Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu
Chương 8: Nơi này là địa ngục trần gian

Dật Thang! Lại là Dật Thang!

Lần này Danh Khả trợn to hai mắt, rốt cuộc thấy rõ ràng Dật Thang vào bằng cách nào, chân dài như vậy, giống như chỉ bước hai bước là đã từ cửa đại sảnh đi tới trước mặt bọn họ.

"Tiên sinh. " Dật Thang nhìn Bắc Minh Dạ.

"Người phụ nữ kia thích dùng ngực dán lên người đàn ông, đưa cô ta đến trong sân, cho các anh em dán một ngày, rồi chup hình đưa cho Hứa Thiệu Dương." Anh bình thản lên tiếng, sau đó ôm Danh Khả đi xuyên qua phòng khách.

Danh Khả bị lời của anh làm cho kinh hoảng, trợn to một mắt, nhìn Thích Đình Đình lien tục cầu khẩn bị Dật Thang kéo ra ngoài, lòng càng trầm xuống, ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn.

Người đàn ông này... Thật là đáng sợ, thật thật là đáng sợ! Cô sao lại chọc tới người đàn ông như vậy!

Khi thấy rõ anh định ôm chính mình lên lầu, cô sợ hãi lập tức hét lên: "Tôi không muốn vào phòng của anh, tôi không muốn!"

Anh ta thật là đáng sợ, đi theo anh ta, cô nhất định sẽ bị anh ta giết chết.

"Buông, buông! " cô hoảng sợ khẽ kêu, dùng sức đẩy lồng ngực của anh: "Tôi không đáp ứng anh cái gì, buông, mau buông ra!"

Từ đầu tới cuối cô không hề nói lời đáp ứng giao dịch gì, cô thật không có, anh không có tư cách đối với cô như vậy.

Bắc Minh Dạ ngừng lại, ánh mắt trầm xuống khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đáy mắt, hàn quang từ từ tràn ra: "Tối hôm qua là em nói muốn chủ động hầu hạ tôi, van xin tôi đối với bọn họ hạ thủ."

"Tôi đã nói là tôi không làm rồi. " cô vẫn giãy dụa, mặc dù ánh mắt của anh lạnh đến mức làm cho cô suýt đông lại thành băng, nhưng, vìsự trong sạch của mình, cô không thể cứ thế lùi bước.

Một khi lùi bước, cô nhất định sẽ từ đó lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.

"Bắc Minh tiên sinh, tôi van cầu anh, thả tôi đi, tôi không nên cùng anh giao dịch, tôi không cần. " chống lại ánh mắt lạnh như băng của anh, cô sợ hãi thu lực đạo trên tay, nhưng vẫn không muốn thỏa hiệp: "Bắc Minh tiên sinh, van xin anh..."

"Không có ai có thể ở trước mặt tôi lật lọng. " buông một câu đạm mạc, anh cất bước đi lên cầu thang.

"Không cần! Tôi không cần! " người bị anh khóa vào trong ngực, Danh Khả bị làm cho sợ đến mức như con thỏ con bị giật mình, biết một khi cùng anh vào phòng thì cái gì cũng không kịp.

Hai tay giãy giựa mà không thoát, ngay cả hai chân cũng dùng lên, nhưng loại phương thức ôm công chúa này, hai chân căn bản đá không tới anh, cô gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra rồi: "Tôi trả lại anh tiền, Bắc Minh tiên sinh, tôi đem tiền trả lại cho anh, tôi..."

"Hai mươi tỷ. " dù đang đi nhưng anh vẫn ung dung nghiên cứu từng vẻ biến hóa trên mặt cô, từng bước từng bước lên lầu: "Trong vòng ba ngày em có thể trả, sau này tôi sẽ thả em."

"Tôi... " trong vòng ba ngày, cô muốn từ nơi nào tìm đến hai mươi tỷ, đừng nói ba ngày, chính là cho cô ba đời cô cũng kiếm không được khoản tiền có con số thiên văn này.

Còn có, anh nói "Sau này tôi sẽ thả em " là có ý gì? Cái gì gọi là sau này?

Bắc Minh Dạ cũng không để ý đến cô, sải bước lên thang lầu, một cước đem cửa phòng đá văng, đi tới bên giường ném cô xuống.

Anh đã nói, không có ai có thể ở trước mặt anh lật lọng, coi như là một cô nhóc không hiểu chuyện cũng không thể.

Nếu câu dẫn anh làm phần giao dịch này, sẽ phải gánh trách nhiệm chính mình nên gánh, không phải là anh không cô không được, dưới gầm trời này có rất nhiều phụ nữ muốn bám lấy anh, nhưng, chiếm tiện nghi của anh còn muốn dễ dàng rời đi như vậy, dưới gầm trời này, tuyệt đối không có chuyện tốt như vậy.

Danh Khả bị ném trên đệm, bị ném đén choáng váng một trận.

Cô vuốt vuốt huyệt Thái Dương, mới vừa ngẩng đầu lập tức thấy anh tháo thắt lưng muốn hướng cô đè xuống, cô bị làm cho sợ đến lập tức kinh hô: "Không cần, đừng tới đây!"

Bắc Minh Dạ mặc kệ cô, nếu không hiểu chuyện, không hiểu quy tắc trò chơi của anh, anh không ngần ngại tự mình nỗ lực thực hiện, làm cho cô hiểu được anh không phải là người mà bất luận kẻ nào cũng có thể tùy ý chọc tới.

Bàn tay rơi xuống, định xé rách quần áo của cô, trên hành lang ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng bước chân chững chạc.

đáy mắt Bắc Minh Dạ hiện lên vẻ u ám, rốt cục vẫn thả Danh Khả ra, ở bên giường đứng thẳng người.

"Tiên sinh, lão gia nói sứp tới Đông Lăng rồi. " thì ra là Dật Thang, mở cửa nhìn thấy hết thảy cảnh tượng trên giường, hắn vẫn bình tĩnh báo ra tin tức vừa lấy được.

Bắc Minh Dạ mân chặt đôi môi mỏng màu hoa hồng khẽ, chẳng qua là chần chờ chốc lát, liền cài lại thắt lưng, nút áo, đi ra ngoài.

Danh Khả cứ thế bị anh ném ở đó, giống như một món đồ chơi bị vứt bỏ.

Chờ anh đi rôi, cô mới nhớ ra đã thật lâu mình không có hô hấp, lập tức ngụm lớn thở gấp lên.

Mới vừa rồi, thật đáng sợ...

Không muốn ở trong phòng của anh tiếp tục đợi, lại sợ vừa ra khỏi cửa lập tức đụng tới anh, cho đến khi bọn họ đi xuống lầu, đợi một hồi lâu không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, cô mới đem giầy mới vừa rồi không cẩn thận đạp rơi xỏ vào, cẩn thận đi ra ngoài.

trên hành lang lầu hai không có bất kỳ người nào, hình như lầu hai này ngay cả người giúp việc cũng không dám tùy ý đi lên, trừ phi có nhiệm vụ mới đi lên làm việc.

Không có ai, cô cả gan đi tới cầu thang, rốt cuộc thấy người giúp việc ở phía dưới đang quét dọn vệ sinh, lau tay vịn cầu thang.

"Tiên... tiên sinh đâu rồi? " Danh Khả nhỏ giọng hỏi.

"Tiên sinh ra ngoài rồi. " nữ hầu trẻ tuổi đối với cô coi như có chút lễ phép, cùng cô nữ hầu sáng sớm hôm nay hoàn toàn không giống, chẳng qua, cũng không thấy trên mặt có nụ cười.

Hình như người nơi này đều sẽ không cười, cùng người đàn ông kia giống hệt, tất cả đều lạnh như băng.

Nghe nữ hầu nói tiên sinh ra cửa, Danh Khả hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh xuống lầu rời đi phòng khách, đi tới phía cổng lớn.

Dọc theo đường đi lại không có người ngăn cản, đại khái là Bắc Minh Dạ đi quá vội vàng, đã quên phân phó người canh gác cô, hoặc là, đối với anh mà nói chính mình không quá quan trọng, căn bản không đáng phải phái người đến trông giữ.

Nhưng bất kể như thế nào, rất nhanh cô sẽ tự do, chỉ cần đi qua cái sân này, ra khỏi cánh cổng kia, cô có thể về nhà, ngày mai là thứ hai, cô có thể đi học.

Chính mình loại nhân vật nhỏ bé như cô, hẳn là Bắc Minh Dạ sẽ không biết cô là ai, chỉ cần hiện tại thành công rời đi, sau này, bọn họ nhất định sẽ không gặp lại, mình nhất định có thể quá trở về cuộc sống yên tĩnh mình.

Vừa suy nghĩ, Danh Khả đi thẳng ra, trái tim vẫn đập loạn, khẩn trương như muốn bất tỉnh.

Đi ra ngoài, lúc này có thể đi ra ngoài...

Bỗng nhiên, một trận tiếng khóc truyền đến.

Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn lại, chẳng qua là nhìn thoáng qua, cả người lập tức giống như bị người hất một chậu nước đá, hoàn toàn bị đông cứng.

Trong góc sân trước, Thích Đình Đình bị lột quần áo, bị mười mấy người đàn ông mặc áo đen vây vào giữa.

Những người đó, người người gương mặt lạnh lẽo, mặc dù đối với Thích Đình Đình làm chuyện cực kỳ quá phận, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ nét hưng phấn nào, lạnh như băng, giống như một người chết.

Một bên, còn có người đàn ông mặc áo đen cầm lấy camera trong tay, đang quay chụp...

"A! " Danh Khả bị làm cho sợ đến hét lên, lập tức chạy ra ngoài cửa.

Người ở nơi này tất cả đều là ma quỷ, nơi này chính là địa ngục trần gian, mà người đàn ông kia... Bắc Minh Dạ, hắn là ma quỷ đứng đầu, là ác ma ngàn năm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương