Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong
-
Chương 3
Đáng tiếc tiếng chuông giữa đêm đã vang lên Nguyễn Y Nông vẫn không thể rời khỏi nơi xa hoa giống như cung điện này.
“Tiên sinh, xin anh cho tôi đi về nhà.” Cô bị anh nhìn đến nổi trong lòng cũng không yên, cô không hiểu tại sao người này nhìn cô với ánh mắt như vậy.
Lôi Ngự Phong nhướng mày lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chầm chầm, thẳng đến làm cho cô mặt đỏ bừng.
Mắt to xinh đẹp bất an nhìn lão quản gia, dì Ngô và tất cả mọi người ở đây nhìn cô bình thường mà?
“Tiên sinh, bắt người là phạm pháp!” Nguyễn Y Nông một lần nữa cố lấy dũng khí, lớn tiếng nói.
“Phạm pháp?” Lôi Ngự Phong như nghe được câu chuyện buồn cười, châm chọc tươi cười nói:“Không quan hệ, tôi có một đoàn luật sư có thể lên tòa án.”
“Tôi......” Nguyễn Y Nông càng khẩn trương:“Tiên sinh, tôi cũng không có đắc tội với anh.” Cô hoài nghi chính mình có phải hay không từng đắc tội với người này, cho nên mới giữ cô ở nơi này để tính sổ.
Anh cười cười, không nói lời nào.
“Tôi phải lập tức đi về nhà......”
“Em không phải mới vừa rồi gọi điện thoại về nhà sao?”
Nguyễn Y Nông một trận nghẹn lời, cô vừa rồi gọi điện thoại cho Mặc tiểu thư, nói cô không thể lập tức về nhà, nhờ cô ấy trông Khải Thần giúp mình, mà anh ta cũng nghe được không thiếu một chữ.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô tức giận.
Ở nơi này, cô ngủ gần 3 tiếng, rồi ăn khuya, mượn nhà, gọi điện thoại của anh ta...... Trừ mấy cái đó ra, chính là ngồi trên sofa bị anh ta nhìn chầm chầm.
Cô không biết anh là ai, cũng không biết anh có mục đích gì, vô luận cô cầu xin thế nào, anh đều nói rõ không cho cô rời đi, cũng quá không thể tưởng tượng đi.
Lôi Ngự Phong kéo kéo môi, trong lòng lại rất thích nghe tiếng nói mềm mại của cô, cho dù tức giận cũng giống như làm nũng, căn bản không có lực đạo trách cứ.
Cô không biết anh ta có ý đồ gì, nhưng cô biết anh muốn cái gì, anh ta không muốn cho cô đi.
Lôi Ngự Phong không nhịn được khi trơ mắt xem cô từng bước rời khỏi nơi này, anh muốn giữ cô ở lại nơi này, vì thế anh nhìn cô nói:“Tôi nghĩ muốn cưới em.”
Nguyễn Y Nông hiển nhiên bị lời nói của anh mà phát hoảng, cô chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt khó có thể tin, dường như nghe được anh ta nói không phải là nói chơi, cô hoài nghi chính bản thân mình nghe nhầm.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã lưu loát lặp lại một lần nữa: “Em không có nghe sai, tôi muốn cưới em làm vợ.”
Lôi Ngự Phong nhìn chăm chú khuôn mặt kinh ngạc của tiểu mỹ nhân, không sai! Anh luôn luôn muốn ở cùng với cô nên muốn lưu cô ở lại nơi này với anh, đây là nguyện vọng đã rất lâu rồi anh chưa thực hiện được.
Nếu cô chưa kết hôn, anh muốn cưới cô; Nếu cô đã kết hôn rồi nhưng vẫn không được hạnh phúc, anh vẫn muốn cưới cô, anh không muốn lại mất cô một lần nữa, chỉ đơn giản là như vậy.
“Anh...... Anh nói cái gì?” Nguyễn Y Nông khó có thể tin trừng anh.
“Kết hôn với tôi, làm vợ của tôi.”
Nguyễn Y Nông mím chặt môi đỏ mọng, nghi hoặc chăm chú nhìn nam nhân trước mắt, anh ta thoạt nhìn bề ngoài rất bình thường, thế nào lại mắc bệnh......
“Tôi đầu óc rất bình thường.” Lôi Ngự Phong nhún nhún vai,“Thân thể thực khỏe mạnh, tâm lý cũng không có biến thái”
Bị anh ta nhìn thấu nghi vấn trong lòng, Nguyễn Y Nông không nhịn được mặt đỏ lên, lầm bầm nói:“Tôi không rõ......”
“Em chưa có kết hôn?” Lôi Ngự Phong hỏi.
“Đúng vậy.”
“Có bạn trai rồi?”
Cô lắc đầu.
“Vậy đã không còn vấn đề gì nữa?” Lôi Ngự Phong vui mừng nói:“Tôi cũng độc thân, không có bạn gái, yêu đương quá lãng phí thời gian, không bằng trực tiếp kết hôn.”
Cô nghẹn họng nhìn Lôi Ngự Phong.
“Hay là...... Em cảm thấy tôi còn có mục đích khác?” Lôi Ngự Phong cười cười nói:“Yên tâm đi, em ốm như vậy, bán cũng bán không được bao nhiêu tiền, cho dù tôi không có ý tốt đi nữa, kia cũng là phải bắt em ăn nhiều một chút.” Nguyễn Y Nông ngượng ngùng đem tầm mắt chuyển hướng khác.
“Tôi cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ, lần sau gặp lại, em phải cho tôi đáp án chính xác rõ ràng.” Anh đứng lên, đi nhanh về hướng trên lầu, vừa đi vừa nói:“Tôi đi thay quần áo, sau đó sẽ đưa em về nhà”
“Tiên sinh......” Nguyễn Y Nông đứng lên chạy nhanh, về phía anh ta.
“Tôi họ Lôi, Lôi Ngự Phong, nhớ kỹ tên của tôi.” Anh dừng bước, nhàn nhạt nói:“Mặt khác, tôi sẽ rất nhanh bảo luật sư làm một phần tài liệu hôn nhân thật tỉ mỉ rõ ràng cho em, hy vọng em có thể đồng ý lời đề nghị vừa rồi của tôi.” Nguyễn Y Nông đứng ngây ra như phỗng, cô vẫn là không hiểu lắm.
“Như vậy, tên của em là gì?”
“Tôi......” Cô lo lắng có nên nói hay không nói cho anh ta.
“Em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy làm người ta cảm thấy đau lòng.” Lôi Ngự Phong nhìn ra vẻ mặt khó xử của cô.
“Tôi... tôi tên là Nguyễn...... Nguyễn Y Nông.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cô không tình nguyện nói ra tên của mình.
Y nông...... Đúng vậy, anh biết, trong lòng lặp lại tên của cô, khóe môi mỉm cười.
Trên đời này làm gì có một câu chuyện cổ tích “Cô bé lọ lem” xuất hiện trên thế giới này chứ.
Nguyễn Y Nông trong lòng vẫn chắc như đinh đóng cột nói với bản thân mình làm gì có khả năng, anh ta không phải thật tình muốn cưới cô, chính là thích vui đùa, người có tiền thích đùa giỡn với người nghèo như vậy sao?
Nhưng cô trước đã đoán sai rồi, tình hình đã phát triển, anh đối với cô nhất định là có chút tình cảm.
Anh cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày này đến, cô phải gặp người quỷ dị này, cô về sau mới biết được, ba ngày anh cho cô suy nghĩ thật sự làm cho cô không yên ổn chút nào hết.
Ngày đầu tiên, cô bị công ty khai trừ, hơn nữa về sau cũng không có cơ hội hợp tác, cô rất khẩn trương đến tìm Roger, nhưng anh ta giống như bị bốc hơi, căn bản là không tìm thấy.
Ngày thứ hai, bệnh viện gọi điện thoại thông báo cho cô biết phải nhanh chóng thanh toán viện phí chữa bệnh, đầu bên kia nói tiếp, bệnh viện bên nước ngoài có thiết bị hiện đại hơn, kỹ thuật tiên tiến hơn có thể chân của Khải Duệ nhanh chóng phục hồi có thể đi lại được. Nếu cô có nhiều tiền thì tốt biết mấy, bệnh viện này thật giỏi làm cho người ta hy vọng đồng thời lại làm người ta tuyệt vọng.
Đến ngày thứ ba, có một vị luật sư tên Cận Lực mang một sắp tài liệu đến, đưa cho cô, bên trong ghi lại tường tận về người họ Lôi kia.
Ghi tên, tuổi, chiều cao, cân nặng, nhóm máu cùng với tài chính, chức vụ, tài sản mang quyền sở hữu của anh ta...... Thậm chí còn có phần kiểm tra sức khỏe mới nhất nữa chứ.
Cô khó có thể tin nhìn vào tờ giấy trước mắt, nghe được Cận luật sư nói rõ ràng với cô:“Nguyễn tiểu thư, nếu tiểu thư có chỗ nào cần giải thích, tôi sẽ giải thích tường tận cho cô.”
“Tôi, tôi......” Cô không phải là chỗ nào không hiểu mà là toàn bộ cô cũng không hiểu!
“Ân, cô đừng nóng vội, từ từ rồi hẳn xem.” Cận luật sư kiên nhẫn lại thành khẩn, làm cho người ta có một loại cảm giác rất chuyên nghiệp, tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp.
“Vì sao anh ta...... Muốn kết hôn tôi?” Người này rất giàu có sao lại muốn kết hôn với một người phụ nữ mới gặp có một lần, cô nghĩ như thế nào cũng không ra.
“Lôi tổng nói cậu ấy muốn tìm một người vợ, Nguyễn tiểu thư hoàn toàn phù hợp với những điều kiện của cậu ấy.” Cận Lực một bên nói chuyện rất êm tai: “Nếu Nguyễn tiểu thư muốn tôi nói thật thì ra là Lôi tổng đối với cô là có tình cảm, như vậy tôi cho rằng, Lôi tổng xác thực rất yêu Nguyễn tiểu thư.”
Đúng vậy, Lôi Ngự Phong yêu đơn phương, rơi vào tình trạng mắc bệnh tương tư rất nặng, Cận Lực cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bộ mặt khẩn trương vô cùng hưng phấn của Lôi Ngự Phong. Lúc học tiểu học, anh đi phía sau lão sư, lão sư hướng tới Lôi Ngự Phong tuyên bố cậu ta hưởng hết tài sản của Lôi gia, nhưng cũng không nhìn ra vẻ mặt hưng phấn bây giờ của cậu ta.
Nguyễn Y Nông bộ dáng vẫn cứ ngây như phỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, quẫn bách cúi đầu, cũng may là những lời này do Cận luật sư nói ra, nếu đổi thành Lôi Ngự Phong nói với cô, nhất định sẽ làm cho cô ngất xỉu đi mất.
Yêu? Cô không phải là nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, nhất định tin chuyện này là có thật, nhưng cô không tin chuyện này lại phát sinh ở trên bản thân mình.
“Nguyễn tiểu thư, Lôi tổng ý tứ rất rõ ràng, nếu cô đồng ý kết hôn, cô có thể chia được một nửa tài sản trên danh nghĩa sở hữu của cậu ta, hơn nữa tôi nghĩ cậu ta không muốn ký hôn ước vì tiền bạc, nhưng tôi nghĩ...... Cô gần đây không phải rất cần tiền sao?” Cận Lực bên ngoài rất nghiêm túc nhưng cũng có đôi lúc phải dùng mưu mẹo.
Anh nhìn vẻ mặt khiếp sợ Nguyễn Y Nông, mỉm cười rồi nói rõ ràng:“Tôi chỉ có ý tốt, Nguyễn tiểu thư, lấy Lôi tổng với nhiều điều kiện tốt như vậy, cậu ta có một tá người cho cậu ta chọn, nhưng cậu ấy nhìn trúng cô, Nguyễn tiểu thư tôi không hiểu cô còn lo lắng chuyện gì nữa?” Lời nói ẩn ý, không cần nói cũng biết.
Lôi Ngự Phong cần một người vợ, mà cô lại cần tiền, hai bên đều có lợi, làm sao không làm?
Cân Lực vừa bước ra, vừa vặn Mặc tiểu thư vừa trở về. Chờ đóng cửa lại Mặc tiểu thư lấy giọng điệu đầy căm phẫn nói cho cô biết, Cận luật sư kia, làm việc trong ngành luật sư tiếng tốt đồn xa. Nhưng thực tế là người có thể vì lợi ích của bản thân.
Anh ta là cô nhi, so với người bình thường thông minh hơn trong thời gian ngắn như vậy đã lấy được giấy phép ngành luật sư, bây giờ anh ta đã làm luật sư đại diện của ba công ty lớn, không chỉ là đại luật sư ở trong nước, cũng là người giàu có, những nhân vật nổi tiếng khi gặp khó khăn trong việc tranh tụng, mọi người gọi hắn là người cứu tinh thích hợp nhất.
Nhất là làm việc rất tỉ mỉ ngay cả một giọt nước cũng không thể rò rỉ ra ngoài được, còn nhân phẩm thì không tốt lắm. Mặc tiểu thư căm giận bất bình nói với cô đã từng tận mắt gặp Cận luật sư kia, mặt không đổi sắc đem đối thủ chỉnh đến nỗi đánh mất giấy phép hành nghề luật sư.
Còn có nhân phẩm không tốt lắm, làm cho Nguyễn Y Nông lo lắng thật lâu. Cô chính là rất cần tiền, nhưng mà muốn cô cùng với Lôi gì kia kết hôn, cô nhớ tới thôi liền sợ hãi.
Cô kiên trì chống đỡ gần nửa tháng, cô không tìm được công việc gì để làm, lại đối mặt với bác sĩ chữa trị cho Khải Duệ, cùng với những người kia lúc nào cũng gọi điện thoại hối thúc cô. Sau đó, cô mới hiểu được người họ Lôi kia chính là muốn cô rơi vào đường cùng.
Nguyễn Y Nông không hiểu tại sao anh ta lại bức ép cô đến như vậy, nguyên nhân có phải người có tiền lúc nào cũng làm như vậy không? Hay là thích chinh phục con mồi như cô đây? Lôi Ngự Phong tự mình xuất hiện tại căn nhà nhỏ của của cô, hỏi cô có đồng ý gả cho anh không, đối mặt với khí thế bức bách người, cặp mắt thật lợi hại hoàn toàn không cho người khác con đường lui, cô chỉ giống như chim sợ cành cong gật gật đầu.
Phút chốc, Lôi Ngự Phong mừng rỡ như điên gắt gao ôm cô vào lòng, anh không để ý một bên Khải Thần dùng sức lấy chân đá vào giày của anh, anh cúi đầu, cắn răng nhếch miệng nở nụ cười đối với Khải Thần, sau đó cúi đầu hôn cô thật là sâu làm cho cô bị dọa sợ.
Cô mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, làm thế nào cũng không mở ra, Lôi Ngự Phong gần trong gang tấc nhìn cô chăm chú, hiếm thấy cô không nghe lời làm cho Lôi Ngự Phong không tức giận, ngược lại anh phát ra tiếng cười khàn khàn, xem ra tâm tình cực kì tốt.
Ngón tay bắt lấy cằm nhỏ của cô, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp nhu nhu nhược nhược trước mắt mình, môi mỏng không di chuyển lực nhẹ nhàng hơn liếm cánh môi mềm mại, triền miên dụ dỗ cô tự mình mở miệng ra.
Nguyễn Y Nông hồi hộp suy nghĩ, tại sao anh ta môi lưỡi triền miên hôn mình như vậy, làm cô không biết làm sao, cô nhướng mi nhìn anh, trong mắt toàn là ngượng ngùng cùng với bất an.
Thừa dịp cô thất thần, ngón tay dài dùng sức, đôi môi anh đào giống như mùa xuân từ từ nở rộ...... Lửa nóng lập tức chiếm đoạt cô, đầu lưỡi mềm mại của cô bị bá đạo của anh mút vào, thậm chí khẽ cắn.
Trên đầu lưỡi khẽ đau...... Cảm giác xa lạ này làm cô không biết phải làm sao, cô chỉ biết nhắm chặt mắt lại, lông mi thật dài không được phép rung động, không cho anh biết là cô rất ngại ngùng.
Đúng vậy, cô sợ cường thế của anh, cô càng sợ anh hơn.
--- ------ ---------Tuyến Phân Cách---- ------ ------ ----
Nguyễn Y Nông đứng ở cửa lớn của tập đoàn Lôi Đình, do dự không bước vào.
“Phu nhân, mời người trực tiếp lên lầu 41, ông chủ đang ở đó chờ người.” Lão Trần lái xe cung kính nói với cô sau khi nói xe chạy về hướng bãi đỗ xe.
Khi nghe họ gọi cô là “Phu nhân” Làm cho Nguyễn Y Nông đỏ mặt, đúng vậy, cô kết hôn với anh ta chỉ biết nhau không đến một tháng.
Mấy ngày nay, Lôi Ngự Phong một bên chuẩn bị hôn lễ, một bên còn bận công việc ở công ty; Không giống cô, cô không có việc gì để làm lúc ở trong phòng, bệnh viện, trường học. Đương nhiên là cô kiên trì không muốn chuyển đến nhà Lôi gia khi chưa đăng kí kết hôn.
Lôi Ngự Phong mang Khải Duệ đến bệnh viện tư nhân của bạn anh, bắt đầu điều trị tốt nhất, bệnh viện của cậu ấy không chịu tiếp nhận Khải Duệ nhưng đã làm bạn thân nên phá lệ một lần rồi tiếp tục kiểm tra một lần nữa.
Anh rất nhanh lấy lòng hai đứa cháu của cô, làm cho bọn chúng yêu quý anh, anh dành một chút thời gian dẫn Khải Thần đi công viên, khu vui chơi, tiệm ăn nhanh, vào nhà ăn cao cấp, thậm chí còn mua máy chơi game mới nhất, ở trong bệnh viện cùng hai đứa chơi game điện tử, cô cảm thấy rất lạ, anh không phải là giám đốc của công ty lớn sao? Thế nào lại có nhiều thời gian cùng bọn chúng vui chơi chứ?
Hôm qua ở hành lang ngoài phòng bệnh, anh thận trọng nói với cô, Khải Duệ cần phải qua Mỹ điều trị, bên đó thiết bị hiện đại tân tiến hơn, Khải Duệ rất có khả năng bình phục lại như bình thường, cô nghe xong cúi đầu không nói gì, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Lúc này cửa phòng bệnh mở, Khải Thần bên trong phòng nhô đầu nhỏ ra, âm thanh nhỏ nhỏ hỏi:“Dượng nói gì với dì vậy?”
Hai đứa trẻ đã bị Lôi Ngự Phong mua được, sớm liền đổi giọng gọi anh là dượng, thậm chí đã dần dần thay thế được vị trí dì của cô, điều này làm cho Lôi Ngự Phong vô cùng vui mừng, còn mạnh miệng nói với hai đứa là bồi dưỡng tình cảm như vậy sống với nhau giống như người một nhà.
Hai đứa có thể xem anh là ba sao? Lôi Ngự Phong ngồi xổm trước mặt Khải Thần, thái độ của anh đối với bọn trẻ vĩnh viễn không phải là giả, cũng không coi nhẹ hai đứa, điểm này thật sự làm Nguyễn Y Nông cảm động.
“ Dì à con có chuyện muốn nói với dì?”
Khải Thần có cặp mắt đen giống như hai trái nho nhỏ nhìn Nguyễn Y Nông rồi nói:“Dì người không cần lo lắng, con sẽ đi cùng với Khải Duệ con sẽ chăm sóc cho em ấy”
“Con đi cùng với Khải Duệ sang Mĩ sao?” Nguyễn Y Nông nghẹn lời nhìn cái đầu nhỏ của Khải Thần đang ở trong lòng cô.
“Dạ! Quan thúc thúc nói, dượng có rất nhiều công việc, dì thì cũng rất bận, cho nên con quyết định đi cùng Khải Duệ, con phải làm tốt bổn phận của một người anh tốt!” Tiểu Khải Thần gan dạ nói.
“Khải Thần......” Nguyễn Y Nông không nhịn được lấy tay ôm Khải Thần vào lòng.
“Dì về sau không được ôm con, con đã lớn rồi, dì ôm con như vậy dượng sẽ ăn
dấm chua đó.” Khải Thần nhỏ giọng oán giận.
Cái gì? Nguyễn Y Nông giật mình khi bị Khải Thần đẩy cô ra, Lôi Ngự Phong đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà mỉm cười.
“Con quyết định rồi con sẽ cùng Khải Duệ đi chữa bệnh xong rồi sẽ trở về ngay thôi” Khải Thần ánh mắt rất lạ nhìn cô và Lôi Ngự Phong nói:“Quan thúc thúc nói, dượng có rất nhiều việc, về nhà còn phải cùng dì sinh em bé, rồi sau đó trong bụng của dì có em bé dượng có thể sẽ rất bận hơn bây giờ, Quan thúc thúc nói đây cũng là chuyện bình thường thôi á.” Khóe mắt của Lôi Ngự Phong đều là ẩn ý cười, còn đối với Nguyễn Y Nông máu cả người từ chân đã dồn lên não rồi.
“Anh!” Tiếng của Khải Duệ từ trong phòng bệnh chờ không kiên nhẫn phát ra âm thanh nôn nóng nói:“Anh nói chuyện với dì thế nào rồi? Quan thúc thúc không phải đã chỉ nói như vậy dì sẽ đồng ý ngay sao?”
“Các con còn quá nhỏ......” Nguyễn Y Nông vội vàng lên tiếng ngăn cản:“Dì rất lo lắng cho hai con.”
“Chúng con đã tám tuổi rồi, hơn nữa có lão quản gia đi theo chúng con với lại con cũng rất thích lão quản gia.” Nguyễn Y Nông một trận á khẩu không nói nên lời, ngay cả việc này bọn học đã chuẩn bị rất chu đáo.
“Ở Mĩ Lôi gia cũng có sự nghiệp bên đó, em không cần lo lắng vấn đề gì cả.” Lôi Ngự Phong nói tiếp:“Chúng ta lúc nào cũng có thể nhìn bọn trẻ, điều trị xong sẽ lập tức trở về ngay, em cảm thấy sao?”
Cô cảm thấy gì đây? Bọn họ lớn nhỏ điều đã lên kế hoạch chuẩn bị rất tốt, cuối cùng mới nói cho cô biết thật sự là rất đáng giận!
Rất nhanh hai đứa trẻ đi với Quan Dạ Kì cùng lão quản gia sang Mĩ, sau đó nhập viện rồi nhập học mọi việc tiến hành rất thuận lợi.
Hai đứa trẻ đã đi rồi Lôi Ngự Phong mỗi ngày đều gặp mặt cô, đến nhà trọ dẫn cô
đi ăn cơm, đi đến cửa hàng quần áo rồi mua rất nhiều quần áo, giày, túi xách hàng hiệu cho cô
Buổi sáng hôm nay cô nhận được điện thoại của anh muốn cô đến công ty một chuyến, vì thế cho nên cô phải đến nơi đó.
Lúc trước Nguyễn Y Nông biết tập đoàn Lôi Đình qua báo chí hoặc trên tivi thôi, cũng chưa từng đến nơi này, cô ngẩng đầu lên nhìn những tòa nhà cao trong công ty, điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.
Cô nhanh chóng mở túi xách và lấy chiếc điện thoại mới của Lôi Ngự Phong mua cho cô, màu trắng độc đáo đúng như câu sang chảnh. Cô biết là ai, trong điện thoại duy nhất chỉ có số điện thoại của một người, chạm vào màn hình:“Alo ”
“Đến chưa?” Bên kia điện thoại phát ra âm thanh trầm thấp lại chứa khí thế làm cho Nguyễn Y Nông trong lòng run lên, cô khẩn trương nói:“Dạ em đến rồi.”
“Em có muốn tôi xuống đó dẫn em lên đây không?”
“Không, không cần.” Cô nhanh chóng cự tuyệt.
“Vậy lên phòng làm việc của tôi nhanh một chút.” Âm thanh của Lôi Ngự Phong phát ra không phải là cao hứng mà ngược lại là mất hứng, Nguyễn Y Nông lên tiếng, chờ điện thoại anh kết thúc, anh tựa hồ không muốn dẫn cô lên trong phòng làm việc của anh, nên cô đành phải tự mình lên là tốt hơn.
Đi vào bên trong công ty, thì cô gặp hai vị tiếp tân xinh đẹp ở bàn lễ tân, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp và ân cần hỏi cô:“Tiểu thư, cô đến đây có việc gì không?”
“Tôi...... Tôi tìm, tìm tổng giám đốc Lôi Ngự Phong.” Cô khẩn trương nói.
“Tìm tổng giám đốc cần phải có hẹn trước, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Cô lễ tân mỉm cười rồi hỏi cô.
“Tôi... tôi... Không có.” Anh ta chỉ kêu cô mau đến đây, đây không tính là hẹn sao?
“Nếu cô thật sự có chưa có hẹn trước, tôi không thể sắp xếp cho cô gặp tổng giám đốc.” Cô lễ tân khách khí nở nụ cười xin lỗi. Cho dù vị tiểu thư này rất xinh, khí chất cũng tốt nhưng tổng giám đốc không phải ai gặp cũng được, nhất là tổng giám đốc nổi giận lên giống như rồng phun lửa á, ai mà dám chọc đây!
“Nhưng mà......” Nguyễn Y Nông đang muốn nói cho cô ấy là Lôi Ngự Phong kêu cô đến đây, cô ấy lại nói trước, ánh mắt thấy người phía trước vội vàng hô lên:“Kha thư ký?”
Một người nam nhân thân hình cao gầy đeo kính đi về hướng thang máy, nghe thấy tiếng kêu sau đó quay đầu lại:“Chuyện gì?”
“Vị tiểu thư này tìm tổng giám đốc.”
“Nga?” Kha thư ký nâng mắt kính lên, đánh giá cô gái trước mặt.
Đầu tiên gặp Kha thư kí mắt sáng ngời, cảm thấy chính mình giống như gặp được hồng nhan ở trong mộng vậy.
Làn da trắng tuyết như nước như mây, đôi môi giống như hoa, trên người mặc chiếc đầm màu trắng cùng với bên hông có chiếc nơ hình con bướm màu hồng phấn cũng được xem là quá xa xỉ càng tôn lên vẻ đẹp thanh lịch......, quả là ông trời rất ưu ái cho cô gái này a!
Bởi vì trời nóng, tóc đen của cô cột cao lên, khiến cô thoạt nhìn tựa như nữ sinh đang học ở trường.
“Thật sự là “Có một người mỹ nhân, thân hình uyển chuyển; Bất ngờ gặp được nhau đúng là có duyên rồi”!” Kha thư ký kìm lòng không được thì thầm nói với bản thân mình.
Ánh mắt như say như dại nhìn cô chầm chầm, nhìn cô chăm chú làm cô hoảng sợ, làm cho những cô lễ tân một trận cười trộm không thôi.
Kha thư ký học tốt nghiệp đại học ưu tú, có rất nhiều tài năng, chính là làm công việc thư ký này vui buồn thất thường, thường xuyên bị tổng giám đốc la mắn, ở công ty khó có người làm được công việc của anh.
“Xin hỏi tiểu thư họ gì?” Anh thu lại vẻ mặt lúc nãy của mình, khắc chế bản tính của bản thân lại, lộ ra vẻ mặt tươi cười phong độ nói.
“Tôi, tôi họ Nguyễn.”
“Nguyễn tiểu thư tại sao lại đến đây? Tìm tổng giám đốc có chuyện gì không? Nếu cô không phiền có thể cho tôi số điện thoại khi nào rảnh uống ly cà phê......” Kha thư ký lải nhải nói liên tục, cơ hồ không nhận thấy được mọi người bên ngoài đều im lặng, âm thanh trầm thấp đánh gãy lời nói của anh.
“Cô ấy không rảnh.” Lôi Ngự Phong mặc tây trang màu lam, từ bên trong thang máy chuyên dụng bước ra liếc mắt nhìn thư ký của mình một cái, dám đánh chủ
ý lên bà xã tương lai của anh, cơn tức giận lập tức bộc phát.
“Tổng, tổng giám đốc......” Kha thư ký giật mình khi nhìn thấy tổng giám đốc xuất quỷ nhập thần hiện tại lại ở nơi này, ánh mắt hồ chăm chú nhìn Lôi Ngự Phong.
Tổng giám đốc đại nhân cư nhiên đi ra đây để bắt ý trung nhân của mình sao?
Tổng giám đốc biết cái gì là đến trước hay đến sau không? Kha thư ký bắt đầu lo lắng, bắt đầu lên kết hoạch anh hùng cứu mĩ nhân hạnh phúc nữa đời còn lại của mình.
Kha thư ký bước nhanh qua bên chỗ của cô, che chở cho cô, rồi nghe được lời nói
rõ ràng của Lôi Ngự Phong:“ Dám tư tưởng đến bà xã của tôi” Nói xong anh ôm cô đi vào thang máy, mặc kệ nhân viên đang xì xào to nhỏ, ngang nhiên mà đi tiếp.
Làm cho Kha thư ký nhất kiến chung tình nghĩ vớ va vớ vẫn nảy giờ, giống như bong bóng xà phòng “bụp bụp” một cái, vô tình tan biến.
“Tiên sinh, xin anh cho tôi đi về nhà.” Cô bị anh nhìn đến nổi trong lòng cũng không yên, cô không hiểu tại sao người này nhìn cô với ánh mắt như vậy.
Lôi Ngự Phong nhướng mày lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chầm chầm, thẳng đến làm cho cô mặt đỏ bừng.
Mắt to xinh đẹp bất an nhìn lão quản gia, dì Ngô và tất cả mọi người ở đây nhìn cô bình thường mà?
“Tiên sinh, bắt người là phạm pháp!” Nguyễn Y Nông một lần nữa cố lấy dũng khí, lớn tiếng nói.
“Phạm pháp?” Lôi Ngự Phong như nghe được câu chuyện buồn cười, châm chọc tươi cười nói:“Không quan hệ, tôi có một đoàn luật sư có thể lên tòa án.”
“Tôi......” Nguyễn Y Nông càng khẩn trương:“Tiên sinh, tôi cũng không có đắc tội với anh.” Cô hoài nghi chính mình có phải hay không từng đắc tội với người này, cho nên mới giữ cô ở nơi này để tính sổ.
Anh cười cười, không nói lời nào.
“Tôi phải lập tức đi về nhà......”
“Em không phải mới vừa rồi gọi điện thoại về nhà sao?”
Nguyễn Y Nông một trận nghẹn lời, cô vừa rồi gọi điện thoại cho Mặc tiểu thư, nói cô không thể lập tức về nhà, nhờ cô ấy trông Khải Thần giúp mình, mà anh ta cũng nghe được không thiếu một chữ.
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cô tức giận.
Ở nơi này, cô ngủ gần 3 tiếng, rồi ăn khuya, mượn nhà, gọi điện thoại của anh ta...... Trừ mấy cái đó ra, chính là ngồi trên sofa bị anh ta nhìn chầm chầm.
Cô không biết anh là ai, cũng không biết anh có mục đích gì, vô luận cô cầu xin thế nào, anh đều nói rõ không cho cô rời đi, cũng quá không thể tưởng tượng đi.
Lôi Ngự Phong kéo kéo môi, trong lòng lại rất thích nghe tiếng nói mềm mại của cô, cho dù tức giận cũng giống như làm nũng, căn bản không có lực đạo trách cứ.
Cô không biết anh ta có ý đồ gì, nhưng cô biết anh muốn cái gì, anh ta không muốn cho cô đi.
Lôi Ngự Phong không nhịn được khi trơ mắt xem cô từng bước rời khỏi nơi này, anh muốn giữ cô ở lại nơi này, vì thế anh nhìn cô nói:“Tôi nghĩ muốn cưới em.”
Nguyễn Y Nông hiển nhiên bị lời nói của anh mà phát hoảng, cô chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt khó có thể tin, dường như nghe được anh ta nói không phải là nói chơi, cô hoài nghi chính bản thân mình nghe nhầm.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã lưu loát lặp lại một lần nữa: “Em không có nghe sai, tôi muốn cưới em làm vợ.”
Lôi Ngự Phong nhìn chăm chú khuôn mặt kinh ngạc của tiểu mỹ nhân, không sai! Anh luôn luôn muốn ở cùng với cô nên muốn lưu cô ở lại nơi này với anh, đây là nguyện vọng đã rất lâu rồi anh chưa thực hiện được.
Nếu cô chưa kết hôn, anh muốn cưới cô; Nếu cô đã kết hôn rồi nhưng vẫn không được hạnh phúc, anh vẫn muốn cưới cô, anh không muốn lại mất cô một lần nữa, chỉ đơn giản là như vậy.
“Anh...... Anh nói cái gì?” Nguyễn Y Nông khó có thể tin trừng anh.
“Kết hôn với tôi, làm vợ của tôi.”
Nguyễn Y Nông mím chặt môi đỏ mọng, nghi hoặc chăm chú nhìn nam nhân trước mắt, anh ta thoạt nhìn bề ngoài rất bình thường, thế nào lại mắc bệnh......
“Tôi đầu óc rất bình thường.” Lôi Ngự Phong nhún nhún vai,“Thân thể thực khỏe mạnh, tâm lý cũng không có biến thái”
Bị anh ta nhìn thấu nghi vấn trong lòng, Nguyễn Y Nông không nhịn được mặt đỏ lên, lầm bầm nói:“Tôi không rõ......”
“Em chưa có kết hôn?” Lôi Ngự Phong hỏi.
“Đúng vậy.”
“Có bạn trai rồi?”
Cô lắc đầu.
“Vậy đã không còn vấn đề gì nữa?” Lôi Ngự Phong vui mừng nói:“Tôi cũng độc thân, không có bạn gái, yêu đương quá lãng phí thời gian, không bằng trực tiếp kết hôn.”
Cô nghẹn họng nhìn Lôi Ngự Phong.
“Hay là...... Em cảm thấy tôi còn có mục đích khác?” Lôi Ngự Phong cười cười nói:“Yên tâm đi, em ốm như vậy, bán cũng bán không được bao nhiêu tiền, cho dù tôi không có ý tốt đi nữa, kia cũng là phải bắt em ăn nhiều một chút.” Nguyễn Y Nông ngượng ngùng đem tầm mắt chuyển hướng khác.
“Tôi cho em thời gian ba ngày để suy nghĩ, lần sau gặp lại, em phải cho tôi đáp án chính xác rõ ràng.” Anh đứng lên, đi nhanh về hướng trên lầu, vừa đi vừa nói:“Tôi đi thay quần áo, sau đó sẽ đưa em về nhà”
“Tiên sinh......” Nguyễn Y Nông đứng lên chạy nhanh, về phía anh ta.
“Tôi họ Lôi, Lôi Ngự Phong, nhớ kỹ tên của tôi.” Anh dừng bước, nhàn nhạt nói:“Mặt khác, tôi sẽ rất nhanh bảo luật sư làm một phần tài liệu hôn nhân thật tỉ mỉ rõ ràng cho em, hy vọng em có thể đồng ý lời đề nghị vừa rồi của tôi.” Nguyễn Y Nông đứng ngây ra như phỗng, cô vẫn là không hiểu lắm.
“Như vậy, tên của em là gì?”
“Tôi......” Cô lo lắng có nên nói hay không nói cho anh ta.
“Em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy làm người ta cảm thấy đau lòng.” Lôi Ngự Phong nhìn ra vẻ mặt khó xử của cô.
“Tôi... tôi tên là Nguyễn...... Nguyễn Y Nông.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cô không tình nguyện nói ra tên của mình.
Y nông...... Đúng vậy, anh biết, trong lòng lặp lại tên của cô, khóe môi mỉm cười.
Trên đời này làm gì có một câu chuyện cổ tích “Cô bé lọ lem” xuất hiện trên thế giới này chứ.
Nguyễn Y Nông trong lòng vẫn chắc như đinh đóng cột nói với bản thân mình làm gì có khả năng, anh ta không phải thật tình muốn cưới cô, chính là thích vui đùa, người có tiền thích đùa giỡn với người nghèo như vậy sao?
Nhưng cô trước đã đoán sai rồi, tình hình đã phát triển, anh đối với cô nhất định là có chút tình cảm.
Anh cho cô thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày này đến, cô phải gặp người quỷ dị này, cô về sau mới biết được, ba ngày anh cho cô suy nghĩ thật sự làm cho cô không yên ổn chút nào hết.
Ngày đầu tiên, cô bị công ty khai trừ, hơn nữa về sau cũng không có cơ hội hợp tác, cô rất khẩn trương đến tìm Roger, nhưng anh ta giống như bị bốc hơi, căn bản là không tìm thấy.
Ngày thứ hai, bệnh viện gọi điện thoại thông báo cho cô biết phải nhanh chóng thanh toán viện phí chữa bệnh, đầu bên kia nói tiếp, bệnh viện bên nước ngoài có thiết bị hiện đại hơn, kỹ thuật tiên tiến hơn có thể chân của Khải Duệ nhanh chóng phục hồi có thể đi lại được. Nếu cô có nhiều tiền thì tốt biết mấy, bệnh viện này thật giỏi làm cho người ta hy vọng đồng thời lại làm người ta tuyệt vọng.
Đến ngày thứ ba, có một vị luật sư tên Cận Lực mang một sắp tài liệu đến, đưa cho cô, bên trong ghi lại tường tận về người họ Lôi kia.
Ghi tên, tuổi, chiều cao, cân nặng, nhóm máu cùng với tài chính, chức vụ, tài sản mang quyền sở hữu của anh ta...... Thậm chí còn có phần kiểm tra sức khỏe mới nhất nữa chứ.
Cô khó có thể tin nhìn vào tờ giấy trước mắt, nghe được Cận luật sư nói rõ ràng với cô:“Nguyễn tiểu thư, nếu tiểu thư có chỗ nào cần giải thích, tôi sẽ giải thích tường tận cho cô.”
“Tôi, tôi......” Cô không phải là chỗ nào không hiểu mà là toàn bộ cô cũng không hiểu!
“Ân, cô đừng nóng vội, từ từ rồi hẳn xem.” Cận luật sư kiên nhẫn lại thành khẩn, làm cho người ta có một loại cảm giác rất chuyên nghiệp, tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp.
“Vì sao anh ta...... Muốn kết hôn tôi?” Người này rất giàu có sao lại muốn kết hôn với một người phụ nữ mới gặp có một lần, cô nghĩ như thế nào cũng không ra.
“Lôi tổng nói cậu ấy muốn tìm một người vợ, Nguyễn tiểu thư hoàn toàn phù hợp với những điều kiện của cậu ấy.” Cận Lực một bên nói chuyện rất êm tai: “Nếu Nguyễn tiểu thư muốn tôi nói thật thì ra là Lôi tổng đối với cô là có tình cảm, như vậy tôi cho rằng, Lôi tổng xác thực rất yêu Nguyễn tiểu thư.”
Đúng vậy, Lôi Ngự Phong yêu đơn phương, rơi vào tình trạng mắc bệnh tương tư rất nặng, Cận Lực cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bộ mặt khẩn trương vô cùng hưng phấn của Lôi Ngự Phong. Lúc học tiểu học, anh đi phía sau lão sư, lão sư hướng tới Lôi Ngự Phong tuyên bố cậu ta hưởng hết tài sản của Lôi gia, nhưng cũng không nhìn ra vẻ mặt hưng phấn bây giờ của cậu ta.
Nguyễn Y Nông bộ dáng vẫn cứ ngây như phỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, quẫn bách cúi đầu, cũng may là những lời này do Cận luật sư nói ra, nếu đổi thành Lôi Ngự Phong nói với cô, nhất định sẽ làm cho cô ngất xỉu đi mất.
Yêu? Cô không phải là nữ sinh mười sáu mười bảy tuổi, nhất định tin chuyện này là có thật, nhưng cô không tin chuyện này lại phát sinh ở trên bản thân mình.
“Nguyễn tiểu thư, Lôi tổng ý tứ rất rõ ràng, nếu cô đồng ý kết hôn, cô có thể chia được một nửa tài sản trên danh nghĩa sở hữu của cậu ta, hơn nữa tôi nghĩ cậu ta không muốn ký hôn ước vì tiền bạc, nhưng tôi nghĩ...... Cô gần đây không phải rất cần tiền sao?” Cận Lực bên ngoài rất nghiêm túc nhưng cũng có đôi lúc phải dùng mưu mẹo.
Anh nhìn vẻ mặt khiếp sợ Nguyễn Y Nông, mỉm cười rồi nói rõ ràng:“Tôi chỉ có ý tốt, Nguyễn tiểu thư, lấy Lôi tổng với nhiều điều kiện tốt như vậy, cậu ta có một tá người cho cậu ta chọn, nhưng cậu ấy nhìn trúng cô, Nguyễn tiểu thư tôi không hiểu cô còn lo lắng chuyện gì nữa?” Lời nói ẩn ý, không cần nói cũng biết.
Lôi Ngự Phong cần một người vợ, mà cô lại cần tiền, hai bên đều có lợi, làm sao không làm?
Cân Lực vừa bước ra, vừa vặn Mặc tiểu thư vừa trở về. Chờ đóng cửa lại Mặc tiểu thư lấy giọng điệu đầy căm phẫn nói cho cô biết, Cận luật sư kia, làm việc trong ngành luật sư tiếng tốt đồn xa. Nhưng thực tế là người có thể vì lợi ích của bản thân.
Anh ta là cô nhi, so với người bình thường thông minh hơn trong thời gian ngắn như vậy đã lấy được giấy phép ngành luật sư, bây giờ anh ta đã làm luật sư đại diện của ba công ty lớn, không chỉ là đại luật sư ở trong nước, cũng là người giàu có, những nhân vật nổi tiếng khi gặp khó khăn trong việc tranh tụng, mọi người gọi hắn là người cứu tinh thích hợp nhất.
Nhất là làm việc rất tỉ mỉ ngay cả một giọt nước cũng không thể rò rỉ ra ngoài được, còn nhân phẩm thì không tốt lắm. Mặc tiểu thư căm giận bất bình nói với cô đã từng tận mắt gặp Cận luật sư kia, mặt không đổi sắc đem đối thủ chỉnh đến nỗi đánh mất giấy phép hành nghề luật sư.
Còn có nhân phẩm không tốt lắm, làm cho Nguyễn Y Nông lo lắng thật lâu. Cô chính là rất cần tiền, nhưng mà muốn cô cùng với Lôi gì kia kết hôn, cô nhớ tới thôi liền sợ hãi.
Cô kiên trì chống đỡ gần nửa tháng, cô không tìm được công việc gì để làm, lại đối mặt với bác sĩ chữa trị cho Khải Duệ, cùng với những người kia lúc nào cũng gọi điện thoại hối thúc cô. Sau đó, cô mới hiểu được người họ Lôi kia chính là muốn cô rơi vào đường cùng.
Nguyễn Y Nông không hiểu tại sao anh ta lại bức ép cô đến như vậy, nguyên nhân có phải người có tiền lúc nào cũng làm như vậy không? Hay là thích chinh phục con mồi như cô đây? Lôi Ngự Phong tự mình xuất hiện tại căn nhà nhỏ của của cô, hỏi cô có đồng ý gả cho anh không, đối mặt với khí thế bức bách người, cặp mắt thật lợi hại hoàn toàn không cho người khác con đường lui, cô chỉ giống như chim sợ cành cong gật gật đầu.
Phút chốc, Lôi Ngự Phong mừng rỡ như điên gắt gao ôm cô vào lòng, anh không để ý một bên Khải Thần dùng sức lấy chân đá vào giày của anh, anh cúi đầu, cắn răng nhếch miệng nở nụ cười đối với Khải Thần, sau đó cúi đầu hôn cô thật là sâu làm cho cô bị dọa sợ.
Cô mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, làm thế nào cũng không mở ra, Lôi Ngự Phong gần trong gang tấc nhìn cô chăm chú, hiếm thấy cô không nghe lời làm cho Lôi Ngự Phong không tức giận, ngược lại anh phát ra tiếng cười khàn khàn, xem ra tâm tình cực kì tốt.
Ngón tay bắt lấy cằm nhỏ của cô, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp nhu nhu nhược nhược trước mắt mình, môi mỏng không di chuyển lực nhẹ nhàng hơn liếm cánh môi mềm mại, triền miên dụ dỗ cô tự mình mở miệng ra.
Nguyễn Y Nông hồi hộp suy nghĩ, tại sao anh ta môi lưỡi triền miên hôn mình như vậy, làm cô không biết làm sao, cô nhướng mi nhìn anh, trong mắt toàn là ngượng ngùng cùng với bất an.
Thừa dịp cô thất thần, ngón tay dài dùng sức, đôi môi anh đào giống như mùa xuân từ từ nở rộ...... Lửa nóng lập tức chiếm đoạt cô, đầu lưỡi mềm mại của cô bị bá đạo của anh mút vào, thậm chí khẽ cắn.
Trên đầu lưỡi khẽ đau...... Cảm giác xa lạ này làm cô không biết phải làm sao, cô chỉ biết nhắm chặt mắt lại, lông mi thật dài không được phép rung động, không cho anh biết là cô rất ngại ngùng.
Đúng vậy, cô sợ cường thế của anh, cô càng sợ anh hơn.
--- ------ ---------Tuyến Phân Cách---- ------ ------ ----
Nguyễn Y Nông đứng ở cửa lớn của tập đoàn Lôi Đình, do dự không bước vào.
“Phu nhân, mời người trực tiếp lên lầu 41, ông chủ đang ở đó chờ người.” Lão Trần lái xe cung kính nói với cô sau khi nói xe chạy về hướng bãi đỗ xe.
Khi nghe họ gọi cô là “Phu nhân” Làm cho Nguyễn Y Nông đỏ mặt, đúng vậy, cô kết hôn với anh ta chỉ biết nhau không đến một tháng.
Mấy ngày nay, Lôi Ngự Phong một bên chuẩn bị hôn lễ, một bên còn bận công việc ở công ty; Không giống cô, cô không có việc gì để làm lúc ở trong phòng, bệnh viện, trường học. Đương nhiên là cô kiên trì không muốn chuyển đến nhà Lôi gia khi chưa đăng kí kết hôn.
Lôi Ngự Phong mang Khải Duệ đến bệnh viện tư nhân của bạn anh, bắt đầu điều trị tốt nhất, bệnh viện của cậu ấy không chịu tiếp nhận Khải Duệ nhưng đã làm bạn thân nên phá lệ một lần rồi tiếp tục kiểm tra một lần nữa.
Anh rất nhanh lấy lòng hai đứa cháu của cô, làm cho bọn chúng yêu quý anh, anh dành một chút thời gian dẫn Khải Thần đi công viên, khu vui chơi, tiệm ăn nhanh, vào nhà ăn cao cấp, thậm chí còn mua máy chơi game mới nhất, ở trong bệnh viện cùng hai đứa chơi game điện tử, cô cảm thấy rất lạ, anh không phải là giám đốc của công ty lớn sao? Thế nào lại có nhiều thời gian cùng bọn chúng vui chơi chứ?
Hôm qua ở hành lang ngoài phòng bệnh, anh thận trọng nói với cô, Khải Duệ cần phải qua Mỹ điều trị, bên đó thiết bị hiện đại tân tiến hơn, Khải Duệ rất có khả năng bình phục lại như bình thường, cô nghe xong cúi đầu không nói gì, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Lúc này cửa phòng bệnh mở, Khải Thần bên trong phòng nhô đầu nhỏ ra, âm thanh nhỏ nhỏ hỏi:“Dượng nói gì với dì vậy?”
Hai đứa trẻ đã bị Lôi Ngự Phong mua được, sớm liền đổi giọng gọi anh là dượng, thậm chí đã dần dần thay thế được vị trí dì của cô, điều này làm cho Lôi Ngự Phong vô cùng vui mừng, còn mạnh miệng nói với hai đứa là bồi dưỡng tình cảm như vậy sống với nhau giống như người một nhà.
Hai đứa có thể xem anh là ba sao? Lôi Ngự Phong ngồi xổm trước mặt Khải Thần, thái độ của anh đối với bọn trẻ vĩnh viễn không phải là giả, cũng không coi nhẹ hai đứa, điểm này thật sự làm Nguyễn Y Nông cảm động.
“ Dì à con có chuyện muốn nói với dì?”
Khải Thần có cặp mắt đen giống như hai trái nho nhỏ nhìn Nguyễn Y Nông rồi nói:“Dì người không cần lo lắng, con sẽ đi cùng với Khải Duệ con sẽ chăm sóc cho em ấy”
“Con đi cùng với Khải Duệ sang Mĩ sao?” Nguyễn Y Nông nghẹn lời nhìn cái đầu nhỏ của Khải Thần đang ở trong lòng cô.
“Dạ! Quan thúc thúc nói, dượng có rất nhiều công việc, dì thì cũng rất bận, cho nên con quyết định đi cùng Khải Duệ, con phải làm tốt bổn phận của một người anh tốt!” Tiểu Khải Thần gan dạ nói.
“Khải Thần......” Nguyễn Y Nông không nhịn được lấy tay ôm Khải Thần vào lòng.
“Dì về sau không được ôm con, con đã lớn rồi, dì ôm con như vậy dượng sẽ ăn
dấm chua đó.” Khải Thần nhỏ giọng oán giận.
Cái gì? Nguyễn Y Nông giật mình khi bị Khải Thần đẩy cô ra, Lôi Ngự Phong đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà mỉm cười.
“Con quyết định rồi con sẽ cùng Khải Duệ đi chữa bệnh xong rồi sẽ trở về ngay thôi” Khải Thần ánh mắt rất lạ nhìn cô và Lôi Ngự Phong nói:“Quan thúc thúc nói, dượng có rất nhiều việc, về nhà còn phải cùng dì sinh em bé, rồi sau đó trong bụng của dì có em bé dượng có thể sẽ rất bận hơn bây giờ, Quan thúc thúc nói đây cũng là chuyện bình thường thôi á.” Khóe mắt của Lôi Ngự Phong đều là ẩn ý cười, còn đối với Nguyễn Y Nông máu cả người từ chân đã dồn lên não rồi.
“Anh!” Tiếng của Khải Duệ từ trong phòng bệnh chờ không kiên nhẫn phát ra âm thanh nôn nóng nói:“Anh nói chuyện với dì thế nào rồi? Quan thúc thúc không phải đã chỉ nói như vậy dì sẽ đồng ý ngay sao?”
“Các con còn quá nhỏ......” Nguyễn Y Nông vội vàng lên tiếng ngăn cản:“Dì rất lo lắng cho hai con.”
“Chúng con đã tám tuổi rồi, hơn nữa có lão quản gia đi theo chúng con với lại con cũng rất thích lão quản gia.” Nguyễn Y Nông một trận á khẩu không nói nên lời, ngay cả việc này bọn học đã chuẩn bị rất chu đáo.
“Ở Mĩ Lôi gia cũng có sự nghiệp bên đó, em không cần lo lắng vấn đề gì cả.” Lôi Ngự Phong nói tiếp:“Chúng ta lúc nào cũng có thể nhìn bọn trẻ, điều trị xong sẽ lập tức trở về ngay, em cảm thấy sao?”
Cô cảm thấy gì đây? Bọn họ lớn nhỏ điều đã lên kế hoạch chuẩn bị rất tốt, cuối cùng mới nói cho cô biết thật sự là rất đáng giận!
Rất nhanh hai đứa trẻ đi với Quan Dạ Kì cùng lão quản gia sang Mĩ, sau đó nhập viện rồi nhập học mọi việc tiến hành rất thuận lợi.
Hai đứa trẻ đã đi rồi Lôi Ngự Phong mỗi ngày đều gặp mặt cô, đến nhà trọ dẫn cô
đi ăn cơm, đi đến cửa hàng quần áo rồi mua rất nhiều quần áo, giày, túi xách hàng hiệu cho cô
Buổi sáng hôm nay cô nhận được điện thoại của anh muốn cô đến công ty một chuyến, vì thế cho nên cô phải đến nơi đó.
Lúc trước Nguyễn Y Nông biết tập đoàn Lôi Đình qua báo chí hoặc trên tivi thôi, cũng chưa từng đến nơi này, cô ngẩng đầu lên nhìn những tòa nhà cao trong công ty, điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên.
Cô nhanh chóng mở túi xách và lấy chiếc điện thoại mới của Lôi Ngự Phong mua cho cô, màu trắng độc đáo đúng như câu sang chảnh. Cô biết là ai, trong điện thoại duy nhất chỉ có số điện thoại của một người, chạm vào màn hình:“Alo ”
“Đến chưa?” Bên kia điện thoại phát ra âm thanh trầm thấp lại chứa khí thế làm cho Nguyễn Y Nông trong lòng run lên, cô khẩn trương nói:“Dạ em đến rồi.”
“Em có muốn tôi xuống đó dẫn em lên đây không?”
“Không, không cần.” Cô nhanh chóng cự tuyệt.
“Vậy lên phòng làm việc của tôi nhanh một chút.” Âm thanh của Lôi Ngự Phong phát ra không phải là cao hứng mà ngược lại là mất hứng, Nguyễn Y Nông lên tiếng, chờ điện thoại anh kết thúc, anh tựa hồ không muốn dẫn cô lên trong phòng làm việc của anh, nên cô đành phải tự mình lên là tốt hơn.
Đi vào bên trong công ty, thì cô gặp hai vị tiếp tân xinh đẹp ở bàn lễ tân, sau đó nở nụ cười chuyên nghiệp và ân cần hỏi cô:“Tiểu thư, cô đến đây có việc gì không?”
“Tôi...... Tôi tìm, tìm tổng giám đốc Lôi Ngự Phong.” Cô khẩn trương nói.
“Tìm tổng giám đốc cần phải có hẹn trước, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Cô lễ tân mỉm cười rồi hỏi cô.
“Tôi... tôi... Không có.” Anh ta chỉ kêu cô mau đến đây, đây không tính là hẹn sao?
“Nếu cô thật sự có chưa có hẹn trước, tôi không thể sắp xếp cho cô gặp tổng giám đốc.” Cô lễ tân khách khí nở nụ cười xin lỗi. Cho dù vị tiểu thư này rất xinh, khí chất cũng tốt nhưng tổng giám đốc không phải ai gặp cũng được, nhất là tổng giám đốc nổi giận lên giống như rồng phun lửa á, ai mà dám chọc đây!
“Nhưng mà......” Nguyễn Y Nông đang muốn nói cho cô ấy là Lôi Ngự Phong kêu cô đến đây, cô ấy lại nói trước, ánh mắt thấy người phía trước vội vàng hô lên:“Kha thư ký?”
Một người nam nhân thân hình cao gầy đeo kính đi về hướng thang máy, nghe thấy tiếng kêu sau đó quay đầu lại:“Chuyện gì?”
“Vị tiểu thư này tìm tổng giám đốc.”
“Nga?” Kha thư ký nâng mắt kính lên, đánh giá cô gái trước mặt.
Đầu tiên gặp Kha thư kí mắt sáng ngời, cảm thấy chính mình giống như gặp được hồng nhan ở trong mộng vậy.
Làn da trắng tuyết như nước như mây, đôi môi giống như hoa, trên người mặc chiếc đầm màu trắng cùng với bên hông có chiếc nơ hình con bướm màu hồng phấn cũng được xem là quá xa xỉ càng tôn lên vẻ đẹp thanh lịch......, quả là ông trời rất ưu ái cho cô gái này a!
Bởi vì trời nóng, tóc đen của cô cột cao lên, khiến cô thoạt nhìn tựa như nữ sinh đang học ở trường.
“Thật sự là “Có một người mỹ nhân, thân hình uyển chuyển; Bất ngờ gặp được nhau đúng là có duyên rồi”!” Kha thư ký kìm lòng không được thì thầm nói với bản thân mình.
Ánh mắt như say như dại nhìn cô chầm chầm, nhìn cô chăm chú làm cô hoảng sợ, làm cho những cô lễ tân một trận cười trộm không thôi.
Kha thư ký học tốt nghiệp đại học ưu tú, có rất nhiều tài năng, chính là làm công việc thư ký này vui buồn thất thường, thường xuyên bị tổng giám đốc la mắn, ở công ty khó có người làm được công việc của anh.
“Xin hỏi tiểu thư họ gì?” Anh thu lại vẻ mặt lúc nãy của mình, khắc chế bản tính của bản thân lại, lộ ra vẻ mặt tươi cười phong độ nói.
“Tôi, tôi họ Nguyễn.”
“Nguyễn tiểu thư tại sao lại đến đây? Tìm tổng giám đốc có chuyện gì không? Nếu cô không phiền có thể cho tôi số điện thoại khi nào rảnh uống ly cà phê......” Kha thư ký lải nhải nói liên tục, cơ hồ không nhận thấy được mọi người bên ngoài đều im lặng, âm thanh trầm thấp đánh gãy lời nói của anh.
“Cô ấy không rảnh.” Lôi Ngự Phong mặc tây trang màu lam, từ bên trong thang máy chuyên dụng bước ra liếc mắt nhìn thư ký của mình một cái, dám đánh chủ
ý lên bà xã tương lai của anh, cơn tức giận lập tức bộc phát.
“Tổng, tổng giám đốc......” Kha thư ký giật mình khi nhìn thấy tổng giám đốc xuất quỷ nhập thần hiện tại lại ở nơi này, ánh mắt hồ chăm chú nhìn Lôi Ngự Phong.
Tổng giám đốc đại nhân cư nhiên đi ra đây để bắt ý trung nhân của mình sao?
Tổng giám đốc biết cái gì là đến trước hay đến sau không? Kha thư ký bắt đầu lo lắng, bắt đầu lên kết hoạch anh hùng cứu mĩ nhân hạnh phúc nữa đời còn lại của mình.
Kha thư ký bước nhanh qua bên chỗ của cô, che chở cho cô, rồi nghe được lời nói
rõ ràng của Lôi Ngự Phong:“ Dám tư tưởng đến bà xã của tôi” Nói xong anh ôm cô đi vào thang máy, mặc kệ nhân viên đang xì xào to nhỏ, ngang nhiên mà đi tiếp.
Làm cho Kha thư ký nhất kiến chung tình nghĩ vớ va vớ vẫn nảy giờ, giống như bong bóng xà phòng “bụp bụp” một cái, vô tình tan biến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook