Theo tiếng gầm rú đinh tai nhức óc của động cơ vang lên, máy bay dần dần bay lên bầu trời đêm.

Dưới bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ máy bay, ánh đèn màu vàng rực rỡ trên phố thị cứ kéo dài đến cuối chân trời, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy hào nhoáng, hòa tan vẻ tối tăm âm u của bầu trời đêm đen kịt.

Ôn Chi dời tầm mắt khỏi cửa sổ máy bay, bỗng thấy cô gái ghế bên cạnh cứ nhìn mình chằm chằm.

Cô trầm tư trong chốc lát rồi hỏi: “Em muốn khép cửa sổ lại à?”

Ôn Chi bay về nước từ Mỹ, đổi chuyến bay ở Hồng Kông, may mà lần này, người ngồi ghế bên cạnh là một cô gái trẻ, trông không lớn lắm, chỉ khoảng 16 – 17 tuổi, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Tốt hơn rất nhiều so với gã đàn ông ghế bên cạnh cứ ầm ĩ kiếm chuyện tán tỉnh cô lúc ngồi trên máy bay từ Mỹ về Hồng Kông.

Ôn Chi vươn tay kéo tấm chắn ánh sáng của cửa sổ máy bay xuống.

Thoáng chốc, không gian chung quanh chỗ ngồi càng tối tăm.

Cô vừa định nhắm mắt thì nghe thấy cô gái bên cạnh khẽ lên tiếng: “Chị ơi, chị xinh ghê.”

Câu nói này khiến Ôn Chi bật cười.

Cô đã quen với việc bị đàn ông tán tỉnh, quá quen thuộc với những lời khen từ người chung quanh.

Nhưng đây là lần đầu tiên được một thiếu nữ khen ngợi kiểu này, khiến cô kìm lòng không đậu bật cười thành tiếng.

Cô chầm chậm quay sang, đôi mắt hạnh sáng ngời như được nước gột rửa phát sáng trong đêm: “Cảm ơn em, rất nhiều người từng nói như vậy.”

Cô gái sửng sốt, có lẽ cũng không thể ngờ được rằng mình sẽ nghe thấy câu trả lời ngạo nghễ như này.

Cô gái không khỏi nhìn chằm chằm vào cô một lát.

Trêu đùa xong, Ôn Chi dịu dàng nói: “Chợp mắt một lát đi, hai tiếng thôi, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi ấy mà.”

Cô gái cũng mệt mỏi, ngoan ngoãn vâng một tiếng, không lâu sau đã hít thở đều đặn.


Chuyến bay đêm khuya, hành khách đều rất yên tĩnh.

Ôn Chi gác đầu lên gối, lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Mãi đến khi máy bay xóc nảy một trận dữ dội, đánh thức rất nhiều hành khách bừng tỉnh.

Đồng thời, tiếng loa thông báo vang lên trong khoang máy bay: “Kính thưa quý khách, xin hãy chú ý! Do ảnh hưởng bởi dòng khí, máy bay sẽ chao đảo liên tục, kính mời quý khách nhanh chóng quay về chỗ ngồi và thắt dây an toàn đầy đủ.

Trong quá trình chao đảo, khu vực vệ sinh sẽ ngừng sử dụng, đồng thời chúng tôi sẽ tạm dừng phục vụ trong khoang máy bay.”

Mọi người tỉnh dậy trong trạng thái mờ mịt, vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì thì nhận thấy máy bay đang rơi xuống một cách rõ rệt.

“Á á á!”

Không biết là ai không nhịn được mà hoảng sợ đến nỗi hét toáng lên.

Ôn Chi thở dài, cũng không trách người nọ hét lên.

Đối với cô mà nói, cảm giác rơi xuống này chỉ là hiện tượng bình thường nhưng đối với hành khách bình thường mà nói, cảm giác này thực sự rất đáng sợ.

Cô không sợ hãi là vì cô đã quá quen thuộc với tình huống này.

Suy cho cùng thì Ôn Chi sang nước Mỹ 3 năm, là vì được trường Hàng không đặc biệt cử sang đây để học kỹ thuật lái máy bay.

Hiện giờ thuận lợi tốt nghiệp, cuối cùng cô cũng được về nước.

Nhưng Ôn Chi không ngờ, cú rơi kế tiếp lại đến nhanh như vậy.

Khi máy bay rơi xuống lần nữa, toàn bộ khoang máy bay thoáng chốc hỗn loạn.

“Trời ạ! Cái máy bay này bị sao vậy?”

“Chẳng phải bảo là chao đảo à? Sao nó vẫn tiếp tục rơi xuống!”


May mà loa thông báo liên tục vang lên, tiếp viên hàng không lên tiếng trấn an hành khách, nhấn mạnh đây chỉ là hiện tượng bình thường, xin quý khách đừng kích động.

Lúc này, Ôn Chi thấy cô gái ghế bên cạnh sợ hãi đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Lúc lên máy bay, Ôn Chi đã thấy cô ấy chỉ có một mình, chắc là không có người lớn đi cùng.

Ôn Chi khẽ an ủi: “Đừng sợ, đây là hiện tượng dòng khí xóc nảy bình thường, không lâu sau chúng ta sẽ hạ cánh xuống đất.

Máy bay là phương tiện giao thông an toàn nhất cơ mà.”

Suy cho cùng thì máy bay gặp tai nạn, đều là những vụ việc gây chấn động.

Toàn bộ công ty hàng không trên toàn thế giới đều coi việc bay an toàn là điều quan trọng nhất.

Trong lúc Ôn Chi nói chuyện, loa thông báo lại vang lên lần nữa.

Chẳng qua khác với lần trước là giọng của tiếp viên hàng không, lần này là một giọng nam.

“Khoang hành khách chú ý, đây là thông báo từ cơ trưởng.

Máy bay gặp trục trặc nhỏ, chuyến bay lần này có lẽ sẽ hạ cánh trễ hơn dự kiến.”

Thoáng chốc, tiếng ồn ào vang lên khắp khoang máy bay.

Lúc đầu dòng khí xóc nảy, mặc dù mọi người đều sợ hãi, nhưng ai cũng biết chỉ là hiện tượng tự nhiên bình thường.

Nhưng bây giờ cơ trưởng lại thông báo máy bay bị trục trặc, khiến mọi người thoáng chốc sợ hãi đến tột độ.

Cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào Ôn Chi, giọng nói nức nở: “Chị, chẳng phải chị bảo máy bay là an toàn nhất à?”

Ôn Chi: “…”


Cái miệng quạ đen của mình!!!

Lúc này, máy bay vẫn đang rung lắc dữ dội.

Giọng nói vừa bình tĩnh vừa chuyên nghiệp của cơ trưởng vang vọng khắp khoang máy bay: “Xin mọi người chớ kích động, hãy nghe theo sự chỉ huy của phi hành đoàn, tôi tự tin sẽ giúp máy bay hạ cánh an toàn, đưa mọi người về nhà bình an.”

Cơ trưởng vừa dứt lời, máy bay lại tiếp tục rung lắc thật mạnh.

Lần này, toàn bộ khoang máy bay tràn ngập tiếng la hét ầm ĩ.

Trái lại, Ôn Chi vẫn còn rảnh rỗi thầm nghĩ: Giọng của cơ trưởng này chẳng những trẻ măng mà còn êm tai nữa chứ, nhất là cảm giác lạnh lùng gợi cảm trong âm sắc ấy.

Nhưng không lâu sau, Ôn Chi đã không còn tâm trạng để suy nghĩ vẩn vơ.

Bởi vì trong lần xóc nảy này, cô nhận thấy cánh tay mình đau nhói.

Cô quay sang, thấy cô gái bên cạnh đang giữ chặt cánh tay đặt trên tay vịn ghế ngồi của mình.

Ôn Chi chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, cô gái kia không khống chế được sức lực của mình nên móng tay trực tiếp đâm vào da cô, vết thương bị rỉ máu.

Ôn Chi đau đến nỗi khóe miệng giật giật.

Cô muốn nhắc nhở cô bé ấy, đây là tay của người cứ không phải móng lợn.

Nhưng xét thấy cô bé này đang hoảng sợ lo âu nên cô không nỡ trách móc nặng nề.

Ôn Chi dứt khoát giơ tay lên, kéo bàn tay của cô bé, cầm trong tay mình.

Cô bé vẫn run rẩy liên tục.

“Chị còn chưa biết tên em là gì đâu.” Ôn Chi hỏi bằng giọng ôn hòa.

Thời điểm này, sợ hãi mới là phản ứng bình thường.

Nếu bản thân Ôn Chi không theo học chuyên ngành phi công, quen thuộc với tình huống này hơn người thường thì nói không chừng còn không bằng cô bé bên cạnh ấy chứ.

Cô bé: “Em tên là Lộc Kỳ, Lộc trong tiểu lộc (nai con), Kỳ trong kỳ ngọc (ngọc đẹp).”

Ôn Chi tiếp tục hỏi bằng chất giọng ôn hòa và nhẹ nhàng từ tốn, mang theo sức mạnh an ủi lòng người: “Nào, chúng ta cùng nhau cầu nguyện nhé.”


“Cầu nguyện gì ạ?”

“Cầu nguyện cơ trưởng của chuyến bay này là một vị cơ trưởng bình tĩnh vững vàng, kinh nghiệm dày dặn, kỹ thuật điêu luyện, gặp nguy hiểm cũng không bối rối, sáng suốt uy phong, đẹp trai phóng khoáng, chắc chắn anh ấy sẽ dẫn dắt chúng ta hạ cánh bình an.”

Đôi mắt của Lộc Kỳ vốn còn đẫm nước mắt, giờ lại bị chọc đến nỗi phì cười.

Cô ấy tò mò: “Vì sao còn phải đẹp trai phóng khoáng nữa ạ?”

Bình tĩnh vững vàng, kinh nghiệm dày dặn thì còn dễ hiểu, cơ trưởng như vậy mới có thể điều khiển máy bay một cách ổn thỏa.

Ôn Chi cố ý nhướn mày: “Coi như đây là tâm tư của riêng chị.”

Thực ra cô cố tình chọc cười cô bé để cô bé này thả lỏng cảm xúc một chút.

Quả nhiên, Lộc Kỳ bị di dời sự chú ý, gật đầu nói: “Cũng đúng, chị xinh đẹp nhường này, nếu có được một cuộc gặp gỡ bất ngờ hoàn hảo với anh cơ trưởng đẹp trai thì thật lãng mạn biết bao!”

Lãng mạn ư???

Như này mà lãng mạn ư???

Ôn Chi khiếp sợ nhìn cô ấy.

Ở lứa tuổi của Lộc Kỳ, hẳn là chưa từng bị phim thần tượng Đài Loan đầu độc chứ nhỉ?

Sao cô bé này vẫn định nghĩa lãng mạn một cách sến súa như thế này?



Máy bay vẫn chưa hạ cánh, cảm xúc của hành khách trong khoang càng ngày càng suy sút.

Một người đàn ông trung niên có vẻ như không thể nhịn được nữa, trực tiếp tháo dây an toàn, đứng dậy quát: “Rốt cuộc cơ trưởng đang làm gì? Chẳng phải cậu ta bảo chỉ là trục trặc nhỏ thôi à? Sao đến bây giờ vẫn chưa hạ cánh? Có phải cậu ta không biết hạ cánh máy bay không hả?”

Những người khác mịt mờ nhìn ông ta, một số người vẫn tiếp tục khóc nức nở.

“Đúng đấy, rốt cuộc khi nào mới hạ cánh?”

“Không phải là sắp gặp tai nạn đấy chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương