Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh
-
Chương 9: Đắm chìm 2
Anh nói chỉ đợi thêm 15 phút nữa, nếu quá sẽ về phòng nghỉ trước. Nghĩ tới việc phải tự thanh toán, nên bọn họ nghe xong điện thoại liền vội tỏ ý sẽ quay về ngay lập tức. Tần Hoan gác máy, không khỏi than một tiếng: “Bạo chúa nguy hiểm.” Chỉ một câu nói của anh, cũng đủ khiến bọn Coco phải dừng ngay việc shopping, hơn nữa rõ ràng là dùng lợi ích ra để hăm dọa, nghe nói chi phí ở đây vô cùng đắt.
Tiếng lầm bầm của cô rất nhỏ, Cố Phi Trần không nghe thấy, nên khẽ mở mắt nhìn cô hỏi: “Em nói gì?”
“Không có gì”
Cô đâu dám nói lại nguyên văn, lại sợ anh cố tình vặn hỏi, nên vội nghiêng người với lấy chén rượu trên bàn để che giấu tâm trạng của mình.
Nhưng vừa thò tay ra, chén rượu đã bị bàn tay khác mang đi.
Cô nhìn bàn tay đó, ngón tay dài khỏe mạnh, đặt chén rượu ở chỗ cô không với tới được. Cô lại hướng ánh mắt sang Cố Phi Trần, nhưng anh chỉ nói khẽ: “Con gái còn trẻ không nên uống nhiều rượu.”
Cô vừa định phân trần, anh lại nói tiếp: “Nhất là với người tửu lượng kém như em.”
Thế nên cả tối hôm đó, mọi người đều uống rượu, chỉ riêng cô uống nước khoáng.
Trong đoàn của Cố Phi Trần lần này có cậu kế toán tên Mark, là người Hoa quốc tịch Mỹ, khoảng chừng 30 tuổi, chắc do từ nhỏ tiếp nhận sự giáo dục ở nước ngoài, nên khi làm việc rất tập trung chịu khó, sau giờ làm lại có trách nhiệm mang lại tiếng cười cho mọi người. Lúc tối, Mark kể liền mấy câu chuyện tiếu lâm, khiến đám con gái ngồi đó ôm nhau cười, bởi nhiệm vụ trong chuyến đi công tác đã hoàn thành, nên Coco và một đồng nghiệp nữ khác đều rất phấn chấn, lại gọi thêm mấy ly rượu. Dường như cho tới lúc này Mark mới chú ý đến Tần Hoan, bèn hỏi: “Em lớn rồi, sao không uống rượu.”
Tần Hoan liếc mắt sang một phía, trề môi bảo: “Cố Phi Trần không cho em uống.” Cô lúc nào cũng gọi cả họ lẫn tên anh, nhưng lúc này gọi như vậy chợt có cảm giác thật ngọt ngào
Quả nhiên, lập tức có người lên giọng: “Ài, thì ra ông chủ của chúng ta quản chặt quá, nhưng đây có phải là thương hoa tiếc ngọc không?”
Mọi người có mặt lúc đó đều còn trẻ, hơn nữa cũng biết Cố Phi Trần không quá nghiêm khắc với chuyện riêng tư, nên cũng không ngại trêu đùa nhau.
Coco là thư ký của Cố Phi Trần, hiểu rõ về thân phận của Tần Hoan, liền ngắt lời giải thích: “Mọi người đoán bừa gì vậy. Tần Hoan là em nuôi tổng giám đốc.”
Nhưng lập tức có người phản đối: “Xì, ông chủ còn chưa giải thích, Coco đừng nói bừa mới đúng.” Coco nhất thời không đáp lại được câu nào.
Hơn nữa, cái từ “em nuôi” trước nay luôn gợi ra rất nhiều liên tưởng. Nhìn mọi người càng đùa càng cao hứng, Tần Hoan bèn giơ chiếc cốc thủy tinh lên, miệng gắn vào thành cốc, giả như đang uống nước, thực ra muốn ánh sáng mờ mờ ảo ảo để ngầm quan sát, phát hiện Cố Phi Trần vẫn thản nhiên ngồi ở sofa, vẻ mặt không có gì thay đổi, dường như chẳng hề có ý cải chính, khóe miệng nửa như cười nửa như không, mặc cho đám nhân viên tiếp tục hò hét.
Chẳng hiểu sao, Tần Hoan cảm thấy ngọt ngào. May mà ánh sáng mờ mờ, không ai để ý thất cô đang mỉm cười. Cô giống như chú mèo nhỏ ăn vụng được cá. Tuy Cố Phi Trần chẳng thể hiện gì, nhưng cũng chính vì điều đó, mới khiến cô vui vẻ. Cô cầm chiếc cốc khẽ cúi đầu, tự mình gặm nhấm nỗi sung sướng, nên hoàn toàn không để ý cái hướng cô vừa nhìn sang, cái người cô vừa thầm liếc, lúc này cũng đang nhìn sang cô, sau đó lại như không có việc gì xẩy ra, quay sang nhận rượu chúc của mọi người
Chuyến đi kết thúc, vừa về đến nhà, cô Triệu đã nhận ngay ra sự thay đổi.
“Lạ thật, đi chơi du lịch mà lại mập ra.” Cô Triệu kéo tay Tần Hoan, ngắm nghía từ đầu đến cuối.
“Thật không cô?” Tần Hoan cười sung sướng hỏi: “Thế như thế này đẹp, hay trước kia đẹp?”
“Cháu thì lúc nào cũng đẹp, nhưng mập một chút là tốt, cháu xe, giờ đến sắc mặt cũng đẹp hơn nữa.”
Về tới phòng, Tần Hoan lấy gương ra soi rõ lâu, nhưng chẳng thấy thay đổi gì quá lớn.
Nhưng khi chát webcam, Trần Trạch Như cũng nói như vậy.
“Người ta khi có chuyện vui thì tin thần cũng thoải mái. Có phải cậu đang có chuyện gì rất vui không?”
“Không có.”
“Không thể như vậy, mau thật thà khai ra.”
Cô bạn thân không dễ bỏ qua, nên Tần Hoan đành nửa thật nửa đùa thừa nhận: “Vì đi chơi rất vui, nên đương nhiên tâm trạng thoải mái.”
Cô không dám đoán bừa tâm trạng của Cố Phi Trần, nên chút niềm vui bé nhỏ đó chỉ có thể tiếp tục che giấu ở trong lòng, chỉ sợ nói ra rồi lại thất vọng, cuối cùng chỉ là tự mình cảm thấy sung sướng.
Mãi cho tới nhiều năm sau này, thực tế chứng minh trực giác của cô khi đó hoàn toàn đúng, cô không dám đoán tâm sự của anh, bởi cô mãi mãi không cách nào nhìn thấy trái tim của Cố Phi Trần.
Giây phút này cô còn đang ở bên anh, nhưng ngay phút sau đó đã không biết anh định làm gì.
Trái tim anh như biển sâu, còn cô lại không có bản lĩnh mò xuống tận cùng đáy biển, mãi mãi không bao giờ có.
Nhưng ở tuổi 20, Tần Hoan vẫn đang mơ một giấc mơ đẹp và ngây thơ.
Có lẽ bởi chuyến đi công tác kèm du lịch lần này khiến mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần chuyển biến thực sự, nên cô ngấm ngầm tìm hiểu sở thích của anh, tìm hiểu màu sắc, trang phục, khẩu vị mà anh thích, bao gồm cả môn thể thao thường ngày anh hay chơi. Cô chủ động học nấu nướng với đầu bếp, nhưng lần nào cũng biến phòng bếp thành bãi chiến trường. Ai cũng nghĩ cô chỉ là hứng thú nhất thời, từ cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, đến nhà bếp cũng chưa từng bước chân vào, chắc hẳn cũng chỉ là nhiệt huyết trong chốc lát.
Nhưng sau mọi người đều ngã ngửa, khi cô kiên trì được một tuần liền và cuối cùng cũng học được từ đầu bếp món ăn u cách làm bách ga-tô đẹp mắt.
Cô Triệu thì nghĩ cô đang chuẩn bị cho sinh nhật mình, không khỏi cười bảo: “Cô nương ngốc nghếch ơi, không phải cháu đang định sẽ làm bánh ga-tô vào ngày sinh nhật đất chứ?”
Cô cúi người dùng bơ cẩn thận vẽ hoa văn, như thể đang làm một việc với thái độ chăm chỉ nhất trong suốt 20 năm nay, chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Cuối cùng cũng có thành quả, cô cẩn thận đậy bánh ga-tô lại, đặt vào tủ lạnh. Buổi tối Cố Phi Trần không ăn cơm nhà như mọi khi, cô cũng cố tình chỉ ăn nửa bát, rồi lại giải thích một hồi với cô Triệu không phải mình ăn kiêng, mãi mới thoát không bị cô Triệu làm phiền.
Nhưng tối đó cô không đợi được anh.
Khi Cố Phi Trần trở về nhà, cô đã không sao thức nổi, ngủ say sưa ở trên giường.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô hơi thất vọng, vì xuống gác vừa đúng lúc nhìn thấy cô Triệu mở cửa cho Cố Phi Trần.
Anh bận như vậy, nếu không cố đợi, có khi cả ngày cũng chẳng có cơ hội gặp mặt.
Nhưng cô lại không dám nghe ngóng một cách quá lộ liễu, chỉ nghe nói công ty gần đây đang chuẩn bị cho một dự án quan trọng, anh thường xuyên phải họp ngoài giờ với bộ phận phát triển, còn bận hơn cả trước khi đi công tác.
Tần Hoan vốn cho rằng mấy ngày tiếp theo cũng sẽ khó lòng gặp mặt, nhưng không ngờ, tối hôm đó Cố Phi Trần lại về nhà rất sớm.
Chưa đến 8 giờ, anh đã bước chân vào cổng.
Cô Triệu rót nước cho anh, anh nói: “Cháu hơi đó, trong nhà còn gì ăn không?”
Vì anh không gọi điện trước về nhà, nên nhà bếp đã nghỉ làm. Cô Triệu định đi nấu mì, nhưng bị anh ngăn lại: “Không phải bật bếp làm gì cho phiền phức, ăn tạm cái gì cũng được.”
Tần trong trong lòng vốn đã có chủ ý, nghe nói vậy, lập tức quay đầy lại, vừa đúng lúc gặp ánh mắt anh.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô ngồi bật dậy bảo: “Trong tủ lạnh có banh ga-tô, anh có ăn không?” Ngập ngừng một chút, rồi bổ sung thêm bằng giọng cố gắng bình thản: “Là bánh em làm.”
“Được.” Cố Phi Trần cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ bỏ áo khoác ra ngoài rồi ngồi xuống ghế.
Bánh không to, nhưng Tần Hoan phải mất cả buổi chiều mới làm xong. Cô cắt cho Cố Phi Trần một miếng bánh nhỏ, còn mình nửa đứng nửa ngồi bên trà kỷ nhìn anh.
“Em không ăn à?” Cố Phi Trần hỏi.
Cô lắc đầu, cười vui bảo: “Em không đói.” Tư thế vẫn không hề thay đổi, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đợi anh ăn miếng đầu tiên.
Anh lại hỏi: “Đây là em tự làm?”
“Ừm, anh ăn thử xem.”
Anh lại nhìn cô lần nữa, lúc này mới cầm dĩa. Cô vẫn khẽ quỳ ở đó, ánh mắt có chút chờ đợi.
Anh ăn hai miếng với thái độ bình thản, cô sốt ruột hỏi: “Thế nào?”
Hình như hơi do dự đôi chút, rồi anh bảo: “Hơi ngọt.”
“Làm sao có chuyện đó!”
Cô nhớ cô Triệu nói, Cố Phi Trần không thích đồ ngọt, còn cô hoặc bao lâu cũng chỉ mới làm được bánh ga-tô, nên trong quá trình làm đã đặc biệt chú ý hạn chế độ ngọt.
Không ngờ vẫn bị anh chê.
Cô khẽ chau mày, vẻ phấn chấn ban đầu bay biến trong chốc lát, chỉ nghe anh lại nỏi: “Không tin em thử xem.”
Cô liền sang nhà bếp lấy một chiếc dĩa ăn ánh, cúi xuống cắt một miếng đút vào miệng.
Cố Phi Trần bảo: “Ăn thâm vài miếng nữa.”
Cô làm theo lời anh một cách ngoan ngoãn, rồi mới đứng thẳng dậy, hồn nhiên chớp cặp mắt đen long lanh hỏi: “Có thật quá ngọt không? Sao em không thấy vậy.”
Có lẽ bởi vừa tắm xong, tóc cô còn hơi ướt, rủ cuống hai bên má, khi cô cúi xuống rồi đứng lên đều rất gần anh, dường như khé lướt qua khuỷu tay anh, anh như ngửi thấy mùi thơi dìu dịu của nước dầu gội đầu, mang theo cảm giác ngọt ngào thanh mát từ đâu thoảng tới.
Anh hơi mất tập trung, không nhớ đây là lần thứ mấy anh có cảm giác này với cô trong mấy ngày gần đây, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở bờ môi cô, bởi ăn không cẩn thận, nên dính một chút bơ.
Có lẽ cũng chẳng nghĩ quá nhiều, anh liền giơ tay tỏ ý bảo cô cúi xuống.
“Sao?” Cô ngây ra, trong tay vẫn cầm chiếc dĩa nhỏ dính đầy bơ, ngoan ngoãn gập người xuống.
Đứng gần như vậy, tóc cô cũng rủ xuống theo, lướt qua mu bàn tay anh, hơi ngưa ngứa, như thể một cơn gió nhẹ thoảng tới mang theo hương thơm ngọt ngào lướt qua suy nghĩ của anh. Khuôn mặt cô đẹp như ngọc, đôi mắt đen long lanh, giống viên huyền ngọc đẹp nhất, kề gần bên anh, bắt ra tia sáng long lanh khiến người khác mê hồn.
Anh khẽ động ngón tay, chạm vào môi cô
Tim Tần Hoan đập như trống trận, mãi khi trốn vào phòng ngủ vẫn không sao bình tĩnh lại.
Cô ngồi bên thanh giường, rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm. Tấm gương ở đó được người giúp việc lau sáng choang, cô nhìn thấy một khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa vui sướng hiện rõ trong đó.
Là khuôn mặt của cô, vẫn còn ánh lên sắc hồng say sưa hưng phấn.
Cô ôm ngực tự nói với mình trong gương: “Tần Hoan ơi, Tần Hoan, người ta chỉ lau hộ người chút bơ dính ở miệng thôi, đừng có mà tưởng bở.”
Nhưng chẳng có cách nào khác.
Cô vẫn không sao kiềm chế được, nụ cười trên khuôn mặt như nước dâng tràn ly, đầy ăm ắp, không sau che giấu nổi.
Bởi cô nhới tới cuộc đối thoại vừa diễn ra.
Cô ngây ra mất vài giây, mới hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”
Cố Phi Trần vẫn với giọng điệu bình thản tới mức không thể bình thản hơn: “Theo em thì sao?”
Cô khẽ nuốt nước bọt, cố nhìn ra một chút khác thường trên khuôn mặt anh, nhưng rất tiếc là không thể. Bộ dạng của anh, cố hết sức cũng chỉ có thể đoán là không có tâm sự gì xấu. Nhưng ngón tay anh vẫn dừng lại trên môi cô, cô bỗng thấy cổ họng khô ran, lại không dám manh động, cuối cùng mới buột ra một câu cứng nhắc: “Em nghĩ anh phải chịu trách nhiệm.”
Cuối cùng lại bị anh trêu đùa, khóe miệng nhếch lên, hỏi lại: “Chịu trách nhiệm như thế nào?”
Mắt cô rung rung đảo môt vòng, nhưng không thốt nên lời. Anh chạm vào môi cô, anh khiến tim cô đập liên hồi, mặt mũi đỏ bừng, nhưng anh lại chẳng làm gì quá đà thì chịu trách nhiệm nỗi gì?
Nhưng hành động trẻ con của cô làm anh bật cười thành tiếng, cặp mắt sâu hun hút dừng lại trên khuôn mặt cô, rồi cuối cùng rút tay lại.
Cơ thể cao lớn của anh dựa vào phía sau, anh tạo một chút khoảng cách với cô, với ra tay rút vài tờ giấy ăn, cười nói: “Anh chưa bao giờ giúp ai làm việc này, lý ra em phải cảm ơn anh mới đúng.”
Anh vừa nói vừa lấy giấy ăn lau sạch bơ dính trên ngón tay cái vẻ thoải mái đó, tạo hình ảnh trái ngược rõ nét với sự căng thẳng của cô.
Tần Hoan ngây ra rồi mới liếm liếm môi, giọng nói có phần mềm lại, dường như vẫn chưa định thần, lại như thể không còn hơi sức: “Em lại cần phải cảm ơn anh?” Rõ là môi cô cũng là lần đầu tiên bị một người đàn ông trẻ tuổi chạm vào, đúng là chịu thiệt thòi.
Giống như giận dỗi, lại có chút làm nũng. Thực ra không phải chưa có người con gái nào làm nũng với anh, nhưng đều không giống lần này, trong lòng anh khẽ rung động. Cố Phi Trần thuận tay vứt giấy ăn, tiếp tục giữ nụ cười trên môi: “Thật mất lịch sự.”
“Anh cũng vậy.” Cô phản ứng nhanh, lập tức chỉ vào chiếc bánh trên bàn uống nước, “Ăn đồ em tự tay làm, anh lý ra phải cảm ơn em trước mới đúng chứ.”
“Ồ, thế thì cảm ơn em.”
Anh đột nhiên trở nên thuận tòng, hoàn toàn vượt quá dự liệu của cô, hơn nữa tối nay anh cực kỳ dễ chịu, nói ra ba chữ “cảm ơn em” cũng rất chân thành.
Dường như thấy cô đang nghẹn lời, anh nói tiếp: “Chiếc bánh này mùi vị rất ngon, không biết sau này có còn cơ hội ăn nữa không.”
Cô ngạc nhiên: “Anh nghĩ là em sẽ tiếp tục làm cho anh ăn sao?”
“Nếu em đồng ý.”
Cô không gật cũng chẳng lắc, chỉ là ngây ra nhìn anh lần nữa. Thực ra là đang nghĩ, điều này nói lên cái gì? Yêu cầu như vậy, mang theo thông điệp gì?
Tiếc là Cố Phi Trần vô cùng bí ẩn, cho dù nói ra những lời đầy ẩn ý như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, làm cô bị rơi tuột xuống vực xoáy tò mò và thấp thỏm.
Hai ngay sau, Trần Trạch Như gọi điện thọai tới, nghe kể lại chuyện liền lẩm bẩm không ngớt: “Xong rồi, xong rồi, cậu gặp phải cao thủ rồi. Cố Phi Trần rõ ràng là cao thủ, cậu chơi không lại với anh ta đâu.”
“Ai thèm chơi.” Tần Hoan ngắt lời cô, “Là mình thực lòng”
“Vì cậu thực lòng nên mời đáng sợ.”
Hai người tán chuyện rõ lâu, cả một mùa hè không gặp mặt, có rất nhiều điều để nói, cuối cùng Trần Trạch Như bảo: “Mình gọi đến chủ yếu là chúc mừng sinh nhật cậu trước, ngày mai sinh nhật vui vẻ nhé.”
Sáng hôm sau, Cố Hoài Sơn cũng từ nước ngoài trở về, không chỉ mang quà về cho cô, còn chuyển lời chúc mừng sinh nhật và lời xin lỗi của bố mẹ Tần Hoan đối với con gái.
Cả hai đều bận công việc, không cách nào thoát ra để về nước mừng sinh nhật cô. Tần Hoan cũng không mấy thắc mắc về điều đó. Cô được nuôi dậy nghiêm khắc từ bé, rất nhiều việc muốn làm đều không được tự do, lúc trước khi còn ở Canada, sau khi tan học muốn tham dự paty tại nhà của bạn cùng lớp cũng không được bố mẹ đồng ý. Nên một hai năm nay, cô thoát khỏi sợ quản thúc của bố mẹ, cảm thấy vô cùng thoải mái. Thêm vào đó Cố Hoài Sơn lại rất yêu thương cô, trên thực tế cô nhận được sự quan tâm và tình cảm yêu thương không hề ít đi sau khi về nước một mình.
Huống hồ, giờ lại có thêm một Cố Phi Trần.
Cứ nghĩ đến anh, tâm trạng cô liền như chú chim nhỏ mải mê ca hát, vui đến mức chỉ muốn bay vút lên bất cứ lúc nào.
Buổi sáng, sau khi ăn xong món mì mừng sinh nhật của đầu bếp, Tần Hoan liền ngồi xuống mở quà.
Cố Hoài Sơn mua cho cô rất nhiều quần áo và giày dép, ngoài ra còn thêm một chiếc vòng kim cương làm quà sinh nhật.
“Cảm ơn ba.” Tần Hoan cười cui vẻ nói, “Vẫn là ba tốt với con nhất.”
Cố Hoài Sơn ôn tồn hỏi: “Thời gian vừa rồi Cố Phi Trần có bắt nạt con không?”
Mắt cô đảo khẽ, lắc đầu bảo: “Không ạ”
“Thế thì tốt.” Dường như vẫn coi cô là đứa trẻ chưa lớn, Cố Hoài Sơn lại hỏi: “Thế hôm nay nó tặng quà gì cho con?”
“Con không biết.” Cô trả lời: “Tỉnh dậy đã không thấy anh ấy, dạo này anh ấy rất bận.” Kỳ thực trong lòng cô vẫn đang đoán Cố Phi Trần rốt cuộc sẽ tặng quà gì?
Ban ngày Cố Hoài Sơn cũng đến công ty, trong nhà chỉ còn lại một mình Tần Hoan. Nhưng Cố Hoài Sơn đã cho thư ký đặt sẵn bàn, buổi tối dẫn cô đi ăn. Cố Hoài Sơn còn hỏi cô có muốn mời bạn nào đến ăn mừng sinh nhật không, nhưng vì mấy người bạn thân nhất đều không sống ở đây, nên cô nhanh chóng bỏ qua lời đề nghị đó.
Buổi tối khi ăn cơm, Cố Phi Trần cũng có mặt.
Nghĩ đến sự việc xẩy ra mấy hôm trước, trước mặt Cố Hoài Sơn, cô bỗng thấy có chút ý đồ xấu, nên cố tình hỏi người ngồi đối diện với mình: “Hôm nay anh không họp là vì sinh nhật của em sao?”
Cô hỏi hồn nhiên vô tư, kèm với vẻ mặt và ánh mắt trong sáng, Cố Phi Trần đang gắp thức ăn bỗng ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng khẽ giần giật rất khó phát hiện. Cô rất buồn cười, vì Cố Hoài Sơn ở bên cạnh, vấn đề thẳng thắn như vậy, không biết anh sẽ trả lời sao.
Nhưng anh dừng lại một chút rồi bình thản nói: “Hôm nay không có việc gì quan trọng phải làm thêm.”
“Ồ”, đúng như suy đoán của cô, nên cũng chẳng hề thất vọng, cô chỉ chống cằm hỏi tiếp: “Thế quà sinh nhật của em đâu? Em đợi mãi rồi.”
Kể từ ngày đầu tiên dọn về đây ở, Cố Hoài Sơn đã yêu cầu con trai phải xem cô như em gái. Nên trước mặt Cố Hoài Sơn, cô có thể nhân cơ hội làm nũng Cố Phi Trần, đây là việc rất đỗi bình thường, không gây cảm giác gì đặc biệt.
Chỉ là trước kia cô không dám, cứ cho rằng anh ghét cô, nên không dám làm nũng.
Nhưng hôm nay thì khác.
Cô là con gái, nên có trực giác rất mẫn cảm, buổi sáng phát hiện mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần hình như có sự thay đổi, hơn thế lại có Cố Hoài Sơn ở đằng sau, cô tin anh lúc này không thể không giữ thể diện. Nên cô làm mặt dày đòi quà, trong bụng cười thầm sung sướng.
Cuối cùng chỉ nghe Cố Phi Trần nói: “Lần trước em nói định thay điện thoại, anh cho người mua cho em một chiếc loại mới nhất, ngày mai sẽ kêu người mang về nhà cho em.”
Thì ra là điện thoại....
Chẳng nói được là không hài lòng ở điểm nào, nói chung câu trả lời của anh không thể làm cô vui, cho dù cô thực sự có ý định đổi điện thoại.
Cô cảm ơn một tiếng, nhưng vẻ mặt lại hiện rõ tâm trạng, nụ cười còn vừa rạng rỡ trên mặt giờ đã giảm đi đôi phần. Dường như có chút cụt hứng, nhưng lại chẳng có lý do nào để trách móc, bởi thế cô đành cúi đầu chăm chú vào món ăn.
Hành động và sự thay đổi của cô không lọt ra khỏi ánh mắt của Cố Hoài Sơn, nghĩ là cô đang giận vì không nhận được quà ngay tại chỗ, nên có ý thay cô trách Cố Phi Trần: “Đợi ngày mai sinh nhật vui vẻ qua đi con mới mang điện thoại về, thật chẳng có chút thành ý nào.” Rồi quay đầu cười an ủi cô: “Được rồi, con cũng không cần so đo với Cố Phi Trần nữa, lần sau còn dám như vậy, sẽ phạt thêm một phần quà, được không?”
“Được ạ.” Cô cố tình không nhìn phản ứng của Cố Phi Trần, chỉ trả lời cho qua chuyện, cúi xuống thổi nhẹ muỗng canh ở trong bát
Tiếng lầm bầm của cô rất nhỏ, Cố Phi Trần không nghe thấy, nên khẽ mở mắt nhìn cô hỏi: “Em nói gì?”
“Không có gì”
Cô đâu dám nói lại nguyên văn, lại sợ anh cố tình vặn hỏi, nên vội nghiêng người với lấy chén rượu trên bàn để che giấu tâm trạng của mình.
Nhưng vừa thò tay ra, chén rượu đã bị bàn tay khác mang đi.
Cô nhìn bàn tay đó, ngón tay dài khỏe mạnh, đặt chén rượu ở chỗ cô không với tới được. Cô lại hướng ánh mắt sang Cố Phi Trần, nhưng anh chỉ nói khẽ: “Con gái còn trẻ không nên uống nhiều rượu.”
Cô vừa định phân trần, anh lại nói tiếp: “Nhất là với người tửu lượng kém như em.”
Thế nên cả tối hôm đó, mọi người đều uống rượu, chỉ riêng cô uống nước khoáng.
Trong đoàn của Cố Phi Trần lần này có cậu kế toán tên Mark, là người Hoa quốc tịch Mỹ, khoảng chừng 30 tuổi, chắc do từ nhỏ tiếp nhận sự giáo dục ở nước ngoài, nên khi làm việc rất tập trung chịu khó, sau giờ làm lại có trách nhiệm mang lại tiếng cười cho mọi người. Lúc tối, Mark kể liền mấy câu chuyện tiếu lâm, khiến đám con gái ngồi đó ôm nhau cười, bởi nhiệm vụ trong chuyến đi công tác đã hoàn thành, nên Coco và một đồng nghiệp nữ khác đều rất phấn chấn, lại gọi thêm mấy ly rượu. Dường như cho tới lúc này Mark mới chú ý đến Tần Hoan, bèn hỏi: “Em lớn rồi, sao không uống rượu.”
Tần Hoan liếc mắt sang một phía, trề môi bảo: “Cố Phi Trần không cho em uống.” Cô lúc nào cũng gọi cả họ lẫn tên anh, nhưng lúc này gọi như vậy chợt có cảm giác thật ngọt ngào
Quả nhiên, lập tức có người lên giọng: “Ài, thì ra ông chủ của chúng ta quản chặt quá, nhưng đây có phải là thương hoa tiếc ngọc không?”
Mọi người có mặt lúc đó đều còn trẻ, hơn nữa cũng biết Cố Phi Trần không quá nghiêm khắc với chuyện riêng tư, nên cũng không ngại trêu đùa nhau.
Coco là thư ký của Cố Phi Trần, hiểu rõ về thân phận của Tần Hoan, liền ngắt lời giải thích: “Mọi người đoán bừa gì vậy. Tần Hoan là em nuôi tổng giám đốc.”
Nhưng lập tức có người phản đối: “Xì, ông chủ còn chưa giải thích, Coco đừng nói bừa mới đúng.” Coco nhất thời không đáp lại được câu nào.
Hơn nữa, cái từ “em nuôi” trước nay luôn gợi ra rất nhiều liên tưởng. Nhìn mọi người càng đùa càng cao hứng, Tần Hoan bèn giơ chiếc cốc thủy tinh lên, miệng gắn vào thành cốc, giả như đang uống nước, thực ra muốn ánh sáng mờ mờ ảo ảo để ngầm quan sát, phát hiện Cố Phi Trần vẫn thản nhiên ngồi ở sofa, vẻ mặt không có gì thay đổi, dường như chẳng hề có ý cải chính, khóe miệng nửa như cười nửa như không, mặc cho đám nhân viên tiếp tục hò hét.
Chẳng hiểu sao, Tần Hoan cảm thấy ngọt ngào. May mà ánh sáng mờ mờ, không ai để ý thất cô đang mỉm cười. Cô giống như chú mèo nhỏ ăn vụng được cá. Tuy Cố Phi Trần chẳng thể hiện gì, nhưng cũng chính vì điều đó, mới khiến cô vui vẻ. Cô cầm chiếc cốc khẽ cúi đầu, tự mình gặm nhấm nỗi sung sướng, nên hoàn toàn không để ý cái hướng cô vừa nhìn sang, cái người cô vừa thầm liếc, lúc này cũng đang nhìn sang cô, sau đó lại như không có việc gì xẩy ra, quay sang nhận rượu chúc của mọi người
Chuyến đi kết thúc, vừa về đến nhà, cô Triệu đã nhận ngay ra sự thay đổi.
“Lạ thật, đi chơi du lịch mà lại mập ra.” Cô Triệu kéo tay Tần Hoan, ngắm nghía từ đầu đến cuối.
“Thật không cô?” Tần Hoan cười sung sướng hỏi: “Thế như thế này đẹp, hay trước kia đẹp?”
“Cháu thì lúc nào cũng đẹp, nhưng mập một chút là tốt, cháu xe, giờ đến sắc mặt cũng đẹp hơn nữa.”
Về tới phòng, Tần Hoan lấy gương ra soi rõ lâu, nhưng chẳng thấy thay đổi gì quá lớn.
Nhưng khi chát webcam, Trần Trạch Như cũng nói như vậy.
“Người ta khi có chuyện vui thì tin thần cũng thoải mái. Có phải cậu đang có chuyện gì rất vui không?”
“Không có.”
“Không thể như vậy, mau thật thà khai ra.”
Cô bạn thân không dễ bỏ qua, nên Tần Hoan đành nửa thật nửa đùa thừa nhận: “Vì đi chơi rất vui, nên đương nhiên tâm trạng thoải mái.”
Cô không dám đoán bừa tâm trạng của Cố Phi Trần, nên chút niềm vui bé nhỏ đó chỉ có thể tiếp tục che giấu ở trong lòng, chỉ sợ nói ra rồi lại thất vọng, cuối cùng chỉ là tự mình cảm thấy sung sướng.
Mãi cho tới nhiều năm sau này, thực tế chứng minh trực giác của cô khi đó hoàn toàn đúng, cô không dám đoán tâm sự của anh, bởi cô mãi mãi không cách nào nhìn thấy trái tim của Cố Phi Trần.
Giây phút này cô còn đang ở bên anh, nhưng ngay phút sau đó đã không biết anh định làm gì.
Trái tim anh như biển sâu, còn cô lại không có bản lĩnh mò xuống tận cùng đáy biển, mãi mãi không bao giờ có.
Nhưng ở tuổi 20, Tần Hoan vẫn đang mơ một giấc mơ đẹp và ngây thơ.
Có lẽ bởi chuyến đi công tác kèm du lịch lần này khiến mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần chuyển biến thực sự, nên cô ngấm ngầm tìm hiểu sở thích của anh, tìm hiểu màu sắc, trang phục, khẩu vị mà anh thích, bao gồm cả môn thể thao thường ngày anh hay chơi. Cô chủ động học nấu nướng với đầu bếp, nhưng lần nào cũng biến phòng bếp thành bãi chiến trường. Ai cũng nghĩ cô chỉ là hứng thú nhất thời, từ cô tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, đến nhà bếp cũng chưa từng bước chân vào, chắc hẳn cũng chỉ là nhiệt huyết trong chốc lát.
Nhưng sau mọi người đều ngã ngửa, khi cô kiên trì được một tuần liền và cuối cùng cũng học được từ đầu bếp món ăn u cách làm bách ga-tô đẹp mắt.
Cô Triệu thì nghĩ cô đang chuẩn bị cho sinh nhật mình, không khỏi cười bảo: “Cô nương ngốc nghếch ơi, không phải cháu đang định sẽ làm bánh ga-tô vào ngày sinh nhật đất chứ?”
Cô cúi người dùng bơ cẩn thận vẽ hoa văn, như thể đang làm một việc với thái độ chăm chỉ nhất trong suốt 20 năm nay, chỉ cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Cuối cùng cũng có thành quả, cô cẩn thận đậy bánh ga-tô lại, đặt vào tủ lạnh. Buổi tối Cố Phi Trần không ăn cơm nhà như mọi khi, cô cũng cố tình chỉ ăn nửa bát, rồi lại giải thích một hồi với cô Triệu không phải mình ăn kiêng, mãi mới thoát không bị cô Triệu làm phiền.
Nhưng tối đó cô không đợi được anh.
Khi Cố Phi Trần trở về nhà, cô đã không sao thức nổi, ngủ say sưa ở trên giường.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô hơi thất vọng, vì xuống gác vừa đúng lúc nhìn thấy cô Triệu mở cửa cho Cố Phi Trần.
Anh bận như vậy, nếu không cố đợi, có khi cả ngày cũng chẳng có cơ hội gặp mặt.
Nhưng cô lại không dám nghe ngóng một cách quá lộ liễu, chỉ nghe nói công ty gần đây đang chuẩn bị cho một dự án quan trọng, anh thường xuyên phải họp ngoài giờ với bộ phận phát triển, còn bận hơn cả trước khi đi công tác.
Tần Hoan vốn cho rằng mấy ngày tiếp theo cũng sẽ khó lòng gặp mặt, nhưng không ngờ, tối hôm đó Cố Phi Trần lại về nhà rất sớm.
Chưa đến 8 giờ, anh đã bước chân vào cổng.
Cô Triệu rót nước cho anh, anh nói: “Cháu hơi đó, trong nhà còn gì ăn không?”
Vì anh không gọi điện trước về nhà, nên nhà bếp đã nghỉ làm. Cô Triệu định đi nấu mì, nhưng bị anh ngăn lại: “Không phải bật bếp làm gì cho phiền phức, ăn tạm cái gì cũng được.”
Tần trong trong lòng vốn đã có chủ ý, nghe nói vậy, lập tức quay đầy lại, vừa đúng lúc gặp ánh mắt anh.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô ngồi bật dậy bảo: “Trong tủ lạnh có banh ga-tô, anh có ăn không?” Ngập ngừng một chút, rồi bổ sung thêm bằng giọng cố gắng bình thản: “Là bánh em làm.”
“Được.” Cố Phi Trần cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ bỏ áo khoác ra ngoài rồi ngồi xuống ghế.
Bánh không to, nhưng Tần Hoan phải mất cả buổi chiều mới làm xong. Cô cắt cho Cố Phi Trần một miếng bánh nhỏ, còn mình nửa đứng nửa ngồi bên trà kỷ nhìn anh.
“Em không ăn à?” Cố Phi Trần hỏi.
Cô lắc đầu, cười vui bảo: “Em không đói.” Tư thế vẫn không hề thay đổi, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đợi anh ăn miếng đầu tiên.
Anh lại hỏi: “Đây là em tự làm?”
“Ừm, anh ăn thử xem.”
Anh lại nhìn cô lần nữa, lúc này mới cầm dĩa. Cô vẫn khẽ quỳ ở đó, ánh mắt có chút chờ đợi.
Anh ăn hai miếng với thái độ bình thản, cô sốt ruột hỏi: “Thế nào?”
Hình như hơi do dự đôi chút, rồi anh bảo: “Hơi ngọt.”
“Làm sao có chuyện đó!”
Cô nhớ cô Triệu nói, Cố Phi Trần không thích đồ ngọt, còn cô hoặc bao lâu cũng chỉ mới làm được bánh ga-tô, nên trong quá trình làm đã đặc biệt chú ý hạn chế độ ngọt.
Không ngờ vẫn bị anh chê.
Cô khẽ chau mày, vẻ phấn chấn ban đầu bay biến trong chốc lát, chỉ nghe anh lại nỏi: “Không tin em thử xem.”
Cô liền sang nhà bếp lấy một chiếc dĩa ăn ánh, cúi xuống cắt một miếng đút vào miệng.
Cố Phi Trần bảo: “Ăn thâm vài miếng nữa.”
Cô làm theo lời anh một cách ngoan ngoãn, rồi mới đứng thẳng dậy, hồn nhiên chớp cặp mắt đen long lanh hỏi: “Có thật quá ngọt không? Sao em không thấy vậy.”
Có lẽ bởi vừa tắm xong, tóc cô còn hơi ướt, rủ cuống hai bên má, khi cô cúi xuống rồi đứng lên đều rất gần anh, dường như khé lướt qua khuỷu tay anh, anh như ngửi thấy mùi thơi dìu dịu của nước dầu gội đầu, mang theo cảm giác ngọt ngào thanh mát từ đâu thoảng tới.
Anh hơi mất tập trung, không nhớ đây là lần thứ mấy anh có cảm giác này với cô trong mấy ngày gần đây, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở bờ môi cô, bởi ăn không cẩn thận, nên dính một chút bơ.
Có lẽ cũng chẳng nghĩ quá nhiều, anh liền giơ tay tỏ ý bảo cô cúi xuống.
“Sao?” Cô ngây ra, trong tay vẫn cầm chiếc dĩa nhỏ dính đầy bơ, ngoan ngoãn gập người xuống.
Đứng gần như vậy, tóc cô cũng rủ xuống theo, lướt qua mu bàn tay anh, hơi ngưa ngứa, như thể một cơn gió nhẹ thoảng tới mang theo hương thơm ngọt ngào lướt qua suy nghĩ của anh. Khuôn mặt cô đẹp như ngọc, đôi mắt đen long lanh, giống viên huyền ngọc đẹp nhất, kề gần bên anh, bắt ra tia sáng long lanh khiến người khác mê hồn.
Anh khẽ động ngón tay, chạm vào môi cô
Tim Tần Hoan đập như trống trận, mãi khi trốn vào phòng ngủ vẫn không sao bình tĩnh lại.
Cô ngồi bên thanh giường, rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm. Tấm gương ở đó được người giúp việc lau sáng choang, cô nhìn thấy một khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa vui sướng hiện rõ trong đó.
Là khuôn mặt của cô, vẫn còn ánh lên sắc hồng say sưa hưng phấn.
Cô ôm ngực tự nói với mình trong gương: “Tần Hoan ơi, Tần Hoan, người ta chỉ lau hộ người chút bơ dính ở miệng thôi, đừng có mà tưởng bở.”
Nhưng chẳng có cách nào khác.
Cô vẫn không sao kiềm chế được, nụ cười trên khuôn mặt như nước dâng tràn ly, đầy ăm ắp, không sau che giấu nổi.
Bởi cô nhới tới cuộc đối thoại vừa diễn ra.
Cô ngây ra mất vài giây, mới hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”
Cố Phi Trần vẫn với giọng điệu bình thản tới mức không thể bình thản hơn: “Theo em thì sao?”
Cô khẽ nuốt nước bọt, cố nhìn ra một chút khác thường trên khuôn mặt anh, nhưng rất tiếc là không thể. Bộ dạng của anh, cố hết sức cũng chỉ có thể đoán là không có tâm sự gì xấu. Nhưng ngón tay anh vẫn dừng lại trên môi cô, cô bỗng thấy cổ họng khô ran, lại không dám manh động, cuối cùng mới buột ra một câu cứng nhắc: “Em nghĩ anh phải chịu trách nhiệm.”
Cuối cùng lại bị anh trêu đùa, khóe miệng nhếch lên, hỏi lại: “Chịu trách nhiệm như thế nào?”
Mắt cô rung rung đảo môt vòng, nhưng không thốt nên lời. Anh chạm vào môi cô, anh khiến tim cô đập liên hồi, mặt mũi đỏ bừng, nhưng anh lại chẳng làm gì quá đà thì chịu trách nhiệm nỗi gì?
Nhưng hành động trẻ con của cô làm anh bật cười thành tiếng, cặp mắt sâu hun hút dừng lại trên khuôn mặt cô, rồi cuối cùng rút tay lại.
Cơ thể cao lớn của anh dựa vào phía sau, anh tạo một chút khoảng cách với cô, với ra tay rút vài tờ giấy ăn, cười nói: “Anh chưa bao giờ giúp ai làm việc này, lý ra em phải cảm ơn anh mới đúng.”
Anh vừa nói vừa lấy giấy ăn lau sạch bơ dính trên ngón tay cái vẻ thoải mái đó, tạo hình ảnh trái ngược rõ nét với sự căng thẳng của cô.
Tần Hoan ngây ra rồi mới liếm liếm môi, giọng nói có phần mềm lại, dường như vẫn chưa định thần, lại như thể không còn hơi sức: “Em lại cần phải cảm ơn anh?” Rõ là môi cô cũng là lần đầu tiên bị một người đàn ông trẻ tuổi chạm vào, đúng là chịu thiệt thòi.
Giống như giận dỗi, lại có chút làm nũng. Thực ra không phải chưa có người con gái nào làm nũng với anh, nhưng đều không giống lần này, trong lòng anh khẽ rung động. Cố Phi Trần thuận tay vứt giấy ăn, tiếp tục giữ nụ cười trên môi: “Thật mất lịch sự.”
“Anh cũng vậy.” Cô phản ứng nhanh, lập tức chỉ vào chiếc bánh trên bàn uống nước, “Ăn đồ em tự tay làm, anh lý ra phải cảm ơn em trước mới đúng chứ.”
“Ồ, thế thì cảm ơn em.”
Anh đột nhiên trở nên thuận tòng, hoàn toàn vượt quá dự liệu của cô, hơn nữa tối nay anh cực kỳ dễ chịu, nói ra ba chữ “cảm ơn em” cũng rất chân thành.
Dường như thấy cô đang nghẹn lời, anh nói tiếp: “Chiếc bánh này mùi vị rất ngon, không biết sau này có còn cơ hội ăn nữa không.”
Cô ngạc nhiên: “Anh nghĩ là em sẽ tiếp tục làm cho anh ăn sao?”
“Nếu em đồng ý.”
Cô không gật cũng chẳng lắc, chỉ là ngây ra nhìn anh lần nữa. Thực ra là đang nghĩ, điều này nói lên cái gì? Yêu cầu như vậy, mang theo thông điệp gì?
Tiếc là Cố Phi Trần vô cùng bí ẩn, cho dù nói ra những lời đầy ẩn ý như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn rất tự nhiên, làm cô bị rơi tuột xuống vực xoáy tò mò và thấp thỏm.
Hai ngay sau, Trần Trạch Như gọi điện thọai tới, nghe kể lại chuyện liền lẩm bẩm không ngớt: “Xong rồi, xong rồi, cậu gặp phải cao thủ rồi. Cố Phi Trần rõ ràng là cao thủ, cậu chơi không lại với anh ta đâu.”
“Ai thèm chơi.” Tần Hoan ngắt lời cô, “Là mình thực lòng”
“Vì cậu thực lòng nên mời đáng sợ.”
Hai người tán chuyện rõ lâu, cả một mùa hè không gặp mặt, có rất nhiều điều để nói, cuối cùng Trần Trạch Như bảo: “Mình gọi đến chủ yếu là chúc mừng sinh nhật cậu trước, ngày mai sinh nhật vui vẻ nhé.”
Sáng hôm sau, Cố Hoài Sơn cũng từ nước ngoài trở về, không chỉ mang quà về cho cô, còn chuyển lời chúc mừng sinh nhật và lời xin lỗi của bố mẹ Tần Hoan đối với con gái.
Cả hai đều bận công việc, không cách nào thoát ra để về nước mừng sinh nhật cô. Tần Hoan cũng không mấy thắc mắc về điều đó. Cô được nuôi dậy nghiêm khắc từ bé, rất nhiều việc muốn làm đều không được tự do, lúc trước khi còn ở Canada, sau khi tan học muốn tham dự paty tại nhà của bạn cùng lớp cũng không được bố mẹ đồng ý. Nên một hai năm nay, cô thoát khỏi sợ quản thúc của bố mẹ, cảm thấy vô cùng thoải mái. Thêm vào đó Cố Hoài Sơn lại rất yêu thương cô, trên thực tế cô nhận được sự quan tâm và tình cảm yêu thương không hề ít đi sau khi về nước một mình.
Huống hồ, giờ lại có thêm một Cố Phi Trần.
Cứ nghĩ đến anh, tâm trạng cô liền như chú chim nhỏ mải mê ca hát, vui đến mức chỉ muốn bay vút lên bất cứ lúc nào.
Buổi sáng, sau khi ăn xong món mì mừng sinh nhật của đầu bếp, Tần Hoan liền ngồi xuống mở quà.
Cố Hoài Sơn mua cho cô rất nhiều quần áo và giày dép, ngoài ra còn thêm một chiếc vòng kim cương làm quà sinh nhật.
“Cảm ơn ba.” Tần Hoan cười cui vẻ nói, “Vẫn là ba tốt với con nhất.”
Cố Hoài Sơn ôn tồn hỏi: “Thời gian vừa rồi Cố Phi Trần có bắt nạt con không?”
Mắt cô đảo khẽ, lắc đầu bảo: “Không ạ”
“Thế thì tốt.” Dường như vẫn coi cô là đứa trẻ chưa lớn, Cố Hoài Sơn lại hỏi: “Thế hôm nay nó tặng quà gì cho con?”
“Con không biết.” Cô trả lời: “Tỉnh dậy đã không thấy anh ấy, dạo này anh ấy rất bận.” Kỳ thực trong lòng cô vẫn đang đoán Cố Phi Trần rốt cuộc sẽ tặng quà gì?
Ban ngày Cố Hoài Sơn cũng đến công ty, trong nhà chỉ còn lại một mình Tần Hoan. Nhưng Cố Hoài Sơn đã cho thư ký đặt sẵn bàn, buổi tối dẫn cô đi ăn. Cố Hoài Sơn còn hỏi cô có muốn mời bạn nào đến ăn mừng sinh nhật không, nhưng vì mấy người bạn thân nhất đều không sống ở đây, nên cô nhanh chóng bỏ qua lời đề nghị đó.
Buổi tối khi ăn cơm, Cố Phi Trần cũng có mặt.
Nghĩ đến sự việc xẩy ra mấy hôm trước, trước mặt Cố Hoài Sơn, cô bỗng thấy có chút ý đồ xấu, nên cố tình hỏi người ngồi đối diện với mình: “Hôm nay anh không họp là vì sinh nhật của em sao?”
Cô hỏi hồn nhiên vô tư, kèm với vẻ mặt và ánh mắt trong sáng, Cố Phi Trần đang gắp thức ăn bỗng ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng khẽ giần giật rất khó phát hiện. Cô rất buồn cười, vì Cố Hoài Sơn ở bên cạnh, vấn đề thẳng thắn như vậy, không biết anh sẽ trả lời sao.
Nhưng anh dừng lại một chút rồi bình thản nói: “Hôm nay không có việc gì quan trọng phải làm thêm.”
“Ồ”, đúng như suy đoán của cô, nên cũng chẳng hề thất vọng, cô chỉ chống cằm hỏi tiếp: “Thế quà sinh nhật của em đâu? Em đợi mãi rồi.”
Kể từ ngày đầu tiên dọn về đây ở, Cố Hoài Sơn đã yêu cầu con trai phải xem cô như em gái. Nên trước mặt Cố Hoài Sơn, cô có thể nhân cơ hội làm nũng Cố Phi Trần, đây là việc rất đỗi bình thường, không gây cảm giác gì đặc biệt.
Chỉ là trước kia cô không dám, cứ cho rằng anh ghét cô, nên không dám làm nũng.
Nhưng hôm nay thì khác.
Cô là con gái, nên có trực giác rất mẫn cảm, buổi sáng phát hiện mối quan hệ giữa cô và Cố Phi Trần hình như có sự thay đổi, hơn thế lại có Cố Hoài Sơn ở đằng sau, cô tin anh lúc này không thể không giữ thể diện. Nên cô làm mặt dày đòi quà, trong bụng cười thầm sung sướng.
Cuối cùng chỉ nghe Cố Phi Trần nói: “Lần trước em nói định thay điện thoại, anh cho người mua cho em một chiếc loại mới nhất, ngày mai sẽ kêu người mang về nhà cho em.”
Thì ra là điện thoại....
Chẳng nói được là không hài lòng ở điểm nào, nói chung câu trả lời của anh không thể làm cô vui, cho dù cô thực sự có ý định đổi điện thoại.
Cô cảm ơn một tiếng, nhưng vẻ mặt lại hiện rõ tâm trạng, nụ cười còn vừa rạng rỡ trên mặt giờ đã giảm đi đôi phần. Dường như có chút cụt hứng, nhưng lại chẳng có lý do nào để trách móc, bởi thế cô đành cúi đầu chăm chú vào món ăn.
Hành động và sự thay đổi của cô không lọt ra khỏi ánh mắt của Cố Hoài Sơn, nghĩ là cô đang giận vì không nhận được quà ngay tại chỗ, nên có ý thay cô trách Cố Phi Trần: “Đợi ngày mai sinh nhật vui vẻ qua đi con mới mang điện thoại về, thật chẳng có chút thành ý nào.” Rồi quay đầu cười an ủi cô: “Được rồi, con cũng không cần so đo với Cố Phi Trần nữa, lần sau còn dám như vậy, sẽ phạt thêm một phần quà, được không?”
“Được ạ.” Cô cố tình không nhìn phản ứng của Cố Phi Trần, chỉ trả lời cho qua chuyện, cúi xuống thổi nhẹ muỗng canh ở trong bát
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook