Môn Đồ Kinderheim 511
-
Chương 14: Suy nghĩ của Nina về anh trai
Summary: 3 năm từ khi trốn thoát, Johan đến thăm em gái.
Nina biết Johan yêu cô.
Cô đã luôn biết điều này.
Cô cũng biết rằng nó không phải là loại tình yêu bình thường. Nó không phải là kiểu tình thương của người anh ruột thường dành cho cô em gái nhỏ bé. Nhưng nó cũng không chính xác là tình yêu nồng nàn của người đàn ông dành cho người phụ nữ. Họ không chỉ là anh trai và em gái. Họ không chỉ là người đàn ông và phụ nữ. Rất lâu về trước, khi họ là những đứa trẻ, họ là tất cả của nhau. Họ đã từng là như vậy.
"Anh là người cha nhỏ của em ,và, em là người mẹ nhỏ của anh.
Vì vậy chúng tôi yêu nhau"
Mỗi người là ba mẹ của người này, và là con của người kia. Và đỉnh cao, mỗi người đã từng là người bảo vệ tự tin đáng tin cậy nhất cho người khác. Johan đã từng là người bạn tốt nhất của cô. Cô đã từng là người bạn duy nhất của anh. Họ đã dành phần nhiều thời gian lớn lên cùng nhau, ăn thức ăn cùng một một đĩa, cười, khóc, ngủ cùng nhau, thường xuyên nằm rúc vào nhau gần hết mức có thể để giữ hơi ấm. Anh tắm rửa và giặt quần áo cho cô không biết bao nhiêu lần khi cô ốm, và cô đã làm những thứ tương tự cho anh. Anh đã giết người vì cô, ăn trộm thức ăn và quần áo để giữ cả hai sống sót. Anh đã dạy cô cách bắn súng, cách giết người, để bảo vệ bản thân mình khi họ lén vượt qua biên giới phòng vệ của Tiệp Khắc.
Cô đã từng không có ai ngoài anh, anh đã từng không có ai ngoài cô.
Và họ cùng là những đứa trẻ sợ hãi, kinh hoàng khi đấu tranh để tồn tại trong thế giới ác nghiệt thứ họ cũng không hiểu một cách đầy đủ. Đó là một thế giới sản sinh con quái vật bên trong cả hai người họ.
Nhưng quái vật của Johan luôn luôn mạnh hơn.
Như bao nhiêu cặp song sinh khác gắn bó với nhau , có một phần trong Johan mà Nina chưa bao giờ thực sự hiểu nổi. Johan là anh trai song sinh của cô, nhưng anh trưởng thành nhanh hơn cô nhiều.
Anh ghét trở nên vô dụng. Với anh, tuổi thơ là điều vô dụng.
Johan chưa bao giờ từng là người bộc lộ nhiều cảm xúc. Điều duy nhất cô biết có thể tổn thương đủ để khiến anh khóc là khi anh thất bại, theo vài cách, để bảo vệ cô.
Nhưng cô không nhận ra rằng anh đã căm giận sự vô dụng của mình bao nhiêu đến tận khi cái đêm khủng khiếp ở nhà Liebert.
Cô nhìn chăm chú, hoảng sợ ,vào những cái xác đang nằm ngã gục trong vũng máu và người anh trai 10 tuổi tái nhợt, mảnh khảnh, đang đứng trong căn buồng nhỏ với khẩu súng trong tay.
Anh đã từ chối nhìn vào mắt cô.
"Hôm nay thì khác. Hôm nay, quái vật đã đến"
Rồi sau đó cô bắt đầu hiểu bóng tối trong anh.
Khi mỗi gia đình nào đó tiếp nhận họ, tỏ ra yêu thương, quan tâm, hay bảo vệ họ, đơn thuần nằm dưới nhận thức sai trái của anh, sự bất lực, vô năng để bảo vệ phần quý giá nhất của bản thân anh. Anh không cần cha mẹ hay người bảo vệ. Anh không thực sự thích thứ gì. Anh không có mục tiêu, sự gắn bó, niềm say mê gì đặc biệt. Giết người và suy sụp bất chợt đơn thuần là những thứ để giết thời gian, hơn cả những cái kết thúc bên trong và bản thân họ. Chỉ có một điều anh thật sự mong muốn .
Nina.
Cô là gia đình duy nhất anh từng công nhận. Điều tuyệt đối không thể chấp nhận với anh là bất cứ ai khác từng mạo muội chen ngang giữa hai người bọn họ, và dám tự gọi bản thân là gia đình của anh.
Và anh đã giết từng người một những ai cố gắng thử.
Nhưng nhà Liebert thì khác. Anh không có ý định giết họ...ít nhất khi anh chưa làm gì. Nếu mọi thứ đều vận hành theo đúng kế hoạch của anh, Nina sẽ không bao giờ biết. Anh đã giữ nó tránh xa cô đủ để chắc chắn cô không bao giờ tìm ra những người khác. Franz Bonaparte đã đến thăm , và hình ảnh người đàn ông làm bùng lên cơn giận dữ của Johan. Cậu bé không thể điều khiển sự thù hận, cơn giận dữ và sự sợ hãi đến khi nó trở nên quá trễ.
Lần đầu tiên, Nina nhìn thấy anh trai khi không có mặt nạ.
Cô nhìn thấy anh thực sự buồn như thế nào, tổn thương ra sao, biến thái đến mức độ nào.
Anh đã trở thành kẻ thù của cô sau đó, vởi vì lần đầu tiên, cô có thể nhìn thấy quái vật bên trong anh, thứ thậm chí anh muốn cô hủy diệt.
Nhưng cô vẫn yêu anh.
Và anh yêu cô. Anh luôn luôn yêu cô.
Đến tận bây giờ, anh vẫn yêu cô.
Nó bộc lộ một cách thản nhiên cái cách anh nhìn vào cô.
Sự tồn tại của xúc cảm này không gì có thể xua đuổi nỗi kinh hoàng cô cảm thấy, bởi vì cô biết, hơn bất cứ người nào, tình yêu của anh là thứ gì đó khủng khiếp.
Và anh quay trở lại, nhìn cô với đôi mắt lột trần và cô lập cô. Chúng đặt cô hoàn toàn trần trụi trước anh. Nếu nói rằng cái liếc mắt của anh khiến cô không thoải mái là một lời sỉ nhục giữa danh giới tội ác.
Cái nhìn giày vò từng phần trong cô. Nó làm đau đứa bé nhỏ trong cô...cái phần đã từng là con gái của Johan, để nhìn thấy người bảo vệ nhân từ trong lúc hoạn nạn đớn đau. Nó tổn thương người mẹ trong cô khi quan sát đứa trẻ của mình chịu đựng khi cô hoàn toàn không thể giúp anh, nó khiến cô bé nhỏ ngây thơ ngước nhìn người anh trai muốn khóc bởi vì cô biết cô là nhười đã làm anh đau. Nó khiến người phụ nữ trong cô co rúm vì anh là anh trai cô...và mức độ nhu cầu, nhục cảm hay không, chỉ là...sai lầm.
Cái nhìn khiến cô ngập tràn tội lỗi, nỗi buồn, sợ hãi và sự kinh tởm.
Nhưng cô không thể từ chối cái nhìn cuốn hút cô vào câu trả lời sắc nhọn, bản năng từ kẻ săn mồi nham hiểm thứ sống bên trong cô. Con quái vật đã tự phụ đáp lại bác sĩ Gillen " Tôi không phải là Nina" trước khi cố gắng bóp cổ anh ta.
Con quái vật cô đấu tranh mãnh liệt để phá hủy.
Câu trả lời vủa quái vật thật gợi cảm đáng xấu hổ không thể chối từ.
Đó là thứ gì đó chưa bao giờ ngừng khiến cô sững sờ, sự thật tất cả những gì anh trai cô phải làm là nhìn vào cô theo cách này, và bất chấp mọi đấu tranh mâu thuẫn tinh thần cô trải qua, cô lập tức trở nên ẩm ướt.
...giống như cô ngay bây giờ.
Điều nhục nhã nhất về nó là phản ứng chỉ có thể kích động bởi Johan. Không có một người đàn ông nào đã từng gây ra sự hưởng ứng cơ quan ngay lập tức chỉ đơn thuần bởi diện mạo của người đó.
Thậm chí Tenma cũng chưa đạt được điều này, và anh là người cô vô cùng yêu.
Hoặc có lẽ cô chỉ là kẻ biến thái kỳ quái , vùng vẫy thoát khỏi nỗi sợ hãi của bản thân.
Nó là thứ , cô trầm ngâm, có lẽ tốt khi Johan không biết điều này.
Nhưng sau đó lần nữa, anh ấy là Johan. Cô hồ nghi có bất cứ thứ gì về cô mà anh không biết. Nó là, rốt cục, thứ bệnh hoạn giống nhau bên trong họ, thứ điên rồ, sa đọa, biến thái, giết người, thứ mớm mồi cho những con quái vật của riêng họ.
An toàn hơn cho cô khi cho rằng anh ấy biết nhưng đã không hành động dựa vào những điều trên.
Johan sẽ không bao giờ động vào cô mà không có sự ưng thuận.
Đó là vài thứ đáng cảm tạ. Cô biết con quái vật trong mình quyền năng thế nào, sự đề phòng chống lại nó yếu đuối ra sao. Cô biết cô ta sẽ sa đà rất nhanh nếu Johan có ý định tiến bước làm điều đó trong đầu .
Loạn luân, phải vậy không?
Những yếu tố này hiển nhiên ở đó. Nhưng giả thuyết vô cùng đơn giản, quá bé nhỏ để bao phủ toàn bộ phạm vi những thứ đã xảy ra giữa họ.
Nó không phải là loạn luân. Nó là thứ gì đó tệ hại hơn...và hiển nhiên nhớp nhúa hơn.
Johan chỉ không thể tách rời cô khỏi bản thân mình.
"Anh là em và em là anh"
Nó không chỉ là mong muốn tình dục, Johan đã luôn nhìn cô theo cái cách thèm muốn, đói khát, thậm chí khi họ là những đứa bé nhỏ 4 tuổi không có khái niệm về tình yêu. Và cái nhìn đó chưa bao giờ thay đổi. Nó duy trì tương tự khi họ bị rầy la, chết đói trên con đường chạy trốn ,chỉ dựa vào sự khôn ngoan của chính mình và vào nhau để sống sót. Nó thậm chí tương tự sau Kinderheim 511.
"Tất cả chúng đều là của em..."
"Sao chúng là của em được?"
"Mọi thứ vốn lẽ là như vậy"
Tình yêu này của Johan, cô quyết định, là một loại tình yêu kì lạ...khác thường, khó hiểu, không thể nhận thức hết ,mãnh liệt, đáng sợ và bất ngờ; hơn cả người đàn ông người sở hữu nó.
Và thẳng thắn mà nói khá khủng khiếp khi mục tiêu của thứ tình yêu này là
"...Anh sinh ra để bao bọc em trong biển hoa"
Thật là một sự ngưỡng mộ mù quáng nguy hiểm...
Nó phức tạp đến khó tin, nhưng đơn giản bất ngờ cùng lúc đó.
"Ngay khi cậu ta biết cô ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ xuất hiện...bởi vì cậu ấy cần cô"
Cô hoàn toàn là đồ khờ khi đã không nhớ ra điều này, khi thậm chí tên sát nhân cuồng tín bảo thủ như giáo sư Goderich đã nhìn ra nó.
Trong quá khứ, Johan chưa bao giờ rời khỏi cô quá lâu.
Nó, dường như, là không thể để duy trì chia cách mãi mãi giữa họ.
Sau lâu đài hoa hồng đỏ, sau Kinderheim, sau vụ giết người nhà Liebert, sau ca phẫu thuật, sau những năm chia cắt thời niên thiếu, anh luôn luôn quay lại với cô.
Bất cứ khi cô tìm được cha mẹ mới, bạn mới, nhà mới, anh sẽ kĩ lưỡng hủy diệt mọi thứ, và lôi cô lại về phía anh.
Cô đã nhả những viên đạn trong não anh, và sau khi anh phục hồi, cô đã la hét và ngất đi trước hình ảnh của anh, gây ra nỗi đau đủ để ứa nước mắt từ con quái vật vô tình họ đều biết anh là thứ gì. Cô đã cẩn thận lựa chọn quên anh đi, cô từ chối ngai vàng đẫm máu mà anh đã dành cả thời thiếu niên xây dựng cho cô, và quyết định rõ ràng cô muốn cái chết cho anh thay vào đó. Do vậy, anh đã lập lên kế hoạch hủy hoại toàn bộ ngôi làng Runenheim trong hành trình tan nát trái tim tự hủy hoại chính mình.
Và dù vậy, anh đã ở đây.
Cô nhận ra điều đó ngay bây giờ. Bất kể cô có rời khỏi anh xa xôi hay nhanh chóng như thế nào , anh luôn có thể đuổi kịp phía sau cô, kéo lê cái chết trong cơn thức tỉnh.
Cô là một nửa của anh khi tất cả đã nói và làm xong.
Và anh không thể sống mà không có cô.
Đến chừng nào anh còn sống, đến chừng nào anh còn có thể cử động, hay thậm chí hô hấp, anh sẽ luôn tìm cô.
Nó chỉ đơn giản như vậy thôi.
Do đó cô nhận ra mình đã khờ khạo như thế nào khi không hiểu rằng anh trai cô chắc chắn sẽ quay trở lại.
Chỉ là đồ ngốc không biết học hỏi từ quá khứ.
Và để bản thân chú tâm vào công việc mới , tự quả quyết đắm mình trong cuộc đời mới, nhàm chán,nhưng an toàn một cách thiêng liêng, cô cho phép mình tin tưởng rằng cô tự do, được hạ cảnh giác, để trở thành một kẻ ngốc nghếch, vô tư.
Đã 3 năm kể từ khi anh biến mất, phải không? Cô tự thuyết phục bản thân rằng không có lí do gì phải sợ hãi. Anh ấy đang chạy trốn. Anh không còn là nỗi sợ hãi không tên không được thừa nhận trong quá khứ, nhưng là sự lẩn trốn hiển nhiên. Anh chắc chắn sẽ không ngu dại gì mà quay đầu lại.
Và là điều đáng buồn chỉ khi cô nhận ra phạm vi ngu xuẩn của mình lúc cô đi làm về tối thứ 6.
Một cái thở dài thư giãn khi cô đã không khóa cửa và để bản thân bước vào trong phòng ngủ nhỏ xíu của mình. Cô kiệt sức, đói, ngón chân đang giết cô và tất cả những gì cô muốn là tắm rửa ấm áp, thức ăn và ngủ nhiều hết mức có thể.
Nhưng nó không phải những thứ dành cho cô hôm nay.
Ngay khi cô bước vào trong căn hộ, cô cảm thấy anh.
Cô xoay người, rất chậm rãi.
Anh vẫn mặc theo cách thông thường, chiếc áo khoác sắc xám, được cắt may khéo léo bao phủ lên áo sơ mi gắn khuy màu xanh dương. Chiếc quần được là phẳng phiu không tì vết, đôi giày đen bóng bẩy đẹp đẽ, không dính một chút bụi bẩn. Tóc anh chải rất gọn gàng, không có lấy một cọng tóc vàng nào lộn xộn.
"Chào em, Anna"
Giọng anh rất dịu dàng.
"Chào mừng em đã trở về"
Anh cười.
Cô ngay tức thì khuỵu xuống.
.....
Nina biết Johan yêu cô.
Cô đã luôn biết điều này.
Cô cũng biết rằng nó không phải là loại tình yêu bình thường. Nó không phải là kiểu tình thương của người anh ruột thường dành cho cô em gái nhỏ bé. Nhưng nó cũng không chính xác là tình yêu nồng nàn của người đàn ông dành cho người phụ nữ. Họ không chỉ là anh trai và em gái. Họ không chỉ là người đàn ông và phụ nữ. Rất lâu về trước, khi họ là những đứa trẻ, họ là tất cả của nhau. Họ đã từng là như vậy.
"Anh là người cha nhỏ của em ,và, em là người mẹ nhỏ của anh.
Vì vậy chúng tôi yêu nhau"
Mỗi người là ba mẹ của người này, và là con của người kia. Và đỉnh cao, mỗi người đã từng là người bảo vệ tự tin đáng tin cậy nhất cho người khác. Johan đã từng là người bạn tốt nhất của cô. Cô đã từng là người bạn duy nhất của anh. Họ đã dành phần nhiều thời gian lớn lên cùng nhau, ăn thức ăn cùng một một đĩa, cười, khóc, ngủ cùng nhau, thường xuyên nằm rúc vào nhau gần hết mức có thể để giữ hơi ấm. Anh tắm rửa và giặt quần áo cho cô không biết bao nhiêu lần khi cô ốm, và cô đã làm những thứ tương tự cho anh. Anh đã giết người vì cô, ăn trộm thức ăn và quần áo để giữ cả hai sống sót. Anh đã dạy cô cách bắn súng, cách giết người, để bảo vệ bản thân mình khi họ lén vượt qua biên giới phòng vệ của Tiệp Khắc.
Cô đã từng không có ai ngoài anh, anh đã từng không có ai ngoài cô.
Và họ cùng là những đứa trẻ sợ hãi, kinh hoàng khi đấu tranh để tồn tại trong thế giới ác nghiệt thứ họ cũng không hiểu một cách đầy đủ. Đó là một thế giới sản sinh con quái vật bên trong cả hai người họ.
Nhưng quái vật của Johan luôn luôn mạnh hơn.
Như bao nhiêu cặp song sinh khác gắn bó với nhau , có một phần trong Johan mà Nina chưa bao giờ thực sự hiểu nổi. Johan là anh trai song sinh của cô, nhưng anh trưởng thành nhanh hơn cô nhiều.
Anh ghét trở nên vô dụng. Với anh, tuổi thơ là điều vô dụng.
Johan chưa bao giờ từng là người bộc lộ nhiều cảm xúc. Điều duy nhất cô biết có thể tổn thương đủ để khiến anh khóc là khi anh thất bại, theo vài cách, để bảo vệ cô.
Nhưng cô không nhận ra rằng anh đã căm giận sự vô dụng của mình bao nhiêu đến tận khi cái đêm khủng khiếp ở nhà Liebert.
Cô nhìn chăm chú, hoảng sợ ,vào những cái xác đang nằm ngã gục trong vũng máu và người anh trai 10 tuổi tái nhợt, mảnh khảnh, đang đứng trong căn buồng nhỏ với khẩu súng trong tay.
Anh đã từ chối nhìn vào mắt cô.
"Hôm nay thì khác. Hôm nay, quái vật đã đến"
Rồi sau đó cô bắt đầu hiểu bóng tối trong anh.
Khi mỗi gia đình nào đó tiếp nhận họ, tỏ ra yêu thương, quan tâm, hay bảo vệ họ, đơn thuần nằm dưới nhận thức sai trái của anh, sự bất lực, vô năng để bảo vệ phần quý giá nhất của bản thân anh. Anh không cần cha mẹ hay người bảo vệ. Anh không thực sự thích thứ gì. Anh không có mục tiêu, sự gắn bó, niềm say mê gì đặc biệt. Giết người và suy sụp bất chợt đơn thuần là những thứ để giết thời gian, hơn cả những cái kết thúc bên trong và bản thân họ. Chỉ có một điều anh thật sự mong muốn .
Nina.
Cô là gia đình duy nhất anh từng công nhận. Điều tuyệt đối không thể chấp nhận với anh là bất cứ ai khác từng mạo muội chen ngang giữa hai người bọn họ, và dám tự gọi bản thân là gia đình của anh.
Và anh đã giết từng người một những ai cố gắng thử.
Nhưng nhà Liebert thì khác. Anh không có ý định giết họ...ít nhất khi anh chưa làm gì. Nếu mọi thứ đều vận hành theo đúng kế hoạch của anh, Nina sẽ không bao giờ biết. Anh đã giữ nó tránh xa cô đủ để chắc chắn cô không bao giờ tìm ra những người khác. Franz Bonaparte đã đến thăm , và hình ảnh người đàn ông làm bùng lên cơn giận dữ của Johan. Cậu bé không thể điều khiển sự thù hận, cơn giận dữ và sự sợ hãi đến khi nó trở nên quá trễ.
Lần đầu tiên, Nina nhìn thấy anh trai khi không có mặt nạ.
Cô nhìn thấy anh thực sự buồn như thế nào, tổn thương ra sao, biến thái đến mức độ nào.
Anh đã trở thành kẻ thù của cô sau đó, vởi vì lần đầu tiên, cô có thể nhìn thấy quái vật bên trong anh, thứ thậm chí anh muốn cô hủy diệt.
Nhưng cô vẫn yêu anh.
Và anh yêu cô. Anh luôn luôn yêu cô.
Đến tận bây giờ, anh vẫn yêu cô.
Nó bộc lộ một cách thản nhiên cái cách anh nhìn vào cô.
Sự tồn tại của xúc cảm này không gì có thể xua đuổi nỗi kinh hoàng cô cảm thấy, bởi vì cô biết, hơn bất cứ người nào, tình yêu của anh là thứ gì đó khủng khiếp.
Và anh quay trở lại, nhìn cô với đôi mắt lột trần và cô lập cô. Chúng đặt cô hoàn toàn trần trụi trước anh. Nếu nói rằng cái liếc mắt của anh khiến cô không thoải mái là một lời sỉ nhục giữa danh giới tội ác.
Cái nhìn giày vò từng phần trong cô. Nó làm đau đứa bé nhỏ trong cô...cái phần đã từng là con gái của Johan, để nhìn thấy người bảo vệ nhân từ trong lúc hoạn nạn đớn đau. Nó tổn thương người mẹ trong cô khi quan sát đứa trẻ của mình chịu đựng khi cô hoàn toàn không thể giúp anh, nó khiến cô bé nhỏ ngây thơ ngước nhìn người anh trai muốn khóc bởi vì cô biết cô là nhười đã làm anh đau. Nó khiến người phụ nữ trong cô co rúm vì anh là anh trai cô...và mức độ nhu cầu, nhục cảm hay không, chỉ là...sai lầm.
Cái nhìn khiến cô ngập tràn tội lỗi, nỗi buồn, sợ hãi và sự kinh tởm.
Nhưng cô không thể từ chối cái nhìn cuốn hút cô vào câu trả lời sắc nhọn, bản năng từ kẻ săn mồi nham hiểm thứ sống bên trong cô. Con quái vật đã tự phụ đáp lại bác sĩ Gillen " Tôi không phải là Nina" trước khi cố gắng bóp cổ anh ta.
Con quái vật cô đấu tranh mãnh liệt để phá hủy.
Câu trả lời vủa quái vật thật gợi cảm đáng xấu hổ không thể chối từ.
Đó là thứ gì đó chưa bao giờ ngừng khiến cô sững sờ, sự thật tất cả những gì anh trai cô phải làm là nhìn vào cô theo cách này, và bất chấp mọi đấu tranh mâu thuẫn tinh thần cô trải qua, cô lập tức trở nên ẩm ướt.
...giống như cô ngay bây giờ.
Điều nhục nhã nhất về nó là phản ứng chỉ có thể kích động bởi Johan. Không có một người đàn ông nào đã từng gây ra sự hưởng ứng cơ quan ngay lập tức chỉ đơn thuần bởi diện mạo của người đó.
Thậm chí Tenma cũng chưa đạt được điều này, và anh là người cô vô cùng yêu.
Hoặc có lẽ cô chỉ là kẻ biến thái kỳ quái , vùng vẫy thoát khỏi nỗi sợ hãi của bản thân.
Nó là thứ , cô trầm ngâm, có lẽ tốt khi Johan không biết điều này.
Nhưng sau đó lần nữa, anh ấy là Johan. Cô hồ nghi có bất cứ thứ gì về cô mà anh không biết. Nó là, rốt cục, thứ bệnh hoạn giống nhau bên trong họ, thứ điên rồ, sa đọa, biến thái, giết người, thứ mớm mồi cho những con quái vật của riêng họ.
An toàn hơn cho cô khi cho rằng anh ấy biết nhưng đã không hành động dựa vào những điều trên.
Johan sẽ không bao giờ động vào cô mà không có sự ưng thuận.
Đó là vài thứ đáng cảm tạ. Cô biết con quái vật trong mình quyền năng thế nào, sự đề phòng chống lại nó yếu đuối ra sao. Cô biết cô ta sẽ sa đà rất nhanh nếu Johan có ý định tiến bước làm điều đó trong đầu .
Loạn luân, phải vậy không?
Những yếu tố này hiển nhiên ở đó. Nhưng giả thuyết vô cùng đơn giản, quá bé nhỏ để bao phủ toàn bộ phạm vi những thứ đã xảy ra giữa họ.
Nó không phải là loạn luân. Nó là thứ gì đó tệ hại hơn...và hiển nhiên nhớp nhúa hơn.
Johan chỉ không thể tách rời cô khỏi bản thân mình.
"Anh là em và em là anh"
Nó không chỉ là mong muốn tình dục, Johan đã luôn nhìn cô theo cái cách thèm muốn, đói khát, thậm chí khi họ là những đứa bé nhỏ 4 tuổi không có khái niệm về tình yêu. Và cái nhìn đó chưa bao giờ thay đổi. Nó duy trì tương tự khi họ bị rầy la, chết đói trên con đường chạy trốn ,chỉ dựa vào sự khôn ngoan của chính mình và vào nhau để sống sót. Nó thậm chí tương tự sau Kinderheim 511.
"Tất cả chúng đều là của em..."
"Sao chúng là của em được?"
"Mọi thứ vốn lẽ là như vậy"
Tình yêu này của Johan, cô quyết định, là một loại tình yêu kì lạ...khác thường, khó hiểu, không thể nhận thức hết ,mãnh liệt, đáng sợ và bất ngờ; hơn cả người đàn ông người sở hữu nó.
Và thẳng thắn mà nói khá khủng khiếp khi mục tiêu của thứ tình yêu này là
"...Anh sinh ra để bao bọc em trong biển hoa"
Thật là một sự ngưỡng mộ mù quáng nguy hiểm...
Nó phức tạp đến khó tin, nhưng đơn giản bất ngờ cùng lúc đó.
"Ngay khi cậu ta biết cô ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ xuất hiện...bởi vì cậu ấy cần cô"
Cô hoàn toàn là đồ khờ khi đã không nhớ ra điều này, khi thậm chí tên sát nhân cuồng tín bảo thủ như giáo sư Goderich đã nhìn ra nó.
Trong quá khứ, Johan chưa bao giờ rời khỏi cô quá lâu.
Nó, dường như, là không thể để duy trì chia cách mãi mãi giữa họ.
Sau lâu đài hoa hồng đỏ, sau Kinderheim, sau vụ giết người nhà Liebert, sau ca phẫu thuật, sau những năm chia cắt thời niên thiếu, anh luôn luôn quay lại với cô.
Bất cứ khi cô tìm được cha mẹ mới, bạn mới, nhà mới, anh sẽ kĩ lưỡng hủy diệt mọi thứ, và lôi cô lại về phía anh.
Cô đã nhả những viên đạn trong não anh, và sau khi anh phục hồi, cô đã la hét và ngất đi trước hình ảnh của anh, gây ra nỗi đau đủ để ứa nước mắt từ con quái vật vô tình họ đều biết anh là thứ gì. Cô đã cẩn thận lựa chọn quên anh đi, cô từ chối ngai vàng đẫm máu mà anh đã dành cả thời thiếu niên xây dựng cho cô, và quyết định rõ ràng cô muốn cái chết cho anh thay vào đó. Do vậy, anh đã lập lên kế hoạch hủy hoại toàn bộ ngôi làng Runenheim trong hành trình tan nát trái tim tự hủy hoại chính mình.
Và dù vậy, anh đã ở đây.
Cô nhận ra điều đó ngay bây giờ. Bất kể cô có rời khỏi anh xa xôi hay nhanh chóng như thế nào , anh luôn có thể đuổi kịp phía sau cô, kéo lê cái chết trong cơn thức tỉnh.
Cô là một nửa của anh khi tất cả đã nói và làm xong.
Và anh không thể sống mà không có cô.
Đến chừng nào anh còn sống, đến chừng nào anh còn có thể cử động, hay thậm chí hô hấp, anh sẽ luôn tìm cô.
Nó chỉ đơn giản như vậy thôi.
Do đó cô nhận ra mình đã khờ khạo như thế nào khi không hiểu rằng anh trai cô chắc chắn sẽ quay trở lại.
Chỉ là đồ ngốc không biết học hỏi từ quá khứ.
Và để bản thân chú tâm vào công việc mới , tự quả quyết đắm mình trong cuộc đời mới, nhàm chán,nhưng an toàn một cách thiêng liêng, cô cho phép mình tin tưởng rằng cô tự do, được hạ cảnh giác, để trở thành một kẻ ngốc nghếch, vô tư.
Đã 3 năm kể từ khi anh biến mất, phải không? Cô tự thuyết phục bản thân rằng không có lí do gì phải sợ hãi. Anh ấy đang chạy trốn. Anh không còn là nỗi sợ hãi không tên không được thừa nhận trong quá khứ, nhưng là sự lẩn trốn hiển nhiên. Anh chắc chắn sẽ không ngu dại gì mà quay đầu lại.
Và là điều đáng buồn chỉ khi cô nhận ra phạm vi ngu xuẩn của mình lúc cô đi làm về tối thứ 6.
Một cái thở dài thư giãn khi cô đã không khóa cửa và để bản thân bước vào trong phòng ngủ nhỏ xíu của mình. Cô kiệt sức, đói, ngón chân đang giết cô và tất cả những gì cô muốn là tắm rửa ấm áp, thức ăn và ngủ nhiều hết mức có thể.
Nhưng nó không phải những thứ dành cho cô hôm nay.
Ngay khi cô bước vào trong căn hộ, cô cảm thấy anh.
Cô xoay người, rất chậm rãi.
Anh vẫn mặc theo cách thông thường, chiếc áo khoác sắc xám, được cắt may khéo léo bao phủ lên áo sơ mi gắn khuy màu xanh dương. Chiếc quần được là phẳng phiu không tì vết, đôi giày đen bóng bẩy đẹp đẽ, không dính một chút bụi bẩn. Tóc anh chải rất gọn gàng, không có lấy một cọng tóc vàng nào lộn xộn.
"Chào em, Anna"
Giọng anh rất dịu dàng.
"Chào mừng em đã trở về"
Anh cười.
Cô ngay tức thì khuỵu xuống.
.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook