[Mộng Dục Hệ Liệt] Bách Hồi Ái
-
Chương 11: Thật ra em thích đàn ông
hơn một năm chưa có chương mới, chắc nhiều bạn không nhớ truyện nữa rồi 😆
***
"Thật sao?"
"Chuyện là như thế nào vậy?"
"Là bạn cùng phòng với cậu ta nói như thế?"
"Có chắc không thế? Dù gì thân phận của cậu ta là không thể đùa được đâu..."
"Không thể tin nổi, hóa ra trước giờ cậu ta luôn cặp kè với các tiểu thư chân dài đều là để che giấu giới tính thật của mình sao?"
BỘP...
Một tờ báo trường đập trước mặt Trần Tịch.
"Làm trò đủ chưa? Thấy Trần gia yên ổn quá đúng không?"
Trần Bạch Nghiên ngồi trên ghế, khuôn mặt băng lãnh không nhìn ra được cảm xúc, nhưng giọng nói đầy uy nghiêm đủ khiến cho người nghe run sợ. Trần Tịch đứng trước mặt hắn, chỉ cúi đầu gãi tai.
"Anh, thật ra..." cậu cắn môi, đành vậy, phóng lao thì giờ đành theo lao: "Thật ra em thích đàn ông."
Bị ánh mắt sắc như dao quét tới, Trần Tịch vội vàng phân bua. "Em không có đùa, thật sự là như vậy."
Nắm tay của Trần Bạch Nghiên siết chặt lại "Không cần biết cậu đùa hay không. Nhưng cậu phải nhớ, nhà họ Trần, tuyệt không cho phép bất cứ ai bôi nhọ lên thanh danh của tổ tông. Dù cậu có chết... cũng phải mang sự ô nhục đó xuống mồ mà chôn cùng."
Trần Tịch vẫn cúi mặt im lặng.
"Cút!"
Vâng, cút thì cút. Tưởng em muốn ở phòng của anh lắm đấy. Xì
Vừa đi Trần Tịch vừa lẩm bẩm. Nhưng bước chân còn chưa chạm cửa, đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo từ sau lưng: "Làm gì cũng phải cho kín kẽ vào."
"Vâng. Em biết rồi." Cậu ta cười toe toét với Trần Bạch Nghiên.
Đấy! Anh trai cậu tuy nhìn có vẻ lạnh lùng thế thôi nhưng vẫn thương cậu hết mực đấy. Vừa nghĩ Trần tiểu thiếu gia vừa cười đi về phòng kí túc của mình.
"Này A Lâm, cho tớ mượn..." Nhiên Thuần Hạo đang ngồi trước máy tính chơi game, thì em gái gọi tới, tiện thể có bạn cùng phòng đang ngồi gần nên định mượn cái tai nghe, ai dè cậu vừa lên tiếng thì anh bạn kia đã giật mình né tránh, anh mắt nhìn cậu như thể là dịch bệnh.
Khó hiểu. Mà cũng không muốn hiểu! Nhiên Thuần Hạo tự mình đứng dậy lục tìm trong đống quần áo hổ lốn của mình xem cái headphone nó nằm ở đâu.
"Bạn Thuần Hạo ơiiiiiiii...." Chữ sau cùng kéo dài vang lanh lảnh. Răng miệng đi trước, người lả lướt theo sau, không ai khác chỉ có thể là Trần Tịch.
Phịch một cái. Bạn Trần Tịch nằm xuống giường của Nhiên Thuần Hạo. Cậu ta ngiêng mặt nhìn cậu.
"Nhìn cái gì? Tin tôi chọc mù mắt cậu không?" Nhiên Thuần Hạo trừng mắt doạ, sau đó lại lúi húi lục tìm headphone.
"Tìm cái gì đấy?"
"Headphone."
"Làm gì?"
"Em gái gọi."
"Cậu nghĩ sao về tình yêu đồng giới?"
"..." Nhiên Thuần Hạo há mồm định trả lời, đại não lập tức nhận ra vấn đề trong câu hỏi. Tay liền ngưng tìm kiếm: "Ý cậu là sao?"
***
"Thật sao?"
"Chuyện là như thế nào vậy?"
"Là bạn cùng phòng với cậu ta nói như thế?"
"Có chắc không thế? Dù gì thân phận của cậu ta là không thể đùa được đâu..."
"Không thể tin nổi, hóa ra trước giờ cậu ta luôn cặp kè với các tiểu thư chân dài đều là để che giấu giới tính thật của mình sao?"
BỘP...
Một tờ báo trường đập trước mặt Trần Tịch.
"Làm trò đủ chưa? Thấy Trần gia yên ổn quá đúng không?"
Trần Bạch Nghiên ngồi trên ghế, khuôn mặt băng lãnh không nhìn ra được cảm xúc, nhưng giọng nói đầy uy nghiêm đủ khiến cho người nghe run sợ. Trần Tịch đứng trước mặt hắn, chỉ cúi đầu gãi tai.
"Anh, thật ra..." cậu cắn môi, đành vậy, phóng lao thì giờ đành theo lao: "Thật ra em thích đàn ông."
Bị ánh mắt sắc như dao quét tới, Trần Tịch vội vàng phân bua. "Em không có đùa, thật sự là như vậy."
Nắm tay của Trần Bạch Nghiên siết chặt lại "Không cần biết cậu đùa hay không. Nhưng cậu phải nhớ, nhà họ Trần, tuyệt không cho phép bất cứ ai bôi nhọ lên thanh danh của tổ tông. Dù cậu có chết... cũng phải mang sự ô nhục đó xuống mồ mà chôn cùng."
Trần Tịch vẫn cúi mặt im lặng.
"Cút!"
Vâng, cút thì cút. Tưởng em muốn ở phòng của anh lắm đấy. Xì
Vừa đi Trần Tịch vừa lẩm bẩm. Nhưng bước chân còn chưa chạm cửa, đã nghe thấy âm thanh lạnh lẽo từ sau lưng: "Làm gì cũng phải cho kín kẽ vào."
"Vâng. Em biết rồi." Cậu ta cười toe toét với Trần Bạch Nghiên.
Đấy! Anh trai cậu tuy nhìn có vẻ lạnh lùng thế thôi nhưng vẫn thương cậu hết mực đấy. Vừa nghĩ Trần tiểu thiếu gia vừa cười đi về phòng kí túc của mình.
"Này A Lâm, cho tớ mượn..." Nhiên Thuần Hạo đang ngồi trước máy tính chơi game, thì em gái gọi tới, tiện thể có bạn cùng phòng đang ngồi gần nên định mượn cái tai nghe, ai dè cậu vừa lên tiếng thì anh bạn kia đã giật mình né tránh, anh mắt nhìn cậu như thể là dịch bệnh.
Khó hiểu. Mà cũng không muốn hiểu! Nhiên Thuần Hạo tự mình đứng dậy lục tìm trong đống quần áo hổ lốn của mình xem cái headphone nó nằm ở đâu.
"Bạn Thuần Hạo ơiiiiiiii...." Chữ sau cùng kéo dài vang lanh lảnh. Răng miệng đi trước, người lả lướt theo sau, không ai khác chỉ có thể là Trần Tịch.
Phịch một cái. Bạn Trần Tịch nằm xuống giường của Nhiên Thuần Hạo. Cậu ta ngiêng mặt nhìn cậu.
"Nhìn cái gì? Tin tôi chọc mù mắt cậu không?" Nhiên Thuần Hạo trừng mắt doạ, sau đó lại lúi húi lục tìm headphone.
"Tìm cái gì đấy?"
"Headphone."
"Làm gì?"
"Em gái gọi."
"Cậu nghĩ sao về tình yêu đồng giới?"
"..." Nhiên Thuần Hạo há mồm định trả lời, đại não lập tức nhận ra vấn đề trong câu hỏi. Tay liền ngưng tìm kiếm: "Ý cậu là sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook