Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin
-
Chương 62
"Cô tới đây làm gì?" Cao Vinh nhíu mày.
"Em tới tìm anh." An Diêu Địch nói như vậy.
"Đừng nói giỡn." Cao Vinh thở dài, bước nhanh đến cạnh Tôn Duệ, "Đi thôi."
Cứ như vậy bị ngó lơ, An Diêu Địch lộ ra biểu tình không cam lòng và phẫn nộ: "Chờ đã, em từ rất xa chạy tới đây, anh cũng không có gì để nói với em sao?"
"Chúng ta còn cái gì tốt để nói?"
"Đúng vậy, còn gì để nói với cô nữa đâu?" Tôn Duệ lập tức đứng bên cạnh phụ hoạ. Lúc mới nhìn thấy An Diêu Địch, hắn có chút bối rối, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
An Diêu Địch quay đầu liếc mắt nhìn Tôn Duệ, rõ ràng không quá để ý tới hắn: "Cậu là ai? Hình như trước đây có gặp qua. Sao nào, cậu và Cao Vinh hiện tại rất thân thiết? Nhưng tôi nói một câu này, nhúng tay vào việc tư của người khác không phải thói quen tốt..."
Tôn Duệ khó chịu mà cười khan một tiếng: "Đương nhiên rất thân. Chúng tôi còn ở cùng nhau đấy!"
Nhìn khuôn mặt khiếp sợ không nói nên lời của An Diêu Địch, Tôn Duệ mới thấy hả giận.
Phản ứng đầu tiên của An Diêu Địch là có lẽ cô ta hiểu lầm, nhưng nhìn cái biểu tình diễu võ dương oai kia của Tôn Duệ lại chính là ý đó. Cô quay ra nhìn Cao Vinh, lại thấy anh cũng khong có vẻ mặt đặc biệt gì, hiển nhiên là đồng ý với Tôn Duệ. Cô ta nhất thời không thể tin nổi: "Anh, anh là gay sao? Không thể nào, trước... trước đây anh không như vậy..."
"Trước thì đúng là không. Nhưng bây giờ như vậy thì có sao? Tch, vấn đề này cũng không có gì hay để thảo luận." Cao Vinh nói rồi kéo tay Tôn Duệ, ra hiệu hắn đi vòng qua An Diêu Địch.
"Chờ đã! Là vì cậu ta sao? Cho nên anh mới đối với tôi thấy chết mà không cứu?" Ngữ khí An Diêu ĐỊch nóng nảy, tiến lên kéo quần áo Cao Vinh.
"Cô làm ơn hiểu rõ tình hình một chút! Việc truyền thông đưa tin cũng không sai, chúng ta thực sự đã chia tay, cô bỏ tôi, bây giờ lại đến kêu tôi "thấy chết không cứu"?" Cao Vinh rốt cục cũng nổi giận, ngữ khí bắt đầu trở nên ác liệt, "Ban đầu là cô khăng khăng muốn chia tay, mà bây giwof lại không biết sĩ diện, quay trở lại gây rối với tôi."
"Trước khi chia tay tôi anh đã biết cậu ta sao?" An Diêu Địch cứ bám vào điểm này mà hùng hổ truy hỏi.
"Mắc mớ gì tới cô chứ!" Tôn Duệ trực tiếp mắng.
"Chúng ta về thôi." Cao Vinh hít một hơi thật sâu, tỉnh táo hơn một chút. Anh cảm thấy bảo vệ ở tiểu khu đã bắt đầu chú ý tới bên này. Đối thoại của mấy người bọn họ thưc sự là quá mức khác người, làm cho người ta chú ý tuyệt không phải chuyện tốt đẹp gì. Huống hồ, bọn họ cũng không phải người thường, nhân vật chính còn là hai vị "trong tâm bão" gần đây.
"Tôi cũng không muốn, nhưng thực sự, tôi không còn biện pháp nào khác...!" An Diêu Địch lập tức ngồi xổm trên đất, không kìm chế nổi mà oà lên khóc.
Tôn Duệ quay đầu nhìn vè phía Cao Vinh cầu trợ giúp, hắn ban nãy còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ đã bị doạ cho sửng sốt. Ai biết được cô này lại đột nhiên khóc lớn, người không biết đi qua còn cho là hai người đàn ông bọn họ bắt nạt một cô gái.
Cao Vinh không muốn dìu An Diêu Địch, thế nhưng tình huống này cũng khiến người ta thật khó xử. Anh mở miệng, khuyên An Diêu Địch nên tỉnh táo một chút, nhưng người này thực sự bùng nổ, hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ lời nào.
Cứ như vậy không có kết quả, Cao Vinh khó chịu, căn bản không muốn liên quan vào cái vấn đề vớ vẩn này, dứt khoát kéo Tôn Duệ rời đi. Nhưng Tôn Duệ vốn có địch ý với An Diêu Địch lúc này lại do dự: "Chuyện này... Có phải như vậy không được tốt lắm không?"
Cao Vinh không nói gì, Tôn Duệ lúc thì cực kỳ quyết đoán, nhưng đôi khi vẫn do dự, không chắc chắn được. Anh không tiếng động mà lắc lắc đầu, Tôn Duệ thấy anh như vậy, cũng không nói gì, liếc An Diêu Địch một cái, sát lại gần Cao Vinh bước nhanh rời đi.
Bảo vệ tiểu khu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn họ một chút, liền từ xa ngó ngó An Diêu Địch, trong mắt lộ ra chút không đồng ý, chả hiểu bây giờ người ta nghĩ cái gì.( *chỗ này gõ bừa...)
"Xin lỗi," vừa về tới nhà, Cao Vinh liền thở dài, "Gần đây việc xảy ra liên tiếp, làm em khó chịu rồi."
"Không sao đâu..." Tôn Duệ vẫn cảm thấy hãi vì An Diêu Địch ngồi trên đường khóc, "Sao cô ta đột nhiên lại như vậy... Em cũng không làm gì cổ mà."
"Không liên quan gì đến em. Có lẽ tinh thần cô ta dạo gần đây không tốt. Ngẫm lại cũng đoán được, từ lúc cô ta vào giới đến nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng giờ việc kia bị bại lộ, danh tiếng toàn bộ bị mất. Nhìn qua thì vị kim chủ kia cũng không bảo vệ cô ta, công ty cũng chuẩn bị đóng băng hoạt động... Được nâng quen rồi, lần này người xung quanh chắc cũng không quan tâm nữa."
"Nói thế nào nhỉ... Tuy rằng em rất ghét cô ta, nhưng nhìn như vậy vẫn thấy có chút đáng thương..." Tôn Duệ vội vã nói tiếp, "Nhưng em cũng chỉ cảm thấy như vậy chút xíu thôi, em cũng không có đồng tình với cô ta! Đều là tự làm tự chịu. Chỉ là, không nghĩ tới cô ta có thể tìm đến đây... Là ai để lộ tin tức vậy."
"Người trong đoàn phim, cũng có lẽ là có người nhớ mặt chúng ta ở tiểu khu này... Đều có thể." Cao Vinh không định tra cứu cái này, thật sự tìm ra cũng không có chỗ xuống tay. Mà anh và Tôn Duệ thực sự không có cảnh giác, bình thường ra ngoài cũng không hoá trang.
"Một chút riêng tư cũng không có." Tôn Duệ thở dài. An Diêu Địch nếu biết, vậy phỏng chừng không ít người cũng biết chỗ của bọn họ. Muốn an ổn hưởng thụ ở cùng Cao Vinh một thời gian cũng khó khăn, e rằng sau này ra vào cũng phải chú ý một chút.
Cao Vinh chủ động nhận trách nhiệm: "Cũng vì tôi sơ ý. Lúc thường tôi chỉ là một người bình thường, không cân nhắc qua nhiều như vậy... Em cũng không có người đại diện, chưa bao giờ chú ý đến những điều này."
"Không nói, không nói nữa, hôm nay nghỉ ngơi trước!" Tôn Duệ vô lực kề sát vào nguời Cao Vinh, nói, "Sáng sớm nhận được tin tốt, giờ lại như thế này, tâm tình tốt hoàn toàn bị triệt tiêu!"
"Ngủ một giấc là tốt rồi." Cao Vinh nói như thế, là để an ủi Tôn Duệ, cũng như tự nhủ với bản thân. Anh rất vui, vì bây giờ bên cạnh mình đã có Tôn Duệ, hiện tại đối mặt với việc như vậy cũng không đến nỗi buồn bực, trái lại còn có loại cảm giác an tâm "Ít nhất giữa chúng ta không có hiểu lầm gì, như vậy mọi việc khác đều không tính là gì".
Hai người lên giường nghỉ ngơi từ rất sớm, tâm tình Tôn Duệ rất nhanh cũng hồi phục, tiếp tục nói tới chương trình kia với Cao Vinh, sau đó lấy điện thoại ra tìm video xem cùng anh. Khúc nhạc dạo ngắn gặp phải An Diêu Địch dường như chưa từng xảy ra.
Nhưng sự tình cũng không phải "Ngủ một giấc là tốt" như Cao Vinh nghĩ, mà sáng hôm sau từ một chi tiết nhỏ này mà như bùng cháy.
Cao Vinh còn chưa tỉnh ngủ đã bị đánh thức bởi điện thoại Giả Uyển Uyển gọi đến.
"Đạo diễn Cao, không xong rồi, anh thấy chưa?"
"Thấy... Thấy cái gì?" Cao Vinh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tôn Duệ nằm bên cạnh nghe thấy tiếng, cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn về phía anh ý hỏi han.
"Không phải hai người hôm qua bị paparazzi chụp sao? Buổi tối, anh và Tôn Duệ... CÒn có An Diêu Địch."
"Cái gì?" Cao Vinh trở mình, ngồi dậy, làm Tôn Duệ cũng sợ hết hồn.
"Làm sao vậy...?" Tôn Duệ cũng dướn người lên hướng về phía anh.
Giả Uyển Uyển thấy cả hai người này đều không biết cái gì, vội vàng khuyên bọn họ đi xem xem, dù thế nào cũng bị công chúng nói ra nói vào... Cứ việc nhìn vào Tôn Duệ không có công ty quản lý, tự thân vận động, còn Cao Vinh làm ở hậu trường, Giả Uyển Uyển cảm thấy chuyện này thật không ổn.
Tôi sẽ xem, cảm ơn." Kỳ thực, Cao Vinh cũng đoán được đại khái tình hình, nếu như quá trình bọn họ tranh luận hôm qua bị chụp lại, vậy xác thực là chuyện lớn. Anh và An Diêu Địch cũng không phải là "chia tay trong hoà bình", An Diêu Địch bây giờ bị đóng băng thê thảm, mà anh lại ở chung với Tôn Duệ, chuyện nào cũng có thể lấy ra làm đề tài mấy ngày.
Sauk hi cúp điện thoại, anh lập tức đi tìm tin tức, rất nhanh đã tìm được thứ muốn tìm.
Đại khái là bị rình, những điều Cao Vinh liệt kê vừa nãy đều bị nhắc đến, rất rõ ràng, vị phóng viên này đã may mắn mà nghe được toàn bộ sự tình.Thấy biểu tình nghiêm túc của Cao Vinh, Tôn Duệ mới phát giác được tình hình không đúng, nhanh chóng đến gần cùng xem. Nhìn một chút, hắn liền kinh ngạc đến phát ngốc, miệng lúc này như chữ "o".
"Này, chuyện này... Sao hôm qua em không thấy đường đối diện có người!"
"Để cho em phát hiện được thì trình độ của đám chó săn này hẳn phải quá kém rồi. Lại nói, khả năng cao là do An Diêu Địch cố ý mang tới."
Nghe Cao Vinh nói, Tôn Duệ mới sửng sốt, hắn hoàn toàn chưa từng hoài nghi An Diêu Địch, bởi vì chuyện này mà tung ra thì cô ta cũng không được lợi gì.
"Như tôi đã nói, ai làm không quan trọng. Chúng ta rời giường đi," Cao Vinh thở dài, "Bàn một chút xem nên giải quyết chuyện này thế nào."
"Em tới tìm anh." An Diêu Địch nói như vậy.
"Đừng nói giỡn." Cao Vinh thở dài, bước nhanh đến cạnh Tôn Duệ, "Đi thôi."
Cứ như vậy bị ngó lơ, An Diêu Địch lộ ra biểu tình không cam lòng và phẫn nộ: "Chờ đã, em từ rất xa chạy tới đây, anh cũng không có gì để nói với em sao?"
"Chúng ta còn cái gì tốt để nói?"
"Đúng vậy, còn gì để nói với cô nữa đâu?" Tôn Duệ lập tức đứng bên cạnh phụ hoạ. Lúc mới nhìn thấy An Diêu Địch, hắn có chút bối rối, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
An Diêu Địch quay đầu liếc mắt nhìn Tôn Duệ, rõ ràng không quá để ý tới hắn: "Cậu là ai? Hình như trước đây có gặp qua. Sao nào, cậu và Cao Vinh hiện tại rất thân thiết? Nhưng tôi nói một câu này, nhúng tay vào việc tư của người khác không phải thói quen tốt..."
Tôn Duệ khó chịu mà cười khan một tiếng: "Đương nhiên rất thân. Chúng tôi còn ở cùng nhau đấy!"
Nhìn khuôn mặt khiếp sợ không nói nên lời của An Diêu Địch, Tôn Duệ mới thấy hả giận.
Phản ứng đầu tiên của An Diêu Địch là có lẽ cô ta hiểu lầm, nhưng nhìn cái biểu tình diễu võ dương oai kia của Tôn Duệ lại chính là ý đó. Cô quay ra nhìn Cao Vinh, lại thấy anh cũng khong có vẻ mặt đặc biệt gì, hiển nhiên là đồng ý với Tôn Duệ. Cô ta nhất thời không thể tin nổi: "Anh, anh là gay sao? Không thể nào, trước... trước đây anh không như vậy..."
"Trước thì đúng là không. Nhưng bây giờ như vậy thì có sao? Tch, vấn đề này cũng không có gì hay để thảo luận." Cao Vinh nói rồi kéo tay Tôn Duệ, ra hiệu hắn đi vòng qua An Diêu Địch.
"Chờ đã! Là vì cậu ta sao? Cho nên anh mới đối với tôi thấy chết mà không cứu?" Ngữ khí An Diêu ĐỊch nóng nảy, tiến lên kéo quần áo Cao Vinh.
"Cô làm ơn hiểu rõ tình hình một chút! Việc truyền thông đưa tin cũng không sai, chúng ta thực sự đã chia tay, cô bỏ tôi, bây giờ lại đến kêu tôi "thấy chết không cứu"?" Cao Vinh rốt cục cũng nổi giận, ngữ khí bắt đầu trở nên ác liệt, "Ban đầu là cô khăng khăng muốn chia tay, mà bây giwof lại không biết sĩ diện, quay trở lại gây rối với tôi."
"Trước khi chia tay tôi anh đã biết cậu ta sao?" An Diêu Địch cứ bám vào điểm này mà hùng hổ truy hỏi.
"Mắc mớ gì tới cô chứ!" Tôn Duệ trực tiếp mắng.
"Chúng ta về thôi." Cao Vinh hít một hơi thật sâu, tỉnh táo hơn một chút. Anh cảm thấy bảo vệ ở tiểu khu đã bắt đầu chú ý tới bên này. Đối thoại của mấy người bọn họ thưc sự là quá mức khác người, làm cho người ta chú ý tuyệt không phải chuyện tốt đẹp gì. Huống hồ, bọn họ cũng không phải người thường, nhân vật chính còn là hai vị "trong tâm bão" gần đây.
"Tôi cũng không muốn, nhưng thực sự, tôi không còn biện pháp nào khác...!" An Diêu Địch lập tức ngồi xổm trên đất, không kìm chế nổi mà oà lên khóc.
Tôn Duệ quay đầu nhìn vè phía Cao Vinh cầu trợ giúp, hắn ban nãy còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ đã bị doạ cho sửng sốt. Ai biết được cô này lại đột nhiên khóc lớn, người không biết đi qua còn cho là hai người đàn ông bọn họ bắt nạt một cô gái.
Cao Vinh không muốn dìu An Diêu Địch, thế nhưng tình huống này cũng khiến người ta thật khó xử. Anh mở miệng, khuyên An Diêu Địch nên tỉnh táo một chút, nhưng người này thực sự bùng nổ, hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ lời nào.
Cứ như vậy không có kết quả, Cao Vinh khó chịu, căn bản không muốn liên quan vào cái vấn đề vớ vẩn này, dứt khoát kéo Tôn Duệ rời đi. Nhưng Tôn Duệ vốn có địch ý với An Diêu Địch lúc này lại do dự: "Chuyện này... Có phải như vậy không được tốt lắm không?"
Cao Vinh không nói gì, Tôn Duệ lúc thì cực kỳ quyết đoán, nhưng đôi khi vẫn do dự, không chắc chắn được. Anh không tiếng động mà lắc lắc đầu, Tôn Duệ thấy anh như vậy, cũng không nói gì, liếc An Diêu Địch một cái, sát lại gần Cao Vinh bước nhanh rời đi.
Bảo vệ tiểu khu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn họ một chút, liền từ xa ngó ngó An Diêu Địch, trong mắt lộ ra chút không đồng ý, chả hiểu bây giờ người ta nghĩ cái gì.( *chỗ này gõ bừa...)
"Xin lỗi," vừa về tới nhà, Cao Vinh liền thở dài, "Gần đây việc xảy ra liên tiếp, làm em khó chịu rồi."
"Không sao đâu..." Tôn Duệ vẫn cảm thấy hãi vì An Diêu Địch ngồi trên đường khóc, "Sao cô ta đột nhiên lại như vậy... Em cũng không làm gì cổ mà."
"Không liên quan gì đến em. Có lẽ tinh thần cô ta dạo gần đây không tốt. Ngẫm lại cũng đoán được, từ lúc cô ta vào giới đến nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng giờ việc kia bị bại lộ, danh tiếng toàn bộ bị mất. Nhìn qua thì vị kim chủ kia cũng không bảo vệ cô ta, công ty cũng chuẩn bị đóng băng hoạt động... Được nâng quen rồi, lần này người xung quanh chắc cũng không quan tâm nữa."
"Nói thế nào nhỉ... Tuy rằng em rất ghét cô ta, nhưng nhìn như vậy vẫn thấy có chút đáng thương..." Tôn Duệ vội vã nói tiếp, "Nhưng em cũng chỉ cảm thấy như vậy chút xíu thôi, em cũng không có đồng tình với cô ta! Đều là tự làm tự chịu. Chỉ là, không nghĩ tới cô ta có thể tìm đến đây... Là ai để lộ tin tức vậy."
"Người trong đoàn phim, cũng có lẽ là có người nhớ mặt chúng ta ở tiểu khu này... Đều có thể." Cao Vinh không định tra cứu cái này, thật sự tìm ra cũng không có chỗ xuống tay. Mà anh và Tôn Duệ thực sự không có cảnh giác, bình thường ra ngoài cũng không hoá trang.
"Một chút riêng tư cũng không có." Tôn Duệ thở dài. An Diêu Địch nếu biết, vậy phỏng chừng không ít người cũng biết chỗ của bọn họ. Muốn an ổn hưởng thụ ở cùng Cao Vinh một thời gian cũng khó khăn, e rằng sau này ra vào cũng phải chú ý một chút.
Cao Vinh chủ động nhận trách nhiệm: "Cũng vì tôi sơ ý. Lúc thường tôi chỉ là một người bình thường, không cân nhắc qua nhiều như vậy... Em cũng không có người đại diện, chưa bao giờ chú ý đến những điều này."
"Không nói, không nói nữa, hôm nay nghỉ ngơi trước!" Tôn Duệ vô lực kề sát vào nguời Cao Vinh, nói, "Sáng sớm nhận được tin tốt, giờ lại như thế này, tâm tình tốt hoàn toàn bị triệt tiêu!"
"Ngủ một giấc là tốt rồi." Cao Vinh nói như thế, là để an ủi Tôn Duệ, cũng như tự nhủ với bản thân. Anh rất vui, vì bây giờ bên cạnh mình đã có Tôn Duệ, hiện tại đối mặt với việc như vậy cũng không đến nỗi buồn bực, trái lại còn có loại cảm giác an tâm "Ít nhất giữa chúng ta không có hiểu lầm gì, như vậy mọi việc khác đều không tính là gì".
Hai người lên giường nghỉ ngơi từ rất sớm, tâm tình Tôn Duệ rất nhanh cũng hồi phục, tiếp tục nói tới chương trình kia với Cao Vinh, sau đó lấy điện thoại ra tìm video xem cùng anh. Khúc nhạc dạo ngắn gặp phải An Diêu Địch dường như chưa từng xảy ra.
Nhưng sự tình cũng không phải "Ngủ một giấc là tốt" như Cao Vinh nghĩ, mà sáng hôm sau từ một chi tiết nhỏ này mà như bùng cháy.
Cao Vinh còn chưa tỉnh ngủ đã bị đánh thức bởi điện thoại Giả Uyển Uyển gọi đến.
"Đạo diễn Cao, không xong rồi, anh thấy chưa?"
"Thấy... Thấy cái gì?" Cao Vinh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Tôn Duệ nằm bên cạnh nghe thấy tiếng, cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn về phía anh ý hỏi han.
"Không phải hai người hôm qua bị paparazzi chụp sao? Buổi tối, anh và Tôn Duệ... CÒn có An Diêu Địch."
"Cái gì?" Cao Vinh trở mình, ngồi dậy, làm Tôn Duệ cũng sợ hết hồn.
"Làm sao vậy...?" Tôn Duệ cũng dướn người lên hướng về phía anh.
Giả Uyển Uyển thấy cả hai người này đều không biết cái gì, vội vàng khuyên bọn họ đi xem xem, dù thế nào cũng bị công chúng nói ra nói vào... Cứ việc nhìn vào Tôn Duệ không có công ty quản lý, tự thân vận động, còn Cao Vinh làm ở hậu trường, Giả Uyển Uyển cảm thấy chuyện này thật không ổn.
Tôi sẽ xem, cảm ơn." Kỳ thực, Cao Vinh cũng đoán được đại khái tình hình, nếu như quá trình bọn họ tranh luận hôm qua bị chụp lại, vậy xác thực là chuyện lớn. Anh và An Diêu Địch cũng không phải là "chia tay trong hoà bình", An Diêu Địch bây giờ bị đóng băng thê thảm, mà anh lại ở chung với Tôn Duệ, chuyện nào cũng có thể lấy ra làm đề tài mấy ngày.
Sauk hi cúp điện thoại, anh lập tức đi tìm tin tức, rất nhanh đã tìm được thứ muốn tìm.
Đại khái là bị rình, những điều Cao Vinh liệt kê vừa nãy đều bị nhắc đến, rất rõ ràng, vị phóng viên này đã may mắn mà nghe được toàn bộ sự tình.Thấy biểu tình nghiêm túc của Cao Vinh, Tôn Duệ mới phát giác được tình hình không đúng, nhanh chóng đến gần cùng xem. Nhìn một chút, hắn liền kinh ngạc đến phát ngốc, miệng lúc này như chữ "o".
"Này, chuyện này... Sao hôm qua em không thấy đường đối diện có người!"
"Để cho em phát hiện được thì trình độ của đám chó săn này hẳn phải quá kém rồi. Lại nói, khả năng cao là do An Diêu Địch cố ý mang tới."
Nghe Cao Vinh nói, Tôn Duệ mới sửng sốt, hắn hoàn toàn chưa từng hoài nghi An Diêu Địch, bởi vì chuyện này mà tung ra thì cô ta cũng không được lợi gì.
"Như tôi đã nói, ai làm không quan trọng. Chúng ta rời giường đi," Cao Vinh thở dài, "Bàn một chút xem nên giải quyết chuyện này thế nào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook