Mộng Xưa Thành Cũ
-
Chương 15-3: Đau khổ là kỉ niệm sâu sắc nhất (3)
Typer: Nhược Ca
Khi Thiệu Khải đi mua đồ ăn sáng, tôi xuống giường bước tập tễnh đến chỗ chiếc bàn và ngồi xuống đất, lục tìm ngăn kéo lần nữa. Anh chỉ nhét vội đồ đạc vào ngăn kéo, bên trong loạn cào cào, tôi lấy ra từng món đồ rồi lại để vào, cố gắng tự nhủ là mình chỉ đang thu dọn mà thôi. Đến tận lúc đóng ngăn bàn lại, tôi mới dám xác định trong đó toàn là đồ linh tinh, không có bất kỳ bức ảnh nào. Tôi nhớ rất rõ, hôm đó tôi đã dùng bật lửa đốt một góc bức ảnh rồi để nó xuống sàn nhà, nhìn ngọn lửa nhanh chóng xóa đi khuôn mặt đang cười rạng rỡ của anh. Chỉ vài giây sau, tất cả trở thành tro tàn.
Nhanh chóng như sự kết thúc của một sinh mệnh. Nước mắt tôi lại rơi vào khoảng trời tối tăm đang le lói với ánh sáng yếu ớt của vài ngôi sao, rồi thứ ánh sáng ấy cũng dần lặng lẽ biến mất.
Từ tối hôm đó nó đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa, nhưng tối hôm qua tôi mới biết nó vẫn còn được cất giữ một cách nguyên vẹn trong tim tôi, chỉ cần tôi muốn xem thì lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mắt tôi một cách chân thực.
Trong đầu tôi chợt hiện ra một khuôn mặt, là cậu thanh niên đó, Trình Dặc Triết. Tôi phải thừa nhận hình dáng, khí chất của cậu ta giống Khúc Thành năm đó đến năm mươi phần trăm, vì vậy tôi không rõ có phải vì gặp cậu ta mà tối qua tôi mới mất kiểm soát như vậy hay không. Tôi lại nhớ ra đã hẹn cậu ta buổi chiều đến nhà, có lẽ tôi phải nói trước với Thiệu Khải một tiếng, để tránh... Cửa phòng mở ra, tôi ngẩng lên liền trông thấy khuôn mặt bị tôi làm cho khiếp sợ của Thiệu Khải, chắc chắn bộ dạng tôi bây giờ lại làm anh phát cáu nên tôi lập tức trưng ra bộ mặt đáng thương. “Đau...”
Thiệu Khải không thèm để ý, đi vòng qua tôi rồi ngồi xuống giường. “Anh thấy em không đau đâu, tự đứng dậy đi.”
Hết cách rồi, tôi chỉ còn biết gắng sức đứng lên, nhảy lò cò một chân đến ngồi cạnh anh, vừa mở miệng anh đã giơ đồ ăn ra trước mặt. “Nói ít thôi, tự ăn hay để anh bón?”
“Em còn chưa đánh răng rửa mặt, ăn uống gì... Em muốn đi vệ sinh nữa...”
Nếu cứ để yên thì chỉ đau một chút, nhưng một khi chạm phải sẽ đau đến chết điếng, tuy nhiên không có màn đêm nào kéo dài mãi, bản tính bướng bỉnh trong người lại bắt đầu nắm quyền chủ đạo. Đối với tôi, mỗi một mùa đông đều vô cùng khó chịu, vì trong ranh giới của tôi của tồn tại hai mùa: đông và hạ. Mùa hạ ngọt
ngào, còn một khi mùa hạ đã trôi đi thì tất cả những tháng ngày dài đằng đẵng còn lại đều là mùa đông lạnh lẽo. Không biết bao nhiêu lần tôi nhủ thầm chắc mình không thể chịu đựng được đến mùa hè kế tiếp, nhưng bây giờ tôi bắt đầu mong chờ mùa đông trôi qua sẽ mang đến một mùa xuân đầy hoa thơm.
Từ nhà vệ sinh bước ra, tôi thấy Thiệu Khải vừa cố gắng tỏ ra không thèm để ý, lại vừa không giấu được sự lo lắng bồn chồn, đang đứng trước cửa nhà vệ sinh đợi tôi. Tôi chỉ muốn chạy đến ôm lấy anh.
Lúc Trình Dặc Triết tới, tôi đang ngủ trong phòng, vì vậy không hề biết. Khi tôi dụi mắt bước ra ngoài thì cậu ta đang ngồi chơi trong phòng tập rồi. Đúng là đàn ông dễ trở nên thân quen, hơn nữa ba người nhà tôi thuộc loại rất hiếu khách. “Sao vừa ngủ một lúc đã dậy rồi?” Thấy tôi tập tễnh bước ra, Thiệu Khải nhanh chóng đi tới đỡ tôi ngồi lên ghế.
“Ngủ bao nhiêu rồi, không ngủ được nữa.”
“Ơ, chân chị sao thế?” Trình Dặc Triết tò mò nhìn tôi. “Tối hôm qua vẫn còn bình thường cơ mà.”
“Là em đi...” Tôi đột ngột dừng lời khi phát hiện ra sự im lặng đáng sợ xung quanh. Tôi cứng đờ người nhìn trái nhìn phải, phát hiện ngoài khuôn mặt không biết đang xảy ra chuyện gì của Trình Dặc Triết, ba người còn lại đều đang nhìn tôi với vẻ mặt hết sức khó hiểu. Xong rồi, tôi tự rủa thầm, tôi đã quên mất không nói trước với họ. Vậy thì bây giờ phải giải thích câu nói “tối hôm qua vẫn còn bình thường” như thế nào đây, nhất là cái từ “tối” ấy?
“Cái này...” Tôi đẩy đẩy tay Thiệu Khải. “Em quên không nói với anh, tối qua cậu ấy đến, mọi người không ở nhà. Em bảo cậu ấy hôm nay có thể đến chơi.”
“Mấy giờ?”
“Cái gì?” Tôi nghe không hiểu nhưng trông rõ biểu cảm của anh. “Anh không tin em? Chuyện nhỏ như thế này mà anh cũng không tin em?
Thấy tình hình không ổn, A Mao vội vàng giải vây: “Được rồi, sao cứ muốn là lại cãi nhau thế? Chị Mộng, anh Khải không có ý đó đâu.”
Tôi tự nhiên thấy mệt, rõ ràng vừa ngủ dậy nhưng lại giống như đã đi một quãng đường dài, chỉ muốn nằm xuống, nhắm mắt lại. Tôi đứng dậy đi về phía cửa rồi ngoái lại, nói với Trình Dặc Triết: “Em qua đây.”
Cậu ta vừa đứng dậy, Thiệu Khải liền nói: “Không phải cậu muốn học guitar sao? Tôi dạy cậu.”
Đối phó. Lại là đối phó. Rõ ràng anh biết tôi ghét nhất là sự giằng co như thế này nhưng vẫn cố ý làm vậy.
Tôi mệt tới mức thở không ra hơi, lúc bước xuống bậc cửa quên mất chân đang bị đau, vẫn bước mạnh như bình thường, làm tôi đau đến nỗi phải rên lên. “Này, chị không sao chứ?” Trình Dặc Triết chạy đến hỏi không dè chừng. Tôi quay lại thấy Thiệu Khải vẫn đang ung dung ngồi ôm đàn, hoàn toàn không để ý tôi. A Mao, Tiểu Triết đứng cạnh đẩy đẩy nhưng anh vẫn ngồi yên.
“Không sao, em đi đi.”
Tôi cắn chặt răng, lê từng bước khó nhọc về phía cửa. Mèo con không biết từ nơi nào chạy ra, quấn dưới chân tôi. Tôi cúi xuống bế nó lên. “Mèo con, mẹ đưa em đi chơi nhé!”
Chân cẳng như thế này không đi được lâu. Tôi muốn đến một nơi không gần cũng chẳng xa, đợi Thiệu Khải chạy đến tìm. Anh nhất định sẽ đi tìm tôi, anh sẽ nhớ ra tôi ra ngoài mà không mặc áo khoác, anh sẽ vội vàng chạy đến ôm tôi vào lòng. Tôi cứ nhủ thầm như vậy nên không còn giận, cũng không còn sợ nữa. Mèo con được tôi ôm trên tay, nhắm nghiền mắt ngủ, hoàn toàn không để ý xem bây giờ tôi đang khốn khổ bước đi như thế nào.
Tới nơi toàn các căn hộ tồi tàn, lộn xộn, phía trước là mấy dãy tập thể cũ kỹ, được xây bằng thứ gạch hồng giờ đã ngả sang đen nhưng vẫn khăng khăng dựng một hàng rào bảo vệ xung quanh, tôi ngồi xuống trước một cánh cửa, dựa lưng vào hàng rào, lấy đuôi tóc nghịch mũi con mèo, nó khó chịu lắc đầu liên tục.
Đến tận lúc chân tay lạnh cóng không còn cảm giác mới có người chạy đến, nhưng lại là Trình Dặc Triết. “Sao chị lại ở đây. Tôi giật mình nhìn cậu ta. “Chân đau mà vẫn đi được xa thế này.”
“Sao em lại đến đây?”
“Nhà em ở đây, được chưa?” Cậu ta xoay người ngồi xuống cạnh tôi, rồi nhún nhảy vài cái cho chân tay linh hoạt. Tôi mỉm cười lắc đầu. “Chị cười gì?”
“Không có gì. Chị chỉ đang nghĩ sao chị không trốn được em.”
Trình Dặc Triết bày ra bộ mặt tủi thân, hỏi lại tôi: “Em làm sao? Em thấy chị nên về đi thì tốt hơn, hình như chị hơi... một chút.”
“Gây sự vô cớ?” Tôi nói ra điều cậu ta định nói. “Nhưng không liên quan gì tới em. Có những chuyện em không biết.”
“Anh ấy không giận, nói là tính chị trẻ con, một lúc sẽ tự quay về. Trời tối rồi, chị không về nhà thì định đi đâu?”
Tại sao tôi lại thê thảm đến mức bị một đứa trẻ lên giọng dạy dỗ thế này, hơn nữa từng lời cậu ta nói còn rất có lý, khiến đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn. “Đừng nói chuyện với chị như thế!”
“Thế thì em...” Hai từ “về đây” chưa kịp nói ra, cậu ta vỗ vỗ vai tôi. “Chà, người chị đợi đến rồi kìa!”
Tôi ngẩng phắt đầu nhìn, quả nhiên Thiệu Khải đang đi đến. Khi còn cách khoảng hai mươi mét, anh trông thấy tôi, rồi bước chậm lại. “Đi đi!” Trình Dặc Triết không thể lý giải nổi tại sao tôi vẫn ngồi bất động, chỉ nhìn anh chằm chằm. “Mau đi đi!”
Có lẽ phải đến một phút như thế, tất cả những thứ tôi cảm nhận được là trái tim càng ngày càng mềm, hốc mắt càng ngày càng nóng. Vào đúng lúc tôi định đứng dậy thì nghe thấy giọng anh. “Mèo con, lại đây!”
Con mèo từ nãy đến giờ buồn chán chạy quanh mấy vòng, giờ nghe thấy có người gọi, liền chạy tới ngay lập tức. Thiệu Khải ngồi xuống ôm nó lên, rồi anh ngẩng đầu đứng dậy, chẳng thèm để ý gì đến tôi, quay người đi mất. Tôi nghe rõ từng từ anh nói: “Mèo con, về nhà với bố.”
Trình Dặc Triết bị cảnh tượng trước mặt là cho bối rối. Tôi muốn quay sang cười, nói với cậu ta rằng không có chuyện gì, nhưng cứ định mở miệng là nước mắt lại trào ra. Cậu ta đứng ở đó, không nói gì.
Tại sao anh không đi về phía em?
Tại sao anh không nói chúng ta cùng về?
Tại sao lần này em đợi anh lâu như vậy mà anh không quay lại?
Tôi cứ nghĩ Thiệu Khải sẽ quay lại giống như mọi lần, nhưng đến tận khi đèn đường bật sáng, vẫn chẳng thấy anh đâu. Trong ánh đèn đường mờ ảo màu vàng nhạt, tôi đón trận tuyết đầu mùa, từng hạt bụi tuyết rồi đến những bông tuyết lớn dần dần rơi xuống, phủ trắng đầu tôi.
Lúc cảm thấy cơ thể sắp đông cứng lại, trên người tôi đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc áo khoác. Tôi tràn đầy hy vọng ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy Trình Dặc Triết vừa chạy về lấy thêm áo ra khoác cho tôi. Tôi không thể thốt ra hai từ “Cảm ơn”. Lúc này đây, tôi thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Đây là trận tuyết lớn nhất trong mấy năm tôi ở Ly Thành. Những mảng tuyết lớn rơi xuống với tốc độ đáng sợ, hung hãn như muốn chôn vùi hoàn toàn cả thế giới này. Tôi ôm gối ngồi bên đường, ngẩn ngơ nhớ lại những ngọn nến lấp lánh trên nền tuyết mùa đông năm đó, và cả giọng nói dịu dàng mà cả đời tôi không thể nào quên. Đó là lời hứa rằng sau này sẽ cùng tôi đón thật nhiều sinh nhật nữa. Bây giờ nghĩ lại, anh mới là kẻ lừa đảo.
Khi Thiệu Khải đi mua đồ ăn sáng, tôi xuống giường bước tập tễnh đến chỗ chiếc bàn và ngồi xuống đất, lục tìm ngăn kéo lần nữa. Anh chỉ nhét vội đồ đạc vào ngăn kéo, bên trong loạn cào cào, tôi lấy ra từng món đồ rồi lại để vào, cố gắng tự nhủ là mình chỉ đang thu dọn mà thôi. Đến tận lúc đóng ngăn bàn lại, tôi mới dám xác định trong đó toàn là đồ linh tinh, không có bất kỳ bức ảnh nào. Tôi nhớ rất rõ, hôm đó tôi đã dùng bật lửa đốt một góc bức ảnh rồi để nó xuống sàn nhà, nhìn ngọn lửa nhanh chóng xóa đi khuôn mặt đang cười rạng rỡ của anh. Chỉ vài giây sau, tất cả trở thành tro tàn.
Nhanh chóng như sự kết thúc của một sinh mệnh. Nước mắt tôi lại rơi vào khoảng trời tối tăm đang le lói với ánh sáng yếu ớt của vài ngôi sao, rồi thứ ánh sáng ấy cũng dần lặng lẽ biến mất.
Từ tối hôm đó nó đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa, nhưng tối hôm qua tôi mới biết nó vẫn còn được cất giữ một cách nguyên vẹn trong tim tôi, chỉ cần tôi muốn xem thì lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mắt tôi một cách chân thực.
Trong đầu tôi chợt hiện ra một khuôn mặt, là cậu thanh niên đó, Trình Dặc Triết. Tôi phải thừa nhận hình dáng, khí chất của cậu ta giống Khúc Thành năm đó đến năm mươi phần trăm, vì vậy tôi không rõ có phải vì gặp cậu ta mà tối qua tôi mới mất kiểm soát như vậy hay không. Tôi lại nhớ ra đã hẹn cậu ta buổi chiều đến nhà, có lẽ tôi phải nói trước với Thiệu Khải một tiếng, để tránh... Cửa phòng mở ra, tôi ngẩng lên liền trông thấy khuôn mặt bị tôi làm cho khiếp sợ của Thiệu Khải, chắc chắn bộ dạng tôi bây giờ lại làm anh phát cáu nên tôi lập tức trưng ra bộ mặt đáng thương. “Đau...”
Thiệu Khải không thèm để ý, đi vòng qua tôi rồi ngồi xuống giường. “Anh thấy em không đau đâu, tự đứng dậy đi.”
Hết cách rồi, tôi chỉ còn biết gắng sức đứng lên, nhảy lò cò một chân đến ngồi cạnh anh, vừa mở miệng anh đã giơ đồ ăn ra trước mặt. “Nói ít thôi, tự ăn hay để anh bón?”
“Em còn chưa đánh răng rửa mặt, ăn uống gì... Em muốn đi vệ sinh nữa...”
Nếu cứ để yên thì chỉ đau một chút, nhưng một khi chạm phải sẽ đau đến chết điếng, tuy nhiên không có màn đêm nào kéo dài mãi, bản tính bướng bỉnh trong người lại bắt đầu nắm quyền chủ đạo. Đối với tôi, mỗi một mùa đông đều vô cùng khó chịu, vì trong ranh giới của tôi của tồn tại hai mùa: đông và hạ. Mùa hạ ngọt
ngào, còn một khi mùa hạ đã trôi đi thì tất cả những tháng ngày dài đằng đẵng còn lại đều là mùa đông lạnh lẽo. Không biết bao nhiêu lần tôi nhủ thầm chắc mình không thể chịu đựng được đến mùa hè kế tiếp, nhưng bây giờ tôi bắt đầu mong chờ mùa đông trôi qua sẽ mang đến một mùa xuân đầy hoa thơm.
Từ nhà vệ sinh bước ra, tôi thấy Thiệu Khải vừa cố gắng tỏ ra không thèm để ý, lại vừa không giấu được sự lo lắng bồn chồn, đang đứng trước cửa nhà vệ sinh đợi tôi. Tôi chỉ muốn chạy đến ôm lấy anh.
Lúc Trình Dặc Triết tới, tôi đang ngủ trong phòng, vì vậy không hề biết. Khi tôi dụi mắt bước ra ngoài thì cậu ta đang ngồi chơi trong phòng tập rồi. Đúng là đàn ông dễ trở nên thân quen, hơn nữa ba người nhà tôi thuộc loại rất hiếu khách. “Sao vừa ngủ một lúc đã dậy rồi?” Thấy tôi tập tễnh bước ra, Thiệu Khải nhanh chóng đi tới đỡ tôi ngồi lên ghế.
“Ngủ bao nhiêu rồi, không ngủ được nữa.”
“Ơ, chân chị sao thế?” Trình Dặc Triết tò mò nhìn tôi. “Tối hôm qua vẫn còn bình thường cơ mà.”
“Là em đi...” Tôi đột ngột dừng lời khi phát hiện ra sự im lặng đáng sợ xung quanh. Tôi cứng đờ người nhìn trái nhìn phải, phát hiện ngoài khuôn mặt không biết đang xảy ra chuyện gì của Trình Dặc Triết, ba người còn lại đều đang nhìn tôi với vẻ mặt hết sức khó hiểu. Xong rồi, tôi tự rủa thầm, tôi đã quên mất không nói trước với họ. Vậy thì bây giờ phải giải thích câu nói “tối hôm qua vẫn còn bình thường” như thế nào đây, nhất là cái từ “tối” ấy?
“Cái này...” Tôi đẩy đẩy tay Thiệu Khải. “Em quên không nói với anh, tối qua cậu ấy đến, mọi người không ở nhà. Em bảo cậu ấy hôm nay có thể đến chơi.”
“Mấy giờ?”
“Cái gì?” Tôi nghe không hiểu nhưng trông rõ biểu cảm của anh. “Anh không tin em? Chuyện nhỏ như thế này mà anh cũng không tin em?
Thấy tình hình không ổn, A Mao vội vàng giải vây: “Được rồi, sao cứ muốn là lại cãi nhau thế? Chị Mộng, anh Khải không có ý đó đâu.”
Tôi tự nhiên thấy mệt, rõ ràng vừa ngủ dậy nhưng lại giống như đã đi một quãng đường dài, chỉ muốn nằm xuống, nhắm mắt lại. Tôi đứng dậy đi về phía cửa rồi ngoái lại, nói với Trình Dặc Triết: “Em qua đây.”
Cậu ta vừa đứng dậy, Thiệu Khải liền nói: “Không phải cậu muốn học guitar sao? Tôi dạy cậu.”
Đối phó. Lại là đối phó. Rõ ràng anh biết tôi ghét nhất là sự giằng co như thế này nhưng vẫn cố ý làm vậy.
Tôi mệt tới mức thở không ra hơi, lúc bước xuống bậc cửa quên mất chân đang bị đau, vẫn bước mạnh như bình thường, làm tôi đau đến nỗi phải rên lên. “Này, chị không sao chứ?” Trình Dặc Triết chạy đến hỏi không dè chừng. Tôi quay lại thấy Thiệu Khải vẫn đang ung dung ngồi ôm đàn, hoàn toàn không để ý tôi. A Mao, Tiểu Triết đứng cạnh đẩy đẩy nhưng anh vẫn ngồi yên.
“Không sao, em đi đi.”
Tôi cắn chặt răng, lê từng bước khó nhọc về phía cửa. Mèo con không biết từ nơi nào chạy ra, quấn dưới chân tôi. Tôi cúi xuống bế nó lên. “Mèo con, mẹ đưa em đi chơi nhé!”
Chân cẳng như thế này không đi được lâu. Tôi muốn đến một nơi không gần cũng chẳng xa, đợi Thiệu Khải chạy đến tìm. Anh nhất định sẽ đi tìm tôi, anh sẽ nhớ ra tôi ra ngoài mà không mặc áo khoác, anh sẽ vội vàng chạy đến ôm tôi vào lòng. Tôi cứ nhủ thầm như vậy nên không còn giận, cũng không còn sợ nữa. Mèo con được tôi ôm trên tay, nhắm nghiền mắt ngủ, hoàn toàn không để ý xem bây giờ tôi đang khốn khổ bước đi như thế nào.
Tới nơi toàn các căn hộ tồi tàn, lộn xộn, phía trước là mấy dãy tập thể cũ kỹ, được xây bằng thứ gạch hồng giờ đã ngả sang đen nhưng vẫn khăng khăng dựng một hàng rào bảo vệ xung quanh, tôi ngồi xuống trước một cánh cửa, dựa lưng vào hàng rào, lấy đuôi tóc nghịch mũi con mèo, nó khó chịu lắc đầu liên tục.
Đến tận lúc chân tay lạnh cóng không còn cảm giác mới có người chạy đến, nhưng lại là Trình Dặc Triết. “Sao chị lại ở đây. Tôi giật mình nhìn cậu ta. “Chân đau mà vẫn đi được xa thế này.”
“Sao em lại đến đây?”
“Nhà em ở đây, được chưa?” Cậu ta xoay người ngồi xuống cạnh tôi, rồi nhún nhảy vài cái cho chân tay linh hoạt. Tôi mỉm cười lắc đầu. “Chị cười gì?”
“Không có gì. Chị chỉ đang nghĩ sao chị không trốn được em.”
Trình Dặc Triết bày ra bộ mặt tủi thân, hỏi lại tôi: “Em làm sao? Em thấy chị nên về đi thì tốt hơn, hình như chị hơi... một chút.”
“Gây sự vô cớ?” Tôi nói ra điều cậu ta định nói. “Nhưng không liên quan gì tới em. Có những chuyện em không biết.”
“Anh ấy không giận, nói là tính chị trẻ con, một lúc sẽ tự quay về. Trời tối rồi, chị không về nhà thì định đi đâu?”
Tại sao tôi lại thê thảm đến mức bị một đứa trẻ lên giọng dạy dỗ thế này, hơn nữa từng lời cậu ta nói còn rất có lý, khiến đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn. “Đừng nói chuyện với chị như thế!”
“Thế thì em...” Hai từ “về đây” chưa kịp nói ra, cậu ta vỗ vỗ vai tôi. “Chà, người chị đợi đến rồi kìa!”
Tôi ngẩng phắt đầu nhìn, quả nhiên Thiệu Khải đang đi đến. Khi còn cách khoảng hai mươi mét, anh trông thấy tôi, rồi bước chậm lại. “Đi đi!” Trình Dặc Triết không thể lý giải nổi tại sao tôi vẫn ngồi bất động, chỉ nhìn anh chằm chằm. “Mau đi đi!”
Có lẽ phải đến một phút như thế, tất cả những thứ tôi cảm nhận được là trái tim càng ngày càng mềm, hốc mắt càng ngày càng nóng. Vào đúng lúc tôi định đứng dậy thì nghe thấy giọng anh. “Mèo con, lại đây!”
Con mèo từ nãy đến giờ buồn chán chạy quanh mấy vòng, giờ nghe thấy có người gọi, liền chạy tới ngay lập tức. Thiệu Khải ngồi xuống ôm nó lên, rồi anh ngẩng đầu đứng dậy, chẳng thèm để ý gì đến tôi, quay người đi mất. Tôi nghe rõ từng từ anh nói: “Mèo con, về nhà với bố.”
Trình Dặc Triết bị cảnh tượng trước mặt là cho bối rối. Tôi muốn quay sang cười, nói với cậu ta rằng không có chuyện gì, nhưng cứ định mở miệng là nước mắt lại trào ra. Cậu ta đứng ở đó, không nói gì.
Tại sao anh không đi về phía em?
Tại sao anh không nói chúng ta cùng về?
Tại sao lần này em đợi anh lâu như vậy mà anh không quay lại?
Tôi cứ nghĩ Thiệu Khải sẽ quay lại giống như mọi lần, nhưng đến tận khi đèn đường bật sáng, vẫn chẳng thấy anh đâu. Trong ánh đèn đường mờ ảo màu vàng nhạt, tôi đón trận tuyết đầu mùa, từng hạt bụi tuyết rồi đến những bông tuyết lớn dần dần rơi xuống, phủ trắng đầu tôi.
Lúc cảm thấy cơ thể sắp đông cứng lại, trên người tôi đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc áo khoác. Tôi tràn đầy hy vọng ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy Trình Dặc Triết vừa chạy về lấy thêm áo ra khoác cho tôi. Tôi không thể thốt ra hai từ “Cảm ơn”. Lúc này đây, tôi thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Đây là trận tuyết lớn nhất trong mấy năm tôi ở Ly Thành. Những mảng tuyết lớn rơi xuống với tốc độ đáng sợ, hung hãn như muốn chôn vùi hoàn toàn cả thế giới này. Tôi ôm gối ngồi bên đường, ngẩn ngơ nhớ lại những ngọn nến lấp lánh trên nền tuyết mùa đông năm đó, và cả giọng nói dịu dàng mà cả đời tôi không thể nào quên. Đó là lời hứa rằng sau này sẽ cùng tôi đón thật nhiều sinh nhật nữa. Bây giờ nghĩ lại, anh mới là kẻ lừa đảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook