Môn Đồ Kinderheim 511
-
Chương 4: Kẻ chịu tội thay
"Cậu ta phải rời đi"
Gần 3 tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi " lễ kết nạp" kết thúc. Petrov vẫn ngồi yên, liếc nhìn vào căn phòng tối qua mặt sau của tấm gương. Ông không nhúc nhích. Cái nhìn chằm chằm của ông chưa bao giờ xao nhãng. Đường viền môi ông trễ xuống là phản ứng thấy rõ duy nhất với những gì đã diễn ra. Ông ta hoàn toàn duy trì trạng thái bất động ở giữa mớ hỗn độn kéo theo sự trở lại của viên sĩ quan. Ông đã không tham dự vào nỗ lực kinh hoàng tại thời điểm sự khống chế bị hủy hoại.
Đối với ông , điều đó không thành vấn đề. Không điều gì có thể tạo lên bất kì sự thay đổi nào. Người đàn ông đã chết.
Số phận anh ta hoàn toàn được định đoạt qua tràng cười điên loạn, hoang mang, gần như bí ẩn mãnh liệt , dễ thấy mặc dù anh ta luôn kêu lên dai dẳng " Chúa ơi! Thật đúng là đứa trẻ kì quái" Petrov biết, chỉ thông qua lắng nghe, rằng họ đang phí thời gian của mình. Anh ta không còn là vật sống nữa . Người mà họ đã cố gắng hết sức để cứu vớt chỉ là cái xác di động. Anh ta có thể tự tử bất cứ khi nào chỉ có một mình.
Bàn tay xương xẩu của ông cuộn chặt lại thành nắm đấm khi ông nhìn cậu bé người mới chỉ giết một sĩ quan quân đội thời vụ. Mắt ông khắc nghiệt và băng giá. Họ không nhìn thấy một dứa trẻ. Họ đã chỉ nhìn thấy một sinh vật hấp dẫn theo bản năng.
Mất một con tốt không đáng giá khi bạn mà vị trí của bạn đang bị đe dọa.
Petrov luôn luôn là người đàn ông thận trọng. Công việc của ông là thứ nguy hiểm. Thực tế, ông vẫn tồn tại minh chứng khả năng phát hiện và tránh xa khỏi những nguy cơ không cần thiết.
Và do đó, khi Hartman quay về phòng, ông đã nói thẳng
"Cậu ta phải ra đi"
Hartman ngạc nhiên nhìn vào người đàn ông lớn tuổi .
"Sir?"
"Cậu ta phải đi" Petrov lặp lại " Gửi cậu ta đi chỗ khác. Trả lại cho đại tướng. Chuyển cậu ta. Hoặc vất vào trại 47 với em gái . Tôi không quan tâm ông làm cái gì. Chỉ cần đuổi cậu ta đi là được. Sự hiện diện của cậu ta ở đây chẳng mang lại điều gì tốt đẹp"
Hartman cười nhạo điều đó. Petrov rất xuất sắc, nhưng ông ta không thể ngừng lối suy nghĩ thường xuyên đó khi mà tuổi tác đã bắt đầu tác động lên bản thân mình. Đương nhiên , ông ấy đã trở lên hoang tưởng quá mức cần thiết.
"Ông không nghĩ " Hắn hỏi một cách kiên nhẫn " rằng ông hơi ... vô lý sao?"
Đôi mắt Petrov hẹp lại, nhưng ông bỏ qua lời xúc phạm đầy ẩn ý đó.
"Anh đã phòng ngừa được điều gì?"
"Đứa trẻ sẽ được khống chế. Chúng ta đã thảo luận về vấn đề những gì phải làm với cậu ta. Người sĩ quan đã được thẩm vấn và khuyên bảo khẩn cấp...."
"Anh không nên để anh ta một mình"
"Vì tôn trọng ,Sir, tôi không đồng ý. Anh ta là người trưởng thành, một quân nhân. Trách nhiệm của chúng ta không phải làm quản mẫu. Anh ta có lẽ đã thông suốt không lo lắng nữa, chỉ là thông qua 2 chuyên gia, tình trạng chắc chắn dưới tầm kiểm soát."
"Anh ta có nói bất cứ điều gì về nó không?"
"Sự thật thì anh ta có" Nụ cười của Hartman trở lên tự phụ, gần như
chiếu cố "Anh ta thừa nhận là nó vô cùng rùng rợn, nhưng thật là buồn cười để tin rằng anh ta sẽ tự sát chỉ vì một thằng nhóc 8 tuổi bảo anh ta làm thế"
"Tôi hiểu"
"Các chuyên viên cố vấn rất hài lòng. Anh ta chỉ cần tư vấn thêm chút nữa , đương nhiên,nhưng họ nói tốt nhất anh ấy nên nghỉ ngơi 2 ngày trước khi quay lại làm việc. Thậm chí nếu chúng ta phải thuyên chuyển anh ta, không thiếu những sĩ quan khác sẵn lòng thay thế vị trí đó. Có lẽ vài nguy cơ đã xảy ra, song..."
"Tôi cảm thấy thú vị rằng anh chưa hề đề cập đến tên viên sĩ quan lấy một lần. Sao lại như vậy ,Gene?"
Hartman phát chán với điều này.
"Có lẽ bởi vì quái vật đã trộm tên anh ta chăng?" Hắn ta gợi ý một cách trào phúng.
"Đừng có nhạo báng tôi ,Gene!"Giọng nói của người đàn ông lớn tuổi đanh thép "Tôi không phải đồ khờ để anh xỏ mũi đâu"
"Tha cho tôi , Mr.Petrov, tôi liên tưởng nhầm sang những điều mà cái tên của Adler từng trải qua "
"Anh từng đọc cuốn sách nhỏ của Emil Sebe. Anh đã trông thấy chuyện gì xảy ra rõ ràng cũng giống như tôi thấy vậy. Bất cứ người trưởng thành với trí tuệ bình thường đều có thể nhận ra mối liên hệ. " Petrov ngả người về phía trước " Một quân nhân tốt bước vào trong phòng. Một con rối mụ mị bước ra. Người sĩ quan sẽ nói bất kì thứ gì anh ta nghĩ bạn và mọi người muốn nghe miễn sao để được ở một mình. Tôi đã nhìn vào đôi mắt khi anh ta tới đây. Người đàn ông đó đã từ bỏ bản thân mình để đến với cái chết . Anh cũng nhìn thấy ,Gene. Để giả vờ nếu không sẽ là sơ sót gần giống như việc cố ý giết người vậy"
Hartman im lặng. Petrov phản ứng thái quá ,đưa ra kết luận hoang đường chỉ vì một đứa bé và quyển sách.
Gã từ chối phân tích kí ức về điều gì gã đã nhìn thấy trong đôi mắt viên sĩ quan.
Tuy vậy, tay hắn đang run rẩy.
Thật không thể tin được. Hắn là loại người gì? Làm thế nào hắn có thể bị lay động bởi một đứa trẻ 8 tuổi nhợt nhạt,bé xíu,thiếu dinh dưỡng, thậm chí còn chưa đến tuổi dậy thì.
Sợ hãi là thứ vô lí , khập khiễng. Nó khiến bạn nhìn thấy quái vật khi chẳng có ai ở đó. Hắn không phải lão già suy yếu như Petrov. Hắn sẽ không cho phép nỗi khiếp đảm đang phát triển dần tận sâu trong lòng thống trị hắn.
"Tôi chẳng thấy gì đại loại thế" Hắn nói dối trơn tru "Tuy nhiên, tôi hiểu những gì ông có thể đã chứng kiến.Chứng hoang tưởng thường tăng tiến cùng tuổi tác."
Mắt người đàn ông lớn tuổi nhíu lại.
"Anh sẽ làm tốt mà không cần phải khiêu khích tôi . Có những thứ nhất định tôi chọn lựa lờ đi, khi chúng không ảnh hưởng đến công việc của mình.. Nhưng luôn có những người ở trung tâm sẽ không hài lòng khi nghe về vài....thói quen của anh"
Hartman cười mỉa mai. Mọi người ở trung tâm nhận thức đầy đủ "thói quen" của gã. Một vài trong số họ còn có thói quen kinh khủng hơn nhiều. Mọi người giữ bí mật cho những kẻ khác. Đó là điều được ngầm hiểu giữa họ. Đương nhiên, Petrov ,là tên học giả bảo thủ, không thể nào hiểu được sự phức tạp bên trong trò chơi.
Hắn nghĩ thầm như vậy.
"Những kẻ chịu tội thay luôn luôn hữu dụng, Gene,đừng bao giờ quên đấy"
Nụ cười của Hartman mờ dần.
Nhìn bề ngoài, Petrov không có vẻ đãng trí như hắn tin tưởng.
Điều này rất nguy hiểm. Tất cả những gì ông ta phải làm là chứng minh bất cứ hành động của Hartman ảnh hưởng đến cuộc thí nghiệm. Những chứng cứ không khó để tìm ra nếu ông thật sự quyết định tra cứu. Về cơ bản, hành hạ không phải là vấn đề. Những quan chức cấp cao liên quan đến vụ buôn bán trẻ em dưới vị thành niên luôn ra sức bảo vệ nguồn tài nguyên cung cấp của họ. Song chỉ có một số rất ít người duy trì không tin hoặc làm ngơ trước vấn đề tiền bạc phạm pháp.
511 có một lịch sử rất dài liên quan đến tham nhũng chính quyền. Không có một giám hộ nào không biết về điều này. Khoản lợi nhuận được chia dựa vào thứ bậc , do vậy Hartman có một khoản tương đối quan trọng. Tất cả các trại trẻ mồ côi đều hoạt động theo cách này. Nhưng như Petrov đã chỉ ra,toàn bộ về những người sẽ bị biến thành quan chức chịu tội thay. Có một tên thế tội luôn luôn quan trọng để che mắt thám tử điều tra khỏi những chuyện thực sự diễn ra.
Bầu không khí yên lặng như tờ bao trùm.
"Tha thứ cho tôi" Cuối cùng Hartman cũng lên tiếng. Khuông mặt gần như trống rỗng khi hắn gửi lời xin lỗi, nhưng bàn tay giấu bên cạnh hắn co lại thành nắm đấm. "Nhưng tôi vẫn nghĩ ông phản ứng thái quá. Cậu ta chỉ là một đứa trẻ. Một thiên tài, có lẽ, nhưng theo phương diện khác cậu ta cũng chẳng khác gì với lũ nhóc nơi này"
"Cậu ta không phải là trẻ con" Petrov nói khẽ "Đó là quái vật"
" Lí do tại sao chúng ta nên là người điều khiển cậu ta" Hartman nghiêm túc đưa người về phía trước "Hãy nhớ điều gì đại tướng đã nói về cặp song sinh. Và ông hẳn đã nghe câu chuyện về kế hoạch ưu sinh của người Tiệp Khắc ...và đã kết thúc bất ngờ khi toàn bộ những người liên quan biến mất. Đây là cơ hội chúng ta không có khả năng từ bỏ, vì lợi ích và niềm tự hào quốc gia, nếu không thì chẳng còn gì nữa. Tôi chắc chắn ông đã nghe tin đồn về cha cặp sinh đôi'"
"Về chuyện anh ta là người Đức sao?" Petrov khịt mũi. Một nhà khoa học nguyên gốc, xác minh sự thật lôi cuốn ông hơn những giả thuyết đại loại thế. " Chẳng có bằng chứng nào cả" Ông nói.
"Nó là vấn đề sao? Trong trường hợp này, tin đồn là quá đủ. Về chuyện cha chúng là người Đức , tên phản bội bẩn thỉu của tổ quốc , nhưng dẫu sao cũng là người Đức. Mặt khác,không một ai cố gắng tranh cãi và bà mẹ Tiệp Khắc của chúng chẳng thèm bận tâm xác nhận chúng. Tôi nghi rằng người phụ nữ đó thậm chí biết chúng ở đâu. Chúng ta không thể cho phép công dân mình được sử dụng và bị bỏ rơi bởi người Tiệp. Chúng thuộc về đây. Đó là nghĩa vụ của chúng để chuộc lại tội mưu phản của cha mình bằng việc sử dụng khả năng của chúng cho đất nước chúng ta. Với nỗ lực nho nhỏ, tôi nghĩ chúng ta có thể biến con quái vật thành một Fuher* mới."
"Màn tranh luận của anh sẽ thuyết phục hơn nếu anh không có lí do kín đáo rõ ràng. Tôi nghi ngờ anh có thật sự thành thực về những lời mình nói hay không."
"Thôi nào, Mr Petrov, thật quá không công bằng"
"Cuộc đời chưa bao giờ công bằng, và cái chết thì không có loại trừ cho những gã khờ. " Ông nhăn nhó nhìn xuống tấm gương nơi đứa trẻ đang ngủ. "Nói chung, tôi sẽ không can thiệp vào ....niềm vui thích nhỏ bé của anh, song đây là sai lầm tôi không thể cho phép anh phạm phải"
"Ông lo lắng quá nhiều. Tôi sẽ ổn thôi"
"Đừng hiểu lầm ý tôi ,Gene. Tôi không quan tâm đến anh. Khá thẳng thắn mà nói, tôi ngờ rằng sẽ chẳng có ai nhớ anh nếu anh để bản thân mình bị giết. Tuy vậy, tôi không nghĩ thằng bé sẽ hài lòng khi ở cạnh anh.Điều này khiến tôi lo lắng."
Nụ cười của Petrov thật mỉa mai.
" Tôi không nghi ngờ điều này. Đến chừng nào thí nghiệm chưa bị can thiệp , anh có lẽ sẽ được chỉ bảo lại. Nhưng tôi không thể tin đội ngũ nhân viên của anh và cũng không tín nhiệm anh." Một hồi im lặng trải dài" Kế hoạch này là sản phẩm trí tuệ của tôi, bất kể điều gì anh nói. Tôi sẽ không để bất cứ thứ gì hủy hoai nó;Tôi không muốn đứa bé ở đây. Đuổi cậu ta đi"
Hartman đã chịu đựng quá đủ.
"Tôi sẽ không làm thế"
"Cái gì?"
"Ông đã đánh giá quá cao tầm ảnh hưởng của mình. Chịu tội thay hay không, tôi không phải là người duy nhất chịu trách nhiệm ở đây và tôi chắc chắn người khác sẽ đồng ý với tôi"
"Cậu bé đó không thể ở đây!"
" Nếu điều đó làm ông bận tâm nhiều như thế, thử thương lượng với đại tướng xem" Hắn cười ngạo mạn " Ông có thể quan trọng đối với kế hoạch, nhưng theo những gì tôi biết, chúng ta nhận mệnh lệnh từ ngài ấy"
Hartman mỉa mai "Tôi sợ chúng ta không thể gì, trừ phi ngài ấy gửi chỉ thị trực tiếp"
Petrov chú tâm vào Hartman trong yên lặng.
Họ đều biết đại tướng sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu đó. Không thể sau khi ông ta nhìn thấy tiềm năng đứa trẻ. Cũng không khi ông ta biết rằng đứa trẻ có khả năng .
Tuy vậy, có một điều mà hiển nhiên Hartman chẳng hề cân nhắc, và Petrov sẽ không bỏ qua để thực hiện một vụ trả thù nho nhỏ.
"Dù cho điều đó có thực đi chăng nữa,tôi ngờ rằng đại tướng sẽ ủng hộ nếu ông ấy nhận ra mong ước ích kỉ, nguy hiểm muốn giao cấu với cậu bé mà ông ta chọn làm lãnh đạo tương lai của đất nước chúng ta"
Hartman đứng bất động.
Người đàn ông lớn tuổi đứng lên "Đừng quên ,511 có thể là lựa chọn đầu tiên của đại tướng,nhưng nó chỉ là một trong số đó. Nếu anh hoàn toàn quan tâm đến mục tiêu tương lai của chúng ta, có những điều mà tôi không thể không nhắc nhở anh" Ông bước tới cánh cửa "Tôi có lẽ không thể làm bất cứ điều gì với cậu ta,song có vài điều tôi có thể làm"
Hartman cau có. Hắn không thích những gì đang diễn ra.
Petrov tiếp tục, đôi mắt co lại " Về việc đứa bé, anh hãy cư xử chừng mực. Đừng động vào thứ không phải của mình, và giữ cái cuả nợ ấy dưới quần " Môi ông cong lên "Ham muốn mãnh liệt của ông sẽ không được phép tổn hại đến công việc vất vả nhiều năm của tôi. Tôi sẽ chú ý. Nếu tôi tìm thấy bất kì dấu vết trên người bọn trẻ vị thành niên ,thậm chí chỉ là gợi ý mơ hồ về mối liên hệ không phù hợp...ông sẽ mất việc. Tôi không cần nhắc ông rằng việc đặt dự án dưới sự mạo hiểm có giá trị tương đương như tội mưu phản. Nếu anh làm bất cứ thứ gì phá hủy công trình của tôi, tôi chắc chắn sẽ gửi cho anh bản án thích hợp"
"Có một vài giám thị đứng về phía tôi. " Hartman phản đối." Và thậm chí nếu ông có thể thuyết phục họ rằng cậu bé vượt quá giới hạn . Điều thú vị nhất cậu ta sẽ sống chung với nhưng thằng bé khác. Tôi không thể khống chế những gì mà mấy đứa nó bí mật quyết định thực hiện "
Petrov cười công khai.
"Nghe có vẻ vui nhộn từ ông đó,Gene. " Khuôn mặt ông nghiêm nghị "Thậm chí bản thân ông chắc hẳn đã nhận ra không phải mọi sự lạm dụng là tình dục. Hãy cẩn thận với người mà ông chọn là bạn cùng phòng với cậu ta. Tôi không phải nhắc nhở ông về việc quản lí cậu ta chặt chẽ nhất có thể. Tôi chắc chắn ông đã sắp xếp kĩ lưỡng đủ để nuông chiều bản thân mình theo cách đó."
Có một lí do, Hartman nghĩ, tại sao hắn thực sự ghét lão già hom hem khốn kiếp này.
"Và có một điều ,Gene, vô cùng công bằng để cảnh báo anh , thậm chí tôi biết anh có lẽ không lắng nghe. Nhưng, dù chỉ thoáng qua, nghĩ về cuốn sách nhỏ của Emil Sebe . Otto, Hans,Tomas, Johan...họ là những người đàn ông bình thường bị lời hứa của quái vật mê hoặc. Họ đã mất mọi thứ, thậm chí tính mạng, bởi vì họ lựa chọn giao dịch với quỷ dữ" Ông ngừng lại một cách thận trọng "Emil Sebe là một thiên tài,ông biết mà. Đáng tiếc ông ta là người Tiệp Khắc"
Hartman không nói gì. Hắn ta theo dõi trong cơn giận dữ im lặng khi người đàn ông lớn tuổi bỏ đi, đóng sầm cánh cửa một cách quả quyết phía sau hắn.
Và cuối cùng, Hartman một mình trong phòng, tách biệt khỏi cậu bé đang ngủ say bởi những lời hăm dọa và tấm gương mỏng manh.
Gần 3 tiếng đồng hồ đã trôi qua kể từ khi " lễ kết nạp" kết thúc. Petrov vẫn ngồi yên, liếc nhìn vào căn phòng tối qua mặt sau của tấm gương. Ông không nhúc nhích. Cái nhìn chằm chằm của ông chưa bao giờ xao nhãng. Đường viền môi ông trễ xuống là phản ứng thấy rõ duy nhất với những gì đã diễn ra. Ông ta hoàn toàn duy trì trạng thái bất động ở giữa mớ hỗn độn kéo theo sự trở lại của viên sĩ quan. Ông đã không tham dự vào nỗ lực kinh hoàng tại thời điểm sự khống chế bị hủy hoại.
Đối với ông , điều đó không thành vấn đề. Không điều gì có thể tạo lên bất kì sự thay đổi nào. Người đàn ông đã chết.
Số phận anh ta hoàn toàn được định đoạt qua tràng cười điên loạn, hoang mang, gần như bí ẩn mãnh liệt , dễ thấy mặc dù anh ta luôn kêu lên dai dẳng " Chúa ơi! Thật đúng là đứa trẻ kì quái" Petrov biết, chỉ thông qua lắng nghe, rằng họ đang phí thời gian của mình. Anh ta không còn là vật sống nữa . Người mà họ đã cố gắng hết sức để cứu vớt chỉ là cái xác di động. Anh ta có thể tự tử bất cứ khi nào chỉ có một mình.
Bàn tay xương xẩu của ông cuộn chặt lại thành nắm đấm khi ông nhìn cậu bé người mới chỉ giết một sĩ quan quân đội thời vụ. Mắt ông khắc nghiệt và băng giá. Họ không nhìn thấy một dứa trẻ. Họ đã chỉ nhìn thấy một sinh vật hấp dẫn theo bản năng.
Mất một con tốt không đáng giá khi bạn mà vị trí của bạn đang bị đe dọa.
Petrov luôn luôn là người đàn ông thận trọng. Công việc của ông là thứ nguy hiểm. Thực tế, ông vẫn tồn tại minh chứng khả năng phát hiện và tránh xa khỏi những nguy cơ không cần thiết.
Và do đó, khi Hartman quay về phòng, ông đã nói thẳng
"Cậu ta phải ra đi"
Hartman ngạc nhiên nhìn vào người đàn ông lớn tuổi .
"Sir?"
"Cậu ta phải đi" Petrov lặp lại " Gửi cậu ta đi chỗ khác. Trả lại cho đại tướng. Chuyển cậu ta. Hoặc vất vào trại 47 với em gái . Tôi không quan tâm ông làm cái gì. Chỉ cần đuổi cậu ta đi là được. Sự hiện diện của cậu ta ở đây chẳng mang lại điều gì tốt đẹp"
Hartman cười nhạo điều đó. Petrov rất xuất sắc, nhưng ông ta không thể ngừng lối suy nghĩ thường xuyên đó khi mà tuổi tác đã bắt đầu tác động lên bản thân mình. Đương nhiên , ông ấy đã trở lên hoang tưởng quá mức cần thiết.
"Ông không nghĩ " Hắn hỏi một cách kiên nhẫn " rằng ông hơi ... vô lý sao?"
Đôi mắt Petrov hẹp lại, nhưng ông bỏ qua lời xúc phạm đầy ẩn ý đó.
"Anh đã phòng ngừa được điều gì?"
"Đứa trẻ sẽ được khống chế. Chúng ta đã thảo luận về vấn đề những gì phải làm với cậu ta. Người sĩ quan đã được thẩm vấn và khuyên bảo khẩn cấp...."
"Anh không nên để anh ta một mình"
"Vì tôn trọng ,Sir, tôi không đồng ý. Anh ta là người trưởng thành, một quân nhân. Trách nhiệm của chúng ta không phải làm quản mẫu. Anh ta có lẽ đã thông suốt không lo lắng nữa, chỉ là thông qua 2 chuyên gia, tình trạng chắc chắn dưới tầm kiểm soát."
"Anh ta có nói bất cứ điều gì về nó không?"
"Sự thật thì anh ta có" Nụ cười của Hartman trở lên tự phụ, gần như
chiếu cố "Anh ta thừa nhận là nó vô cùng rùng rợn, nhưng thật là buồn cười để tin rằng anh ta sẽ tự sát chỉ vì một thằng nhóc 8 tuổi bảo anh ta làm thế"
"Tôi hiểu"
"Các chuyên viên cố vấn rất hài lòng. Anh ta chỉ cần tư vấn thêm chút nữa , đương nhiên,nhưng họ nói tốt nhất anh ấy nên nghỉ ngơi 2 ngày trước khi quay lại làm việc. Thậm chí nếu chúng ta phải thuyên chuyển anh ta, không thiếu những sĩ quan khác sẵn lòng thay thế vị trí đó. Có lẽ vài nguy cơ đã xảy ra, song..."
"Tôi cảm thấy thú vị rằng anh chưa hề đề cập đến tên viên sĩ quan lấy một lần. Sao lại như vậy ,Gene?"
Hartman phát chán với điều này.
"Có lẽ bởi vì quái vật đã trộm tên anh ta chăng?" Hắn ta gợi ý một cách trào phúng.
"Đừng có nhạo báng tôi ,Gene!"Giọng nói của người đàn ông lớn tuổi đanh thép "Tôi không phải đồ khờ để anh xỏ mũi đâu"
"Tha cho tôi , Mr.Petrov, tôi liên tưởng nhầm sang những điều mà cái tên của Adler từng trải qua "
"Anh từng đọc cuốn sách nhỏ của Emil Sebe. Anh đã trông thấy chuyện gì xảy ra rõ ràng cũng giống như tôi thấy vậy. Bất cứ người trưởng thành với trí tuệ bình thường đều có thể nhận ra mối liên hệ. " Petrov ngả người về phía trước " Một quân nhân tốt bước vào trong phòng. Một con rối mụ mị bước ra. Người sĩ quan sẽ nói bất kì thứ gì anh ta nghĩ bạn và mọi người muốn nghe miễn sao để được ở một mình. Tôi đã nhìn vào đôi mắt khi anh ta tới đây. Người đàn ông đó đã từ bỏ bản thân mình để đến với cái chết . Anh cũng nhìn thấy ,Gene. Để giả vờ nếu không sẽ là sơ sót gần giống như việc cố ý giết người vậy"
Hartman im lặng. Petrov phản ứng thái quá ,đưa ra kết luận hoang đường chỉ vì một đứa bé và quyển sách.
Gã từ chối phân tích kí ức về điều gì gã đã nhìn thấy trong đôi mắt viên sĩ quan.
Tuy vậy, tay hắn đang run rẩy.
Thật không thể tin được. Hắn là loại người gì? Làm thế nào hắn có thể bị lay động bởi một đứa trẻ 8 tuổi nhợt nhạt,bé xíu,thiếu dinh dưỡng, thậm chí còn chưa đến tuổi dậy thì.
Sợ hãi là thứ vô lí , khập khiễng. Nó khiến bạn nhìn thấy quái vật khi chẳng có ai ở đó. Hắn không phải lão già suy yếu như Petrov. Hắn sẽ không cho phép nỗi khiếp đảm đang phát triển dần tận sâu trong lòng thống trị hắn.
"Tôi chẳng thấy gì đại loại thế" Hắn nói dối trơn tru "Tuy nhiên, tôi hiểu những gì ông có thể đã chứng kiến.Chứng hoang tưởng thường tăng tiến cùng tuổi tác."
Mắt người đàn ông lớn tuổi nhíu lại.
"Anh sẽ làm tốt mà không cần phải khiêu khích tôi . Có những thứ nhất định tôi chọn lựa lờ đi, khi chúng không ảnh hưởng đến công việc của mình.. Nhưng luôn có những người ở trung tâm sẽ không hài lòng khi nghe về vài....thói quen của anh"
Hartman cười mỉa mai. Mọi người ở trung tâm nhận thức đầy đủ "thói quen" của gã. Một vài trong số họ còn có thói quen kinh khủng hơn nhiều. Mọi người giữ bí mật cho những kẻ khác. Đó là điều được ngầm hiểu giữa họ. Đương nhiên, Petrov ,là tên học giả bảo thủ, không thể nào hiểu được sự phức tạp bên trong trò chơi.
Hắn nghĩ thầm như vậy.
"Những kẻ chịu tội thay luôn luôn hữu dụng, Gene,đừng bao giờ quên đấy"
Nụ cười của Hartman mờ dần.
Nhìn bề ngoài, Petrov không có vẻ đãng trí như hắn tin tưởng.
Điều này rất nguy hiểm. Tất cả những gì ông ta phải làm là chứng minh bất cứ hành động của Hartman ảnh hưởng đến cuộc thí nghiệm. Những chứng cứ không khó để tìm ra nếu ông thật sự quyết định tra cứu. Về cơ bản, hành hạ không phải là vấn đề. Những quan chức cấp cao liên quan đến vụ buôn bán trẻ em dưới vị thành niên luôn ra sức bảo vệ nguồn tài nguyên cung cấp của họ. Song chỉ có một số rất ít người duy trì không tin hoặc làm ngơ trước vấn đề tiền bạc phạm pháp.
511 có một lịch sử rất dài liên quan đến tham nhũng chính quyền. Không có một giám hộ nào không biết về điều này. Khoản lợi nhuận được chia dựa vào thứ bậc , do vậy Hartman có một khoản tương đối quan trọng. Tất cả các trại trẻ mồ côi đều hoạt động theo cách này. Nhưng như Petrov đã chỉ ra,toàn bộ về những người sẽ bị biến thành quan chức chịu tội thay. Có một tên thế tội luôn luôn quan trọng để che mắt thám tử điều tra khỏi những chuyện thực sự diễn ra.
Bầu không khí yên lặng như tờ bao trùm.
"Tha thứ cho tôi" Cuối cùng Hartman cũng lên tiếng. Khuông mặt gần như trống rỗng khi hắn gửi lời xin lỗi, nhưng bàn tay giấu bên cạnh hắn co lại thành nắm đấm. "Nhưng tôi vẫn nghĩ ông phản ứng thái quá. Cậu ta chỉ là một đứa trẻ. Một thiên tài, có lẽ, nhưng theo phương diện khác cậu ta cũng chẳng khác gì với lũ nhóc nơi này"
"Cậu ta không phải là trẻ con" Petrov nói khẽ "Đó là quái vật"
" Lí do tại sao chúng ta nên là người điều khiển cậu ta" Hartman nghiêm túc đưa người về phía trước "Hãy nhớ điều gì đại tướng đã nói về cặp song sinh. Và ông hẳn đã nghe câu chuyện về kế hoạch ưu sinh của người Tiệp Khắc ...và đã kết thúc bất ngờ khi toàn bộ những người liên quan biến mất. Đây là cơ hội chúng ta không có khả năng từ bỏ, vì lợi ích và niềm tự hào quốc gia, nếu không thì chẳng còn gì nữa. Tôi chắc chắn ông đã nghe tin đồn về cha cặp sinh đôi'"
"Về chuyện anh ta là người Đức sao?" Petrov khịt mũi. Một nhà khoa học nguyên gốc, xác minh sự thật lôi cuốn ông hơn những giả thuyết đại loại thế. " Chẳng có bằng chứng nào cả" Ông nói.
"Nó là vấn đề sao? Trong trường hợp này, tin đồn là quá đủ. Về chuyện cha chúng là người Đức , tên phản bội bẩn thỉu của tổ quốc , nhưng dẫu sao cũng là người Đức. Mặt khác,không một ai cố gắng tranh cãi và bà mẹ Tiệp Khắc của chúng chẳng thèm bận tâm xác nhận chúng. Tôi nghi rằng người phụ nữ đó thậm chí biết chúng ở đâu. Chúng ta không thể cho phép công dân mình được sử dụng và bị bỏ rơi bởi người Tiệp. Chúng thuộc về đây. Đó là nghĩa vụ của chúng để chuộc lại tội mưu phản của cha mình bằng việc sử dụng khả năng của chúng cho đất nước chúng ta. Với nỗ lực nho nhỏ, tôi nghĩ chúng ta có thể biến con quái vật thành một Fuher* mới."
"Màn tranh luận của anh sẽ thuyết phục hơn nếu anh không có lí do kín đáo rõ ràng. Tôi nghi ngờ anh có thật sự thành thực về những lời mình nói hay không."
"Thôi nào, Mr Petrov, thật quá không công bằng"
"Cuộc đời chưa bao giờ công bằng, và cái chết thì không có loại trừ cho những gã khờ. " Ông nhăn nhó nhìn xuống tấm gương nơi đứa trẻ đang ngủ. "Nói chung, tôi sẽ không can thiệp vào ....niềm vui thích nhỏ bé của anh, song đây là sai lầm tôi không thể cho phép anh phạm phải"
"Ông lo lắng quá nhiều. Tôi sẽ ổn thôi"
"Đừng hiểu lầm ý tôi ,Gene. Tôi không quan tâm đến anh. Khá thẳng thắn mà nói, tôi ngờ rằng sẽ chẳng có ai nhớ anh nếu anh để bản thân mình bị giết. Tuy vậy, tôi không nghĩ thằng bé sẽ hài lòng khi ở cạnh anh.Điều này khiến tôi lo lắng."
Nụ cười của Petrov thật mỉa mai.
" Tôi không nghi ngờ điều này. Đến chừng nào thí nghiệm chưa bị can thiệp , anh có lẽ sẽ được chỉ bảo lại. Nhưng tôi không thể tin đội ngũ nhân viên của anh và cũng không tín nhiệm anh." Một hồi im lặng trải dài" Kế hoạch này là sản phẩm trí tuệ của tôi, bất kể điều gì anh nói. Tôi sẽ không để bất cứ thứ gì hủy hoai nó;Tôi không muốn đứa bé ở đây. Đuổi cậu ta đi"
Hartman đã chịu đựng quá đủ.
"Tôi sẽ không làm thế"
"Cái gì?"
"Ông đã đánh giá quá cao tầm ảnh hưởng của mình. Chịu tội thay hay không, tôi không phải là người duy nhất chịu trách nhiệm ở đây và tôi chắc chắn người khác sẽ đồng ý với tôi"
"Cậu bé đó không thể ở đây!"
" Nếu điều đó làm ông bận tâm nhiều như thế, thử thương lượng với đại tướng xem" Hắn cười ngạo mạn " Ông có thể quan trọng đối với kế hoạch, nhưng theo những gì tôi biết, chúng ta nhận mệnh lệnh từ ngài ấy"
Hartman mỉa mai "Tôi sợ chúng ta không thể gì, trừ phi ngài ấy gửi chỉ thị trực tiếp"
Petrov chú tâm vào Hartman trong yên lặng.
Họ đều biết đại tướng sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu đó. Không thể sau khi ông ta nhìn thấy tiềm năng đứa trẻ. Cũng không khi ông ta biết rằng đứa trẻ có khả năng .
Tuy vậy, có một điều mà hiển nhiên Hartman chẳng hề cân nhắc, và Petrov sẽ không bỏ qua để thực hiện một vụ trả thù nho nhỏ.
"Dù cho điều đó có thực đi chăng nữa,tôi ngờ rằng đại tướng sẽ ủng hộ nếu ông ấy nhận ra mong ước ích kỉ, nguy hiểm muốn giao cấu với cậu bé mà ông ta chọn làm lãnh đạo tương lai của đất nước chúng ta"
Hartman đứng bất động.
Người đàn ông lớn tuổi đứng lên "Đừng quên ,511 có thể là lựa chọn đầu tiên của đại tướng,nhưng nó chỉ là một trong số đó. Nếu anh hoàn toàn quan tâm đến mục tiêu tương lai của chúng ta, có những điều mà tôi không thể không nhắc nhở anh" Ông bước tới cánh cửa "Tôi có lẽ không thể làm bất cứ điều gì với cậu ta,song có vài điều tôi có thể làm"
Hartman cau có. Hắn không thích những gì đang diễn ra.
Petrov tiếp tục, đôi mắt co lại " Về việc đứa bé, anh hãy cư xử chừng mực. Đừng động vào thứ không phải của mình, và giữ cái cuả nợ ấy dưới quần " Môi ông cong lên "Ham muốn mãnh liệt của ông sẽ không được phép tổn hại đến công việc vất vả nhiều năm của tôi. Tôi sẽ chú ý. Nếu tôi tìm thấy bất kì dấu vết trên người bọn trẻ vị thành niên ,thậm chí chỉ là gợi ý mơ hồ về mối liên hệ không phù hợp...ông sẽ mất việc. Tôi không cần nhắc ông rằng việc đặt dự án dưới sự mạo hiểm có giá trị tương đương như tội mưu phản. Nếu anh làm bất cứ thứ gì phá hủy công trình của tôi, tôi chắc chắn sẽ gửi cho anh bản án thích hợp"
"Có một vài giám thị đứng về phía tôi. " Hartman phản đối." Và thậm chí nếu ông có thể thuyết phục họ rằng cậu bé vượt quá giới hạn . Điều thú vị nhất cậu ta sẽ sống chung với nhưng thằng bé khác. Tôi không thể khống chế những gì mà mấy đứa nó bí mật quyết định thực hiện "
Petrov cười công khai.
"Nghe có vẻ vui nhộn từ ông đó,Gene. " Khuôn mặt ông nghiêm nghị "Thậm chí bản thân ông chắc hẳn đã nhận ra không phải mọi sự lạm dụng là tình dục. Hãy cẩn thận với người mà ông chọn là bạn cùng phòng với cậu ta. Tôi không phải nhắc nhở ông về việc quản lí cậu ta chặt chẽ nhất có thể. Tôi chắc chắn ông đã sắp xếp kĩ lưỡng đủ để nuông chiều bản thân mình theo cách đó."
Có một lí do, Hartman nghĩ, tại sao hắn thực sự ghét lão già hom hem khốn kiếp này.
"Và có một điều ,Gene, vô cùng công bằng để cảnh báo anh , thậm chí tôi biết anh có lẽ không lắng nghe. Nhưng, dù chỉ thoáng qua, nghĩ về cuốn sách nhỏ của Emil Sebe . Otto, Hans,Tomas, Johan...họ là những người đàn ông bình thường bị lời hứa của quái vật mê hoặc. Họ đã mất mọi thứ, thậm chí tính mạng, bởi vì họ lựa chọn giao dịch với quỷ dữ" Ông ngừng lại một cách thận trọng "Emil Sebe là một thiên tài,ông biết mà. Đáng tiếc ông ta là người Tiệp Khắc"
Hartman không nói gì. Hắn ta theo dõi trong cơn giận dữ im lặng khi người đàn ông lớn tuổi bỏ đi, đóng sầm cánh cửa một cách quả quyết phía sau hắn.
Và cuối cùng, Hartman một mình trong phòng, tách biệt khỏi cậu bé đang ngủ say bởi những lời hăm dọa và tấm gương mỏng manh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook