- Các người...phải chết...các người phải trả giá. 

- Á á á...đừng, đừng lại gần tôi. 

Tôi ngồi một mình trong phòng khách tối om không bật điệ, chỉ có mấy ánh hình ảnh đáng sợ u ám và những âm thanh kinh dị phát ra từ chiếc ti vi nét căng. 

Tôi trố mắt ra chăm chú xem diễn biến bộ phim ma, ngồi nhai mấy hạt đỗ lạc. Phim này thật là hấp dẫn. 

Bộ phim ma có tên Y tá báo thù, một bộ phim kinh dị của Thái Lan, kể về một cuộc báo thù của một oan hồn y tá bị giết uất hận đến mức không siêu thoát nổi. Mấy cảnh báo thù thì ôi thôi, sợ muốn tè bậy ra quần luôn, chặt phăng đầu người, nhai nguyên một đống kim tiêm trong miệng, hay là cưa người trong bồn tắm,...quá là hấp dẫn luôn. Không thể rời mắt nổi. 

...Tạch... 

Đang xem đến đoạn gay cấn nhất thì đền trong phòng bật sáng phá tan hứng xem phim của tôi. Minh bước vào, khuôn mặt lạnh lùng u ám, áo ngoài khoắc lên vai, trông hắn rất đẹp trai. 

- Anh về rồi à? Bữa tiệc vui không? 

Chậc, có liên hoan không thôi mà hơn một giờ sáng mới về. 

Tôi vẫn tiếp tục trố mắt vào màn hình ti vi toàn những thứ máu me kinh dị, hỏi cho có tí gọi là quan tâm. 

Và tôi thừa biết, cái gì sẽ chuẩn bị xảy ra. 

Đúng như tôi đoán, Minh tiến lại gần tôi, lấy chiếc điều khiển hướng về phiá ti vi mà nhấn, màn hình ti vi tắt phụt. 

Không khí xung quanh bỗng trở nên im lặng và có mùi khó chịu lan toả đâu đây. 

Chuyện gì đến nó cũng sẽ đến. Tôi mặc dù không có giác quan thứ sáu hay đại loại là có tài tiên đoán. Nhưng trong trường hợp này, người nông cạn đến đâu chăng nữa, cũng có thể dễ dàng đoán ra. 

- Bỏ ngay cái bộ mặt nhắng nhít kia đi và nói chuyện nghiêm túc với tôi.- Minh đứng cạnh tôi, giọng rất nghiêm túc. 

- Đánh, chửi, hay đại loại giết tôi thì cứ làm đi.- Tôi đứng bật dậy, cười nửa miệng. 

Một khi tôi tức giận mà ném cái bánh kem vào mặt Sharie, thì tôi đã xác định được chuyện gì xảy ra với tôi rồi. 

- Cô có đầu óc không vậy. Sao dám ngông cuồng trước mặt hàng trăm người như thế.- Minh tức giận quát, chỉ thẳng vào mặt tôi giống một con thú đang sôi máu. 

Cái kiểu hành sử này của hắn ta giống như hắn ta đang nghiêng về phiá Sha và bênh vực cho cô ta. 

Sao nghĩ tới cái đó, lòng tôi tự nhiên đắng ngắt vậy. 

- Anh muốn biết tôi có óc hay không thì bổ đầu tôi ra mà... 

- Tôi không nói đùa với cô.- Chưa để tôi nói xong anh ta đã tức giận xen ngang họng của tôi. 

- Tôi có bảo tôi sẽ nói đùa à.- tôi vẫn giữ nguyên cái nụ cười nửa miệng đáng ghét. 

- Cô, Lâm Vũ Quỳnh, cô thôi ngay cái kiểu ngang ngược không chịu thua ai đi. Cô tưởng như vậy hay lắm à. Sharie là một nhân vật rất quan trọng với công ti, chỉ cần cô ấy tức giận một chút thì cũng đã là một thảm hoạ rồi. Sao cô có thể trêu tức cô ấy chứ.- Minh quát. 

- Tóm lại anh bênh vực cho cô ấy, hay là lo lắng cho vận mệnh công ti đây nhỉ.- Tôi nghiến răng, vẫn cười nhếch mép, thấy miệng đắng ngắt. 

Hắn ta vì rất nhiều thứ, nhưng chẳng bao giờ lo lắng vì tôi cả, mãi mãi chẳng bao giờ. 

- Lâm Vũ Quỳnh, cô... 

- Tôi nói không đúng sao. Vì một người như tôi đâu có dễ dàng lấy được lòng tin tưởng của người khác. Với anh lại không thể.- Tôi cười nhạt. 

Liệu tôi nói việc tôi bị ngã rồi hất nguyên cả li rượu vào người Sharie chỉ là ngoài ý muốn, là một sự cố thì anh ta có tin tôi không? Không đời nào, việc anh ta tin tưởng tôi thật là một chuyện phi lí. 

Mà tôi cũng chẳng có tư cánh lấy được lòng tin của Minh. 

Hắn rất ghét tôi mà. 

- Cô tưởng cô tỏ cái thái độ bất cần đó hay lắm à? Chẳng ra làm sao hết, cho dù cô có đúng hay sai đi nữa thì việc cô làm trong bữa tiệc là không thể chấp nhận được.- Minh nhìn tôi, rất tức giận. 

Tôi nhìn hắn, rất thẳng thắn chẳng tỏ một chút gì gọi là sự hối hận. 

- Tôi không nhân hậu được như anh để người khác nói mình như vậy, tôi cũng không khôn ngoan được như cậu để lúc nào cũng xử xự cách đúng đắn. 

Lần này đến lượt tôi tức giận, nuốt một ngụm khí thật dài, tôi gằn giọng quát lên. 

Hừ, dù có đúng hay sai ư. Đừng có tỏ vẻ ta đây hơn người rồi muốn nói gì thì nói, Vũ Nhật Minh, tôi cũng là con người, tôi cũng có những quy tắc đặt riêng ra cho mình. 

- Tóm lại, anh muốn cái gì đây?- Tôi thở dài. 

Tốt nhất là nên chấm dứt cái cuộc cãi nhau vô bổ này. 

- Cô đi đi, đi khỏi cái nhà này và làm những gì mình thích đi, cô muốn làm gì, sai hay đúng đều chẳng ai cấm cô cả..- Hắn ta không nhìn tôi, bước lê cầu thang. 

Tôi đã bị đuổi rồi, vui thật. Vui đến nỗi muốn nổ tung cả người vậy. 

Tim tôi đau nhói như muốn nổ tung ra. 

- Được thôi, tôi đi.- Tôi nhún vai, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra. 

Cố nén sự đau nhói của trái tim, tôi ngụy trang bằng một nụ cười tươi rói. Chuyện của chúng tôi, ngay từ đầu đã là sai lầm, và cứ tiếp tục mãi cũng chỉ càng sai lầm thêm thôi. Kết thúc là hết. 

Lâm Vũ Quỳnh, đây không phải là điều mày mong muốn hay sao? Giờ nó đã thành hiện thực rồi đấy. Trở lại cuộc sống của một Lâm Vũ Quỳnh trước kia, vô tư và đơn giản. Không phải rất tốt sao. 

Nhưng tại sao, trong lòng tôi muốn gào lên: Tôi không muốn. 

Kết thúc cho một câu chuyện tình yêu phi lí là những bước chân nện vào nền cầu thang chậm chạp của Minh. 

Nhìn theo dáng người cao ráo và cái lưng luôn mang vẻ kiêu ngạo của cậu ấy. Tôi chỉ biết đứng tại chỗ, nụ cười cứng ngắc vẫn ngự trị trên khuôn mặt. 

- Một ngày nữa.- Tôi nói. 

Minh ngừng bước, quay lại nhìn tôi. 

- Sau một ngày nữa tôi sẽ đi, vì mai là sinh nhật tôi mà. Không phải anh từng hứa sẽ dự sinh nhật cùng tôi sao? Anh phải thực hiện lời hứa chứ. 

Cái này, giống như là níu kéo vậy. 

Một tháng trước. 

Rầm...Tôi đạp bay cánh cửa phòng Minh khiến chốt cửa long ra suýt đổ. Trên tay cầm cuốn lịch, mặt mày hớn hở, cười toe toét: 

- Này này, Vũ Nhật Minh, có tin vui. 

- Vui cái con khỉ, cô đang phá vỡ giấc ngủ ngàn vàng của tôi thì có.- Hắn ta từ trên giường lồm cồm bò dậy, khuôn mặt sưng lên như cái thớt. 

Con trai con đứa, ngủ sớm thế cơ chứ. Chắc là để chỉn chu sắc đẹp hót boi vốn có đây mà. 

Không thèm đển ý đến thái độ buồn phiền vì nhiều tiền của hắn, tôi chạy lại, giơ cuốn lịch ra trước mắt hắn, rạng rỡ. 

- Ê ê, ngày này, tháng sau là sinh nhật của tôi đấy, ta da.- Tôi hét hú ầm làng ầm nước. 

- Hả?- Hắn há hốc mồm trước bất ngờ được coi là lớn của tôi.- Trời đất, vì cái này mà cô hí hửng đến độ đạp hỏng cửa hả? Chưa thấy ai như cô. 

Xong, ngáp một cái, kéo chăn lên ngủ tiếp. 

- Tên này, anh dám chà đạp nên niềm vui của người khác hả?- Tôi quắc mắt, túm lấy cổ áo Minh, dựng hắn ngồi dậy. 

- Nhưng niềm vui của cô quá ngớ ngẩn. 

- Ngớ ngẩn cái đầu anh, năm nay sinh nhật tôi rất đặc biệt đấy.- Tôi cãi lại, hiếu thắng. 

- Đặc biệt vì có tôi hả?- Hắn ta nhìn tôi, cười đùa cợt. 

- Ừ.- Tôi lập tức gật đầu ngay. 

Hắn ta nhìn tôi. Khuôn mặt nghệt ra vài giây, và tôi thấy thoáng nét đỏ bừng trên đó. 

- Cái này giống như ngụ ý nói cô thích tôi phải không?- Hắn ta hỏi, ngờ vực. 

- Thích cái đầu anh, bớt mơ mộng đi. Tại sinh nhật năm nào bố mẹ tôi cũng bận nên chỉ có một mình tôi thôi, năm nay có anh dự cùng rồi, đỡ buồn hơn.- Tôi hí hửng. 

- Hả? 

- Làm mặt ngu đó là sao, anh không hiểu tôi nói gì hả? Trí thông minh hơn người của anh biến đâu rồi.- Bàn tay túm lấy cổ áo hắn siết chặt hơn, lắc mạnh. 

- Ê, đau tôi, con gái con đứa dữ như quỷ. 

- Tóm lại là anh có hiểu gì không đấy. 

- Hiểu, tôi hiểu, bỏ bàn tay bạo lực của cô ra, tôi sắp nghẹt thở chết rồi đây này. Tôi mà chết sinh nhật cô sẽ không có quà đâu đấy.- Hắn nhăn nhó. 

- Thật hả? Anh hứa đấy nhá, phải tặng qùa tôi đấy. Thoả thuận quà nhé. Đồ ăn, ok. 

- Rồi rồi. Tay cô... 

Tôi lập tức nhảy tưng tưng trên giường của Minh, hớn hở. 

- Zê zê, vui quá đê. 

- Ê, giường của tôi, sập bây giờ. 

Tôi bình tĩnh được sự lố lăng của mình, nhảy xuống, nụ cười vẫn toe toét như cắp được vàng. Lấy hai tay nhéo đôi má của hắn, lắc qua lắc lại: 

- Ui trời, sao hôm nay bỗng thấy Minh nhà mình đẹp trai hơn bình thường thế nhỉ. Anh là người tốt bụng nhất tôi gặp đấy. Hôn một cái. 

Tôi chu mỏ ra không khí chụt một cái, vẫn vô tư không để ý đến khuôn mặt của Minh. Xin đính chính nhá, tôi đang sủng nịnh hắn đấy. 

Hay nói cách khác tôi rất dẻo mỏ, hơ hơ. 

- Nhớ giữ lời hứa. 

Nói xong, chạy biến về phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương