Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo
-
Chương 27: Hào môn kiều nữ (6)
Sửa từ cv: Quỳnh Thiên
Hoa Quốc có đặc điểm lớn nhất là cái gì? Nhiều người.
Học sinh cao trung, mười sáu mười bảy tuổi các nam sinh,nữ sinh, hoạt bát hiếu động, Chuunibyou* giai đoạn cuối đã vứt bỏ trị liệu, Tô Kiêu nghĩ lúc mình đi học, vì có thể ăn được đồ ăn hương vị trong phòng ăn tốt một chút, khung cảnh người chen người, là hắn ngạt muốn không thở nổi.
chuunibyou: (中二病 (Trung nhị bệnh)) hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ , chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay "sơ trung" Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.
Tại Việt Nam được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".
Thiên: có bộ anime Chuunibyou demo koi ga shitai ấy nghe tên là hiểu nội dung rồi ha, rất hay luôn ko biết có ai fan anime ko nhỉ?
"Nhược Nhược, trường học không thích hợp với em, muốn học tập, anh cho mời gia sư có được hay không?"
Tô Nhược cúi đầu, nửa gương mặt che lấp trong khăn quàng cổ màu đỏ ô vuông, lộ ra một đôi mắt to ngập nước, thanh âm mềm mại: "Anh hai, anh cùng Tiểu Á, Từ Gia Huy đều đi được đi học,trong nhà chỉ có một mình em..." Muốn nói lại thôi, thích hợp tự suy diễn.
Đối đầu cặp mắt khẩn cầu kia,khí thế Tô Kiêu đột nhiên giảm xuống, càng đối càng yếu, ngôn ngữ gian nan:"Nhược Nhược, nghe lời chúng ta, em muốn học cái gì, anh hai cho người tìm giáo viên tốt nhất, cao thấp béo gầy tùy em chọn."
"Cũng không phải Hoàng đế tuyển phi, anh quá khoa trương."
Tô Kiêu nuốt nước miếng một cái,vươn tay ngăn trở nửa gương mặt, đầu bỏ qua một bên không dám nhìn em gái đáng yêu nhà mình nữa, thính tai đều thấu, trong lòng có một câu MMP* nhất định phải nói! Hắn tình nguyện là tuyển phi a, tốt xấu không có nguy hiểm.
MMP: câu chửi tục như mấy câu TMD..v..v, chửi gì thì...chưa tra ra
Kẻ nào đã nhấc lên chuyện đi học với Nhược Nhược, bị hắn bắt được, nhất định phải chơi chết hắn.
"Nhược Nhược, cha và anh con, không đồng ý cho con đến trường học."
Cha Tô để chén trà trong tay xuống, thở dài một hơi, ưu sầu nói: "Đứa bé không hiểu chuyện, có đôi khi so đại nhân còn nguy hiểm hơn, nhất là thân thể của con..."
"Không sao, cha nhìn con hiện tại đã rất khỏe mạnh."
Tô Nhược đứng lên, vui sướng nhảy nhót hai bước, đem người Tô gia sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch, mau đem cô ấn xuống, để cô ngồi xuống, đừng kích động. Nếu như không phải có hệ thống cam đoan cô tuyệt đối sẽ không vì bệnh tim mà chết sớm, Tô Nhược cũng không dám to gan như vậy. Nguyên chủ thế nhưng bị hù chết. Bởi vậy có thể thấy được cỗ thân thể này có bao nhiêu suy yếu.
Nhưng không có cách, Tô Nhược quay đầu, liếc mắt Nhan Tiểu Á một mực không có lên tiếng, phải hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải đến trường học.
"cha, mẹ, mọi người yên tâm đi,con sẽ chiếu cố thật tốt mình." Tô Nhược hít sâu một hơi, hướng dẫn từng bước nói:
"Con thật sự rất muốn thể nghiệm sinh hoạt trường học một chút, nếu như mọi người không cho con đi, sẽ khiến tâm tình con sa sút, hậm hực, đối với thân thể càng thêm không tốt."
"Kia..." Mẹ Tô mắt nhìn cha Tô, có chút do dự. Tô Kiêu cắn quai hàm, biểu lộ biến hóa không ngừng, cuối cùng hắn rốt cục hạ quyết tâm, nắm chặt tay thiếu nữ yếu đuối, thận trọng vô cùng nói:
" Em xác định thân thể của mình khôngcó vấn đề? Trái tim có thể không đau nhức, có thể chịu được trường hợp huyên náo?"
"Đương nhiên, không có vấn đề."
Ánh mắt của hai người đối mặt, Tô Nhược trong mắt tràn đầy kiên định,hiển nhiên đã xem quyết định đã xong, Tô Kiêu khuyên nhủ cũng không còn cách nào nói ra miệng, yếu ớt thở dài một hơi: "Tốt, anh đồng ý Nhược Nhược em đi học, nhưng mà... Một khi cảm thấy không thoải mái, lập tức gọi bác sĩ, biết chưa?"
Tô Nhược nhu thuận gật đầu:"Biết rồi." Nghĩ nghĩ, cô lại nói: "Con muốn học lớp mười hai, cùng một lớp với Tiểu Á."
Vừa mới bất đắc dĩ nâng chén trà lên uống một ngụm phiền muộn trong lòng đè xuống Tô Kiêu: "Phốc !"
Tô Nhược: "..."
Lau khô nước đọng trên miệng, Tô Kiêu dùng ánh mắt bất khả tư nghị trên dưới đánh giá một vòng cô gái ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng khác nào trải qua địa chấn cấp tám , tất cả đều sụp đổ: "Học lớp mười hai? Nhược Nhược em biết lớp mười hai áp lực lớn bao nhiêu không?"
"Học tập áp lực lớn, đại biểu bọn họ không có thời gian chơi đùa, không có dư thừa tận tinh lực đi khi dễ người nha." Tô Nhược cười mặt mày cong cong.
Tô Kiêu: "..." Có vẻ như thật sự... Có chút đạo lý. Phát giác được người nhà dao động, Tô Nhược lại chậm rãi tăng lớn lợi thế: "Với lại, em chỉ là muốn thử sinh hoạt trường học một chút, không khí mọi người cùng nhau học tập tốt đẹp,dù cho học tập không tốt cũng không quan hệ, không có áp lực."
"Tốt! Học lớp mười hai." Tô Kiêu giải quyết dứt khoát.
Tô Nhược cười cầm một miếng bơ bánh gato, hương vị để cho người ta yêu thích không buông, hài lòng nhìn người Tô gia bị thuyết phục thành công, ngược lại nhìn về phía khác Nhan Tiểu Á, thanhâm êm dịu, lại tự dưng để Nhan Tiểu Á giật cả mình.
"Về sau chúng ta là bạn học,trong trường học, còn thể phiền phức Tiểu Á cô."
"A? Hoan nghênh a!"
Nhan Tiểu Á miễn cưỡng lộ ra cái khuôn mặt tươi cười, nhìn xem bốn người một phương, rõ ràng Tô Nhược chỉ là thân thể mềm yếu, nụ cười ôn hòa, tuổi tác không lớn, nhưng chẳng biết tại sao, giờ khắc này, mảnh không gian này, giống như tất cả đều mang đến cảm giác áp bức.
Cuộc trò chuyện này, quyền chủ động từ đầu tới đuôi đều ở trong tay Tô Nhược.
Không! Làm sao lại thế? Nhan Tiểu Á bỗng nhiên lắc đầu, cảm thấy mình thật sự là suy nghĩ nhiều quá, cô biết,Tô Nhược sau mười ba tuổi liền ở tại trong bệnh viện, lâu dài rất ít đi rangoài, ngẫu nhiên ra ngoài, bên người cũng nhất định là mang theo bảo tiêu, đi cũng là nơi chốn yên lặng.
Hoàn cảnh sinh hoạt, so học sinh còn muốn đơn thuần.
Đúng, Tô Nhược muốn đi học... Nhan Tiểu Á không biết nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lên, khuôn mặt thanh tú viết đầy vui sướng, mặc dù phương diện khác không sánh bằng Tô Nhược, nhưng phương diện học tập, cô cũng sẽ không thua, chí ít...Sẽ không thua một cô gái từ nhỏ đã chưa từng đi học.
"Nhược Nhược ngày mai cô sẽ phải đi học sao? Đến lúc đó chúng ta cùng đi đi." Nhan Tiểu Á đột nhiên trở nên nhiệt tình.
"Sáng mai còn không được,chúng ta muốn đi... Liên lạc hiệu trưởng một chút mới có thể."
Đối mặt với em gái thuần khiết đáng yêu, Tô Kiêu thật sự là nói không nên lời đi đả thông quan hệ, dùng tiền nhét vào trường học loại chuyện này, giống như một giây sau sẽ nhiễm bẩn Tô Nhược.
"Vậy làm phiền phức anh hai."
Tô Nhược nghĩ nghĩ, "Đem em vào học, trong nhà hẳn là muốn tốn không ít tiền đi."
Tô Kiêu: "A? "
Tô Nhược nói: "Không bằng em đi thi, cam đoan mình sẽ không kéo chân sau trường học, như vậy, có thể đường hoàng một chút."
"Không! Không cần." Tô Kiêu tinh thần hoảng hốt nói.
Trong tưởng tượng em gái không rành thế sự, như Tiểu Lộc đơn thuần, đột nhiên vỡ vụn, đi quan hệ cái gì, Nhược Nhược làm sao mà biết được rõ ràng như vậy a a a a! ! ! ! Dưới sự điều khiển của nhà họ Tô, một tuần lễ sau, Tô Nhược rốt cục nhận được tin tức có thể đi học.
Vì thế, Tô gia góp cho Nhất Trung một tòa thư viện mới, còn tu sửa nhà ăn cơm nước, cùng phòng y tế. Tô Nhược đi học ngày đầu tiên là thứ hai, bởi vì muốn thăng quốc kỳ, học sinh nhất định phải mặc đồng phục. Cùng trên mạng đồng phục trắng xanh khác biệt, Nhất Trung đồng phục hơi... Trán. . .có điểm tốt một chút, lấy màu đen làm chủ đạo, phía sau lưng dùng màu trắng in huy hiệu trường Nhất Trung,mặc dù vẫn như cũ lỏng lỏng lẻo lẻo, nhưng tốt xấu là miễn đi đụng màu.
Tô Nhược trong mắt xẹt qua một vòng ưu thương, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, dĩ nhiên lại phải mặc y phục như thế. Khẩn cầu đi.
Thế giới sau tuyệt đối đừng là vườn trường. Tô Nhược lấy dũng khí, cầm quần áo mặc vào. Cũng may thân thể nguyên chủ eo nhỏ chân dài,khuôn mặt lại đầy đủ xinh đẹp, dù cho đồng phục rất áp chế, mặc trên người cô,cũng có cảm giác xinh đẹp mê người.
Nhan Tiểu Á đến trường học, đều là trong nhà lái xe đưa qua, về sau lái xe đưa cha Tô đi làm.
Hiện tại lại thêm Tô Nhược, chổ không đủ, Tô Kiêu liền phải tự mình lái xe, hắn bất đắc dĩ ghévào cửa sổ xe bên cạnh: "Chỗ ngồi phía sau rộng như vậy, chúng ta có thểchen a! Ngày hôm nay anh cũng muốn cùng đến trường."
"Có cha là đủ rồi, buổi sáng hôm nay có một hội nghị, con thay cha đi họp đi." Tô phụ ngồi ở phía trước mở miệng nói.
Tô Kiêu: "... Cha người là cố ý a."
Cha Tô trừng mắt liếc hắn mộtcái: " con cũng muốn không đứng đắn giống tiểu tử nhà người khác sao? Nhanh đi."
"Ồ."
Tô Kiêu cảm thấy mình cảm nhận được tuyệt vọng. Đế Đô sáng sớm giao thông hơi phiền, trở ngại Tô Nhược, đem tốc độ xe lái xe nhiều lần thả chậm, cố đạt được ổn thỏa, lúc đến trường học, đã gần tám giờ, cha Tô để Nhan Tiểu Á đến lớp học trước, ông mang theo Tô Nhược đi gặp hiệu trưởng một chút.
"Được rồi, dượng."
Nhan Tiểu Á đeo cặp, bước nhanh chạy vào phòng học, lúc này cách giờ lên lớp còn mười phút đồng hồ, cô vừa mới ngồi xuống, chung quanh liền vây quanh một vòng người,bọn họ mồm năm miệng mười bát quái. "
Tiểu Á, mới vừa rồi người cùng cậu đi học, là em gái của cậu sao? Dáng dấp thật xinh đẹp."
" Chú đẹp trai kia chính là dượng của cậu cho cậu ở nhờ đi, nhìn thật trẻ trung."
"Em gái của cậu là muốn chuyển trường tới học trường cấp 3 năm đầu sao?"
Nhan Tiểu Á cúi đầu trầm tư vài giây, mới ngẩng đầu, lộ ra mỉm cười vô cùng rực rỡ: " kia không là em gái của tớ rồi~ là con gái của nhà dượng, bởi vì thân thể không tốt, luôn ở nước ngoài an dưỡng, gần đây mới trở về, giống như sẽ chuyển tới lớp chúng ta đi."
"Oa! Chính tông bạch phú mỹ ư! Ở nước ngoài, chẳng phải là Anh ngữ siêu cấp bổng, học tập đặc biệt tốt." "Cái kia..."
Cô gái sờ lên hai gò má, "Chị Nhược Nhược có bệnh tim nghiêm trọng, trước đó ở tại bệnh viện, giống như không được đi học, thành tích học tập..."
Nhan Tiểu Á nói chuyện không quá mức quá phận, "Có thể sẽ không quá tốt."
"Bệnh tim rất nghiêm trọng sao?"
"Thật đáng thương a! Người dáng dấp xinh đẹp khí chất tốt, gia thế tốt, hết lần này đến lần khác không có thân thể khỏe mạnh, lão thiên gia quả nhiên là không công bằng a!"
Nhan Tiểu Á nghe thanh âm người chung quanh thương tiếc, hung hăng cắn môi, cảm giác trọng điểm có phải là bắt lộn, một người cho tới bây giờ chưa từng đi học, cũng bởi vì gia thế dễ tiến vào Nhất Trung, vào ban một tốt nhất, chẳng lẽ liền sẽ không cảm thấy... Không công bằng sao? Nhan Tiểu Á phải đem tiết tấu tách ra trở về, để Tô Nhược nhận thức sai lầm của mình.
"Chị Nhược Nhược xác thực rất đáng thương, chị ấy có thể đi theo tớ, tớ cũng thật cao hứng, chính là sợ về sau điểm bình quân lớp hạ xuống, thầy giáo nhất định sẽ rất tức giận."
Nhan Tiểu Á thở dài một hơi, có vẻ hơi bực bội.
"A? ? Tiểu Á cậu cũng quá đơn thuần đi, bạch phú mỹ giống như thế, thầy mới sẽ không tức giận đâu."
"Chính là nói a! Hiện tại tình huống này có thể dùng tiền đến nơi này chúng ta, khẳng định cùng hiệu trưởng có quan hệ, thầy giáo làm sao lại vì chút chuyện nhỏ này rồi cùng hiệu trưởng không qua được đâu."
"Cho nên nói có tiền thật tốt a! Tiểu Á cậu thật may mắn, có dạng thân thích này."
Bọn họ bên này thảo luận khí thế ngất trời, Từ Gia Huy đi vào phòng học liền nghe đến, hắn vò mái tóc, một cước đạp lên cửa phòng học, đem ánh mắt của mọi người toàn bộ hấp dẫn tới.
"Tôi lúc trước đã nói với các người, học sinh chuyển trường mới tới là thanh mai trúc mã của tôi...Thân thể cô ấy không tốt, trong các người nếu là ai dám phiền cô ấy, khiến cô ấy không được thoải mái, tôi cũng sẽ khiến các người đều không thoải mái, biết không?"
Từ Gia Huy gia thế tốt, người lớn lên đẹp trai, bình thường lại giảng nghĩa khí, cho dù trong lớp hoành hành bá đạo, cũng không có ai thật sự chán ghét hắn. Đương nhiên, tuyệt đại đa số người, là không dám chọc hắn.
Mã Đan, tùy tiện đánh cái trận, làm hư một bộ y phục liền hơn ngàn, ai mẹ nó dám xuống tay, cũng không phải trong nhà có khoáng sản có thể kế thừa.
Hiện tại gặp hắn như thế giữ gìn một cô gái, không ít người phát ra hi hi ha ha tiếng cười, nháy mắt ra hiệu biểu thị chúng ta đều hiểu, tuyệt đối sẽ không đi động đến Tô Nhược, các nữ sinh thì bưng lấy mặt biểu thị thật sự là quá đẹp rồi.
Đương nhiên, còn có một bộ phận lý trí, nghi hoặc nhìn về phía Nhan Tiểu Á. Hai người bọn họ không phải tại kết giao sao? Chẳng lẽ hiện tại. Vâng... Chia tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook