Mojito Và Trà
-
Chương 27: Hòa giải
Từ tiệm bánh về khách sạn phải đi qua một con phố, Khởi Tinh cầm theo hộp bánh chầm chậm đi dạo trên đường. Đi từ nãy nhưng cậu vẫn chưa thấy Nhan Diên, vốn tưởng rằng đối phương đã về đến khách sạn, nhưng vừa mới rẽ sang chỗ ngoặt, lại thấy Nhan Diên đang đứng ở đầu đường nói chuyện với người nào đó.
Đối phương là một tên Alpha ngoại quốc cao lớn, thoạt nhìn có hơi ngà ngà say, đang vây quanh săn đón Nhan Diên, chặn cậu ta ở cự ly rất gần, còn hỏi có thể đi cùng mình uống một ly rượu hay không.
Nhan Diên nhíu mày đáp: “Không thể, tránh ra, anh mà còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đáng tiếc trên con phố này phố này không có nhiều người, nên lời cảnh cáo ấy dường như cũng chẳng có lực uy hiếp chút nào với đối phương. Nhan Diên muốn đi vòng qua gã, nhưng bị gã cản lại. Khởi Tinh nhìn một lúc, không nhịn được ‘Chậc’ một tiếng, rồi từ từ đi tới.
“Không nghe thấy người ta nói cái gì hả?”
Thanh âm của Khởi Tinh không thấp, vừa nói ra, cả hai người đều quay về nhìn phía cậu.
Sắc mặt của Nhan Diên hơi thay đổi, có lẽ là cảm thấy có chút bối rối. Mà người đàn ông kia chắc là đã thấy rõ được cậu chỉ là một Omega, lại nhìn không lớn tuổi lắm, nên gã thậm chí còn chả để vào mắt, chỉ cười xùy một tiếng rồi lại một lần nữa nhìn về phía Nhan Diên, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục mở miệng.
“Ở ngay gần đây có một quán bar ___”
Khởi Tinh đi tới bên cạnh, không kiên nhẫn nghe gã nói hết, cậu một cước linh hoạt đá vào đùi đối phương.
Một cú đạp này không thể tính là nhẹ, lời mời mọc của gã dừng lại bằng tiếng kêu rên thấu trời, gã vừa giận dữ vừa sợ hãi mà nhìn về phía Khởi Tinh.
Cậu cười lạnh, giương mắt hỏi: “Bây giờ thì đã nghe hiểu chưa?”
“Mày ____”
Đối phương vốn muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt của Khởi Tinh thì lời nói đều nuốt ngược lại.
Khóe mắt Khởi Tinh hơi nhướn lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng. Thường ngày thì lộ ra vẻ linh động có chút giảo hoạt, nhưng chỉ cần khẽ khởi động tay, liền sinh ra một chút lệ khí không rõ, giống như một chú sư tử thoạt nhìn như vẫn còn nhỏ, nhưng răng nanh lại là của một kẻ trưởng thành.
Cậu mềm mại, đáng yêu, tình yêu thương luôn tràn đầy trong tim trong ánh mắt, cho tới bây giờ luôn làm người ta muốn gần gũi hơn.
Có lẽ bị ánh mắt của cậu làm cho khiếp đảm, hơn nữa một cước kia cậu tung ra cũng vô cùng quyết đoán, nhìn giống như loại người sẽ thật sự dùng đến nắm đấm. Chỉ một lát sau, gã vậy mà lại bất đắc dĩ thả tay, xoay đầu rời đi trước.
“Chạy trốn cũng nhanh đấy.” Vẻ mặt của Khởi Tinh khinh bỉ gã, rồi quay sang nhìn Nhan Diên đang đứng bên cạnh, “Anh không sao chứ?”
Nhan Diên phục hồi lại tinh thần, đáp: “Tôi không sao.”
“Vậy là được rồi. Vừa nãy anh nói như vậy thì làm sao hù dọa kẻ khác được, loại người như thế cứ đánh là xong chuyện. Trước đây tôi từng gặp qua rồi, sau đó ấn hắn trên xe đánh cho một trận là được ___”
“… Cậu đánh nhau?” Nhan Diên nhìn Khởi Tinh, “Cậu là Omega mà.”
Khởi Tinh không phục, đáp: “Omega thì làm sao, pháp luật có quy định Omega không được đánh người à. Từ sau khi học cấp 3, về khoản đánh người tôi chưa từng thua ____”
Cậu hăng hái ngút trời nói được phân nửa, lại nhớ ra người trước mặt được xem như là tình địch của mình, bản thân mình nói như vậy thì nghe quả thật là quá hung dữ quá bạo lực, khác biệt thật lớn với người ta, thế là liền nghẹn phần sau lại.
Nhưng Nhan Diên không có những ý nghĩ đó, chỉ nói: “Chuyện vừa nãy, cảm ơn cậu.”
Khởi Tinh vội vàng đáp: “Không cần cảm ơn, hăng hái làm việc nghĩa cũng là phẩm chất tốt đẹp của tôi.”
Nhan Diên bật cười, gió đêm có hơi lớn, thổi tung vạt áo của hai người đang lắc lư bất định trong bóng đêm. Đèn đường chiếu ở phía trên, kéo cái bóng ở dưới đất của họ tới vô tận. Nhan Diên nương theo ngọn đèn mà nhìn Khởi Tinh như thế một lúc, rồi đột nhiên mở lời.
“Thật ra trước đây tôi vô cùng căm ghét cậu.”
… Khởi Tinh bị bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng cậu thầm nghĩ: Tôi vừa mới gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ cho anh, thế mà anh sao lại có thể nói trắng ra vậy hả.
Nhưng cậu nhìn Nhan Diên, vẻ mặt của đối phương thoạt nhìn có đôi chút khổ sở, cậu lại cảm thấy thương thay cho cậu ta. Cuối cùng thì bản thân cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ‘Thực ra trước đây tôi cũng rất căm ghét anh’ được.
Nhan Diên không quản biểu cảm trên mặt Khởi Tinh, chỉ tiếp tục nói.
“Tôi nghĩ cậu ấu trĩ, sẽ không chăm sóc được ai, không cầu tiến, chẳng hiểu gì cả. Ngoại trừ được sinh ra ở một điều kiện tốt, thì những cái khác đều không xứng với Thịnh Tịch Niên.”
…. Kiểu mắng chửi này còn sắc bén hơn cả Khởi Vinh Bân. Khởi Tinh bĩu môi, nhịn không được phản bác: “Đó là bởi vì anh không hiểu rõ về tôi, mà cũng là vì tôi kết hôn với Tịch Niên, cho nên anh vừa nhìn nhìn mặt đã thấy khó chịu với tôi rồi.”
Khởi Tinh vô cùng ấm ức: “Anh không thể để sự ghen ghét che mờ hai mắt mà không nhìn thấy điểm sáng của con người tôi được.”
Nhan Diên vốn còn chưa nói hết, nhưng chưa từng thấy ai vừa mở miệng liền có thể thốt ra như thế, bị lời của Khởi Tinh nói cho sững sờ, cậu ta liền nhịn không được mà truy hỏi: “Vậy điểm sáng của cậu là gì?”
Khởi Tinh quả nhiên không biết xấu hổ, nói hết ưu điểm này tới ưu điểm khác của mình: “Tôi lớn lên đẹp trai này, tính cách vui tươi, lại không mang thù ai, còn có thể hăng hái làm việc nghĩa. Hơn nữa ___”
Khởi Tinh cúi đầu, đưa ra một cái hộp mà ở trong đó là nửa chiếc bánh ngọt đã nhờ chủ tiệm cắt ra cho Nhan Diên.
“Tôi còn có thể chia một nửa cái bánh cho anh.”
Sau đó cậu lại ở trong lòng vô cùng nghiêm cẩn mà lặng lẽ bổ sung ___ Thế nhưng Thịnh Tịch Niên thì không được.
Nhan Diên nhìn hộp bánh Khởi Tinh đưa tới, trầm mặc một chút, cuối cùng đột nhiên lại nở nụ cười, nhận lấy.
Rốt cuộc cậu ta cũng thật lòng thật dạ mà quay sang nói với Khởi Tinh một tiếng ‘Cảm ơn’.
“Không cần khách sáo.” Khởi Tinh nghĩ một chút, bước nửa bước tới gần rồi nhỏ giọng thương lượng với Nhan Diên, “Vậy lúc gặp Thịnh Tịch Niên, anh có thể đừng kể với anh ấy là tôi lại suýt đánh nhau được không?”
“….” Nhan Diên không nhịn được bật cười, đáp, “Có thể.”
Khởi Tinh yên tâm hẳn, hai người cùng nhau cầm bánh đi về khách sạn. Phòng của Nhan Diên cùng tầng với bọn họ, ở ngay gần thang máy. Tới cửa phòng, Nhan Diên nói Khởi Tinh chờ một chút, lát sau thì mang ra một hộp chococate hạt dẻ cỡ nhỏ cho cậu.
Cái hộp ấy chỉ lớn hơn bàn tay Khởi Tinh một chút, bên trên vẽ hình một chú sóc. Có sáu viên chocolate chia làm hai hàng, được xếp ngay ngắn chỉnh tề, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo lại dễ thương.
“Hôm nay tôi đã mua ở siêu thị, vị cũng không tồi.” Nhan Diên nói, “Coi như đáp lại phần bánh của cậu… Còn có, xin lỗi.”
Khởi Tinh nhận hộp chocolate, cậu thích nó chết đi được, vô cùng cao hứng mà cầm về phòng mình. Thịnh Tịch Niên lúc này vừa mới đóng máy tính, thấy cậu về liền hỏi: “Sao em đi lâu vậy?”
Khởi Tinh đặt hộp bánh lên trên bàn trà trong phòng khách: “Trên đường đi em có gặp Nhan Diên.”
“…..” Thịnh Tịch Niên ngẩng đầu nhìn Khởi Tinh, “Sau đó thì sao?”
“Ánh mắt đó của anh là thế nào vậy hả ___” Khởi Tinh bĩu môi, “Yên tâm, sau đó bọn em đi mua bánh ngọt, rồi còn cùng nhau tản bộ, tiếp đó là đi về.”
Nói xong Khởi Tinh huơ huơ hộp chocolate trước mặt Thịnh Tịch Niên, có phần đắc ý nói: “Anh ấy tặng em chocolate.”
“Hai người tản bộ cùng nhau, đi mua bánh ngọt cùng nhau, rồi cậu ấy còn tặng em chocolate?”
Thịnh Tịch Niên không hề dự đoán được câu chuyện lại phát triển thế này, chẳng thể nói rõ được tâm tình bây giờ của anh là gì nữa, cuối cùng chỉ hỏi: “Tại sao cậu ấy lại tặng em chocolate?”
Khởi Tinh đã mở bánh ra ăn, cậu vừa nói mập mờ còn phải vừa nói dối: “Bởi vì anh ấy thấy em vô cùng soái, em thấy anh ấy lớn lên cũng không tồi, người trông đẹp mắt thì đều hợp ý em.”
Cũng không biết là ai ban đầu vừa nghe thấy cái tên Nhan Diên thì trong đầu liền vang lên cảnh báo cấp 10.
Khởi Tinh là kiểu người đã nói là mang thù tức là sẽ mang thù, một khi có người đắc tội với cậu, thì mặc kệ là trường hợp nào, cậu sẽ lập tức ở trước mặt kẻ đó mà nhanh nhẹn trả thù lại, là một kiểu người có thù tất báo điển hình. Nhưng nếu không mang thù, thì chỉ cần người khác thật tâm thật ý đối xử tốt với cậu một chút, cậu sẽ bắt đầu cảm động và luôn nhớ đến điểm tốt của người ấy.
Khởi Tinh yêu ghét rõ ràng, nói cho cùng, cũng là vì cậu không thể tiếp nhận nổi cái sự hư tình giả ý và dối gạt mà thôi, ví dụ như Khởi Vinh Bân vậy.
Thịnh Tịch Niên cũng ngồi xuống ghế sofa, Khởi Tinh vẫn vùi đầu vào ăn bánh, trên mặt dính kem bơ cũng không biết, Thịnh Tịch Niên liền đưa tay lên nhẹ nhàng lau giúp cậu.
Mấy hôm trước Thịnh Tịch Niên còn lo rằng Khởi Tinh sẽ ghen vì chuyện mình và Nhan Diên cùng nhau đi công tác, hiện tại quan hệ giữa Khởi Tinh và đối phương đã tốt lên, nhưng anh thì có hơi mất hứng, hỏi xong vấn đề chocolate, anh lại tiếp: “Vậy sao hai người lại đi tản bộ cùng nhau?”
Nghĩ một chút, anh bổ sung: “Đã muộn thế này rồi.”
Rốt cuộc Khởi Tinh cũng nhận thấy có gì đó không đúng, cậu ngẩng đầu nhìn Thịch Tịch Niên một lúc, vẻ mặt không thể tin nổi.
“…. Anh không phải là đang ăn giấm của em với Nhan Diên đấy chứ?”
Khởi Tinh kinh ngạc tới độ ngừng cả ăn bánh kem: “Không thể nào, một người đã từng thích thầm anh, còn một người là hiện tại đang yêu anh đó, anh đi ghen với Trác Trừng Dương có khi còn đáng tin hơn ý.”
Thịnh Tịch Niên quả thật không còn lời nào để nói, anh liếc nhìn Khởi Tinh, mặt không đổi sắc mà gật đầu: “Em nói đúng, sau này em cũng liên hệ với Trác Trừng Dương ít thôi.”
Trác Trừng Dương xa cách ngàn dặm còn chưa biết mình nằm không cũng trúng đạn. Sau đó Thịnh Tịch Niên lại giáo huấn: “Sắp ngủ rồi em ăn ít đồ ngọt thôi.”
_____ Bị nói trúng một cái là lảng ngay sang chuyện khác. Khởi Tinh mau chóng đút miếng bánh nữa vào miệng, hệt như một con Hamster đang tích trữ đồ ăn vậy. Ăn xong cậu còn quay sang nhỏ giọng lên án Thịnh Tịch Niên: “Em còn chưa no, mà bây giờ em thấy anh chỉ yêu em có 99% thôi ý, may là em yêu anh tận 101% đấy.”
Thịnh Tịch Niên bị cậu chọc cười, thế nhưng vẫn không nhượng bộ: “Ăn miếng cuối cùng này thôi, em ăn từ tốn một chút.”
Anh nghĩ, có lẽ chẳng ai có thể cứng rắn được với Khởi Tinh.
Hết chương 27.
Đối phương là một tên Alpha ngoại quốc cao lớn, thoạt nhìn có hơi ngà ngà say, đang vây quanh săn đón Nhan Diên, chặn cậu ta ở cự ly rất gần, còn hỏi có thể đi cùng mình uống một ly rượu hay không.
Nhan Diên nhíu mày đáp: “Không thể, tránh ra, anh mà còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đáng tiếc trên con phố này phố này không có nhiều người, nên lời cảnh cáo ấy dường như cũng chẳng có lực uy hiếp chút nào với đối phương. Nhan Diên muốn đi vòng qua gã, nhưng bị gã cản lại. Khởi Tinh nhìn một lúc, không nhịn được ‘Chậc’ một tiếng, rồi từ từ đi tới.
“Không nghe thấy người ta nói cái gì hả?”
Thanh âm của Khởi Tinh không thấp, vừa nói ra, cả hai người đều quay về nhìn phía cậu.
Sắc mặt của Nhan Diên hơi thay đổi, có lẽ là cảm thấy có chút bối rối. Mà người đàn ông kia chắc là đã thấy rõ được cậu chỉ là một Omega, lại nhìn không lớn tuổi lắm, nên gã thậm chí còn chả để vào mắt, chỉ cười xùy một tiếng rồi lại một lần nữa nhìn về phía Nhan Diên, vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục mở miệng.
“Ở ngay gần đây có một quán bar ___”
Khởi Tinh đi tới bên cạnh, không kiên nhẫn nghe gã nói hết, cậu một cước linh hoạt đá vào đùi đối phương.
Một cú đạp này không thể tính là nhẹ, lời mời mọc của gã dừng lại bằng tiếng kêu rên thấu trời, gã vừa giận dữ vừa sợ hãi mà nhìn về phía Khởi Tinh.
Cậu cười lạnh, giương mắt hỏi: “Bây giờ thì đã nghe hiểu chưa?”
“Mày ____”
Đối phương vốn muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt của Khởi Tinh thì lời nói đều nuốt ngược lại.
Khóe mắt Khởi Tinh hơi nhướn lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng. Thường ngày thì lộ ra vẻ linh động có chút giảo hoạt, nhưng chỉ cần khẽ khởi động tay, liền sinh ra một chút lệ khí không rõ, giống như một chú sư tử thoạt nhìn như vẫn còn nhỏ, nhưng răng nanh lại là của một kẻ trưởng thành.
Cậu mềm mại, đáng yêu, tình yêu thương luôn tràn đầy trong tim trong ánh mắt, cho tới bây giờ luôn làm người ta muốn gần gũi hơn.
Có lẽ bị ánh mắt của cậu làm cho khiếp đảm, hơn nữa một cước kia cậu tung ra cũng vô cùng quyết đoán, nhìn giống như loại người sẽ thật sự dùng đến nắm đấm. Chỉ một lát sau, gã vậy mà lại bất đắc dĩ thả tay, xoay đầu rời đi trước.
“Chạy trốn cũng nhanh đấy.” Vẻ mặt của Khởi Tinh khinh bỉ gã, rồi quay sang nhìn Nhan Diên đang đứng bên cạnh, “Anh không sao chứ?”
Nhan Diên phục hồi lại tinh thần, đáp: “Tôi không sao.”
“Vậy là được rồi. Vừa nãy anh nói như vậy thì làm sao hù dọa kẻ khác được, loại người như thế cứ đánh là xong chuyện. Trước đây tôi từng gặp qua rồi, sau đó ấn hắn trên xe đánh cho một trận là được ___”
“… Cậu đánh nhau?” Nhan Diên nhìn Khởi Tinh, “Cậu là Omega mà.”
Khởi Tinh không phục, đáp: “Omega thì làm sao, pháp luật có quy định Omega không được đánh người à. Từ sau khi học cấp 3, về khoản đánh người tôi chưa từng thua ____”
Cậu hăng hái ngút trời nói được phân nửa, lại nhớ ra người trước mặt được xem như là tình địch của mình, bản thân mình nói như vậy thì nghe quả thật là quá hung dữ quá bạo lực, khác biệt thật lớn với người ta, thế là liền nghẹn phần sau lại.
Nhưng Nhan Diên không có những ý nghĩ đó, chỉ nói: “Chuyện vừa nãy, cảm ơn cậu.”
Khởi Tinh vội vàng đáp: “Không cần cảm ơn, hăng hái làm việc nghĩa cũng là phẩm chất tốt đẹp của tôi.”
Nhan Diên bật cười, gió đêm có hơi lớn, thổi tung vạt áo của hai người đang lắc lư bất định trong bóng đêm. Đèn đường chiếu ở phía trên, kéo cái bóng ở dưới đất của họ tới vô tận. Nhan Diên nương theo ngọn đèn mà nhìn Khởi Tinh như thế một lúc, rồi đột nhiên mở lời.
“Thật ra trước đây tôi vô cùng căm ghét cậu.”
… Khởi Tinh bị bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng cậu thầm nghĩ: Tôi vừa mới gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ cho anh, thế mà anh sao lại có thể nói trắng ra vậy hả.
Nhưng cậu nhìn Nhan Diên, vẻ mặt của đối phương thoạt nhìn có đôi chút khổ sở, cậu lại cảm thấy thương thay cho cậu ta. Cuối cùng thì bản thân cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ‘Thực ra trước đây tôi cũng rất căm ghét anh’ được.
Nhan Diên không quản biểu cảm trên mặt Khởi Tinh, chỉ tiếp tục nói.
“Tôi nghĩ cậu ấu trĩ, sẽ không chăm sóc được ai, không cầu tiến, chẳng hiểu gì cả. Ngoại trừ được sinh ra ở một điều kiện tốt, thì những cái khác đều không xứng với Thịnh Tịch Niên.”
…. Kiểu mắng chửi này còn sắc bén hơn cả Khởi Vinh Bân. Khởi Tinh bĩu môi, nhịn không được phản bác: “Đó là bởi vì anh không hiểu rõ về tôi, mà cũng là vì tôi kết hôn với Tịch Niên, cho nên anh vừa nhìn nhìn mặt đã thấy khó chịu với tôi rồi.”
Khởi Tinh vô cùng ấm ức: “Anh không thể để sự ghen ghét che mờ hai mắt mà không nhìn thấy điểm sáng của con người tôi được.”
Nhan Diên vốn còn chưa nói hết, nhưng chưa từng thấy ai vừa mở miệng liền có thể thốt ra như thế, bị lời của Khởi Tinh nói cho sững sờ, cậu ta liền nhịn không được mà truy hỏi: “Vậy điểm sáng của cậu là gì?”
Khởi Tinh quả nhiên không biết xấu hổ, nói hết ưu điểm này tới ưu điểm khác của mình: “Tôi lớn lên đẹp trai này, tính cách vui tươi, lại không mang thù ai, còn có thể hăng hái làm việc nghĩa. Hơn nữa ___”
Khởi Tinh cúi đầu, đưa ra một cái hộp mà ở trong đó là nửa chiếc bánh ngọt đã nhờ chủ tiệm cắt ra cho Nhan Diên.
“Tôi còn có thể chia một nửa cái bánh cho anh.”
Sau đó cậu lại ở trong lòng vô cùng nghiêm cẩn mà lặng lẽ bổ sung ___ Thế nhưng Thịnh Tịch Niên thì không được.
Nhan Diên nhìn hộp bánh Khởi Tinh đưa tới, trầm mặc một chút, cuối cùng đột nhiên lại nở nụ cười, nhận lấy.
Rốt cuộc cậu ta cũng thật lòng thật dạ mà quay sang nói với Khởi Tinh một tiếng ‘Cảm ơn’.
“Không cần khách sáo.” Khởi Tinh nghĩ một chút, bước nửa bước tới gần rồi nhỏ giọng thương lượng với Nhan Diên, “Vậy lúc gặp Thịnh Tịch Niên, anh có thể đừng kể với anh ấy là tôi lại suýt đánh nhau được không?”
“….” Nhan Diên không nhịn được bật cười, đáp, “Có thể.”
Khởi Tinh yên tâm hẳn, hai người cùng nhau cầm bánh đi về khách sạn. Phòng của Nhan Diên cùng tầng với bọn họ, ở ngay gần thang máy. Tới cửa phòng, Nhan Diên nói Khởi Tinh chờ một chút, lát sau thì mang ra một hộp chococate hạt dẻ cỡ nhỏ cho cậu.
Cái hộp ấy chỉ lớn hơn bàn tay Khởi Tinh một chút, bên trên vẽ hình một chú sóc. Có sáu viên chocolate chia làm hai hàng, được xếp ngay ngắn chỉnh tề, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo lại dễ thương.
“Hôm nay tôi đã mua ở siêu thị, vị cũng không tồi.” Nhan Diên nói, “Coi như đáp lại phần bánh của cậu… Còn có, xin lỗi.”
Khởi Tinh nhận hộp chocolate, cậu thích nó chết đi được, vô cùng cao hứng mà cầm về phòng mình. Thịnh Tịch Niên lúc này vừa mới đóng máy tính, thấy cậu về liền hỏi: “Sao em đi lâu vậy?”
Khởi Tinh đặt hộp bánh lên trên bàn trà trong phòng khách: “Trên đường đi em có gặp Nhan Diên.”
“…..” Thịnh Tịch Niên ngẩng đầu nhìn Khởi Tinh, “Sau đó thì sao?”
“Ánh mắt đó của anh là thế nào vậy hả ___” Khởi Tinh bĩu môi, “Yên tâm, sau đó bọn em đi mua bánh ngọt, rồi còn cùng nhau tản bộ, tiếp đó là đi về.”
Nói xong Khởi Tinh huơ huơ hộp chocolate trước mặt Thịnh Tịch Niên, có phần đắc ý nói: “Anh ấy tặng em chocolate.”
“Hai người tản bộ cùng nhau, đi mua bánh ngọt cùng nhau, rồi cậu ấy còn tặng em chocolate?”
Thịnh Tịch Niên không hề dự đoán được câu chuyện lại phát triển thế này, chẳng thể nói rõ được tâm tình bây giờ của anh là gì nữa, cuối cùng chỉ hỏi: “Tại sao cậu ấy lại tặng em chocolate?”
Khởi Tinh đã mở bánh ra ăn, cậu vừa nói mập mờ còn phải vừa nói dối: “Bởi vì anh ấy thấy em vô cùng soái, em thấy anh ấy lớn lên cũng không tồi, người trông đẹp mắt thì đều hợp ý em.”
Cũng không biết là ai ban đầu vừa nghe thấy cái tên Nhan Diên thì trong đầu liền vang lên cảnh báo cấp 10.
Khởi Tinh là kiểu người đã nói là mang thù tức là sẽ mang thù, một khi có người đắc tội với cậu, thì mặc kệ là trường hợp nào, cậu sẽ lập tức ở trước mặt kẻ đó mà nhanh nhẹn trả thù lại, là một kiểu người có thù tất báo điển hình. Nhưng nếu không mang thù, thì chỉ cần người khác thật tâm thật ý đối xử tốt với cậu một chút, cậu sẽ bắt đầu cảm động và luôn nhớ đến điểm tốt của người ấy.
Khởi Tinh yêu ghét rõ ràng, nói cho cùng, cũng là vì cậu không thể tiếp nhận nổi cái sự hư tình giả ý và dối gạt mà thôi, ví dụ như Khởi Vinh Bân vậy.
Thịnh Tịch Niên cũng ngồi xuống ghế sofa, Khởi Tinh vẫn vùi đầu vào ăn bánh, trên mặt dính kem bơ cũng không biết, Thịnh Tịch Niên liền đưa tay lên nhẹ nhàng lau giúp cậu.
Mấy hôm trước Thịnh Tịch Niên còn lo rằng Khởi Tinh sẽ ghen vì chuyện mình và Nhan Diên cùng nhau đi công tác, hiện tại quan hệ giữa Khởi Tinh và đối phương đã tốt lên, nhưng anh thì có hơi mất hứng, hỏi xong vấn đề chocolate, anh lại tiếp: “Vậy sao hai người lại đi tản bộ cùng nhau?”
Nghĩ một chút, anh bổ sung: “Đã muộn thế này rồi.”
Rốt cuộc Khởi Tinh cũng nhận thấy có gì đó không đúng, cậu ngẩng đầu nhìn Thịch Tịch Niên một lúc, vẻ mặt không thể tin nổi.
“…. Anh không phải là đang ăn giấm của em với Nhan Diên đấy chứ?”
Khởi Tinh kinh ngạc tới độ ngừng cả ăn bánh kem: “Không thể nào, một người đã từng thích thầm anh, còn một người là hiện tại đang yêu anh đó, anh đi ghen với Trác Trừng Dương có khi còn đáng tin hơn ý.”
Thịnh Tịch Niên quả thật không còn lời nào để nói, anh liếc nhìn Khởi Tinh, mặt không đổi sắc mà gật đầu: “Em nói đúng, sau này em cũng liên hệ với Trác Trừng Dương ít thôi.”
Trác Trừng Dương xa cách ngàn dặm còn chưa biết mình nằm không cũng trúng đạn. Sau đó Thịnh Tịch Niên lại giáo huấn: “Sắp ngủ rồi em ăn ít đồ ngọt thôi.”
_____ Bị nói trúng một cái là lảng ngay sang chuyện khác. Khởi Tinh mau chóng đút miếng bánh nữa vào miệng, hệt như một con Hamster đang tích trữ đồ ăn vậy. Ăn xong cậu còn quay sang nhỏ giọng lên án Thịnh Tịch Niên: “Em còn chưa no, mà bây giờ em thấy anh chỉ yêu em có 99% thôi ý, may là em yêu anh tận 101% đấy.”
Thịnh Tịch Niên bị cậu chọc cười, thế nhưng vẫn không nhượng bộ: “Ăn miếng cuối cùng này thôi, em ăn từ tốn một chút.”
Anh nghĩ, có lẽ chẳng ai có thể cứng rắn được với Khởi Tinh.
Hết chương 27.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook