Mối Tình 2D
-
Chương 8
Matt đặt chiếc túi đeo chéo xuống ghế đẩu bên cạnh rồi ngồi lên quầy bếp. Anh nhìn đĩa thức ăn trước mặt và hỏi:
- Cái gì thế này?
- Đây là màn thể hiện ẩm thực của “Mèo cái trên mái tôn nóng bỏng”. – Julie chống tay vào hông. – Anh không thấy sao? Sự mô tả rõ ràng của nỗ lực đi tìm bản ngã tính dục, giống như được minh chứng bởi hai hình dạng dương v*t đấy thôi?
Matt nhìn Julie.
- Em đang nói cái gì vậy?
- Chứ anh đang nói cái gì? Là món manicotti đó, anh thật ngốc. Anh nghĩ nó là cái gì?
- Anh biết. Anh đang nhắc tới sự vắng mặt của các hộp đựng đồ ăn mà. Em nấu bữa tối à?
- Celeste và em cùng nhau nấu. – Julie chỉnh lại.
- Và hai đứa đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. – Cô Erin đột ngột xuất hiện trong bếp và đặt ly rượu vang xuống mặt quầy. – Cám ơn cháu một lần nữa, Julie. Thức ăn rất ngon. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng bọn cô cùng nhau nấu nướng là khi nào nữa. Cô ngạc nhiên vì cái lò nướng vẫn còn hoạt động đấy. – Nói đoạn cô quay sang hỏi Matt. – Hôm nay con về muộn. Ở trường thế nào rồi? Buổi họp diễn ra suôn sẻ chứ?
Matt gật đầu trong khi chùi miệng bằng khăn ăn. Một nửa số thức ăn trong đĩa đã được anh xử lí xong.
- Rất tốt ạ. Con xin lỗi vì đã về muộn. Càng xin lỗi hơn vì con sẽ tăng khối lượng công việc lên gấp đôi sau khi chấp nhận trở thành trợ lí nghiên cứu.
- Với giáo sư Saunders, phải không? Ông ta rất có tiếng tăm, nên đây là một cơ hội tuyệt vời đấy con ạ. – Erin nhấp một ngụm rượu. – Mẹ cũng nghe nói ông ta rất khắt khe, nên con sẽ phải cực kỳ siêng năng trong công việc.
- Con biết mà. Nhân tiện, - Matt vừa nói vừa đứng dậy, - con cần phải lên gác để bắt tay vào làm việc. Con sẽ ăn nốt bữa tối trên đó. Cám ơn em nhé, Julie. – Anh chàng cầm đĩa thức ăn của mình và đi về phía cửa sếp. – Mà này, Julie? – Matt dừng lại trên ngưỡng cửa.
- Dạ?
- Như vậy là hôm nay mọi chuyện ổn cả chứ?
- Hoàn toàn ổn. Em đã nói với anh khi anh gọi điện rồi mà. Cả hai lần.
- Được rồi. Cám ơn em lần nữa.
Julie lau mặt quầy bếp rồi bắt đầu rửa mấy cái chảo quá lớn so với máy rửa chén. Erin cầm lấy một chiếc khăn và đứng cạnh nó.
- Julie, kể cô nghe tình hình mẹ cháu đi. Cô đã không nghe thấy giọng me cháu suốt mấy năm trời cho đến khi mẹ cháu gọi cho cô hôm trước. Mẹ cháu vẫn ổn chứ?
Julie gật đầu đáp:
- Dạ. Mẹ cháu vẫn làm quản lí văn phòng cho công ty bán máy photocopy của ông bà ngoại. Hình như mẹ cháu thích công việc đó. – Nó tráng nước một chiếc chảo rồi đưa cho cô Erin.
- Mẹ cháu vẫn làm chỗ đó à? – Cô Erin ngạc nhiên hỏi lại. – Cầu chúa phù hộ mẹ cháu, cô không thể nào làm việc cho người nhà được. Katie giỏi hơn cô rồi.
- Cô á? Chuyện này nghe có vẻ kỳ cục, nhưng cô và mẹ cháu có vẻ rất khác nhau. Cháu phải khó khăn lắm mới nhìn nhận hai người là bạn đấy ạ.
Thật ra thì Julie không tài nào hình dung nổi mẹ nó và cô Erin cùng đi chơi, rồi cùng trao đổi những ý kiến về chính sách kinh tế xã hội khi không phải lên lớp hoặc trong các buổi nhậu nhẹt ở ký túc xá.
- Bọn cô là bạn mà. Mẹ cháu và cô cùng ở chung một phòng trong ba trên bốn năm học đại học. Có thể bây giờ cô và mẹ cháu khác nhau, nhưng hồi ở trường bọn cô giống nhau hơn. Mẹ cháu là một sinh viên giỏi, bản thân đã giỏi sẵn rồi. Cháu có biết điều đó không? Mẹ cháu rất sáng dạ. Nhưng cô và mẹ cháu đã chọn những con đường khác nhau sau khi tốt nghiệp. Từ hồi ở trường bố mẹ cháu đã hẹn hò nhau rồi, hai người kết hôn một năm sau khi tốt nghiệp. Cô làm việc vài năm rồi theo học Luật. Đơn giản cô là người hướng đến sự nghiệp nhiều hơn. Kate chọn một con đường an toàn cho mình. Tất nhiên chuyện đó không hề sai. Cô thấy mừng là mẹ cháu hạnh phúc.
- Cô có nghĩ mẹ cháu cũng muốn đi học thêm trường Luật hay gì đó, giống như cô không?
- Có thể lắm. Mẹ cháu có đầy đủ tư chất. Chỉ có điều đó không phải là điều mẹ cháu muốn. Kate không quan tâm đến việc học thêm sau khi tốt nghiệp, hoặc một sự nghiệp nổi bật hơn. Mẹ cháu chỉ muốn bố cháu và cuộc sống đã có. – Erin ngập ngừng. – Cho đến khi… Cô xin lỗi. Cô vô ý quá.
- Không có gì đâu ạ. Ly dị là ly dị thôi mà. Chuyện đó xảy ra suốt, nên cũng không phải chuyện lớn lao gì.
- Hai người chia tay khi cháu được bốn, năm tuổi, đúng không?
Julie gật đầu.
- Cháu có gặp bố nhiều không?
- Một hoặc hai lần mỗi năm ạ. Sau khi ly dị, sự nghiệp của ba cháu thực sự cất cánh, nên ba cháu không thể gặp cháu nhiều như ông muốn. Ba cháu thực sự bận rộn với công việc. Thỉnh thoảng ba cháu đi công tác qua thị trấn, và ba con cháu đi ăn tối cùng nhau khi ông có thể thu xếp được. Chắc đó là đặc thù công việc của ba cháu. Cháu hiểu mà.
- Bố cháu vẫn còn làm trong chuỗi khách sạn sang trọng đó hả?
Julie gật đầu.
- Vâng ạ. Ba cháu là phó giám đốc vùng của khu Bờ tây. Năm nay ba cháu sẽ đưa cháu đi chơi California trong kỳ nghỉ đông. Giáng sinh đầu tiên không có tuyết của cháu.
- Nghe hay đấy. – Erin nói. – Cô mừng là cháu có thời gian ở bên bố.
- Dạ, cháu tin chắc nó sẽ rất tuyệt. – Julie đáp, rồi tắt vòi nước. – Cháu cũng mừng là mẹ đã gọi cho cô.
- Cô cũng vậy.
- Cháu hi vọng cô hiểu là cháu đang làm mọi thứ có thể để tìm một chỗ ở. Cháu không muốn cô nghĩ là phải chứa chấp cháu ở đây lâu dài.
- Ờ, sao lại không nhỉ?
- Ý cô là sao ạ?
Cô Erin nhún vai rồi rót đầy ly rượu của mình.
- Sao cháu không ở lại? Đỡ tốn tiền ăn ở. Cháu không nghĩ vậy sao? Cháu sẽ không phải lo lắng về tiền thuê nhà, các hóa đơn và những thứ vớ vẩn khác, chỉ phải chú tâm vào chuyện học thôi.
- Cháu không thể để cô làm thế. Như thế không nên.
- Nếu cháu có giờ học buổi sáng thì cháu có thể trông Celeste buổi chiều. Vậy được không? Con bé quý cháu. Cô nhận ra tối nay con bé đã đổi kiểu tóc. Có tay cháu nhúng vào đúng không?
- Dạ vâng. – Julie nói. – Cháu đã tết tóc kiểu Pháp cho Celeste. Có vẻ con bé thích kiểu đó. Vậy là thật ạ? Cô thực sự đồng ý với việc cháu ở lại đây ạ?
- Cả chân lẫn tay. Có gì to tát đâu? Mặc dù cô hiểu có thể cháu thích ở với bạn và trải nghiệm một cuộc đời sinh viên như thường thấy. Bây giờ cháu đã là người lớn, chắc chắn cháu có thể tự chủ ở đây. Cô không việc gì phải theo dõi cháu nhất cử nhất động. Rõ ràng cháu là người thông minh và có trách nhiệm.
Julie ngẫm nghĩ một lúc. Sao lại không nhỉ? Nó sẽ tiết kiệm được cho mẹ cả đống tiền, và nếu tìm được một căn hộ ngon lành trong vài tháng nữa, nó vẫn có thể dọn đi kia mà.
- Cháu cũng thích ở lại đây lắm ạ. Cô thật tử tế. Nhưng cháu hiểu cô cần phải trao đổi chuyện này với chú Roger. Cháu cũng rất hiểu nếu chú ấy không muốn có thêm một miệng ăn.
Cô Erin phẩy tay.
- Chú ấy không bận tâm chuyện đó chút nào đâu. Ngoài ra, chú cũng sắp đi qua Đông Nam Á rồi. Nhà có thêm người càng đỡ chứ sao. Với lại như thế này thì Matthew có thể thực sự chuyên tâm vào việc học.
Julie mỉm cười.
- Vậy thì được ạ. Cháu nghĩ đây là một điều tuyệt vời. Cháu cũng thích Celeste nữa. Rất thích.
- Tốt rồi. Không phải ai cũng tôn trọng những sự lựa chọn của con bé. – Erin nhấn mạnh. – Cháu thì khác. Vậy là thỏa thuận nhé. – Cô nâng ly rượu lên chúc mừng Julie. – Chào mừng cháu đến nhà.
- Cô đúng là phao cứu sinh của cháu. Cháu cám ơn cô nhiều lắm. – Julie sung sướng đáp. – Cháu đi dọn bàn đây.
Julie bắt đầu gom mấy lọ đựng tiêu và muối, cùng với các miếng vải lót đĩa. Ôi trời, thật là nhẹ nhõm! Như thế này chẳng tốt hơn nhiều so với việc chen chúc trong một căn hộ cùng với một bầy con gái sao. Nó sẽ có đủ thời gian ở trường để kết bạn, và không phải lo nghĩ tới chuyện tiền bạc, hoặc cân nhắc nhờ ba giúp đỡ. Ba nó chưa nói gì, nhưng nó biết ông sẽ giúp nếu nó hỏi. Tất nhiên là vậy rồi.
Cho dù ở cùng với bốn thành viên của gia đình Watkins, có vẻ đây là một nơi yên tĩnh tuyệt vời để làm bài vở, và Julie sẽ không cần phải la hét kêu bọn bạn vặn nhỏ nhạc lúc ba giờ sáng, hoặc chặn gối lên mặt để ngăn tiếng ồn từ tòa nhà kế cận. Không phải mọi cô gái mười tám tuổi đều muốn như thế, nhưng đó là điều Julie muốn.
- Cháu không biết phải cám ơn cô thế nào nữa. – Julie đặt các tấm vải lót đĩa lên quầy bếp. – Cháu hi vọng anh Finn sẽ không phiền vì bị cháu chiếm phòng. Anh ấy sẽ sớm quay về phải không ạ? Anh ấy không trả lời khi cháu gửi email.
- Cháu liên lạc với Finn á? – Erin không giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình. – Cô không biết chuyện đó đấy… Thật là… vui.
- Dạ, chỉ là một tin nhắn để tự giới thiệu thôi ạ. Cháu cảm thấy hơi ngại khi ở trong phòng anh ấy mà không biết anh ấy là ai.
- Căn phòng đó thuộc toàn quyền của cháu. – Erin mỉm cười. – Giờ thì cháu chạy lên đó dỡ đồ ra luôn đi. Đâu thể bắt cháu cứ cất đồ mãi trong va li như thế chứ, đúng không?
- Dạ. Cháu rất cám ơn cô đã cho cháu ở nhờ. – Julie nhanh chóng lên cầu thang để soạn đồ ra. Không còn lo lắng, không còn phải đi coi mấy căn nhà ổ chuột đầy gián đó nữa!
Tối nay, Finn Phẳng đứng ngoài cửa phòng của Celeste, canh chừng trong lúc con bé làm bài tập.
- Suỵt nào, Finn Phẳng! – Julie nghiêng người nói thầm với tấm hình. – Anh và tôi sẽ phải ở cùng nhau lâu hơn, nên tôi hi vọng anh tiếp tục cư xử một cách gương mẫu như thế. Thỏa thuận không? Anh nghĩ sao? Tôi hiểu mà. Có gì thì cứ nói nha. Còn giờ thì xin lỗi, tôi phải tới phòng anh và soạn đồ ra. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Julie bước vào nơi từ giờ đã là phòng của nó và nhìn quanh. Nó sẽ rất vui khi ở đây. Một cái kệ lớn chất đầy sách hướng dẫn du lịch, album hình, một loạt sách dày cộp về đá và khoáng vật, một chồng báo Times và tạp chí Newsweek cũ, nhưng nó vẫn còn dư chỗ để chất đồ. Nhìn tổng thể thì căn phòng có một số không gian trống, như thế thật tốt vì Julie có thể lấp đầy chúng.
Nó mở khóa va li và bắt đầu trút đống quần áo đã nhăn nhúm của mình ra, cùng với một vài đôi giày mà nó đã cố nhét vào trong hành lí. Tủ áo hoàn toàn trống, ngoại trừ hai thứ: một chiếc áo thun màu xanh biển đã sờn có in hình một người nhảy dù cùng với câu Đừng quên kéo dù; và một chiếc áo ấm cũ có câu Người nhảy dù thích nhảy theo nhóm. Rõ ràng Julie đã dọn vào căn nhà của một gia đình rất thích những chiếc áo hài hước.
Nó lôi máy tính đặt lên giường và nhắn cho Finn qua Facebook.
Em chào anh,
Hi vọng anh không phiền nếu em chiếm dụng phòng anh lâu hơn một chút. Mẹ anh đã đề nghị em bỏ cái ý tưởng bất khả thi là đi tìm một căn hộ tại Boston và ở lại đây. Sáng em đi học, chiều chơi với Celeste, và tối chiến đấu với đám ma xó trong phòng anh.
Là con gái, em đang phải cưỡng lại ý định lập tức sơn lại phòng ngủ của anh màu hồng và dán kín tường những tấm hình kỳ lân hoặc cầu vồng bảy sắc. Em không hứa là mình sẽ tự kiềm chế được trong bao lâu.
Nam Phi thế nào rồi ạ? Celeste đang đợi coi hình anh đó… Anh bật mí chút xíu đi.
Julie
Nó khoác áo choàng, mang theo các thứ cần dùng trong phòng tắm, rồi bước ra ngoài hành lang. Khi đi ngang qua phòng của Matthew, nó có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ phía sau cánh cửa đóng kín. Matt và cô Erin đang trò chuyện, và mặc dù không nghe được chữ nào, Julie cũng có thể nhận ra khẩu khí của hai người có vẻ không vui. Đúng hơn là họ đang tranh cãi. Nó đi tiếp rồi khép cửa phòng tắm lại.
Tắm nước nóng từ vòi sen thật tuyệt vời. Julie để cho hơi nước bốc lên đầy phòng trong khi thư giãn. Thật là nhẹ người khi không phải lo lắng chuyện nhà cửa nữa. Đi chơi với Celeste sẽ hay lắm đây. Ờ thì, hay lắm có thể không phải là từ thích hợp. Độc đáo, khác thường, thú vị và thử thách. Toàn là những chữ Julie ưa thích. Ngoài ra, không thể không nghĩ tới vụ anh chàng Finn Phẳng.
Khi quay trở về phòng ngủ, Julie tròng vô người bộ đồ ngủ thường mặc, gồm một chiếc quần vải nhẹ và cái áo ba lỗ, rồi mở ti vi. Nó bắt gặp một chương trình tán dóc về người nổi tiếng và cứ để ti vi mở trong khi ngồi trên giường dùng máy tính. Một số bạn bè đã gửi email kể cho nó nghe về ngày đi học đại học đầu tiên, những tin đồn quanh anh chàng bạn trai cũ của nó, và những lời ta thán về bữa ăn tồi tàn ở căng tin đại học. Nó viết hồi âm cho các bạn rồi đọc tin nhắn của Finn.
Julie,
Trời đất ơi, anh thích màu hồng! Kỳ lân! Và cả cầu vồng nữa! Thật đấy. Rất hay! Anh luôn muốn có một tấm poster hình chú mèo con vắt vẻo trên cành cây với dòng chữ: “Bám chắc vào!” Em có thể tìm được một cái như thế không? Phòng của anh sẽ trở nên đẹp chưa từng thấy! Julie, em thật là ngon lành cành đào.
Nam Phi là một hơi hoàn toàn tuyệt diệu. Tuần này anh tham gia thuần hóa voi. Em có biết không, thuần hóa voi cũng giống như cải tạo người, thật đấy. Ngoại trừ việc bọn anh không treo các thứ tranh ảnh gớm ghiếc trên tường. Nhưng bọn anh cho phép dùng điện thoại di động. Lũ voi sẽ nổi điên nếu không thể gọi điện cho người yêu hoặc đặt bánh pizza. Ngày mai anh sẽ đi ca nô, rồi cắm trại dưới những vì sao.
Chúc em may mắn với gia đình anh. Bí quyết đây: Matt là một kẻ lập dị.
Bảo Celeste anh sẽ gửi ảnh sớm thôi. Anh không phải là dân mọt sách rành công nghệ như cậu em trai, nhưng anh sẽ cố hết sức.
Finn
Không hiểu sao, Julie cảm thấy yên lòng vì Finn cũng ranh mãnh hệt như những người còn lại trong gia đình.
Anh Finn,
BIẾT NGAY là anh sẽ thích cách bài trí của em mà! Em sẽ đi kiếm mấy tấm poster mèo con.
Cám ơn anh về vụ ma xó. Thành công tuyệt đối. Lúc này em chưa cần các mẹo khác. Gia đình anh rất tuyệt. Em đã đưa Finn Phẳng đi chợ, và mặc dù em hơi lo anh ta sẽ nghĩ tới việc lấy cắp một hũ lõi artichoke, cuối cùng anh ta đã tự kìm lại được. Anh ta đã nhón một ít trái cây bày bán để ăn vụng, nhưng ai cũng làm vậy thôi.
Vâng, anh Matt cũng lập dị thiệt. Anh nên tự hào về điều đó chứ hả? Em nên được nhận một bí quyết miễn phí khác, vì chuyện đó khỏi nói cũng biết mà. Còn những cái khác nữa thì anh có tính phí không? Em là sinh viên nghèo thôi nha. Có lẽ em sẽ cần một bí quyết về Celeste. Em cảm thấy khá mù mờ về vụ Finn Phẳng. Và em không thể không hỏi anh: cái tên “Finn Chúa tể” trên Facebook của anh là vụ gì vậy?
Julie
Finn đang lên mạng, nên anh trả lời ngay.
Julie,
Em đừng lo. Các bí quyết trong nhà sẽ hoàn toàn miễn phí.
“Finn Chúa tể” là cách để anh khởi đầu một tôn giáo mới. Anh đang làm việc với một dòng hàng tiêu dùng, vì mọi tôn giáo tốt đều đi kèm với những món phụ kiện hợp thời. Anh lại đang muốn làm giàu.
Finn
Anh Finn,
Em sẽ mua túi và nón lưỡi trai có in chữ “Finn Chúa tể”.
Julie
- Cái gì thế này?
- Đây là màn thể hiện ẩm thực của “Mèo cái trên mái tôn nóng bỏng”. – Julie chống tay vào hông. – Anh không thấy sao? Sự mô tả rõ ràng của nỗ lực đi tìm bản ngã tính dục, giống như được minh chứng bởi hai hình dạng dương v*t đấy thôi?
Matt nhìn Julie.
- Em đang nói cái gì vậy?
- Chứ anh đang nói cái gì? Là món manicotti đó, anh thật ngốc. Anh nghĩ nó là cái gì?
- Anh biết. Anh đang nhắc tới sự vắng mặt của các hộp đựng đồ ăn mà. Em nấu bữa tối à?
- Celeste và em cùng nhau nấu. – Julie chỉnh lại.
- Và hai đứa đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. – Cô Erin đột ngột xuất hiện trong bếp và đặt ly rượu vang xuống mặt quầy. – Cám ơn cháu một lần nữa, Julie. Thức ăn rất ngon. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng bọn cô cùng nhau nấu nướng là khi nào nữa. Cô ngạc nhiên vì cái lò nướng vẫn còn hoạt động đấy. – Nói đoạn cô quay sang hỏi Matt. – Hôm nay con về muộn. Ở trường thế nào rồi? Buổi họp diễn ra suôn sẻ chứ?
Matt gật đầu trong khi chùi miệng bằng khăn ăn. Một nửa số thức ăn trong đĩa đã được anh xử lí xong.
- Rất tốt ạ. Con xin lỗi vì đã về muộn. Càng xin lỗi hơn vì con sẽ tăng khối lượng công việc lên gấp đôi sau khi chấp nhận trở thành trợ lí nghiên cứu.
- Với giáo sư Saunders, phải không? Ông ta rất có tiếng tăm, nên đây là một cơ hội tuyệt vời đấy con ạ. – Erin nhấp một ngụm rượu. – Mẹ cũng nghe nói ông ta rất khắt khe, nên con sẽ phải cực kỳ siêng năng trong công việc.
- Con biết mà. Nhân tiện, - Matt vừa nói vừa đứng dậy, - con cần phải lên gác để bắt tay vào làm việc. Con sẽ ăn nốt bữa tối trên đó. Cám ơn em nhé, Julie. – Anh chàng cầm đĩa thức ăn của mình và đi về phía cửa sếp. – Mà này, Julie? – Matt dừng lại trên ngưỡng cửa.
- Dạ?
- Như vậy là hôm nay mọi chuyện ổn cả chứ?
- Hoàn toàn ổn. Em đã nói với anh khi anh gọi điện rồi mà. Cả hai lần.
- Được rồi. Cám ơn em lần nữa.
Julie lau mặt quầy bếp rồi bắt đầu rửa mấy cái chảo quá lớn so với máy rửa chén. Erin cầm lấy một chiếc khăn và đứng cạnh nó.
- Julie, kể cô nghe tình hình mẹ cháu đi. Cô đã không nghe thấy giọng me cháu suốt mấy năm trời cho đến khi mẹ cháu gọi cho cô hôm trước. Mẹ cháu vẫn ổn chứ?
Julie gật đầu đáp:
- Dạ. Mẹ cháu vẫn làm quản lí văn phòng cho công ty bán máy photocopy của ông bà ngoại. Hình như mẹ cháu thích công việc đó. – Nó tráng nước một chiếc chảo rồi đưa cho cô Erin.
- Mẹ cháu vẫn làm chỗ đó à? – Cô Erin ngạc nhiên hỏi lại. – Cầu chúa phù hộ mẹ cháu, cô không thể nào làm việc cho người nhà được. Katie giỏi hơn cô rồi.
- Cô á? Chuyện này nghe có vẻ kỳ cục, nhưng cô và mẹ cháu có vẻ rất khác nhau. Cháu phải khó khăn lắm mới nhìn nhận hai người là bạn đấy ạ.
Thật ra thì Julie không tài nào hình dung nổi mẹ nó và cô Erin cùng đi chơi, rồi cùng trao đổi những ý kiến về chính sách kinh tế xã hội khi không phải lên lớp hoặc trong các buổi nhậu nhẹt ở ký túc xá.
- Bọn cô là bạn mà. Mẹ cháu và cô cùng ở chung một phòng trong ba trên bốn năm học đại học. Có thể bây giờ cô và mẹ cháu khác nhau, nhưng hồi ở trường bọn cô giống nhau hơn. Mẹ cháu là một sinh viên giỏi, bản thân đã giỏi sẵn rồi. Cháu có biết điều đó không? Mẹ cháu rất sáng dạ. Nhưng cô và mẹ cháu đã chọn những con đường khác nhau sau khi tốt nghiệp. Từ hồi ở trường bố mẹ cháu đã hẹn hò nhau rồi, hai người kết hôn một năm sau khi tốt nghiệp. Cô làm việc vài năm rồi theo học Luật. Đơn giản cô là người hướng đến sự nghiệp nhiều hơn. Kate chọn một con đường an toàn cho mình. Tất nhiên chuyện đó không hề sai. Cô thấy mừng là mẹ cháu hạnh phúc.
- Cô có nghĩ mẹ cháu cũng muốn đi học thêm trường Luật hay gì đó, giống như cô không?
- Có thể lắm. Mẹ cháu có đầy đủ tư chất. Chỉ có điều đó không phải là điều mẹ cháu muốn. Kate không quan tâm đến việc học thêm sau khi tốt nghiệp, hoặc một sự nghiệp nổi bật hơn. Mẹ cháu chỉ muốn bố cháu và cuộc sống đã có. – Erin ngập ngừng. – Cho đến khi… Cô xin lỗi. Cô vô ý quá.
- Không có gì đâu ạ. Ly dị là ly dị thôi mà. Chuyện đó xảy ra suốt, nên cũng không phải chuyện lớn lao gì.
- Hai người chia tay khi cháu được bốn, năm tuổi, đúng không?
Julie gật đầu.
- Cháu có gặp bố nhiều không?
- Một hoặc hai lần mỗi năm ạ. Sau khi ly dị, sự nghiệp của ba cháu thực sự cất cánh, nên ba cháu không thể gặp cháu nhiều như ông muốn. Ba cháu thực sự bận rộn với công việc. Thỉnh thoảng ba cháu đi công tác qua thị trấn, và ba con cháu đi ăn tối cùng nhau khi ông có thể thu xếp được. Chắc đó là đặc thù công việc của ba cháu. Cháu hiểu mà.
- Bố cháu vẫn còn làm trong chuỗi khách sạn sang trọng đó hả?
Julie gật đầu.
- Vâng ạ. Ba cháu là phó giám đốc vùng của khu Bờ tây. Năm nay ba cháu sẽ đưa cháu đi chơi California trong kỳ nghỉ đông. Giáng sinh đầu tiên không có tuyết của cháu.
- Nghe hay đấy. – Erin nói. – Cô mừng là cháu có thời gian ở bên bố.
- Dạ, cháu tin chắc nó sẽ rất tuyệt. – Julie đáp, rồi tắt vòi nước. – Cháu cũng mừng là mẹ đã gọi cho cô.
- Cô cũng vậy.
- Cháu hi vọng cô hiểu là cháu đang làm mọi thứ có thể để tìm một chỗ ở. Cháu không muốn cô nghĩ là phải chứa chấp cháu ở đây lâu dài.
- Ờ, sao lại không nhỉ?
- Ý cô là sao ạ?
Cô Erin nhún vai rồi rót đầy ly rượu của mình.
- Sao cháu không ở lại? Đỡ tốn tiền ăn ở. Cháu không nghĩ vậy sao? Cháu sẽ không phải lo lắng về tiền thuê nhà, các hóa đơn và những thứ vớ vẩn khác, chỉ phải chú tâm vào chuyện học thôi.
- Cháu không thể để cô làm thế. Như thế không nên.
- Nếu cháu có giờ học buổi sáng thì cháu có thể trông Celeste buổi chiều. Vậy được không? Con bé quý cháu. Cô nhận ra tối nay con bé đã đổi kiểu tóc. Có tay cháu nhúng vào đúng không?
- Dạ vâng. – Julie nói. – Cháu đã tết tóc kiểu Pháp cho Celeste. Có vẻ con bé thích kiểu đó. Vậy là thật ạ? Cô thực sự đồng ý với việc cháu ở lại đây ạ?
- Cả chân lẫn tay. Có gì to tát đâu? Mặc dù cô hiểu có thể cháu thích ở với bạn và trải nghiệm một cuộc đời sinh viên như thường thấy. Bây giờ cháu đã là người lớn, chắc chắn cháu có thể tự chủ ở đây. Cô không việc gì phải theo dõi cháu nhất cử nhất động. Rõ ràng cháu là người thông minh và có trách nhiệm.
Julie ngẫm nghĩ một lúc. Sao lại không nhỉ? Nó sẽ tiết kiệm được cho mẹ cả đống tiền, và nếu tìm được một căn hộ ngon lành trong vài tháng nữa, nó vẫn có thể dọn đi kia mà.
- Cháu cũng thích ở lại đây lắm ạ. Cô thật tử tế. Nhưng cháu hiểu cô cần phải trao đổi chuyện này với chú Roger. Cháu cũng rất hiểu nếu chú ấy không muốn có thêm một miệng ăn.
Cô Erin phẩy tay.
- Chú ấy không bận tâm chuyện đó chút nào đâu. Ngoài ra, chú cũng sắp đi qua Đông Nam Á rồi. Nhà có thêm người càng đỡ chứ sao. Với lại như thế này thì Matthew có thể thực sự chuyên tâm vào việc học.
Julie mỉm cười.
- Vậy thì được ạ. Cháu nghĩ đây là một điều tuyệt vời. Cháu cũng thích Celeste nữa. Rất thích.
- Tốt rồi. Không phải ai cũng tôn trọng những sự lựa chọn của con bé. – Erin nhấn mạnh. – Cháu thì khác. Vậy là thỏa thuận nhé. – Cô nâng ly rượu lên chúc mừng Julie. – Chào mừng cháu đến nhà.
- Cô đúng là phao cứu sinh của cháu. Cháu cám ơn cô nhiều lắm. – Julie sung sướng đáp. – Cháu đi dọn bàn đây.
Julie bắt đầu gom mấy lọ đựng tiêu và muối, cùng với các miếng vải lót đĩa. Ôi trời, thật là nhẹ nhõm! Như thế này chẳng tốt hơn nhiều so với việc chen chúc trong một căn hộ cùng với một bầy con gái sao. Nó sẽ có đủ thời gian ở trường để kết bạn, và không phải lo nghĩ tới chuyện tiền bạc, hoặc cân nhắc nhờ ba giúp đỡ. Ba nó chưa nói gì, nhưng nó biết ông sẽ giúp nếu nó hỏi. Tất nhiên là vậy rồi.
Cho dù ở cùng với bốn thành viên của gia đình Watkins, có vẻ đây là một nơi yên tĩnh tuyệt vời để làm bài vở, và Julie sẽ không cần phải la hét kêu bọn bạn vặn nhỏ nhạc lúc ba giờ sáng, hoặc chặn gối lên mặt để ngăn tiếng ồn từ tòa nhà kế cận. Không phải mọi cô gái mười tám tuổi đều muốn như thế, nhưng đó là điều Julie muốn.
- Cháu không biết phải cám ơn cô thế nào nữa. – Julie đặt các tấm vải lót đĩa lên quầy bếp. – Cháu hi vọng anh Finn sẽ không phiền vì bị cháu chiếm phòng. Anh ấy sẽ sớm quay về phải không ạ? Anh ấy không trả lời khi cháu gửi email.
- Cháu liên lạc với Finn á? – Erin không giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình. – Cô không biết chuyện đó đấy… Thật là… vui.
- Dạ, chỉ là một tin nhắn để tự giới thiệu thôi ạ. Cháu cảm thấy hơi ngại khi ở trong phòng anh ấy mà không biết anh ấy là ai.
- Căn phòng đó thuộc toàn quyền của cháu. – Erin mỉm cười. – Giờ thì cháu chạy lên đó dỡ đồ ra luôn đi. Đâu thể bắt cháu cứ cất đồ mãi trong va li như thế chứ, đúng không?
- Dạ. Cháu rất cám ơn cô đã cho cháu ở nhờ. – Julie nhanh chóng lên cầu thang để soạn đồ ra. Không còn lo lắng, không còn phải đi coi mấy căn nhà ổ chuột đầy gián đó nữa!
Tối nay, Finn Phẳng đứng ngoài cửa phòng của Celeste, canh chừng trong lúc con bé làm bài tập.
- Suỵt nào, Finn Phẳng! – Julie nghiêng người nói thầm với tấm hình. – Anh và tôi sẽ phải ở cùng nhau lâu hơn, nên tôi hi vọng anh tiếp tục cư xử một cách gương mẫu như thế. Thỏa thuận không? Anh nghĩ sao? Tôi hiểu mà. Có gì thì cứ nói nha. Còn giờ thì xin lỗi, tôi phải tới phòng anh và soạn đồ ra. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Julie bước vào nơi từ giờ đã là phòng của nó và nhìn quanh. Nó sẽ rất vui khi ở đây. Một cái kệ lớn chất đầy sách hướng dẫn du lịch, album hình, một loạt sách dày cộp về đá và khoáng vật, một chồng báo Times và tạp chí Newsweek cũ, nhưng nó vẫn còn dư chỗ để chất đồ. Nhìn tổng thể thì căn phòng có một số không gian trống, như thế thật tốt vì Julie có thể lấp đầy chúng.
Nó mở khóa va li và bắt đầu trút đống quần áo đã nhăn nhúm của mình ra, cùng với một vài đôi giày mà nó đã cố nhét vào trong hành lí. Tủ áo hoàn toàn trống, ngoại trừ hai thứ: một chiếc áo thun màu xanh biển đã sờn có in hình một người nhảy dù cùng với câu Đừng quên kéo dù; và một chiếc áo ấm cũ có câu Người nhảy dù thích nhảy theo nhóm. Rõ ràng Julie đã dọn vào căn nhà của một gia đình rất thích những chiếc áo hài hước.
Nó lôi máy tính đặt lên giường và nhắn cho Finn qua Facebook.
Em chào anh,
Hi vọng anh không phiền nếu em chiếm dụng phòng anh lâu hơn một chút. Mẹ anh đã đề nghị em bỏ cái ý tưởng bất khả thi là đi tìm một căn hộ tại Boston và ở lại đây. Sáng em đi học, chiều chơi với Celeste, và tối chiến đấu với đám ma xó trong phòng anh.
Là con gái, em đang phải cưỡng lại ý định lập tức sơn lại phòng ngủ của anh màu hồng và dán kín tường những tấm hình kỳ lân hoặc cầu vồng bảy sắc. Em không hứa là mình sẽ tự kiềm chế được trong bao lâu.
Nam Phi thế nào rồi ạ? Celeste đang đợi coi hình anh đó… Anh bật mí chút xíu đi.
Julie
Nó khoác áo choàng, mang theo các thứ cần dùng trong phòng tắm, rồi bước ra ngoài hành lang. Khi đi ngang qua phòng của Matthew, nó có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ phía sau cánh cửa đóng kín. Matt và cô Erin đang trò chuyện, và mặc dù không nghe được chữ nào, Julie cũng có thể nhận ra khẩu khí của hai người có vẻ không vui. Đúng hơn là họ đang tranh cãi. Nó đi tiếp rồi khép cửa phòng tắm lại.
Tắm nước nóng từ vòi sen thật tuyệt vời. Julie để cho hơi nước bốc lên đầy phòng trong khi thư giãn. Thật là nhẹ người khi không phải lo lắng chuyện nhà cửa nữa. Đi chơi với Celeste sẽ hay lắm đây. Ờ thì, hay lắm có thể không phải là từ thích hợp. Độc đáo, khác thường, thú vị và thử thách. Toàn là những chữ Julie ưa thích. Ngoài ra, không thể không nghĩ tới vụ anh chàng Finn Phẳng.
Khi quay trở về phòng ngủ, Julie tròng vô người bộ đồ ngủ thường mặc, gồm một chiếc quần vải nhẹ và cái áo ba lỗ, rồi mở ti vi. Nó bắt gặp một chương trình tán dóc về người nổi tiếng và cứ để ti vi mở trong khi ngồi trên giường dùng máy tính. Một số bạn bè đã gửi email kể cho nó nghe về ngày đi học đại học đầu tiên, những tin đồn quanh anh chàng bạn trai cũ của nó, và những lời ta thán về bữa ăn tồi tàn ở căng tin đại học. Nó viết hồi âm cho các bạn rồi đọc tin nhắn của Finn.
Julie,
Trời đất ơi, anh thích màu hồng! Kỳ lân! Và cả cầu vồng nữa! Thật đấy. Rất hay! Anh luôn muốn có một tấm poster hình chú mèo con vắt vẻo trên cành cây với dòng chữ: “Bám chắc vào!” Em có thể tìm được một cái như thế không? Phòng của anh sẽ trở nên đẹp chưa từng thấy! Julie, em thật là ngon lành cành đào.
Nam Phi là một hơi hoàn toàn tuyệt diệu. Tuần này anh tham gia thuần hóa voi. Em có biết không, thuần hóa voi cũng giống như cải tạo người, thật đấy. Ngoại trừ việc bọn anh không treo các thứ tranh ảnh gớm ghiếc trên tường. Nhưng bọn anh cho phép dùng điện thoại di động. Lũ voi sẽ nổi điên nếu không thể gọi điện cho người yêu hoặc đặt bánh pizza. Ngày mai anh sẽ đi ca nô, rồi cắm trại dưới những vì sao.
Chúc em may mắn với gia đình anh. Bí quyết đây: Matt là một kẻ lập dị.
Bảo Celeste anh sẽ gửi ảnh sớm thôi. Anh không phải là dân mọt sách rành công nghệ như cậu em trai, nhưng anh sẽ cố hết sức.
Finn
Không hiểu sao, Julie cảm thấy yên lòng vì Finn cũng ranh mãnh hệt như những người còn lại trong gia đình.
Anh Finn,
BIẾT NGAY là anh sẽ thích cách bài trí của em mà! Em sẽ đi kiếm mấy tấm poster mèo con.
Cám ơn anh về vụ ma xó. Thành công tuyệt đối. Lúc này em chưa cần các mẹo khác. Gia đình anh rất tuyệt. Em đã đưa Finn Phẳng đi chợ, và mặc dù em hơi lo anh ta sẽ nghĩ tới việc lấy cắp một hũ lõi artichoke, cuối cùng anh ta đã tự kìm lại được. Anh ta đã nhón một ít trái cây bày bán để ăn vụng, nhưng ai cũng làm vậy thôi.
Vâng, anh Matt cũng lập dị thiệt. Anh nên tự hào về điều đó chứ hả? Em nên được nhận một bí quyết miễn phí khác, vì chuyện đó khỏi nói cũng biết mà. Còn những cái khác nữa thì anh có tính phí không? Em là sinh viên nghèo thôi nha. Có lẽ em sẽ cần một bí quyết về Celeste. Em cảm thấy khá mù mờ về vụ Finn Phẳng. Và em không thể không hỏi anh: cái tên “Finn Chúa tể” trên Facebook của anh là vụ gì vậy?
Julie
Finn đang lên mạng, nên anh trả lời ngay.
Julie,
Em đừng lo. Các bí quyết trong nhà sẽ hoàn toàn miễn phí.
“Finn Chúa tể” là cách để anh khởi đầu một tôn giáo mới. Anh đang làm việc với một dòng hàng tiêu dùng, vì mọi tôn giáo tốt đều đi kèm với những món phụ kiện hợp thời. Anh lại đang muốn làm giàu.
Finn
Anh Finn,
Em sẽ mua túi và nón lưỡi trai có in chữ “Finn Chúa tể”.
Julie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook