Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!
-
Chương 40
Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |
Tiệc mừng ở lầu Tuý Xuân tan rã không vui, Thu Hân Nhiên chẳng hiểu sao nàng bị phạt một năm bổng lộc. Nguyên Chu theo tên môi giới đi nhận người, Thu Hân Nhiên đi theo sau. Nàng đứng trên hành lang ở lầu hai nhìn đám người Hạ Tu Ngôn kéo nhau xuống lầu.
Hạ Tu Ngôn đi cuối cùng nên ở trên hành lang lầu hai lúc này chỉ còn lại hai người. Cậu nhìn Thu Hân Nhiên, lạnh lùng nói:
“Nếu cô vẫn không biết học cách che giấu sắc mặt như hôm nay, tôi khuyên cô nên nhanh chóng quay về núi đi.”
Nói đoạn, cậu quay người bỏ đi. Thu Hân Nhiên khẽ cắn môi, chắp tay đứng nguyên tại chỗ nghe tiếng bước chân của Hạ Tu Ngôn càng lúc càng xa, mãi cho đến khi nó chìm trong tiếng người nói chuyện ồn ào dưới đại sảnh.
Mấy hôm sau, Bạch Cảnh Minh đột nhiên gọi nàng đến dặn dò:
“Trò sang hỗ trợ nhóm người mới vào Tư Thiên Giám làm việc đi, bên Học Cung sẽ có người khác đi thay.”
Thu Hân Nhiên không hiểu, hỏi:
“Thưa thầy, đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Nét mặt của Bạch Cảnh Minh thoáng lộ ra vẻ do dự hiếm có, ông hỏi:
“Gần đây trò đã làm gì phật lòng Hạ thế tử hả?”
Bạch Cảnh Minh thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của nàng, trong lòng hiểu rõ sự tình thế nào, khẽ thở dài nói:
“Trò tạm thời lánh mặt một thời gian đi.”
Thu Hân Nhiên ôm mối nghi hoặc trong lòng rời khỏi phòng làm việc của Bạch Cảnh Minh. Sau đó, nàng và Nguyên Chu đi tìm hiểu mới biết được nguyên do. Chẳng biết sao Thánh thượng đã biết chuyện xảy ra hôm đó ở lầu Tuý Xuân. Ngô đại nhân sau khi ra khỏi cung thì đánh Ngô Bằng hai mươi roi khiến hắn nằm liệt giường nửa tháng. Ông ta còn cấm túc hắn ở nhà đóng cửa hối lỗi thêm một tháng nữa.
Có vô số tin đồn liên quan đến chuyện này, nhưng phiên bản có vẻ đáng tin nhất là Thu Hân Nhiên và Ngô Bằng đánh nhau ở quán rượu. Ngô Bằng vô tình làm vỡ ngọc bội của công chúa Minh Dương để lại nên đã chọc giận Hạ Tu Ngôn. Nay Ngô Bằng bị phạt, Thu Hân Nhiên cũng lánh mặt không xuất hiện ở Học cung nữa càng làm cho phiên bản này càng thêm đáng tin.
Thu Hân Nhiên thấy chuyện này khá buồn cười, nhưng nghĩ đến lời hôm đó Hạ Tu Ngôn đã nói ở lầu Tuý Xuân, nàng lại thấy chán nản. Nàng không biết lời của cậu có mấy phần là thật. Nếu ngọc bội bị vỡ đôi kia là di vật của công chúa Minh Dương thì nàng khó lòng mà thoát tội, có lẽ bây giờ Hạ Tu Ngôn rất oán ghét nàng. Mỗi lần nghĩ đến điều này, nàng lại thấy phiền lòng.
Điều vui mừng duy nhất là tin Dư Âm đã dẫn Tiểu Mai rời khỏi kinh thành Trường An mà Nguyên Chu vừa thông báo. Vừa khéo lúc này Ngô bằng đang bị cấm túc trong nhà nên nàng chẳng cần lo lắng sẽ bị hắn trả thù.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến đầu xuân, cũng là năm thứ ba nàng ở Trường An. Cuộc sống tựa như mây bay nước chảy, nhớ lại mùa xuân nàng vào cung lần đầu tiên vẫn cứ như mới ngày hôm qua. Đối với nàng, thời gian hai năm ngắn ngủi ở trong Hoàng cung còn dài hơn thời gian mười ba năm nàng tu hành ở trên núi.
…
Đầu hạ, Hoàng cung bày yến ẩm mừng tiết Khất Xảo [1] vào đêm Thất Tịch [2] trong Ngự Hoa Viên.
[1-2]
Đêm đó, ánh trăng rất đẹp. Bạch Cảnh Minh dẫn Nguyên Chu vào cung dự yến. Hôm nay thành Trường An rất náo nhiệt, người đã thành gia thất thì vội vàng về sum họp với gia đình, người còn độc thân thì tụ tập bạn bè đến lầu Tuý Xuân uống rượu vui chơi. Mấy quan viên ở Tư Thiên Giám cũng vậy, chẳng ai muốn trực ban ở đài Quan Tinh vào đêm Thất Tịch như hôm nay. Vì vậy khi quan Chủ bạ [3] đánh tiếng muốn nàng đổi phiên trực, Thu Hân Nhiên đành bất đắc dĩ nhận công việc chẳng ai muốn này, coi như làm bù lại thời gian nghỉ phép nửa tháng trước.
[3]
Đài Quan Tinh [4] cách Ngự Hoa Viên không xa lắm, ngồi ở đó vẫn nghe được tiếng nhạc văng vẳng. Đêm nay trăng sáng sao thưa, quan sát kỹ mới thấy hai ngôi sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Thu Hân Nhiên nhàm chán ngồi trên bàn, liếc mắt thấy đồng hồ nước đã điểm giờ Tuất ba khắc [5] thì ngáp dài một cái, thu dọn đi về nghỉ ngơi.
[4-5]
Ngự Hoa Viên có rất nhiều đường nhỏ quanh co vắng vẻ, nếu không phải là người thường hay đi lại trong cung, chẳng mấy ai có thể rõ ràng hết nơi này. Thu Hân Nhiên ra khỏi đài Quan Tinh, dự định men theo đường nhỏ đi xuyên qua Ngự Hoa Viên đến cửa Bắc và ra khỏi cung từ đó. Lúc đang đi dọc lan can cạnh hồ nước, Thu Hân Nhiên bỗng nghe tiếng bước chân sột soạt vang lên, ngẩng đầu lên thấy có người lao ra từ cửa Nguyệt Môn [6] và đâm sầm vào nàng.
[6]
Cả hai người ngã nhào trên mặt đất, Thu Hân Nhiên đau đớn nhăn mặt, xoa tay đứng lên thấy người vừa đâm vào nàng là Thất công chúa Lý Hàm Như.
“Là Thất Công chúa sao?”
Thu Hân Nhiên giật mình, ngồi xuống dìu Lý Hàm Như đứng dậy:
“Công chúa có sao không?”
Lý Hàm Như đang muốn quát lên, nghe thấy người đối diện là Thu Hân Nhiên đành nhịn lại, nói:
“Ta không sao.”
Thu Hân Nhiên thấy Lý Hàm Như có vẻ hốt hoảng thì hỏi:
“Ngài không sao chứ?”
Lý Hàm Như tựa như muốn nói điều gì, đôi mày chau lại lộ ra tâm sự nặng nề, do dự một lúc mới kéo tay Thu Hân Nhiên hỏi:
“Cô có nhìn thấy Cao Dương không?”
Thu Hân Nhiên chẳng hiểu trăng sao gì, hỏi lại:
“Ngài tìm Cao Dương làm gì?”
“Ta tìm hắn có việc rất quan trọng.”
Lý Hàm Như cắn môi, vẻ mặt khó coi. Thu Hân Nhiên liếc nhìn hướng Lý Hàm Như chạy đến, mơ hồ nhớ ra đó là hướng đi đến cung Tố Tiêu. Cung Tố Tiêu nằm ở cực bắc của hoàng cung, là cung điện phụ khá hẻo lánh. Bây giờ ở Ngự Hoa Viên đang yến ẩm náo nhiệt, sao Lý Hàm Như lại đến chỗ ấy?
Lý Hàm Như thấy ánh mắt của Thu Hân Nhiên thì lên tiếng:
“Ta đã gặp Hạ Tu Ngôn ở cung Tố Tiêu.”
Nghe câu nói không đầu không đuôi như thế, Thu Hân Nhiên trố mắt nhìn Lý Hàm Như.
“Đêm nay hắn uống khá nhiều rượu, đang ở điện phụ nghỉ ngơi. Ta thấy hắn có vẻ không khoẻ nên muốn chạy đi tìm Cao Dương.”
Thu Hân Nhiên bắt ra được điểm kỳ quặc, hỏi lại:
“Sao ngài chẳng dẫn người hầu nào lại đi một mình đến cung Tố Tiêu gặp Hạ thế tử vậy?”
Cả khuôn mặt của Lý Hàm Như đỏ lên, lắp bắp nói:
“Ta…Ta vốn không phải đi gặp hắn! Cũng chẳng biết tại sao lại gặp được hắn say rượu ở điện phụ kia nữa.”
Dứt lời, Lý Hàm Như bắt đầu thấy hối hận, buồn bực nói:
“Tóm lại bây giờ ta phải đi tìm Cao Dương!”
Thu Hân Nhiên tốt bụng nhắc nhở:
“Nếu Hạ thế tử không khoẻ thì nên đi mời thái y chứ không cần tìm Cao Dương đâu.”
“Là hắn bảo ta đi tìm Cao Dương.”
Lý Hàm Như có vẻ bực bội nói.
Thu Hân Nhiên hỏi tiếp:
“Hạ thế tử lúc ấy ra sao?”
“Hắn… nôn thốc nôn tháo, mặt mày tái mét, cả người vô lực.”
Triệu chứng này không có gì đặc biệt, nhưng từ khi biết chuyện có người ngấm ngầm hạ độc trong thuốc uống hằng ngày của Hạ Tu Ngôn, Thu Hân Nhiên không khỏi nghi ngờ việc này là âm mưu của ai đó. Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì ai dám ngang nhiên hạ độc ở ngay trong cung như thế? Hơn nữa, Hạ Tu Ngôn cũng không bảo Lý Hàm Như gọi thái y, hẳn là không có nguy hiểm tính mạng, chẳng lẽ là uống quá nhiều thật?
“Vậy để thần giúp ngài tìm một tay.”
Thu Hân Nhiên do dự nói.
Lý Hàm Như liếc Thu Hân Nhiên từ trên xuống dưới một lượt, nói:
“Không cần, ta sẽ sai người đi tìm. Cô sang bên kia trông nom hắn giúp ta, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phiền.”
Thu Hân Nhiên cảm giác được chuyện này không ổn, nhưng chưa chờ nàng từ chối thì Lý Hàm Như đã xách váy chạy đi mất rồi.
Nàng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đứng nhìn con đường mòn đen kịt phía sau cửa Nguyệt Môn, cuối cùng thở dài nhấc chân bước về phía đó.
Nàng rẽ vào hành lang bên trái, đi thêm vài bước nữa đã đến cung Tố Tiêu. Lúc này cung Tố Tiêu tối đen như mực. Nàng đứng trước cung một lúc mới cẩn thận đẩy cửa ra.
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, đồng thời ánh trăng bạc bên ngoài nương theo khe cửa chiếu vào.
Nàng rón rén đi vào nhìn quanh một vòng. Cả căn phòng đen kịt, không thể nhìn đủ cả bàn tay. Dù nhìn thế nào thì chẳng giống có người đang ở đây. Thu Hân Nhiên lo lắng, sợ hãi rụt tay về, không biết nên vào tìm hay chờ có người đến rồi mới bước vào.
‘Hạ Tu Ngôn sẽ không chết ở bên trong đấy chứ?’
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng nàng giật thót.
‘Chắc không đến mức ấy đâu nhỉ.’
Thu Hân Nhiên tự trấn an mình, thầm nghĩ Hạ Tu Ngôn đúng là món nợ của nàng, ít nhất phải là món nợ ngàn năm.
Thu Hân Nhiên đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên một tiếng bình hoa rơi xuống đất vang lên, tựa như có người cố tình đánh rơi.
“Choang!” lại một tiếng đồ sứ vỡ tan làm Thu Hân Nhiên giật thót tim.
‘Xem ra vẫn còn sống tốt.’
Thu Hân Nhiên an lòng, đánh bạo đẩy cửa ra dò dẫm bước vào phòng. Nương theo ánh trăng mờ ảo, nàng sờ soạng ở trên bàn tìm que đánh lửa để thắp nến lên. Đột nhiên có ai đó kẹp chặt vai phải của nàng và kéo nàng đến tủ gỗ gần đó. Người nọ dùng cả thân thể ghì nàng lên cánh cửa khiến nàng không thể cử động rồi đưa tay bóp cổ của nàng.
“A…”
Đầu của Thu Hân Nhiên đập mạnh lên cánh cửa gỗ phát ra một tiếng “cộp” rất lớn, đau đến mức trào cả nước mắt, sau đó người đang bóp cổ thấp giọng hỏi:
“Nói! Là kẻ nào phái ngươi tới?”
Thu Hân Nhiên thấy giọng nói này rất quen tai, cố gắng mở to hai mắt để nhìn kỹ người đó nhưng mắt của nàng nhoè đi vì nước mắt.
“Thế…tử…”
Lời của nàng vừa thốt ra, tay của người nọ chợt buông lỏng, kinh ngạc hỏi:
“Là cô?”
Người đối diện im lặng một hồi, buông cổ của nàng ra, hỏi:
“Sao cô lại đến đây?”
Thu Hân Nhiên kho khan, vừa sờ cổ vừa giải thích:
“Tôi gặp Thất công chúa ở đường nhỏ trong Ngự Hoa Viên, Thất công chúa nói ngài say rượu lại không khoẻ nên đang đi tìm người đến xem. Thất công chúa bảo tôi đến đây xem chừng nhỡ đâu ngài xảy ra chuyện gì.”
Hạ Tu Ngôn nghe Thu Hân Nhiên là do Lý Hàm Như bảo nàng đến thì nhỏ giọng lầu bầu tựa như đang mắng ai đó. Thu Hân Nhiên trấn an:
“Công chúa sẽ nhanh chóng tìm người đến thôi.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng đáp:
“Nàng ta sẽ không đến.”
“Sao thế tử biết?
Hạ Tu Ngôn im lặng không trả lời. Cuối cùng Thu Hân Nhiên nhận ra có gì đó kỳ quái. Hai người đang dính chặt vào nhau nên dù cách một lớp trang phục nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao bất thường và hơi thở đè nén của cậu trong bóng tối.
“Thế tử làm sao thế?”
Thu Hân Nhiên đang định đẩy Hạ Tu Ngôn ra để nhìn rõ tình trạng của cậu. Nào ngờ vừa đưa tay lên đã bị cậu nắm chặt. Bàn tay của cậu nóng như lửa thiêu, vừa chạm đến cổ tay của nàng thì lập tức buông ra, cả người nghiêng ngả dựa vào cánh cửa.
“Dìu tôi qua đó.”
Thiếu niên đang đứng trong bóng tối nhỏ giọng sai khiến. Cậu choàng tay lên vai của nàng, một nửa trọng lượng cơ thể dồn lên trên người của cô gái nhỏ. Thu Hân Nhiên luống cuống, vòng tay ôm lấy eo của Hạ Tu Ngôn, lảo đảo đi từng bước dìu cậu đến bên giường thì buông tay ra làm cả người của cậu ngã nhào xuống.
Cậu rên một tiếng đau đớn. Nàng giật thót, vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.”
Người nằm trên giường không hề trả lời, Thu Hân Nhiên lại thận trọng lần dò đi đến cái bàn gần đó đốt nến lên. Nàng đóng cửa phòng, vừa quay lại giường chưa kịp hỏi gì đã bị tình trạng của Hạ Tu Ngôn làm giật mình.
Hạ Tu Ngôn khác hẳn bộ dạng say rượu, cả người vô lực và mặt mày tái mét như trong lời của Lý Hàm Như. Lúc này, tóc mai của cậu lộn xộn, một vài sợi tóc rũ xuống phía trước, khuôn mặt trắng noãn ửng đỏ lạ thường, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Đôi mắt ngày thường luôn lạnh lùng lãnh đạm bây giờ lại ướt át như đẫm mưa xuân, đuôi mắt ửng hồng. Cậu chống tay ngồi dậy, mồ hôi trên trán chảy dọc theo gò má xuống yết hầu và rơi vào trong cổ áo.
Thấy ánh mắt của nàng nhìn mình, Hạ Tu Ngôn cất giọng khàn khàn, lạnh lùng nói:
“Cô đang nhìn đâu vậy?”
Thu Hân Nhiên lập tức thành thật cúi đầu nhìn xuống chân nói:
“Thế tử đã ăn nhầm cái gì sao?”
“Là Dung Lê Hương.”
Thu Hân Nhiên nghe cậu trúng Dung Lê Hương thì lạnh cả người, bất giác lùi về sau một bước. Có rất nhiều thứ bị cấm ở trong cung, Dung Lê Hương này chính là một trong số đó. Loại thuốc này nếu pha vào rượu sẽ có tác dụng thúc tình trợ hứng, sau khi dùng nó trên người sẽ toả ra mùi hương hoa lê nhàn nhạt. Tiếc là thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, dễ khiến người dùng trở nên táo bạo và hung hãn. Nghe nói có vị phi tần ở tiền triều dùng thuốc này khi hầu ngủ hoàng đế, sáng hôm sau người ta phát hiện nàng ta đã chết trên long sàng [7]. Kể từ đó, loại thuốc này dần dần biến mất ở trong cung.
[7]
Tại sao lại có người cho Hạ Tu Ngôn dùng loại thuốc này?
Thu Hân Nhiên chau mày suy tư một hồi, đột nhiên Hạ Tu Ngôn dựa vào tường, vươn tay ra với nàng, giọng lạnh lùng nói:
“Đến đây dìu tôi đứng lên!”
Thu Hân Nhiên thoáng do dự một chút, đành cắn răng đến gần cầm lấy tay cậu. Nào ngờ nàng vừa chạm vào tay của cậu, Hạ Tu Ngôn đã dùng sức kéo nàng một cái. Thu Hân Nhiên vừa thốt lên một tiếng kinh ngạc thì cả người đã nằm trọn trong vòng tay của cậu…
– Hết chương 40-
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên |
Tiệc mừng ở lầu Tuý Xuân tan rã không vui, Thu Hân Nhiên chẳng hiểu sao nàng bị phạt một năm bổng lộc. Nguyên Chu theo tên môi giới đi nhận người, Thu Hân Nhiên đi theo sau. Nàng đứng trên hành lang ở lầu hai nhìn đám người Hạ Tu Ngôn kéo nhau xuống lầu.
Hạ Tu Ngôn đi cuối cùng nên ở trên hành lang lầu hai lúc này chỉ còn lại hai người. Cậu nhìn Thu Hân Nhiên, lạnh lùng nói:
“Nếu cô vẫn không biết học cách che giấu sắc mặt như hôm nay, tôi khuyên cô nên nhanh chóng quay về núi đi.”
Nói đoạn, cậu quay người bỏ đi. Thu Hân Nhiên khẽ cắn môi, chắp tay đứng nguyên tại chỗ nghe tiếng bước chân của Hạ Tu Ngôn càng lúc càng xa, mãi cho đến khi nó chìm trong tiếng người nói chuyện ồn ào dưới đại sảnh.
Mấy hôm sau, Bạch Cảnh Minh đột nhiên gọi nàng đến dặn dò:
“Trò sang hỗ trợ nhóm người mới vào Tư Thiên Giám làm việc đi, bên Học Cung sẽ có người khác đi thay.”
Thu Hân Nhiên không hiểu, hỏi:
“Thưa thầy, đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Nét mặt của Bạch Cảnh Minh thoáng lộ ra vẻ do dự hiếm có, ông hỏi:
“Gần đây trò đã làm gì phật lòng Hạ thế tử hả?”
Bạch Cảnh Minh thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt của nàng, trong lòng hiểu rõ sự tình thế nào, khẽ thở dài nói:
“Trò tạm thời lánh mặt một thời gian đi.”
Thu Hân Nhiên ôm mối nghi hoặc trong lòng rời khỏi phòng làm việc của Bạch Cảnh Minh. Sau đó, nàng và Nguyên Chu đi tìm hiểu mới biết được nguyên do. Chẳng biết sao Thánh thượng đã biết chuyện xảy ra hôm đó ở lầu Tuý Xuân. Ngô đại nhân sau khi ra khỏi cung thì đánh Ngô Bằng hai mươi roi khiến hắn nằm liệt giường nửa tháng. Ông ta còn cấm túc hắn ở nhà đóng cửa hối lỗi thêm một tháng nữa.
Có vô số tin đồn liên quan đến chuyện này, nhưng phiên bản có vẻ đáng tin nhất là Thu Hân Nhiên và Ngô Bằng đánh nhau ở quán rượu. Ngô Bằng vô tình làm vỡ ngọc bội của công chúa Minh Dương để lại nên đã chọc giận Hạ Tu Ngôn. Nay Ngô Bằng bị phạt, Thu Hân Nhiên cũng lánh mặt không xuất hiện ở Học cung nữa càng làm cho phiên bản này càng thêm đáng tin.
Thu Hân Nhiên thấy chuyện này khá buồn cười, nhưng nghĩ đến lời hôm đó Hạ Tu Ngôn đã nói ở lầu Tuý Xuân, nàng lại thấy chán nản. Nàng không biết lời của cậu có mấy phần là thật. Nếu ngọc bội bị vỡ đôi kia là di vật của công chúa Minh Dương thì nàng khó lòng mà thoát tội, có lẽ bây giờ Hạ Tu Ngôn rất oán ghét nàng. Mỗi lần nghĩ đến điều này, nàng lại thấy phiền lòng.
Điều vui mừng duy nhất là tin Dư Âm đã dẫn Tiểu Mai rời khỏi kinh thành Trường An mà Nguyên Chu vừa thông báo. Vừa khéo lúc này Ngô bằng đang bị cấm túc trong nhà nên nàng chẳng cần lo lắng sẽ bị hắn trả thù.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến đầu xuân, cũng là năm thứ ba nàng ở Trường An. Cuộc sống tựa như mây bay nước chảy, nhớ lại mùa xuân nàng vào cung lần đầu tiên vẫn cứ như mới ngày hôm qua. Đối với nàng, thời gian hai năm ngắn ngủi ở trong Hoàng cung còn dài hơn thời gian mười ba năm nàng tu hành ở trên núi.
…
Đầu hạ, Hoàng cung bày yến ẩm mừng tiết Khất Xảo [1] vào đêm Thất Tịch [2] trong Ngự Hoa Viên.
[1-2]
Đêm đó, ánh trăng rất đẹp. Bạch Cảnh Minh dẫn Nguyên Chu vào cung dự yến. Hôm nay thành Trường An rất náo nhiệt, người đã thành gia thất thì vội vàng về sum họp với gia đình, người còn độc thân thì tụ tập bạn bè đến lầu Tuý Xuân uống rượu vui chơi. Mấy quan viên ở Tư Thiên Giám cũng vậy, chẳng ai muốn trực ban ở đài Quan Tinh vào đêm Thất Tịch như hôm nay. Vì vậy khi quan Chủ bạ [3] đánh tiếng muốn nàng đổi phiên trực, Thu Hân Nhiên đành bất đắc dĩ nhận công việc chẳng ai muốn này, coi như làm bù lại thời gian nghỉ phép nửa tháng trước.
[3]
Đài Quan Tinh [4] cách Ngự Hoa Viên không xa lắm, ngồi ở đó vẫn nghe được tiếng nhạc văng vẳng. Đêm nay trăng sáng sao thưa, quan sát kỹ mới thấy hai ngôi sao Ngưu Lang và Chức Nữ. Thu Hân Nhiên nhàm chán ngồi trên bàn, liếc mắt thấy đồng hồ nước đã điểm giờ Tuất ba khắc [5] thì ngáp dài một cái, thu dọn đi về nghỉ ngơi.
[4-5]
Ngự Hoa Viên có rất nhiều đường nhỏ quanh co vắng vẻ, nếu không phải là người thường hay đi lại trong cung, chẳng mấy ai có thể rõ ràng hết nơi này. Thu Hân Nhiên ra khỏi đài Quan Tinh, dự định men theo đường nhỏ đi xuyên qua Ngự Hoa Viên đến cửa Bắc và ra khỏi cung từ đó. Lúc đang đi dọc lan can cạnh hồ nước, Thu Hân Nhiên bỗng nghe tiếng bước chân sột soạt vang lên, ngẩng đầu lên thấy có người lao ra từ cửa Nguyệt Môn [6] và đâm sầm vào nàng.
[6]
Cả hai người ngã nhào trên mặt đất, Thu Hân Nhiên đau đớn nhăn mặt, xoa tay đứng lên thấy người vừa đâm vào nàng là Thất công chúa Lý Hàm Như.
“Là Thất Công chúa sao?”
Thu Hân Nhiên giật mình, ngồi xuống dìu Lý Hàm Như đứng dậy:
“Công chúa có sao không?”
Lý Hàm Như đang muốn quát lên, nghe thấy người đối diện là Thu Hân Nhiên đành nhịn lại, nói:
“Ta không sao.”
Thu Hân Nhiên thấy Lý Hàm Như có vẻ hốt hoảng thì hỏi:
“Ngài không sao chứ?”
Lý Hàm Như tựa như muốn nói điều gì, đôi mày chau lại lộ ra tâm sự nặng nề, do dự một lúc mới kéo tay Thu Hân Nhiên hỏi:
“Cô có nhìn thấy Cao Dương không?”
Thu Hân Nhiên chẳng hiểu trăng sao gì, hỏi lại:
“Ngài tìm Cao Dương làm gì?”
“Ta tìm hắn có việc rất quan trọng.”
Lý Hàm Như cắn môi, vẻ mặt khó coi. Thu Hân Nhiên liếc nhìn hướng Lý Hàm Như chạy đến, mơ hồ nhớ ra đó là hướng đi đến cung Tố Tiêu. Cung Tố Tiêu nằm ở cực bắc của hoàng cung, là cung điện phụ khá hẻo lánh. Bây giờ ở Ngự Hoa Viên đang yến ẩm náo nhiệt, sao Lý Hàm Như lại đến chỗ ấy?
Lý Hàm Như thấy ánh mắt của Thu Hân Nhiên thì lên tiếng:
“Ta đã gặp Hạ Tu Ngôn ở cung Tố Tiêu.”
Nghe câu nói không đầu không đuôi như thế, Thu Hân Nhiên trố mắt nhìn Lý Hàm Như.
“Đêm nay hắn uống khá nhiều rượu, đang ở điện phụ nghỉ ngơi. Ta thấy hắn có vẻ không khoẻ nên muốn chạy đi tìm Cao Dương.”
Thu Hân Nhiên bắt ra được điểm kỳ quặc, hỏi lại:
“Sao ngài chẳng dẫn người hầu nào lại đi một mình đến cung Tố Tiêu gặp Hạ thế tử vậy?”
Cả khuôn mặt của Lý Hàm Như đỏ lên, lắp bắp nói:
“Ta…Ta vốn không phải đi gặp hắn! Cũng chẳng biết tại sao lại gặp được hắn say rượu ở điện phụ kia nữa.”
Dứt lời, Lý Hàm Như bắt đầu thấy hối hận, buồn bực nói:
“Tóm lại bây giờ ta phải đi tìm Cao Dương!”
Thu Hân Nhiên tốt bụng nhắc nhở:
“Nếu Hạ thế tử không khoẻ thì nên đi mời thái y chứ không cần tìm Cao Dương đâu.”
“Là hắn bảo ta đi tìm Cao Dương.”
Lý Hàm Như có vẻ bực bội nói.
Thu Hân Nhiên hỏi tiếp:
“Hạ thế tử lúc ấy ra sao?”
“Hắn… nôn thốc nôn tháo, mặt mày tái mét, cả người vô lực.”
Triệu chứng này không có gì đặc biệt, nhưng từ khi biết chuyện có người ngấm ngầm hạ độc trong thuốc uống hằng ngày của Hạ Tu Ngôn, Thu Hân Nhiên không khỏi nghi ngờ việc này là âm mưu của ai đó. Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì ai dám ngang nhiên hạ độc ở ngay trong cung như thế? Hơn nữa, Hạ Tu Ngôn cũng không bảo Lý Hàm Như gọi thái y, hẳn là không có nguy hiểm tính mạng, chẳng lẽ là uống quá nhiều thật?
“Vậy để thần giúp ngài tìm một tay.”
Thu Hân Nhiên do dự nói.
Lý Hàm Như liếc Thu Hân Nhiên từ trên xuống dưới một lượt, nói:
“Không cần, ta sẽ sai người đi tìm. Cô sang bên kia trông nom hắn giúp ta, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phiền.”
Thu Hân Nhiên cảm giác được chuyện này không ổn, nhưng chưa chờ nàng từ chối thì Lý Hàm Như đã xách váy chạy đi mất rồi.
Nàng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đứng nhìn con đường mòn đen kịt phía sau cửa Nguyệt Môn, cuối cùng thở dài nhấc chân bước về phía đó.
Nàng rẽ vào hành lang bên trái, đi thêm vài bước nữa đã đến cung Tố Tiêu. Lúc này cung Tố Tiêu tối đen như mực. Nàng đứng trước cung một lúc mới cẩn thận đẩy cửa ra.
Tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, đồng thời ánh trăng bạc bên ngoài nương theo khe cửa chiếu vào.
Nàng rón rén đi vào nhìn quanh một vòng. Cả căn phòng đen kịt, không thể nhìn đủ cả bàn tay. Dù nhìn thế nào thì chẳng giống có người đang ở đây. Thu Hân Nhiên lo lắng, sợ hãi rụt tay về, không biết nên vào tìm hay chờ có người đến rồi mới bước vào.
‘Hạ Tu Ngôn sẽ không chết ở bên trong đấy chứ?’
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng nàng giật thót.
‘Chắc không đến mức ấy đâu nhỉ.’
Thu Hân Nhiên tự trấn an mình, thầm nghĩ Hạ Tu Ngôn đúng là món nợ của nàng, ít nhất phải là món nợ ngàn năm.
Thu Hân Nhiên đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên một tiếng bình hoa rơi xuống đất vang lên, tựa như có người cố tình đánh rơi.
“Choang!” lại một tiếng đồ sứ vỡ tan làm Thu Hân Nhiên giật thót tim.
‘Xem ra vẫn còn sống tốt.’
Thu Hân Nhiên an lòng, đánh bạo đẩy cửa ra dò dẫm bước vào phòng. Nương theo ánh trăng mờ ảo, nàng sờ soạng ở trên bàn tìm que đánh lửa để thắp nến lên. Đột nhiên có ai đó kẹp chặt vai phải của nàng và kéo nàng đến tủ gỗ gần đó. Người nọ dùng cả thân thể ghì nàng lên cánh cửa khiến nàng không thể cử động rồi đưa tay bóp cổ của nàng.
“A…”
Đầu của Thu Hân Nhiên đập mạnh lên cánh cửa gỗ phát ra một tiếng “cộp” rất lớn, đau đến mức trào cả nước mắt, sau đó người đang bóp cổ thấp giọng hỏi:
“Nói! Là kẻ nào phái ngươi tới?”
Thu Hân Nhiên thấy giọng nói này rất quen tai, cố gắng mở to hai mắt để nhìn kỹ người đó nhưng mắt của nàng nhoè đi vì nước mắt.
“Thế…tử…”
Lời của nàng vừa thốt ra, tay của người nọ chợt buông lỏng, kinh ngạc hỏi:
“Là cô?”
Người đối diện im lặng một hồi, buông cổ của nàng ra, hỏi:
“Sao cô lại đến đây?”
Thu Hân Nhiên kho khan, vừa sờ cổ vừa giải thích:
“Tôi gặp Thất công chúa ở đường nhỏ trong Ngự Hoa Viên, Thất công chúa nói ngài say rượu lại không khoẻ nên đang đi tìm người đến xem. Thất công chúa bảo tôi đến đây xem chừng nhỡ đâu ngài xảy ra chuyện gì.”
Hạ Tu Ngôn nghe Thu Hân Nhiên là do Lý Hàm Như bảo nàng đến thì nhỏ giọng lầu bầu tựa như đang mắng ai đó. Thu Hân Nhiên trấn an:
“Công chúa sẽ nhanh chóng tìm người đến thôi.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng đáp:
“Nàng ta sẽ không đến.”
“Sao thế tử biết?
Hạ Tu Ngôn im lặng không trả lời. Cuối cùng Thu Hân Nhiên nhận ra có gì đó kỳ quái. Hai người đang dính chặt vào nhau nên dù cách một lớp trang phục nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao bất thường và hơi thở đè nén của cậu trong bóng tối.
“Thế tử làm sao thế?”
Thu Hân Nhiên đang định đẩy Hạ Tu Ngôn ra để nhìn rõ tình trạng của cậu. Nào ngờ vừa đưa tay lên đã bị cậu nắm chặt. Bàn tay của cậu nóng như lửa thiêu, vừa chạm đến cổ tay của nàng thì lập tức buông ra, cả người nghiêng ngả dựa vào cánh cửa.
“Dìu tôi qua đó.”
Thiếu niên đang đứng trong bóng tối nhỏ giọng sai khiến. Cậu choàng tay lên vai của nàng, một nửa trọng lượng cơ thể dồn lên trên người của cô gái nhỏ. Thu Hân Nhiên luống cuống, vòng tay ôm lấy eo của Hạ Tu Ngôn, lảo đảo đi từng bước dìu cậu đến bên giường thì buông tay ra làm cả người của cậu ngã nhào xuống.
Cậu rên một tiếng đau đớn. Nàng giật thót, vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, là tôi không cẩn thận.”
Người nằm trên giường không hề trả lời, Thu Hân Nhiên lại thận trọng lần dò đi đến cái bàn gần đó đốt nến lên. Nàng đóng cửa phòng, vừa quay lại giường chưa kịp hỏi gì đã bị tình trạng của Hạ Tu Ngôn làm giật mình.
Hạ Tu Ngôn khác hẳn bộ dạng say rượu, cả người vô lực và mặt mày tái mét như trong lời của Lý Hàm Như. Lúc này, tóc mai của cậu lộn xộn, một vài sợi tóc rũ xuống phía trước, khuôn mặt trắng noãn ửng đỏ lạ thường, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Đôi mắt ngày thường luôn lạnh lùng lãnh đạm bây giờ lại ướt át như đẫm mưa xuân, đuôi mắt ửng hồng. Cậu chống tay ngồi dậy, mồ hôi trên trán chảy dọc theo gò má xuống yết hầu và rơi vào trong cổ áo.
Thấy ánh mắt của nàng nhìn mình, Hạ Tu Ngôn cất giọng khàn khàn, lạnh lùng nói:
“Cô đang nhìn đâu vậy?”
Thu Hân Nhiên lập tức thành thật cúi đầu nhìn xuống chân nói:
“Thế tử đã ăn nhầm cái gì sao?”
“Là Dung Lê Hương.”
Thu Hân Nhiên nghe cậu trúng Dung Lê Hương thì lạnh cả người, bất giác lùi về sau một bước. Có rất nhiều thứ bị cấm ở trong cung, Dung Lê Hương này chính là một trong số đó. Loại thuốc này nếu pha vào rượu sẽ có tác dụng thúc tình trợ hứng, sau khi dùng nó trên người sẽ toả ra mùi hương hoa lê nhàn nhạt. Tiếc là thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, dễ khiến người dùng trở nên táo bạo và hung hãn. Nghe nói có vị phi tần ở tiền triều dùng thuốc này khi hầu ngủ hoàng đế, sáng hôm sau người ta phát hiện nàng ta đã chết trên long sàng [7]. Kể từ đó, loại thuốc này dần dần biến mất ở trong cung.
[7]
Tại sao lại có người cho Hạ Tu Ngôn dùng loại thuốc này?
Thu Hân Nhiên chau mày suy tư một hồi, đột nhiên Hạ Tu Ngôn dựa vào tường, vươn tay ra với nàng, giọng lạnh lùng nói:
“Đến đây dìu tôi đứng lên!”
Thu Hân Nhiên thoáng do dự một chút, đành cắn răng đến gần cầm lấy tay cậu. Nào ngờ nàng vừa chạm vào tay của cậu, Hạ Tu Ngôn đã dùng sức kéo nàng một cái. Thu Hân Nhiên vừa thốt lên một tiếng kinh ngạc thì cả người đã nằm trọn trong vòng tay của cậu…
– Hết chương 40-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook