Dịch: Vi Vu
Tầng này chỉ có hai hộ gia đình, ngoại trừ hộ gia đình của lão Tề, thì chỉ có hộ gia đình có treo bó cành liễu trụi lủi kia thôi.
Ông lão này hẳn là người của ngôi nhà kia?
Lúc chúng tôi hơi trố mắt ra nhìn, thì ông lão kia đã bước ra khỏi thang máy.
Ông lão khoảng chừng bảy mươi tuổi, tóc bạc gần hết, mặc một chiếc áo khoác bằng bông kiểu cũ và một đôi giày bằng bông, nhìn thật bình thường.
Nhưng hai mắt của ông lão sáng ngời có thần, thoạt nhìn tinh thần sáng láng rất có sức sống.
"...!Lão nhân gia, ông lớn tiếng như vậy làm gì? Chúng ta tới thăm bạn!" Anh tôi đáp.
Lông mày trắng bệch của ông lão nhíu lại, bất mãn nói: "Các ngươi đến thăm bạn cái gì? Không biết nhà này xảy ra chuyện gì sao? Người trẻ tuổi các ngươi đừng đến thêm phiền, đợi đến khi sự việc bình ổn lại đến!"
Thiệu Nhất Hàng bất mãn trả lời: "Không phải tới nhà của ngươi, ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì?"
Ông lão chế nhạo, sau đó quay người đi về phía cửa nhà mình.
“Chờ, chờ một chút!” Tôi vội vàng ngăn cản ông lão này lại
Ông lão quay lại lạnh nhạt nhìn lại tôi.
“Lão nhân gia, cho ta hỏi, tại sao gia đình ông lại treo cành cây trên cửa chính?” Tôi cố ý nói đó là cành cây, mà không nói là cành liễu.

Vẻ mặt ông lão dịu đi một chút, ngữ khí cứng nhắc nói: “Trẻ con không hiểu là chuyện bình thường, trẻ con nhà ta cũng không hiểu… không nghĩ đến trí tuệ lão nhân gia để lại cũng hữu dụng như vậy....… Đây chỉ là một phong tục thôi, người trẻ tuổi các ngươi Mau rời đi.

"
Tại sao ông lão cứ đuổi chúng tôi đi?
Anh tôi lẩm bẩm: " còn Biết cành liễu trừ tà ghê gớm sao? Khó tính như vậy, còn không phải là cậy già lên mặt?"
Ông lão hung hăng trừng mắt nhìn anh tôi.
Chúng tôi bước vào thang máy, Thiệu Nhất Hàng ấn xuống lầu một, hỏi: "Treo cành liễu thì sao? Không được treo à?"
Tôi lắc đầu nói: "Có thể treo, cành liễu là đạo cụ trừ tà, ta nhìn thấy ngoài cửa có treo cành liễu, còn tưởng bên trong có cao nhân, cho nên hỏi nhiều mấy câu!"
"Ông lão này nhất định biết cành liễu là vật để trừ tà, lão nhân gia tương đối để ý chuyện này, có khả năng ông ấy thấy chuyện này làm ảnh hưởng đến thanh tịnh của ông ấy, cho nên nhìn thấy người xa lạ mới hung hăng như vậy!" Anh tôi suy đoán.
Thiệu Nhất Hàng đã đưa chúng tôi về nhà, trên đường chúng tôi mới biết được hắn là Lão Tề thực ra không phải là bạn tốt, hắn và nữ chủ nhân đã chết kia có quen biết.
Chắc vì xuất phát từ tình “ đồng cảm” với một nhóm người đặc biệt, hắn đã giới thiệu cho chúng tôi gặp Lão Tề.
Anh tôi nhìn bóng dáng chiếc xe của Thiệu Nhất Hàng đã đi xa, thấp giọng nói:" anh nghĩ tâm lý thực sự của Thiệu Nhất Hàng là háo hức khi Lão Tề cùng Tiểu Tam kia sảy ra chuyện, nhưng vẫn còn có chút lý trí, không hy vọng sẽ có thảm án phát sinh, cho nên mới giới thiệu chúng ta đến xem!"
Lúc chúng tôi về đến nhà, Lão Tác đang dọn dẹp sân, một giọng nói trong trẻo của thiếu niên từ sương phòng phía tây truyền đến.
“Tiểu sư thúc! Sư phụ!” Tham Lang ánh mắt sáng ngời chạy về phía chúng tôi
Hắn được nghỉ đông, cho nên ba tôi mang theo hắn đến đây thăm chúng tôi, Lão Tác vừa mới đưa hai người về đây không lâu.
Anh tôi cười nói: "Đệ tử bất hiếu! Dám không đón tiếp sư phụ trước, mà lại đi gọi sư thúc trước, ngươi cũng biết sư thúc ngươi mới là đương gia sao?"
Anh tôi vừa chêu chọc Tham Lang vừa đưa tay xoa xoa mặt hắn.
Tôi cảm thấy Tham Lang lớn quá nhanh, sau khi lớp da trên người hắn mới mọc, mấy tháng rồi tôi cũng không gặp hắn, lúc này cảm thấy hắn thật cao lớn.
Bởi vì hắn từ nhỏ đã bị lừa bán, không biết ngày tháng năm sinh của mình, lúc kiểm tra tuổi xương cho hắn, ước chừng hắn 11 tuổi, tính hiện giờ cũng gần 12 tuổi rồi, mà cư nhiên hắn đã cao gần bằng tôi.
Tiểu gia hoả này, tuy bị trọng thương một thời gian dài, nhưng cũng không thể trì hoãn sự phát triển của thân thể
Ba tôi đang ở trong phòng của nãi nãi ôm hai tiểu tâm can bảo bối, ông nói mấy tháng rồi không thấy Vu Quy và U Nam, rất lo lắng, còn nói không bao giờ muốn rời xa bọn chúng.
Bước sang tháng 12 âm lịch, chúng tôi không tính toán đi tung hoành ngang dọc nữa, đợi thêm hai ngày nữa sẽ đến nhà Lão Tề, siêu độ vong hồn cho vợ hắn về nơi thanh thản bình an.
Nãi nãi là dâu lớn của thái gia gia, cuối năm rồi, bà phải về chủ trì rất nhiều việc trong nhà, chúng tôi cũng muốn để bà nghỉ ngơi một thời gian, không phải hàng đêm vất vả vì chăm hai đứa nhỏ, cho nên chúng tôi phái Đại Bảo đưa bà về quê.

" Vấn đề hiện tại như vậy, buổi tối còn phải chăm sóc hai đứa trẻ, phải làm sao?" Anh tôi nhìn tôi nói.
"...!Còn có thể làm gì, em tự mình chăm sóc."
"Hai đứa nha! Không phải một đứa! Nãi nãi có kinh nghiệm phong phú, tuy em là mẹ, nhưng so với nãi nãi còn kém xa, nếu lo liệu quá nhiều việc, chi bằng....!buổi tối anh giúp em chăm một đứa?" Anh tôi do dự, cắn răng làm ra bộ dáng bi thương.
Chăm trẻ buổi tối rất mệt, ngoài việc thỉnh thoảng hay khóc đêm, còn phải cho bú và thay tã nữa, tôi nghĩ nghĩ nói: “Không sao, để Giang Khởi Vân chắm sóc… Vu Quy và U Nam rất thích anh ấy, thấy anh ấy là không có khóc lóc!"
Hơn nữa, Đế Quân Đại Nhân không cần ngủ, chỉ cần nhắm mắt dưỡng thần là được.
Một người cha hữu ích như vậy không cần quá lãng phí.

: Tamlinh247.com
Buổi tối lúc Giang Khởi Vân xuất hiện, nhìn thấy hai đứa trẻ bị một chiếc chăn dày bao quanh người nằm ở trên giường, thấy tôi lần lượt mang đồ dùng của trẻ con vào, anh ấy hỏi:" làm gì vậy?"
“ Nãi nãi về quê, hai đứa trẻ này cần chúng ta chăm sóc".

Tôi chỉ vào anh ấy và mình nói:" chúng ta sẽ tự mình chăm sóc!"
Anh ấy nhíu mày, phủi chăn bông rồi ngồi xuống mép giường, Vu Quy và U Nam lập tức xoay người lăn đến bên anh ấy, thân mật vô cùng.
"....!Tự mình chăm? Vậy chúng ta động phòng thế nào? Em không sợ đánh thức bọn chúng sao?" Anh ấy cười xấu xa.
Tôi quỳ bên giường, ghé vào giường làm ra vòng bảo vệ hình người, nghe thấy anh ấy nói vậy, đỏ mặt lên nói:" vậy thì không làm!"
Đề tài bực bội còn chưa qua đâu, làm cái gì mà làm?

Thật ra, nửa phần bực bội này cũng là tâm trạng trêu chọc, anh ấy muốn tôi chủ động, nhưng mà tôi nên chủ động thế nào?
Chẳng nhẽ muốn tôi đè lên người anh ấy sao?"
Vu Quy và U Nam đã được nửa tuổi, thân thể của tôi cũng khôi phục lại chu kỳ bình thường, hai đứa nhỏ này đã bắt đầu ăn bổ sung, đối với sữa nhu cầu cũng giảm đi một nửa, tôi không phải cẩn thận làm kho lúa nữa.
Giang Khởi Vân không nói nhiều, chọc vào trán hai đứa nhỏ, chỉ vào giường nói:" đi vào."
Hai đứa nhỏ này có lẽ không hiểu mệnh lệnh của anh ấy, chúng ngồi cạnh nhau đung đưa, ngơ ngác nhìn anh ấy
“… Một đứa trẻ sáu tháng tuổi sao có thể hiểu được?” Tôi không nói nên lời nhìn anh ấy.
Giang Khởi Vân lắc đầu nói: "Không, bọn chúng hiểu được, nhưng là bởi vì lần đầu tiên nghe được, có chút xa lạ mà thôi...!U Nam, đi vào."
Anh ấy lại lần nữa đưa ra mệnh lệnh, cầm miếng ngọc bội trên eo ném xuống giường, U Nam giống như tỉnh ngộ, nhấc cái mông nhỏ tiến về phía ngọc bội.
Vu Quy vốn đang dựa vào U Nam, U Nam bò đi, nó ngã xuống giường, liền bắt đầu ủy khuất chẹp miệng
Giang Khởi Vân nhìn thấy cái tay mũm mĩm của U Nam cầm lấy miếng ngọc bội, có chút đắc ý nhìn tôi nói:" em xem, đã nói chúng nghe hiểu mà....!"
"Được rồi, được rồi, anh lợi hại, anh lợi hại như vậy, thì mau dỗ dành con gái anh đi? Nó lại sắp khóc rồi...!"
Một tia bất lực hiện lên trong mắt Giang Khởi Vân, xem ra anh ấy đối với Vu Quy cũng thật đầu hàng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương