Lần đầu gặp Tiêu Minh Huyền Việt, không phải là lúc kiếm đạo của y đã thành, cũng không phải lần đầu tiên một mình xuống núi lịch lãm, mà từ trước đó rất lâu, rất lâu, khi Huyền Việt còn chưa lĩnh ngộ kiếm ý của mình.

Kiếm chủ sát phạt, mà kiếm ý (dáng kiếm) mỗi người mỗi vẻ, Huyền Việt linh căn xuất chúng, ngộ tính cực mạnh, lại tu luyện khắc khổ chuyên cần.

Nhưng cho dù tu vi của y vượt xa người cùng lứa, vẫn chậm chạp không thể lĩnh ngộ được kiếm ý duy nhất thuộc về mình, mà không có kiếm ý, thì không được coi là kiếm tu chân chính.

Sư phụ của Huyền Việt cho là y lớn lên ở Lạc Thủy Cung từ nhỏ, cuộc sống yên lặng bình thản nên không thể hiểu rõ chân ly của kiếm, vì vậy cho sư huynh của y dẫn y xuống núi rèn luyện, cảm nhận nhân tình, nóng lạnh thế gian.

Sư huynh Huyền Việt đưa y đến chỗ nguy hiểm nhất, dẫn y đi xem những điều "ngươi lừa ta gạt", nhiều thứ "máu đỏ chết chóc", nhưng những thứ này cũng không khiến Huyền Việt có bất cứ xúc động nào.

Y lạnh lùng nhìn tất cả, chuyện cá lớn nuốt cá bé đối với Huyền Việt mà nói chỉ là chuyện đương nhiên, người ngu xuẩn yếu đuối bị giết, cũng là do số phận.

Huyền Việt từ lúc mới sinh ra đã đứng ở trên cao, dù thế nào cũng không thể cảm nhận được cuộc sống khốn cùng chật vật của những người dưới đáy xã hội, không cách nào cảm nhận được giá trị của sinh mạng—— mãi cho đến khi, y gặp được thiếu niên kia.

Cảnh tượng lúc đó Huyền Việt đã sớm quên lãng, y chỉ nhớ rằng thiếu niên đáng lẽ sắp trở thành con mồi lại đảo ngược tình thế dẫn thợ săn vào bẫy rập, làm một hồi giả nhân giả nghĩa vô cùng ngoạn mục, tìm được đường sống trong chỗ chết, đâm ngược một kích.

Hắn nhỏ yếu, lại chiến thắng kẻ thù cường đại hơn mình.

Hắn đơn độc non nớt, lại ra tay hung ác không chừa đường sống.


Hắn thương thế đầy mình, lại cười ngang tàng tự đắc, ham muốn sinh tồn mãnh liệt như vậy dù là kẻ nào nhìn thấy cũng không thể không rung động.

Thiếu niên tham lam, tàn nhẫn, lại nhạy bén, nhanh chóng phát hiện khí tức của y, sau đó quay đầu nhìn về phía Huyền Việt.

Bởi vì dính máu, diện mạo của thiếu niên đã sớm mơ hồ không rõ, chỉ có ánh mắt đen láy sáng ngời kia làm Huyền Việt không cách nào quên được.

Thiếu niên bị thương rất nặng, cảnh giác tất cả mọi người, bài xích tất cả mọi người, trong ánh mắt hắn không có chút thiện ý nào, nhưng chính do ánh mắt tàn bạo vô tình, khó có thể che giấu sát ý trong đó lại khiến trái tim Huyền Việt không nhịn được rung động, hoàn toàn không thể rời mắt.

Giác ngộ nào cũng cần cơ hội, mà hiển nhiên, thiếu niên này chính là cơ hội Huyền Việt chờ đợi đã lâu.

Thời điểm Huyền Việt tỉnh lại sau khi giác ngộ, đã sớm không thấy bóng dáng thiếu niên, chỉ còn mấy cỗ thi thể bị moi sạch trơn không có bất kỳ giá trị gì và sư huynh bảo vệ bên mình.

Không thể quên được chuyện đã qua, Huyền Việt hỏi sư huynh về thiếu niên kia, sư huynh lắc đầu cười khẽ, nói thiếu niên ấy rõ ràng sợ muốn chết lại tham lam cứng đầu, ngay cả những thứ mà mấy đệ tử đại tông môn bọn họ nhìn không hơn như túi đựng đồ cũng không muốn buông tay, hắn thấy đáng thương, liền tiện tay cho viên đan dược, đuổi thiếu niên đi.

Huyền Việt nghe được, hơi có chút chán nản, rồi lại không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy, đành phải bỏ qua chuyện này.

Rốt cục lĩnh ngộ được kiếm ý của mình, Huyền Việt sau khi trở về tông môn lập tức dồn toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện, mặc dù trước mắt y từng mấy lần thoáng hiện quá thân ảnh của thiếu niên, nhưng rất nhanh, thân ảnh này liền dần dần tan biến, qua mấy ngày tu hành thì thành tro tàn rồi chìm vào quên lãng.
—— Đến khi kiếm đạo của Huyền Việt đã thành, lúc chính thức xuống núi rèn luyện, y gặp một tán tu trẻ tuổi tên Tiêu Minh.


Ban đầu nhìn vào mắt tán tu trẻ tuổi, Huyền Việt đã có cảm giác quen thuộc và thân thiết khó tả, không ai biết một giây đó trái tim luôn bình ổn của y đột nhiên đập loạn, cảm giác rung động kia cũng xuất hiện.

Huyền Việt cho tới bây giờ chưa từng tin vào duyên phận, càng không tin vào tiếng sét ái tình, nhưng chuyện này lại thực sự xảy ra với y.

Huyền Việt luống cuống, rồi lại không thể kiềm chế.

Đối với việc tán tu cố ý đến gần, Huyền Việt ngầm đồng ý.

Có lẽ bởi vì đối phương tỏ ra dịu dàng nhã nhặn, thuần khiết trong suốt, có lẽ, là do đáy lòng y không thể cứng rắn.

Cũng không phải không có ai cảnh báo y phải cẩn thận, dù sao tại tu chân giới, sẽ không thiếu người giả bộ tốt bụng kiếm lợi, thậm chí, ngay cả Huyền Việt có lúc cũng sẽ cảm nhận được khí chất như vậy trên người tên tán tu, dường như...!thật ra y không phải là bộ dáng này, không phải dịu dàng mềm mại như thế, mà phải là...!phải là như thế nào?
Huyền Việt đoán không được cảm giác của mình, ánh mắt lại theo bản năng lượn quanh thân tán tu, có lẽ nếu cho thêm y một thời gian, y sẽ biết rõ cảm giác quen thuộc và rung động này, sẽ nhớ lại ký ức đã sớm bạc màu kia, nhưng đối phương cũng không cho y cơ hội như vậy.

Huyền Việt chậm rãi thở ra một hơi, mở mắt, cảnh giới của y đã dừng ở Hóa Thần sơ kỳ, dù cũng không coi là ổn định, nhưng đã vượt qua cánh cửa nguy hiểm nhất.

Huyền Việt cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay, hơi thất thần.

Y cũng không rõ mình đã vượt qua tâm ma này như thế nào, nhưng đây cũng không phải là vấn đề y quan tâm nhất.


Có lẽ, tâm ma lớn nhất của Huyền Việt cũng không phải là do Tiêu Minh lừa gạt y, mà là tình cảm y gửi gắm chỉ là một ảo tưởng, cho nên khi y chém giết hết thảy cảnh tượng giả dối trong tâm ma, cuối cùng bản chất ban đầu lộ ra, thì toàn bộ đều được giải quyết.

Duyên phận giữa y và Tiêu Minh, đã sớm được định trước.

Tiêu Minh dẫn dắt y tìm được kiếm đạo, mà trái tim y cũng thuộc về đối phương trong khoảnh khắc ấy—— mặc dù Tiêu Minh và Huyền Việt đều hoàn toàn không biết được điều này.

Khiến Huyền Việt động tâm là thiếu niên tàn nhẫn ban đầu đó, rõ ràng đã là nỏ hết đà, vẫn mạnh mẽ bắn sát ý thấu xương về phía y, dù thế nào cũng không buông tha cho hy vọng sống sót.

Huyền Việt không nhớ khuôn mặt tràn đầy vết máu của thiếu niên, lại nhớ đôi mắt kia, rồi mấy năm sau gặp lại chủ nhân của ánh mắt này, y đã không thể kiềm chế mà rơi vào tay giặc.

—— Dù trong cặp mắt kia không còn vẻ tàn nhẫn chân thật từng có, mà là sự dịu dàng dối trá.

Chỉ tiếc, y và Tiêu Minh hữu duyên vô phận, Huyền Việt hiểu ra quá trễ, mà tính cách của Tiêu Minh cũng quá vô tình.

Duyên phận giữa bọn họ đã bị chém đứt, Tiêu Minh chưa từng yêu y, mà Huyền Việt cũng kiêu ngạo tuyệt không thể đi níu kéo.
Tiêu Minh giúp y tìm được kiếm đạo của mình, vậy y trả một đoạn ân tình cho hắn, coi như là biết một phen nhân quả, từ nay về sau kiều quy kiều, lộ quy lộ (chỉ hai sự việc tách bạch, không liên quan), y tiếp tục bước trên con đường kiếm đạo, mà Tiêu Minh...!cũng tung hoành trong trời cao biển rộng.

Sau khi giác ngộ, Huyền Việt coi như đã chân chính vượt qua, dù đáy lòng vẫn còn một thanh âm rất nhỏ đang không ngừng giãy giụa nói rằng không cam lòng, nhưng cũng bị y đè xuống.

Huyền Việt chợp mắt lần nữa, tiếp tục củng cố tu vi, mà mây đen bao phủ bên ngoài nơi bế quan cũng chậm rãi tản đi, để lại một bầu trời trong xanh.


Chưởng môn ngẩng đầu nhìn trời xanh, rốt cục thả lỏng tâm tình, dù toàn bộ linh khí Lạc Thủy cung đều sắp bị lần đột phá này của Huyền Việt rút sạch, cũng không ảnh hưởng được tâm trạng tốt của lão.
Huyền Việt Hóa Thần, địa vị Lạc Thủy cung từ nay càng thêm vững chắc cao siêu, mà càng làm lão vui sướng hơn là đứa trẻ mình chứng kiến nó trưởng thành, gửi gắm hy vọng cũng không lãng phí thời gian, phấn đấu đi lên, tiến thêm một tầng.

Cười ha hả chỉ huy các đệ tử Lạc Thủy cung ra bố trí tụ linh trận để khôi phục linh lực khan hiếm, đầu óc chưởng môn nhanh chóng xoay tròn, suy tính làm một cuộc đại điển (lễ mừng) Hóa Thần cho Huyền Việt, tôn vinh Huyền Việt một phen.

"Nếu như Tiêu Minh chân nhân biết, có thể sẽ trở lại chăng? " Một đệ tử Lạc Thủy cung cõi lòng mong chờ nói khẽ với người bên cạnh, " Đại lễ Hóa Thần của phong chủ Huyền Việt quan trọng như vậy, dù Tiêu Minh chân nhân đang tức giận, cũng không thể không tham gia chứ? "
Chưởng môn nghe được những lời này, không khỏi trợn mắt với tên đệ tử kia —— Mặc dù hiện tại Huyền Việt bình an vượt qua thử thách lần này, nhưng chưởng môn vẫn khó bỏ qua nguy cơ mà Tiêu Minh tạo ra lần này.

Cho dù với tính tình hiền lành mềm mại kia của Tiêu Minh, có thể là Huyền Việt thực sự đã gây ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không thể bất chấp mọi chuyện bỏ đi như thế! Có chuyện gì, chẳng phải hai bên cùng nói ra là được sao? Cũng không phải trẻ con chưa hiểu chuyện!
Chưởng môn tức giận suy nghĩ, trong lòng muốn cho Tiêu Minh một bài học, nhưng cũng ngại Huyền Việt, không muốn làm quá, chỉ đành vung mạnh tay: " Tiêu Minh? Mời! Tất nhiên phải mời! Dù cho hắn trốn đi không thấy tăm tích, chúng ta cũng phải chiêu cáo thiên hạ! Nhớ kỹ, vô luận hắn trốn ở đâu, cũng phải khiến hắn nghe được —— Huyền Việt đã Hóa Thần, đừng giận dỗi nữa, mau mau về nhà!"
Một đám đệ tử Lạc Thủy cung: "............"
—— Mặc dù làm như vậy quả thật rất hữu hiệu, cũng rất kích động lòng người...!nhưng lão chưởng môn ngài không thấy có chút mất thể diện sao? Hình như bị nhầm cảnh tượng rồi?!
Bất quá, dù chúng đệ tử Lạc Thủy cung có oán thầm, chuyện chưởng môn giao phó vẫn phải tận tâm tận lực thực hiện.
Đệ tử Lạc Thủy cung ra ngoài rèn luyện trải rộng thiên hạ, tông môn nhỏ mưu toan lấy lòng rồi tông môn cấp trung càng đếm không xuể, chưa kể, tin Huyền Việt Hóa Thần cơ hồ chấn động nửa giới Tu Chân, cho dù Lạc Thủy cung không nói, cũng có rất nhiều người vạch lá tìm sâu, muốn thám thính toàn bộ chân tướng sự việc.

Vì vậy, không mất nhiều công phu, tin tức "Phong chủ Huyền Việt khiến đạo lữ Tiêu Minh tức giận, Tiêu Minh chân nhân phẫn nộ ra đi, phong chủ Huyền Việt trong cơn nóng giận bế quan, trực tiếp trùng kích thăng lên Hóa Thần" truyền khắp giới Tu Chân, dĩ nhiên, kèm theo đó là đại điển mừng Huyền Việt Hóa Thần, cùng nói câu kinh điển của lạc thủy cung chưởng môn, chấn động khắp nơi "Đừng giận dỗi nữa, mau mau về nhà!"
Huyền Việt mới vừa củng cố chắc cảnh giới xuất quan: "........."
—— Y đã sớm quyết định đoạn tuyệt với Tiêu Minh, từ nay về sau không bao giờ gặp lại, rốt cuộc tin đồn nhảm đang bay khắp trời này là gì đây?!
Tương tự Tiêu Minh vừa tu bổ tốt kim đan xuất quan: "........."
—— Nhất định là tư thế hắn xuất quan không đúng! Quỳ cầu thời gian đảo ngược, hắn muốn làm lại!
= Hết chương 19 =.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương