Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
-
Chương 52
“Đừng nhắc tới nó, vừa hỏi chuyện bạn gái nó, nó đã nói công ty bận việc, không thể thiếu nó, nói xong cũng chạy.” Mẹ Phó không vui lắm trả lời.
Mấy năm như vậy, Phó Mặc chưa dẫn một cô gái nào về, cả ngày bên ngoài còn nói nó tìm một minh tinh, lời đồn đại nổi lên bốn phía, đứa nhỏ này một chút cũng không yên tâm.
Phó Sủng “Oh” một tiếng, cô đã cho Phó Mặc bậc thang, Phó Mặc không nhân cơ hội này nói chuyện ra, về sau cũng đừng trách cô không giúp anh.
“Được rồi, nói nó làm gì, muốn gì làm nấy, theo nó.” Cha Phó cũng hết cách rồi, chẳng thèm quan tâm Phó Mặc, “Để ông cụ nghe được chuyện này, trong lòng lại vướng mắc.”
Lớn như vậy rồi, nghĩ giày vò thế nào thì giày vò đi, sớm muộn gì cũng có một ngày để cho nó hối hận.
Mẹ Phó khẽ gật đầu, mọi người đi tới Kim Xán ăn cơm, người một nhà cũng không tán gẫu gì, chính là nói việc nhà, thương lượng chuyện đứa nhỏ, cũng xác định sau diễn tập quân sự sẽ làm hôn lễ.
Cơm nước xong, mẹ Phó và mẹ Đường Dật đi dạo xung quanh, cha Phó Sủng và cha Đường Dật cùng với hai ông đi về phía tứ hợp viện, Đường Dật mang theo Phó Sủng đi siêu thị, Phó Sủng mua một vài món đồ, rời khỏi siêu thị, Đường Dật lái xe trực tiếp đưa Phó Sủng về đơn vị.
Lên xe jeep, Phó Sủng thảnh thơi ngồi bên ghế phụ cạnh lái xe, chơi điện thoại di động, Đường Dật lái xe liếc mắt nhìn Phó Sủng, trên mặt mang cười, anh chưa nghĩ tới chuyện quá khứ có thể thoải mái như vậy, mà Phó Sủng cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh anh.
Xe lái rất nhanh, trở về đại đội đặc chủng dieendaanleequuydonn cũng tối rồi, Đường Dật chở Phó Sủng về thẳng khu nhà người thân, xuyên qua rừng bạch dương, xe đến khu nhà, Đường Dật dừng xe, Phó Sủng xuống xe trước.
Đường Dật cũng theo xuống xe, xách đồ cho Phó Sủng đưa cô nhóc này về, đến cửa phòng Phó Sủng, Phó Sủng móc chìa khóa mở cửa, Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, chỉ vào cái bàn trong phòng: “Để đồ ở đó, anh có thể đi được rồi.”
Ôm đồ, Đường Dật lườm Phó Sủng, coi anh như công nhân bốc vác rồi, Đường Dật để đồ trên bàn, ngồi thẳng xuống ghế sa lon.
Phó Sủng đi tới, nghiêng đầu nhìn Đường Dật: “Anh không đi huấn luyện lính sao?”
“Không cần đi, buổi chiều huấn luyện với doanh trưởng, có thể dẹp yên.” Đường Dật thuận miệng đáp lời, lấy gói thuốc từ trong túi ra, rút một điếu đốt, có lúc ban đêm anh chỉ tập hợp mấy doanh tăng cường huấn luyện, mặc dù không cần phải tự thân tự lực.
Nhưng Kiều Chí Vĩ quá hà khắc, thường trở về kiểm tra huấn luyện thí điểm, có một chút không hài lòng, anh ấy sẽ phạt.
Cho nên, trong việc huấn luyện Đường Dật cũng yêu cầu rất nghiêm khắc, ví dụ như bọn họ tay không trèo ba tầng lầu, Đường Dật sẽ cho họ thêm yêu cầu cao, phải là năm tầng, gia tăng lên chút xíu.
Phó Sủng vừa nghe Đường Dật không cần huấn luyện, có vẻ đặc biệt vui mừng, một phát nhào tới áp đảo Đường Dật trên ghế sa lon.
Đường Dật hoảng hốt trong nháy mắt, vội vàng tránh tay ra, nói với Phó Sủng: “Đây là tình huống gì, cũng không thông báo trước một chút, lỡ như làm em bỏng thì thế nào?”
Một tay Đường Dật ôm Phó Sủng, một tay tắt thuốc, cô nhóc này làm chuyện gì cũng không đáng tin.
“Anh.” Phó Sủng ôm cổ Đường Dật, cằm chống lên cằm Đường Dật, gần đến mức có thể nghe thấy hô hấp của nhau, Đường Dật nhìn Phó Sủng chằm chằm, dịu dàng nói: “Sao rồi? Đột nhiên dịu dàng như thế?”
Trong ký ức của anh, nếu Phó Sủng làm nũng nhất định có chuyện cầu anh, mỗi một lần đều biết yêu cầu của cô nhóc này quá đáng, nhưng chỉ cần Phó Sủng làm nũng, anh sẽ không có cách nào.
“Không có chuyện gì, chỉ muốn ôm anh một cái, không được à?” Phó Sủng vô tội nhìn Đường Dật, trong mắt hoàn toàn trong suốt.
Đường Dật nhẹ nhàng cười, cứ mặc cho Phó Sủng ôm, đưa tay ôm eo Phó Sủng: “Sao lại không được chứ? Anh ước em ngày ngày ôm anh.”
Đây cũng không phải lời ngon tiếng ngọt, anh và Phó Sủng ở chung một chỗ mấy năm, trong lòng Phó Sủng die enda anleeq uuyd onn nghĩ cái gì, anh vĩnh viễn đều đoán không ra, giống như với trí thông minh của cô, nếu thành tâm muốn chỉnh anh, anh hoàn toàn không chống đỡ nổi.
“Anh…” Phó Sủng vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động trong túi vang lên lần nữa, là tiếng chuông quen thuộc: “Crazy, ban đêm em thật sự quá lợi hại, cho nên còn muốn làm lại, chúng ta còn muốn làm lại, còn muốn làm lại…”
Đường Dật nghe tiếng chuông điện thoại di động của Phó Sủng, cả miệng có thể nhét được một trái trứng gà, mấy năm nay Phó Sủng không có thay đổi, ngược lại tệ hại hơn, bài hát này cũng đặt làm chuông điện thoại di động, một chút lễ tiết cũng không có ý định cần nữa?
Ngược lại vẻ mặt Phó Sủng không sao cả, cười nhìn Đường Dật, thuận tay lấy điện thoại di động của mình ra, Phó Sủng bấm nút nghe, ở trên người Đường Dật nghe điện thoại: “Alo? Có chuyện thì nói, không chuyện thì cúp.”
Là cách thức nghe điện thoại của Phó Sủng trước sau như một, không cần biết là ai, kể cả là cha mẹ ruột cũng là thái độ này, người quen của cô đã thành thói quen, Đường Dật càng phải như vậy.
“Phó Sủng, cậu và Đường Dật tốt hơn rồi hả?” Bên kia là giọng Xuyến Xuyến, có vẻ đặc biệt kích động, hình như bị người đoạt mất đàn ông, Phó Sủng có thể mơ hồ cảm thấy Xuyến Xuyến đang phát cuồng.
“Sao vậy? Là tốt rồi, cha mẹ tớ, ông cụ đều đồng ý.” Phó Sủng với tay, vẽ vẽ lên ngũ quan Đường Dật, “Chúc mừng tớ đi, sau diễn tập quân sự chúng tớ sẽ kết hôn.”
Nhìn Phó Sủng quấy rối, Đường Dật há mồm ngậm ngón tay Phó Sủng, chọc cho Phó Sủng cười khanh khách.
“Anh ta không phải người tốt, bà cô à, vừa bắt đầu đã nói với cậu.” Xuyến Xuyến nói vào trong điện thoại, cô không hiểu Đường Dật làm đau Phó Sủng sâu như vậy, sao Phó Sủng lại có thể hợp lại với Đường Dật, chuyện như vậy, cả nhóm người nghĩ mãi mà không ra.
Phó Sủng nghe lời Xuyến Xuyến nói, cười càng vui vẻ hơn rồi, lúc này ở trong mắt Đường Dật, Phó Sủng giống như một đóa mạn châu sa hoa, lúc bọn họ huấn luyện dã ngoại thường thấy loại hoa này.
Kiều Tư nói loài hoa này rất đẹp cũng rất thê lương, nó là máu thiên sứ tự nguyện vào địa ngục, thừa nhận hành hạ luân hồi, cho người đời một phương hướng chỉ dẫn.
Bởi vì nó quá đẹp, cho nên luôn chịu đựng quá nhiều chỉ trích không công bằng, nói nó tàn nhẫn, là hoa điềm xấu, thiếu quá nhiều chúc phúc thật lòng…
Lần đầu tiên Đường Dật biết, thì ra loài hoa này là hoa dại, sau lưng lại có nhiều chuyện xưa như vậy, trong nháy mắt cảm thấy kính nể nó, giờ phút này anh cảm thấy Phó Sủng giống như đóa mạn châu sa hoa, tất cả tia sáng chói mắt, để cho cô thừa nhận chỉ trích không công bằng vô tận.
“Vậy làm sao bây giờ, cả bản thân tớ đều cho anh ấy, không phải người tốt tớ cũng nhận vậy.” Phó Sủng trả lời vào trong điện thoại, bạn cô rất ít, trừ Hứa Xán chính là Xuyến Xuyến, công việc của Hứa Xán rất bận rộn, là cô gái rất liều mạng, mà Xuyến Xuyến vẫn cùng cô làm bậy.
Mấy năm như vậy, Phó Mặc chưa dẫn một cô gái nào về, cả ngày bên ngoài còn nói nó tìm một minh tinh, lời đồn đại nổi lên bốn phía, đứa nhỏ này một chút cũng không yên tâm.
Phó Sủng “Oh” một tiếng, cô đã cho Phó Mặc bậc thang, Phó Mặc không nhân cơ hội này nói chuyện ra, về sau cũng đừng trách cô không giúp anh.
“Được rồi, nói nó làm gì, muốn gì làm nấy, theo nó.” Cha Phó cũng hết cách rồi, chẳng thèm quan tâm Phó Mặc, “Để ông cụ nghe được chuyện này, trong lòng lại vướng mắc.”
Lớn như vậy rồi, nghĩ giày vò thế nào thì giày vò đi, sớm muộn gì cũng có một ngày để cho nó hối hận.
Mẹ Phó khẽ gật đầu, mọi người đi tới Kim Xán ăn cơm, người một nhà cũng không tán gẫu gì, chính là nói việc nhà, thương lượng chuyện đứa nhỏ, cũng xác định sau diễn tập quân sự sẽ làm hôn lễ.
Cơm nước xong, mẹ Phó và mẹ Đường Dật đi dạo xung quanh, cha Phó Sủng và cha Đường Dật cùng với hai ông đi về phía tứ hợp viện, Đường Dật mang theo Phó Sủng đi siêu thị, Phó Sủng mua một vài món đồ, rời khỏi siêu thị, Đường Dật lái xe trực tiếp đưa Phó Sủng về đơn vị.
Lên xe jeep, Phó Sủng thảnh thơi ngồi bên ghế phụ cạnh lái xe, chơi điện thoại di động, Đường Dật lái xe liếc mắt nhìn Phó Sủng, trên mặt mang cười, anh chưa nghĩ tới chuyện quá khứ có thể thoải mái như vậy, mà Phó Sủng cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh anh.
Xe lái rất nhanh, trở về đại đội đặc chủng dieendaanleequuydonn cũng tối rồi, Đường Dật chở Phó Sủng về thẳng khu nhà người thân, xuyên qua rừng bạch dương, xe đến khu nhà, Đường Dật dừng xe, Phó Sủng xuống xe trước.
Đường Dật cũng theo xuống xe, xách đồ cho Phó Sủng đưa cô nhóc này về, đến cửa phòng Phó Sủng, Phó Sủng móc chìa khóa mở cửa, Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, chỉ vào cái bàn trong phòng: “Để đồ ở đó, anh có thể đi được rồi.”
Ôm đồ, Đường Dật lườm Phó Sủng, coi anh như công nhân bốc vác rồi, Đường Dật để đồ trên bàn, ngồi thẳng xuống ghế sa lon.
Phó Sủng đi tới, nghiêng đầu nhìn Đường Dật: “Anh không đi huấn luyện lính sao?”
“Không cần đi, buổi chiều huấn luyện với doanh trưởng, có thể dẹp yên.” Đường Dật thuận miệng đáp lời, lấy gói thuốc từ trong túi ra, rút một điếu đốt, có lúc ban đêm anh chỉ tập hợp mấy doanh tăng cường huấn luyện, mặc dù không cần phải tự thân tự lực.
Nhưng Kiều Chí Vĩ quá hà khắc, thường trở về kiểm tra huấn luyện thí điểm, có một chút không hài lòng, anh ấy sẽ phạt.
Cho nên, trong việc huấn luyện Đường Dật cũng yêu cầu rất nghiêm khắc, ví dụ như bọn họ tay không trèo ba tầng lầu, Đường Dật sẽ cho họ thêm yêu cầu cao, phải là năm tầng, gia tăng lên chút xíu.
Phó Sủng vừa nghe Đường Dật không cần huấn luyện, có vẻ đặc biệt vui mừng, một phát nhào tới áp đảo Đường Dật trên ghế sa lon.
Đường Dật hoảng hốt trong nháy mắt, vội vàng tránh tay ra, nói với Phó Sủng: “Đây là tình huống gì, cũng không thông báo trước một chút, lỡ như làm em bỏng thì thế nào?”
Một tay Đường Dật ôm Phó Sủng, một tay tắt thuốc, cô nhóc này làm chuyện gì cũng không đáng tin.
“Anh.” Phó Sủng ôm cổ Đường Dật, cằm chống lên cằm Đường Dật, gần đến mức có thể nghe thấy hô hấp của nhau, Đường Dật nhìn Phó Sủng chằm chằm, dịu dàng nói: “Sao rồi? Đột nhiên dịu dàng như thế?”
Trong ký ức của anh, nếu Phó Sủng làm nũng nhất định có chuyện cầu anh, mỗi một lần đều biết yêu cầu của cô nhóc này quá đáng, nhưng chỉ cần Phó Sủng làm nũng, anh sẽ không có cách nào.
“Không có chuyện gì, chỉ muốn ôm anh một cái, không được à?” Phó Sủng vô tội nhìn Đường Dật, trong mắt hoàn toàn trong suốt.
Đường Dật nhẹ nhàng cười, cứ mặc cho Phó Sủng ôm, đưa tay ôm eo Phó Sủng: “Sao lại không được chứ? Anh ước em ngày ngày ôm anh.”
Đây cũng không phải lời ngon tiếng ngọt, anh và Phó Sủng ở chung một chỗ mấy năm, trong lòng Phó Sủng die enda anleeq uuyd onn nghĩ cái gì, anh vĩnh viễn đều đoán không ra, giống như với trí thông minh của cô, nếu thành tâm muốn chỉnh anh, anh hoàn toàn không chống đỡ nổi.
“Anh…” Phó Sủng vừa muốn nói chuyện, điện thoại di động trong túi vang lên lần nữa, là tiếng chuông quen thuộc: “Crazy, ban đêm em thật sự quá lợi hại, cho nên còn muốn làm lại, chúng ta còn muốn làm lại, còn muốn làm lại…”
Đường Dật nghe tiếng chuông điện thoại di động của Phó Sủng, cả miệng có thể nhét được một trái trứng gà, mấy năm nay Phó Sủng không có thay đổi, ngược lại tệ hại hơn, bài hát này cũng đặt làm chuông điện thoại di động, một chút lễ tiết cũng không có ý định cần nữa?
Ngược lại vẻ mặt Phó Sủng không sao cả, cười nhìn Đường Dật, thuận tay lấy điện thoại di động của mình ra, Phó Sủng bấm nút nghe, ở trên người Đường Dật nghe điện thoại: “Alo? Có chuyện thì nói, không chuyện thì cúp.”
Là cách thức nghe điện thoại của Phó Sủng trước sau như một, không cần biết là ai, kể cả là cha mẹ ruột cũng là thái độ này, người quen của cô đã thành thói quen, Đường Dật càng phải như vậy.
“Phó Sủng, cậu và Đường Dật tốt hơn rồi hả?” Bên kia là giọng Xuyến Xuyến, có vẻ đặc biệt kích động, hình như bị người đoạt mất đàn ông, Phó Sủng có thể mơ hồ cảm thấy Xuyến Xuyến đang phát cuồng.
“Sao vậy? Là tốt rồi, cha mẹ tớ, ông cụ đều đồng ý.” Phó Sủng với tay, vẽ vẽ lên ngũ quan Đường Dật, “Chúc mừng tớ đi, sau diễn tập quân sự chúng tớ sẽ kết hôn.”
Nhìn Phó Sủng quấy rối, Đường Dật há mồm ngậm ngón tay Phó Sủng, chọc cho Phó Sủng cười khanh khách.
“Anh ta không phải người tốt, bà cô à, vừa bắt đầu đã nói với cậu.” Xuyến Xuyến nói vào trong điện thoại, cô không hiểu Đường Dật làm đau Phó Sủng sâu như vậy, sao Phó Sủng lại có thể hợp lại với Đường Dật, chuyện như vậy, cả nhóm người nghĩ mãi mà không ra.
Phó Sủng nghe lời Xuyến Xuyến nói, cười càng vui vẻ hơn rồi, lúc này ở trong mắt Đường Dật, Phó Sủng giống như một đóa mạn châu sa hoa, lúc bọn họ huấn luyện dã ngoại thường thấy loại hoa này.
Kiều Tư nói loài hoa này rất đẹp cũng rất thê lương, nó là máu thiên sứ tự nguyện vào địa ngục, thừa nhận hành hạ luân hồi, cho người đời một phương hướng chỉ dẫn.
Bởi vì nó quá đẹp, cho nên luôn chịu đựng quá nhiều chỉ trích không công bằng, nói nó tàn nhẫn, là hoa điềm xấu, thiếu quá nhiều chúc phúc thật lòng…
Lần đầu tiên Đường Dật biết, thì ra loài hoa này là hoa dại, sau lưng lại có nhiều chuyện xưa như vậy, trong nháy mắt cảm thấy kính nể nó, giờ phút này anh cảm thấy Phó Sủng giống như đóa mạn châu sa hoa, tất cả tia sáng chói mắt, để cho cô thừa nhận chỉ trích không công bằng vô tận.
“Vậy làm sao bây giờ, cả bản thân tớ đều cho anh ấy, không phải người tốt tớ cũng nhận vậy.” Phó Sủng trả lời vào trong điện thoại, bạn cô rất ít, trừ Hứa Xán chính là Xuyến Xuyến, công việc của Hứa Xán rất bận rộn, là cô gái rất liều mạng, mà Xuyến Xuyến vẫn cùng cô làm bậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook