đánh mất cả thế giới anh cũng không nuối tiếc. Anh nguyện vì em, anh nguyện vì em, anh nguyện bị đày đến cùng trời cuối đất vì em, chỉ cần em dùng tình yêu đáp lại anh, điều gì anh cũng có thể, điều gì anh cũng có thể, điều gì anh cũng có thể làm cho em…”
Trời tranh tối tranh sáng, lúc tôi tỉnh dậy đã là hoàng hôn. Tôi mở mắt nhìn Thiệu Khải đang yên lặng ngắm tôi, trái tim bất giác chùng xuống. Anh đưa tay vuốt má tôi, nhẹ nhàng như sợ làm tôi vỡ vụn. Rõ ràng em vẫn còn là đứa trẻ, tại sao lại…” Tôi nghĩ chắc anh đã biết chuyện tôi bị sảy thai, không biết nên trả lời anh thế nào.
“Xin lỗi!” Hóa ra lại là tôi sợ anh trách mắng mình. “Em không biết… Em không cố ý, thật đấy!”
Sao em lại ngốc thế?” Thiệu Khải vùi mặt vào tóc tôi. “Chỉ cần em không gặp chuyện gì, anh chỉ cần em an toàn, có hiểu không? Đứa bé, nếu em muốn có thì sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, hiểu chưa?”
Thật kỳ lạ, không hiểu sao khu nghe câu cuối cùng của anh, tôi tự dưng đỏ mặt.
Sau khi tháo bột, cơ thể bỗng nhẹ nhõm hẳn, tôi muốn ngay lập tức xuống giường chạy vài vòng. Thiệu Khải đi làm thủ tục xuất viện cho tôi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo: “Em đừng có đi lại lung tung.” Chắc chắn là tôi sẽ không nghe rồi, không đi lúc này còn đi lúc nào nữa? Tôi lần mò xuống giường rồi bước đi từng bước cứng nhắc. Một lúc sau khi đã quen, tôi lại có thẻ đi như trước kia mà không thấy có vấn đề gì. “Anh đã nói em không được đi lại lung tung cơ mà?”
Tôi quay lại nhìn vẻ mặt như muốn giận mà lại có vẻ không nỡ của Thiệu Khải, cắn cắn môi rồi chạy về phía anh. “Anh nhìn xem em không sao rồi. Nếu không em ra ngoài chạy một vòng cho anh xem nhé!”
“Em ấy!” Anh đột nhiên cúi xuống, cố chấp ôm lấy tôi. Bệnh nhân, y tá xung quanh đều quay sang nhìn, nhưng tôi không để ý. “Xe đến rồi, đi thôi!”
Không cần nghĩ cũng biết đó là xe của Tôn Diệc đến đón. Anh ta thấy Thiệu Khải bế tôi xuống liền ra khỏi ghế lái, chạy mở cửa sau xe. “Em chắc là phải đi được rồi chứ?” Anh ta nhìn tôi vẻ nghi ngờ.
“Đương nhiên em đi được, nhưng anh ấy…” Tôi mím môi nhìn Thiệu Khải, anh không thèm để ý đến lời vừa rồi, đặt tôi lên ghế sau. “Anh nhìn anh ấy đi.”
“Em thành thật một tí được không?” Thiệu Khải đỡ vai tôi để tôi ngồi thoải mái. “Em nói liên tục từ lúc biết mình chuẩn bị được ra viện đến giờ. Ban đêm cũng không ngủ. Bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi nào.”
Ưu điểm của việc nằm viện là ngăn cách được hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tôi nhớ lúc tôi vào viện trời vẫn còn lạnh, vậy mà lúc xuất viện đã là mùa hè. Tôi đã bỏ lỡ cả một mùa xuân. “Mộng Nhi!” Một hôm Thiệu Khải đột nhiên gọi tôi. “Đi mua quần áo đi.”
Tôi nhất thời không kịp phản ứng. “Mua quần áo làm gì?”
“Từ ngày đến đây em chưa hề đi mua quần áo, đều mặc những bộ đem theo bên mình. Em không cần tiết kiệm như vậy, đi mua ít quần áo về mặc đi.”
“Anh cũng vậy còn gì.”
“Em khác anh. Em là con gái, việc gì phải làm mình tủi thân như thế? Thiệu Khải kéo tay tôi. “Em xem những cô gái bằng tuổi em đang đi trên đường hằng ngày sống thế nào đi.”
“Ồ, hóa ra anh nhìn thấy người đẹp rồi à?” Tôi quay người ngồi xuống một bên. “Thế anh lên phố ngắm đi.”
“Được, anh đi đây.”
“Này, anh dám à?” Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, nhảy dựng lên, nhưng như thế lại rơi vào bẫy, lao gọn vào vòng tay anh.
“Em ghen à? Em mà không nói gì chắc anh đi thật rồi…” Thấy tôi đang tức điên lên mà còn cố tình quay đi không chịu thừa nhận, anh đần nới lỏng vòng tay rồi đột ngột dùng hết sức hôn tôi. “Sao anh lại yêu em thế này cơ chứ?”
“Anh…” Mất một lúc tôi mới ý thức hình như anh vừa nói gì đó. “Anh vừa nói gì thế?”
Đại khái là bị tôi hỏi lại như vậy nên tự dưng anh trở nên ngốc nghếch. “Không nói gì cả.”
“Rõ ràng anh có nói. Nói lại lần nữa xem, nói lại đi.”
Thiệu Khải nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cười. “Anh không nói lần thứ hai đâu, muốn nói thì em nói đi.”
Đương nhiên tôi biết anh đang chờ đợi điều gì. Nhưng mỗi lẫn nói chuyện đến đoạn này, khả năng ngôn ngữ của tôi đột nhiên bị thoái hóa. Tôi bắt đầu hận cái ham muốn chiếm hữu của mình. Đúng, chính là ham muốn muốn chiếm hữu của mình. Đúng, chính là ham muốn chiếm hữu, đã biết rằng mình sẽ không thể báo đáp lại anh nhưng vẫn không ngừng đòi hỏi, thậm chí còn yêu cầu anh khẳng định lại một lần nữa. Giống như tự tiêm thuốc độc vào người, rõ ràng anh đã giãy giụa kêu đau, nhưng tôi còn muốn anh kêu to hơn nữa. “Đi thôi, anh đưa em đi mua quần áo.” Vẫn là Thiệu Khải dìu vai tôi bước đi trong khi tôi vẫn chưa kịp mở lời, giống như vừa rồi anh chưa hề nói điều gì.
Thực ra từ trước đến giờ, Thiệu Khải chưa từng đưa tôi đi dạo phố. Muốn mua quần áo phải đến trung tâm thành phố, nhưng tôi vốn không thật sự muốn mua nên đột nhiên nghĩ ra kế đòi anh đi dạo phố với mình. Hai chúng tôi nắm tay đi dọc theo con đường lớn trước nhà, dự định khi nào mệt sẽ ngồi xe về, nhưng chúng tôi lại vô thức đi đến trước cửa Thành Trì. Thiệu Khải đột nhiên dừng bước, tôi ngẩng lên nhìn anh lo lắng.
“Em đợi anh ở dây.” Nói rồi anh lập tức buông tay tôi ra, bước vào trong.
“Không được!”
Tôi xông lên phía trước, dang hai tay ra cản không cho anh vào. Không ngờ đúng lúc đó lại có người đẩy cửa đi ra, cánh cửa đập vào đầu tôi, tôi đau điếng kêu lên một tiếng. “Em… em thật là, có đau không?” Thiệu Khải lập tức kéo tôi lại giúp tôi xoa chỗ đau. “Đúng là em không thể không bị kích động.”
“Tất cả là anh hại em…”
“Được được được, tại anh.” Anh tốt bụng nhận lỗi với tôi. “Em yên tâm, anh không đi gây sự đâu, hai phút sau anh sẽ ra, anh bảo đảm.”
Tôi không còn cách nào khác, đành phải vừa xoa đầu vừa đứng ngoài bồn chồn chờ đợi. Đã có quá nhiều chuyện phát sinh sau lần đó, tôi vẫn chưa có ý định quay lại, Thiệu Khải cũng không nhắc lại chuyện này, tôi đã nghĩ là anh quên rồi. Nếu biết dớm thì đã không để anh đi ngang qua đây… Vào đúng lúc tôi đang hối hận thì anh đã đi ra, tôi vội vàng chạy đến đón, chưa để tôi kịp mở lời anh đã nói: “Em đi mua một mình được không?”
“Không!” Tôi lắc đầu quầy quậy. “Anh muốn làm gì?”
“Thế em về nhà với anh, sau đó em đợi anh ở nhà, anh về sẽ đưa em đi, được không?”
Đồ ngốc, vấn đề không phải ở chỗ có đưa tôi đi hay không mà ở chỗ anh định làm gì. “Anh không nói với em thì em sẽ không cho anh đi đâu hết.”
Thiệu Khải đúng là đã hết cách với tôi nhưng vẫn kiên quyết không tiết lộ nửa lời. “Em ngoan nào, nếu không anh tức lên sẽ nhốt em ở đây mà không ai biết đấy.”
“Anh!” Tôi không tin, nhưng anh đã không muốn nói thì tôi có hỏi thế nào cũng vô tác dụng. “Được rồi, nhưng anh phải hứa với em anh không được làm loạn. Anh thề đi!”
“Em nhiều lời chết đi được. Được được, anh hứa, anh mà làm loạn sẽ bị xe…” Tôi vội vàng giơ tay bịt miệng anh. “Em xem, bây giờ là em không cho anh nói đấy nhé!”
Cuối cùng tôi vẫn một mình đi lang thang bên ngoài, nhưng tâm trạng cứ thấp thỏm không yên, vội vội vàng vàng dạo phố rồi mua bừa hai chiếc áo rẻ nhất, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy về nhà. “Về rồi!” Vừa bước chân vào sân đã nhìn thấy Thiệu Khải ngồi nghiêm chỉnh ở đó, xem ra tâm trạng anh rất tốt. Nỗi lo âu thấp thỏm của tôi cũng vơi đi một phần.
“Rốt cuộc anh định làm gì?”
“Em muốn đi làm đến vậy sao?”
Hóa ra vẫn là chuyện đó. “Thực ra em…”
“Vậy về sau chúng ta làm việc cùng nhau, được không?”
Tôi chợt nghĩ không biết có phải cái cửa đập hỏng đầu tôi rồi không, tại sao lại không hiểu anh đang nói gì. “Anh nói gì cơ?”
Thiệu Khải không nhẫn nại được nữa, giơ tay vỗ vỗ trán tôi. “Ngốc thế! Anh nói lẽ nào em không nhìn thấy ngoài cửa quán bar đó dán thông báo tuyển ban nhạc hay sao? Sau này anh sẽ chơi nhạc đệm cho em, đỡ rượu giúp em, sau đó sẽ tiện thế giúp em giải quyết mấy tên đàn ông càn rỡ. Thế nào?”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Khải, hoàn toàn không giống đang đùa. Lần đầu tiên có một niềm tin mãnh liệt rằng người như anh nhất định đủ điều kiện để làm tấm gương người bạn trai mẫu mực trong thiên hạ.
“Cảm ơn!” Tôi nhảy lên ôm cổ anh. “Em yêu anh chết đi được!”
Tôi bất giác ý thức được mình vừa nói gì trong lúc xúc động là nhờ vào cái ôm bỗng dưng khựng lại của Thiệu Khải. Sau đó tôi cũng nghe thấy âm thanh đang gào thét ở chiếc đông không đáy trong trái tim, dương như trong tích tắc có thể nuốt chửng tôi không chừa một mẩu xương.
Nó nói, tại sao mày có thể?
Nó nói, mày xứng đáng sao?
Thực ra tôi đã tốn mất vô số đêm nằm nghĩ về cuộc sống hiện tại, nghĩ xem tôi có hạnh phúc không, có hối hận không, nghĩ xem tôi có thật sự yêu Thiệu Khải không… Nhưng ai có thể tin được rằng tôi thật sự nghĩ không ra. Tôi thậm chí thấy mình dừng thời gian ba năm, năm năm, hay cả một đời người cũng không nghĩ ra được. Nhưng nếu như vậy thì cuộc sống thật đáng buồn cười biết bao.
Điều tôi chưa từng nghi ngờ là tôi chỉ có thể tiếp tục sống như thế này, bởi vì Thiệu Khải yêu tôi. Đúng vậy, tôi đã nắm lấy đúng điểm này một cách vô sỉ, giống như bản năng trốn chạy lúc nguy cấp của đông vật, tôi tham lam bá đạo chiếm lấy tất cả sự ấm áp vì tôi đã tiêu tốn quá nhiều sức lực mới có thể bơi lên hòn đảo lắc lư này từ mặt bang lạnh giá. Tôi biết nếu tôi không dùng hết sức lực để nắm giữ anh, tôi sẽ lại dễ dàng sa chân vào sự lạnh lẽo.
Tôi không muốn trải qua cảm giác toàn thân bị đông cứng lại một lần nữa.
Có điều càng ngày tôi càng không yên tâm về Trần Niên. Tôi đã mơ thấy ông rất nhiều lần, lúc tỉnh dậy thì người đầm đài mồ hôi. Thiệu Khải bị đánh thức, anh không hỏi gì mà ôm tôi vào lòng rỗi vỗ nhè nhẹ. Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi, tức là Trần Niên đã năm mươi lăm tuổi. Chắc ông sắp nghỉ hưu, sức khỏe ông còn tốt không? Cứ nghĩ như vậy nên tôi không có cách nào ngủ tiếp, lại không dám cựa quậy, sợ sẽ làm Thiệu Khải thức giấc, chỉ còn cách nằm yên lặng, nhắm chặt mắt, giống như dáng vẻ của Trần Niên khi bị cao huyết áp vào đêm tôi học năm lớp Tám.
Tuy tôi chưa bao giờ nói ra tôi yêu ông nhiều thế nào, nhưng cũng chưa hề phủ nhận ông là bố của tôi. Cho dù ông chưa bao giờ thể hiện ra ông cần tôi như thế nào, nhưng trước sau tôi luôn tỏ ra mình là đứa con bất hiếu.
Sáng sớm tỉnh dậy, trong lòng tôi bứt rứt bất an. Thiệu Khải đã đi làm, tôi bắt đầu đi tìm tờ giấy mà lần trước tôi đã lén lút ghi số điện thoại của Tôn Diệc lên đó.
“Alô, Tôn Diệc, là em, em là…”
“Trần Mộng đúng không. Anh biết. Có chuyện gì?”
“Em muốn biết địa chỉ cụ thể chỗ bọn em đang sống.”
Tôn Diệc im lặng một lúc. “Em muốn làm gì? Viết thư? Hay muốn để người khác gửi đồ cho em?”
“Em…” Tôi nắm chặt chiếc điện thoại công cộng cũ kỹ, không tìm ra lời nào để thể hiện những gì mình đang nghĩ.
“Được rồi, gặp nhau nói sau. Anh cũng dang có việc muốn nói với em. Em đừng ra ngoài, anh sẽ đến đó.”
Tôi biết Tôn Diệc rất tốt với tôi. Anh ta cũng từng nửa đùa nửa thật nói cho tôi biết anh ta có tình cảm với tôi. Nhưng anh ta quá tốt bụng với người khác, cộng thêm tính cách lý trí trưởng thành do yêu cầu của hoàn cảnh gia đình, nên lâu dần tôi đã coi anh ta như anh trai. Nhưng giả dụ có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn không muốn gặp anh ta một mình, bởi hai bên đã rõ lòng nhau nên lúc gặp tôi cảm thấy như có cái gì đó ngăn cách giữa chúng tôi.
Chưa đến một tiếng sau, Tôn Diệc đã gõ cửa. Tôi mở cửa nhìn thấy chiếc taxi vừa phóng đi sau lưng anh ta. “Vào nhà đi!”
“Đã khỏe hơn chưa?” Lúc đi vào sân, trong khi tôi do dự không biết có nên vào nhà không thì Tôn Diệc đã nói. “Anh nói hai câu rồi đi.”
“Thực ra cũng không sao cả, bác sĩ không cố ý trầm trọng hóa bệnh tình của bệnh nhân thì làm sao kiếm được tiền.”
“Em đúng là ra vẻ. Ngay cả em cũng không biết mình trông như thế nào khi anh tìm thấy em. Thực ra…” Cuối cùng chúng tôi ngồi xuống bậc cửa trước nhà. “Tính cách của Khải là như vậy, có lúc nói mà không nghĩ giống hệt trẻ con, nhưng thực ra cậu ta rất để ý đến em.”
Tôi cười. “Em biết. Thực ra em còn trẻ con hơn anh ấy.”
“Lúc nhỏ, Thiệu Khải rất ngoan. Anh nhớ lúc đó cậu ta còn thường xuyên đến nhà dạy anh học Toán. Nhưng cậu ta rất cô độc, em không tưởng tượng nổi đâu.” Không biết nghĩ ra chuyện gì mà Tôn Diệc bắt đầu nhớ về những việc thuở nhỏ của Thiệu Khải, tôi cũng muốn nghe. “Câu ta lúc nào cũng nghênh ngáo trước mặt người khác. Bố anh còn nói không thể ngời đứa trẻ ngày ấu lại có thể biến thành bộ dạng như bây giờ. Đúng rồi, anh nhớ nhất là sau khi anh bắt đầu học guitar, lúc nào cậu ta cũng chạy đến ngồi bên cạnh mà không nói câu nào, sau đó anh xin bố cho cậu ta học cùng anh, nhưng Thiệu Khải thế nào cũng không dám, có cẳng chạy mất. Haizzz, đúng là …”
“Trước kia anh ấy như vậy sao?” Tôi tưởng tượng ra Thiệu Khải lúc còn nhỏ rồi đột nhiên cười nghiêng ngả. “Đúng là tam thuế kiến lão.” *
*. Nhìn hành đông của đứa trẻ ba tuổi có thể biết sau này con người đó sẽ thế nào.
“Trần Mộng, nếu sau này em và Thiệu Khải không đến được với nhau thì chỉ có thể trách bọn em quá giống nhau.”
Tôi về phòng sau khi tiễn Tôn Diệc về, ngẫm nghĩ những điều anh ta vừa nói. Thực ra, tôi và Thiệu Khải quá giống nhau, hai người có trái tim không nguyên vẹn nương tựa vào nhau tìm hơi ấm, hy vọng có thể dùng đối Phương để lấp đầy khoảng trống trong tim, nhưng rồi lại phát hiện ra nếu hai người ở cạnh nhau sẽ chỉ làm nỗi đau tăng lên gấp đôi. Có điều chọn lựa của anh vĩnh viên không bao giờ làm tổn thương người khác, không đòi hỏi xa xỉ cũng chẳng yêu cầu người khác phải cho đi, còn tôi, từ lâu đã ký thác hy vọng cho người khác, toàn thân hoàn toàn không còn sức lực gì.
Tôi tìm thấy bút và giấy, viết lên góc trái tờ giấy: Bố, những lời nói trong lòng kết lại giống như cục máu đông, đen thui, nhưng không có cách nào lấy ra. Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng tôi vứt bút lên bàn, vò giấy lại thành đống rồi mang vứt hết ra ngoài cửa sổ.
Tôi phải nói gì đây, tôi có tư cách để nói gì đây? Lẽ nào tôi hy vọng Trần Niên sẽ viết thư trả lời? Nếu ông nói muốn tôi quay về, tôi sẽ thật sự quay về sao?
Tôi ngồi bên cạnh giường, vùi đầu vào lòng bàn tay, trong đầu là một vớ hỗn độn, tên của một người vụt sáng như ánh mặt trời giữa mớ hỗn độn đó. Tôi cố gắng nhớ lại khuôn mặt anh, cố gắng nhớ lại những lời anh nói, đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên tôi cho phép mình dùng hết lý trí để nhớ đến anh, trái tim thật sự dần dần bình tĩnh trở lại. Tôi lại lấy giấy bút ra một lần nữa, nét viết bắt đầu thuận hơn.
Bố!
Bố hãy tin rằng con vẫn sống trên cõi đời này, hơn nữa còn sống rất tốt. Bây giờ, những người sống cùng con đối xử với con rất tốt, tiếp thêm cho con sức mạnh. Con đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Thật đấy!
Có điều con vẫn chưa có dũng khí quay trở về, con vẫn chưa tìm thấy đường về. Bố, con vẫn rất nhớ anh ấy, bố nhất định biết rằng con nhớ anh ấy như thế nào.
Bố vẫn khỏe chứ? Gần đây con luôn mơ thấy bố, con chỉ muốn biết bố có khỏe không. Những bức thư trước kia của con bố đều không nhận được. Xin đừng khuyên nhủ gì con, cũng đừng ép buộc con, có được không?
Con không xa xỉ yêu cầu bố tha thứ cho con. Nếu bố có thể làm như không có đứa con gái này thì con sẽ yên tâm hơn, nhưng chắc chắn bố sẽ không làm vậy, con biết.
Bố, bây giờ con nhớ đến bố, nhớ đến anh ấy, nhớ đến tất cả mọi thứ ở An Thành, cảm thấy tất cả đều giống như một giấc mộng. Con cũng không biết mình có nên tỉnh lại khỏi giấc mộng này hay không.
Trần Mộng.
Trong khoảnh khắc nhét thư vào trong thùng, trái tim tôi như có một ngọn núi vừa sụp đổ. Nếu sau này có một cái cây mọc lên từ đống đổ nát này và trở nên đẹp đẽ thì thật tốt biết bao.
Đến tận giờ cơm tối mà bọn Thiệu Khải vẫn chưa về, tôi để phần cơm cho họ rồi khóa chặt cửa, vào phòng nằm. Không có người bên cạnh nên tôi ngủ không ngon, có lúc nghĩ mình đã ngủ lâu lắm rồi, nhưng khi nhìn đồng hồ thì mới chỉ nằm được nửa tiếng; có lúc tôi nằm nghiêng định dựa vào người Thiệu Khải theo thói quen, nhưng bên cạnh tôi chỉ là chiếc chăn lạnh lẽo. Một lúc sau tôi tỉnh hản rồi quay người nhìn vào tường.
Tôi không muốn thừa nhận rằng mình đã dựa dẫm vào anh tới mức như vậy.
Vào lúc nửa tình nửa mơ, tôi thấy có tiếng động bên cạnh, rồi một vòng tay ôm lấy tôi. Tôi quay người lại mở to mắt nhìn anh. “Anh về rồi à, mệt không?”
“Tàm tạm, lại làm em tỉnh giấc rồi.” Thiệu Khải ôm chặt tôi vào lòng, giọng anh rõ ràng rất mệt, tôi cởi áo cho anh rồi áp mặt vào khuôn ngực vững chãi của anh. Sau đó tôi giật mình khi thấy hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai mình, bàn tay anh lần mò xuống dưới lớp váy ngủ anh tôi. “Không công bằng… Tại sao em lại cởi đồ của anh, anh cũng phải cởi đồ của em…”
Bàn tay anh thuần phục, những ngón tay mềm mại như những con tằm, lòng bàn tay nóng hổi. Tôi không chịu được thở khe khẽ. “Có phải em không cho anh cởi đâu…”
Sáng sớm khi tôi tỉnh dậy thì Thiệu Khải đã đi. Tôi nhìn đồng hồ nhẩm tính, anh ngủ được chưa đến bốn tiếng. Trong lòng có chút hối hận, sao mình lại nỡ giày vò anh như thế, nhưng cứ nghĩ tới những gì xảy ra không trong đêm, khuôn mặt tôi lại ửng hồng. Tôi nhắm mắt tự dặn bản thân không được suy nghĩ lung tung nhưng nhiệt lượng trong người tôi vẫn thoát đi vô cùng chậm. Tôi dứt khoát ngồi dậy thu dọn chiếc giường [bad word] xộn rồi nhặt tóc rụng trên giường theo thói quen, bàn tay tôi bỗng cứng đờ ở một chỗ.
Tóc tôi luôn có màu đen, dài quá eo, nhưng sợi tóc kia có màu vàng, dài khoảng đến vai, lại còn được uốn xoăn.
Đó không phải tóc của tôi mà là tóc của một người con gái khác.
Nhưng, nó lại xuất hiện trên chiếc giường ngọt ngào của chúng tôi.
Đúng vậy, anh ấy không thể vứt bỏ tôi.
Vào cái đêm Thiệu Khải trở về, tôi không có cách nào khẳng định đấy có phải sự thực hay không, chỉ biết nắm chặt tay anh đến tận khi trời sáng. “Ngốc ạ, lớn thế này rồi mà còn không biết cẩn thận.”
“Tất cả lại tại anh…” Tôi nắm tay anh đặt lên mặt mình. “Tại sao anh không đợi em?”
“Được rồi, tất cả tại anh, đều là tại anh. Yên tâm nằm ngủ đi. Anh đảm bảo em sẽ nhìn thấy anh khi tỉnh dậy, được không?”
“Thế anh hát cho em nghe đi, em có ngủ giữa chừng cũng không được dừng.”
Thiệu Khải ngồi cạnh giường ôm lấy đầu tôi, nhẹ nhàng vỗ vai tôi. Để không làm phiền những bệnh nhân khác, anh kề miệng sát tai tôi hát khe khẽ. Đó là một bài hát về phụ nữ. Không biết có phải do bài hát không mà ở cuối bài giọng anh như nghẹn lại.
“Anh nghuyện vì em, anh nguyện vì em, anh nguyện quên tên mình vì em, để đánh đổi thêm một giây ở bên cạnh em, có đánh mất cả thế giới anh cũng không nuối tiếc. Anh nguyện vì em, anh nguyện vì em, anh nguyện bị đày đến cùng trời cuối đất vì em, chỉ cần em dùng tình yêu đáp lại anh, điều gì anh cũng có thể, điều gì anh cũng có thể, điều gì anh cũng có thể làm cho em…”
Trời tranh tối tranh sáng, lúc tôi tỉnh dậy đã là hoàng hôn. Tôi mở mắt nhìn Thiệu Khải đang yên lặng ngắm tôi, trái tim bất giác chùng xuống. Anh đưa tay vuốt má tôi, nhẹ nhàng như sợ làm tôi vỡ vụn. Rõ ràng em vẫn còn là đứa trẻ, tại sao lại…” Tôi nghĩ chắc anh đã biết chuyện tôi bị sảy thai, không biết nên trả lời anh thế nào.
“Xin lỗi!” Hóa ra lại là tôi sợ anh trách mắng mình. “Em không biết… Em không cố ý, thật đấy!”
Sao em lại ngốc thế?” Thiệu Khải vùi mặt vào tóc tôi. “Chỉ cần em không gặp chuyện gì, anh chỉ cần em an toàn, có hiểu không? Đứa bé, nếu em muốn có thì sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, hiểu chưa?”
Thật kỳ lạ, không hiểu sao khu nghe câu cuối cùng của anh, tôi tự dưng đỏ mặt.
Sau khi tháo bột, cơ thể bỗng nhẹ nhõm hẳn, tôi muốn ngay lập tức xuống giường chạy vài vòng. Thiệu Khải đi làm thủ tục xuất viện cho tôi, trước khi đi còn không quên cảnh cáo: “Em đừng có đi lại lung tung.” Chắc chắn là tôi sẽ không nghe rồi, không đi lúc này còn đi lúc nào nữa? Tôi lần mò xuống giường rồi bước đi từng bước cứng nhắc. Một lúc sau khi đã quen, tôi lại có thẻ đi như trước kia mà không thấy có vấn đề gì. “Anh đã nói em không được đi lại lung tung cơ mà?”
Tôi quay lại nhìn vẻ mặt như muốn giận mà lại có vẻ không nỡ của Thiệu Khải, cắn cắn môi rồi chạy về phía anh. “Anh nhìn xem em không sao rồi. Nếu không em ra ngoài chạy một vòng cho anh xem nhé!”
“Em ấy!” Anh đột nhiên cúi xuống, cố chấp ôm lấy tôi. Bệnh nhân, y tá xung quanh đều quay sang nhìn, nhưng tôi không để ý. “Xe đến rồi, đi thôi!”
Không cần nghĩ cũng biết đó là xe của Tôn Diệc đến đón. Anh ta thấy Thiệu Khải bế tôi xuống liền ra khỏi ghế lái, chạy mở cửa sau xe. “Em chắc là phải đi được rồi chứ?” Anh ta nhìn tôi vẻ nghi ngờ.
“Đương nhiên em đi được, nhưng anh ấy…” Tôi mím môi nhìn Thiệu Khải, anh không thèm để ý đến lời vừa rồi, đặt tôi lên ghế sau. “Anh nhìn anh ấy đi.”
“Em thành thật một tí được không?” Thiệu Khải đỡ vai tôi để tôi ngồi thoải mái. “Em nói liên tục từ lúc biết mình chuẩn bị được ra viện đến giờ. Ban đêm cũng không ngủ. Bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi nào.”
Ưu điểm của việc nằm viện là ngăn cách được hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Tôi nhớ lúc tôi vào viện trời vẫn còn lạnh, vậy mà lúc xuất viện đã là mùa hè. Tôi đã bỏ lỡ cả một mùa xuân. “Mộng Nhi!” Một hôm Thiệu Khải đột nhiên gọi tôi. “Đi mua quần áo đi.”
Tôi nhất thời không kịp phản ứng. “Mua quần áo làm gì?”
“Từ ngày đến đây em chưa hề đi mua quần áo, đều mặc những bộ đem theo bên mình. Em không cần tiết kiệm như vậy, đi mua ít quần áo về mặc đi.”
“Anh cũng vậy còn gì.”
“Em khác anh. Em là con gái, việc gì phải làm mình tủi thân như thế? Thiệu Khải kéo tay tôi. “Em xem những cô gái bằng tuổi em đang đi trên đường hằng ngày sống thế nào đi.”
“Ồ, hóa ra anh nhìn thấy người đẹp rồi à?” Tôi quay người ngồi xuống một bên. “Thế anh lên phố ngắm đi.”
“Được, anh đi đây.”
“Này, anh dám à?” Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, nhảy dựng lên, nhưng như thế lại rơi vào bẫy, lao gọn vào vòng tay anh.
“Em ghen à? Em mà không nói gì chắc anh đi thật rồi…” Thấy tôi đang tức điên lên mà còn cố tình quay đi không chịu thừa nhận, anh đần nới lỏng vòng tay rồi đột ngột dùng hết sức hôn tôi. “Sao anh lại yêu em thế này cơ chứ?”
“Anh…” Mất một lúc tôi mới ý thức hình như anh vừa nói gì đó. “Anh vừa nói gì thế?”
Đại khái là bị tôi hỏi lại như vậy nên tự dưng anh trở nên ngốc nghếch. “Không nói gì cả.”
“Rõ ràng anh có nói. Nói lại lần nữa xem, nói lại đi.”
Thiệu Khải nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cười. “Anh không nói lần thứ hai đâu, muốn nói thì em nói đi.”
Đương nhiên tôi biết anh đang chờ đợi điều gì. Nhưng mỗi lẫn nói chuyện đến đoạn này, khả năng ngôn ngữ của tôi đột nhiên bị thoái hóa. Tôi bắt đầu hận cái ham muốn chiếm hữu của mình. Đúng, chính là ham muốn muốn chiếm hữu của mình. Đúng, chính là ham muốn chiếm hữu, đã biết rằng mình sẽ không thể báo đáp lại anh nhưng vẫn không ngừng đòi hỏi, thậm chí còn yêu cầu anh khẳng định lại một lần nữa. Giống như tự tiêm thuốc độc vào người, rõ ràng anh đã giãy giụa kêu đau, nhưng tôi còn muốn anh kêu to hơn nữa. “Đi thôi, anh đưa em đi mua quần áo.” Vẫn là Thiệu Khải dìu vai tôi bước đi trong khi tôi vẫn chưa kịp mở lời, giống như vừa rồi anh chưa hề nói điều gì.
Thực ra từ trước đến giờ, Thiệu Khải chưa từng đưa tôi đi dạo phố. Muốn mua quần áo phải đến trung tâm thành phố, nhưng tôi vốn không thật sự muốn mua nên đột nhiên nghĩ ra kế đòi anh đi dạo phố với mình. Hai chúng tôi nắm tay đi dọc theo con đường lớn trước nhà, dự định khi nào mệt sẽ ngồi xe về, nhưng chúng tôi lại vô thức đi đến trước cửa Thành Trì. Thiệu Khải đột nhiên dừng bước, tôi ngẩng lên nhìn anh lo lắng.
“Em đợi anh ở dây.” Nói rồi anh lập tức buông tay tôi ra, bước vào trong.
“Không được!”
Tôi xông lên phía trước, dang hai tay ra cản không cho anh vào. Không ngờ đúng lúc đó lại có người đẩy cửa đi ra, cánh cửa đập vào đầu tôi, tôi đau điếng kêu lên một tiếng. “Em… em thật là, có đau không?” Thiệu Khải lập tức kéo tôi lại giúp tôi xoa chỗ đau. “Đúng là em không thể không bị kích động.”
“Tất cả là anh hại em…”
“Được được được, tại anh.” Anh tốt bụng nhận lỗi với tôi. “Em yên tâm, anh không đi gây sự đâu, hai phút sau anh sẽ ra, anh bảo đảm.”
Tôi không còn cách nào khác, đành phải vừa xoa đầu vừa đứng ngoài bồn chồn chờ đợi. Đã có quá nhiều chuyện phát sinh sau lần đó, tôi vẫn chưa có ý định quay lại, Thiệu Khải cũng không nhắc lại chuyện này, tôi đã nghĩ là anh quên rồi. Nếu biết dớm thì đã không để anh đi ngang qua đây… Vào đúng lúc tôi đang hối hận thì anh đã đi ra, tôi vội vàng chạy đến đón, chưa để tôi kịp mở lời anh đã nói: “Em đi mua một mình được không?”
“Không!” Tôi lắc đầu quầy quậy. “Anh muốn làm gì?”
“Thế em về nhà với anh, sau đó em đợi anh ở nhà, anh về sẽ đưa em đi, được không?”
Đồ ngốc, vấn đề không phải ở chỗ có đưa tôi đi hay không mà ở chỗ anh định làm gì. “Anh không nói với em thì em sẽ không cho anh đi đâu hết.”
Thiệu Khải đúng là đã hết cách với tôi nhưng vẫn kiên quyết không tiết lộ nửa lời. “Em ngoan nào, nếu không anh tức lên sẽ nhốt em ở đây mà không ai biết đấy.”
“Anh!” Tôi không tin, nhưng anh đã không muốn nói thì tôi có hỏi thế nào cũng vô tác dụng. “Được rồi, nhưng anh phải hứa với em anh không được làm loạn. Anh thề đi!”
“Em nhiều lời chết đi được. Được được, anh hứa, anh mà làm loạn sẽ bị xe…” Tôi vội vàng giơ tay bịt miệng anh. “Em xem, bây giờ là em không cho anh nói đấy nhé!”
Cuối cùng tôi vẫn một mình đi lang thang bên ngoài, nhưng tâm trạng cứ thấp thỏm không yên, vội vội vàng vàng dạo phố rồi mua bừa hai chiếc áo rẻ nhất, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy về nhà. “Về rồi!” Vừa bước chân vào sân đã nhìn thấy Thiệu Khải ngồi nghiêm chỉnh ở đó, xem ra tâm trạng anh rất tốt. Nỗi lo âu thấp thỏm của tôi cũng vơi đi một phần.
“Rốt cuộc anh định làm gì?”
“Em muốn đi làm đến vậy sao?”
Hóa ra vẫn là chuyện đó. “Thực ra em…”
“Vậy về sau chúng ta làm việc cùng nhau, được không?”
Tôi chợt nghĩ không biết có phải cái cửa đập hỏng đầu tôi rồi không, tại sao lại không hiểu anh đang nói gì. “Anh nói gì cơ?”
Thiệu Khải không nhẫn nại được nữa, giơ tay vỗ vỗ trán tôi. “Ngốc thế! Anh nói lẽ nào em không nhìn thấy ngoài cửa quán bar đó dán thông báo tuyển ban nhạc hay sao? Sau này anh sẽ chơi nhạc đệm cho em, đỡ rượu giúp em, sau đó sẽ tiện thế giúp em giải quyết mấy tên đàn ông càn rỡ. Thế nào?”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Khải, hoàn toàn không giống đang đùa. Lần đầu tiên có một niềm tin mãnh liệt rằng người như anh nhất định đủ điều kiện để làm tấm gương người bạn trai mẫu mực trong thiên hạ.
“Cảm ơn!” Tôi nhảy lên ôm cổ anh. “Em yêu anh chết đi được!”
Tôi bất giác ý thức được mình vừa nói gì trong lúc xúc động là nhờ vào cái ôm bỗng dưng khựng lại của Thiệu Khải. Sau đó tôi cũng nghe thấy âm thanh đang gào thét ở chiếc đông không đáy trong trái tim, dương như trong tích tắc có thể nuốt chửng tôi không chừa một mẩu xương.
Nó nói, tại sao mày có thể?
Nó nói, mày xứng đáng sao?
Thực ra tôi đã tốn mất vô số đêm nằm nghĩ về cuộc sống hiện tại, nghĩ xem tôi có hạnh phúc không, có hối hận không, nghĩ xem tôi có thật sự yêu Thiệu Khải không… Nhưng ai có thể tin được rằng tôi thật sự nghĩ không ra. Tôi thậm chí thấy mình dừng thời gian ba năm, năm năm, hay cả một đời người cũng không nghĩ ra được. Nhưng nếu như vậy thì cuộc sống thật đáng buồn cười biết bao.
Điều tôi chưa từng nghi ngờ là tôi chỉ có thể tiếp tục sống như thế này, bởi vì Thiệu Khải yêu tôi. Đúng vậy, tôi đã nắm lấy đúng điểm này một cách vô sỉ, giống như bản năng trốn chạy lúc nguy cấp của đông vật, tôi tham lam bá đạo chiếm lấy tất cả sự ấm áp vì tôi đã tiêu tốn quá nhiều sức lực mới có thể bơi lên hòn đảo lắc lư này từ mặt bang lạnh giá. Tôi biết nếu tôi không dùng hết sức lực để nắm giữ anh, tôi sẽ lại dễ dàng sa chân vào sự lạnh lẽo.
Tôi không muốn trải qua cảm giác toàn thân bị đông cứng lại một lần nữa.
Có điều càng ngày tôi càng không yên tâm về Trần Niên. Tôi đã mơ thấy ông rất nhiều lần, lúc tỉnh dậy thì người đầm đài mồ hôi. Thiệu Khải bị đánh thức, anh không hỏi gì mà ôm tôi vào lòng rỗi vỗ nhè nhẹ. Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi, tức là Trần Niên đã năm mươi lăm tuổi. Chắc ông sắp nghỉ hưu, sức khỏe ông còn tốt không? Cứ nghĩ như vậy nên tôi không có cách nào ngủ tiếp, lại không dám cựa quậy, sợ sẽ làm Thiệu Khải thức giấc, chỉ còn cách nằm yên lặng, nhắm chặt mắt, giống như dáng vẻ của Trần Niên khi bị cao huyết áp vào đêm tôi học năm lớp Tám.
Tuy tôi chưa bao giờ nói ra tôi yêu ông nhiều thế nào, nhưng cũng chưa hề phủ nhận ông là bố của tôi. Cho dù ông chưa bao giờ thể hiện ra ông cần tôi như thế nào, nhưng trước sau tôi luôn tỏ ra mình là đứa con bất hiếu.
Sáng sớm tỉnh dậy, trong lòng tôi bứt rứt bất an. Thiệu Khải đã đi làm, tôi bắt đầu đi tìm tờ giấy mà lần trước tôi đã lén lút ghi số điện thoại của Tôn Diệc lên đó.
“Alô, Tôn Diệc, là em, em là…”
“Trần Mộng đúng không. Anh biết. Có chuyện gì?”
“Em muốn biết địa chỉ cụ thể chỗ bọn em đang sống.”
Tôn Diệc im lặng một lúc. “Em muốn làm gì? Viết thư? Hay muốn để người khác gửi đồ cho em?”
“Em…” Tôi nắm chặt chiếc điện thoại công cộng cũ kỹ, không tìm ra lời nào để thể hiện những gì mình đang nghĩ.
“Được rồi, gặp nhau nói sau. Anh cũng dang có việc muốn nói với em. Em đừng ra ngoài, anh sẽ đến đó.”
Tôi biết Tôn Diệc rất tốt với tôi. Anh ta cũng từng nửa đùa nửa thật nói cho tôi biết anh ta có tình cảm với tôi. Nhưng anh ta quá tốt bụng với người khác, cộng thêm tính cách lý trí trưởng thành do yêu cầu của hoàn cảnh gia đình, nên lâu dần tôi đã coi anh ta như anh trai. Nhưng giả dụ có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn không muốn gặp anh ta một mình, bởi hai bên đã rõ lòng nhau nên lúc gặp tôi cảm thấy như có cái gì đó ngăn cách giữa chúng tôi.
Chưa đến một tiếng sau, Tôn Diệc đã gõ cửa. Tôi mở cửa nhìn thấy chiếc taxi vừa phóng đi sau lưng anh ta. “Vào nhà đi!”
“Đã khỏe hơn chưa?” Lúc đi vào sân, trong khi tôi do dự không biết có nên vào nhà không thì Tôn Diệc đã nói. “Anh nói hai câu rồi đi.”
“Thực ra cũng không sao cả, bác sĩ không cố ý trầm trọng hóa bệnh tình của bệnh nhân thì làm sao kiếm được tiền.”
“Em đúng là ra vẻ. Ngay cả em cũng không biết mình trông như thế nào khi anh tìm thấy em. Thực ra…” Cuối cùng chúng tôi ngồi xuống bậc cửa trước nhà. “Tính cách của Khải là như vậy, có lúc nói mà không nghĩ giống hệt trẻ con, nhưng thực ra cậu ta rất để ý đến em.”
Tôi cười. “Em biết. Thực ra em còn trẻ con hơn anh ấy.”
“Lúc nhỏ, Thiệu Khải rất ngoan. Anh nhớ lúc đó cậu ta còn thường xuyên đến nhà dạy anh học Toán. Nhưng cậu ta rất cô độc, em không tưởng tượng nổi đâu.” Không biết nghĩ ra chuyện gì mà Tôn Diệc bắt đầu nhớ về những việc thuở nhỏ của Thiệu Khải, tôi cũng muốn nghe. “Câu ta lúc nào cũng nghênh ngáo trước mặt người khác. Bố anh còn nói không thể ngời đứa trẻ ngày ấu lại có thể biến thành bộ dạng như bây giờ. Đúng rồi, anh nhớ nhất là sau khi anh bắt đầu học guitar, lúc nào cậu ta cũng chạy đến ngồi bên cạnh mà không nói câu nào, sau đó anh xin bố cho cậu ta học cùng anh, nhưng Thiệu Khải thế nào cũng không dám, có cẳng chạy mất. Haizzz, đúng là …”
“Trước kia anh ấy như vậy sao?” Tôi tưởng tượng ra Thiệu Khải lúc còn nhỏ rồi đột nhiên cười nghiêng ngả. “Đúng là tam thuế kiến lão.” *
*. Nhìn hành đông của đứa trẻ ba tuổi có thể biết sau này con người đó sẽ thế nào.
“Trần Mộng, nếu sau này em và Thiệu Khải không đến được với nhau thì chỉ có thể trách bọn em quá giống nhau.”
Tôi về phòng sau khi tiễn Tôn Diệc về, ngẫm nghĩ những điều anh ta vừa nói. Thực ra, tôi và Thiệu Khải quá giống nhau, hai người có trái tim không nguyên vẹn nương tựa vào nhau tìm hơi ấm, hy vọng có thể dùng đối Phương để lấp đầy khoảng trống trong tim, nhưng rồi lại phát hiện ra nếu hai người ở cạnh nhau sẽ chỉ làm nỗi đau tăng lên gấp đôi. Có điều chọn lựa của anh vĩnh viên không bao giờ làm tổn thương người khác, không đòi hỏi xa xỉ cũng chẳng yêu cầu người khác phải cho đi, còn tôi, từ lâu đã ký thác hy vọng cho người khác, toàn thân hoàn toàn không còn sức lực gì.
Tôi tìm thấy bút và giấy, viết lên góc trái tờ giấy: Bố, những lời nói trong lòng kết lại giống như cục máu đông, đen thui, nhưng không có cách nào lấy ra. Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng tôi vứt bút lên bàn, vò giấy lại thành đống rồi mang vứt hết ra ngoài cửa sổ.
Tôi phải nói gì đây, tôi có tư cách để nói gì đây? Lẽ nào tôi hy vọng Trần Niên sẽ viết thư trả lời? Nếu ông nói muốn tôi quay về, tôi sẽ thật sự quay về sao?
Tôi ngồi bên cạnh giường, vùi đầu vào lòng bàn tay, trong đầu là một vớ hỗn độn, tên của một người vụt sáng như ánh mặt trời giữa mớ hỗn độn đó. Tôi cố gắng nhớ lại khuôn mặt anh, cố gắng nhớ lại những lời anh nói, đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên tôi cho phép mình dùng hết lý trí để nhớ đến anh, trái tim thật sự dần dần bình tĩnh trở lại. Tôi lại lấy giấy bút ra một lần nữa, nét viết bắt đầu thuận hơn.
Bố!
Bố hãy tin rằng con vẫn sống trên cõi đời này, hơn nữa còn sống rất tốt. Bây giờ, những người sống cùng con đối xử với con rất tốt, tiếp thêm cho con sức mạnh. Con đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Thật đấy!
Có điều con vẫn chưa có dũng khí quay trở về, con vẫn chưa tìm thấy đường về. Bố, con vẫn rất nhớ anh ấy, bố nhất định biết rằng con nhớ anh ấy như thế nào.
Bố vẫn khỏe chứ? Gần đây con luôn mơ thấy bố, con chỉ muốn biết bố có khỏe không. Những bức thư trước kia của con bố đều không nhận được. Xin đừng khuyên nhủ gì con, cũng đừng ép buộc con, có được không?
Con không xa xỉ yêu cầu bố tha thứ cho con. Nếu bố có thể làm như không có đứa con gái này thì con sẽ yên tâm hơn, nhưng chắc chắn bố sẽ không làm vậy, con biết.
Bố, bây giờ con nhớ đến bố, nhớ đến anh ấy, nhớ đến tất cả mọi thứ ở An Thành, cảm thấy tất cả đều giống như một giấc mộng. Con cũng không biết mình có nên tỉnh lại khỏi giấc mộng này hay không.
Trần Mộng.
Trong khoảnh khắc nhét thư vào trong thùng, trái tim tôi như có một ngọn núi vừa sụp đổ. Nếu sau này có một cái cây mọc lên từ đống đổ nát này và trở nên đẹp đẽ thì thật tốt biết bao.
Đến tận giờ cơm tối mà bọn Thiệu Khải vẫn chưa về, tôi để phần cơm cho họ rồi khóa chặt cửa, vào phòng nằm. Không có người bên cạnh nên tôi ngủ không ngon, có lúc nghĩ mình đã ngủ lâu lắm rồi, nhưng khi nhìn đồng hồ thì mới chỉ nằm được nửa tiếng; có lúc tôi nằm nghiêng định dựa vào người Thiệu Khải theo thói quen, nhưng bên cạnh tôi chỉ là chiếc chăn lạnh lẽo. Một lúc sau tôi tỉnh hản rồi quay người nhìn vào tường.
Tôi không muốn thừa nhận rằng mình đã dựa dẫm vào anh tới mức như vậy.
Vào lúc nửa tình nửa mơ, tôi thấy có tiếng động bên cạnh, rồi một vòng tay ôm lấy tôi. Tôi quay người lại mở to mắt nhìn anh. “Anh về rồi à, mệt không?”
“Tàm tạm, lại làm em tỉnh giấc rồi.” Thiệu Khải ôm chặt tôi vào lòng, giọng anh rõ ràng rất mệt, tôi cởi áo cho anh rồi áp mặt vào khuôn ngực vững chãi của anh. Sau đó tôi giật mình khi thấy hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai mình, bàn tay anh lần mò xuống dưới lớp váy ngủ anh tôi. “Không công bằng… Tại sao em lại cởi đồ của anh, anh cũng phải cởi đồ của em…”
Bàn tay anh thuần phục, những ngón tay mềm mại như những con tằm, lòng bàn tay nóng hổi. Tôi không chịu được thở khe khẽ. “Có phải em không cho anh cởi đâu…”
Sáng sớm khi tôi tỉnh dậy thì Thiệu Khải đã đi. Tôi nhìn đồng hồ nhẩm tính, anh ngủ được chưa đến bốn tiếng. Trong lòng có chút hối hận, sao mình lại nỡ giày vò anh như thế, nhưng cứ nghĩ tới những gì xảy ra không trong đêm, khuôn mặt tôi lại ửng hồng. Tôi nhắm mắt tự dặn bản thân không được suy nghĩ lung tung nhưng nhiệt lượng trong người tôi vẫn thoát đi vô cùng chậm. Tôi dứt khoát ngồi dậy thu dọn chiếc giường [bad word] xộn rồi nhặt tóc rụng trên giường theo thói quen, bàn tay tôi bỗng cứng đờ ở một chỗ.
Tóc tôi luôn có màu đen, dài quá eo, nhưng sợi tóc kia có màu vàng, dài khoảng đến vai, lại còn được uốn xoăn.
Đó không phải tóc của tôi mà là tóc của một người con gái khác.
Nhưng, nó lại xuất hiện trên chiếc giường ngọt ngào của chúng tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook