Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy
-
Chương 13
Nhìn dáng vẻ khéo léo của Phó Sủng, lúc này Đường Dật mới cười cười, ôm Phó Sủng đặt về ghế, lại thắt dây an toàn cho Phó Sủng, cho xe chạy, mở miệng nói với Phó Sủng: “Được rồi, chúng ta về nhà!”
Nói xong Đường Dật lái xe rời khỏi ngõ nhỏ, ngược lại Phó Sủng thưởng thức nhìn Đường Dật.
Không yêu cầu quá đáng, cũng không nói gì, thật sự mang cô đi thưởng thức chiến lợi phẩm, chỉ vì một câu nói của cô, cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông.
“Anh không dẫn em đi?” Phó Sủng nghiêng đầu nhìn Đường Dật, cố ý mở miệng, lúc đàn ông có vẻ phớt tỉnh như vậy là đẹp trai nhất, ít nhất Phó Sủng cảm thấy Đường Dật như thế, đàn ông đã từng đi lính, cả người tản ra vẻ cường thế, nhưng không mất đi thông cảm ôn hòa.
Đường Dật thuận tay đánh lái, xe lái vào dòng xe chạy, không nóng không lạnh mở miệng: “Đừng ngứa da, anh không phải kiểu đàn ông đó, em cũng phải ngoan một chút.”
Không nhìn Phó Sủng, Đường Dật nghe ra hài hước trong lời nói của Phó Sủng, vốn không có ý định đụng chạm với cô nhóc này, lúc ấy cũng chỉ trêu chọc một trận, không ngờ cô nhóc này còn hăng hái rồi, thật sự coi anh không dám sao?
Phó Sủng cười không tim không phổi, xe lái rất nhanh, ít nhất Phó Sủng cảm thấy về nhà rất nhanh, đến cửa nhà Phó Sủng, Đường Dật dừng xe nhìn nhà Phó Sủng, đèn đã tắt, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Trong nhà không quản được cô nhóc này, có thể chẳng muốn quản, chính là chuyện vừa rồi, cho đến sau này Đường Dật mới biết, không phải trong nhà không quản, mà do cô nhóc này thật sự coi trời bằng vung.
Chỉ cần không gây ra chuyện quá lớn, cũng mắt nhắm mắt mở thuận theo cô ấy, dĩ nhiên đây là nói sau.
“Vậy ngày mai anh có tới đón em không?” Ánh mắt Phó Sủng lơ đãng, hơi không tự nhiên nhìn Đường Dật, hôm nay có quá nhiều lần đầu với cô, lần đầu bị đàn ông thắng, lần đầu bị hôn, lần đầu chủ động hỏi một người đàn ông có tới tìm cô không?
Đường Dật rất hài lòng với thái độ của Phó Sủng, đưa tay vuốt tóc Phó Sủng, âm thanh ra lệnh ngắn ngủi: “Ăn cơm trưa xong, chừng hai giờ tới đón em, không cho chạy loạn, biết chưa?”
Sáng mai phải ra ngoài xách chim đi dạo với ông cụ, mặc dù lạnh, nhưng đó là thói quen nhiều năm của ông cụ, cũng họp mặt với bạn cũ, tập trung một chỗ đơn giản để ganh đua so sánh, một thế hệ đều như vậy, ông nội mang anh ra ngoài khoe khoang, anh cũng không thể khiến ông cụ thất vọng.
Sau khi ông cụ đi dạo xong, luôn luôn qua bên cầu Đông ăn bún gạo, đây cũng là thói quen, cha mẹ không có thời gian, anh rất khó khăn mới trở về một chuyến, nên để cho ông cụ cao hứng.
“Hai giờ!” Phó Sủng suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu lại, không hỏi đề tài như con gái nhà khác, sảng khoái nói: “Vậy cũng được, hai giờ gặp lại, không gặp không về, em về nhà!”
Nói xong Phó Sủng mở cửa xuống xe, không quay đầu lại, chạy thẳng vào nhà, Đường Dật nhìn Phó Sủng rời đi rồi mới lái xe rời khỏi cổng nhà Phó Sủng, không dừng lại quá lâu, về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tám giờ, ngoài nhà đã đọng tuyết, Đường Dật dọn đi, mang theo ông cụ xách chim đi dạo, một nhóm đó phần lớn là cán bộ về hưu, cùng một số người yêu thích văn nghệ, tụ họp trong tứ hợp viện.
Có viết chữ, có vẽ tranh, có đánh cờ, một nhóm giọng chính gốc Bắc Kinh, hát kinh kịch, chính là một đám người tụ họp chung một chỗ, kiếm chuyện vui.
Cũng có người trẻ tuổi đi cùng người già, nhưng đại khái đều một mình mà tới, bởi vì nơi này không thiếu bạn, cho nên mỗi lần gió cũng mặc gió, toàn bộ tới đủ cả.
“Ơ, đây là cháu Đường Dật hả? Đã hai năm không thấy, lớn như vậy rồi?” Một ông cụ nhìn thấy Đường Dật, cười nói với ông nội Đường Dật.
Ông nội Đường Dật cũng vui vẻ không thôi: “À, cháu của tôi, tham gia quân ngũ, không có thời gian trở lại, bất hiếu!”
Tuy nói như vậy, nhưng Đường Dật là đứa cháu ông cụ cưng chiều nhất, không vì cái gì khác, không thường ở bên cạnh, thỉnh thoảng trở lại, rất hiếm khi, bởi vì không có cơ hội cưng chiều, cảm thấy thiếu một chút, bọn họ đều như vậy.
“Được rồi, được rồi, đi dạo với lão già khọm như ông, còn không có hiếu, cháu trai tôi kìa, cả ngày không thấy, không tốt như ai khác.” Ông cụ lắc đầu liên tục với ông nội Đường Dật, “Đến đây nào, làm một ván, rất lâu không đánh cờ với ông rồi.”
“Được!” Ông nội Đường Dật rất vui mừng, đi theo ông cụ kia bắt đầu mở cuộc cờ, Đường Dật ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, xem cờ không nói mới thật sự là quân tử, lời này không sai.
Chỉ có điều, nhìn cờ mà có thể nén được không mở miệng chỉ có Đường Dật, bởi vì anh hoàn toàn không hiểu cờ tướng, ngược lại nghe mấy ông cụ kêu kịch liệt, nhìn hồi lâu vẫn không hiểu.
Cao hứng với ông cụ, ăn bún gạo, Đường Dật lại lái xe đưa ông cụ về nhà, lúc này mới đến nhà Phó Sủng đón Phó Sủng.
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn một giờ, Đường Dật đã đến cửa đợi, trong mắt anh, đàn ông nên chờ phụ nữ, bao lâu cũng vậy, đây là một lễ phép, càng là nguyên tắc cơ bản của đàn ông.
Phó Sủng vẫn ngồi trong nhà, không ngừng nhìn điện thoại di động, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như cô gái đang yêu, Phó Sủng biết mình thích Đường Dật rồi, hơn nữa mong đợi Đường Dật xuất hiện.
Vừa nhìn thấy xe Đường Dật, Phó Sủng gần như chạy như bay xuống lầu, cha Phó nhìn dáng vẻ hưng phấn của Phó Sủng, kêu: “Tuyết bên ngoài lớn như vậy? Lại ra cửa!”
“À, con có việc bận, cha, gặp lại!” Nói xong, Phó Sủng đổi giày bằng tốc độ nhanh nhất, chạy thẳng ra bên ngoài, đến trước xe Đường Dật, gõ cửa sổ xe, Đường Dật quay cửa sổ xe xuống, nhìn Phó Sủng, trên mặt tươi cười: “Còn tới chưa lâu đâu.”
“Nhìn thấy anh đến rồi, cứ ra thôi.” Phó Sủng mở cửa xe ngồi xuống, không lời thừa thãi.
Đường Dật cưng chiều nhìn Phó Sủng, rất nghiêm túc mở miệng: “Con gái phải học dè dặt, dù rất muốn nhìn thấy anh cũng phải ra trễ, như vậy mới có vẻ không quan tâm.”
Tuy nói như vậy nhưng anh thích tính cách này của Phó Sủng, không quá phức tạp gì đó.
“Nhưng em rất muốn gặp anh, đợi rất lâu rồi.” Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, không hề che giấu, Đường Dật nở nụ cười thất thanh, đánh tay lái, rời khỏi nhà Phó Sủng, ra khỏi đại viện.
“Muốn đi đâu?” Đường Dật hỏi Phó Sủng.
“Đi đâu cũng được, em rất vui vẻ.” Phó Sủng thuận miệng đáp lời, Đường Dật khẽ gật đầu, trở về Tứ Cửu thành không nhiều lắm, trở lại phần lớn là đi họp mặt, không có cách nào đi được mấy nơi.
Suy nghĩ một chút, Đường Dật quay đầu nói với Phó Sủng: “Dẫn em đi dạo một chút thôi.”
Nói xong Đường Dật bắt đầu dẫn Phó Sủng đi dạo, sau khi tuyết rơi xuống Tứ Cửu thành, mang theo vẻ đẹp tinh khiết, xinh đẹp không chứa chút tạp chất, Đường Dật dẫn Phó Sủng đi dạo trong vương phủ, đi dạo rất nhiều nơi, Tứ Cửu thành đã từng là thành thị huy hoàng như vậy, hôm nay giống như ban đầu.
Tìm chỗ đậu xe xong, Đường Dật và Phó Sủng xuống xe, kéo Phó Sủng vào trong lòng, thuận tay cởi áo khoác lông khoác lên cho Phó Sủng, toàn thân ấm áp trong nháy mắt.
“Anh không lạnh sao?” Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Đường Dật cúi đầu liếc nhìn Phó Sủng: “Làm lính không sợ lạnh, hơn nữa em mặc ít như vậy, sao anh có thể để cho em bị đông lạnh?”
Nói xong Đường Dật lái xe rời khỏi ngõ nhỏ, ngược lại Phó Sủng thưởng thức nhìn Đường Dật.
Không yêu cầu quá đáng, cũng không nói gì, thật sự mang cô đi thưởng thức chiến lợi phẩm, chỉ vì một câu nói của cô, cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông.
“Anh không dẫn em đi?” Phó Sủng nghiêng đầu nhìn Đường Dật, cố ý mở miệng, lúc đàn ông có vẻ phớt tỉnh như vậy là đẹp trai nhất, ít nhất Phó Sủng cảm thấy Đường Dật như thế, đàn ông đã từng đi lính, cả người tản ra vẻ cường thế, nhưng không mất đi thông cảm ôn hòa.
Đường Dật thuận tay đánh lái, xe lái vào dòng xe chạy, không nóng không lạnh mở miệng: “Đừng ngứa da, anh không phải kiểu đàn ông đó, em cũng phải ngoan một chút.”
Không nhìn Phó Sủng, Đường Dật nghe ra hài hước trong lời nói của Phó Sủng, vốn không có ý định đụng chạm với cô nhóc này, lúc ấy cũng chỉ trêu chọc một trận, không ngờ cô nhóc này còn hăng hái rồi, thật sự coi anh không dám sao?
Phó Sủng cười không tim không phổi, xe lái rất nhanh, ít nhất Phó Sủng cảm thấy về nhà rất nhanh, đến cửa nhà Phó Sủng, Đường Dật dừng xe nhìn nhà Phó Sủng, đèn đã tắt, không biết vì cái gì, đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng.
Trong nhà không quản được cô nhóc này, có thể chẳng muốn quản, chính là chuyện vừa rồi, cho đến sau này Đường Dật mới biết, không phải trong nhà không quản, mà do cô nhóc này thật sự coi trời bằng vung.
Chỉ cần không gây ra chuyện quá lớn, cũng mắt nhắm mắt mở thuận theo cô ấy, dĩ nhiên đây là nói sau.
“Vậy ngày mai anh có tới đón em không?” Ánh mắt Phó Sủng lơ đãng, hơi không tự nhiên nhìn Đường Dật, hôm nay có quá nhiều lần đầu với cô, lần đầu bị đàn ông thắng, lần đầu bị hôn, lần đầu chủ động hỏi một người đàn ông có tới tìm cô không?
Đường Dật rất hài lòng với thái độ của Phó Sủng, đưa tay vuốt tóc Phó Sủng, âm thanh ra lệnh ngắn ngủi: “Ăn cơm trưa xong, chừng hai giờ tới đón em, không cho chạy loạn, biết chưa?”
Sáng mai phải ra ngoài xách chim đi dạo với ông cụ, mặc dù lạnh, nhưng đó là thói quen nhiều năm của ông cụ, cũng họp mặt với bạn cũ, tập trung một chỗ đơn giản để ganh đua so sánh, một thế hệ đều như vậy, ông nội mang anh ra ngoài khoe khoang, anh cũng không thể khiến ông cụ thất vọng.
Sau khi ông cụ đi dạo xong, luôn luôn qua bên cầu Đông ăn bún gạo, đây cũng là thói quen, cha mẹ không có thời gian, anh rất khó khăn mới trở về một chuyến, nên để cho ông cụ cao hứng.
“Hai giờ!” Phó Sủng suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu lại, không hỏi đề tài như con gái nhà khác, sảng khoái nói: “Vậy cũng được, hai giờ gặp lại, không gặp không về, em về nhà!”
Nói xong Phó Sủng mở cửa xuống xe, không quay đầu lại, chạy thẳng vào nhà, Đường Dật nhìn Phó Sủng rời đi rồi mới lái xe rời khỏi cổng nhà Phó Sủng, không dừng lại quá lâu, về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc tám giờ, ngoài nhà đã đọng tuyết, Đường Dật dọn đi, mang theo ông cụ xách chim đi dạo, một nhóm đó phần lớn là cán bộ về hưu, cùng một số người yêu thích văn nghệ, tụ họp trong tứ hợp viện.
Có viết chữ, có vẽ tranh, có đánh cờ, một nhóm giọng chính gốc Bắc Kinh, hát kinh kịch, chính là một đám người tụ họp chung một chỗ, kiếm chuyện vui.
Cũng có người trẻ tuổi đi cùng người già, nhưng đại khái đều một mình mà tới, bởi vì nơi này không thiếu bạn, cho nên mỗi lần gió cũng mặc gió, toàn bộ tới đủ cả.
“Ơ, đây là cháu Đường Dật hả? Đã hai năm không thấy, lớn như vậy rồi?” Một ông cụ nhìn thấy Đường Dật, cười nói với ông nội Đường Dật.
Ông nội Đường Dật cũng vui vẻ không thôi: “À, cháu của tôi, tham gia quân ngũ, không có thời gian trở lại, bất hiếu!”
Tuy nói như vậy, nhưng Đường Dật là đứa cháu ông cụ cưng chiều nhất, không vì cái gì khác, không thường ở bên cạnh, thỉnh thoảng trở lại, rất hiếm khi, bởi vì không có cơ hội cưng chiều, cảm thấy thiếu một chút, bọn họ đều như vậy.
“Được rồi, được rồi, đi dạo với lão già khọm như ông, còn không có hiếu, cháu trai tôi kìa, cả ngày không thấy, không tốt như ai khác.” Ông cụ lắc đầu liên tục với ông nội Đường Dật, “Đến đây nào, làm một ván, rất lâu không đánh cờ với ông rồi.”
“Được!” Ông nội Đường Dật rất vui mừng, đi theo ông cụ kia bắt đầu mở cuộc cờ, Đường Dật ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, xem cờ không nói mới thật sự là quân tử, lời này không sai.
Chỉ có điều, nhìn cờ mà có thể nén được không mở miệng chỉ có Đường Dật, bởi vì anh hoàn toàn không hiểu cờ tướng, ngược lại nghe mấy ông cụ kêu kịch liệt, nhìn hồi lâu vẫn không hiểu.
Cao hứng với ông cụ, ăn bún gạo, Đường Dật lại lái xe đưa ông cụ về nhà, lúc này mới đến nhà Phó Sủng đón Phó Sủng.
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn một giờ, Đường Dật đã đến cửa đợi, trong mắt anh, đàn ông nên chờ phụ nữ, bao lâu cũng vậy, đây là một lễ phép, càng là nguyên tắc cơ bản của đàn ông.
Phó Sủng vẫn ngồi trong nhà, không ngừng nhìn điện thoại di động, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như cô gái đang yêu, Phó Sủng biết mình thích Đường Dật rồi, hơn nữa mong đợi Đường Dật xuất hiện.
Vừa nhìn thấy xe Đường Dật, Phó Sủng gần như chạy như bay xuống lầu, cha Phó nhìn dáng vẻ hưng phấn của Phó Sủng, kêu: “Tuyết bên ngoài lớn như vậy? Lại ra cửa!”
“À, con có việc bận, cha, gặp lại!” Nói xong, Phó Sủng đổi giày bằng tốc độ nhanh nhất, chạy thẳng ra bên ngoài, đến trước xe Đường Dật, gõ cửa sổ xe, Đường Dật quay cửa sổ xe xuống, nhìn Phó Sủng, trên mặt tươi cười: “Còn tới chưa lâu đâu.”
“Nhìn thấy anh đến rồi, cứ ra thôi.” Phó Sủng mở cửa xe ngồi xuống, không lời thừa thãi.
Đường Dật cưng chiều nhìn Phó Sủng, rất nghiêm túc mở miệng: “Con gái phải học dè dặt, dù rất muốn nhìn thấy anh cũng phải ra trễ, như vậy mới có vẻ không quan tâm.”
Tuy nói như vậy nhưng anh thích tính cách này của Phó Sủng, không quá phức tạp gì đó.
“Nhưng em rất muốn gặp anh, đợi rất lâu rồi.” Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, không hề che giấu, Đường Dật nở nụ cười thất thanh, đánh tay lái, rời khỏi nhà Phó Sủng, ra khỏi đại viện.
“Muốn đi đâu?” Đường Dật hỏi Phó Sủng.
“Đi đâu cũng được, em rất vui vẻ.” Phó Sủng thuận miệng đáp lời, Đường Dật khẽ gật đầu, trở về Tứ Cửu thành không nhiều lắm, trở lại phần lớn là đi họp mặt, không có cách nào đi được mấy nơi.
Suy nghĩ một chút, Đường Dật quay đầu nói với Phó Sủng: “Dẫn em đi dạo một chút thôi.”
Nói xong Đường Dật bắt đầu dẫn Phó Sủng đi dạo, sau khi tuyết rơi xuống Tứ Cửu thành, mang theo vẻ đẹp tinh khiết, xinh đẹp không chứa chút tạp chất, Đường Dật dẫn Phó Sủng đi dạo trong vương phủ, đi dạo rất nhiều nơi, Tứ Cửu thành đã từng là thành thị huy hoàng như vậy, hôm nay giống như ban đầu.
Tìm chỗ đậu xe xong, Đường Dật và Phó Sủng xuống xe, kéo Phó Sủng vào trong lòng, thuận tay cởi áo khoác lông khoác lên cho Phó Sủng, toàn thân ấm áp trong nháy mắt.
“Anh không lạnh sao?” Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Đường Dật cúi đầu liếc nhìn Phó Sủng: “Làm lính không sợ lạnh, hơn nữa em mặc ít như vậy, sao anh có thể để cho em bị đông lạnh?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook