Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
-
Chương 69
“Chính ủy, nói với ngài rồi, vô dụng, ngài còn không tin.” Đường Dật vẫn đứng trên sân thượng xem kịch vui gào lên với Trọng Túc Dương, Trọng Túc Dương nói chuyện này đặc biệt nghiêm trọng, để Phó Sủng viết bản kiểm điểm.
Anh ta dám để Phó Sủng viết bản kiểm điểm, đã nói với Trọng Túc Dương rồi, để anh đi, không chịu, ăn bế môn canh * đi, cũng không đi hỏi thăm một chút, Phó Sủng yêu nghiệt kia, ai cũng không chọc nổi, Trọng Túc Dương cũng không ngoại lệ.
(*) bế môn canh: từ chối không cho khách vào nhà.
Trọng Túc Dương nhìn Đường Dật cười hả hê, hận không thể đi lên xé rách mặt cậu ta, quát Đường Dật: “Thằng nhóc chết tiệt, cậu rất rảnh rỗi hả, không mang lính đi huấn luyện, không lấy tiền lương đúng không?”
Vẻ mặt Đường Dật không sao cả, cười lạnh một tiếng, quay lại phòng làm việc tiếp tục làm việc.
Phó Sủng cũng trở về sân huấn luyện, không thiếu được bị lính cũ giễu cợt một phen, nhưng nghe kinh nghiệm của Phó Sủng vẫn cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, sau khi biết Phó Sủng là em họ Thành, càng cảm thấy trong cuộc sống này nhiều chuyện quá khéo, quá trùng hợp rồi.
Đường Dật đang làm tài liệu, Kiều Chí Vĩ nhiều việc, nhưng công việc của anh còn nhiều hơn Kiều Chí Vĩ, Trọng Túc Dương không có cách nào, Phó Sủng không muốn viết bản kiểm điểm, cuối cùng vẫn là Đường Dật làm thay, đã quen với cô nhóc này rồi, không viết chắc chắn không viết.
Đó là chính ủy, dù thế nào cũng không thể khiến Trọng Túc Dương khó chịu, Phó Sủng bắt bẻ việc Đường Dật viết kiểm điểm, khẽ nhíu mày: “Không phải em chỉ leo núi thôi sao? Viết vậy cũng hơi quá đáng? Nói em không có tư tưởng giác ngộ, không có kỷ luật.”
Nói cô giống như mười tội nặng nhất, lập tức kéo ra ngoài bắn chết cũng không quá, cô cũng là người bị hại mà? Sao lại không thể tranh thủ chút đồng tình…?
“Không nghe Trọng Túc Dương nói sao? Ấn tượng không khắc sâu, viết lần nữa.” Đường Dật đưa tay giật lấy bản kiểm điểm trong tay Phó Sủng, “Không hài lòng tự mình viết đi, da mặt dày như thế, nhốt lại không muốn nhốt, kiểm điểm không muốn viết, anh viết cho em còn tốt chán.”
Bản kiểm điểm của anh đều do tiểu Hải die end anle equu ydonn viết thay, chỉ có điều sau lần dạy dỗ trước, anh không dám để cho tiểu Hải viết, thằng nhóc chết tiệt đó quá thật thà, có gì viết nấy, đầu óc không biết thay đổi.
“Không phải, viết như vậy, em rất bực tức?” Phó Sủng trả lại Đường Dật, uất ức bĩu môi, “Lúc đầu em đi vào đó không phải định hái quả dại cho anh sao? Anh giúp em viết bản kiểm điểm không nên sao? Em thiếu chút nữa mạng cũng mất, em không chơi, về nhà!”
Khi Phó Sủng nóng nảy lên thật sự mặc kệ, xoay người kéo va li hành lý, thu dọn đồ đạc, Đường Dật buồn bực, đây chính là đứa bé, vội vàng ném bản kiểm điểm trên tay, thuận tay kéo Phó Sủng, nở nụ cười với cô nhóc này: “Anh sai rồi, anh nên viết, thủ trưởng đừng tức giận anh.”
“Buông em ra, em muốn về nhà, nếu không phải anh đưa em đến đơn vị, em có thể xảy ra chuyện sao?” Phó Sủng thuận tay đẩy Đường Dật, nếu không phải tới đơn vị này, đặc biệt nhàm chán, cô có thể ra sau núi hái trái cây sao? Không ra sau núi, cũng không chạm trán sói núi.
Đường Dật kéo Phó Sủng, thuận tay đè Phó Sủng xuống giường, cái trán đè lên trán Phó Sủng: “Được rồi, anh biết rõ em uất ức, nhưng em phải suy nghĩ một chút, em là quân nhân, phạm sai lầm thì phải viết bản kiểm điểm, Trọng Túc Dương không che chở em sao, đổi lại là người khác, cũng không dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy.”
Trọng Túc Dương vẫn hơi thiên vị Phó Sủng, bằng không chuyện như vậy cần phải nhốt lại, sao chỉ có thể viết bản kiểm điểm nhẹ nhàng như vậy.
Phó Sủng nhìn Đường Dật, không nói thêm gì, náo loạn thì náo loạn, được nước làm tới rồi, điểm này cô rõ ràng, thấy Phó Sủng không cáu kỉnh nữa, khóe miệng Đường Dật khẽ nhếch lên, có lúc đặc biệt thích cô nhóc này.
Tốt nhất bạn nên phân tích nói lý với cô ấy, cô vẫn có thể nghe lọt, cũng không phải không có thuốc nào cứu được nữa.
Lúc nộp bản kiểm điểm cho Trọng Túc Dương, Phó Sủng nịnh nọt, lừa Trọng Túc Dương đặc biệt vui vẻ, chuyện như vậy lập tức xòng, bản kiểm điểm cũng không cần viết lại lần nữa.
Chuyện như vậy của Phó Sủng cũng coi như rơi xuống, ngày cứ không nhanh không chậm trôi qua, huấn luyện trước sau như một, chỉ có điều Đường Dật càng thêm bận rộn rồi, huấn luyện càng ngày càng hà khắc, có lúc Phó Sủng cảm giác mình cắn răng liều chết chịu đựng.
Ngày diễn tập gần tới gần, Đường Dật cũng sợ cảm xúc của Phó Sủng quá căng thẳng, đến lúc đó phản tác dụng, dù sao cũng là cô nhóc đã quen không bị quản thúc.
Đúng chủ nhật, Đường Dật tính toán mang Phó Sủng trở về thị trấn một chuyến, do thời gian quá gấp, Phó Sủng đã một tháng không về, vẫn luôn huấn luyện bên trong đại đội, hôm nay biết Thành trở lại, khiến Phó Sủng cao hứng đến hỏng rồi.
Kể từ khi Từ Diêu mang lính đi, anh Thành hoàn toàn không ở nước ngoài thì chính là ở đơn vị với Từ Diêu, cơ hội gặp anh Thành của cô đặc biệt ít.
Thành vĩnh viễn để ý Từ Diêu như vậy, thay vì nói anh được Nhược Sơ bỏ qua, không bằng nói duyên phận chân chính đang đợi anh chính là Từ Diêu.
Sáng sớm, Phó Sủng khó có được dậy đặc biệt sớm, lục tung tủ quần áo rồi, lật quần áo, ném toàn bộ dieendaanleequuydonn từng chiếc lên giường, Đường Dật nhìn càn quét hăng hái, vẻ mặt thất bại: “Bà cô à, em đi gặp anh họ em, em đi xem mắt hả?”
Mặc đồ lính là được rồi? Còn phải ăn mặc long trọng? Cũng không phải đi gặp người yêu cũ.
“Đường Dật, em có thể gặp anh họ rồi.” Phó Sủng cười khanh khách với Đường Dật, “Em phải mặc thật đẹp, nếu không nhìn rất không có mặt mũi?”
Giữa anh Thành và Phó Mặc, cô thích anh Thành hơn một chút, tính tình anh Thành tốt, lại đặc biệt cưng chiều phụ nữ, giống như mấy thằng nhóc nhà họ Thẩm, coi phụ nữ như con gái trong nhà mà nuôi dưỡng.
“Anh đặc biệt hoài nghi, em không phải là em gái của Phó Mặc mà là em gái của Thành, mỗi lần thấy anh ta đều kích động như vậy.”
Đường Dật bất đắc dĩ giúp Phó Sủng dọn dẹp cục diện rối rắm, trước kia Phó Sủng gặp Thành cũng kích động như vậy, từ trường học đi ra đã bắt đầu lẩm bẩm.
Phó Sủng khó khăn mới tìm được bộ quần áo, áo sơ mi vải chiffon màu trắng, kết hợp với quần da mà đen, giày đinh tán, chín chắn lại thời thượng.
Vừa sửa sang lại quần áo, Phó Sủng vừa nói với Đường Dật: “Phó Mặc trừ dữ với em chính là chê bai, còn không cho em nói yêu thương với anh, không giống anh Thành chẳng những cho tiền em, còn nuông chiều em, muốn gì cho cái đó.”
Vẫn còn nói với cô, Đường Dật không có lỗi, xứng đôi, chủ yếu khi đó Thành cảm thấy cũng chỉ có Đường Dật có thể trị được Phó Sủng, người khác không làm được, nhưng Phó Mặc vẫn nói với Phó Sủng, Đường Dật không phải người tốt gì, điểm này Phó Sủng nhớ đặc biệt rõ ràng.
Anh ta dám để Phó Sủng viết bản kiểm điểm, đã nói với Trọng Túc Dương rồi, để anh đi, không chịu, ăn bế môn canh * đi, cũng không đi hỏi thăm một chút, Phó Sủng yêu nghiệt kia, ai cũng không chọc nổi, Trọng Túc Dương cũng không ngoại lệ.
(*) bế môn canh: từ chối không cho khách vào nhà.
Trọng Túc Dương nhìn Đường Dật cười hả hê, hận không thể đi lên xé rách mặt cậu ta, quát Đường Dật: “Thằng nhóc chết tiệt, cậu rất rảnh rỗi hả, không mang lính đi huấn luyện, không lấy tiền lương đúng không?”
Vẻ mặt Đường Dật không sao cả, cười lạnh một tiếng, quay lại phòng làm việc tiếp tục làm việc.
Phó Sủng cũng trở về sân huấn luyện, không thiếu được bị lính cũ giễu cợt một phen, nhưng nghe kinh nghiệm của Phó Sủng vẫn cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, sau khi biết Phó Sủng là em họ Thành, càng cảm thấy trong cuộc sống này nhiều chuyện quá khéo, quá trùng hợp rồi.
Đường Dật đang làm tài liệu, Kiều Chí Vĩ nhiều việc, nhưng công việc của anh còn nhiều hơn Kiều Chí Vĩ, Trọng Túc Dương không có cách nào, Phó Sủng không muốn viết bản kiểm điểm, cuối cùng vẫn là Đường Dật làm thay, đã quen với cô nhóc này rồi, không viết chắc chắn không viết.
Đó là chính ủy, dù thế nào cũng không thể khiến Trọng Túc Dương khó chịu, Phó Sủng bắt bẻ việc Đường Dật viết kiểm điểm, khẽ nhíu mày: “Không phải em chỉ leo núi thôi sao? Viết vậy cũng hơi quá đáng? Nói em không có tư tưởng giác ngộ, không có kỷ luật.”
Nói cô giống như mười tội nặng nhất, lập tức kéo ra ngoài bắn chết cũng không quá, cô cũng là người bị hại mà? Sao lại không thể tranh thủ chút đồng tình…?
“Không nghe Trọng Túc Dương nói sao? Ấn tượng không khắc sâu, viết lần nữa.” Đường Dật đưa tay giật lấy bản kiểm điểm trong tay Phó Sủng, “Không hài lòng tự mình viết đi, da mặt dày như thế, nhốt lại không muốn nhốt, kiểm điểm không muốn viết, anh viết cho em còn tốt chán.”
Bản kiểm điểm của anh đều do tiểu Hải die end anle equu ydonn viết thay, chỉ có điều sau lần dạy dỗ trước, anh không dám để cho tiểu Hải viết, thằng nhóc chết tiệt đó quá thật thà, có gì viết nấy, đầu óc không biết thay đổi.
“Không phải, viết như vậy, em rất bực tức?” Phó Sủng trả lại Đường Dật, uất ức bĩu môi, “Lúc đầu em đi vào đó không phải định hái quả dại cho anh sao? Anh giúp em viết bản kiểm điểm không nên sao? Em thiếu chút nữa mạng cũng mất, em không chơi, về nhà!”
Khi Phó Sủng nóng nảy lên thật sự mặc kệ, xoay người kéo va li hành lý, thu dọn đồ đạc, Đường Dật buồn bực, đây chính là đứa bé, vội vàng ném bản kiểm điểm trên tay, thuận tay kéo Phó Sủng, nở nụ cười với cô nhóc này: “Anh sai rồi, anh nên viết, thủ trưởng đừng tức giận anh.”
“Buông em ra, em muốn về nhà, nếu không phải anh đưa em đến đơn vị, em có thể xảy ra chuyện sao?” Phó Sủng thuận tay đẩy Đường Dật, nếu không phải tới đơn vị này, đặc biệt nhàm chán, cô có thể ra sau núi hái trái cây sao? Không ra sau núi, cũng không chạm trán sói núi.
Đường Dật kéo Phó Sủng, thuận tay đè Phó Sủng xuống giường, cái trán đè lên trán Phó Sủng: “Được rồi, anh biết rõ em uất ức, nhưng em phải suy nghĩ một chút, em là quân nhân, phạm sai lầm thì phải viết bản kiểm điểm, Trọng Túc Dương không che chở em sao, đổi lại là người khác, cũng không dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy.”
Trọng Túc Dương vẫn hơi thiên vị Phó Sủng, bằng không chuyện như vậy cần phải nhốt lại, sao chỉ có thể viết bản kiểm điểm nhẹ nhàng như vậy.
Phó Sủng nhìn Đường Dật, không nói thêm gì, náo loạn thì náo loạn, được nước làm tới rồi, điểm này cô rõ ràng, thấy Phó Sủng không cáu kỉnh nữa, khóe miệng Đường Dật khẽ nhếch lên, có lúc đặc biệt thích cô nhóc này.
Tốt nhất bạn nên phân tích nói lý với cô ấy, cô vẫn có thể nghe lọt, cũng không phải không có thuốc nào cứu được nữa.
Lúc nộp bản kiểm điểm cho Trọng Túc Dương, Phó Sủng nịnh nọt, lừa Trọng Túc Dương đặc biệt vui vẻ, chuyện như vậy lập tức xòng, bản kiểm điểm cũng không cần viết lại lần nữa.
Chuyện như vậy của Phó Sủng cũng coi như rơi xuống, ngày cứ không nhanh không chậm trôi qua, huấn luyện trước sau như một, chỉ có điều Đường Dật càng thêm bận rộn rồi, huấn luyện càng ngày càng hà khắc, có lúc Phó Sủng cảm giác mình cắn răng liều chết chịu đựng.
Ngày diễn tập gần tới gần, Đường Dật cũng sợ cảm xúc của Phó Sủng quá căng thẳng, đến lúc đó phản tác dụng, dù sao cũng là cô nhóc đã quen không bị quản thúc.
Đúng chủ nhật, Đường Dật tính toán mang Phó Sủng trở về thị trấn một chuyến, do thời gian quá gấp, Phó Sủng đã một tháng không về, vẫn luôn huấn luyện bên trong đại đội, hôm nay biết Thành trở lại, khiến Phó Sủng cao hứng đến hỏng rồi.
Kể từ khi Từ Diêu mang lính đi, anh Thành hoàn toàn không ở nước ngoài thì chính là ở đơn vị với Từ Diêu, cơ hội gặp anh Thành của cô đặc biệt ít.
Thành vĩnh viễn để ý Từ Diêu như vậy, thay vì nói anh được Nhược Sơ bỏ qua, không bằng nói duyên phận chân chính đang đợi anh chính là Từ Diêu.
Sáng sớm, Phó Sủng khó có được dậy đặc biệt sớm, lục tung tủ quần áo rồi, lật quần áo, ném toàn bộ dieendaanleequuydonn từng chiếc lên giường, Đường Dật nhìn càn quét hăng hái, vẻ mặt thất bại: “Bà cô à, em đi gặp anh họ em, em đi xem mắt hả?”
Mặc đồ lính là được rồi? Còn phải ăn mặc long trọng? Cũng không phải đi gặp người yêu cũ.
“Đường Dật, em có thể gặp anh họ rồi.” Phó Sủng cười khanh khách với Đường Dật, “Em phải mặc thật đẹp, nếu không nhìn rất không có mặt mũi?”
Giữa anh Thành và Phó Mặc, cô thích anh Thành hơn một chút, tính tình anh Thành tốt, lại đặc biệt cưng chiều phụ nữ, giống như mấy thằng nhóc nhà họ Thẩm, coi phụ nữ như con gái trong nhà mà nuôi dưỡng.
“Anh đặc biệt hoài nghi, em không phải là em gái của Phó Mặc mà là em gái của Thành, mỗi lần thấy anh ta đều kích động như vậy.”
Đường Dật bất đắc dĩ giúp Phó Sủng dọn dẹp cục diện rối rắm, trước kia Phó Sủng gặp Thành cũng kích động như vậy, từ trường học đi ra đã bắt đầu lẩm bẩm.
Phó Sủng khó khăn mới tìm được bộ quần áo, áo sơ mi vải chiffon màu trắng, kết hợp với quần da mà đen, giày đinh tán, chín chắn lại thời thượng.
Vừa sửa sang lại quần áo, Phó Sủng vừa nói với Đường Dật: “Phó Mặc trừ dữ với em chính là chê bai, còn không cho em nói yêu thương với anh, không giống anh Thành chẳng những cho tiền em, còn nuông chiều em, muốn gì cho cái đó.”
Vẫn còn nói với cô, Đường Dật không có lỗi, xứng đôi, chủ yếu khi đó Thành cảm thấy cũng chỉ có Đường Dật có thể trị được Phó Sủng, người khác không làm được, nhưng Phó Mặc vẫn nói với Phó Sủng, Đường Dật không phải người tốt gì, điểm này Phó Sủng nhớ đặc biệt rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook