Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
-
Chương 26
Giờ phút này, ánh mắt Đường Dật đã không thể rời khỏi Phó Sủng, Phó Sủng đưa tay nhặt chai rượu trên đất, để gọn trong góc, dọn dẹp xong.
Lúc này Phó Sủng mới đi đến trước mặt Đường Dật, nhìn ánh mắt Đường Dật, rất nghiêm túc mở miệng: “Lúc nào học mượn rượu giải sầu hả? Không giống anh.”
Đường Dật trong lòng cô, dù trời sập cũng không sao, cái gì đều có thể được, trong nhà đặc biệt có khí phách! Có anh ở đây, cái gì cũng không sợ.
“Nếu anh say mà có thể yên lặng một lát.” Yếu hầu Đường Dật giật giật, nhưng uống nhiều như vậy, anh lại không thấy mình say, ngược lại tỉnh táo hơn, ai nói uống say nên cái gì cũng không cần suy nghĩ, toàn con mẹ nó gạt người.
Phó Sủng nhíu chặt chân mày, đứng trước mặt Đường Dật, cầm tay áo cẩn thận lau mặt cho Đường Dật, từ khuôn mặt đến khóe môi, đến cằm.
Đường Dật cứ kinh ngạc nhìn Phó Sủng như vậy, mặc cho Phó Sủng hầu hạ, từ khi biết Phó Sủng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ hiền thục như thế của Phó Sủng.
“Đường Dật, anh hãy nghe em nói, chúng ta đều trưởng thành, mặc dù em làm bậy nhưng em vẫn dieendaanleequuydonn trưởng thành.” Trừ việc buộc cô làm chuyện không thích, bây giờ cô cũng sẽ không lại đi dính vào chuyện thị phi.
Chuyện làm sai vẫn còn đó, dù cả đời cũng không xóa đi, nhưng mà, cô cũng không sao.
Đường Dật đỏ mắt nhìn Phó Sủng, giọng nói khàn khàn: “Vậy làm sao bây giờ, Sủng nhi, em nói anh phải làm sao? Anh từ đội dã chiến đến trường học thợ săn, anh không bỏ được em!”
Nếu anh bỏ được, mấy năm nay cũng sẽ không như thế, anh cũng không muốn về nhà, chỉ muốn Phó Sủng, mọi người nói anh điên rồi, cả ngày không cầm tấm hình thì không thể tỉnh táo một chút, trừ huấn luyện, thêm chút thời gian chính là nghĩ về Phó Sủng.
Đường Dật duỗi tay, kéo Phó Sủng vào trong ngực, cánh tay bóp chặt eo Phó Sủng, dùng sức ôm chặt.
Phó Sủng cứ vùi vào trong ngực Đường Dật như vậy, lẳng lặng cảm nhận ham muốn giữ lấy của Đường Dật, anh không bỏ được cô, cô cũng đặt Đường Dật xuống được, một khắc cũng chưa từng có.
“Đừng để một mình anh chịu đựng, được không, Phó Sủng?” Đường Dật cứ ôm Phó Sủng vào trong ngực mình như vậy, có đôi lời, nếu như lòng của em đến gần anh một chút, anh sẽ dùng sinh mạng đi vòng hết trái đất đến bên cạnh em.
Hiện tại, chỉ cần Phó Sủng gật đầu kiên định như anh, anh sẽ liều mạng ở chung một chỗ với Phó Sủng, tuyệt đối không để cho cô chịu uất ức nữa.
Trầm mặc, Phó Sủng yên lặng hồi lâu, trong hô hấp tràn đầy hơi thở trên người Đường Dật, hít sâu một hơi, Phó Sủng đẩy Đường Dật ra, đứng lên, giọng bình tĩnh: “Được rồi, chúng ta trở về thôi, trong phòng làm việc lạnh.”
Nói xong Phó Sủng đỡ Đường Dật, Đường Dật nhìn Phó Sủng, hai người không dám mở miệng nói chuyện.
Phó Sủng kéo Đường Dật, hai người rời khỏi ký túc xá, đi thẳng tới khu nhà người thân, xuyên qua rừng bạch dương, đến khu nhà người thân, khi đến trước cửa nhà Đường Dật, Đường Dật chuẩn bị một cước đá tung cánh cửa.
Truyền tới bên tai giọng nói của Phó Sủng: “Đi nhà em ngủ, cửa nhà anh bị chặn rồi, anh cũng không vào được.”
Phó Sủng làm bậy chưa bao giờ hối hận, chỉ có hôm nay hối hận.
Một câu nói khiến Đường Dật đang định giơ chân lên lại buông xuống, đi nhà cô ngủ à? Không thích hợp lắm? Nhưng cũng phải, cửa do cô chặn lại, cũng không thể ngủ trên hành lang, hôm nay trời trở lạnh, bị cảm sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện.
Xem ra, Phó Sủng cũng chỉ là đam mê ngắn ngủi nhất thời.
Đường Dật là ai chứ? Là đàn ông từ trường thợ săn về, luyện đến chết, đánh đến chết, ngay cả cửa sắt cũng một cước đạp mở, huống chi đây chỉ là cửa gỗ? Còn không phải chuyện chỉ nhấc chân, có thể thừa cơ, Đường Dật sẽ ngốc đến mức đi đạp cửa sao?
Phó Sủng rút chìa khóa, mở cửa nhà mình, Đường Dật bước nhanh tới, đi theo Phó Sủng die endaa nleequ uydonn cùng nhau vào phòng, Phó Sủng trở về phòng, cầm áo choàng tắm ra, thuận tay ném cho Đường Dật.
“Không có quần áo cho anh mặc, kiên nhẫn trước đi, sáng mai anh kêu nhân viên cảnh vệ nghĩ cách mở cửa ra.” Phó Sủng nhìn Đường Dật dặn dò, nói xong trở về phòng đóng cửa lại, đổi quần áo dơ, ném vào trong góc.
Trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng lớn, cô thích mặc áo sơ mi kiểu nam trong lúc ngủ, rất rộng rãi, rất thoải mái, Phó Sủng mua rất nhiều, nhiều năm như vậy cũng đã dưỡng thành thói quen.
Đường Dật cầm áo choàng tắm đi phòng tắm tắm rửa, khoác áo choàng tắm của Phó Sủng lên, áo choàng tắm to lớn trên người Đường Dật lại có vẻ thật vừa người, khóe môi Đường Dật nhếch lên cười, đẩy cửa phòng Phó Sủng ra, lúc đi vào chỉ thấy Phó Sủng đang chơi máy tính bảng.
Không hề do dự, Đường Dật đi tới thuận tay lật chăn của Phó Sủng, chui thẳng vào, Phó Sủng quay đầu khinh bỉ nhìn Đường Dật; “Cũng không khiêm tốn, ý tứ ý tứ, ngủ trên sa lon?”
Đường Dật này còn rất trực tiếp, một câu khiêm tốn cũng không có, chui thẳng vào.
Đường Dật quay đầu, cười như không cười nhìn Phó Sủng: “Ghế sa lon ngủ không thoải mái, còn lạnh.”
Chăn ấm, người đẹp làm bạn, đi ngủ sa lon, là một người đàn ông sao ngu như vậy? Huống chi bốn năm rồi, chưa từng nghĩ có thể sống hòa bình ngủ cùng trên một chiếc giường với Phó Sủng.
“Già mồm cãi láo!” Phó Sủng lườm Đường Dật, không hề để ý đến anh, tiếp tục chơi máy tính bảng của mình.
Trên ghế sa lon không thoải mái, còn lạnh, khi huấn luyện bên ngoài, điều kiện gì chưa từng thấy, đàn ông làm lính cũng chưa từng bắt bẻ điều kiện quyền lợi, muốn ngủ chỗ này còn nói quang minh chính đại như vậy.
Đường Dật nhìn Phó Sủng, nhịn không được bật cười: “Chơi gì vậy?”
Nếu như có thể bình tĩnh chung đụng, anh thật sự không cầu gì khác, tất cả khổ sở và chờ đợi đều đáng giá với anh, chịu khổ ở trường học thợ săn cũng không tính là gì.
“Chém trái cây!” Ngón tay cứng ngắc die3enda`anle3equ'uydo0nn của Phó Sủng không ngừng vạch lên, thật ra thì trò chơi cấp càng thấp, càng có thể giết thời gian.
Đường Dật bật cười “Phì” một tiếng, là cô nhóc vĩnh viễn chưa trưởng thành, đưa tay cầm tay cứng ngắc của Phó Sủng, để bên cạnh, Phó Sủng kinh ngạc nhìn Đường Dật.
Không chờ Phó Sủng kịp phản ứng, một tay Đường Dật ôm Phó Sủng vào trong ngực, cằm đặt lên trán Phó Sủng: “Hôm nay em đi tìm anh, nói rõ trong lòng vẫn quan tâm anh đấy, đúng không?”
Nếu không sẽ không đến phòng làm việc tìm anh, càng không có lòng tốt chứa chấp anh, anh cũng sẽ không nằm ở đây.
Chuyện như vậy đều là hợp tình hợp lý với cô gái khác, nhưng chỉ có Phó Sủng là không thể nào, cô không có ý xấu, nhưng cũng không có lòng đồng tình tràn lan, cô chính là cô, sống tự do tự tại, trong sinh mệnh không có bất kỳ ngăn trở và trói buộc gì.
Lúc này Phó Sủng mới đi đến trước mặt Đường Dật, nhìn ánh mắt Đường Dật, rất nghiêm túc mở miệng: “Lúc nào học mượn rượu giải sầu hả? Không giống anh.”
Đường Dật trong lòng cô, dù trời sập cũng không sao, cái gì đều có thể được, trong nhà đặc biệt có khí phách! Có anh ở đây, cái gì cũng không sợ.
“Nếu anh say mà có thể yên lặng một lát.” Yếu hầu Đường Dật giật giật, nhưng uống nhiều như vậy, anh lại không thấy mình say, ngược lại tỉnh táo hơn, ai nói uống say nên cái gì cũng không cần suy nghĩ, toàn con mẹ nó gạt người.
Phó Sủng nhíu chặt chân mày, đứng trước mặt Đường Dật, cầm tay áo cẩn thận lau mặt cho Đường Dật, từ khuôn mặt đến khóe môi, đến cằm.
Đường Dật cứ kinh ngạc nhìn Phó Sủng như vậy, mặc cho Phó Sủng hầu hạ, từ khi biết Phó Sủng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ hiền thục như thế của Phó Sủng.
“Đường Dật, anh hãy nghe em nói, chúng ta đều trưởng thành, mặc dù em làm bậy nhưng em vẫn dieendaanleequuydonn trưởng thành.” Trừ việc buộc cô làm chuyện không thích, bây giờ cô cũng sẽ không lại đi dính vào chuyện thị phi.
Chuyện làm sai vẫn còn đó, dù cả đời cũng không xóa đi, nhưng mà, cô cũng không sao.
Đường Dật đỏ mắt nhìn Phó Sủng, giọng nói khàn khàn: “Vậy làm sao bây giờ, Sủng nhi, em nói anh phải làm sao? Anh từ đội dã chiến đến trường học thợ săn, anh không bỏ được em!”
Nếu anh bỏ được, mấy năm nay cũng sẽ không như thế, anh cũng không muốn về nhà, chỉ muốn Phó Sủng, mọi người nói anh điên rồi, cả ngày không cầm tấm hình thì không thể tỉnh táo một chút, trừ huấn luyện, thêm chút thời gian chính là nghĩ về Phó Sủng.
Đường Dật duỗi tay, kéo Phó Sủng vào trong ngực, cánh tay bóp chặt eo Phó Sủng, dùng sức ôm chặt.
Phó Sủng cứ vùi vào trong ngực Đường Dật như vậy, lẳng lặng cảm nhận ham muốn giữ lấy của Đường Dật, anh không bỏ được cô, cô cũng đặt Đường Dật xuống được, một khắc cũng chưa từng có.
“Đừng để một mình anh chịu đựng, được không, Phó Sủng?” Đường Dật cứ ôm Phó Sủng vào trong ngực mình như vậy, có đôi lời, nếu như lòng của em đến gần anh một chút, anh sẽ dùng sinh mạng đi vòng hết trái đất đến bên cạnh em.
Hiện tại, chỉ cần Phó Sủng gật đầu kiên định như anh, anh sẽ liều mạng ở chung một chỗ với Phó Sủng, tuyệt đối không để cho cô chịu uất ức nữa.
Trầm mặc, Phó Sủng yên lặng hồi lâu, trong hô hấp tràn đầy hơi thở trên người Đường Dật, hít sâu một hơi, Phó Sủng đẩy Đường Dật ra, đứng lên, giọng bình tĩnh: “Được rồi, chúng ta trở về thôi, trong phòng làm việc lạnh.”
Nói xong Phó Sủng đỡ Đường Dật, Đường Dật nhìn Phó Sủng, hai người không dám mở miệng nói chuyện.
Phó Sủng kéo Đường Dật, hai người rời khỏi ký túc xá, đi thẳng tới khu nhà người thân, xuyên qua rừng bạch dương, đến khu nhà người thân, khi đến trước cửa nhà Đường Dật, Đường Dật chuẩn bị một cước đá tung cánh cửa.
Truyền tới bên tai giọng nói của Phó Sủng: “Đi nhà em ngủ, cửa nhà anh bị chặn rồi, anh cũng không vào được.”
Phó Sủng làm bậy chưa bao giờ hối hận, chỉ có hôm nay hối hận.
Một câu nói khiến Đường Dật đang định giơ chân lên lại buông xuống, đi nhà cô ngủ à? Không thích hợp lắm? Nhưng cũng phải, cửa do cô chặn lại, cũng không thể ngủ trên hành lang, hôm nay trời trở lạnh, bị cảm sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện.
Xem ra, Phó Sủng cũng chỉ là đam mê ngắn ngủi nhất thời.
Đường Dật là ai chứ? Là đàn ông từ trường thợ săn về, luyện đến chết, đánh đến chết, ngay cả cửa sắt cũng một cước đạp mở, huống chi đây chỉ là cửa gỗ? Còn không phải chuyện chỉ nhấc chân, có thể thừa cơ, Đường Dật sẽ ngốc đến mức đi đạp cửa sao?
Phó Sủng rút chìa khóa, mở cửa nhà mình, Đường Dật bước nhanh tới, đi theo Phó Sủng die endaa nleequ uydonn cùng nhau vào phòng, Phó Sủng trở về phòng, cầm áo choàng tắm ra, thuận tay ném cho Đường Dật.
“Không có quần áo cho anh mặc, kiên nhẫn trước đi, sáng mai anh kêu nhân viên cảnh vệ nghĩ cách mở cửa ra.” Phó Sủng nhìn Đường Dật dặn dò, nói xong trở về phòng đóng cửa lại, đổi quần áo dơ, ném vào trong góc.
Trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng lớn, cô thích mặc áo sơ mi kiểu nam trong lúc ngủ, rất rộng rãi, rất thoải mái, Phó Sủng mua rất nhiều, nhiều năm như vậy cũng đã dưỡng thành thói quen.
Đường Dật cầm áo choàng tắm đi phòng tắm tắm rửa, khoác áo choàng tắm của Phó Sủng lên, áo choàng tắm to lớn trên người Đường Dật lại có vẻ thật vừa người, khóe môi Đường Dật nhếch lên cười, đẩy cửa phòng Phó Sủng ra, lúc đi vào chỉ thấy Phó Sủng đang chơi máy tính bảng.
Không hề do dự, Đường Dật đi tới thuận tay lật chăn của Phó Sủng, chui thẳng vào, Phó Sủng quay đầu khinh bỉ nhìn Đường Dật; “Cũng không khiêm tốn, ý tứ ý tứ, ngủ trên sa lon?”
Đường Dật này còn rất trực tiếp, một câu khiêm tốn cũng không có, chui thẳng vào.
Đường Dật quay đầu, cười như không cười nhìn Phó Sủng: “Ghế sa lon ngủ không thoải mái, còn lạnh.”
Chăn ấm, người đẹp làm bạn, đi ngủ sa lon, là một người đàn ông sao ngu như vậy? Huống chi bốn năm rồi, chưa từng nghĩ có thể sống hòa bình ngủ cùng trên một chiếc giường với Phó Sủng.
“Già mồm cãi láo!” Phó Sủng lườm Đường Dật, không hề để ý đến anh, tiếp tục chơi máy tính bảng của mình.
Trên ghế sa lon không thoải mái, còn lạnh, khi huấn luyện bên ngoài, điều kiện gì chưa từng thấy, đàn ông làm lính cũng chưa từng bắt bẻ điều kiện quyền lợi, muốn ngủ chỗ này còn nói quang minh chính đại như vậy.
Đường Dật nhìn Phó Sủng, nhịn không được bật cười: “Chơi gì vậy?”
Nếu như có thể bình tĩnh chung đụng, anh thật sự không cầu gì khác, tất cả khổ sở và chờ đợi đều đáng giá với anh, chịu khổ ở trường học thợ săn cũng không tính là gì.
“Chém trái cây!” Ngón tay cứng ngắc die3enda`anle3equ'uydo0nn của Phó Sủng không ngừng vạch lên, thật ra thì trò chơi cấp càng thấp, càng có thể giết thời gian.
Đường Dật bật cười “Phì” một tiếng, là cô nhóc vĩnh viễn chưa trưởng thành, đưa tay cầm tay cứng ngắc của Phó Sủng, để bên cạnh, Phó Sủng kinh ngạc nhìn Đường Dật.
Không chờ Phó Sủng kịp phản ứng, một tay Đường Dật ôm Phó Sủng vào trong ngực, cằm đặt lên trán Phó Sủng: “Hôm nay em đi tìm anh, nói rõ trong lòng vẫn quan tâm anh đấy, đúng không?”
Nếu không sẽ không đến phòng làm việc tìm anh, càng không có lòng tốt chứa chấp anh, anh cũng sẽ không nằm ở đây.
Chuyện như vậy đều là hợp tình hợp lý với cô gái khác, nhưng chỉ có Phó Sủng là không thể nào, cô không có ý xấu, nhưng cũng không có lòng đồng tình tràn lan, cô chính là cô, sống tự do tự tại, trong sinh mệnh không có bất kỳ ngăn trở và trói buộc gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook