Mối Tình Đầu Của Thiên Kim
-
Chương 12
Edit: Bonghongxingdep
Lại một tuần như vậy, tình trạng lúc đi làm của Lê Chương Vi vẫn luôn duy trì tuy nhiên vào buổi trưa ngày chủ nhật lại xảy ra một sự cố nhỏ ——
Lúc cô bưng thịt bò lên bàn, không cẩn thận bị một khách hàng đứng lên đụng phải, kết quả là đĩa thịt bò đang nóng đổ trên người cô, thật may là cô phản xạ cũng không tệ lắm, cô lui về phía sau, cuối cùng chỉ có tay phải bị phỏng một phần nhỏ mà thôi.
Bởi vì không bị phỏng nghiêm trọng lắm, sau khi khẩn cấp xả nước lên tay phải, Lê Chương Vi lại tiếp tục ra ngoài làm việc, Trưởng ca xử lý tốt vị khách vừa mới đụng phải cô, thấy cô rốt cuộc lại muốn đưa thịt bò bít tết đến trên bàn, liền ngăn cô lại.
"Tiểu Lê, cô nghỉ ngơi một chút."
"Hả? Tại sao?"
Cái sự cố nhỏ mới xảy ra vừa rồi không phải vì cô không chú ý, mà là khách đột nhiên đứng dậy, cô cũng không có cách nào khống chế được!
"Tôi không phải trách cô, chỉ là cô làm ở đây lộn xộn như vậy, bây giờ lại lập tức đi ra ngoài phục vụ bàn khác, vị khách đó gặp lại cô chắc chắn sẽ không yên tâm, cô nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút!"
"Nhưng bây giờ là thời điểm bận nhất còn phải giao tiếp với khách nữa. . . . . ."
"Không sao, tôi nói cô nghỉ ngơi một chút, cô phải nghỉ ngơi một chút." Trưởng ca nhận lấy cái đĩa trong tay cô, thay thế cô đưa bữa ăn ra ngoài.
Thái Hữu đúng lúc đi vào bếp, liếc mắt nhìn cổ tay bị đỏ lên của Lê Chương Vi, anh nhắc nhở: "Tiểu Lê, em đi tới bồn rửa mà rửa lại đi, nếu không xử lý tốt sẽ lưu lại sẹo."
"Cũng không nghiêm trọng lắm đâu. . . . . ."
Lê Chương Vi nhìn cổ tay phải mình có một mảnh vết đỏ, bây giờ đã bớt đau, chỉ là còn cảm giác nóng nóng mà thôi.
"Nghe lời, đi rửa lại nước."
Thái Hữu chân tay linh hoạt thuận lợi bưng hai phần thịt bò bít tết ra ngoài.
Bị anh ấy nói như vậy, Lê Chương Vi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi tới bồn rửa, mở vòi sen tiếp tục rửa lại vết thương.
"Tiểu Lê, dùng cái này rửa này!" Phụ trách rửa đĩa - Tiểu Liêu, đưa một cái thùng vừa phải mà sạch sẽ cho cô.
"Cám ơn." Tất cả mọi người muốn cô nghe lời, Lê Chương Vi cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời, ngâm tay phải trong cái thùng chứa đầy nước. Khi tất cả mọi người bận rộn như thế, cô lại không giúp được gì, loại cảm giác đó rất tệ.
Thấy Tiểu Liêu bên cạnh rửa đĩa rất nhanh, bên cạnh có một chồng chén màu trắng cùng đĩa đựng salad, cô không chút nghĩ ngợi liền giúp rửa một tay.
"Tiểu Lê, cô thật đúng là không chịu ngồi yên!" Tiểu Liêu thấy động tác của cô, cũng không ngăn cản cô, bởi vì anh đích thật có chút làm không hết được.
"Ha ha, như vậy cũng coi như có rửa qua nước." Chắc không bị mắng chứ?
Trưởng ca đi vào bếp, thấy cô rửa đĩa, cũng không nói gì, ngay sau đó lại vội vàng đưa đồ ăn đi, ngược lại Thái Hữu đi vào bếp thấy, kêu cô một tiếng: "Tiểu Lê, anh nghĩ em nên đi nghỉ trưa trước. Tiểu Liêu, động tác nhanh một chút!"
"Dạ!" Tiểu Liêu đáp một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Lê Chương Vi: "Tiểu Lê, đừng làm nữa, cô đi nghỉ trưa trước đi!"
"Sao như thế được? Hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, tôi lại không biết xấu hổ tự mình đi nghỉ ngơi."
Sau khi rửa xong chồng chén đĩa, Lê Chương Vi lại chạy đến chỗ làm điểm tâm ngọt bên kia giúp một tay, tóm lại, cô là đến để thay thế Ngô Hiếu Thiên làm việc, không thể làm mất mặt anh ấy.
Trưởng ca nhìn cô chạy qua chạy lại chỗ này chỗ khác giúp một tay, không thể làm gì khác hơn là gọi cô trở về giao tiếp với khách, bởi vì nơi bận nhất chính là phục vụ khách, tình trạng trong phòng bếp đại khái còn ổn định, Lê Chương Vi lĩnh mệnh, vui vẻ trở lại đội phục vụ, Trưởng ban cười lắc đầu: "Thật đúng là chưa có thấy người nào thích công việc phục vụ như vậy!"
"Cô bây giờ là thay thế cho Tiểu Ngô! Có lẽ là không muốn hại Tiểu Ngô bị mất công việc đi!"
"Này, tôi muốn xin Tiểu Ngô thứ lỗi, tôi thật sự là không cố ý muốn làm người xấu!" Trưởng ca lớn tiếng nói, mọi người làm ơn tin tưởng anh một cái!
"Ha ha. . . . . ." Thái Hữu cười sờ lông mày của Trưởng ca.
"Việc này là có ý gì? Cậu tự nhiên mỉm cười rốt cuộc là có ý gì ? Tôi thật sự không phải là một Trưởng ca có lòng dạ xấu!" Trưởng ca đuổi theo Thái Hữu trong phòng bếp, chọc cho mọi người trong phòng bếp đều vui vẻ.
Lê Chương Vi nghe được tiếng cười trong phòng bếp, thò đầu vào xem một cái: "Xảy ra chuyện gì à? Tại sao tất cả mọi người đều cười vui vẻ như vậy?"
"Cô cô cô. . . . . . Cô nên đi nghỉ ngơi đi!" Để chứng minh mình không phải là một Trưởng ca có lòng dạ xấu xa, Trưởng ca đổi lời nói ra lệnh Lê Chương Vi nhanh đi nghỉ trưa một chút. Phục vụ rất bận là không sai, anh tự mình đi bổ sung cho cô không được sao.
"Mới không cần đâu! Tôi rất bận rộn." Lê Chương Vi le lưỡi một cái với Trưởng ca, bộ dáng đáng yêu như vậy khiến mọi người trong phòng bếp đều thấy choáng.
"Đứa nhỏ này là tới đây hủy hình tượng của tôi sao? A a a a a ——" Trưởng ca nôn nóng hầm hừ.
Lúc này Thái Hữu lại đúng lúc đi tới, lần anh cười vỗ trên vai Trưởng ca mấy cái.
"Cái này là có ý gì? Cậu tự nhiên mỉm cười rốt cuộc là có ý gì? Cậu giải thích rõ ràng cho tôi!"
Trong phòng bếp bận rộn như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ có một đoạn thời gian vui vẻ.
Không biết là đơn thuần lo lắng tình trạng của cô, hay là dần dần bị cô quy định như vậy, cứ đến ngày chủ nhật khi Lê Chương Vi thay anh đi làm ở cửa hàng bít tết, Ngô Hiếu Thiên cũng sẽ đi xe đạp tới đón cô tan việc.
Loại cảm giác này có chút kỳ quái, rõ ràng là công việc của anh, anh tới đón cô tan việc một lần cũng không đi vào, anh toàn dừng lại ở vị trí cố định, đợi cô đi theo mọi người cùng nhau ra ngoài sau khi hết bận, chờ cô đi về phía anh.
Lê Chương Vi vừa đi ra khỏi cửa tiệm liền nhìn sang anh bên này, xác định anh xong liền quay đầu nhìn mọi người phất tay nói gặp lại, sau đó bước nhanh tới bên cạnh anh.
"Cực khổ rồi!" Cách một khoảng cách cùng các đồng nghiệp vẫy vẫy tay, Ngô Hiếu Thiên đợi các đồng nghiệp đều đi hết sau đó mới bằng lòng đưa xe đạp cho cô, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Liên tục ba ngày chủ nhật (hay là 3 tuần), đều là như vậy, Ngô Hiếu Thiên mặc dù rất yên tâm kỹ thuật đi xe của Lê Chương Vi, nhưng da mặt vẫn còn quá mỏng, không muốn cho các đồng nghiệp nhìn một màn này.
"Bị em chở phía sau rất mất mặt sao?" Tuần trước Lê Chương Vi đã hỏi vấn đề này, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Ngô Hiếu Thiên, cô không nhịn được lại hỏi.
"Cô thật dài dòng! Rốt cuộc muốn hỏi mấy lần nữa?"
"Nhưng lần trước anh không trả lời em. . . . . ." Gian xảo quá! Mỗi lần đều rất chờ mong anh trả lời, nhưng anh đều trực tiếp hung ác đánh trở lại. Thật xấu hổ như vậy sao? Phát hiện ở chỗ này không có người khác.
"Ưh, rất mất thể diện, trả lời như vậy cô hài lòng chưa?" Ngô Hiếu Thiên thúc giục cô: "Đi nhanh một chút! Cô có mệt không?" Anh nghĩ nhanh một chút nên đưa cho cô về nghỉ, thế nhưng anh lại quên một chuyện: nếu như anh không tới đây nhận lời đón cô tan việc, Lê Chương Vi đại khái có thể trực tiếp bảo tài xế tới đây nơi chở cô về, căn bản là không cần chạy cùng anh về nhà một chuyến.
"Hôm nay không mệt!"
"Sao có thể? Ngày chủ nhật không phải buôn bán rất tốt sao?"
"Buổi trưa em không cẩn thận làm phỏng tay, cho nên Trưởng ca nói em nghỉ ngơi. Em nói với anh, thật sự rất buồn cười! Lần trước Trưởng ca nói không có biện pháp giữ vị trí đó cho anh, mọi người cảm thấy anh ấy có chút vô tình, kết quả hôm nay. . . . . ."
Ngô Hiếu Thiên không có hứng thú nghe cô ríu rít nói xấu, vội vàng cầm tay của cô hỏi "Cô phỏng tay?!"
"Dạ." Bởi vì hai người mặt đối mặt, lúc anh nắm tay lại nắm đúng tay phải của cô, trước tiên cô cho dừng xe đạp lại, sau đó lại chỉ chỉ chỗ còn chút hơi sưng phồng lên cho anh nhìn. "Anh xem này, nếu như không đụng vào nó, sẽ không đau lắm! Nhưng khi đụng phải, sẽ cảm thấy có chút khó chịu. . . . . ."
"Sao cô không cẩn thận như vậy?"
Ngô Hiếu Thiên nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm tới vết phỏng đó, sau khi kiểm tra phát hiện cũng không nghiêm trọng lắm —— dĩ nhiên, nếu như so sánh với bị phỏng nghiêm trọng, thì các đồng nghiệp trong tiệm đã sớm giúp cô xử lý tốt.
"Cũng không phải là lỗi của em." Lê Chương Vi nói một cách đơn giản chuyện đã trải qua cho Ngô Hiếu Thiên nghe. Vị khách đó đã xin thứ lỗi cô tại chỗ, vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, căn cứ vào thái độ của chủ quán làm khách hàng vừa lòng (nguyên văn là lấy khách vi tôn), dĩ nhiên sẽ không đổ cái tội này lên trên người khách rồi.
"Về sau cô đừng đi hỗ trợ trong tiệm nữa, tôi gọi điện thoại xin Trưởng ca tìm người khác thay tôi."
Cách ngày anh đi tháo bột chỉ còn một tuần, thứ tư anh đi tái khám rồi nếu tình hình khôi phục tốt mà nói, là có thể tháo bột trước được! Cứ như vậy, thì thứ bảy tuần sau anh có thể tự mình đi làm rồi.
"Không được!" Lê Chương Vi nóng nảy, vội vàng rút tay bị anh cầm về. "Cũng không có gì nghiêm trọng cả, anh không chơi xấu như vậy. . . . . ."
"Tôi chơi xấu cái gì?" Ngô Hiếu Thiên nhìn cô chằm chằm, là anh đang lo lắng cho cô mà!
"Em kiên trì một tuần lễ nữa, tay phải của anh có thể tháo bột rồi, đến lúc đó là em thắng vụ đánh cuộc đó rồi (nếu không biết là đánh cuộc gì mời xem lại chương 3), bây giờ anh không cho em tiếp tục, không phải là chơi xấu thì là cái gì?"
"Đánh cuộc cái gì, tôi không đồng ý với cô mà."
"Làm sao anh có thể như vậy?!" Lê Chương Vi vừa nóng vừa giận, cô rốt cuộc là vì cái gì mà cố gắng như vậy?" Em mặc kệ, nếu lúc đầu anh không ngăn cản em, liền đại biểu anh đồng ý, nhất định em sẽ kiên trì đến cuối cùng, đến lúc đó. . . . . . Đến lúc đó liền. . . . . ."
Lại một tuần như vậy, tình trạng lúc đi làm của Lê Chương Vi vẫn luôn duy trì tuy nhiên vào buổi trưa ngày chủ nhật lại xảy ra một sự cố nhỏ ——
Lúc cô bưng thịt bò lên bàn, không cẩn thận bị một khách hàng đứng lên đụng phải, kết quả là đĩa thịt bò đang nóng đổ trên người cô, thật may là cô phản xạ cũng không tệ lắm, cô lui về phía sau, cuối cùng chỉ có tay phải bị phỏng một phần nhỏ mà thôi.
Bởi vì không bị phỏng nghiêm trọng lắm, sau khi khẩn cấp xả nước lên tay phải, Lê Chương Vi lại tiếp tục ra ngoài làm việc, Trưởng ca xử lý tốt vị khách vừa mới đụng phải cô, thấy cô rốt cuộc lại muốn đưa thịt bò bít tết đến trên bàn, liền ngăn cô lại.
"Tiểu Lê, cô nghỉ ngơi một chút."
"Hả? Tại sao?"
Cái sự cố nhỏ mới xảy ra vừa rồi không phải vì cô không chú ý, mà là khách đột nhiên đứng dậy, cô cũng không có cách nào khống chế được!
"Tôi không phải trách cô, chỉ là cô làm ở đây lộn xộn như vậy, bây giờ lại lập tức đi ra ngoài phục vụ bàn khác, vị khách đó gặp lại cô chắc chắn sẽ không yên tâm, cô nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút!"
"Nhưng bây giờ là thời điểm bận nhất còn phải giao tiếp với khách nữa. . . . . ."
"Không sao, tôi nói cô nghỉ ngơi một chút, cô phải nghỉ ngơi một chút." Trưởng ca nhận lấy cái đĩa trong tay cô, thay thế cô đưa bữa ăn ra ngoài.
Thái Hữu đúng lúc đi vào bếp, liếc mắt nhìn cổ tay bị đỏ lên của Lê Chương Vi, anh nhắc nhở: "Tiểu Lê, em đi tới bồn rửa mà rửa lại đi, nếu không xử lý tốt sẽ lưu lại sẹo."
"Cũng không nghiêm trọng lắm đâu. . . . . ."
Lê Chương Vi nhìn cổ tay phải mình có một mảnh vết đỏ, bây giờ đã bớt đau, chỉ là còn cảm giác nóng nóng mà thôi.
"Nghe lời, đi rửa lại nước."
Thái Hữu chân tay linh hoạt thuận lợi bưng hai phần thịt bò bít tết ra ngoài.
Bị anh ấy nói như vậy, Lê Chương Vi không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi tới bồn rửa, mở vòi sen tiếp tục rửa lại vết thương.
"Tiểu Lê, dùng cái này rửa này!" Phụ trách rửa đĩa - Tiểu Liêu, đưa một cái thùng vừa phải mà sạch sẽ cho cô.
"Cám ơn." Tất cả mọi người muốn cô nghe lời, Lê Chương Vi cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời, ngâm tay phải trong cái thùng chứa đầy nước. Khi tất cả mọi người bận rộn như thế, cô lại không giúp được gì, loại cảm giác đó rất tệ.
Thấy Tiểu Liêu bên cạnh rửa đĩa rất nhanh, bên cạnh có một chồng chén màu trắng cùng đĩa đựng salad, cô không chút nghĩ ngợi liền giúp rửa một tay.
"Tiểu Lê, cô thật đúng là không chịu ngồi yên!" Tiểu Liêu thấy động tác của cô, cũng không ngăn cản cô, bởi vì anh đích thật có chút làm không hết được.
"Ha ha, như vậy cũng coi như có rửa qua nước." Chắc không bị mắng chứ?
Trưởng ca đi vào bếp, thấy cô rửa đĩa, cũng không nói gì, ngay sau đó lại vội vàng đưa đồ ăn đi, ngược lại Thái Hữu đi vào bếp thấy, kêu cô một tiếng: "Tiểu Lê, anh nghĩ em nên đi nghỉ trưa trước. Tiểu Liêu, động tác nhanh một chút!"
"Dạ!" Tiểu Liêu đáp một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói với Lê Chương Vi: "Tiểu Lê, đừng làm nữa, cô đi nghỉ trưa trước đi!"
"Sao như thế được? Hiện tại tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, tôi lại không biết xấu hổ tự mình đi nghỉ ngơi."
Sau khi rửa xong chồng chén đĩa, Lê Chương Vi lại chạy đến chỗ làm điểm tâm ngọt bên kia giúp một tay, tóm lại, cô là đến để thay thế Ngô Hiếu Thiên làm việc, không thể làm mất mặt anh ấy.
Trưởng ca nhìn cô chạy qua chạy lại chỗ này chỗ khác giúp một tay, không thể làm gì khác hơn là gọi cô trở về giao tiếp với khách, bởi vì nơi bận nhất chính là phục vụ khách, tình trạng trong phòng bếp đại khái còn ổn định, Lê Chương Vi lĩnh mệnh, vui vẻ trở lại đội phục vụ, Trưởng ban cười lắc đầu: "Thật đúng là chưa có thấy người nào thích công việc phục vụ như vậy!"
"Cô bây giờ là thay thế cho Tiểu Ngô! Có lẽ là không muốn hại Tiểu Ngô bị mất công việc đi!"
"Này, tôi muốn xin Tiểu Ngô thứ lỗi, tôi thật sự là không cố ý muốn làm người xấu!" Trưởng ca lớn tiếng nói, mọi người làm ơn tin tưởng anh một cái!
"Ha ha. . . . . ." Thái Hữu cười sờ lông mày của Trưởng ca.
"Việc này là có ý gì? Cậu tự nhiên mỉm cười rốt cuộc là có ý gì ? Tôi thật sự không phải là một Trưởng ca có lòng dạ xấu!" Trưởng ca đuổi theo Thái Hữu trong phòng bếp, chọc cho mọi người trong phòng bếp đều vui vẻ.
Lê Chương Vi nghe được tiếng cười trong phòng bếp, thò đầu vào xem một cái: "Xảy ra chuyện gì à? Tại sao tất cả mọi người đều cười vui vẻ như vậy?"
"Cô cô cô. . . . . . Cô nên đi nghỉ ngơi đi!" Để chứng minh mình không phải là một Trưởng ca có lòng dạ xấu xa, Trưởng ca đổi lời nói ra lệnh Lê Chương Vi nhanh đi nghỉ trưa một chút. Phục vụ rất bận là không sai, anh tự mình đi bổ sung cho cô không được sao.
"Mới không cần đâu! Tôi rất bận rộn." Lê Chương Vi le lưỡi một cái với Trưởng ca, bộ dáng đáng yêu như vậy khiến mọi người trong phòng bếp đều thấy choáng.
"Đứa nhỏ này là tới đây hủy hình tượng của tôi sao? A a a a a ——" Trưởng ca nôn nóng hầm hừ.
Lúc này Thái Hữu lại đúng lúc đi tới, lần anh cười vỗ trên vai Trưởng ca mấy cái.
"Cái này là có ý gì? Cậu tự nhiên mỉm cười rốt cuộc là có ý gì? Cậu giải thích rõ ràng cho tôi!"
Trong phòng bếp bận rộn như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ có một đoạn thời gian vui vẻ.
Không biết là đơn thuần lo lắng tình trạng của cô, hay là dần dần bị cô quy định như vậy, cứ đến ngày chủ nhật khi Lê Chương Vi thay anh đi làm ở cửa hàng bít tết, Ngô Hiếu Thiên cũng sẽ đi xe đạp tới đón cô tan việc.
Loại cảm giác này có chút kỳ quái, rõ ràng là công việc của anh, anh tới đón cô tan việc một lần cũng không đi vào, anh toàn dừng lại ở vị trí cố định, đợi cô đi theo mọi người cùng nhau ra ngoài sau khi hết bận, chờ cô đi về phía anh.
Lê Chương Vi vừa đi ra khỏi cửa tiệm liền nhìn sang anh bên này, xác định anh xong liền quay đầu nhìn mọi người phất tay nói gặp lại, sau đó bước nhanh tới bên cạnh anh.
"Cực khổ rồi!" Cách một khoảng cách cùng các đồng nghiệp vẫy vẫy tay, Ngô Hiếu Thiên đợi các đồng nghiệp đều đi hết sau đó mới bằng lòng đưa xe đạp cho cô, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Liên tục ba ngày chủ nhật (hay là 3 tuần), đều là như vậy, Ngô Hiếu Thiên mặc dù rất yên tâm kỹ thuật đi xe của Lê Chương Vi, nhưng da mặt vẫn còn quá mỏng, không muốn cho các đồng nghiệp nhìn một màn này.
"Bị em chở phía sau rất mất mặt sao?" Tuần trước Lê Chương Vi đã hỏi vấn đề này, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Ngô Hiếu Thiên, cô không nhịn được lại hỏi.
"Cô thật dài dòng! Rốt cuộc muốn hỏi mấy lần nữa?"
"Nhưng lần trước anh không trả lời em. . . . . ." Gian xảo quá! Mỗi lần đều rất chờ mong anh trả lời, nhưng anh đều trực tiếp hung ác đánh trở lại. Thật xấu hổ như vậy sao? Phát hiện ở chỗ này không có người khác.
"Ưh, rất mất thể diện, trả lời như vậy cô hài lòng chưa?" Ngô Hiếu Thiên thúc giục cô: "Đi nhanh một chút! Cô có mệt không?" Anh nghĩ nhanh một chút nên đưa cho cô về nghỉ, thế nhưng anh lại quên một chuyện: nếu như anh không tới đây nhận lời đón cô tan việc, Lê Chương Vi đại khái có thể trực tiếp bảo tài xế tới đây nơi chở cô về, căn bản là không cần chạy cùng anh về nhà một chuyến.
"Hôm nay không mệt!"
"Sao có thể? Ngày chủ nhật không phải buôn bán rất tốt sao?"
"Buổi trưa em không cẩn thận làm phỏng tay, cho nên Trưởng ca nói em nghỉ ngơi. Em nói với anh, thật sự rất buồn cười! Lần trước Trưởng ca nói không có biện pháp giữ vị trí đó cho anh, mọi người cảm thấy anh ấy có chút vô tình, kết quả hôm nay. . . . . ."
Ngô Hiếu Thiên không có hứng thú nghe cô ríu rít nói xấu, vội vàng cầm tay của cô hỏi "Cô phỏng tay?!"
"Dạ." Bởi vì hai người mặt đối mặt, lúc anh nắm tay lại nắm đúng tay phải của cô, trước tiên cô cho dừng xe đạp lại, sau đó lại chỉ chỉ chỗ còn chút hơi sưng phồng lên cho anh nhìn. "Anh xem này, nếu như không đụng vào nó, sẽ không đau lắm! Nhưng khi đụng phải, sẽ cảm thấy có chút khó chịu. . . . . ."
"Sao cô không cẩn thận như vậy?"
Ngô Hiếu Thiên nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm tới vết phỏng đó, sau khi kiểm tra phát hiện cũng không nghiêm trọng lắm —— dĩ nhiên, nếu như so sánh với bị phỏng nghiêm trọng, thì các đồng nghiệp trong tiệm đã sớm giúp cô xử lý tốt.
"Cũng không phải là lỗi của em." Lê Chương Vi nói một cách đơn giản chuyện đã trải qua cho Ngô Hiếu Thiên nghe. Vị khách đó đã xin thứ lỗi cô tại chỗ, vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, căn cứ vào thái độ của chủ quán làm khách hàng vừa lòng (nguyên văn là lấy khách vi tôn), dĩ nhiên sẽ không đổ cái tội này lên trên người khách rồi.
"Về sau cô đừng đi hỗ trợ trong tiệm nữa, tôi gọi điện thoại xin Trưởng ca tìm người khác thay tôi."
Cách ngày anh đi tháo bột chỉ còn một tuần, thứ tư anh đi tái khám rồi nếu tình hình khôi phục tốt mà nói, là có thể tháo bột trước được! Cứ như vậy, thì thứ bảy tuần sau anh có thể tự mình đi làm rồi.
"Không được!" Lê Chương Vi nóng nảy, vội vàng rút tay bị anh cầm về. "Cũng không có gì nghiêm trọng cả, anh không chơi xấu như vậy. . . . . ."
"Tôi chơi xấu cái gì?" Ngô Hiếu Thiên nhìn cô chằm chằm, là anh đang lo lắng cho cô mà!
"Em kiên trì một tuần lễ nữa, tay phải của anh có thể tháo bột rồi, đến lúc đó là em thắng vụ đánh cuộc đó rồi (nếu không biết là đánh cuộc gì mời xem lại chương 3), bây giờ anh không cho em tiếp tục, không phải là chơi xấu thì là cái gì?"
"Đánh cuộc cái gì, tôi không đồng ý với cô mà."
"Làm sao anh có thể như vậy?!" Lê Chương Vi vừa nóng vừa giận, cô rốt cuộc là vì cái gì mà cố gắng như vậy?" Em mặc kệ, nếu lúc đầu anh không ngăn cản em, liền đại biểu anh đồng ý, nhất định em sẽ kiên trì đến cuối cùng, đến lúc đó. . . . . . Đến lúc đó liền. . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook