Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa
-
Chương 3
Nàng mừng rỡ, "Cám ơn nương."Xác định không thể tự giải khai huyệt đạo, Hoắc Húc Dương lúc này mới buông tha ý niệm ban đầu.
"Hoắc mỗ chịu thua rồi, xin cô nương giải huyệt." Hắn thẳng tắp nằm ở trên giường thở dài nói.
Bạch Linh Chi không thể che giấu được nụ cười ranh mãnh trên môi, lặng lẽ bò đến trên giường, mắt nhìn xuống gương mặt tuấn tú của Hoắc Húc Dương, kìm lòng không đậu vươn ngón tay nhỏ nhắn, chậm rãi lướt qua ngũ quan của hắn, lập tức thoáng thấy đỉnh lông mày của hắn chau lại, làm ý cười bên miệng nàng càng sâu hơn.
"Huyệt đạo tự nhiên sẽ giúp ngươi giải khai, bất quá. . . . . . Không phải hiện tại."
Hắn hô hấp cứng lại, "Cô nương rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Chẳng qua là cảm thấy bộ dạng ngươi tốt lắm." Bạch Linh Chi toát ra ánh mắt ngưỡng mộ, "Ta thích ngươi, dĩ nhiên muốn thân cận với ngươi hơn một chút, đây là chuyện rất tự nhiên mà."
Nếu mắt của hắn có thể thấy được, giờ phút này nhất định sẽ tràn đầy lửa giận, muốn thiêu cháy nàng! Bất đắc dĩ hắn không thể động đậy, chỉ có thể cắn chặt răng, chịu đựng nhục nhã nàng động tay động chân trên mặt mình.
"Cô nương chẳng lẽ ngay cả một chút xấu hổ cũng không có sao?"
Bạch Linh Chi đương nhiên cảm giác được sự phẫn nộ của hắn, hết lần này tới lần khác lại muốn trêu chọc hắn. "Cùng nam nhân mình thích thân cận, tại sao phải cảm thấy xấu hổ?"
"Hoắc mỗ vô phúc hưởng thụ, xin cô nương lập tức giải huyệt." Hoắc Húc Dương cắn răng quát.
Nàng mỉm cười, lông mi cong vút chớp chớp, "Ta còn chưa chơi đã đâu!"
Hoắc Húc Dương thống hận tình huống giờ phút này mặc cho người ta chém giết mình, từng chữ từng chữ hỏi: "Nàng còn muốn làm cái gì?"
"Không có làm cái gì, chỉ là muốn hôn nhẹ với ngươi." Tròng mắt đẹp lóe hứng thú.
Gân xanh trên trán Hoắc Húc Dương nổi rõ ràng, "Nàng, nàng thật hạ lưu!"
"Ngươi dùng sai từ rồi, nam nhân mới gọi hạ lưu, ta là nữ nhân, phải nói hạ tiện mới đúng." Tâm tình nàng đang rất tốt nên giúp hắn sửa sai.
"Ta chưa từng hôn qua nam nhân, cho nên, thật sự rất tò mò."
"Nàng ──" Hắn lâm vào chán nản.
Vẻ mặt Bạch Linh Chi cười giảo hoạt lấy đi khăn che mặt, "Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi không phản đối!"
Phút chốc không tìm thấy từ ngữ nào thích hợp để mắng nàng, tiếp theo nháy mắt Hoắc Húc Dương liền cảm giác được có hai mảnh mềm mại rơi vào trên trán mình.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, "Nàng. . . . . . Nàng thật sự là không biết xấu hổ!"
Hắn cho tới bây giờ chưa từng bị nữ nhân “phi lễ” như vậy.
"Đừng nóng vội, còn có cái này." Chợt, Bạch Linh Chi nhẹ nhàng hôn xuống lông mày của hắn, mũi, cuối cùng che cái miệng đang mím chặt kia, làm hắn tức giận đến nghiến răng.
"Vô sỉ!" Hắn mắng to.
Nàng cười duyên khanh khách, hứng thú càng gia tăng, "Thì ra môi của nam nhân và môi của nữ nhân đều mềm mại như nhau, hôn lên cảm giác cũng không tệ lắm."
Hoắc Húc Dương gầm lên, "Nàng chơi đã chưa? Hoắc mỗ không muốn phụng bồi nữa, đi xuống. . . . . . Ngô. . . . . ."
Hơi thở ấm áp mùi đàn hương từ trong miệng, môi anh đào lại lần nữa che đi, cái lưỡi thơm tho trơn trượt thăm dò vào trong miệng của hắn, trêu chọc đầu lưỡi của hắn, suýt nữa làm hắn ngạt thở (ghê vậy trời. chị bá đạo thế). Giờ đây trên mặt hắn xuất hiện một mảng đỏ ao không biết là giận hay là thẹn thùng.
"Ta vừa rồi làm rất đúng phải không?" Bạch Linh Chi nằm ở trên ngực hắn, cười khẽ hỏi.
Hắn cảm thấy bị khuất nhục lớn tiếng khiển trách, "Yêu nữ!"
"Ha ha. . . . . . Hai chữ này mắng thực chuẩn xác, nương ta là Ma Cơ, ta là con gái bà, bị kêu là yêu nữ cũng không quá đáng." Nàng không giận ngược lại cười nói.
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Ngay lập tức Bạch Linh Chi giạng hai chân ngồi trên thắt lưng hắn, một bộ dáng Bá Vương ngạnh thượng cung. "Không quan hệ, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
"Nàng lại muốn làm gì?" Cảm giác được sức nặng trên bụng, Hoắc Húc Dương sợ hãi kêu.
Nàng lơ đễnh với sự kháng nghị của hắn, tự ý cởi bỏ vạt áo hắn, kéo ngoại bào ra (áo khoác ngoài), mập mờ trả lời: "Đương nhiên làm chuyện vợ chồng nên làm nha!"
"Yêu nữ, nàng đừng khinh người quá đáng!" Hắn không dám nghĩ trên đời này có loại nữ nhân không biết xấu hổ giống như nàng vậy, cư nhiên chủ động muốn “cưỡng bức” nam nhân.
"Đừng tưởng rằng như vậy, Hoắc mỗ sẽ cưới nàng làm vợ!"
Đáng chết! Trước mắt hắn nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây?
Chẳng lẽ hôm nay hắn nhất định phải “dâng hiến” cho nàng?
"Ngươi không cưới ta cũng không sao, ta gả cho ngươi là được rồi!" Bạch Linh Chi tiếp tục thoát đi áo trong Hoắc Húc Dương, lộ ra lồng ngực rắn chắc trơn nhẵn, ngón tay ngọc bướng bỉnh tò mò đùa bỡn phía trên điểm lồi.
"Kỳ thật thân thể nam nhân và nữ nhân vẫn có chỗ tương tự thôi!"
Sắc mặt Hoắc Húc Dương tối sầm tức giận, "Nàng đùa bỡn đủ chưa?"
"Ngươi không cần phải lo lắng, ta từng nghiên cứu qua xuân cung đồ, biết kế tiếp nên làm như thế nào, không cần lo lắng ta sẽ làm đau ngươi." Trò chơi chỉ mới bắt đầu, nàng mới không cần dừng lại đâu!
Nghe vậy, hắn không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh.
Thậm chí ngay cả xuân cung mưu đồ cũng nhìn rồi! Trên đời này có lẽ chỉ có nàng dám tự nhiên nói ra lời này.
"Nàng, nàng quả thực là. . . . . ." Hoắc Húc Dương triệt để nghèo từ để nói.
Bạch Linh Chi ha ha cười, "Phóng đãng vô sỉ đúng hay không? Tự ta thay ngươi nói được rồi. Bất quá, vẫn không thấy nhiều cô nương thẳng thắn giống như ta vậy, hay là ngươi ưa thích nữ nhân bề ngoài điềm đạm đáng yêu, nhưng trong lòng chứa đầy rắn độc?"
"Dù sao tuyệt đối không phải nàng." Hắn tự nhận làm việc không hối hận, nhưng lần này hắn lại thua trên tay yêu nữ này. Nếu lúc ấy hắn không cố chấp muốn đi đường núi thì cũng không phát sinh việc này.
Nàng cúi người thổi nhiệt khí bên tai hắn ôn nhu nói: "Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đời này ngươi không được quên ta."
Sắc mặt Hoắc Húc Dương một trận xanh, một trận trắng, "Dừng tay!" Hắn hận chết chính mình không thể động đậy.
"Hẳn là câm mồm mới đúng chứ!" Dứt lời, Bạch Linh Chi cắn một cái ở trên xương bả vai của hắn, vẫn không bỏ qua, sau đó cái lưỡi mềm mại liếm quá da thịt cổ họng hắn, gieo xuống vô số dấu vết màu đỏ, còn xoi mói một phen, "Hương vị của ngươi có điểm mặn mặt thật. . . . . ."
Hắn đỏ mặt tía tai gầm nhẹ, "Dừng tay! Nàng sẽ hối hận vì hôm nay đã làm như vậy."
"Cho dù hối hận thì thế nào? Dù sao làm cũng đã làm rồi." Nàng vẫn như cũ làm theo ý mình, động tác chậm rãi đi xuống, tà ác liếm qua một điểm lồi trước ngực hắn, liền nghe Hoắc Húc Dương bật ra thấp thở gấp. Nàng vừa lòng tặc lưỡi hỏi:
"Thích không?"
"Hoắc mỗ. . . . . . Chưa từng hận một người giống như bây giờ!" Trong hàm răng hắn nặn ra từng chữ một.
Bạch Linh Chi hé mở môi đỏ mọng, phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, "Kỳ thật ngươi là hận chính mình đối với ta có phản ứng, thích ta vuốt ve ngươi, hôn môi ngươi."
"Nàng quả thực là vô liêm sỉ!" Giọng Hoắc Húc Dương căm hận nói.
Nàng buột miệng cười, "Những lời này đều đã mắng rồi, có thể đổi từ mới mẻ khác không? Nếu không có, ta đây tiếp tục thoát quần của ngươi. . . . . ." Cố ý muốn trêu chọc hắn.
"Nàng yêu nữ này muốn cưỡng chế Hoắc mỗ đi vào khuôn khổ, không bằng một đao giết ta." Hắn liều chết không theo.
"Theo ta biết chỉ có nữ nhân mới có lý tưởng lấy cái chết để bảo trụ trong sạch, không thể tin được nam nhân cũng sẽ như vậy nha!" Bạch Linh Chi cười châm chọc, phút chốc trèo xuống từ trên người hắn, "Ta chỉ muốn chơi với ngươi một chút mà thôi, dù nói thế nào, chuyện như vậy ta cũng muốn ngươi tình ta nguyện, cùng với việc không thể động tứ chi khi làm chuyện vợ chồng, vậy thì sẽ không còn thú vị nữa!"
Khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương xanh mét, mím môi không nói.
"Tốt lắm, bây giờ ta sẽ giải khai huyệt đạo của ngươi. Chẳng qua, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ." Nói xong, đầu ngón tay điểm một cái, liền giải huyệt cho hắn.
Một khi lấy được tự do, Hoắc Húc Dương xoay mình muốn ra tay phản chế ──
"Ách. . . . . ." Nội lực bị kiềm hãm, làm cho công phu của hắn thi triển không được.
Bạch Linh Chi biết trước sẽ như vậy. Nàng nhịn không được liếc mắt, đeo khăn che mặt lại đi lên,
"Ta không phải đã dặn ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ sao? Phương thức điểm huyệt độc môn của nương ta. Cho dù đã giải huyệt, cũng phải chờ thêm một canh giờ, nội lực mới có thể khôi phục, cho nên tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi, tối nay ta trở lại thăm ngươi."
Vẻ mặt hắn xấu hổ mặc lại áo lót và ngoại bào, nửa ngày nói không ra lời.
*****
Giờ khắc này, hắn rất thống hận bản thân bị mù hai mắt.
Hoắc Húc Dương một tay chống gậy trúc, một tay vịn vách tường, ra khỏi phòng, nghĩ rằng mình không thể ngồi ở đây đợi chết, nếu không khó bảo toàn yêu nữ kia sẽ không trở lại vươn ma chưởng với mình, đến lúc đó một thân trong sạch của hắn khó có thể giữ được.
Ai! Uổng phí hắn có một thân võ nghệ, lại liên tiếp bại trong tay nàng, luân phiên chịu nhục, thật sự thẹn với sư môn.
Hiện nay Hoắc Húc Dương một lòng chỉ muốn tìm được chỗ kiếm đồng bị nhốt, sau đó mau rời khỏi nơi đây.
Bỗng nhiên trong lúc đó, bên tai vang lên tiếng gió ào ào, một đạo nhìn như mềm yếu, thực tế chưởng phong cường ngạnh nghênh diện bổ tới, trong lòng hắn cả kinh, không cần nghĩ ngợi tức khắc lấy gậy trúc làm kiếm, chiêu thức phiêu dật tuyệt luân chống lại đối phương.
Người tới đến tột cùng là ai?
Hơn nữa xuất một chiêu này tựa hồ che đậy ý vị thăm dò.
Tại đây điện quang Thạch hỏa, chưởng phong chợt thu.
Hoắc Húc Dương tiêu sái xoay người, đổi công làm thủ, cùng người tới mặt đối mặt. Chờ đối phương chủ động mở miệng nói rõ mục đích đến đây.
"Minh Nguyệt kiếm pháp?" Ánh mắt Ma Cơ đông lạnh liếc nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra hận ý. "Sở Vân Cao là gì của ngươi?"
Nghe thấy tiếng nói đối phương tựa hồ là một nữ tử trung niên, thì có chút kinh nghi bất định, lại tiếp tục nghe thấy nàng gọi tục danh của ân sư, nghi hoặc trong lòng càng đậm.
"Chính là gia sư." Hắn thẳng thắn bộc trực nói.
Nghe vậy, trên mặt Ma Cơ dưới sự giày vò của hận ý đã hơi hơi bị bóp méo.
"Nguyên lai ngươi là đệ tử phái Tung Sơn, đồ đệ Sở Vân Cao, thật tốt quá, thật sự là quá tốt!" Không nghĩ tới trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ lần nữa nhấc lên quan hệ.
Hắn không khỏi cảm thấy buồn bực, "Tiền bối quen biết gia sư?"
"Ha ha, không chỉ quen biết." Rõ ràng là tiếng cười kiều mỵ, nhưng lại làm da đầu kẻ khác run lên.
Hoắc Húc Dương hữu lễ ôm quyền, "Không biết nên xưng hô tiền bối như thế nào?"
"Ma Cơ." Ma Cơ cười lạnh nói.
Ma Cơ? Đây không phải. . . . . .
"Nương." Bạch Linh Chi vừa nghe được tin tức liền hốt ha hốt hoảng chạy tới đây, chỉ sợ lộ ra dấu vết, khiến cho mẫu thân biết thân phận Hoắc Húc Dương, hạ sát thủ với hắn, đến lúc đó thì xong rồi.
"Nương, ngươi. . . . . . Các người. . . . . ."
Quả nhiên, bà chính là mẹ ruột Bạch Linh Chi, cũng chính là cốc chủ Ly hồn cốc. Hoắc Húc Dương không dám khinh thường, bắt đầu đề phòng nghênh đón bà.
Ma Cơ liếc qua vẻ mặt xấu hổ của ái nữ, giọng điệu mang theo sự trách cứ, "Nữ nhi ngoan, ngươi thế nhưng gạt nương chuyện quan trọng như vậy, có phải hay không vì nương quá cưng chiều con? Mới khiến cho tâm của con hướng về người ngoài?"
"Nương, người ta không phải cố ý mà . . . . . ." Nàng sử dụng công phu làm nũng của mình.
"Con biết nương không thích con cùng người trong giang hồ lui tới, nhưng con chỉ là chơi đùa với hắn, mấy ngày nữa sẽ để hắn đi, hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ. Người không nên tức giận nha!"
"Thật sự là chơi đùa?" Nữ nhi là nàng sinh, có nói dối hay không, vừa thấy liền biết.
Bạch Linh Chi khẽ cắn môi, "Đương nhiên là thật."
"Kỳ thật nương cũng không phải cấm tuyệt đối ngươi cùng người trong giang hồ lui tới, mà là vài môn phái trong đó, làm việc khiến người ta buồn nôn, đặc biệt là phái Tung Sơn, cho nên nương từng thề, chỉ cần để cho ta nhìn thấy một người liền giết một người, nhìn thấy hai người liền giết hai người." Nét mặt âm tàn Ma Cơ tươi cười càng thêm vài phần ma tính.
Ngực Bạch Linh Chi trầm xuống, "Nương, người không nên giết hắn!"
"Như thế nào? Ngươi không phải chỉ dùa giỡn với hắn thôi sao, luyến tiếc rồi à?"
Nghe hai mẹ con nói xong, Hoắc Húc Dương có thật nhiều nghi hoặc không giải thích được, "Tiền bối và phái Tung Sơn rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì? Không nên lập lới thề độc như vậy."
"Đi về hỏi sư phụ ngươi thì biết, bất quá. . . . . ." Ma Cơ tà tà cười, "Vậy phải xem ngươi có mạng xuống núi hay không."
Bạch Linh Chi gấp đến độ che ở trước mặt Hoắc Húc Dương, ăn nói khép nép xin tha cho hắn, "Nương, hắn là người mù đã đủ đáng thương, người tha cho hắn đi, con sẽ đi bắt những đệ tử khác của phái Tung Sơn cho người trút giận có được không?"
Tuấn dung trầm xuống Hoắc Húc Dương khẽ quát, "Yêu nữ này nếu nàng muốn bắt đệ tử khác phái Tung Sơn, không bằng hiện tại giết chết Hoắc mỗ, Hoắc mỗ không muốn liên lụy người khác."
"Ngươi. . . . . . Ngươi mau câm miệng! Ta ở đây đang cứu ngươi, ngươi có biết hay không?" Bạch Linh Chi bởi vì tính cách ngay thẳng và chính nghĩa của hắn chọc cho tức giận tới mức giậm chân.
Tiếng cười Ma Cơ phát ra khiến cho người ta dựng tóc gáy. "Quả nhiên là sư phụ gì thì sẽ dạy ra đồ đệ ấy, chỉ giỏi giả nhân giả nghĩa."
Bề ngoài Hoắc Húc Dương nhìn như bình thản, nhưng nội tâm vẫn khó nén thấp thỏm. "Xin tiền bối không cần ô nhục gia sư."
"Sở Vân Cao mấy năm này có khỏe không?" Bà không có ý tốt cười hỏi.
Hắn dựa theo tình hình thực tế trả lời. "Gia sư tốt lắm."
"Không thể nghĩ tới nội lực của hắn vượt qua sự tưởng tượng của ta, còn có thể sống lâu như vậy, mạng thật đúng là cứng rắn nha! Bất quá, ta cũng không hy vọng hắn chết sớm, vậy thì quá tiện nghi cho hắn" Lời nói Ma Cơ làm cho mày hắn hơi nhíu lên.
Bạch Linh Chi nũng nịu vịn vịn cổ tay áo bà, "Nương, người đừng làm khó hắn nữa, giết một người mù sẽ không có cảm giác thành tựu, hơn thế nữa còn tự hạ thấp mình."
"Ta có thể tạm thời không giết hắn ──"
"Lời của mẹ còn chưa nói hết." Ma Cơ trợn mắt nhìn nàng một cái, "Trước tiên giam lỏng hắn ở trong phòng, sau đó cho người đi phái Tung Sơn thông báo, muốn Sở Vân Cao tự mình đến chuộc người."
Sắc mặt Hoắc Húc Dương đột nhiên thay đổi, "Tiền bối đừng mơ tưởng dùng vãn bối uy hiếp gia sư."
"Khẩu khí thật lớn! Ngươi có tự tin đánh thắng được ta sao?"
Hắn hít sâu một hơi, khẩu khí rét lạnh trả lời: "Vãn bối thà chết cũng sẽ không trở thành công cụ uy hiếp của sư môn."
"Được, tốt lắm. . . . . ." Giọng nói vừa dứt, loáng một cái Ma Cơ mạnh mẽ bắn ra một đạo khói màu trắng. Khi Hoắc Húc Dương phát hiện sự khác thường thì đã né tránh không kịp, bị làn khói kia đánh trúng, nháy mắt ngã xuống đất.
"Nương, không dược ──" Bạch Linh Chi kinh hô, đến đã không kịp nữa.
"Yên tâm, hắn không chết." Nhìn bộ dáng nữ nhi sốt ruột, trong lòng bà hiểu rõ.
Bạch Linh Chi đau lòng nâng Hoắc Húc Dương dậy, "Hoắc đại ca, ngươi không nên oán nương ta."
"Phù Linh, Kết Ngạnh." Ma Cơ quay đầu gọi hai vị tỳ nữ, nghiêm khắc hạ lệnh. "Đem tiểu tử này nhốt vào trong phòng, trông coi, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận."
Hai người nơm nớp lo sợ nhận nhiệm vụ.
*****
Đêm đó, Kết Ngạnh và Phù Linh hoàn toàn chấp hành nhiệm vụ gác ở bên ngoài, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp một cái.
"Tiểu thư. . . . . ." Thấy Bạch Linh Chi đi tới, hai người đồng thời lên tiếng muốn ngăn trở nàng tiến vào, không ngờ nàng không nói lời nào, liền trực tiếp điểm huyệt các nàng, đỡ phải lãng phí lời lẽ.
Hoắc Húc Dương ngồi ở trên giường, thần chí vẫn như trước hết sức thanh tỉnh, chợt nghe thấy có người vào cửa, đi thong thả về phía mình, tiếp theo liền giải khai huyệt đạo trên người, trả lại tự do cho hắn.
Hoắc Húc Dương ngẩn ra, "Nàng. . . . . ."
"Hoắc đại ca, ta hiện tại không có nhiều thời gian nghe lời giáo huấn của ngươi, mau đi cùng ta!" Bạch Linh Chi nâng khửu tay hắn lên, lại bị hắn đẩy ra, không khỏi tức giận mắng, "Ai nha! Đến lúc nào rồi, ngươi còn băn khoăn cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nếu không đi, chờ ta nương đến đây, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi."
Trong lòng hắn hồ nghi hơn là kinh ngạc, cho là nàng đang chơi trò chơi mới.
"Nàng muốn thả ta?"
Bạch Linh Chi kiên quyết kéo hắn ra ngoài, rất sợ rời khỏi quá trễ sẽ bị tóm gáy.
"Đi đi mà? Ta không muốn thấy ngươi bị nương ta giết đâu, được rồi! Hãy bớt sàm ngôn đi, ta dẫn ngươi đi đến một mật đạo, nơi đó sẽ không có người biết, kiếm đồng của ngươi hiện đang chờ ở bên ngoài, sau khi ra khỏi đây, các ngươi hãy nhanh chóng xuống núi, ta sẽ nghĩ cách làm vướng chân nương ta, không để bà đuổi theo các ngươi."
Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tin tưởng nàng, hơn nữa tình huống đặc thù. Cho nên Hoắc Húc Dương không hề cự tuyệt sự trợ giúp của nàng. Được Bạch Linh Chi dìu đỡ, hắn vòng qua tầng tầng lớp lớp giống như mê cung trong mật đạo, cuối cùng cũng đến lối ra.
"Tới rồi!" Khi bọn hắn vừa ra khỏi khe hẹp, liền nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.
"Công tử. . . . . ."
Tâm tình của hắn hơi bị phấn chấn."Cát Lợi, ngươi không sao chứ?"
Cát Lợi hân hoan đáp, "Ta còn tưởng rằng công tử trốn không thoát đến đây, thật sự là quá tốt!"
"Các ngươi muốn ôn chuyện cũ thì về sau còn nhiều cơ hội cứ từ từ mà ôn, hiện tại các ngươi nên nhanh chóng xuống núi, có thể đi được bao xa thì đi." Bạch Linh Chi lưu luyến nói lời thúc giục.
Lời nói huyền bí: "Hoắc đại ca, ngươi không được quên ta nha! Ta cam đoan chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại."
Hoắc Húc Dương tạm thời không biết nói gì. "Hoắc mỗ muốn khuyên cô nương một câu, không nên tiếp tục lấy tánh mạng của người khác ra để đùa giỡn nữa, vạn nhất phạm phải sai lầm lớn, hối hận cũng không kịp."
Phốc! Bạch Linh Chi cười tươi như hoa, yêu kiều liếc mắt một cái, "Ngươi người này miệng lúc nào cũng chứa đầy đạo lý lớn như vậy, bất quá, ta chính là thích ngươi điểm này."
"Khụ." Hắn hắng giọng, có chút xấu hổ. "Hoắc mỗ đa tạ cô nương."
Nàng híp đôi mắt đẹp lại thành một đường, "Vậy ta có thể đòi quà tạ lễ không?"
"Quà tạ lễ?"
Đang lúc Hoắc Húc Dương hết sức buồn bực, xuyên thấu qua một tầng sa mỏng, hai mảnh cánh môi che trên cái miệng hắn.
Một bên Cát Lọi thấy thế con ngươi không khỏi muốn lòi ra ngoài.
Bạch Linh Chi thừa dịp trước khi hắn mở miệng giáo huấn nàng đã lên tiếng thúc giục, "Trước mặt đi thẳng là có thể xuống núi, không nên trì hoãn nữa, các ngươi đi nhanh đi!"
Lấy tay lau lau môi, vẻ mặt Hoắc Húc Dương xấu hổ chống gậy trúc đi nhanh về phía trước.
"Cát lợi, ngươi còn ngơ ngác ở đó làm gì?"
"Dạ! Ta tới đây, công tử." Cát Lợi thật vất vả phục hồi tinh thần lại, bận rộn theo sau, bất quá hắn thật sự rất tò mò, giữa bọn họ đến tột cùng đẫ chuyện gì xảy ra chuyện gì. (nhiều chuyện chứ tò mò gì ? >_
*****
Bên tai nghe thấy tiếng người trong chợ, Cát Lợi cẩn thận dìu hắn, để tránh người khác đụng phải. "Công tử, chúng ta đã đến Lộc Minh trấn rồi, cách Hiệp Khách trang chỉ còn lại không tới nửa ngày đường, người hẳn là mệt mỏi rồi, có muốn tìm một chỗ dùng cơm hay không?"
Hoắc Húc Dương trầm ngâm hạ xuống, "Cũng tốt."
Hắn trái phải nhìn xung quanh, "Ừ, làm sao mà tìm một chỗ tốt đây?"
Bỗng dưng, một giọng nữ bao hàm ý vui mừng bất ngờ vang lên. "Tam sư huynh!"
Giọng nói này là . . . . .
"Ngũ sư muội!" Hoắc Húc Dương rất nhanh đã nhận ra.
Quả nhiên để cho hắn đoán trúng, chỉ thấy một cô nương mang bội kiếm trên lưng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mừng rỡ như điên chạy tới vị trí bọn họ, vẫn không quên quay đầu thét to, "Nhị sư huynh mau tới! Ta tìm được Tam sư huynh rồi."
Cảm giác được có người vọt tới trước mặt mình, Hoắc Húc Dương vén môi mỉm cười, "Sư muội, muội và nhị sư huynh làm sao có thể vừa khéo xuật hiện ở chỗ này?"
Đường Nhụy ý cười dạt dào liếc hắn, "Cái này phải hỏi Tam sư huynh, rõ ràng nói trước bảy ngày sẽ đến, ai biết được kéo dài tới hôm nay mới xuất hiện chứ? Hại mọi người lo lắng nửa ngày, biết huynh nhất định sẽ đi ngang qua chỗ này, cho nên, đại sư huynh đặc biệt bảo chúng ta đến chờ huynh."
Một tiếng bước chân khác lúc này cũng chạy tới. "Ta nói này tam sư đệ, ngươi thật chậm chạp, có phải là giữa chừng chạy đến chỗ nào đó tiêu dao không!" Diện mạo thô kệch Tưởng Kỳ hào khí chất vấn.
Hoắc Húc Dương thản nhiên tóm lược. "Không có gì, chẳng qua là bị một chút chuyện nhỏ khiến cho trì hoãn, còn phải làm phiền nhị sư huynh tới đón ta, thật là ngaị quá."
"Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, ngại ngùng cái gì, thấy ngươi không có việc gì, mọi người cũng yên lòng." Hắn sảng khoái vỗ vai sư đệ.
"Không phải nhị sư huynh nói ngươi, mắt ngươi nhìn không thấy, hết lần này tới lần khác thích chạy ra bên ngoài, ngươi không hiểu được chúng ta có bao nhiêu lo lắng đâu, ngay cả sư phụ cũng thường xuyên hỏi thăm ngươi."
"Sư phụ người có khỏe không?" Nói đến sư phụ, loại tình cảm quan tâm mà không lời nào có thể miêu tả hết được.
Tưởng Kỳ mở miệng muốn nói gì, lại bị Đường Nhụy cắt đứt.
"Nhị sư huynh, mọi người đừng ở bên ngoài nữa, đằng trước có một khách điêm, vào trong rồi nói sau." Nàng nói.
Hắn gõ xuống đầu óc của mình, cười ha ha, "Xem ta kìa thấy tam sư đệ cái gì cũng quên hết, nhanh lên, nhị sư huynh cần phải uống vài chén với ngươi."
Vì thế bốn người rất nhanh đến một góc của khách điếm ngồi vào chỗ của mình, kêu đồ ăn, uống rượu, ăn uống thật vui vẻ.
Đường Nhụy thấy hắn cạn một ly lại một ly, nhẹ giọng ngăn lại, "Nhị sư huynh, huynh không nên uống say, đừng quên chúng ta còn phải chạy về Hiệp Khách trang."
"Ta biết, chẳng lẽ muội đã quên nhị sư huynh ngươi là ngàn chén không say sao?" Tưởng Kỳ trước đến nay rất tự tin với tửu lượng của mình. "Tam sư đệ, chén này ta mời ngươi."
Hoắc Húc Dương nâng chén đáp lễ, tiến đến bên môi khẽ nhấp một cái, "Nhị sư huynh, hàng năm trong khoảng thời gian này sư phụ đều bế quan, tính tính thời gian cũng đã dài lắm rồi, sao người còn chưa xuất quan?"
Tưởng Kỳ nhất thời nghẹn lời, "Ách, này. . . . . ."
"Thế nào? Có cái gì không đúng sao?"
Tưởng kỳ sờ sờ cái ót, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Theo lý thuyết hẳn là như vậy không sai, nhưng mà đến tận hai ngày nay vẫn không thấy sư phụ ra ngoài, bởi vậy đại sư huynh và tứ sư đệ chỉ sợ bên trong đã xảy ra tình huống xấu gì rồi, cả ngày canh giữ ở bên ngoài, nhưng lại không dám tùy tiện xông vào."
"Đúng nha! Cho nên chúng ta dự định đợi tam sư huynh trở về, cùng nhau thương lượng một chút nên xử lý như thế nào." Đường Nhụy đem quyết định của mọi người nói cho hắn biết.
Sắc mặt Hoắc Húc Dương nghiêm túc, "Vậy chúng ta đừng kéo dài thời gian nữa, ăn no rồi lập tức lên đường."
*****
Hiệp Khách trang là đại biểu của chính nghĩa, chiếm giữ địa vị cao trên giang hồ, đã nhiều lần đảm nhiệm chức vị Minh Chủ Ngũ Nhạc hiệu lệnh võ lâm, là chỗ ở của chưởng môn nhân Sở Vân Cao trung nhạc phái Tung Sơn.
Biết được tam sư đệ trở về, đại đệ tử Dịch Mục Hành phái Tung Sơn lập tức thở ra một hơi, như trút được gánh nặng bước nhanh tới, đi theo phía sau là tứ sư đệ Chung Nghiên Thư, hai người đang hết sức luống cuống, có thể thêm nhiều người thương lượng cũng là chuyện tốt.
Dịch Mục Hành kích động cầm hai cổ tay của hắn, "Tam sư đệ, ngươi cuối cùng đã đến."
Hắn trở tay lại nắm lấy tay đối phương, "Thực xin lỗi, đại sư huynh, để cho huynh lo lắng rồi."
"Tam sư huynh, huynh có thể trở về thật sự là quá tốt." Chung Nghiên Thư hiểu được chỉ cần có hắn ở đây, cho dù là chuyện đại sự gì cũng đều có thể giải quyết.
"Sư phụ bế quan đã trễ hơn nửa tháng so với trước kia, cho tới hôm nay mà người còn chưa xuất quan, sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Đường Nhụy lắc lắc đầu, không muốn phá hư phương hướng suy nghĩ. "Sẽ không! Nếu sư phụ gặp chuyện không may, Qua Bá hẳn là sẽ ra ngoài nói cho chúng ta biết mới đúng."
"Thế nhưng mười năm nay, mỗi lần sư phụ bế quan đều chọn lúc này, các ngươi không cảm thấy thật kỳ quái sao?" Tưởng Kỳ càng nghĩ càng không đúng.
"Huống hồ trước khi sư phụ bế quan, khí sắc không được tốt lắm, giữa hai long mày tựa hồ có một cổ hắc khí. . . . . ."
"Thật vậy chăng? Nhị sư huynh, manh mối trọng yếu như vậy, sao huynh không nói sớm?" Nàng trách cứ hỏi.
Hắn cười khan một tiếng, vì sơ suất của mình mà kiếm cớ.
"Ta nghĩ sư phụ nội lực thâm hậu, người bình thường muốn thương tổn hắn là không có khả năng, ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, kia. . . . . . Vậy bây giờ nên làm cái gì?"
"Tam sư đệ, ngươi cho là thế nào?" Dịch Mục Hành trầm mặc bỗng nhiên hỏi Hoắc Húc Dương.
Chung Nghiên Thư cũng muốn nghe một chút ý kiến của hắn. "Tam sư huynh, huynh nói đi!"
"Tam sư huynh. . . . . ." Đường Nhụy gấp gáp muốn biết quyết định của hắn.
Hoắc Húc Dương im lặng một lát, "Đi thôi! Chúng ta cùng đồng lòng đi mời sư phụ xuất quan."
Mọi người đi tới trước một cửa đá có hai phiến đá cắm sâu trong đất, đặt song song thành một hàng, hắn dẫn đầu quỳ xuống trước, "Sư phụ, đồ nhi đã trở lại, đặc biệt đến thỉnh sư phụ xuất quan."
Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống. "Sư phụ, người không có chuyện gì thì phải nói với mọi người một tiếng, đừng làm cho chúng con lo lắng." Tưởng Kỳ đưa tay thành hình dáng một cái loa, lớn tiếng hướng cửa động hô.
Đường Nhụy mắt không chớp nhìn cửa đá, "Sư phụ, Nhụy nhi cũng tới xin người xuất quan, nếu người không ra, con cùng sư huynh bọn họ sẽ đi vào."
"Sư phụ. . . . . ."
"Sư phụ. . . . . ."
Các đệ tử thay nhau kêu to tựa hồ sinh ra tác dụng, cửa đá đóng chặt bỗng chốc mở ra. "Sư phụ xuất quan!" Tưởng kỳ cao giọng hô to lên.
Bất quá mới thời gian một cái nháy mắt, biểu tình mọi người đều thay đổi, bởi vì Sở Vân Cao bị một lão nhân ôm đi ra, toàn bộ mọi người xông lên.
"Sư phụ!"
Hoắc Húc Dương được Đường Nhụy dìu đi, nghe thấy tiếng kêu mọi người khác thường, hồi lâu không kiềm được hỏi. "Ngũ sư muội, sư phụ đã xảy ra chuyện gì?"
"Muội, muội không rõ lắm." Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn nói.
Qua Bá ôm chặt chủ tử, cước bộ không ngừng nghỉ đi về phía trước, hướng mọi người bỏ lại một câu, "Chưởng môn trúng độc quá sâu, đã không cách nào tự mình vận khí, các ngươi mau tới giúp một tay."
Trúng độc?!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không rảnh để hỏi, toàn bộ đi theo.
"Hoắc mỗ chịu thua rồi, xin cô nương giải huyệt." Hắn thẳng tắp nằm ở trên giường thở dài nói.
Bạch Linh Chi không thể che giấu được nụ cười ranh mãnh trên môi, lặng lẽ bò đến trên giường, mắt nhìn xuống gương mặt tuấn tú của Hoắc Húc Dương, kìm lòng không đậu vươn ngón tay nhỏ nhắn, chậm rãi lướt qua ngũ quan của hắn, lập tức thoáng thấy đỉnh lông mày của hắn chau lại, làm ý cười bên miệng nàng càng sâu hơn.
"Huyệt đạo tự nhiên sẽ giúp ngươi giải khai, bất quá. . . . . . Không phải hiện tại."
Hắn hô hấp cứng lại, "Cô nương rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Chẳng qua là cảm thấy bộ dạng ngươi tốt lắm." Bạch Linh Chi toát ra ánh mắt ngưỡng mộ, "Ta thích ngươi, dĩ nhiên muốn thân cận với ngươi hơn một chút, đây là chuyện rất tự nhiên mà."
Nếu mắt của hắn có thể thấy được, giờ phút này nhất định sẽ tràn đầy lửa giận, muốn thiêu cháy nàng! Bất đắc dĩ hắn không thể động đậy, chỉ có thể cắn chặt răng, chịu đựng nhục nhã nàng động tay động chân trên mặt mình.
"Cô nương chẳng lẽ ngay cả một chút xấu hổ cũng không có sao?"
Bạch Linh Chi đương nhiên cảm giác được sự phẫn nộ của hắn, hết lần này tới lần khác lại muốn trêu chọc hắn. "Cùng nam nhân mình thích thân cận, tại sao phải cảm thấy xấu hổ?"
"Hoắc mỗ vô phúc hưởng thụ, xin cô nương lập tức giải huyệt." Hoắc Húc Dương cắn răng quát.
Nàng mỉm cười, lông mi cong vút chớp chớp, "Ta còn chưa chơi đã đâu!"
Hoắc Húc Dương thống hận tình huống giờ phút này mặc cho người ta chém giết mình, từng chữ từng chữ hỏi: "Nàng còn muốn làm cái gì?"
"Không có làm cái gì, chỉ là muốn hôn nhẹ với ngươi." Tròng mắt đẹp lóe hứng thú.
Gân xanh trên trán Hoắc Húc Dương nổi rõ ràng, "Nàng, nàng thật hạ lưu!"
"Ngươi dùng sai từ rồi, nam nhân mới gọi hạ lưu, ta là nữ nhân, phải nói hạ tiện mới đúng." Tâm tình nàng đang rất tốt nên giúp hắn sửa sai.
"Ta chưa từng hôn qua nam nhân, cho nên, thật sự rất tò mò."
"Nàng ──" Hắn lâm vào chán nản.
Vẻ mặt Bạch Linh Chi cười giảo hoạt lấy đi khăn che mặt, "Ngươi không nói lời nào, ta coi như ngươi không phản đối!"
Phút chốc không tìm thấy từ ngữ nào thích hợp để mắng nàng, tiếp theo nháy mắt Hoắc Húc Dương liền cảm giác được có hai mảnh mềm mại rơi vào trên trán mình.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, "Nàng. . . . . . Nàng thật sự là không biết xấu hổ!"
Hắn cho tới bây giờ chưa từng bị nữ nhân “phi lễ” như vậy.
"Đừng nóng vội, còn có cái này." Chợt, Bạch Linh Chi nhẹ nhàng hôn xuống lông mày của hắn, mũi, cuối cùng che cái miệng đang mím chặt kia, làm hắn tức giận đến nghiến răng.
"Vô sỉ!" Hắn mắng to.
Nàng cười duyên khanh khách, hứng thú càng gia tăng, "Thì ra môi của nam nhân và môi của nữ nhân đều mềm mại như nhau, hôn lên cảm giác cũng không tệ lắm."
Hoắc Húc Dương gầm lên, "Nàng chơi đã chưa? Hoắc mỗ không muốn phụng bồi nữa, đi xuống. . . . . . Ngô. . . . . ."
Hơi thở ấm áp mùi đàn hương từ trong miệng, môi anh đào lại lần nữa che đi, cái lưỡi thơm tho trơn trượt thăm dò vào trong miệng của hắn, trêu chọc đầu lưỡi của hắn, suýt nữa làm hắn ngạt thở (ghê vậy trời. chị bá đạo thế). Giờ đây trên mặt hắn xuất hiện một mảng đỏ ao không biết là giận hay là thẹn thùng.
"Ta vừa rồi làm rất đúng phải không?" Bạch Linh Chi nằm ở trên ngực hắn, cười khẽ hỏi.
Hắn cảm thấy bị khuất nhục lớn tiếng khiển trách, "Yêu nữ!"
"Ha ha. . . . . . Hai chữ này mắng thực chuẩn xác, nương ta là Ma Cơ, ta là con gái bà, bị kêu là yêu nữ cũng không quá đáng." Nàng không giận ngược lại cười nói.
Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Ngay lập tức Bạch Linh Chi giạng hai chân ngồi trên thắt lưng hắn, một bộ dáng Bá Vương ngạnh thượng cung. "Không quan hệ, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
"Nàng lại muốn làm gì?" Cảm giác được sức nặng trên bụng, Hoắc Húc Dương sợ hãi kêu.
Nàng lơ đễnh với sự kháng nghị của hắn, tự ý cởi bỏ vạt áo hắn, kéo ngoại bào ra (áo khoác ngoài), mập mờ trả lời: "Đương nhiên làm chuyện vợ chồng nên làm nha!"
"Yêu nữ, nàng đừng khinh người quá đáng!" Hắn không dám nghĩ trên đời này có loại nữ nhân không biết xấu hổ giống như nàng vậy, cư nhiên chủ động muốn “cưỡng bức” nam nhân.
"Đừng tưởng rằng như vậy, Hoắc mỗ sẽ cưới nàng làm vợ!"
Đáng chết! Trước mắt hắn nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi đây?
Chẳng lẽ hôm nay hắn nhất định phải “dâng hiến” cho nàng?
"Ngươi không cưới ta cũng không sao, ta gả cho ngươi là được rồi!" Bạch Linh Chi tiếp tục thoát đi áo trong Hoắc Húc Dương, lộ ra lồng ngực rắn chắc trơn nhẵn, ngón tay ngọc bướng bỉnh tò mò đùa bỡn phía trên điểm lồi.
"Kỳ thật thân thể nam nhân và nữ nhân vẫn có chỗ tương tự thôi!"
Sắc mặt Hoắc Húc Dương tối sầm tức giận, "Nàng đùa bỡn đủ chưa?"
"Ngươi không cần phải lo lắng, ta từng nghiên cứu qua xuân cung đồ, biết kế tiếp nên làm như thế nào, không cần lo lắng ta sẽ làm đau ngươi." Trò chơi chỉ mới bắt đầu, nàng mới không cần dừng lại đâu!
Nghe vậy, hắn không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh.
Thậm chí ngay cả xuân cung mưu đồ cũng nhìn rồi! Trên đời này có lẽ chỉ có nàng dám tự nhiên nói ra lời này.
"Nàng, nàng quả thực là. . . . . ." Hoắc Húc Dương triệt để nghèo từ để nói.
Bạch Linh Chi ha ha cười, "Phóng đãng vô sỉ đúng hay không? Tự ta thay ngươi nói được rồi. Bất quá, vẫn không thấy nhiều cô nương thẳng thắn giống như ta vậy, hay là ngươi ưa thích nữ nhân bề ngoài điềm đạm đáng yêu, nhưng trong lòng chứa đầy rắn độc?"
"Dù sao tuyệt đối không phải nàng." Hắn tự nhận làm việc không hối hận, nhưng lần này hắn lại thua trên tay yêu nữ này. Nếu lúc ấy hắn không cố chấp muốn đi đường núi thì cũng không phát sinh việc này.
Nàng cúi người thổi nhiệt khí bên tai hắn ôn nhu nói: "Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đời này ngươi không được quên ta."
Sắc mặt Hoắc Húc Dương một trận xanh, một trận trắng, "Dừng tay!" Hắn hận chết chính mình không thể động đậy.
"Hẳn là câm mồm mới đúng chứ!" Dứt lời, Bạch Linh Chi cắn một cái ở trên xương bả vai của hắn, vẫn không bỏ qua, sau đó cái lưỡi mềm mại liếm quá da thịt cổ họng hắn, gieo xuống vô số dấu vết màu đỏ, còn xoi mói một phen, "Hương vị của ngươi có điểm mặn mặt thật. . . . . ."
Hắn đỏ mặt tía tai gầm nhẹ, "Dừng tay! Nàng sẽ hối hận vì hôm nay đã làm như vậy."
"Cho dù hối hận thì thế nào? Dù sao làm cũng đã làm rồi." Nàng vẫn như cũ làm theo ý mình, động tác chậm rãi đi xuống, tà ác liếm qua một điểm lồi trước ngực hắn, liền nghe Hoắc Húc Dương bật ra thấp thở gấp. Nàng vừa lòng tặc lưỡi hỏi:
"Thích không?"
"Hoắc mỗ. . . . . . Chưa từng hận một người giống như bây giờ!" Trong hàm răng hắn nặn ra từng chữ một.
Bạch Linh Chi hé mở môi đỏ mọng, phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, "Kỳ thật ngươi là hận chính mình đối với ta có phản ứng, thích ta vuốt ve ngươi, hôn môi ngươi."
"Nàng quả thực là vô liêm sỉ!" Giọng Hoắc Húc Dương căm hận nói.
Nàng buột miệng cười, "Những lời này đều đã mắng rồi, có thể đổi từ mới mẻ khác không? Nếu không có, ta đây tiếp tục thoát quần của ngươi. . . . . ." Cố ý muốn trêu chọc hắn.
"Nàng yêu nữ này muốn cưỡng chế Hoắc mỗ đi vào khuôn khổ, không bằng một đao giết ta." Hắn liều chết không theo.
"Theo ta biết chỉ có nữ nhân mới có lý tưởng lấy cái chết để bảo trụ trong sạch, không thể tin được nam nhân cũng sẽ như vậy nha!" Bạch Linh Chi cười châm chọc, phút chốc trèo xuống từ trên người hắn, "Ta chỉ muốn chơi với ngươi một chút mà thôi, dù nói thế nào, chuyện như vậy ta cũng muốn ngươi tình ta nguyện, cùng với việc không thể động tứ chi khi làm chuyện vợ chồng, vậy thì sẽ không còn thú vị nữa!"
Khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương xanh mét, mím môi không nói.
"Tốt lắm, bây giờ ta sẽ giải khai huyệt đạo của ngươi. Chẳng qua, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ." Nói xong, đầu ngón tay điểm một cái, liền giải huyệt cho hắn.
Một khi lấy được tự do, Hoắc Húc Dương xoay mình muốn ra tay phản chế ──
"Ách. . . . . ." Nội lực bị kiềm hãm, làm cho công phu của hắn thi triển không được.
Bạch Linh Chi biết trước sẽ như vậy. Nàng nhịn không được liếc mắt, đeo khăn che mặt lại đi lên,
"Ta không phải đã dặn ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ sao? Phương thức điểm huyệt độc môn của nương ta. Cho dù đã giải huyệt, cũng phải chờ thêm một canh giờ, nội lực mới có thể khôi phục, cho nên tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi, tối nay ta trở lại thăm ngươi."
Vẻ mặt hắn xấu hổ mặc lại áo lót và ngoại bào, nửa ngày nói không ra lời.
*****
Giờ khắc này, hắn rất thống hận bản thân bị mù hai mắt.
Hoắc Húc Dương một tay chống gậy trúc, một tay vịn vách tường, ra khỏi phòng, nghĩ rằng mình không thể ngồi ở đây đợi chết, nếu không khó bảo toàn yêu nữ kia sẽ không trở lại vươn ma chưởng với mình, đến lúc đó một thân trong sạch của hắn khó có thể giữ được.
Ai! Uổng phí hắn có một thân võ nghệ, lại liên tiếp bại trong tay nàng, luân phiên chịu nhục, thật sự thẹn với sư môn.
Hiện nay Hoắc Húc Dương một lòng chỉ muốn tìm được chỗ kiếm đồng bị nhốt, sau đó mau rời khỏi nơi đây.
Bỗng nhiên trong lúc đó, bên tai vang lên tiếng gió ào ào, một đạo nhìn như mềm yếu, thực tế chưởng phong cường ngạnh nghênh diện bổ tới, trong lòng hắn cả kinh, không cần nghĩ ngợi tức khắc lấy gậy trúc làm kiếm, chiêu thức phiêu dật tuyệt luân chống lại đối phương.
Người tới đến tột cùng là ai?
Hơn nữa xuất một chiêu này tựa hồ che đậy ý vị thăm dò.
Tại đây điện quang Thạch hỏa, chưởng phong chợt thu.
Hoắc Húc Dương tiêu sái xoay người, đổi công làm thủ, cùng người tới mặt đối mặt. Chờ đối phương chủ động mở miệng nói rõ mục đích đến đây.
"Minh Nguyệt kiếm pháp?" Ánh mắt Ma Cơ đông lạnh liếc nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra hận ý. "Sở Vân Cao là gì của ngươi?"
Nghe thấy tiếng nói đối phương tựa hồ là một nữ tử trung niên, thì có chút kinh nghi bất định, lại tiếp tục nghe thấy nàng gọi tục danh của ân sư, nghi hoặc trong lòng càng đậm.
"Chính là gia sư." Hắn thẳng thắn bộc trực nói.
Nghe vậy, trên mặt Ma Cơ dưới sự giày vò của hận ý đã hơi hơi bị bóp méo.
"Nguyên lai ngươi là đệ tử phái Tung Sơn, đồ đệ Sở Vân Cao, thật tốt quá, thật sự là quá tốt!" Không nghĩ tới trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ lần nữa nhấc lên quan hệ.
Hắn không khỏi cảm thấy buồn bực, "Tiền bối quen biết gia sư?"
"Ha ha, không chỉ quen biết." Rõ ràng là tiếng cười kiều mỵ, nhưng lại làm da đầu kẻ khác run lên.
Hoắc Húc Dương hữu lễ ôm quyền, "Không biết nên xưng hô tiền bối như thế nào?"
"Ma Cơ." Ma Cơ cười lạnh nói.
Ma Cơ? Đây không phải. . . . . .
"Nương." Bạch Linh Chi vừa nghe được tin tức liền hốt ha hốt hoảng chạy tới đây, chỉ sợ lộ ra dấu vết, khiến cho mẫu thân biết thân phận Hoắc Húc Dương, hạ sát thủ với hắn, đến lúc đó thì xong rồi.
"Nương, ngươi. . . . . . Các người. . . . . ."
Quả nhiên, bà chính là mẹ ruột Bạch Linh Chi, cũng chính là cốc chủ Ly hồn cốc. Hoắc Húc Dương không dám khinh thường, bắt đầu đề phòng nghênh đón bà.
Ma Cơ liếc qua vẻ mặt xấu hổ của ái nữ, giọng điệu mang theo sự trách cứ, "Nữ nhi ngoan, ngươi thế nhưng gạt nương chuyện quan trọng như vậy, có phải hay không vì nương quá cưng chiều con? Mới khiến cho tâm của con hướng về người ngoài?"
"Nương, người ta không phải cố ý mà . . . . . ." Nàng sử dụng công phu làm nũng của mình.
"Con biết nương không thích con cùng người trong giang hồ lui tới, nhưng con chỉ là chơi đùa với hắn, mấy ngày nữa sẽ để hắn đi, hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ. Người không nên tức giận nha!"
"Thật sự là chơi đùa?" Nữ nhi là nàng sinh, có nói dối hay không, vừa thấy liền biết.
Bạch Linh Chi khẽ cắn môi, "Đương nhiên là thật."
"Kỳ thật nương cũng không phải cấm tuyệt đối ngươi cùng người trong giang hồ lui tới, mà là vài môn phái trong đó, làm việc khiến người ta buồn nôn, đặc biệt là phái Tung Sơn, cho nên nương từng thề, chỉ cần để cho ta nhìn thấy một người liền giết một người, nhìn thấy hai người liền giết hai người." Nét mặt âm tàn Ma Cơ tươi cười càng thêm vài phần ma tính.
Ngực Bạch Linh Chi trầm xuống, "Nương, người không nên giết hắn!"
"Như thế nào? Ngươi không phải chỉ dùa giỡn với hắn thôi sao, luyến tiếc rồi à?"
Nghe hai mẹ con nói xong, Hoắc Húc Dương có thật nhiều nghi hoặc không giải thích được, "Tiền bối và phái Tung Sơn rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì? Không nên lập lới thề độc như vậy."
"Đi về hỏi sư phụ ngươi thì biết, bất quá. . . . . ." Ma Cơ tà tà cười, "Vậy phải xem ngươi có mạng xuống núi hay không."
Bạch Linh Chi gấp đến độ che ở trước mặt Hoắc Húc Dương, ăn nói khép nép xin tha cho hắn, "Nương, hắn là người mù đã đủ đáng thương, người tha cho hắn đi, con sẽ đi bắt những đệ tử khác của phái Tung Sơn cho người trút giận có được không?"
Tuấn dung trầm xuống Hoắc Húc Dương khẽ quát, "Yêu nữ này nếu nàng muốn bắt đệ tử khác phái Tung Sơn, không bằng hiện tại giết chết Hoắc mỗ, Hoắc mỗ không muốn liên lụy người khác."
"Ngươi. . . . . . Ngươi mau câm miệng! Ta ở đây đang cứu ngươi, ngươi có biết hay không?" Bạch Linh Chi bởi vì tính cách ngay thẳng và chính nghĩa của hắn chọc cho tức giận tới mức giậm chân.
Tiếng cười Ma Cơ phát ra khiến cho người ta dựng tóc gáy. "Quả nhiên là sư phụ gì thì sẽ dạy ra đồ đệ ấy, chỉ giỏi giả nhân giả nghĩa."
Bề ngoài Hoắc Húc Dương nhìn như bình thản, nhưng nội tâm vẫn khó nén thấp thỏm. "Xin tiền bối không cần ô nhục gia sư."
"Sở Vân Cao mấy năm này có khỏe không?" Bà không có ý tốt cười hỏi.
Hắn dựa theo tình hình thực tế trả lời. "Gia sư tốt lắm."
"Không thể nghĩ tới nội lực của hắn vượt qua sự tưởng tượng của ta, còn có thể sống lâu như vậy, mạng thật đúng là cứng rắn nha! Bất quá, ta cũng không hy vọng hắn chết sớm, vậy thì quá tiện nghi cho hắn" Lời nói Ma Cơ làm cho mày hắn hơi nhíu lên.
Bạch Linh Chi nũng nịu vịn vịn cổ tay áo bà, "Nương, người đừng làm khó hắn nữa, giết một người mù sẽ không có cảm giác thành tựu, hơn thế nữa còn tự hạ thấp mình."
"Ta có thể tạm thời không giết hắn ──"
"Lời của mẹ còn chưa nói hết." Ma Cơ trợn mắt nhìn nàng một cái, "Trước tiên giam lỏng hắn ở trong phòng, sau đó cho người đi phái Tung Sơn thông báo, muốn Sở Vân Cao tự mình đến chuộc người."
Sắc mặt Hoắc Húc Dương đột nhiên thay đổi, "Tiền bối đừng mơ tưởng dùng vãn bối uy hiếp gia sư."
"Khẩu khí thật lớn! Ngươi có tự tin đánh thắng được ta sao?"
Hắn hít sâu một hơi, khẩu khí rét lạnh trả lời: "Vãn bối thà chết cũng sẽ không trở thành công cụ uy hiếp của sư môn."
"Được, tốt lắm. . . . . ." Giọng nói vừa dứt, loáng một cái Ma Cơ mạnh mẽ bắn ra một đạo khói màu trắng. Khi Hoắc Húc Dương phát hiện sự khác thường thì đã né tránh không kịp, bị làn khói kia đánh trúng, nháy mắt ngã xuống đất.
"Nương, không dược ──" Bạch Linh Chi kinh hô, đến đã không kịp nữa.
"Yên tâm, hắn không chết." Nhìn bộ dáng nữ nhi sốt ruột, trong lòng bà hiểu rõ.
Bạch Linh Chi đau lòng nâng Hoắc Húc Dương dậy, "Hoắc đại ca, ngươi không nên oán nương ta."
"Phù Linh, Kết Ngạnh." Ma Cơ quay đầu gọi hai vị tỳ nữ, nghiêm khắc hạ lệnh. "Đem tiểu tử này nhốt vào trong phòng, trông coi, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận."
Hai người nơm nớp lo sợ nhận nhiệm vụ.
*****
Đêm đó, Kết Ngạnh và Phù Linh hoàn toàn chấp hành nhiệm vụ gác ở bên ngoài, ngay cả mí mắt cũng không dám chớp một cái.
"Tiểu thư. . . . . ." Thấy Bạch Linh Chi đi tới, hai người đồng thời lên tiếng muốn ngăn trở nàng tiến vào, không ngờ nàng không nói lời nào, liền trực tiếp điểm huyệt các nàng, đỡ phải lãng phí lời lẽ.
Hoắc Húc Dương ngồi ở trên giường, thần chí vẫn như trước hết sức thanh tỉnh, chợt nghe thấy có người vào cửa, đi thong thả về phía mình, tiếp theo liền giải khai huyệt đạo trên người, trả lại tự do cho hắn.
Hoắc Húc Dương ngẩn ra, "Nàng. . . . . ."
"Hoắc đại ca, ta hiện tại không có nhiều thời gian nghe lời giáo huấn của ngươi, mau đi cùng ta!" Bạch Linh Chi nâng khửu tay hắn lên, lại bị hắn đẩy ra, không khỏi tức giận mắng, "Ai nha! Đến lúc nào rồi, ngươi còn băn khoăn cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nếu không đi, chờ ta nương đến đây, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi."
Trong lòng hắn hồ nghi hơn là kinh ngạc, cho là nàng đang chơi trò chơi mới.
"Nàng muốn thả ta?"
Bạch Linh Chi kiên quyết kéo hắn ra ngoài, rất sợ rời khỏi quá trễ sẽ bị tóm gáy.
"Đi đi mà? Ta không muốn thấy ngươi bị nương ta giết đâu, được rồi! Hãy bớt sàm ngôn đi, ta dẫn ngươi đi đến một mật đạo, nơi đó sẽ không có người biết, kiếm đồng của ngươi hiện đang chờ ở bên ngoài, sau khi ra khỏi đây, các ngươi hãy nhanh chóng xuống núi, ta sẽ nghĩ cách làm vướng chân nương ta, không để bà đuổi theo các ngươi."
Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tin tưởng nàng, hơn nữa tình huống đặc thù. Cho nên Hoắc Húc Dương không hề cự tuyệt sự trợ giúp của nàng. Được Bạch Linh Chi dìu đỡ, hắn vòng qua tầng tầng lớp lớp giống như mê cung trong mật đạo, cuối cùng cũng đến lối ra.
"Tới rồi!" Khi bọn hắn vừa ra khỏi khe hẹp, liền nghe thấy tiếng kêu quen thuộc.
"Công tử. . . . . ."
Tâm tình của hắn hơi bị phấn chấn."Cát Lợi, ngươi không sao chứ?"
Cát Lợi hân hoan đáp, "Ta còn tưởng rằng công tử trốn không thoát đến đây, thật sự là quá tốt!"
"Các ngươi muốn ôn chuyện cũ thì về sau còn nhiều cơ hội cứ từ từ mà ôn, hiện tại các ngươi nên nhanh chóng xuống núi, có thể đi được bao xa thì đi." Bạch Linh Chi lưu luyến nói lời thúc giục.
Lời nói huyền bí: "Hoắc đại ca, ngươi không được quên ta nha! Ta cam đoan chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại."
Hoắc Húc Dương tạm thời không biết nói gì. "Hoắc mỗ muốn khuyên cô nương một câu, không nên tiếp tục lấy tánh mạng của người khác ra để đùa giỡn nữa, vạn nhất phạm phải sai lầm lớn, hối hận cũng không kịp."
Phốc! Bạch Linh Chi cười tươi như hoa, yêu kiều liếc mắt một cái, "Ngươi người này miệng lúc nào cũng chứa đầy đạo lý lớn như vậy, bất quá, ta chính là thích ngươi điểm này."
"Khụ." Hắn hắng giọng, có chút xấu hổ. "Hoắc mỗ đa tạ cô nương."
Nàng híp đôi mắt đẹp lại thành một đường, "Vậy ta có thể đòi quà tạ lễ không?"
"Quà tạ lễ?"
Đang lúc Hoắc Húc Dương hết sức buồn bực, xuyên thấu qua một tầng sa mỏng, hai mảnh cánh môi che trên cái miệng hắn.
Một bên Cát Lọi thấy thế con ngươi không khỏi muốn lòi ra ngoài.
Bạch Linh Chi thừa dịp trước khi hắn mở miệng giáo huấn nàng đã lên tiếng thúc giục, "Trước mặt đi thẳng là có thể xuống núi, không nên trì hoãn nữa, các ngươi đi nhanh đi!"
Lấy tay lau lau môi, vẻ mặt Hoắc Húc Dương xấu hổ chống gậy trúc đi nhanh về phía trước.
"Cát lợi, ngươi còn ngơ ngác ở đó làm gì?"
"Dạ! Ta tới đây, công tử." Cát Lợi thật vất vả phục hồi tinh thần lại, bận rộn theo sau, bất quá hắn thật sự rất tò mò, giữa bọn họ đến tột cùng đẫ chuyện gì xảy ra chuyện gì. (nhiều chuyện chứ tò mò gì ? >_
*****
Bên tai nghe thấy tiếng người trong chợ, Cát Lợi cẩn thận dìu hắn, để tránh người khác đụng phải. "Công tử, chúng ta đã đến Lộc Minh trấn rồi, cách Hiệp Khách trang chỉ còn lại không tới nửa ngày đường, người hẳn là mệt mỏi rồi, có muốn tìm một chỗ dùng cơm hay không?"
Hoắc Húc Dương trầm ngâm hạ xuống, "Cũng tốt."
Hắn trái phải nhìn xung quanh, "Ừ, làm sao mà tìm một chỗ tốt đây?"
Bỗng dưng, một giọng nữ bao hàm ý vui mừng bất ngờ vang lên. "Tam sư huynh!"
Giọng nói này là . . . . .
"Ngũ sư muội!" Hoắc Húc Dương rất nhanh đã nhận ra.
Quả nhiên để cho hắn đoán trúng, chỉ thấy một cô nương mang bội kiếm trên lưng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, mừng rỡ như điên chạy tới vị trí bọn họ, vẫn không quên quay đầu thét to, "Nhị sư huynh mau tới! Ta tìm được Tam sư huynh rồi."
Cảm giác được có người vọt tới trước mặt mình, Hoắc Húc Dương vén môi mỉm cười, "Sư muội, muội và nhị sư huynh làm sao có thể vừa khéo xuật hiện ở chỗ này?"
Đường Nhụy ý cười dạt dào liếc hắn, "Cái này phải hỏi Tam sư huynh, rõ ràng nói trước bảy ngày sẽ đến, ai biết được kéo dài tới hôm nay mới xuất hiện chứ? Hại mọi người lo lắng nửa ngày, biết huynh nhất định sẽ đi ngang qua chỗ này, cho nên, đại sư huynh đặc biệt bảo chúng ta đến chờ huynh."
Một tiếng bước chân khác lúc này cũng chạy tới. "Ta nói này tam sư đệ, ngươi thật chậm chạp, có phải là giữa chừng chạy đến chỗ nào đó tiêu dao không!" Diện mạo thô kệch Tưởng Kỳ hào khí chất vấn.
Hoắc Húc Dương thản nhiên tóm lược. "Không có gì, chẳng qua là bị một chút chuyện nhỏ khiến cho trì hoãn, còn phải làm phiền nhị sư huynh tới đón ta, thật là ngaị quá."
"Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, ngại ngùng cái gì, thấy ngươi không có việc gì, mọi người cũng yên lòng." Hắn sảng khoái vỗ vai sư đệ.
"Không phải nhị sư huynh nói ngươi, mắt ngươi nhìn không thấy, hết lần này tới lần khác thích chạy ra bên ngoài, ngươi không hiểu được chúng ta có bao nhiêu lo lắng đâu, ngay cả sư phụ cũng thường xuyên hỏi thăm ngươi."
"Sư phụ người có khỏe không?" Nói đến sư phụ, loại tình cảm quan tâm mà không lời nào có thể miêu tả hết được.
Tưởng Kỳ mở miệng muốn nói gì, lại bị Đường Nhụy cắt đứt.
"Nhị sư huynh, mọi người đừng ở bên ngoài nữa, đằng trước có một khách điêm, vào trong rồi nói sau." Nàng nói.
Hắn gõ xuống đầu óc của mình, cười ha ha, "Xem ta kìa thấy tam sư đệ cái gì cũng quên hết, nhanh lên, nhị sư huynh cần phải uống vài chén với ngươi."
Vì thế bốn người rất nhanh đến một góc của khách điếm ngồi vào chỗ của mình, kêu đồ ăn, uống rượu, ăn uống thật vui vẻ.
Đường Nhụy thấy hắn cạn một ly lại một ly, nhẹ giọng ngăn lại, "Nhị sư huynh, huynh không nên uống say, đừng quên chúng ta còn phải chạy về Hiệp Khách trang."
"Ta biết, chẳng lẽ muội đã quên nhị sư huynh ngươi là ngàn chén không say sao?" Tưởng Kỳ trước đến nay rất tự tin với tửu lượng của mình. "Tam sư đệ, chén này ta mời ngươi."
Hoắc Húc Dương nâng chén đáp lễ, tiến đến bên môi khẽ nhấp một cái, "Nhị sư huynh, hàng năm trong khoảng thời gian này sư phụ đều bế quan, tính tính thời gian cũng đã dài lắm rồi, sao người còn chưa xuất quan?"
Tưởng Kỳ nhất thời nghẹn lời, "Ách, này. . . . . ."
"Thế nào? Có cái gì không đúng sao?"
Tưởng kỳ sờ sờ cái ót, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Theo lý thuyết hẳn là như vậy không sai, nhưng mà đến tận hai ngày nay vẫn không thấy sư phụ ra ngoài, bởi vậy đại sư huynh và tứ sư đệ chỉ sợ bên trong đã xảy ra tình huống xấu gì rồi, cả ngày canh giữ ở bên ngoài, nhưng lại không dám tùy tiện xông vào."
"Đúng nha! Cho nên chúng ta dự định đợi tam sư huynh trở về, cùng nhau thương lượng một chút nên xử lý như thế nào." Đường Nhụy đem quyết định của mọi người nói cho hắn biết.
Sắc mặt Hoắc Húc Dương nghiêm túc, "Vậy chúng ta đừng kéo dài thời gian nữa, ăn no rồi lập tức lên đường."
*****
Hiệp Khách trang là đại biểu của chính nghĩa, chiếm giữ địa vị cao trên giang hồ, đã nhiều lần đảm nhiệm chức vị Minh Chủ Ngũ Nhạc hiệu lệnh võ lâm, là chỗ ở của chưởng môn nhân Sở Vân Cao trung nhạc phái Tung Sơn.
Biết được tam sư đệ trở về, đại đệ tử Dịch Mục Hành phái Tung Sơn lập tức thở ra một hơi, như trút được gánh nặng bước nhanh tới, đi theo phía sau là tứ sư đệ Chung Nghiên Thư, hai người đang hết sức luống cuống, có thể thêm nhiều người thương lượng cũng là chuyện tốt.
Dịch Mục Hành kích động cầm hai cổ tay của hắn, "Tam sư đệ, ngươi cuối cùng đã đến."
Hắn trở tay lại nắm lấy tay đối phương, "Thực xin lỗi, đại sư huynh, để cho huynh lo lắng rồi."
"Tam sư huynh, huynh có thể trở về thật sự là quá tốt." Chung Nghiên Thư hiểu được chỉ cần có hắn ở đây, cho dù là chuyện đại sự gì cũng đều có thể giải quyết.
"Sư phụ bế quan đã trễ hơn nửa tháng so với trước kia, cho tới hôm nay mà người còn chưa xuất quan, sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Đường Nhụy lắc lắc đầu, không muốn phá hư phương hướng suy nghĩ. "Sẽ không! Nếu sư phụ gặp chuyện không may, Qua Bá hẳn là sẽ ra ngoài nói cho chúng ta biết mới đúng."
"Thế nhưng mười năm nay, mỗi lần sư phụ bế quan đều chọn lúc này, các ngươi không cảm thấy thật kỳ quái sao?" Tưởng Kỳ càng nghĩ càng không đúng.
"Huống hồ trước khi sư phụ bế quan, khí sắc không được tốt lắm, giữa hai long mày tựa hồ có một cổ hắc khí. . . . . ."
"Thật vậy chăng? Nhị sư huynh, manh mối trọng yếu như vậy, sao huynh không nói sớm?" Nàng trách cứ hỏi.
Hắn cười khan một tiếng, vì sơ suất của mình mà kiếm cớ.
"Ta nghĩ sư phụ nội lực thâm hậu, người bình thường muốn thương tổn hắn là không có khả năng, ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, kia. . . . . . Vậy bây giờ nên làm cái gì?"
"Tam sư đệ, ngươi cho là thế nào?" Dịch Mục Hành trầm mặc bỗng nhiên hỏi Hoắc Húc Dương.
Chung Nghiên Thư cũng muốn nghe một chút ý kiến của hắn. "Tam sư huynh, huynh nói đi!"
"Tam sư huynh. . . . . ." Đường Nhụy gấp gáp muốn biết quyết định của hắn.
Hoắc Húc Dương im lặng một lát, "Đi thôi! Chúng ta cùng đồng lòng đi mời sư phụ xuất quan."
Mọi người đi tới trước một cửa đá có hai phiến đá cắm sâu trong đất, đặt song song thành một hàng, hắn dẫn đầu quỳ xuống trước, "Sư phụ, đồ nhi đã trở lại, đặc biệt đến thỉnh sư phụ xuất quan."
Những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống. "Sư phụ, người không có chuyện gì thì phải nói với mọi người một tiếng, đừng làm cho chúng con lo lắng." Tưởng Kỳ đưa tay thành hình dáng một cái loa, lớn tiếng hướng cửa động hô.
Đường Nhụy mắt không chớp nhìn cửa đá, "Sư phụ, Nhụy nhi cũng tới xin người xuất quan, nếu người không ra, con cùng sư huynh bọn họ sẽ đi vào."
"Sư phụ. . . . . ."
"Sư phụ. . . . . ."
Các đệ tử thay nhau kêu to tựa hồ sinh ra tác dụng, cửa đá đóng chặt bỗng chốc mở ra. "Sư phụ xuất quan!" Tưởng kỳ cao giọng hô to lên.
Bất quá mới thời gian một cái nháy mắt, biểu tình mọi người đều thay đổi, bởi vì Sở Vân Cao bị một lão nhân ôm đi ra, toàn bộ mọi người xông lên.
"Sư phụ!"
Hoắc Húc Dương được Đường Nhụy dìu đi, nghe thấy tiếng kêu mọi người khác thường, hồi lâu không kiềm được hỏi. "Ngũ sư muội, sư phụ đã xảy ra chuyện gì?"
"Muội, muội không rõ lắm." Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn nói.
Qua Bá ôm chặt chủ tử, cước bộ không ngừng nghỉ đi về phía trước, hướng mọi người bỏ lại một câu, "Chưởng môn trúng độc quá sâu, đã không cách nào tự mình vận khí, các ngươi mau tới giúp một tay."
Trúng độc?!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không rảnh để hỏi, toàn bộ đi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook