Mong Có Được Một Ngôi Sao
-
Chương 19
Sức nóng của mối tình giữa Hoắc Minh Đào và Liễu Tinh Đồng kéo dài hai ngày trên diễn đàn của trường.
Bị ảnh hưởng nhiều nhất là Thẩm Viên Tinh, đi đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm với ánh mắt đồng tình.
Điều này cũng khiến Thẩm Viên Tinh khắc sâu chấp niệm đào “nền móng”.
Chiều thứ tư hôm nay, cô đi học ké lớp viết cơ bản của lớp Từ Thành Liệt.
Vào lớp học từ cửa sau, ngồi vào chỗ trống bên tay phải của Từ Thành Liệt chưa đến một giây.
Lúc đó, Từ Thành Liệt đang lật cuốn sách trước mặt, tay kia nhàm chán xoay chiếc bút mực nước màu đen.
Anh và đám Kiều Anh Tuấn cùng đi học, tách ra trước khi vào lớp, ba người kia đi toilet.
Cảm giác có người ngồi bên cạnh, Từ Thành Liệt đương nhiên nghĩ rằng đám Kiều Anh Tuấn đã trở lại, không hề ngước mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Quay lại nhanh vậy?”
Mới vừa ngồi xuống, Thẩm Viên Tinh cứng người, mái tóc xoăn dài được buộc thành đuôi ngựa cao rủ xuống má, che lấp sự chột dạ của cô.
Có lẽ do một lúc lâu mà không nghe thấy tiếng trả lời, Từ Thành Liệt nhìn sang, ánh mắt chợt đông lạnh, “Chị……”
Nhíu mày đầy nghi ngờ, dường như để kiểm chứng mình không đi nhầm lớp học, anh còn nhìn xung quanh.
Quả thật là các bạn cùng lớp đang ngồi xung quanh, anh không vào nhầm lớp.
Nhưng vì sao Thẩm Viên Tinh ở đây?
Từ Thành Liệt nhìn sách vở và bút đang đặt ngay ngắn trước mặt cô gái, giọng điệu nghi ngờ: “Sao chị ở đây?”
“Học ké đó, dù sao cũng rảnh rỗi.” Giọng Thẩm Viên Tinh tự nhiên và phóng khoáng, xen lẫn tiếng cười nhàn nhạt.
Như thể cô xuất hiện ở đây là một điều rất bình thường.
Từ Thành Liệt còn muốn nói gì đó, nhưng bị đám Kiều Anh Tuấn đi toilet trở về cắt ngang.
Khi thấy Thẩm Viên Tinh ngồi bên cạnh Từ Thành Liệt, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần cũng lần lượt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ có Thẩm Minh Xuyên trông thờ ơ, tựa như đã đoán trước được.
Ba người lần lượt ngồi xuống bên tay trái Từ Thành Liệt.
Kiều Anh Tuấn tỏ vẻ đặc biệt kích động, chào Thẩm Viên Tinh cách Từ Thành Liệt: “Hello chị, chị theo đuổi A Liệt của chúng ta tới tận lớp à?”
Thẩm Viên Tinh bị nhìn thấu tâm tư nhưng cũng không che giấu, khóe môi cong cong: “Cứ coi như vậy đi.”
Từ Thành Liệt bị kẹp ở giữa hai người: “……”
Anh cho rằng tối thứ bảy tuần trước, anh đã nói chuyện xong trong toilet của KTV.
Nếu là cô gái khác, sau khi bị từ chối, ít nhất sẽ có chút sáng suốt tránh xa anh phải không?
“Chị ngầu ghê, em ủng hộ chị!” Giọng nói hưng phấn của Kiều Anh Tuấn hơi chói tai.
Từ Thành Liệt lạnh lùng liếc qua, người nào đó câm miệng ngay lập tức.
Đúng lúc giáo sư bước vào lớp, căn phòng rộng lớn đột nhiên im lặng.
Những lời đuổi người của Từ Thành Liệt bị nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ trầm ngâm nhìn Thẩm Viên Tinh, sau đó mở sách giáo khoa ra, chăm chú nghe giảng bài.
Nhưng Thẩm Viên Tinh ngồi bên cạnh anh không dừng lại.
Giáo sư bắt đầu giảng bài trên bục, cô mở cuốn sổ mang đến, vặn nắp bút, cúi đầu viết gì đó.
Mới đầu Từ Thành Liệt cho rằng cô thật sự tới nghe giảng, còn thành kính đến mức mang theo sổ ghi chép.
Cho đến khi bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô gái cẩn thận đẩy cuốn sổ đến trước mặt anh.
Giấy trắng mực đen viết: [Lúc trước tôi thêm WeChat của bạn, sao bạn không trả lời?]
Không đồng ý cũng không từ chối, như thể phớt lờ yêu cầu kết bạn của cô.
Không biết anh cố ý hay là vô tình, Thẩm Viên Tinh đành phải gồng mình hỏi.
Nhìn thấy nét chữ hơi nguệch ngoạc của cô, Từ Thành Liệt nhíu mày.
Cụp mắt trầm tư một lát, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ thầm nghĩ trong lòng, hai ngày qua đúng là anh có nhận được lời nhắc nhở xin kết bạn, nhưng anh không phản ứng, lười nhấp vào xem kỹ.
Không ngờ người thêm anh là Thẩm Viên Tinh.
Trong lúc Từ Thành Liệt trầm ngâm suy nghĩ, Thẩm Viên Tinh lại kéo cuốn sổ về, cầm bút viết nội dung mới.
Viết xong lại đẩy tới trước mắt chàng trai.
[Hôm giao lưu, xin lỗi bạn nhé, tôi không nên cọ vào chân bạn ở dưới bàn, cũng không nên chạm lung tung vào bạn khi chưa được phép.]
Mặt Từ Thành Liệt không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã nổi sóng gió.
Vò đầu bứt tai tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Thẩm Viên Tinh.
Phong cách thay đổi đột ngột như thế, đang có ý đồ hay âm mưu gì đây?
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy đầy nghi ngờ, nhưng vẫn không có biểu đạt gì.
Vì thế Thẩm Viên Tinh tiếp tục.
[Thật ra tôi thường không phải thế, bạn đừng hiểu lầm nhé.]
[Tôi tuyệt đối không phải là loại người tuỳ tiện như vậy.]
Từ Thành Liệt càng nhíu mày chặt hơn, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong lòng lại dâng lên cảm giác khô khốc.
Anh muốn ngắt lời Thẩm Viên Tinh, nhưng cô viết chữ cực nhanh.
Đảo mắt lại là nội dung mới: [Tôi chỉ phóng đãng một tí xíu với bạn mà thôi…… Thật đó!]
[Nếu bạn không thích, sau này tôi sẽ không như vậy nữa, bạn đừng giận tôi được không?]
[Tôi thật sự muốn theo đuổi bạn.]
[Tuy bạn đã từ chối…… Nhưng tôi vẫn muốn thử lại, không nghĩ đến chuyện từ bỏ!]
[Từ Thành Liệt, tôi nhất định sẽ cua được bạn!]
Chữ màu đen liên tiếp chui vào mắt Từ Thành Liệt.
Những chữ đó giống như kiến bò trong lòng, ngứa ngáy dần dần lấp đầy lồng ngực anh.
Vốn định hoàn toàn làm lơ Thẩm Viên Tinh, nhưng lúc này trong đầu anh toàn là cô, thậm chí không nghe rõ nội dung bài giảng của giáo sư trên bục.
Từ Thành Liệt nhớ cảnh anh từ chối Thẩm Viên Tinh vào tối hôm đó.
Anh phải quyết tâm thật lâu mới có thể kiên quyết nói câu “Tôi từ chối”.
Bề ngoài, anh từ chối sự theo đuổi của Thẩm Viên Tinh, trên thực tế, Từ Thành Liệt muốn chặt đứt những suy nghĩ hỗn độn của mình về cô, chấm dứt cho bản thân mình.
Vốn tưởng rằng sau khi từ chối, Thẩm Viên Tinh sẽ rời xa cuộc sống của anh, anh cũng sẽ không loạn vì cô.
Không ngờ cô lại theo đuổi lần nữa, lúc này càng nhiệt tình hơn, tỏ vẻ nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Sau một lúc lâu, Từ Thành Liệt kéo cuốn sổ của Thẩm Viên Tinh.
Cầm cây bút mực nước màu đen, cụp mắt, ngồi ngay ngắn, viết một dòng trên cuốn sổ.
Trong khi anh viết, Thẩm Viên Tinh chống đầu chăm chú nhìn anh.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính của lớp, tinh nghịch rơi trên má và mũi chàng trai, hắt một lớp ánh sáng mỏng lên chiếc mũi thẳng.
Thẩm Viên Tinh nhìn mê mẩn, gần như bị làn da trắng nõn không tì vết của anh mê hoặc, muốn đưa tay sờ sống mũi của anh.
Đúng lúc này, Từ Thành Liệt đẩy cuốn sổ tới trước mặt cô.
Một dòng chữ rồng bay phượng múa thình lình xuất hiện trên tờ giấy trắng: [Đừng ảnh hưởng đến bài giảng của tôi.]
Thẩm Viên Tinh: “……”
Sửng sốt một lúc lâu, Thẩm Viên Tinh mới bĩu môi, nửa nằm lên bàn, viết một câu: [Được rồi……]
Cô còn cố ý tô đậm dấu chấm.
Đáng tiếc, Từ Thành Liệt nhìn thấy, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Vì thế sau đó, Thẩm Viên Tinh yên phận.
Cô cũng biết quấy rầy việc học của người khác là không tốt, hơn nữa sau khi đối phương nhắc nhở rõ ràng.
Vì vậy cô cúi đầu nhìn chằm chằm dòng chữ mạnh mẽ trên cuốn sổ một hồi lâu.
Âm thầm cảm thán chữ của Từ Thành Liệt quả thật giống như người, đẹp như nước chảy mây trôi.
Trên bục giảng, giọng của giáo sư lớn tuổi trầm ấm nhẹ nhàng, không thể nghi ngờ là bài hát ru hay nhất trong buổi chiều ngái ngủ này.
Thẩm Viên Tinh không có hứng thú với môn viết cơ bản, nhìn nội dung cuộc trò chuyện trong sổ một lát, cô nằm sấp trên bàn, gối đầu lên cánh tay nhìn chằm chằm Từ Thành Liệt bên cạnh.
Anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật đã được mài giũa vài lần, ngũ quan đẹp, dáng người và làn da cũng thế, chỗ nào cũng là sự hoàn hảo của thế gian.
Vào lúc này, Thẩm Viên Tinh mơ hồ hiểu ra nguyên nhân các đàn em và thậm chí các đàn chị mê mẩn Từ Thành Liệt.
Chỉ riêng khuôn mặt được trời ưu ái này cũng đủ cho các cô gái thưởng thức cả đời.
–
Thời gian lẳng lặng trôi qua, ánh nắng rơi xuống sống mũi Từ Thành Liệt dần dần lệch về phía tây.
Sau khi trả lời Thẩm Viên Tinh trong cuốn sổ, anh ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào giáo sư lớn tuổi trên bục giảng.
Nín thở chăm chú lắng nghe bài giảng, cố gắng hết sức để không tập trung vào chuyện gì khác.
Nhưng từ khi Thẩm Viên Tinh nằm trên bàn nhìn anh chằm chằm, Từ Thành Liệt không bình tĩnh trong lòng được nữa.
Từ những gợn sóng nhỏ ban đầu, đến sóng to gió lớn lúc sau, anh cảm thấy mỗi giây phút như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nôn nóng bất an.
Rất nhiều lần xuýt nữa không nhịn được cụp mắt nhìn qua Thẩm Viên Tinh.
Dần dần, ánh mắt nhàn nhạt nhưng chăm chú nhìn anh lại biến mất.
Sóng gió trong lòng Từ Thành Liệt cũng dịu đi, cuối cùng anh cũng thăm dò liếc qua một chút, nhìn thấy cô gái nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.
Cô nhắm mắt ngủ say, trái tim đang co thắt của anh dần dần thả lỏng, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô gái một hồi lâu, Từ Thành Liệt lại mất tập trung, không nghe rõ nội dung bài giảng của giáo sư.
Anh chỉ cụp mắt quan sát Thẩm Viên Tinh qua khóe mắt, thấy ánh mặt trời ấm áp tản ra trên mái tóc đen láy của cô, lẳng lặng chiếu sáng mu bàn tay trái đặt trên bàn.
Phòng học cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng giảng bài của giáo sư, chỉ có tiếng gió thoảng qua và tiếng lật sách.
Thẩm Viên Tinh ngủ rất say, dường như đang có một giấc mơ đẹp, khóe môi cô hơi cong lên, sắc mặt dịu dàng nhu hòa, yên tĩnh và xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Giống như có sức thôi miên.
Từ Thành Liệt chỉ nhìn chằm chằm cô một hồi cũng buồn ngủ, cuối cùng gác đầu trên cánh tay nằm lên bàn, mặt đối mặt với cô gái.
Kiều Anh Tuấn ngồi bên cạnh anh chú ý tới động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhất thời sửng sốt.
Ánh nắng chiều tỏa ánh sáng vàng ấm áp, rải rác rơi xuống, phủ đầy tóc và mặt Thẩm Viên Tinh cùng Từ Thành Liệt.
Cửa kính cách đó không xa tựa như khung ảnh, đặt cặp nam nữ mặt đối mặt đang ngủ say trên bàn vào trong tranh.
Tuy anh không nhìn thấy mặt Từ Thành Liệt, cũng không biết anh đang mở mắt hay nhắm mắt.
Nhưng Kiều Anh Tuấn cho rằng, cảnh tượng này có thể coi là bức tranh nổi tiếng thế giới, anh nên chụp ảnh lưu niệm!
Không những muốn chụp ảnh, còn muốn kéo Cao Thần và Thẩm Minh Xuyên chứng kiến màn này.
Hoa khôi và hotboy ngủ chung trong một khung ảnh, trường hợp này rất hiếm thấy.
Rắc ——
Tiếng chụp hình của điện thoại di động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và hài hòa trong phòng.
Không chỉ giáo sư trên bục giảng nhìn về phía anh, các bạn khác cũng lần lượt quay qua.
Điểm đáng sợ là, Từ Thành Liệt vừa mới nằm trên bàn đã ngồi thẳng dậy.
Dường như nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn Kiều Anh Tuấn đang cầm di động.
“Bạn học kia, em nhẫn nại một chút, tiết học sắp kết thúc rồi.” Giáo sư lớn tuổi hài hước tiết lộ sự cố ngoài ý muốn.
Kiều Anh Tuấn hậm hực cất di động, ngượng ngùng cúi đầu.
Giáo sư tiếp tục giảng bài trên bục, các bạn cũng quay qua nhìn lên bục giảng.
Kiều Anh Tuấn lại không dám thả lỏng chút nào, bởi vì Từ Thành Liệt còn đang nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đầy dò xét, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
Bị ảnh hưởng nhiều nhất là Thẩm Viên Tinh, đi đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm với ánh mắt đồng tình.
Điều này cũng khiến Thẩm Viên Tinh khắc sâu chấp niệm đào “nền móng”.
Chiều thứ tư hôm nay, cô đi học ké lớp viết cơ bản của lớp Từ Thành Liệt.
Vào lớp học từ cửa sau, ngồi vào chỗ trống bên tay phải của Từ Thành Liệt chưa đến một giây.
Lúc đó, Từ Thành Liệt đang lật cuốn sách trước mặt, tay kia nhàm chán xoay chiếc bút mực nước màu đen.
Anh và đám Kiều Anh Tuấn cùng đi học, tách ra trước khi vào lớp, ba người kia đi toilet.
Cảm giác có người ngồi bên cạnh, Từ Thành Liệt đương nhiên nghĩ rằng đám Kiều Anh Tuấn đã trở lại, không hề ngước mắt, nhàn nhạt lên tiếng: “Quay lại nhanh vậy?”
Mới vừa ngồi xuống, Thẩm Viên Tinh cứng người, mái tóc xoăn dài được buộc thành đuôi ngựa cao rủ xuống má, che lấp sự chột dạ của cô.
Có lẽ do một lúc lâu mà không nghe thấy tiếng trả lời, Từ Thành Liệt nhìn sang, ánh mắt chợt đông lạnh, “Chị……”
Nhíu mày đầy nghi ngờ, dường như để kiểm chứng mình không đi nhầm lớp học, anh còn nhìn xung quanh.
Quả thật là các bạn cùng lớp đang ngồi xung quanh, anh không vào nhầm lớp.
Nhưng vì sao Thẩm Viên Tinh ở đây?
Từ Thành Liệt nhìn sách vở và bút đang đặt ngay ngắn trước mặt cô gái, giọng điệu nghi ngờ: “Sao chị ở đây?”
“Học ké đó, dù sao cũng rảnh rỗi.” Giọng Thẩm Viên Tinh tự nhiên và phóng khoáng, xen lẫn tiếng cười nhàn nhạt.
Như thể cô xuất hiện ở đây là một điều rất bình thường.
Từ Thành Liệt còn muốn nói gì đó, nhưng bị đám Kiều Anh Tuấn đi toilet trở về cắt ngang.
Khi thấy Thẩm Viên Tinh ngồi bên cạnh Từ Thành Liệt, Kiều Anh Tuấn và Cao Thần cũng lần lượt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chỉ có Thẩm Minh Xuyên trông thờ ơ, tựa như đã đoán trước được.
Ba người lần lượt ngồi xuống bên tay trái Từ Thành Liệt.
Kiều Anh Tuấn tỏ vẻ đặc biệt kích động, chào Thẩm Viên Tinh cách Từ Thành Liệt: “Hello chị, chị theo đuổi A Liệt của chúng ta tới tận lớp à?”
Thẩm Viên Tinh bị nhìn thấu tâm tư nhưng cũng không che giấu, khóe môi cong cong: “Cứ coi như vậy đi.”
Từ Thành Liệt bị kẹp ở giữa hai người: “……”
Anh cho rằng tối thứ bảy tuần trước, anh đã nói chuyện xong trong toilet của KTV.
Nếu là cô gái khác, sau khi bị từ chối, ít nhất sẽ có chút sáng suốt tránh xa anh phải không?
“Chị ngầu ghê, em ủng hộ chị!” Giọng nói hưng phấn của Kiều Anh Tuấn hơi chói tai.
Từ Thành Liệt lạnh lùng liếc qua, người nào đó câm miệng ngay lập tức.
Đúng lúc giáo sư bước vào lớp, căn phòng rộng lớn đột nhiên im lặng.
Những lời đuổi người của Từ Thành Liệt bị nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ trầm ngâm nhìn Thẩm Viên Tinh, sau đó mở sách giáo khoa ra, chăm chú nghe giảng bài.
Nhưng Thẩm Viên Tinh ngồi bên cạnh anh không dừng lại.
Giáo sư bắt đầu giảng bài trên bục, cô mở cuốn sổ mang đến, vặn nắp bút, cúi đầu viết gì đó.
Mới đầu Từ Thành Liệt cho rằng cô thật sự tới nghe giảng, còn thành kính đến mức mang theo sổ ghi chép.
Cho đến khi bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô gái cẩn thận đẩy cuốn sổ đến trước mặt anh.
Giấy trắng mực đen viết: [Lúc trước tôi thêm WeChat của bạn, sao bạn không trả lời?]
Không đồng ý cũng không từ chối, như thể phớt lờ yêu cầu kết bạn của cô.
Không biết anh cố ý hay là vô tình, Thẩm Viên Tinh đành phải gồng mình hỏi.
Nhìn thấy nét chữ hơi nguệch ngoạc của cô, Từ Thành Liệt nhíu mày.
Cụp mắt trầm tư một lát, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
Chỉ thầm nghĩ trong lòng, hai ngày qua đúng là anh có nhận được lời nhắc nhở xin kết bạn, nhưng anh không phản ứng, lười nhấp vào xem kỹ.
Không ngờ người thêm anh là Thẩm Viên Tinh.
Trong lúc Từ Thành Liệt trầm ngâm suy nghĩ, Thẩm Viên Tinh lại kéo cuốn sổ về, cầm bút viết nội dung mới.
Viết xong lại đẩy tới trước mắt chàng trai.
[Hôm giao lưu, xin lỗi bạn nhé, tôi không nên cọ vào chân bạn ở dưới bàn, cũng không nên chạm lung tung vào bạn khi chưa được phép.]
Mặt Từ Thành Liệt không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã nổi sóng gió.
Vò đầu bứt tai tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Thẩm Viên Tinh.
Phong cách thay đổi đột ngột như thế, đang có ý đồ hay âm mưu gì đây?
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy đầy nghi ngờ, nhưng vẫn không có biểu đạt gì.
Vì thế Thẩm Viên Tinh tiếp tục.
[Thật ra tôi thường không phải thế, bạn đừng hiểu lầm nhé.]
[Tôi tuyệt đối không phải là loại người tuỳ tiện như vậy.]
Từ Thành Liệt càng nhíu mày chặt hơn, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong lòng lại dâng lên cảm giác khô khốc.
Anh muốn ngắt lời Thẩm Viên Tinh, nhưng cô viết chữ cực nhanh.
Đảo mắt lại là nội dung mới: [Tôi chỉ phóng đãng một tí xíu với bạn mà thôi…… Thật đó!]
[Nếu bạn không thích, sau này tôi sẽ không như vậy nữa, bạn đừng giận tôi được không?]
[Tôi thật sự muốn theo đuổi bạn.]
[Tuy bạn đã từ chối…… Nhưng tôi vẫn muốn thử lại, không nghĩ đến chuyện từ bỏ!]
[Từ Thành Liệt, tôi nhất định sẽ cua được bạn!]
Chữ màu đen liên tiếp chui vào mắt Từ Thành Liệt.
Những chữ đó giống như kiến bò trong lòng, ngứa ngáy dần dần lấp đầy lồng ngực anh.
Vốn định hoàn toàn làm lơ Thẩm Viên Tinh, nhưng lúc này trong đầu anh toàn là cô, thậm chí không nghe rõ nội dung bài giảng của giáo sư trên bục.
Từ Thành Liệt nhớ cảnh anh từ chối Thẩm Viên Tinh vào tối hôm đó.
Anh phải quyết tâm thật lâu mới có thể kiên quyết nói câu “Tôi từ chối”.
Bề ngoài, anh từ chối sự theo đuổi của Thẩm Viên Tinh, trên thực tế, Từ Thành Liệt muốn chặt đứt những suy nghĩ hỗn độn của mình về cô, chấm dứt cho bản thân mình.
Vốn tưởng rằng sau khi từ chối, Thẩm Viên Tinh sẽ rời xa cuộc sống của anh, anh cũng sẽ không loạn vì cô.
Không ngờ cô lại theo đuổi lần nữa, lúc này càng nhiệt tình hơn, tỏ vẻ nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Sau một lúc lâu, Từ Thành Liệt kéo cuốn sổ của Thẩm Viên Tinh.
Cầm cây bút mực nước màu đen, cụp mắt, ngồi ngay ngắn, viết một dòng trên cuốn sổ.
Trong khi anh viết, Thẩm Viên Tinh chống đầu chăm chú nhìn anh.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính của lớp, tinh nghịch rơi trên má và mũi chàng trai, hắt một lớp ánh sáng mỏng lên chiếc mũi thẳng.
Thẩm Viên Tinh nhìn mê mẩn, gần như bị làn da trắng nõn không tì vết của anh mê hoặc, muốn đưa tay sờ sống mũi của anh.
Đúng lúc này, Từ Thành Liệt đẩy cuốn sổ tới trước mặt cô.
Một dòng chữ rồng bay phượng múa thình lình xuất hiện trên tờ giấy trắng: [Đừng ảnh hưởng đến bài giảng của tôi.]
Thẩm Viên Tinh: “……”
Sửng sốt một lúc lâu, Thẩm Viên Tinh mới bĩu môi, nửa nằm lên bàn, viết một câu: [Được rồi……]
Cô còn cố ý tô đậm dấu chấm.
Đáng tiếc, Từ Thành Liệt nhìn thấy, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Vì thế sau đó, Thẩm Viên Tinh yên phận.
Cô cũng biết quấy rầy việc học của người khác là không tốt, hơn nữa sau khi đối phương nhắc nhở rõ ràng.
Vì vậy cô cúi đầu nhìn chằm chằm dòng chữ mạnh mẽ trên cuốn sổ một hồi lâu.
Âm thầm cảm thán chữ của Từ Thành Liệt quả thật giống như người, đẹp như nước chảy mây trôi.
Trên bục giảng, giọng của giáo sư lớn tuổi trầm ấm nhẹ nhàng, không thể nghi ngờ là bài hát ru hay nhất trong buổi chiều ngái ngủ này.
Thẩm Viên Tinh không có hứng thú với môn viết cơ bản, nhìn nội dung cuộc trò chuyện trong sổ một lát, cô nằm sấp trên bàn, gối đầu lên cánh tay nhìn chằm chằm Từ Thành Liệt bên cạnh.
Anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật đã được mài giũa vài lần, ngũ quan đẹp, dáng người và làn da cũng thế, chỗ nào cũng là sự hoàn hảo của thế gian.
Vào lúc này, Thẩm Viên Tinh mơ hồ hiểu ra nguyên nhân các đàn em và thậm chí các đàn chị mê mẩn Từ Thành Liệt.
Chỉ riêng khuôn mặt được trời ưu ái này cũng đủ cho các cô gái thưởng thức cả đời.
–
Thời gian lẳng lặng trôi qua, ánh nắng rơi xuống sống mũi Từ Thành Liệt dần dần lệch về phía tây.
Sau khi trả lời Thẩm Viên Tinh trong cuốn sổ, anh ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thẳng vào giáo sư lớn tuổi trên bục giảng.
Nín thở chăm chú lắng nghe bài giảng, cố gắng hết sức để không tập trung vào chuyện gì khác.
Nhưng từ khi Thẩm Viên Tinh nằm trên bàn nhìn anh chằm chằm, Từ Thành Liệt không bình tĩnh trong lòng được nữa.
Từ những gợn sóng nhỏ ban đầu, đến sóng to gió lớn lúc sau, anh cảm thấy mỗi giây phút như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nôn nóng bất an.
Rất nhiều lần xuýt nữa không nhịn được cụp mắt nhìn qua Thẩm Viên Tinh.
Dần dần, ánh mắt nhàn nhạt nhưng chăm chú nhìn anh lại biến mất.
Sóng gió trong lòng Từ Thành Liệt cũng dịu đi, cuối cùng anh cũng thăm dò liếc qua một chút, nhìn thấy cô gái nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.
Cô nhắm mắt ngủ say, trái tim đang co thắt của anh dần dần thả lỏng, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô gái một hồi lâu, Từ Thành Liệt lại mất tập trung, không nghe rõ nội dung bài giảng của giáo sư.
Anh chỉ cụp mắt quan sát Thẩm Viên Tinh qua khóe mắt, thấy ánh mặt trời ấm áp tản ra trên mái tóc đen láy của cô, lẳng lặng chiếu sáng mu bàn tay trái đặt trên bàn.
Phòng học cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng giảng bài của giáo sư, chỉ có tiếng gió thoảng qua và tiếng lật sách.
Thẩm Viên Tinh ngủ rất say, dường như đang có một giấc mơ đẹp, khóe môi cô hơi cong lên, sắc mặt dịu dàng nhu hòa, yên tĩnh và xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Giống như có sức thôi miên.
Từ Thành Liệt chỉ nhìn chằm chằm cô một hồi cũng buồn ngủ, cuối cùng gác đầu trên cánh tay nằm lên bàn, mặt đối mặt với cô gái.
Kiều Anh Tuấn ngồi bên cạnh anh chú ý tới động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhất thời sửng sốt.
Ánh nắng chiều tỏa ánh sáng vàng ấm áp, rải rác rơi xuống, phủ đầy tóc và mặt Thẩm Viên Tinh cùng Từ Thành Liệt.
Cửa kính cách đó không xa tựa như khung ảnh, đặt cặp nam nữ mặt đối mặt đang ngủ say trên bàn vào trong tranh.
Tuy anh không nhìn thấy mặt Từ Thành Liệt, cũng không biết anh đang mở mắt hay nhắm mắt.
Nhưng Kiều Anh Tuấn cho rằng, cảnh tượng này có thể coi là bức tranh nổi tiếng thế giới, anh nên chụp ảnh lưu niệm!
Không những muốn chụp ảnh, còn muốn kéo Cao Thần và Thẩm Minh Xuyên chứng kiến màn này.
Hoa khôi và hotboy ngủ chung trong một khung ảnh, trường hợp này rất hiếm thấy.
Rắc ——
Tiếng chụp hình của điện thoại di động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và hài hòa trong phòng.
Không chỉ giáo sư trên bục giảng nhìn về phía anh, các bạn khác cũng lần lượt quay qua.
Điểm đáng sợ là, Từ Thành Liệt vừa mới nằm trên bàn đã ngồi thẳng dậy.
Dường như nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn Kiều Anh Tuấn đang cầm di động.
“Bạn học kia, em nhẫn nại một chút, tiết học sắp kết thúc rồi.” Giáo sư lớn tuổi hài hước tiết lộ sự cố ngoài ý muốn.
Kiều Anh Tuấn hậm hực cất di động, ngượng ngùng cúi đầu.
Giáo sư tiếp tục giảng bài trên bục, các bạn cũng quay qua nhìn lên bục giảng.
Kiều Anh Tuấn lại không dám thả lỏng chút nào, bởi vì Từ Thành Liệt còn đang nhìn chằm chằm anh, đôi mắt đầy dò xét, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook