Mộng Trong Mộng
Chương 39: Chương 39:

Đào An Hinh đứng trước cửa sổ sát đất của một cửa hàng đồ hiệu, nhìn chiếc váy dài đẹp đẽ được trưng bày trong cửa kính, đáy mắt ánh lên vẻ ao ước.

Thật lâu sau, cô ta mới khẽ thở dài một tiếng.

Trên con đường phủ trắng tuyết, Đào An Hinh đợi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng gặp được Hoắc Thành.


Có điều nhìn Hoắc Thành có vẻ nhếch nhác, trên quần áo có bùn đất, mặt mũi sưng tím, khóe miệng còn rỉ máu, bước khập khà khập khiễng, giống như đã đánh nhau với người khác.

Đào An Hinh vốn đã hẹn là cùng anh ta đón giao thừa, không ngờ anh ta không chỉ đến muộn, mà còn bị đánh ra nông nỗi này.

Cô ta kêu lên một tiếng, chạy chầm chậm lên trước, hỏi: “Anh sao thế? Sao lại bị đánh đến mức này?”

Hoắc Thành nhớ lại cảnh tượng ban nãy, ngọn lửa giận trong đáy lòng lại trào lên.

Vừa rồi hắn dẫn theo một đám người đi gây sự với Cừu Lệ, muốn dạy cho thằng nhãi đó một bài học, dọa nạt nó cách xa Khương Vũ ra.

Không ngờ lại trùng hợp bắt gặp tình tiết ngược cẩu* điển hình, nhìn thấy đôi giày Khương Vũ tặng thằng nhãi kia.

*Ngược cẩu: Những người độc thân nhìn thấy cặp đôi khác thể hiện tình cảm.


Hoắc Thành vốn đã bực tức từ lâu, thế là cho người giữ Cừu Lệ lại, châm lửa, chuẩn bị đốt rụi đôi giày thể thao AJ chướng mắt kia đi.

Nhưng không ngờ, Cừu Lệ lại nhào vào trong đống lửa, nhặt đôi giày kia lên như không muốn sống nữa vậy.

Không chỉ thế, tưởng chừng như thằng nhãi đó đã lên cơn điên, xoay người lại túm lấy cổ áo Hoắc Thành, vật hắn xuống đất, tung ra những cú đấm vừa cứng rắn vừa tàn nhẫn, năm sáu người cũng không thể lôi nó ra nổi.

Hoắc Thành bị đánh thê thảm, bụng hắn bị Cừu Lệ lên gối thúc suýt vỡ cả ra. Nếu không phải người xung quanh kéo ra, có lẽ hôm nay đúng là hắn sẽ bị Cừu Lệ đánh chết tươi.

Khó khăn lắm mới chạy thoát được, miễn cưỡng giữ lại cái mạng.

Vốn dĩ muốn dạy thằng nhãi đó một bài học, ai dè ngược lại là mình bị nó cho một bài học.

Tâm trạng Hoắc Thành tồi tệ đến cực điểm, Đào An Hinh lại không ngừng gọi điện giục giã hắn, cuộc hẹn muộn đến nơi rồi, bắt hắn mau mau đến đây.

Hoắc Thành đến thì cũng đã đến, nhưng lại trưng ra vẻ mặt khó coi.

“Có phải anh đánh nhau với người ta không?” Đào An Hinh ra vẻ ngay thẳng mà chất vấn.

Hoắc Thành bực bội nói: “Bớt quản đi.”

“Hoắc Thành, sao anh lại đánh nhau với người ta chứ, thời gian này nhà trường đang bắt chuyện bạo lực rất gắt gao, nếu anh bị nhà trường biết, sẽ ảnh hưởng đến danh dự đấy!”

Trong đầu Hoắc Thành toàn là hình ảnh đôi giày thể thao AJ mà Khương Vũ tặng cho Cừu Lệ, bỏ ngoài tai lời của Đào An Hinh.

Đố kỵ, phẫn nộ, không cam lòng...

Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà cô ấy đối tốt với thằng kia như vậy! Lúc yêu nhau trước đây, cô ấy cũng chưa từng đối tốt với mình thế này.

Thằng nhãi kia là cái thá gì!

Đào An Hinh thấy Hoắc Thành ngó lơ mình thì cuống lên, đi đến trước mặt anh ta, lên tiếng dọa dẫm: “Hoắc Thành, nếu anh cứ tiếp tục như này, tôi sẽ không nhận lời ở bên anh. Tôi là học sinh nghèo vượt khó của trường, danh dự của tôi...”

Còn chưa nói hết, ánh mắt sắc bén của Hoắc Thành đã liếc về phía cô ta, lạnh lùng nói: “Thế cô cút đi.”


Đào An Hinh sững người, cô ta không ngờ Hoắc Thành lại nói những lời tàn nhẫn với cô ta như này.

Lúc Hoắc Thành thích cô ta, theo đuổi cô ta trước đây, từ đầu đến cuối chỉ nói lời ngon tiếng ngọt với cô ta...

Sao bây giờ lại, đột ngột giống như đã biến thành người khác vậy!

Trái tim thủy tinh của Đào An Hinh đã vỡ nát, đáy mắt ầng ậc nước mắt, nhìn Hoắc Thành với ánh mắt như muốn lên án: “Tôi vì ai, còn không phải vì anh sao.”

Hoắc Thành nhìn cô gái nước mắt lưng tròng trước mặt, nội tâm không chút gợn sóng, thậm chí cảm thấy hơi nực cười.

Lúc Khương Vũ tặng quà cho Cừu Lệ ban nãy, vẻ mặt cô toát lên sự quan tâm không thể che giấu, đó mới là thứ tình cảm tốt đẹp xuất phát từ đáy lòng.

Nhưng Đào An Hinh này, bên ngoài thì nói vì tốt cho hắn ta, nhưng nói được mấy câu là không rời được hai chữ “danh dự”. Cô ta nhận lời ở bên hắn, chẳng qua cũng chỉ vì thể diện, vì danh dự mà thôi...

Nghĩ đến chuyện này, Hoắc Thành chỉ cảm thấy lạnh lòng, cảm thấy mình đã nhìn lầm rồi.

“Muốn ở lại bên cạnh ông đây thì đừng có chọc tức ông.” Hoắc Thành nói bằng giọng điệu đầy lạnh lùng: “Không thì cút.”

Đào An Hinh không thể chấp nhận nổi sự thay đổi thái độ của Hoắc Thành, xoay người định bỏ đi, nhưng ngẫm nghĩ lại, với gia thế của cô ta, bất kể có cố gắng thế nào, dù có thi đậu một trường đại học cực tốt, muốn sống một cuộc sống hào môn giàu sang, chỉ có thể thông qua hôn nhân.

Mà Hoắc Thành, là tiền cược duy nhất của cô ta.

Cô ta nghiến răng, cuối cùng vẫn dằn cơn tức giận xuống.

“Chẳng qua người ta cũng chỉ quan tâm anh thôi mà.”

Hoắc Thành nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, lại nghĩ đến Khương Vũ.

Từng có khoảng thời gian, Khương Vũ cũng đi theo hắn một cách tội nghiệp như này, phàm là chuyện gì cũng nhìn sắc mặt hắn, nghe lời hắn...

Vậy mà trái lại hắn lại cảm thấy cô không thú vị, nhàm chán chả có vị gì, mà Đào An Hinh luôn không để ý đến hắn lại khiến hắn cầu mà không được, thao thức khó ngủ.

Nhưng bây giờ, dường như tất cả mọi chuyện đã đảo lộn.

Đào An Hinh ở bên cạnh đã mất đi ánh sáng nữ thần cao không thể với tới của quá khứ, mà Khương Vũ hắn không thèm trước đây, lại dần dần trở thành nỗi tiếc nuối khó dằn xuống trong tim hắn.

Trong lòng Hoắc Thành chỉ cảm thấy nực cười, nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Khương Vũ của Đào An Hinh, nói: “Được rồi, biết em quan tâm anh rồi, không nhắc đến chuyện này nữa, về sau nói năng phải chú ý chút.”

Đào An Hinh bĩu môi, không nói gì nữa.

Hoắc Thành nhìn chiếc váy trong tủ kính của tiệm quần áo, hỏi: “Em muốn bộ này à?”

Đào An Hinh rầu rĩ nói: “Em không cần anh tiêu tiền cho em, dù có thích, em cũng phải tự nghĩ cách kiếm tiền mua.”

“Tiệm quần áo như này, dù em có kiếm tiền ba năm cũng chả mua nổi.’

“Anh đừng có... đừng có mà coi thường người ta.”

“Được rồi, anh mua cho em.”

“Không cần.” Đào An Hinh nói với vẻ rất có chí khí: “Em không cần anh tiêu tiền cho em, để người khác biết được, lại cho là em ở bên anh có mục đích khác, em không muốn để người ta đàm tiếu.”

“Người phụ nữ ở bên Hoắc Thành này, đến một bộ váy cũng không mua nổi, anh chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nữa.”


Đào An Hinh quan sát anh ta, thấy anh ta cũng nói thật lòng, đành thở dài, nói: “Vậy... em sẽ trả tiền cho anh.”

Hoắc Thành nhìn theo bóng lưng cô gái chủ động bước vào cửa của hàng đồ hiệu kia, cuối cùng trong lòng vẫn chỉ cảm thấy trống vắng.

Tối qua, sau khi gọi video với Cừu Lệ xong, Khương Vũ nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, hình như sự tình có gì đó không ổn.

Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm hơn cả Khương Mạn Y, đi thẳng đến nhà Cừu Lệ ở Thủy Tịch Đài.

Gõ cửa một hồi mà chẳng có ai đáp lại.

Khương Vũ không tin mới sáng sớm mùng 1 cậu đã ra ngoài, nhất định là đang ngủ nướng.

Cô móc một chiếc chìa khóa để trong hộp để sữa trước cửa, mở cửa đi vào nhà.

Vào trong liền nhìn thấy đôi giày thể thao cũ sờn của Cừu Lệ, nằm nghiêng ngả trên đất.

Sao vẫn chưa vứt đi nhỉ.

Khương Vũ cúi xuống, xếp đôi giày ngay ngắn lại, cất vào trong tủ giày.

“Bạn trai, cậu có nhà không?”

“Cừu Lệ?”

Khương Vũ đi chiếc dép lê to đùng của cậu, bước đến phòng ngủ. Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong căn phòng tờ mờ rèm cửa vàng đậm che kín như bưng, Cừu Lệ mặc nguyên quần áo nằm trên giường, tay vẫn ôm đôi giày cô tặng cậu.

Có cần đến mức này không?

Khương Vũ bật cười, bước vào phòng, nhưng lại phát hiện hình như đôi giày kia có dấu vết bị đốt cháy, đến dây giày cũng bị đốt cháy xoăn lại rồi.

Sau đó, cô phát hiện tay trái của Cừu Lệ cũng có vết phỏng, trên mu bàn tay có bọng nước to bằng ngón tay cái, làn da xung quanh cũng đỏ ửng lên. Tay áo cũng bị cháy xém, rõ ràng đã từng bén lửa, đã biến dạng cả rồi.

Khương Vũ sửng sốt, vội vàng lay cậu tỉnh dậy.

“Tay cậu bị sao vậy!”

Cừu Lệ mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy cô gái đang nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng.

Cậu ngỡ mình đang nằm mơ, vô thức chạm tay vào khuôn mặt cô.

Sờ vào làn da mịn màng lành lạnh của cô, xúc cảm trên đầu ngón tay truyền đến đầu mút dây thần kinh trong đầu, Cừu Lệ mới hoảng hốt tỉnh táo trở lại.

Không phải nằm mơ.

Cậu lập tức ngồi bật dậy như chim sợ cành cong, sau đó kéo chăn đắp lên người mình, nhưng lại nhận ra mình mặc nguyên quần áo mà đi ngủ, không có gì để che đậy cả.

“Sao cậu lại đến đây?” Cậu dụi mắt một cách tùy tiện.

Khương Vũ không trả lời cậu, cô quỳ xuống bên giường, bắt đầu vạch tay áo của cậu lên, kiểm tra những chỗ khác trên người cậu.

Cừu Lệ nhìn dáng vẻ lo lắng của cô nàng, bật cười, duỗi tay giữ lấy vòng eo thon nhỏ của cô, “Mới mùng một mà đã chủ động thế rồi?”


Khương Vũ lập tức buông quần áo cậu ra, xuống khỏi giường, cầm lấy tay cậu kiểm tra kỹ càng, “Sao lại bị thương nặng như này, cậu đã làm gì vậy?”

“Đốt pháo dây, bị bắn vào tay.” Cậu cầm đôi giày thể thao huơ huơ trước mặt cô, “Ngại quá, giày cũng bị tớ đốt hỏng rồi.”

“Sao cậu lại ngốc thế!” Khương Vũ tức điên lên được, “Đốt pháo với chả đốt phiếc, còn làm tay mình bị bắn vào nữa, cậu không biết xem chùa nhà người ta đốt pháo dây à!”

“Phải đốt pháo dây, tiễn cũ đón mới.”

“Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!”

Cừu Lệ thích nhìn dáng vẻ tức giận của cô, trái tim cậu cảm thấy rất ấm áp. Cậu duỗi tay phải véo cái má phùng lên vì tức giận của cô, “Đúng là tớ ngốc...”

Biết thừa là sẽ như thiêu thân lao vào lửa, nhưng vẫn chìm đắm vào đó, không thể thoát ra.

Cậu không nói tiếp nữa, cho dù cô chỉ bố thí chút quan tâm trong giây lát, Cừu Lệ cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.

Khương Vũ vội vàng chạy ra ngoài, lục tìm thuốc trị bỏng trong tủ. Sau khi tìm được, cô kiểm tra vết thương trên tay Cừu Lệ, nói: “Không được, cậu cần phải đi bệnh viện.”

“Không đi, không cần thiết.”

Bác sĩ vừa nhìn là biết đây không phải vết thương do bị pháo bắn vào, cậu không muốn để Khương Vũ biết được chuyện xảy ra vào tối qua.

Chuyện của cậu, cậu sẽ tự xử lý.

“Phải đi.” Khương Vũ cố chấp nói: “Lỡ như để lại sẹo, vậy thì sẽ mang theo nó cả đời, phải đi bệnh viện để xử lý vết thương.”

“Tớ có phải con gái đâu, để lại sẹo có gì phải sợ.”

“Đi đi.”

“Không đi.”

“Cậu có đi không!?”

“Không đi.”

“Cậu không đi thì tớ về đây.”

“Bye bye.”

Khương Vũ tức tối đứng dậy, bước về phía cửa, lại không cam lòng quay lại nhìn cậu một cái.

Cậu vẫn nằm trên giường, một tay gối sau đầu, không ngăn cô lại.

Khương Vũ giậm chân, thật sự không biết phải làm gì với cậu.

Sao cái tên này lại cố chấp thế nhỉ!

Trong lòng cô vừa tức vừa cuống, nhìn vết bỏng trên mu bàn tay của cậu, lại cảm thấy cảm giác khó chịu không ngừng dâng lên.

Cuối cùng, rốt cuộc Khương Vũ vẫn quay trở lại, ngồi bên giường, cầm tay cậu lên, lấy thuốc trị bỏng ra, thoa lên mu bàn tay cậu từng chút một.

Thuốc trị bỏng man mát, trơn mướt làm chỗ bị phỏng vô cùng dễ chịu.

Khương Vũ cẩn thận bôi thuốc cho cậu, nói với vẻ vừa đau lòng và trách cứ: “Một thân một mình, lại không có ai quản, đốt pháo cái nỗi gì, nếu cậu muốn đốt pháo thì gọi tớ cùng đốt. Đồ ngốc, về sau cậu còn làm những chuyện liều lĩnh như này... phạm sai lầm cũng chẳng có ai giúp cậu, giết người cũng chẳng có ai giúp cậu...”

Cứ nói cứ nói mãi, đầu mũi cô cũng cay xè, bất ngờ nghẹn ngào bật khóc, “Đồ ngốc!”

Trái tim Cừu Lệ bỗng quặn thắt, cậu duỗi tay ra chạm vào khóe mắt cô, cảm nhận được hơi ấm của nước mắt.

“Cậu... khóc cái gì.”


“Thì cảm thấy cậu ngốc quá đấy!” Khương Vũ sụt sịt, lên án cậu: “Cậu lúc nào cũng phạm lỗi, lúc nào cũng bị thương, không có ai quản cậu, về sau phải làm sao đây!”

Con tim Cừu Lệ như bị cái gì trói chặt, cậu run rẩy bưng lấy mặt cô, lau những giọt lệ trào ra từ khóe mắt cô bằng ngón tay thô ráp, “Cậu đừng khóc.”

Khương Vũ thút thít, bặm chặt môi dưới, dằn lại nỗi khó chịu sắp sửa dâng trào.

“Cậu đừng khóc.” Cừu Lệ quỳ trước mặt cô, ra sức lau nước mắt của cô, hoảng loạn nói: “Tớ đi bệnh viện, Tiểu Vũ, tớ nghe lời cậu.”

Khương Vũ nhìn cậu một cái, không ngờ cậu lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy, “Đi bệnh viện?”

“Ừ, đi bệnh viện, đi chết cũng được hết, cậu đừng khóc trước mặt tớ thế.”

Đúng là muốn lấy mạng của cậu mà.

Khương Vũ dùng tay áo lau nước mắt, cười một tiếng, “Không nói sớm chút.”

...

Cô đưa cậu đến bệnh viện khám tay, bác sĩ hỏi làm gì mà bị thương, cậu liền nói không cẩn thận bị bỏng, không nhắc đến pháo, vì chắc chắn bác sĩ sẽ nhìn ra đây không phải vết thương bị pháo bắn vào.

Nhưng cũng may là, Khương Vũ chỉ mải lo cậu có đau hay không, có để lại sẹo không, cũng chẳng hỏi han đến cùng.

Bác sĩ kê đơn thuốc trị bỏng cho cậu, bảo y tá băng vết thương lại cho cậu.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cừu Lệ lại đến một cửa hàng giày, tìm một loại dây giày giống y hệt dây giày của đôi giày ban đầu, sau đó nhờ thợ sửa giày giúp cậu sửa lại đôi giày này.

Thợ sửa giày đeo tạp dề da thuộc ngồi trên ghế, nhận lấy đôi giày ngó nghía, nhíu mày nói: “Sao lại cháy thành thế này?”

“Có thể sửa được không ạ?”

“Có sửa cũng chẳng đẹp đâu.” Thợ sửa giày chỉ vào phần cháy xém trên đôi giày, nói: “Cậu xem đi, cháy xém hết cả rồi, không đẹp đâu, bọn trẻ các cậu chắc chắn không muốn đi.”

“Anh cứ sửa đi, bao nhiêu tiền cũng được.”

Khương Vũ nghe thấy thế, bất đắc dĩ nói: “Thôi bỏ đi, tớ mua cho cậu đôi khác, đẹp hơn.”

“Tớ muốn đôi này.”

Nghe thấy giọng điệu cố chấp của cậu, Khương Vũ biết cậu chàng này mà bướng lên thì thật sự chẳng có ai có thể khuyên nổi.

Thợ sửa giày làm hết sức mình bôi keo lại cho đôi giày, chỗ bị cháy xém cũng được vá một chất liệu màu sắc khác, tuy nhìn cục mịch sơ sài, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đi ra ngoài được.

Cừu Lệ trả tiền, sau đó ngồi lên chiếc ghế nhỏ, đi đôi giày này lên.

Khương Vũ ngồi xuống, cầm lấy dây giày trong tay cậu, ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt cong cong như vầng trăng, “Bạn trai nhà ta đi cái gì cũng đẹp.”

Vừa nói xong, Cừu Lệ đột nhiên bưng mặt cô lên, đặt một chiếc hôn giữa trán cô.

Nhẹ tênh, giống như sợ xúc phạm cô, lại sợ cô thưởng cho mình một cái tát tai giòn giã.

Sau khi cậu hôn xong thì lập tức chột dạ buông cô ra, sải bước thật nhanh ra khỏi tiệm giày.

Khương Vũ đứng dậy, hô lên với cậu: “Cậu chạy cái gì chứ?”

Tiền sửa giày vẫn chưa trả đây này!

Khương Vũ quét mã trả tiền, duỗi tay sờ lên trán mình.

Giữa trán vẫn còn sót lại dấu hôn ấm nóng của chàng trai kia, cô không nhịn được mà bật cười.

Trái tim cũng trở nên tê dại.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương