Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin
-
Chương 33
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi kia, Tôn Duệ tròn một tuần không tìm tới Cao Vinh. Đối phương không đề cập gì đến việc muốn quay lại vào cuối tuần, Cao Vinh chỉ coi là hắn rốt cục cũng đột nhiên tỉnh ngộ, bỏ qua anh. An tâm thì là vậy, nhưng đồng thời anh cũng có một tia buồn chán "Bỏ cuộc nhanh quá mà" không biết từ đâu mà ra.
Thời điểm Cao Vinh lo lắng trong lòng sẽ yêu thích chuyên tâm vào làm việc, một khi chăm chú sẽ không nhớ nổi việc khác. Lần này cũng vừa hay, khi anh đang có chút buồn bực mất tập trung, đoàn phim "Âm thanh của biển" liền khai máy.
"Âm thanh của biển" là một bộ phim được chuyển thể, tuy nhiên tiểu thuyết gốc cũng không phải hàng đứng đầu, chỉ là một tiểu thuyết tình yêu phổ thông. Câu chuyện đại khái kể về một người đàn ông trẻ tuổi từ chức vì áp lực, trở về quê nhà thăm người thân bị bệnh lại ngẫu nhiên gặp một nữ sinh đã không thể sống lâu, bởi vậy liền phát triển một đoạn tình ái mãnh liệt mà bi thương. Ngoài ra, còn đề cập đến rất nhiều người bệnh cùng xuất hiện bên cạnh nữ chính, là một chuỗi những câu chuyện cảm động, đau lòng.
Cao Vinh đã sớm gặp nam chính cùng nữ chính, hai nguwoif đều chỉ có thể coi như diễn viên tuyên ba, bốn, nhưng kỹ năng diễn xuất coi như không tệ. Nữ thứ, cũng là chị gái nữ chính, là Giả Uyển Uyển vạn năm nữ phụ, nhân khí không nóng không lạnh, đã nhiều năm như vậy, những bộ phim lớn thì không được đóng vai chính, phim nhỏ thì không chen được tới nữ chính, nhưng cô dường như cũng không muốn tiến sâu, cứ chấp nhận như vậy. Trong cả đoàn phim, tư lịch lớn nhất là một đứa nhỏ đóng vai bệnh nhân ở phòng kế nữ chính, lên hình cũng chỉ coi như ba giây đồng hồ, mà vẫn phải mời mọc rát cả lưỡi người ta mới đồng ý đến. Nói đến cũng thấy hơi vất vả, nhưng Cao Vinh nghĩ, với tình hình tài chính của đoàn phim, có thể mời người ở trình độ đó đã là mừng rồi. Đối với tư lịch cùng năng lực của bản thân, tự anh cũng hiểu rõ. Nếu thực sự là phim lớn, minh tinh tập hợp thành đoàn, còn đến phiên anh làm đạo diễn sao?
Với lại, đoàn phim không tiếng tăm, cũng không giàu có gì, nhưng giữa diễn viên cùng đạo diễn không hẹn mà cùng tồn tại một bầu không khí gần gũi thoải mái, thực tại cũng không dễ dàng gì.( *chỗ này tớ không rõ ý lắm.)
Nghi thức khai máy làm ngắn gọn, theo hình thức mà làm cho xong một lần, chỉ có một vài nhà báo đến chụp hình, xong phỏng vấn vài câu liền rút lui. Đoàn phim thấy vậy, cũng vừa vặn bớt việc, trực tiếp quay phim luôn đi.
Đều nói vạn sự khởi đầu nan( khởi đầu luôn khó khăn?), Cao Vinh lần này lại không thấy thế, từ giai đoạn khai máy đã cực kỳ thuận lợi. Dựa vào sắp xếp thứ tự diễn, các diễn viên liền lập tức tiến vào trạng thái, khiến Cao Vinh và biên kịch cũng giật cả mình.
Nói chung, đây là một chuyện tốt, Cao Vinh tâm tình vô cùng ổn. Ngày hôm đó qua thật nhanh, phân quay buổi tối kết thúc, mọi người liền quay về nơi ở được sắp xếp sẵn ở gần đó, mà những người ở thành phố này thì trực tiếp về nhà, Cao Vinh cũng coi như là người phải ở lại muộn. Anh vẫn chưa gói xong đồ đạc, muốn sắp xếp một ngày rảnh rỗi để dọn nhà, rồi tiện thể mang theo Cơm Nắm đến đoàn phim luôn. Anh vẫn chưa hỏi qua Tôn Duệ xem như vậy có được hay không, nhỡ đâu chủ nhân người ta cảm thấy đem Cơm Nắm đến là không tốt, anh cũng không thể ép được.
Về đến nhà, Cao Vinh qua mắt mèo liền thấy bên trong bật đèn.
Kỳ thật, rõ ràng lúc anh rời nhà đa tắt đèn rồi mà.
Cao Vinh nghi ngờ, lấy chìa khoá, lo lắng mở cửa. Vừa mở ra đã thấy một đôi giày ở huyền quan ____ là Tôn Duệ. Cao Vinh lúc này mới xác nhận chỉ là Tôn Duệ về nhà không báo trước chứ không phải nhà gặp trộm. Nhưng anh cũng không vì vậy mà thấy thoải mái hơn.
Có lẽ vì lúc anh mở cửa, động tác quá nhẹ nhàng, Tôn Duệ không có phát hiện anh đã về cùng đang đến gần chỗ hắn. Cao Vinh nhìn một vòng, liền thấy người trên ghế sô pha... đang ngủ.
Tôn Duệ lúc ngủ cũng không dễ nhìn cho lắm, ngửa đầu dựa vào ghế mà ngủ gà ngủ gật, miệng khẽ hé, tay thả hai bên, một bộ rất thoải mái.
Thế nhưng, vào giờ phút hỏng bét thế này, một bộ dạng ngủ ngọt ngào như vậy cũng không có cách nào thu hút sự chú ý của Cao Vinh, bởi vì anh đnag nhìn vào đống đồ cực dễ thấy kia.
Ai đó nói cho anh rằng thứ đặt cạnh chân Tôn Duệ kỳ thực không phải hoa hồng đi?
Tại lúc nội tâm Cao Vinh ngồn ngang, hoàn toàn không có dự đoán đến việc xảy ra sau đó, liền định im lặng mà về phòng trước, nhưng Cơm Nắm lại đúng lúc chui từ trong phòng ra, kêu to một trận bày tỏ sự vui vẻ của nó.
Vì vậy Tôn Duệ cũng bị ồn cho tỉnh lại rồi.
Cao Vinh đành phải đứng tại chỗ.
"Anh về rồi?" Tôn Duệ sửng sốt một chút, đột nhiên đứng lên, ý thức được lúc nãy mình ngủ gật liền khẩn cấp chà chà khoé miệng.
"Ừ, tôi vừa mới về. Thấy cậu đang ngủ nên không có gọi. Sao lại về vậy?" Cao Vinh làm bộ như không thấy Tôn Duệ đang lau miệng, bình tĩnh trả lời.
"Cuối tuần này tôi không có chuyện gì mà. Với cả, hôm nay không phải là một ngày rất quan trọng sao?"
"Hả?" Cao Vinh nghi hoặc.
"Chúc mừng khai máy bộ phim mới!" Tôn Duệ cười nói.
Cao Vinh dừng một chút, không nhịn được mà cười: "Cậu là vì cái này mới chạy về sao? Cũng không có gì, mới ngày đầu nên đoàn phim cũng chưa có chuyện gì to tát." Dứt lời anh vẫn bổ sung một câu: "Cảm ơn nhiều. Sao cậu không báo trước một tiếng, nhỡ đâu hôm nay tôi ở lại đoàn phim thì sao?"
"Không có nghĩ nhiều như thế ha ha..." Tôn Duệ cười khan hai tiếng, hắn xác định không nghĩ tới chuyện này, vì đầy đầu đều là kế hoạch cho chuyện kia thôi!
Thấy Cao Vinh tựa hồ muốn đi, Tôn Duệ vội vã mở miệng kiếm đề tài: "Ngày đầu tiên ở đoàn phim mới như thế nào?"
"Thuận lợi ngoài ý muốn. Thế nhưng tôi làm việc một ngày cũng có chút mệt mỏi. Đúng rồi, tôi vào trước cất đồ..." Cao Vinh không muốn nói quá nhiều, anh vừa chuẩn bị chuồn thì bị Tôn Duệ sốt ruột mà kéo lại.
"Cái này... Là cho anh!"
Tôn Duệ lôi kéo quần áo Cao Vinh, ngăn anh trở về phòng, chỉ vào bó hoa trên đất nói, âm cuối còn bị biến điệu, nghe ra được có chút sốt sắng.
"Cho tôi...?" Cao Vinh nỗ lực làm ra một mặt kinh ngạc, biểu tình không thể tin, "Cậu đừng đùa tôi. Đưa tôi cái này làm gì? Cậu nghĩ trong nhà nên có thêm hoa cỏ..."
Tôn Duệ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cấp tốc ngồi sụp xuống cầm bó hồng đỏ đến chói mắt kia, "vèo" một cái lại đứng lên, bất chấp tất cả mà nhét bó hoa vào tay Cao Vinh.
"Là để chúc mừng bộ phim mới của anh mà..."
Mặt Tôn Duệ đã thẹn đến đỏ bừng, Cao Vinh có làm bộ không thấy cũng khó.
"Hic, cảm ơn. Cách chọn hoa của cậu cũng sáng tạo nhỉ, là muốn chúc phim này của tôi phát hoả sao( *ý là nổi nhỉ?)..." Cao Vinh trợn tròn mắt nói mò.
"Tôi hình như là có chút yêu thích anh đó!" Tôn Duệ nhắm mắt, quyết định không sợ chết trực tiếp ngắt lời Cao Vinh, "A không, cũng không phải chỉ một chút đâu! Là rất yêu thích... Ặc, chính là có hảo cảm ấy, anh hiểu không!?"
Cao Vinh: "..." Thông báo kiểu này làm anh có chút ứng phó không kịp. Anh tuy tưởng tượng qua Tôn Duệ sẽ thẳng thắn bày tỏ, nhưng lại không ngờ đối phương lại chọn cái thời điểm kỳ quái này, rõ ràng mọt phút trước còn đang ngửa mặt ngủ say... Hơn nữa, cả câu từ cũng sắp xếp có chút lộn xộn.
Vẫn luôn trốn tránh để Tôn Duệ không nói thẳng, bây giờ nhìn đối phương run run nói bằng sạch, Cao Vinh lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Nếu như có thể nhẫn nhịn dấu đi, tỉnh táo xử lý, vậy thì đã không phải là Tôn Duệ.
Thời điểm Cao Vinh lo lắng trong lòng sẽ yêu thích chuyên tâm vào làm việc, một khi chăm chú sẽ không nhớ nổi việc khác. Lần này cũng vừa hay, khi anh đang có chút buồn bực mất tập trung, đoàn phim "Âm thanh của biển" liền khai máy.
"Âm thanh của biển" là một bộ phim được chuyển thể, tuy nhiên tiểu thuyết gốc cũng không phải hàng đứng đầu, chỉ là một tiểu thuyết tình yêu phổ thông. Câu chuyện đại khái kể về một người đàn ông trẻ tuổi từ chức vì áp lực, trở về quê nhà thăm người thân bị bệnh lại ngẫu nhiên gặp một nữ sinh đã không thể sống lâu, bởi vậy liền phát triển một đoạn tình ái mãnh liệt mà bi thương. Ngoài ra, còn đề cập đến rất nhiều người bệnh cùng xuất hiện bên cạnh nữ chính, là một chuỗi những câu chuyện cảm động, đau lòng.
Cao Vinh đã sớm gặp nam chính cùng nữ chính, hai nguwoif đều chỉ có thể coi như diễn viên tuyên ba, bốn, nhưng kỹ năng diễn xuất coi như không tệ. Nữ thứ, cũng là chị gái nữ chính, là Giả Uyển Uyển vạn năm nữ phụ, nhân khí không nóng không lạnh, đã nhiều năm như vậy, những bộ phim lớn thì không được đóng vai chính, phim nhỏ thì không chen được tới nữ chính, nhưng cô dường như cũng không muốn tiến sâu, cứ chấp nhận như vậy. Trong cả đoàn phim, tư lịch lớn nhất là một đứa nhỏ đóng vai bệnh nhân ở phòng kế nữ chính, lên hình cũng chỉ coi như ba giây đồng hồ, mà vẫn phải mời mọc rát cả lưỡi người ta mới đồng ý đến. Nói đến cũng thấy hơi vất vả, nhưng Cao Vinh nghĩ, với tình hình tài chính của đoàn phim, có thể mời người ở trình độ đó đã là mừng rồi. Đối với tư lịch cùng năng lực của bản thân, tự anh cũng hiểu rõ. Nếu thực sự là phim lớn, minh tinh tập hợp thành đoàn, còn đến phiên anh làm đạo diễn sao?
Với lại, đoàn phim không tiếng tăm, cũng không giàu có gì, nhưng giữa diễn viên cùng đạo diễn không hẹn mà cùng tồn tại một bầu không khí gần gũi thoải mái, thực tại cũng không dễ dàng gì.( *chỗ này tớ không rõ ý lắm.)
Nghi thức khai máy làm ngắn gọn, theo hình thức mà làm cho xong một lần, chỉ có một vài nhà báo đến chụp hình, xong phỏng vấn vài câu liền rút lui. Đoàn phim thấy vậy, cũng vừa vặn bớt việc, trực tiếp quay phim luôn đi.
Đều nói vạn sự khởi đầu nan( khởi đầu luôn khó khăn?), Cao Vinh lần này lại không thấy thế, từ giai đoạn khai máy đã cực kỳ thuận lợi. Dựa vào sắp xếp thứ tự diễn, các diễn viên liền lập tức tiến vào trạng thái, khiến Cao Vinh và biên kịch cũng giật cả mình.
Nói chung, đây là một chuyện tốt, Cao Vinh tâm tình vô cùng ổn. Ngày hôm đó qua thật nhanh, phân quay buổi tối kết thúc, mọi người liền quay về nơi ở được sắp xếp sẵn ở gần đó, mà những người ở thành phố này thì trực tiếp về nhà, Cao Vinh cũng coi như là người phải ở lại muộn. Anh vẫn chưa gói xong đồ đạc, muốn sắp xếp một ngày rảnh rỗi để dọn nhà, rồi tiện thể mang theo Cơm Nắm đến đoàn phim luôn. Anh vẫn chưa hỏi qua Tôn Duệ xem như vậy có được hay không, nhỡ đâu chủ nhân người ta cảm thấy đem Cơm Nắm đến là không tốt, anh cũng không thể ép được.
Về đến nhà, Cao Vinh qua mắt mèo liền thấy bên trong bật đèn.
Kỳ thật, rõ ràng lúc anh rời nhà đa tắt đèn rồi mà.
Cao Vinh nghi ngờ, lấy chìa khoá, lo lắng mở cửa. Vừa mở ra đã thấy một đôi giày ở huyền quan ____ là Tôn Duệ. Cao Vinh lúc này mới xác nhận chỉ là Tôn Duệ về nhà không báo trước chứ không phải nhà gặp trộm. Nhưng anh cũng không vì vậy mà thấy thoải mái hơn.
Có lẽ vì lúc anh mở cửa, động tác quá nhẹ nhàng, Tôn Duệ không có phát hiện anh đã về cùng đang đến gần chỗ hắn. Cao Vinh nhìn một vòng, liền thấy người trên ghế sô pha... đang ngủ.
Tôn Duệ lúc ngủ cũng không dễ nhìn cho lắm, ngửa đầu dựa vào ghế mà ngủ gà ngủ gật, miệng khẽ hé, tay thả hai bên, một bộ rất thoải mái.
Thế nhưng, vào giờ phút hỏng bét thế này, một bộ dạng ngủ ngọt ngào như vậy cũng không có cách nào thu hút sự chú ý của Cao Vinh, bởi vì anh đnag nhìn vào đống đồ cực dễ thấy kia.
Ai đó nói cho anh rằng thứ đặt cạnh chân Tôn Duệ kỳ thực không phải hoa hồng đi?
Tại lúc nội tâm Cao Vinh ngồn ngang, hoàn toàn không có dự đoán đến việc xảy ra sau đó, liền định im lặng mà về phòng trước, nhưng Cơm Nắm lại đúng lúc chui từ trong phòng ra, kêu to một trận bày tỏ sự vui vẻ của nó.
Vì vậy Tôn Duệ cũng bị ồn cho tỉnh lại rồi.
Cao Vinh đành phải đứng tại chỗ.
"Anh về rồi?" Tôn Duệ sửng sốt một chút, đột nhiên đứng lên, ý thức được lúc nãy mình ngủ gật liền khẩn cấp chà chà khoé miệng.
"Ừ, tôi vừa mới về. Thấy cậu đang ngủ nên không có gọi. Sao lại về vậy?" Cao Vinh làm bộ như không thấy Tôn Duệ đang lau miệng, bình tĩnh trả lời.
"Cuối tuần này tôi không có chuyện gì mà. Với cả, hôm nay không phải là một ngày rất quan trọng sao?"
"Hả?" Cao Vinh nghi hoặc.
"Chúc mừng khai máy bộ phim mới!" Tôn Duệ cười nói.
Cao Vinh dừng một chút, không nhịn được mà cười: "Cậu là vì cái này mới chạy về sao? Cũng không có gì, mới ngày đầu nên đoàn phim cũng chưa có chuyện gì to tát." Dứt lời anh vẫn bổ sung một câu: "Cảm ơn nhiều. Sao cậu không báo trước một tiếng, nhỡ đâu hôm nay tôi ở lại đoàn phim thì sao?"
"Không có nghĩ nhiều như thế ha ha..." Tôn Duệ cười khan hai tiếng, hắn xác định không nghĩ tới chuyện này, vì đầy đầu đều là kế hoạch cho chuyện kia thôi!
Thấy Cao Vinh tựa hồ muốn đi, Tôn Duệ vội vã mở miệng kiếm đề tài: "Ngày đầu tiên ở đoàn phim mới như thế nào?"
"Thuận lợi ngoài ý muốn. Thế nhưng tôi làm việc một ngày cũng có chút mệt mỏi. Đúng rồi, tôi vào trước cất đồ..." Cao Vinh không muốn nói quá nhiều, anh vừa chuẩn bị chuồn thì bị Tôn Duệ sốt ruột mà kéo lại.
"Cái này... Là cho anh!"
Tôn Duệ lôi kéo quần áo Cao Vinh, ngăn anh trở về phòng, chỉ vào bó hoa trên đất nói, âm cuối còn bị biến điệu, nghe ra được có chút sốt sắng.
"Cho tôi...?" Cao Vinh nỗ lực làm ra một mặt kinh ngạc, biểu tình không thể tin, "Cậu đừng đùa tôi. Đưa tôi cái này làm gì? Cậu nghĩ trong nhà nên có thêm hoa cỏ..."
Tôn Duệ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cấp tốc ngồi sụp xuống cầm bó hồng đỏ đến chói mắt kia, "vèo" một cái lại đứng lên, bất chấp tất cả mà nhét bó hoa vào tay Cao Vinh.
"Là để chúc mừng bộ phim mới của anh mà..."
Mặt Tôn Duệ đã thẹn đến đỏ bừng, Cao Vinh có làm bộ không thấy cũng khó.
"Hic, cảm ơn. Cách chọn hoa của cậu cũng sáng tạo nhỉ, là muốn chúc phim này của tôi phát hoả sao( *ý là nổi nhỉ?)..." Cao Vinh trợn tròn mắt nói mò.
"Tôi hình như là có chút yêu thích anh đó!" Tôn Duệ nhắm mắt, quyết định không sợ chết trực tiếp ngắt lời Cao Vinh, "A không, cũng không phải chỉ một chút đâu! Là rất yêu thích... Ặc, chính là có hảo cảm ấy, anh hiểu không!?"
Cao Vinh: "..." Thông báo kiểu này làm anh có chút ứng phó không kịp. Anh tuy tưởng tượng qua Tôn Duệ sẽ thẳng thắn bày tỏ, nhưng lại không ngờ đối phương lại chọn cái thời điểm kỳ quái này, rõ ràng mọt phút trước còn đang ngửa mặt ngủ say... Hơn nữa, cả câu từ cũng sắp xếp có chút lộn xộn.
Vẫn luôn trốn tránh để Tôn Duệ không nói thẳng, bây giờ nhìn đối phương run run nói bằng sạch, Cao Vinh lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh.
Nếu như có thể nhẫn nhịn dấu đi, tỉnh táo xử lý, vậy thì đã không phải là Tôn Duệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook