Mộng Tình Nhân
-
Chương 117: Cảm Giác Thế Nào?
Sáng sớm hôm sau cô theo anh quay về căn nhà riêng của mình, đứng trước cửa nhà Doãn Kỳ vùng vằng lặp đi lặp câu hỏi:
“Ở một mình không sao thật chứ? Hay em đến ở nhà anh đi!”
Ngọc Thuần nghĩ ngợi: “Em có nhà của mình mà?”
“Nhưng ở một mình không an toàn, lỡ đâu bọn xấu kia lại đến thì sao? Nếu không thì… anh đến ở nhà em.”
“Vậy có khác gì nhau sao?” Ngọc Thuần mỉm cười, cô đáp: “Sẽ không sao đâu, nếu gặp phải chuyện bất trắc em sẽ đến tìm anh đầu tiên. Em nói thật đấy.”
Cô phải nói rất lâu, thề thốt đủ kiểu anh mới chịu buông tay để Ngọc Thuần vào nhà, khi cánh cửa vừa đóng kín, Tú Thanh xuất hiện chất vấn Ngọc Thuần.
“Đêm qua em đã đi đâu, có biết chị lo lắng lắm không? Vì sao không về nhà?”
Ngọc Thuần thở ra, cô ngồi trên ghế mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Đêm qua em đã gặp bọn xấu.”
Ngọc Thuần kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua cho Tú Thanh nghe, cô khiếp sợ nhìn em gái mình, đâu đó cơn giận trào lên mãnh liệt.
Tú Thanh đập bàn, quát to: “Bọn khốn kiếp đó, chị sẽ tra rõ chuyện này, sau cùng tìm kẻ chủ mưu hại em. Chị nhất định không thể để bọn chúng bình yên, nhất định sẽ xé bọn chúng ra thành trăm mảnh.”
“Chị không cần đâu…”
Thời gian qua đi, gió rét từ phương xa kéo về dưới hiên nhà, ngày Trọng Huấn trở về đón chào anh là tin xấu từ Chi Ái mang đến.
Theo lời Chi Ái nói Trọng Huấn tìm đến căn nhà nhỏ kia, cửa nhà không khóa Ngọc Thuần ngồi ngoài sân vườn, nhìn vào vũng nước sâu.
Trong Huấn cất tiếng gọi: “Em làm gì ở đây những ngày qua? Vì sao không ở nhà chứ?”
Ngọc Thuần ngẩng đầu nhìn anh, trông đôi mắt lạnh lùng kia, chẳng chứa tia xúc cảm vui mừng hay giận dữ nào cả, cô thản nhiên đáp:
“Anh… anh về rồi? Em đã rất nhớ anh, nhớ nhiều lắm!”
Trọng Huấn hơi ngỡ ngàng trước những lời Ngọc Thuần nói, anh giật mình sảng sốt.
“Sao em kỳ lạ vậy? Chẳng giống em thường ngày gì cả.”
Anh nhìn chung quanh bốn phía căn nhà gọn ghẽ, chẳng giống một Ngọc Thuần bừa bộn chút nào.
“Đây là nhà của em? Mua nó khi nào?”
Cô bước từng bước chậm rãi đến trước mặt anh, dang tay ôm Trọng Huấn vào lòng.
“Em vẫn là em mà, là em gái của anh. Nhà là mẹ âm thầm mua, nên anh chẳng biết. Chúng ta về nhà đi anh.”
“Ừ, về nhà.” Tuy khác lạ nhưng Trọng Huấn không rõ Ngọc Thuần khác ở điểm nào, anh chỉ biết cô dường như đã trầm tính hơn xưa. Có lẽ vì cú sốc đó quá lớn, khiến cô thay đổi đôi chút.
Trọng Huấn mang theo đồ đạc cùng Ngọc Thuần quay về, đón chờ cô là ánh mắt căm ghét của mẹ con Quyển Dư, và sự chào đón nhiệt tình của những người còn lại.
Quyển Như giậm chân đỏng đảnh bỏ đi nơi khác, Ngọc Thuần nhìn theo bóng lưng cô ta đi vào lối rẽ, cô lấy cớ rời đi đuổi theo Quyển Như.
“Thấy chị về không vui sao em gái?”
Quyển Như hất mặt lên trời, thái độ khinh thường không xem ai ra gì.
“Vui chứ, thấy chị về tôi vui đến muốn rơi lệ đấy. Chào mừng chị về nhé. Tôi còn nghĩ là chị chết quách ở cái xó nào rồi chứ.”
Quyển Như nhấn mạnh hai từ “chết quách” như mong muốn điều đó trở thành sự thật. Cô ta khoanh hai tay trước ngực mỉm cười chế nhạo.
Ngọc Thuần đưa tay sờ lên mặt Quyển Như, khiến cô ta bất giác rùng mình. Cô bật cười, đáp trả lại sự chế nhạo kia.
“Xin lỗi nhé, khiến em thất vọng rồi. Chị vẫn chưa chết vì chưa thấy mặt em đấy.”
Ngọc Thuần tặng cho cô ta bạt tai, cô nắm tóc Quyển Như lôi cô ta đến hồ nước.
Ngọc Thuần nghiến từng chữ qua kẽ răng: “Tao thừa biết chuyện dơ bẩn mà mày làm cùng bọn khốn kia. Sao nào? Không giết được tao nên mày khó chịu lắm đúng không?”
Cô ngồi xuống ngang tầm mắt Quyển Dư, thách thức: “Có giỏi thì giết tao đi, tại đây luôn. Mang con dao mày đang cất giấu ra, đâm vào cổ tao này!”
Cô vỗ bôm bốp vào mặt Quyển Như: “Nhìn xem bộ mặt hiện giờ của mày kìa, thật đáng thương!”
Quyển Như cắn môi, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, toàn thân cô ta run lên vì giận.
“Đồ đáng chết!” Quyển Như bật thốt ra ba chữ từ nỗi căm hờn, cô ta cười quỷ dị, giơ tay định cho cái tát.
Ngọc Thuần ngửa cổ cười ha hả, cô đánh liên tiếp vào mặt Quyển Như. Cô ta lùi Ngọc Thuần tiến, mỗi bước đều vang lên chan chát.
“Tao đáng chết, nhưng trước khi chết mày nên xuống địa ngục trước tao. Dám làm thì dám chịu, tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục trần gian.” Cô túm tóc Quyển Như giật ngược ra sau: “Tao sẽ để mày chết dần chết mòn.”
Ngọc Thuần đè đầu cô ta xuống nước, Quyển Như vẫy vùng trong bất lực, cô ta đập vào cánh tay Ngọc Thuần, muốn mở miệng kêu cứu nhưng nước tràn vào khiến cô ta ho sặc sụa.
Đến khi tưởng chừng không thở được nữa, Ngọc Thuần kéo đầu cô ta lên khỏi mặt nước.
“Cảm giác thế nào? Kích thích chứ?”
Quyển Như rấm rứt, môi dưới bị cắn đến bật máu, bọng mắt sưng to cực kỳ xấu xí. Cô ta chưa kịp nói gì, đã tiếp tục chịu hành hạ từ Ngọc Thuần.
“Ở một mình không sao thật chứ? Hay em đến ở nhà anh đi!”
Ngọc Thuần nghĩ ngợi: “Em có nhà của mình mà?”
“Nhưng ở một mình không an toàn, lỡ đâu bọn xấu kia lại đến thì sao? Nếu không thì… anh đến ở nhà em.”
“Vậy có khác gì nhau sao?” Ngọc Thuần mỉm cười, cô đáp: “Sẽ không sao đâu, nếu gặp phải chuyện bất trắc em sẽ đến tìm anh đầu tiên. Em nói thật đấy.”
Cô phải nói rất lâu, thề thốt đủ kiểu anh mới chịu buông tay để Ngọc Thuần vào nhà, khi cánh cửa vừa đóng kín, Tú Thanh xuất hiện chất vấn Ngọc Thuần.
“Đêm qua em đã đi đâu, có biết chị lo lắng lắm không? Vì sao không về nhà?”
Ngọc Thuần thở ra, cô ngồi trên ghế mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Đêm qua em đã gặp bọn xấu.”
Ngọc Thuần kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua cho Tú Thanh nghe, cô khiếp sợ nhìn em gái mình, đâu đó cơn giận trào lên mãnh liệt.
Tú Thanh đập bàn, quát to: “Bọn khốn kiếp đó, chị sẽ tra rõ chuyện này, sau cùng tìm kẻ chủ mưu hại em. Chị nhất định không thể để bọn chúng bình yên, nhất định sẽ xé bọn chúng ra thành trăm mảnh.”
“Chị không cần đâu…”
Thời gian qua đi, gió rét từ phương xa kéo về dưới hiên nhà, ngày Trọng Huấn trở về đón chào anh là tin xấu từ Chi Ái mang đến.
Theo lời Chi Ái nói Trọng Huấn tìm đến căn nhà nhỏ kia, cửa nhà không khóa Ngọc Thuần ngồi ngoài sân vườn, nhìn vào vũng nước sâu.
Trong Huấn cất tiếng gọi: “Em làm gì ở đây những ngày qua? Vì sao không ở nhà chứ?”
Ngọc Thuần ngẩng đầu nhìn anh, trông đôi mắt lạnh lùng kia, chẳng chứa tia xúc cảm vui mừng hay giận dữ nào cả, cô thản nhiên đáp:
“Anh… anh về rồi? Em đã rất nhớ anh, nhớ nhiều lắm!”
Trọng Huấn hơi ngỡ ngàng trước những lời Ngọc Thuần nói, anh giật mình sảng sốt.
“Sao em kỳ lạ vậy? Chẳng giống em thường ngày gì cả.”
Anh nhìn chung quanh bốn phía căn nhà gọn ghẽ, chẳng giống một Ngọc Thuần bừa bộn chút nào.
“Đây là nhà của em? Mua nó khi nào?”
Cô bước từng bước chậm rãi đến trước mặt anh, dang tay ôm Trọng Huấn vào lòng.
“Em vẫn là em mà, là em gái của anh. Nhà là mẹ âm thầm mua, nên anh chẳng biết. Chúng ta về nhà đi anh.”
“Ừ, về nhà.” Tuy khác lạ nhưng Trọng Huấn không rõ Ngọc Thuần khác ở điểm nào, anh chỉ biết cô dường như đã trầm tính hơn xưa. Có lẽ vì cú sốc đó quá lớn, khiến cô thay đổi đôi chút.
Trọng Huấn mang theo đồ đạc cùng Ngọc Thuần quay về, đón chờ cô là ánh mắt căm ghét của mẹ con Quyển Dư, và sự chào đón nhiệt tình của những người còn lại.
Quyển Như giậm chân đỏng đảnh bỏ đi nơi khác, Ngọc Thuần nhìn theo bóng lưng cô ta đi vào lối rẽ, cô lấy cớ rời đi đuổi theo Quyển Như.
“Thấy chị về không vui sao em gái?”
Quyển Như hất mặt lên trời, thái độ khinh thường không xem ai ra gì.
“Vui chứ, thấy chị về tôi vui đến muốn rơi lệ đấy. Chào mừng chị về nhé. Tôi còn nghĩ là chị chết quách ở cái xó nào rồi chứ.”
Quyển Như nhấn mạnh hai từ “chết quách” như mong muốn điều đó trở thành sự thật. Cô ta khoanh hai tay trước ngực mỉm cười chế nhạo.
Ngọc Thuần đưa tay sờ lên mặt Quyển Như, khiến cô ta bất giác rùng mình. Cô bật cười, đáp trả lại sự chế nhạo kia.
“Xin lỗi nhé, khiến em thất vọng rồi. Chị vẫn chưa chết vì chưa thấy mặt em đấy.”
Ngọc Thuần tặng cho cô ta bạt tai, cô nắm tóc Quyển Như lôi cô ta đến hồ nước.
Ngọc Thuần nghiến từng chữ qua kẽ răng: “Tao thừa biết chuyện dơ bẩn mà mày làm cùng bọn khốn kia. Sao nào? Không giết được tao nên mày khó chịu lắm đúng không?”
Cô ngồi xuống ngang tầm mắt Quyển Dư, thách thức: “Có giỏi thì giết tao đi, tại đây luôn. Mang con dao mày đang cất giấu ra, đâm vào cổ tao này!”
Cô vỗ bôm bốp vào mặt Quyển Như: “Nhìn xem bộ mặt hiện giờ của mày kìa, thật đáng thương!”
Quyển Như cắn môi, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ, toàn thân cô ta run lên vì giận.
“Đồ đáng chết!” Quyển Như bật thốt ra ba chữ từ nỗi căm hờn, cô ta cười quỷ dị, giơ tay định cho cái tát.
Ngọc Thuần ngửa cổ cười ha hả, cô đánh liên tiếp vào mặt Quyển Như. Cô ta lùi Ngọc Thuần tiến, mỗi bước đều vang lên chan chát.
“Tao đáng chết, nhưng trước khi chết mày nên xuống địa ngục trước tao. Dám làm thì dám chịu, tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục trần gian.” Cô túm tóc Quyển Như giật ngược ra sau: “Tao sẽ để mày chết dần chết mòn.”
Ngọc Thuần đè đầu cô ta xuống nước, Quyển Như vẫy vùng trong bất lực, cô ta đập vào cánh tay Ngọc Thuần, muốn mở miệng kêu cứu nhưng nước tràn vào khiến cô ta ho sặc sụa.
Đến khi tưởng chừng không thở được nữa, Ngọc Thuần kéo đầu cô ta lên khỏi mặt nước.
“Cảm giác thế nào? Kích thích chứ?”
Quyển Như rấm rứt, môi dưới bị cắn đến bật máu, bọng mắt sưng to cực kỳ xấu xí. Cô ta chưa kịp nói gì, đã tiếp tục chịu hành hạ từ Ngọc Thuần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook