Mộng Vô Thường
-
Chương 5
Khi Tương Liên thức dậy thì Xà quái cũng đã ra ngoài mất. Người đàn ông cũng không thấy tăm hơi.
Tương Liên muốn rời khỏi nơi này? Đương nhiên là muốn. Nhưng lại có chút không nỡ. Con Xà quái đó tuy là quái vật song lại đối xử với Tương Liên rất tốt. Ánh mắt nó nhìn nàng đầy lưu luyến khiến Tương Liên chẳng nỡ rời đi.
-Ta biết có một số trường hợp, sau khi bị bắt đi, người bị bắt sẽ không nỡ rời xa kẻ đã bắt mình. Nhưng trường hợp đó rất hiếm. Nàng nằm trong số người ít ỏi đó, phải không?
Tương Liên quay lại. Người đàn ông đứng đấy, tự bao giờ. Chiếc áo choàng vẫn che kín gương mặt hắn. Song, hắn là một con người. Hay đúng hơn, hắn trông rất giống loài người.
-Thật ra ông là ai?
Ngày xưa, có một loài sinh vật cổ. Họ chung sống với nhau qua rất nhiều năm tháng. Cuộc đời của họ diễn ra đều đặn từ ngày này qua ngày khác, cho đến một ngày tất cả nhìn nhau và tự hỏi, thật ra trên đời này họ sống, họ tồn tại vì mục đích gì?
Trưởng lão bắt đầu khuyên các sinh vật cổ ra ngoài. Ông bảo, thế giới bên ngoài rộng lớn, có một thứ cực kỳ quan trọng mà nòi giống chúng ta không có. Đó là yêu thương và đau khổ. Khi nếm trải được cảm giác ấy, mới không phí hoài năm tháng mà trời đất đã ban cho.
Người trong tộc lần lượt ra ngoài. Thế giới bên ngoài đúng là nhiều điều rộng lớn. Có kẻ sau mấy trăm năm phiêu bạt cũng quay về tộc nhưng cũng có không ít trường hợp ra đi và mãi mãi không về.
Hắn là kẻ cuối cùng rời tộc...Ánh mắt trời thật rực rỡ. Con người là loài sinh vật sống tập trung và đông đúc nhất trong thế giới bên ngoài.
Vài lần, hắn gặp lại người đồng tộc. Họ đều đã nếm đủ yêu thương và đau đớn. Nhưng tất cả đều không còn giữ được trái tim trong trắng của ngày nào nữa. Trong họ có hận thù, có oán ghét lẫn tham vọng. Có kẻ đau đớn tột cùng khi tình yêu đánh mất, chỉ muốn kết thúc cuộc sống dù biết rằng đời của họ là không có điểm dừng.
Lời của trưởng lão ngày nào vẫn còn văng vẳng: " Hận thù cũng được, yêu thương cũng được. Có tình cảm, đó đã là một hạnh phúc rồi."
Hắn nhát gan. Tự hắn cũng hiểu mình như thế. Hắn không làm được như những đồng loại của mình. Hắn không muốn đánh mất đi lý trí vì thứ gọi là tình cảm. Hắn không muốn sống trong những ngày chỉ nhìn thấy màu đen của sự ly biệt. Hắn không muốn như kẻ thất tình đau khổ mất đi người trong mộng, ngày nào cũng rụt đầu vào trong một xó tối, đưa tay móc vào trong lồng ngực. Hắn ta tìm tim để bóp nát. Song, dòng tộc hắn làm gì có tim, làm gì để kết thúc cuộc sống mà tạo hóa đã ban cho là những ngày đằng đẵng cứ trôi qua mãi, chẳng biết khi nào kết thúc, chẳng biết đâu là một điểm dừng.
Cẩn thận đến đâu thì cũng có lúc ngốc nghếch. Hắn đã gặp một con Xà quái. Nó không phải là con người nên hắn không hề đề phòng nó, chỉ đơn thuần nghĩ là có một vật nuôi cạnh mình cho qua ngày tháng. Quái xà chẳng phải là con người yếu đuối. Nó sẽ sống rất lâu, hắn không phải sợ cảm giác mất mát thứ mình yêu quý, không cần phải khổ đau.
Ngốc nghếch...Hắn thật vô cùng ngốc nghếch. Tình cảm một khi đã đâm chồi nảy lộc thì sẽ càng lúc càng phát triển, nào có phân biệt đối tượng yêu thương là người hay thú. Quái xà là một sinh vật. Trái tim nó trong trắng và thanh khiết, cho hắn cảm giác bình yên và thanh thản. Hắn và con Quái xà ấy đã nương tựa vào nhau một cách vô thức. Đến khi nhận ra thì hắn, sinh vật bất tử đã không còn có thể để lòng bình lặng trước con xà quái nhỏ bé đó rồi.
- Có lẽ nàng có điểm gì đó giống chủ nhân cũ mà Tiểu Thanh luôn tìm kiếm. Băng động dù luôn làm Tiểu Thanh bị trầy xước thân thể nhưng không thể giết chết nó được. Nhưng con người thì khác....Tiểu Thanh chỉ là một con Xà quái to xác. Người ta có thể giết chết nó, bất cứ lúc nào...
Tương Liên im lặng....Trong Tiếu Biệt thành, người ta dù sợ hãi Xà quái nhưng đó là do chưa có cách diệt trừ nó. Một lúc nào đó, khi Quái xà trở lại, ai biết được con người sẽ nghĩ ra cái bẫy gì để vây bắt nó? Tương Liên cũng nhìn thấy, Xà quái vốn rất lương thiện. Giết người có lẽ chỉ là hành động tự vệ trong bước đường cùng của nó mà thôi.
-Ta có điều kiện để trao đổi với nàng. Chỉ cần nàng ở lại đây với Tiểu Thanh một thời gian nữa. Tiểu Thanh có linh tính, đã sống hơn trăm năm lẻ, vài năm nữa có thể sẽ bắt đầu có thành quả tu luyện. Khi đó nàng muốn đi ta không cản trở...Đổi lại, ta có thể giúp nàng làm bất cứ điều gì nàng muốn. Đương nhiên là trừ việc về nhà....
Điều kiện....Mong muốn của Tương Liên chỉ có một. Đó là được trở về nhà....Được trở về nhà.
-Trong thành luôn nói là Quái xà tàn nhẫn.- Hắn hất nhẹ chiếc áo choàng xuống, giọng chợt trở nên lạnh như băng.- Đã có rất nhiều kẻ tìm đến Tiểu Thanh mong có thể giết nó. Sự thật -Tiểu Thanh của ta rất yếu đuối, không có phép thuật gì, lại nhát gan, gặp người là bỏ chạy. Nhưng nàng có biết, tại sao bao nhiêu thợ săn quái vật lão luyện, lại không có ai có thể trở về không?
Một đôi mắt tím nhạt trên gương mặt không khác gì con người. Dưới mắt là ba vệt đen chạy dài, càng làm tăng vẻ lạnh lùng, tàn khốc trên gương mặt hắn...Quái xà tàn nhẫn, khi gặp sẽ không ai sống sót, thực tế người họ gặp chính là....
-Đồng bọn của tên Tô Phi kia cũng thế. Ta để cho hắn sống là vì Tiểu Thanh thích ăn heo muối do hắn làm....Tiếu Biệt thành của nàng....Nàng nghĩ một khi Tiểu Thanh đã tìm ra người mà nó cho là giống chủ nhân ngày xưa, có còn gì để ta lưu luyến, muốn giữ nó lại đây?
Tương Liên muốn rời khỏi nơi này? Đương nhiên là muốn. Nhưng lại có chút không nỡ. Con Xà quái đó tuy là quái vật song lại đối xử với Tương Liên rất tốt. Ánh mắt nó nhìn nàng đầy lưu luyến khiến Tương Liên chẳng nỡ rời đi.
-Ta biết có một số trường hợp, sau khi bị bắt đi, người bị bắt sẽ không nỡ rời xa kẻ đã bắt mình. Nhưng trường hợp đó rất hiếm. Nàng nằm trong số người ít ỏi đó, phải không?
Tương Liên quay lại. Người đàn ông đứng đấy, tự bao giờ. Chiếc áo choàng vẫn che kín gương mặt hắn. Song, hắn là một con người. Hay đúng hơn, hắn trông rất giống loài người.
-Thật ra ông là ai?
Ngày xưa, có một loài sinh vật cổ. Họ chung sống với nhau qua rất nhiều năm tháng. Cuộc đời của họ diễn ra đều đặn từ ngày này qua ngày khác, cho đến một ngày tất cả nhìn nhau và tự hỏi, thật ra trên đời này họ sống, họ tồn tại vì mục đích gì?
Trưởng lão bắt đầu khuyên các sinh vật cổ ra ngoài. Ông bảo, thế giới bên ngoài rộng lớn, có một thứ cực kỳ quan trọng mà nòi giống chúng ta không có. Đó là yêu thương và đau khổ. Khi nếm trải được cảm giác ấy, mới không phí hoài năm tháng mà trời đất đã ban cho.
Người trong tộc lần lượt ra ngoài. Thế giới bên ngoài đúng là nhiều điều rộng lớn. Có kẻ sau mấy trăm năm phiêu bạt cũng quay về tộc nhưng cũng có không ít trường hợp ra đi và mãi mãi không về.
Hắn là kẻ cuối cùng rời tộc...Ánh mắt trời thật rực rỡ. Con người là loài sinh vật sống tập trung và đông đúc nhất trong thế giới bên ngoài.
Vài lần, hắn gặp lại người đồng tộc. Họ đều đã nếm đủ yêu thương và đau đớn. Nhưng tất cả đều không còn giữ được trái tim trong trắng của ngày nào nữa. Trong họ có hận thù, có oán ghét lẫn tham vọng. Có kẻ đau đớn tột cùng khi tình yêu đánh mất, chỉ muốn kết thúc cuộc sống dù biết rằng đời của họ là không có điểm dừng.
Lời của trưởng lão ngày nào vẫn còn văng vẳng: " Hận thù cũng được, yêu thương cũng được. Có tình cảm, đó đã là một hạnh phúc rồi."
Hắn nhát gan. Tự hắn cũng hiểu mình như thế. Hắn không làm được như những đồng loại của mình. Hắn không muốn đánh mất đi lý trí vì thứ gọi là tình cảm. Hắn không muốn sống trong những ngày chỉ nhìn thấy màu đen của sự ly biệt. Hắn không muốn như kẻ thất tình đau khổ mất đi người trong mộng, ngày nào cũng rụt đầu vào trong một xó tối, đưa tay móc vào trong lồng ngực. Hắn ta tìm tim để bóp nát. Song, dòng tộc hắn làm gì có tim, làm gì để kết thúc cuộc sống mà tạo hóa đã ban cho là những ngày đằng đẵng cứ trôi qua mãi, chẳng biết khi nào kết thúc, chẳng biết đâu là một điểm dừng.
Cẩn thận đến đâu thì cũng có lúc ngốc nghếch. Hắn đã gặp một con Xà quái. Nó không phải là con người nên hắn không hề đề phòng nó, chỉ đơn thuần nghĩ là có một vật nuôi cạnh mình cho qua ngày tháng. Quái xà chẳng phải là con người yếu đuối. Nó sẽ sống rất lâu, hắn không phải sợ cảm giác mất mát thứ mình yêu quý, không cần phải khổ đau.
Ngốc nghếch...Hắn thật vô cùng ngốc nghếch. Tình cảm một khi đã đâm chồi nảy lộc thì sẽ càng lúc càng phát triển, nào có phân biệt đối tượng yêu thương là người hay thú. Quái xà là một sinh vật. Trái tim nó trong trắng và thanh khiết, cho hắn cảm giác bình yên và thanh thản. Hắn và con Quái xà ấy đã nương tựa vào nhau một cách vô thức. Đến khi nhận ra thì hắn, sinh vật bất tử đã không còn có thể để lòng bình lặng trước con xà quái nhỏ bé đó rồi.
- Có lẽ nàng có điểm gì đó giống chủ nhân cũ mà Tiểu Thanh luôn tìm kiếm. Băng động dù luôn làm Tiểu Thanh bị trầy xước thân thể nhưng không thể giết chết nó được. Nhưng con người thì khác....Tiểu Thanh chỉ là một con Xà quái to xác. Người ta có thể giết chết nó, bất cứ lúc nào...
Tương Liên im lặng....Trong Tiếu Biệt thành, người ta dù sợ hãi Xà quái nhưng đó là do chưa có cách diệt trừ nó. Một lúc nào đó, khi Quái xà trở lại, ai biết được con người sẽ nghĩ ra cái bẫy gì để vây bắt nó? Tương Liên cũng nhìn thấy, Xà quái vốn rất lương thiện. Giết người có lẽ chỉ là hành động tự vệ trong bước đường cùng của nó mà thôi.
-Ta có điều kiện để trao đổi với nàng. Chỉ cần nàng ở lại đây với Tiểu Thanh một thời gian nữa. Tiểu Thanh có linh tính, đã sống hơn trăm năm lẻ, vài năm nữa có thể sẽ bắt đầu có thành quả tu luyện. Khi đó nàng muốn đi ta không cản trở...Đổi lại, ta có thể giúp nàng làm bất cứ điều gì nàng muốn. Đương nhiên là trừ việc về nhà....
Điều kiện....Mong muốn của Tương Liên chỉ có một. Đó là được trở về nhà....Được trở về nhà.
-Trong thành luôn nói là Quái xà tàn nhẫn.- Hắn hất nhẹ chiếc áo choàng xuống, giọng chợt trở nên lạnh như băng.- Đã có rất nhiều kẻ tìm đến Tiểu Thanh mong có thể giết nó. Sự thật -Tiểu Thanh của ta rất yếu đuối, không có phép thuật gì, lại nhát gan, gặp người là bỏ chạy. Nhưng nàng có biết, tại sao bao nhiêu thợ săn quái vật lão luyện, lại không có ai có thể trở về không?
Một đôi mắt tím nhạt trên gương mặt không khác gì con người. Dưới mắt là ba vệt đen chạy dài, càng làm tăng vẻ lạnh lùng, tàn khốc trên gương mặt hắn...Quái xà tàn nhẫn, khi gặp sẽ không ai sống sót, thực tế người họ gặp chính là....
-Đồng bọn của tên Tô Phi kia cũng thế. Ta để cho hắn sống là vì Tiểu Thanh thích ăn heo muối do hắn làm....Tiếu Biệt thành của nàng....Nàng nghĩ một khi Tiểu Thanh đã tìm ra người mà nó cho là giống chủ nhân ngày xưa, có còn gì để ta lưu luyến, muốn giữ nó lại đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook